Editor: Lợn + Beta: Hy

Vui lòng không sao chép chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên Mê Đọc Truyện và Wattpad!

Sau một hồi im lặng, tầm mắt mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn Cố Thanh Mâu. Nói chung là mọi người đều không ngờ, sau khi Cố Thanh Mâu và Cố Thanh Yến may mắn an toàn trở về, cha Cố lại nổi giận như vậy, đứng trước mặt mọi người bắt Cố Thanh Mâu quỳ xuống.

"Cha, không đến mức như vậy đâu!" Anh hai Cố Ẩn trực tiếp cất bước lên chắn ngang trước người Cố Thanh Mâu. Anh hơi nhíu mày, hiển nhiên không đồng tình với cách làm của cha mình, thậm chí không thể hiểu nổi ông. Anh nhìn về phía cha mình, mở miệng tiếp tục nói.

"Tuy rằng mấy tháng nay con đều ở bên ngoài, nhưng cũng nghe được ít nhiều chuyện về việc xảy ra với Thanh Mâu. Tuy em ấy thực sự làm loạn quá mức, cũng rất quá phận. Nhưng mà, chuyện bị bắt cóc không phải do Thanh Mâu làm. Mọi người cũng cố gắng cứu thoát...". Cố Ẩn mở miệng, rõ là có ý che chở Cố Thanh Mâu, bảo vệ cô sau lưng mình. Dù sao bây giờ cha có nhìn, tâm tình ông cũng không tốt.

"Cha, tuy rằng em ấy quả thật có chút tùy hứng. Cho nên việc nó mất tích liên lụy tới mọi người, nhưng mà... việc này không đến mức như thế. Con nghĩ, nó đã nhận thức được sai lầm của mình." Cố Quân tiến lên mở miệng.

Đứng bên cạnh Cố Quân và Cố Ẩn là Cố Thanh Yến. Trong mắt cô ta hiện lên sự hả hê, vui mừng khi người khác gặp họa. Đương nhiên là cô ta muốn tận mắt nhìn Cố Thanh Mâu bị trách mắng. Bây giờ cha tức giận như vậy, chắc chắn sẽ không cho Cố Thanh Mâu một chút mặt mũi nào. Cố Thanh Yến rũ mắt xuống, che giấu sự vui vẻ, hả hê lại rồi cất bước đi về hướng cha đang đứng giống như Cố Quân và những người khác.

"Cha, Thanh Mâu vẫn còn nhỏ. Đôi khi sẽ phạm chút sai lầm không đáng trách, con tin rằng em ấy cũng không phải là cố ý gây nên. Vì sao mọi người lại đem những thứ sai lầm này đỗ lỗi cho em ấy. Con cùng Thanh Mâu ở cùng nhau, với tư cách là một người chị gái, lỗi lầm của con càng lớn hơn. Con đã không chăm sóc Thanh Mâu thật tốt, nếu như... cha quyết định phạt Thanh Mâu. Thế thì hãy phạt con trước đi, con nguyện ý gánh thay Thanh Mâu. Con là chị, vốn nên làm như vậy!" Cố Thanh Yến nói một hồi về chị em tình thâm. Trên mặt còn mang theo nét khẩn cầu và sự tự trách, dường như thật sự là mọi chuyện diễn ra như vậy.

Cố Quân nhìn Cố Thanh Yến như vậy, đi tới cạnh cô ta lắc đầu.

"Thanh Yến, em không cần vì người khác mà gánh chịu mọi thứ. Cho dù là Thanh Mâu cũng không cần."

"Anh ba..." Cố Thanh Yến nghe Cố Quân nói thế. Ánh mắt khẽ đảo quanh, ra vẻ cảm động. Cô ta tiến lên bắt lấy tay Cố Quân, ngược lại, từ đầu đến cuối Cố Ẩn không hề nhúc nhích. Anh đứng ở bên Cố Thanh Mâu, quay đầu nhìn thoáng qua cô. Dường như anh muốn cảm nhận xem Cố Thanh Mâu đang nghĩ gì, hoặc có thấy sợ hãi gì không.

Kết quả lần này vượt ngoài dự đoán của hắn, Cố Thanh Mâu không có vẻ sợ hãi, Chỉ là đứng khoanh tay cười, nhìn Cố Thanh Yến cùng Cố Quân.

"Cha..." Cố Thanh Mâu tiến lên vỗ tay. Nhìn Cố Thanh Yến vịn tay Cố Quân, mắt đào của cô hơi cong lên, mở miệng nói.

"Cảnh tượng này làm con cảm động vô cùng. Nếu như chị Thanh Yến nói nhiều như vậy đều là một lòng vì con. Nếu con mà không chấp nhận, như thế không phải là rất không có tình người sao?" Nói xong, Cố Thanh Mâu ra hiệu cho Cố Thanh Yến đang cúi đầu nhìn sàn nhà lát gạch. Nét vui vẻ trên mặt không giảm, con ngươi đảo nhanh, tiếp tục mở miệng nói.

"Quỳ đi!" Thanh âm cô thay đổi nhanh chóng, lạnh đến cực độ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương