Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
-
Chương 823: Không quay trở lại
Sau màn chào hỏi ngắn gọn và có chút kì lạ giữa Bạch Oa Oa và Trịnh Gia Dĩnh, đám người ngay lập tức bắt tay vào công việc. Suốt khoảng thời gian sau đó, bốn người không ngừng thảo luận về chủ đề chính của buổi gặp gỡ, mặc dù không ít lần vấp phải những ý kiến trái ngược nhau nhưng đến cuối cùng, bản kí hợp đồng vẫn rất thành công.
Bữa ăn cũng dần kết thúc trong sự vui vẻ của đám người, và sau khi trao nhau những cái bắt tay thân thiện, cả bốn cùng đứng dậy rời khỏi phòng. Người đàn ông tên Justin có vẻ như đã uống quá nhiều rượu nên bước chân có chút không vững, phải dựa vào một người khác. Khi đi đến cổng nhà hàng, ông ta chợt nhớ ra mình đã quên chiếc túi mà Bạch Oa Oa đưa cho lúc nãy, liền tỏ ý muốn quay lại.
Bạch Oa Oa nhìn tình hình không ổn, cô trấn an người đàn ông và giao cho tổng giám đốc của mình, sau đó xoay người đi lại vào trong. Mở cửa, Bạch Oa Oa nhẹ nhàng đi về phía chỗ ngồi của ông ta, cúi người cầm lấy chiếc túi để phía dưới. Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói vang tới:
- Anh vừa mới bàn công việc với đối tác, đang chuẩn bị về.
...
- Đây là buổi kí hợp đồng quan trọng, thời gian có kéo dài hơn dự kiến một chút.
...
- Không có phụ nữ.
...
- Sao em biết anh kí với công ty PJH? Có phải đêm qua em xem lén điện thoại anh không?
....
Âm thanh quen thuộc truyền đến, khiến Bạch Oa Oa vô thức ngước mặt lên, chợt phát hiện Trịnh Gia Dĩnh đang đứng ở một góc phòng nói chuyện điện thoại. Vốn không để tâm đến anh ta, cô dự định quay người rời khỏi đó ngay, thế nhưng bất ngờ nghe đến cái tên mình, cô đứng sựng lại.
- Em đang nói gì vậy, Bạch Oa Oa thì có liên quan gì đến chuyện này? Đây là công việc của anh.
...
- Lệ Lệ, em có thể đừng hoài nghi anh như vậy được không? Anh đã nói anh với cô ấy chia tay rồi. Đã kết thúc thật rồi. Dù cho hôm nay có thật sự gặp lại, anh với Oa Oa cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác mà thôi!
...
- Em không tin? Vậy thì anh cũng hết cách.
....
- Đừng nói tiếp nữa, anh cúp máy đây.
Dứt lời, Trịnh Gia Dĩnh dứt khoát tắt điện thoại, anh gồng vai thở ra một hơi dài, tựa như có chút mệt mỏi. Mang theo tâm trạng không vui quay đầu lại, anh đột nhiên nhìn thấy Bạch Oa Oa đứng phía sau. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, tạo nên một tình huống khó xử.
Bạch Oa Oa chớp mắt nhẹ nhàng, lên tiếng đánh tan bầu không khí tĩnh lặng:
- Là chị Tuyết Lệ sao?
Người đàn ông hơi cúi đầu, giống như ngầm trả lời câu hỏi của cô. Bạch Oa Oa thấy vậy, nói tiếp:
- Có vẻ như anh vẫn chưa lấy lại được sự tin tưởng của chị ấy.
Trịnh Gia Dĩnh mím môi, chậm rãi đáp:
- Kể từ sau khi biết chuyện giữa anh và em, Tuyết Lệ ngày càng trở nên khó tính, cô ấy luôn hoài nghi về những mối quan hệ bên ngoài xã hội của anh, đặc biệt là với phụ nữ. Dạo gần đây bọn anh rất hay cãi nhau vì những chuyện này, thậm chí một điều nhỏ nhặt cũng trở thành một vấn đề lớn.
Khuôn mặt của Bạch Oa Oa vẫn bình tĩnh, cô đảo mắt, lên tiếng:
- Bản chất của một người phụ nữ vốn đa nghi, chỉ cần một hành động nhỏ thôi cũng đã làm họ suy nghĩ rất nhiều, huống hồ chuyện anh làm ra căn bản không phải vấn đề nhỏ, vậy nên mới ảnh hưởng tiêu cực đến chị Tuyết Lệ như vậy. Bây giờ chị ấy không những mất sự tin tưởng ở anh mà còn mất sự an toàn anh tạo ra nữa, và một khi đã làm mất bức tường an toàn của chị ấy rồi, thì rất khó để xây dựng lại.
Dừng một chút, cô thản nhiên nói:
- Hãy để ý đến chị Tuyết Lệ, dành thời gian hơn nữa và dùng sự quan tâm để tái tạo lại an toàn đã mất ở chị ấy, anh sẽ phải cố gắng thật nhiều. Hơn nữa, anh cũng nên tránh những vấn đề liên quan đến phụ nữ đi, bất kể là trong công việc hay ngoài đời sống. Điều này có thể sẽ hơi khó khăn nếu nói tránh né hết nhưng hãy giảm nó xuống mức tối thiểu, đây có thể là cách duy nhất rồi đấy.
Nói xong, Bạch Oa Oa nhìn người đàn ông, đôi con ngươi bình thản như một người chân thành ngoài cuộc góp ý một cách thẳng thắn vậy. Trịnh Gia Dĩnh cũng nhìn cô, anh im lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Oa Oa, trông em thật bình tĩnh, có vẻ như em đã buông bỏ được anh rồi.
Cô gái chớp mắt, chợt bật cười:
- Không có, tôi vẫn chưa buông được anh hoàn toàn đâu, dù gì anh cũng là mối tình đầu tôi theo đuổi nhiều năm, tình cảm dành cho anh cũng không phải là giả, sao có thể nói buông là buông trong chốc lát được. Nhưng mà... thực sự nói, lòng tự tôn của tôi có chút cao, nên một chút vương vấn đó không đáng để tôi phải quay lại tìm anh.
Đúng là vậy, Bạch Oa Oa là con người yêu nhưng rất lý trí, bản thân cô cũng có tự tôn cao, dù ở hoàn cảnh nào, con tim đau khổ tới đâu cũng không để bản thân gục ngã. Lúc trước, cô can tâm ở bên cạnh Trịnh Gia Dĩnh, giúp đỡ anh, âm thầm yêu anh, dẫu cho cô biết anh đã có bạn gái, nhưng không ra tay cướp đoạt, không phải chỉ vì cô không muốn làm con giáp thứ 13 mà cô còn muốn quang minh chính đại có được anh, có được tình yêu của anh từ một trái tim đang độc thân, chứ không phải thân xác từ tay một cô gái khác. Tự tôn của cô còn không cho phép cô hành xử thiếu suy nghĩ khi biết chuyện Trịnh Gia Dĩnh phản bội mình. Cô không khóc lóc oán rủa anh, cũng không mắng chửi hay mỉa mai anh, cô chỉ đơn giản cho rằng đó là sai lầm của bản thân, và tự trách chính mình nhìn lầm người. Dù trong tư thế bị người khác cắm sừng nhưng cô vẫn hiên ngang nói lời chia tay, Bạch Oa Oa chính là như thế, dù không phải dám yêu dám hận nhưng cũng không là kiểu người làm nô lệ cho tình yêu, vì nó mà can tâm quỳ xuống cầu xin một ai.
Hiện tại, cô vẫn còn tình cảm với Trịnh Gia Dĩnh, đó là điều chắc chắn, cô hiểu. Nhưng nó rất nhỏ, nhỏ đến mức trọng lượng trong mắt cô không là gì cả. Cô chỉ cần thời gian để quên đi mà thôi.
Người đàn ông siết tay, trong một phút suy ngẫm, anh buộc miệng lên tiếng:
- Nếu bây giờ anh nói anh còn cần em, thì em... có quay về bên cạnh anh không?
Bạch Oa Oa đứng hình trong vài giây, cô mím môi, hỏi ngược lại:
- Quay về để làm gì? Bạn gái anh? Hay là thư kí của anh? Nếu như tôi quay lại, vậy chị Tuyết Lệ sẽ như thế nào?
Trịnh Gia Dĩnh cắn răng, rũ mắt không đáp. Không hiểu tại sao anh lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, trong khi tình hình hiện tại, anh biết rõ sẽ không có cơ hội.
Bạch Oa Oa nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi nói:
- Lúc trước tôi hay không hiểu tại sao trái tim đàn ông lại có thể cùng lúc thương nhiều người như vậy, nhưng có lẽ bây giờ tôi hiểu rồi. Là vì các anh quá tham lam, muốn có được mọi thứ mình thích, nhưng mà anh biết gì không? Muốn có được một thứ thực sự có giá trị, anh phải đánh đổi một thứ khác với cái giá tương tự, đó là quy luật công bằng. Anh không thể tham lam muốn có cả hai, bởi vì đến cuối cùng, thay vì thỏa mãn, có thể anh sẽ mất tất cả trong sự tiếc nuối.
Dừng một chút, Bạch Oa Oa hít vào một hơi sâu, nói tiếp:
- Hãy đối xử tốt với chị Tuyết Lệ, đừng biến chị ấy thành một người như tôi nữa. Xin anh đấy!
Dứt lời, cô gái liền quay đầu rời đi, không chần chừ thêm một giây phút nào nữa.
Trịnh Gia Dĩnh đứng đó, bàn tay siết điện thoại rất chặt. Anh ngẳng đầu lên, nhìn về hướng Bạch Oa Oa vừa bước ra, trong lòng nặng trĩu.
Hóa ra là vậy, Bạch Oa Oa mà anh từng quen biết thì ra là một người phụ nữ có ý chí kiên cường và mạnh mẽ như vậy. Cô ấy tựa như không trả lời, nhưng thực chất đã gián tiếp từ chối. Dù cho tất cả có quay lại điểm bắt đầu, hay Tuyết Lệ ra đi, thì cô ấy... cũng không quay lại với anh. Không bao giờ quay đầu nữa...
......
Bạch Oa Oa mang theo chiếc túi của người đàn ông đi ra khỏi nhà hàng, nhưng cô phát hiện không thấy giám đốc của mình đâu, ngược lại Justin vẫn đang đứng một mình ở nơi cũ, đầu có chút chúi xuống đất, thân người dựa hẳn vào bờ tường.
Ngay lập tức chạy đến, cô đỡ lấy cánh tay ông ta, hỏi:
- Mr.Justin, are you okay?
(Ngài Justin, ông ổn chứ?)
Người đàn ông trung niên nghe tiếng của cô, ngước khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn, rồ chợt nở nụ cười đáp:
- Ah, Jennie, you here.... I have been waiting for a long time.
(Ah, Jennie, cô đây rồi. Tôi đã chờ cô rất lâu đấy.)
Vừa nói, ông ta vừa nhấc thân thể ra khỏi bức tường, bất ngờ đổ hướng về phía cô. Bạch Oa Oa theo bản năng muốn né tránh nhưng không kịp. Ở khoảng cách gần, cô không thể lách được, vì vậy chỉ đành đưa tay ra đỡ.
Chống thân thể nặng nề của người đàn ông, cô khó khăn nói:
- Mr.Justin, stand firm, i I will call the car for you.
(Ngài Justin, hãy giữ vững, tôi sẽ nhanh chóng gọi xe cho ngài.)
Thế nhưng người đàn ông lại tỏ vẻ không nghe thấy, cố gắng dựa sát vào thân thể cô, lên tiếng nhẽo:
- I don"t like. I want... you to take me home, okay?
(Tôi không thích, tôi chỉ muốn.... cô đưa tôi về thôi, có được không?)
Ấn đường Bạch Oa Oa cau lại, cô cắn răng, thầm nghĩ.
Nếu không phải ông ta là khách hàng lâu năm của công ty cô, cô đã sớm quăng ông ta vào một xó nào rồi, chứ đừng nói đến việc lịch sự gọi giúp xe về. Tên già dê này!!
Bạch Oa Oa nghiến răng, cố gắng đẩy ông ta ra khỏi người mình, nhưng sức lực lại bị hạn chế bởi trên tay đang cầm nhiều đồ. Cô cắn môi, có chút lớn tiếng:
- Mr.Justin, Please respect, if not beaten then I am not responsible.
(Ngài Justin, xin hãy tự trọng, nếu không bị ăn đánh thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.)
Người đàn ông nghe như "đàn gảy tai trâu", chẹp chẹp khuôn miệng to lớn, không đáp lại. Ông ta dựa đầu vào vai Bạch Oa Oa, tay có chút không ý thức mà sờ dọc theo lưng cô.
Lần này kiên nhẫn đã hết, Bạch Oa Oa tức điên với hành động của ông ta, ngay lập tức hét lên:
- Tên khốn này!
Cùng lúc đó, cô dùng lực cố định ở hông, muốn giơ chân lên đá vào hạ bộ của người đàn ông đó. Thế nhưng thật không ngờ, đúng vào thời khắc ấy, có một bóng người đã lao đến, tốc độ còn nhanh hơn cả cô, giơ tay của mình một đường bắt lấy kẻ quấy rối, rồi hất văng ông ta với sức lực cực mạnh.
Lão già Justin bị bắt bất ngờ, không chút phòng bị mà văng người ra sau, lực đạo mạnh mẽ của người đó còn khiến ông ta đập người vào bức tường sau lưng, trực tiếp ngã xuống đất, ngất đi.
Bạch Oa Oa đứng hình, cô trợn mắt nhìn người đàn ông bị hạ đo ván chỉ với một cú đấm, ánh mắt tràn vẻ không tin. Lúc này, một giọng nói chợt truyền đến:
- Không nghe cô ấy nói gì sao, tên khốn?
Thanh âm quen thuộc cùng chất giọng đặc biệt trầm thấp vang lên, khiến Bạch Oa Oa vô thức quay đầu lại. Giây phút nhìn thấy Lữ Uyển Thành, lồng ngực cô đã vang lên một tiếng đập mạnh.
Anh ta... sao lại ở đây?
Lữ Uyển Thành liếc mắt, nhìn Bạch Oa Oa với ánh mắt bình tĩnh. Sau vài giây, anh chợt vươn tay ra, nắm lấy cánh tay cô ấy kéo đi.
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*
Bữa ăn cũng dần kết thúc trong sự vui vẻ của đám người, và sau khi trao nhau những cái bắt tay thân thiện, cả bốn cùng đứng dậy rời khỏi phòng. Người đàn ông tên Justin có vẻ như đã uống quá nhiều rượu nên bước chân có chút không vững, phải dựa vào một người khác. Khi đi đến cổng nhà hàng, ông ta chợt nhớ ra mình đã quên chiếc túi mà Bạch Oa Oa đưa cho lúc nãy, liền tỏ ý muốn quay lại.
Bạch Oa Oa nhìn tình hình không ổn, cô trấn an người đàn ông và giao cho tổng giám đốc của mình, sau đó xoay người đi lại vào trong. Mở cửa, Bạch Oa Oa nhẹ nhàng đi về phía chỗ ngồi của ông ta, cúi người cầm lấy chiếc túi để phía dưới. Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói vang tới:
- Anh vừa mới bàn công việc với đối tác, đang chuẩn bị về.
...
- Đây là buổi kí hợp đồng quan trọng, thời gian có kéo dài hơn dự kiến một chút.
...
- Không có phụ nữ.
...
- Sao em biết anh kí với công ty PJH? Có phải đêm qua em xem lén điện thoại anh không?
....
Âm thanh quen thuộc truyền đến, khiến Bạch Oa Oa vô thức ngước mặt lên, chợt phát hiện Trịnh Gia Dĩnh đang đứng ở một góc phòng nói chuyện điện thoại. Vốn không để tâm đến anh ta, cô dự định quay người rời khỏi đó ngay, thế nhưng bất ngờ nghe đến cái tên mình, cô đứng sựng lại.
- Em đang nói gì vậy, Bạch Oa Oa thì có liên quan gì đến chuyện này? Đây là công việc của anh.
...
- Lệ Lệ, em có thể đừng hoài nghi anh như vậy được không? Anh đã nói anh với cô ấy chia tay rồi. Đã kết thúc thật rồi. Dù cho hôm nay có thật sự gặp lại, anh với Oa Oa cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác mà thôi!
...
- Em không tin? Vậy thì anh cũng hết cách.
....
- Đừng nói tiếp nữa, anh cúp máy đây.
Dứt lời, Trịnh Gia Dĩnh dứt khoát tắt điện thoại, anh gồng vai thở ra một hơi dài, tựa như có chút mệt mỏi. Mang theo tâm trạng không vui quay đầu lại, anh đột nhiên nhìn thấy Bạch Oa Oa đứng phía sau. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, tạo nên một tình huống khó xử.
Bạch Oa Oa chớp mắt nhẹ nhàng, lên tiếng đánh tan bầu không khí tĩnh lặng:
- Là chị Tuyết Lệ sao?
Người đàn ông hơi cúi đầu, giống như ngầm trả lời câu hỏi của cô. Bạch Oa Oa thấy vậy, nói tiếp:
- Có vẻ như anh vẫn chưa lấy lại được sự tin tưởng của chị ấy.
Trịnh Gia Dĩnh mím môi, chậm rãi đáp:
- Kể từ sau khi biết chuyện giữa anh và em, Tuyết Lệ ngày càng trở nên khó tính, cô ấy luôn hoài nghi về những mối quan hệ bên ngoài xã hội của anh, đặc biệt là với phụ nữ. Dạo gần đây bọn anh rất hay cãi nhau vì những chuyện này, thậm chí một điều nhỏ nhặt cũng trở thành một vấn đề lớn.
Khuôn mặt của Bạch Oa Oa vẫn bình tĩnh, cô đảo mắt, lên tiếng:
- Bản chất của một người phụ nữ vốn đa nghi, chỉ cần một hành động nhỏ thôi cũng đã làm họ suy nghĩ rất nhiều, huống hồ chuyện anh làm ra căn bản không phải vấn đề nhỏ, vậy nên mới ảnh hưởng tiêu cực đến chị Tuyết Lệ như vậy. Bây giờ chị ấy không những mất sự tin tưởng ở anh mà còn mất sự an toàn anh tạo ra nữa, và một khi đã làm mất bức tường an toàn của chị ấy rồi, thì rất khó để xây dựng lại.
Dừng một chút, cô thản nhiên nói:
- Hãy để ý đến chị Tuyết Lệ, dành thời gian hơn nữa và dùng sự quan tâm để tái tạo lại an toàn đã mất ở chị ấy, anh sẽ phải cố gắng thật nhiều. Hơn nữa, anh cũng nên tránh những vấn đề liên quan đến phụ nữ đi, bất kể là trong công việc hay ngoài đời sống. Điều này có thể sẽ hơi khó khăn nếu nói tránh né hết nhưng hãy giảm nó xuống mức tối thiểu, đây có thể là cách duy nhất rồi đấy.
Nói xong, Bạch Oa Oa nhìn người đàn ông, đôi con ngươi bình thản như một người chân thành ngoài cuộc góp ý một cách thẳng thắn vậy. Trịnh Gia Dĩnh cũng nhìn cô, anh im lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Oa Oa, trông em thật bình tĩnh, có vẻ như em đã buông bỏ được anh rồi.
Cô gái chớp mắt, chợt bật cười:
- Không có, tôi vẫn chưa buông được anh hoàn toàn đâu, dù gì anh cũng là mối tình đầu tôi theo đuổi nhiều năm, tình cảm dành cho anh cũng không phải là giả, sao có thể nói buông là buông trong chốc lát được. Nhưng mà... thực sự nói, lòng tự tôn của tôi có chút cao, nên một chút vương vấn đó không đáng để tôi phải quay lại tìm anh.
Đúng là vậy, Bạch Oa Oa là con người yêu nhưng rất lý trí, bản thân cô cũng có tự tôn cao, dù ở hoàn cảnh nào, con tim đau khổ tới đâu cũng không để bản thân gục ngã. Lúc trước, cô can tâm ở bên cạnh Trịnh Gia Dĩnh, giúp đỡ anh, âm thầm yêu anh, dẫu cho cô biết anh đã có bạn gái, nhưng không ra tay cướp đoạt, không phải chỉ vì cô không muốn làm con giáp thứ 13 mà cô còn muốn quang minh chính đại có được anh, có được tình yêu của anh từ một trái tim đang độc thân, chứ không phải thân xác từ tay một cô gái khác. Tự tôn của cô còn không cho phép cô hành xử thiếu suy nghĩ khi biết chuyện Trịnh Gia Dĩnh phản bội mình. Cô không khóc lóc oán rủa anh, cũng không mắng chửi hay mỉa mai anh, cô chỉ đơn giản cho rằng đó là sai lầm của bản thân, và tự trách chính mình nhìn lầm người. Dù trong tư thế bị người khác cắm sừng nhưng cô vẫn hiên ngang nói lời chia tay, Bạch Oa Oa chính là như thế, dù không phải dám yêu dám hận nhưng cũng không là kiểu người làm nô lệ cho tình yêu, vì nó mà can tâm quỳ xuống cầu xin một ai.
Hiện tại, cô vẫn còn tình cảm với Trịnh Gia Dĩnh, đó là điều chắc chắn, cô hiểu. Nhưng nó rất nhỏ, nhỏ đến mức trọng lượng trong mắt cô không là gì cả. Cô chỉ cần thời gian để quên đi mà thôi.
Người đàn ông siết tay, trong một phút suy ngẫm, anh buộc miệng lên tiếng:
- Nếu bây giờ anh nói anh còn cần em, thì em... có quay về bên cạnh anh không?
Bạch Oa Oa đứng hình trong vài giây, cô mím môi, hỏi ngược lại:
- Quay về để làm gì? Bạn gái anh? Hay là thư kí của anh? Nếu như tôi quay lại, vậy chị Tuyết Lệ sẽ như thế nào?
Trịnh Gia Dĩnh cắn răng, rũ mắt không đáp. Không hiểu tại sao anh lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, trong khi tình hình hiện tại, anh biết rõ sẽ không có cơ hội.
Bạch Oa Oa nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi nói:
- Lúc trước tôi hay không hiểu tại sao trái tim đàn ông lại có thể cùng lúc thương nhiều người như vậy, nhưng có lẽ bây giờ tôi hiểu rồi. Là vì các anh quá tham lam, muốn có được mọi thứ mình thích, nhưng mà anh biết gì không? Muốn có được một thứ thực sự có giá trị, anh phải đánh đổi một thứ khác với cái giá tương tự, đó là quy luật công bằng. Anh không thể tham lam muốn có cả hai, bởi vì đến cuối cùng, thay vì thỏa mãn, có thể anh sẽ mất tất cả trong sự tiếc nuối.
Dừng một chút, Bạch Oa Oa hít vào một hơi sâu, nói tiếp:
- Hãy đối xử tốt với chị Tuyết Lệ, đừng biến chị ấy thành một người như tôi nữa. Xin anh đấy!
Dứt lời, cô gái liền quay đầu rời đi, không chần chừ thêm một giây phút nào nữa.
Trịnh Gia Dĩnh đứng đó, bàn tay siết điện thoại rất chặt. Anh ngẳng đầu lên, nhìn về hướng Bạch Oa Oa vừa bước ra, trong lòng nặng trĩu.
Hóa ra là vậy, Bạch Oa Oa mà anh từng quen biết thì ra là một người phụ nữ có ý chí kiên cường và mạnh mẽ như vậy. Cô ấy tựa như không trả lời, nhưng thực chất đã gián tiếp từ chối. Dù cho tất cả có quay lại điểm bắt đầu, hay Tuyết Lệ ra đi, thì cô ấy... cũng không quay lại với anh. Không bao giờ quay đầu nữa...
......
Bạch Oa Oa mang theo chiếc túi của người đàn ông đi ra khỏi nhà hàng, nhưng cô phát hiện không thấy giám đốc của mình đâu, ngược lại Justin vẫn đang đứng một mình ở nơi cũ, đầu có chút chúi xuống đất, thân người dựa hẳn vào bờ tường.
Ngay lập tức chạy đến, cô đỡ lấy cánh tay ông ta, hỏi:
- Mr.Justin, are you okay?
(Ngài Justin, ông ổn chứ?)
Người đàn ông trung niên nghe tiếng của cô, ngước khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn, rồ chợt nở nụ cười đáp:
- Ah, Jennie, you here.... I have been waiting for a long time.
(Ah, Jennie, cô đây rồi. Tôi đã chờ cô rất lâu đấy.)
Vừa nói, ông ta vừa nhấc thân thể ra khỏi bức tường, bất ngờ đổ hướng về phía cô. Bạch Oa Oa theo bản năng muốn né tránh nhưng không kịp. Ở khoảng cách gần, cô không thể lách được, vì vậy chỉ đành đưa tay ra đỡ.
Chống thân thể nặng nề của người đàn ông, cô khó khăn nói:
- Mr.Justin, stand firm, i I will call the car for you.
(Ngài Justin, hãy giữ vững, tôi sẽ nhanh chóng gọi xe cho ngài.)
Thế nhưng người đàn ông lại tỏ vẻ không nghe thấy, cố gắng dựa sát vào thân thể cô, lên tiếng nhẽo:
- I don"t like. I want... you to take me home, okay?
(Tôi không thích, tôi chỉ muốn.... cô đưa tôi về thôi, có được không?)
Ấn đường Bạch Oa Oa cau lại, cô cắn răng, thầm nghĩ.
Nếu không phải ông ta là khách hàng lâu năm của công ty cô, cô đã sớm quăng ông ta vào một xó nào rồi, chứ đừng nói đến việc lịch sự gọi giúp xe về. Tên già dê này!!
Bạch Oa Oa nghiến răng, cố gắng đẩy ông ta ra khỏi người mình, nhưng sức lực lại bị hạn chế bởi trên tay đang cầm nhiều đồ. Cô cắn môi, có chút lớn tiếng:
- Mr.Justin, Please respect, if not beaten then I am not responsible.
(Ngài Justin, xin hãy tự trọng, nếu không bị ăn đánh thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.)
Người đàn ông nghe như "đàn gảy tai trâu", chẹp chẹp khuôn miệng to lớn, không đáp lại. Ông ta dựa đầu vào vai Bạch Oa Oa, tay có chút không ý thức mà sờ dọc theo lưng cô.
Lần này kiên nhẫn đã hết, Bạch Oa Oa tức điên với hành động của ông ta, ngay lập tức hét lên:
- Tên khốn này!
Cùng lúc đó, cô dùng lực cố định ở hông, muốn giơ chân lên đá vào hạ bộ của người đàn ông đó. Thế nhưng thật không ngờ, đúng vào thời khắc ấy, có một bóng người đã lao đến, tốc độ còn nhanh hơn cả cô, giơ tay của mình một đường bắt lấy kẻ quấy rối, rồi hất văng ông ta với sức lực cực mạnh.
Lão già Justin bị bắt bất ngờ, không chút phòng bị mà văng người ra sau, lực đạo mạnh mẽ của người đó còn khiến ông ta đập người vào bức tường sau lưng, trực tiếp ngã xuống đất, ngất đi.
Bạch Oa Oa đứng hình, cô trợn mắt nhìn người đàn ông bị hạ đo ván chỉ với một cú đấm, ánh mắt tràn vẻ không tin. Lúc này, một giọng nói chợt truyền đến:
- Không nghe cô ấy nói gì sao, tên khốn?
Thanh âm quen thuộc cùng chất giọng đặc biệt trầm thấp vang lên, khiến Bạch Oa Oa vô thức quay đầu lại. Giây phút nhìn thấy Lữ Uyển Thành, lồng ngực cô đã vang lên một tiếng đập mạnh.
Anh ta... sao lại ở đây?
Lữ Uyển Thành liếc mắt, nhìn Bạch Oa Oa với ánh mắt bình tĩnh. Sau vài giây, anh chợt vươn tay ra, nắm lấy cánh tay cô ấy kéo đi.
*Đọc xong nhớ like chap giúp Tiêu nha*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook