Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
-
Chương 831: Chị!
Âu Dương Thiên Thiên sửng sốt nhìn người đàn ông đang tiến gần về phía mình, thân hình cao lớn vạm vỡ, ngũ quan trên gương mặt ông ta đẹp như điêu khắc, hoàn mỹ đến mức không thể hoàn mỹ hơn. Giọng nói trầm thấp nhưng từ tính mạnh mẽ, đôi mắt màu xanh biển, trong vắt như đại dương, thậm chí đến khí chất trên người ông ta cũng rất đặc biệt, hoàn toàn khác xa với những người cô đã từng gặp.
Người đàn ông này... là cha của cô? Vậy.... không phải là Alex Bush, không phải cha ruột của Âu Dương Vô Thần, cô với anh ấy là không cùng huyết thống!
Người đàn ông đứng trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng khó hiểu, há miệng lên tiếng:
- Thiên Thiên, ta là...
"Soạt" - Ngay lúc đó, giọng nói đột nhiên bị cắt ngang bởi một tiếng động lạ, trong lúc tất cả còn đang bất ngờ không phản ứng kịp, thì một thân ảnh màu đen bỗng nhiên xuất hiện sau lưng người đàn ông, đồng thời đặt lên gáy ông ta khẩu súng lạnh toát.
- Ông vừa mới nói gì? - Âm thanh phát ra vô cùng quen thuộc, khiến Âu Dương Thiên Thiên kinh ngạc, ở phía đối diện, cô gần như có thể nhìn ra người đang cầm súng đó là ai.
Chính là... Mã Nhược Anh. Chị ấy đang làm gì ở đây?Tại sao lại chĩa súng vào ông ta?
Vô số những thắc mắc hiện lên trong đầu Âu Dương Thiên Thiên, nhưng không có câu hỏi nào có thể thoát ra khỏi miệng. Cô vẫn đứng bất động nơi đó, im lặng nhìn mọi chuyện diễn ra.
Mã Nhược Anh chậm rãi tháo khăn trùm đầu xuống, cô đi vòng qua thân thể người đàn ông, đối mặt với ông ta, gằn giọng quát:
- Lặp lại, Cadira Rostchild!
Người đàn ông được gọi là Cadira đối diện với khẩu súng của Mã Nhược Anh, nét mặt vẫn rất bình tĩnh, không tỏ vẻ sợ hãi hay lo lắng, ngược lại, ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của Mã Nhược Anh, nói:
- Grainne, con vẫn còn sống.
Mã Nhược Anh mím môi, tay có chút siết chặt lại. Không hiểu tại sao khi nghe cái tên đó phát ra từ miệng của Cadira, trong lòng cô bỗng run lên.
Cái tên mang theo nỗi ám ảnh, mang tất cả mọi sợ hãi... và lòng căm thù, nhưng nó.... cũng thật lâu rồi cô chưa nghe ai gọi mình bằng cái tên ấy. Nó làm cô nhớ lại... những thứ vốn dĩ không nên nhớ....
Âu Dương Thiên Thiên đứng bên cạnh Mã Nhược Anh, cô cảm nhận được sự thay đổi nhỏ đó, liền quay đầu nhìn sang. Đúng lúc này, một cơn gió biển thổi vào, hất tung mái tóc của Mã Nhược Anh, và rồi... để lộ ra một bí mật khác.
Trên mang tai trái cô ấy, có một hình xăm nhỏ, rất đẹp, rất tinh tế... nhưng cũng rất quen thuộc. Ở góc độ của Âu Dương Thiên Thiên, điểm khuất ấy hoàn toàn lọt vào mắt cô, đôi con ngươi phản chiếu thứ hình vẽ mà đến trong mơ cô cũng bị ám ảnh. Hình xăm lông vũ tuyệt sắc!
Thứ đó.... không thể nào.... Mã Nhược Anh cũng có hình xăm giống cô, còn là cùng một bên.... sao có thể?
Mặt Âu Dương Thiên Thiên tái mét khi nhìn thấy hình xăm trên tai của Mã Nhược Anh, nó khiến cô cực sốc, đến mức thân thể không tự chủ mà lùi về sau. Thế nhưng ngay lập tức, trong đầu cô hiện ra một loạt những kí ức...
"Aurora, làm ơn đừng, nếu để gia tộc đó biết đến sự tồn tại của con bé, nó sẽ gặp nguy hiểm mất.
Nhưng cô cũng không thể trốn tránh được sự thật đứa trẻ này mang dòng dõi chính thống, máu huyết trên người nó duy nhất, vậy nên sớm muộn cũng sẽ "nước chảy cội nguồn" thôi, cô không ngăn cản được đâu. Tôi còn phải bảo vệ con của mình nữa, Đường Nhược Vũ, nếu con của tôi chết, thì con của cô cũng không thể sống được. Nếu có sống, tất cả phải cùng sống chung.
Không, cô làm như vậy sẽ giết cả hai bọn chúng, Aurora. Aurora....."
Thân thể Âu Dương Thiên Thiên cứng ngắc khi nghe lại những giọng nói quen thuộc đó, nhưng lần này, cô không chỉ nhớ lại, mà còn nghe được tất cả mọi thứ, bao gồm những đoạn kí ức đã mất một cách rời rạc, tất cả.... đều đang trở về hết.
"Cái thai này là của Alex đúng không? Đường Nhược Vũ, cô nói đi.
Không phải, con bé là của tôi và Âu Dương Chấn Đông, không phải của Alex.
Đường Nhược Vũ, cô còn không nói nữa thì tôi không giúp được cô đâu, Bush cũng sẽ không tha cho cô.
Tôi đã nói rồi Aurora, con bé không phải của Bush.
Vậy thì nó là của ai?
Là của Cadira....
Cô nói gì?
Thiên Thiên, là của tôi và Cadira.... Cadira Rostchild.
Gia chủ gia tộc Rostchild, Cadira? Con bé là thế hệ thứ hai.... Đứa bé này là của anh ta..."
Âu Dương Thiên Thiên bắt đầu nhớ ra mọi thứ một cách rõ ràng hơn, thế nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc cơn đau trong đầu cũng lớn hơn. Những kí ức đang lũ lượt ùa về khiến cô không thể chịu nổi, vô thức đưa tay lên nắm tóc, đau đớn phát thành tiếng:
- A.... aaaa.... aaaa
" Đường Nhược Vũ, cô điên rồi? Cô dám sau lưng Rostchild hạ sinh đứa bé này... nếu để họ biết, nó sẽ không thể sống nổi đâu.
Tôi không thể bỏ nó Aurora, giống như cô vậy.
Nhưng sự tồn tại của nó là một sai lầm, tôi đã làm sai rồi... tại sao cô cũng như vậy?
Đây là tình mẫu tử Aurora, chúng ta giống nhau, đều không thể bỏ mặc được...."
Trán Âu Dương Thiên Thiên nổi đầy gân xanh, đầu cô căng như dây đàn, tựa như muốn nổ tung. Không thể chống chịu nổi nữa, cô quỳ rạp xuống đất, nghiến răng la hét một cách đầy đau đớn. Âu Dương Vô Thần dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không cách nào đứng yên nhìn Âu Dương Thiên Thiên như vậy, anh cuối cùng dùng lực của mình thoát ra khỏi vòng tay của bà nội, rồi lao đến chỗ cô.
Nắm chặt đôi vai đang run rẩy, anh hoảng hốt gọi:
- Thiên Thiên, em làm sao vậy? Thiên Thiên?
Mã Nhược Anh lúc này vẫn đứng bất động một chỗ, mũi súng cô chĩa thẳng người đàn ông, chưa từng dịch đi. Nghe thấy tiếng thét của Âu Dương Thiên Thiên, trong đầu cô như nghĩ đến thứ gì đó. Chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt Mã Nhược Anh nổi lên một hàng nước mỏng. Cuối cùng thì...
"Aurora, tôi cầu xin cô, làm ơn dừng tay lại, Thiên Thiên còn quá nhỏ để chịu đựng những việc này.
Đừng van xin vô ích nữa Đường Nhược Vũ, một khi xăm lên rồi, thì thân phận đã định, cô không thể dừng lại, cũng không thể xóa nó.
Tại sao cô lại làm như vậy Aurora? Tôi chỉ muốn con bé được an toàn, lớn lên một cách bình thường, sống một cuộc sống bình thường thôi mà, tại sao cô nhất định phải lôi nó vào chuyện này?
Con của cô không thể sống bình thường được, giống như con của tôi vậy, bởi vì nó mang dòng máu của Rostchild. Tôi đã chạy trốn gia tộc đó bao nhiêu năm rồi, là vì chưa tìm ra được biện pháp nào, nhưng bây giờ, tôi đã biết cách để con của tôi có cơ hội được sống tiếp.
Ý cô là gì, Aurora?
Không phải Cadira rất yêu cô sao Đường Nhược Vũ? Tôi muốn xem xem, anh ta có vì cô và đứa bé này... mà chống lại gia tộc của mình hay không? Nếu anh ta bảo vệ Âu Dương Thiên Thiên, vậy thì.... Mã Nhược Anh cũng có thể! Lông vũ tuyệt sắc là thứ tượng trưng, cũng là sự kết nối giữa chúng, nếu con của cô sống được, thì con tôi hiển nhiên cũng sẽ sống, nhưng nếu không.... thì cùng làm bạn với nhau dưới suối vàng."
Đoạn kí ức cuối cùng kết thúc, cơn đau trong đầu Âu Dương Thiên Thiên cũng dần tiêu tan. Tay chân đều bủn rủn không còn chút sức lực, nhưng cô vẫn cố gắng gượng ngồi dậy. Thở từng hơi dồn dập, Âu Dương Thiên Thiên từ từ ngước mặt lên, mọi thứ cô đều đã nhớ lại, đương nhiên đến cái tên cuối cùng cô cũng biết.
Hóa ra.... đó lại là Mã Nhược Anh. Aurora, cũng là vì bảo vệ cô ấy mà cưỡng ép xăm "lông vũ tuyệt sắc" lên cô, bà ta không phải là mẹ ruột của Âu Dương Vô Thần, mà là mẹ ruột của Mã Nhược Anh. Vậy nên... cô ấy cũng chính là...
Giây phút hai đôi mắt chạm nhau, Âu Dương Thiên Thiên run rẩy đôi môi mỏng, chợt gọi:
- Chị!
*Xin chào, xin chào tất cả mọi người, Tiêu đã comeback rồi đây. Hai tháng rồi không đăng truyện, thật sự sợ bị la lắm luôn, nhưng mấy hôm trước admin bên Mangatoon nhắn tin nhắc nhở nên Tiêu phải ngoi lên đăng lại đây. Và Tiêu cũng đã giải thích với bên admin rồi, hai tháng vừa rồi không thể đăng truyện là bởi vì Tiêu bị hư máy tính ngay thời điểm đang dịch và cách ly xã hội. Vậy nên phải đợi khi hết dịch, Tiêu mang máy tính đi sửa rồi mới viết truyện lại được, mong mọi người thông cảm. Hôm nay bão truyện như đã hứa (trước đó) đồng thời cũng thông báo comeback lại. Hi vọng những chap bão này sẽ làm mọi người nguôi giận và không mắng Tiêu nữa T.T. Truyện đã gần đến hồi kết và cực kì cao trào, mọi người nhớ theo dõi thường xuyên nha, và cùng chờ đón những diễn biến mới nhất nhé.*
*Đọc xong nhớ like chap cho Tiêu nha*
Người đàn ông này... là cha của cô? Vậy.... không phải là Alex Bush, không phải cha ruột của Âu Dương Vô Thần, cô với anh ấy là không cùng huyết thống!
Người đàn ông đứng trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng khó hiểu, há miệng lên tiếng:
- Thiên Thiên, ta là...
"Soạt" - Ngay lúc đó, giọng nói đột nhiên bị cắt ngang bởi một tiếng động lạ, trong lúc tất cả còn đang bất ngờ không phản ứng kịp, thì một thân ảnh màu đen bỗng nhiên xuất hiện sau lưng người đàn ông, đồng thời đặt lên gáy ông ta khẩu súng lạnh toát.
- Ông vừa mới nói gì? - Âm thanh phát ra vô cùng quen thuộc, khiến Âu Dương Thiên Thiên kinh ngạc, ở phía đối diện, cô gần như có thể nhìn ra người đang cầm súng đó là ai.
Chính là... Mã Nhược Anh. Chị ấy đang làm gì ở đây?Tại sao lại chĩa súng vào ông ta?
Vô số những thắc mắc hiện lên trong đầu Âu Dương Thiên Thiên, nhưng không có câu hỏi nào có thể thoát ra khỏi miệng. Cô vẫn đứng bất động nơi đó, im lặng nhìn mọi chuyện diễn ra.
Mã Nhược Anh chậm rãi tháo khăn trùm đầu xuống, cô đi vòng qua thân thể người đàn ông, đối mặt với ông ta, gằn giọng quát:
- Lặp lại, Cadira Rostchild!
Người đàn ông được gọi là Cadira đối diện với khẩu súng của Mã Nhược Anh, nét mặt vẫn rất bình tĩnh, không tỏ vẻ sợ hãi hay lo lắng, ngược lại, ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của Mã Nhược Anh, nói:
- Grainne, con vẫn còn sống.
Mã Nhược Anh mím môi, tay có chút siết chặt lại. Không hiểu tại sao khi nghe cái tên đó phát ra từ miệng của Cadira, trong lòng cô bỗng run lên.
Cái tên mang theo nỗi ám ảnh, mang tất cả mọi sợ hãi... và lòng căm thù, nhưng nó.... cũng thật lâu rồi cô chưa nghe ai gọi mình bằng cái tên ấy. Nó làm cô nhớ lại... những thứ vốn dĩ không nên nhớ....
Âu Dương Thiên Thiên đứng bên cạnh Mã Nhược Anh, cô cảm nhận được sự thay đổi nhỏ đó, liền quay đầu nhìn sang. Đúng lúc này, một cơn gió biển thổi vào, hất tung mái tóc của Mã Nhược Anh, và rồi... để lộ ra một bí mật khác.
Trên mang tai trái cô ấy, có một hình xăm nhỏ, rất đẹp, rất tinh tế... nhưng cũng rất quen thuộc. Ở góc độ của Âu Dương Thiên Thiên, điểm khuất ấy hoàn toàn lọt vào mắt cô, đôi con ngươi phản chiếu thứ hình vẽ mà đến trong mơ cô cũng bị ám ảnh. Hình xăm lông vũ tuyệt sắc!
Thứ đó.... không thể nào.... Mã Nhược Anh cũng có hình xăm giống cô, còn là cùng một bên.... sao có thể?
Mặt Âu Dương Thiên Thiên tái mét khi nhìn thấy hình xăm trên tai của Mã Nhược Anh, nó khiến cô cực sốc, đến mức thân thể không tự chủ mà lùi về sau. Thế nhưng ngay lập tức, trong đầu cô hiện ra một loạt những kí ức...
"Aurora, làm ơn đừng, nếu để gia tộc đó biết đến sự tồn tại của con bé, nó sẽ gặp nguy hiểm mất.
Nhưng cô cũng không thể trốn tránh được sự thật đứa trẻ này mang dòng dõi chính thống, máu huyết trên người nó duy nhất, vậy nên sớm muộn cũng sẽ "nước chảy cội nguồn" thôi, cô không ngăn cản được đâu. Tôi còn phải bảo vệ con của mình nữa, Đường Nhược Vũ, nếu con của tôi chết, thì con của cô cũng không thể sống được. Nếu có sống, tất cả phải cùng sống chung.
Không, cô làm như vậy sẽ giết cả hai bọn chúng, Aurora. Aurora....."
Thân thể Âu Dương Thiên Thiên cứng ngắc khi nghe lại những giọng nói quen thuộc đó, nhưng lần này, cô không chỉ nhớ lại, mà còn nghe được tất cả mọi thứ, bao gồm những đoạn kí ức đã mất một cách rời rạc, tất cả.... đều đang trở về hết.
"Cái thai này là của Alex đúng không? Đường Nhược Vũ, cô nói đi.
Không phải, con bé là của tôi và Âu Dương Chấn Đông, không phải của Alex.
Đường Nhược Vũ, cô còn không nói nữa thì tôi không giúp được cô đâu, Bush cũng sẽ không tha cho cô.
Tôi đã nói rồi Aurora, con bé không phải của Bush.
Vậy thì nó là của ai?
Là của Cadira....
Cô nói gì?
Thiên Thiên, là của tôi và Cadira.... Cadira Rostchild.
Gia chủ gia tộc Rostchild, Cadira? Con bé là thế hệ thứ hai.... Đứa bé này là của anh ta..."
Âu Dương Thiên Thiên bắt đầu nhớ ra mọi thứ một cách rõ ràng hơn, thế nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc cơn đau trong đầu cũng lớn hơn. Những kí ức đang lũ lượt ùa về khiến cô không thể chịu nổi, vô thức đưa tay lên nắm tóc, đau đớn phát thành tiếng:
- A.... aaaa.... aaaa
" Đường Nhược Vũ, cô điên rồi? Cô dám sau lưng Rostchild hạ sinh đứa bé này... nếu để họ biết, nó sẽ không thể sống nổi đâu.
Tôi không thể bỏ nó Aurora, giống như cô vậy.
Nhưng sự tồn tại của nó là một sai lầm, tôi đã làm sai rồi... tại sao cô cũng như vậy?
Đây là tình mẫu tử Aurora, chúng ta giống nhau, đều không thể bỏ mặc được...."
Trán Âu Dương Thiên Thiên nổi đầy gân xanh, đầu cô căng như dây đàn, tựa như muốn nổ tung. Không thể chống chịu nổi nữa, cô quỳ rạp xuống đất, nghiến răng la hét một cách đầy đau đớn. Âu Dương Vô Thần dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không cách nào đứng yên nhìn Âu Dương Thiên Thiên như vậy, anh cuối cùng dùng lực của mình thoát ra khỏi vòng tay của bà nội, rồi lao đến chỗ cô.
Nắm chặt đôi vai đang run rẩy, anh hoảng hốt gọi:
- Thiên Thiên, em làm sao vậy? Thiên Thiên?
Mã Nhược Anh lúc này vẫn đứng bất động một chỗ, mũi súng cô chĩa thẳng người đàn ông, chưa từng dịch đi. Nghe thấy tiếng thét của Âu Dương Thiên Thiên, trong đầu cô như nghĩ đến thứ gì đó. Chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt Mã Nhược Anh nổi lên một hàng nước mỏng. Cuối cùng thì...
"Aurora, tôi cầu xin cô, làm ơn dừng tay lại, Thiên Thiên còn quá nhỏ để chịu đựng những việc này.
Đừng van xin vô ích nữa Đường Nhược Vũ, một khi xăm lên rồi, thì thân phận đã định, cô không thể dừng lại, cũng không thể xóa nó.
Tại sao cô lại làm như vậy Aurora? Tôi chỉ muốn con bé được an toàn, lớn lên một cách bình thường, sống một cuộc sống bình thường thôi mà, tại sao cô nhất định phải lôi nó vào chuyện này?
Con của cô không thể sống bình thường được, giống như con của tôi vậy, bởi vì nó mang dòng máu của Rostchild. Tôi đã chạy trốn gia tộc đó bao nhiêu năm rồi, là vì chưa tìm ra được biện pháp nào, nhưng bây giờ, tôi đã biết cách để con của tôi có cơ hội được sống tiếp.
Ý cô là gì, Aurora?
Không phải Cadira rất yêu cô sao Đường Nhược Vũ? Tôi muốn xem xem, anh ta có vì cô và đứa bé này... mà chống lại gia tộc của mình hay không? Nếu anh ta bảo vệ Âu Dương Thiên Thiên, vậy thì.... Mã Nhược Anh cũng có thể! Lông vũ tuyệt sắc là thứ tượng trưng, cũng là sự kết nối giữa chúng, nếu con của cô sống được, thì con tôi hiển nhiên cũng sẽ sống, nhưng nếu không.... thì cùng làm bạn với nhau dưới suối vàng."
Đoạn kí ức cuối cùng kết thúc, cơn đau trong đầu Âu Dương Thiên Thiên cũng dần tiêu tan. Tay chân đều bủn rủn không còn chút sức lực, nhưng cô vẫn cố gắng gượng ngồi dậy. Thở từng hơi dồn dập, Âu Dương Thiên Thiên từ từ ngước mặt lên, mọi thứ cô đều đã nhớ lại, đương nhiên đến cái tên cuối cùng cô cũng biết.
Hóa ra.... đó lại là Mã Nhược Anh. Aurora, cũng là vì bảo vệ cô ấy mà cưỡng ép xăm "lông vũ tuyệt sắc" lên cô, bà ta không phải là mẹ ruột của Âu Dương Vô Thần, mà là mẹ ruột của Mã Nhược Anh. Vậy nên... cô ấy cũng chính là...
Giây phút hai đôi mắt chạm nhau, Âu Dương Thiên Thiên run rẩy đôi môi mỏng, chợt gọi:
- Chị!
*Xin chào, xin chào tất cả mọi người, Tiêu đã comeback rồi đây. Hai tháng rồi không đăng truyện, thật sự sợ bị la lắm luôn, nhưng mấy hôm trước admin bên Mangatoon nhắn tin nhắc nhở nên Tiêu phải ngoi lên đăng lại đây. Và Tiêu cũng đã giải thích với bên admin rồi, hai tháng vừa rồi không thể đăng truyện là bởi vì Tiêu bị hư máy tính ngay thời điểm đang dịch và cách ly xã hội. Vậy nên phải đợi khi hết dịch, Tiêu mang máy tính đi sửa rồi mới viết truyện lại được, mong mọi người thông cảm. Hôm nay bão truyện như đã hứa (trước đó) đồng thời cũng thông báo comeback lại. Hi vọng những chap bão này sẽ làm mọi người nguôi giận và không mắng Tiêu nữa T.T. Truyện đã gần đến hồi kết và cực kì cao trào, mọi người nhớ theo dõi thường xuyên nha, và cùng chờ đón những diễn biến mới nhất nhé.*
*Đọc xong nhớ like chap cho Tiêu nha*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook