Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
-
Chương 77: Tôi và Cô!
Âu Dương Vô Thần nhìn đến ngẩn người một lúc, anh không ngờ Âu Dương Thiên Thiên mang bộ đồ này lên lại hợp như vậy, cứ như.... nó được thiết kế ra là dành cho cô vậy.
Từng chi tiết, hoa văn đến kiểu cách đều vừa vặn với đường cong trên cơ thể của cô, hoàn toàn không hề có một có 1 chút nào gọi là dư thừa hoặc vô bổ.
Âu Dương Thiên Thiên thấy người đàn ông nhìn mình không chớp mắt, cô quơ tay, hỏi:
- Này, Âu Dương Vô Thần, anh nhìn cái gì vậy? Trông tôi kì lắm sao?
Người đàn ông nghe lời của cô, lí trí bất chợt kéo về hết, anh ho khan, lên tiếng:
- Ừm, trông cũng không tệ!
"..."
Cái gì mà "trông cũng không tệ" chứ? Anh không có mắt thẩm mỹ à? Chiếc váy này thật sự là đẹpppppppppp lắm, anh có biết nhìn không vậy?
Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu, cô nhìn mình qua lại trong gương, chấp lưỡi nói:
- Nhưng mà, vì sao tôi vẫn còn thấy thiếu thiếu cái gì đó nhỉ? Có chút không phù hợp lắm! Là thiếu phụ kiện sao?
Âu Dương Vô Thần nhìn cô, anh chớp mắt, bất giác gọi:
- Lại đây!
Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức quay đầu nhìn anh, ánh mắt ngạc nhiên, có chút phòng bị hỏi:
- Tôi sao? Làm cái gì?
Nhìn cách né tránh của cô, Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh lạnh giọng, gọi lại lần nữa:
- Tôi bảo lại đây!
"..."
Chớp chớp mắt mình vài cái, sau mấy giây đắn đo, Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi đi về phía người đàn ông, nhưng vẫn không hề buông lỏng phòng bị, ánh mắt nhìn anh như xây lên mấy lần hàng rào sắt.
Âu Dương Vô Thần nhìn động tác chậm chạp của ai đó, anh vươn tay kéo thân thể của cô về phía mình, hành động bất ngờ này làm Âu Dương Thiên Thiên giật mình, liền ra sức phản kháng.
- Đứng im đi! - Ngay lập tức, giọng nói cảnh cáo vang lên. Âu Dương Vô Thần nhíu mày, ánh mắt của anh thành công làm cô gái im bặt, không phản kháng lại nữa.
Đứng im trước mặt người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên không biết anh định làm gì, trong lòng có chút sợ hãi.
Đúng lúc này, đột nhiên Âu Dương Vô Thần nhướn người về phía cô, anh đưa tay ra đằng sau gáy của Âu Dương Thiên Thiên, nhẹ nhàng tháo cột tóc của cô ra.
Dây tháo buộc vừa được gỡ xuống, mái tóc mềm mại đen mượt của Âu Dương Thiên Thiên liền xõa ra, rơi tán loạn xuống bờ vai trần trắng muốt của cô.
Hành động này dĩ nhiên làm cô gái bất ngờ, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức mở to mắt, theo bản năng ngước đầu lên nhìn anh, chợt nghe Âu Dương Vô Thần nói:
- Như thế này là được rồi.
Nói xong, anh nhìn xuống ánh mắt của Âu Dương Thiên Thiên đang chớp chớp về phía mình, nhẹ nhàng vuốt tóc mai của cô, lên tiếng:
- Đến lúc trình diễn rồi. Tôi và cô.... sẽ là người kết thúc màn ending * cuối cùng này!
*Ending: màn khép lại sân khẩu!
Từng chi tiết, hoa văn đến kiểu cách đều vừa vặn với đường cong trên cơ thể của cô, hoàn toàn không hề có một có 1 chút nào gọi là dư thừa hoặc vô bổ.
Âu Dương Thiên Thiên thấy người đàn ông nhìn mình không chớp mắt, cô quơ tay, hỏi:
- Này, Âu Dương Vô Thần, anh nhìn cái gì vậy? Trông tôi kì lắm sao?
Người đàn ông nghe lời của cô, lí trí bất chợt kéo về hết, anh ho khan, lên tiếng:
- Ừm, trông cũng không tệ!
"..."
Cái gì mà "trông cũng không tệ" chứ? Anh không có mắt thẩm mỹ à? Chiếc váy này thật sự là đẹpppppppppp lắm, anh có biết nhìn không vậy?
Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu, cô nhìn mình qua lại trong gương, chấp lưỡi nói:
- Nhưng mà, vì sao tôi vẫn còn thấy thiếu thiếu cái gì đó nhỉ? Có chút không phù hợp lắm! Là thiếu phụ kiện sao?
Âu Dương Vô Thần nhìn cô, anh chớp mắt, bất giác gọi:
- Lại đây!
Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức quay đầu nhìn anh, ánh mắt ngạc nhiên, có chút phòng bị hỏi:
- Tôi sao? Làm cái gì?
Nhìn cách né tránh của cô, Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh lạnh giọng, gọi lại lần nữa:
- Tôi bảo lại đây!
"..."
Chớp chớp mắt mình vài cái, sau mấy giây đắn đo, Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi đi về phía người đàn ông, nhưng vẫn không hề buông lỏng phòng bị, ánh mắt nhìn anh như xây lên mấy lần hàng rào sắt.
Âu Dương Vô Thần nhìn động tác chậm chạp của ai đó, anh vươn tay kéo thân thể của cô về phía mình, hành động bất ngờ này làm Âu Dương Thiên Thiên giật mình, liền ra sức phản kháng.
- Đứng im đi! - Ngay lập tức, giọng nói cảnh cáo vang lên. Âu Dương Vô Thần nhíu mày, ánh mắt của anh thành công làm cô gái im bặt, không phản kháng lại nữa.
Đứng im trước mặt người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên không biết anh định làm gì, trong lòng có chút sợ hãi.
Đúng lúc này, đột nhiên Âu Dương Vô Thần nhướn người về phía cô, anh đưa tay ra đằng sau gáy của Âu Dương Thiên Thiên, nhẹ nhàng tháo cột tóc của cô ra.
Dây tháo buộc vừa được gỡ xuống, mái tóc mềm mại đen mượt của Âu Dương Thiên Thiên liền xõa ra, rơi tán loạn xuống bờ vai trần trắng muốt của cô.
Hành động này dĩ nhiên làm cô gái bất ngờ, Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức mở to mắt, theo bản năng ngước đầu lên nhìn anh, chợt nghe Âu Dương Vô Thần nói:
- Như thế này là được rồi.
Nói xong, anh nhìn xuống ánh mắt của Âu Dương Thiên Thiên đang chớp chớp về phía mình, nhẹ nhàng vuốt tóc mai của cô, lên tiếng:
- Đến lúc trình diễn rồi. Tôi và cô.... sẽ là người kết thúc màn ending * cuối cùng này!
*Ending: màn khép lại sân khẩu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook