Editor + Beta: Vi Truyện chỉ được đăng tải tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!

Cố Ẩn một thân quân trang đứng trước mặt cô, vô cùng đẹp trai, cưng chiều xoa đầu em gái, giọng nói ôn nhu dịu dàng, khiến cho thuộc hạ của Cố Ẩn đều cảm thấy sếp của bọn họ đã uống nhầm thuốc vậy, bình thường sếp có bao giờ đối xử với họ như vậy đâu.

Mà là cực kì lãnh khốc, hung ác tàn bạo, làm gì có ôn nhu dịu dàng như vậy.

"Ừm, cái đó..." Cố Thanh Mâu liếc mắt nhìn Cố Thanh Yến ở bên kia, giờ cô ta giống như một đóa hoa bị vùi dập, cần người yêu thương an ủi, đôi mắt cô hơi cong lên, con ngươi lại chuyển động, ra hiệu với Cố Ẩn, như muốn nói Cố Ẩn nên làm igif.

"Em gái của anh, anh hai, chị ý có vẻ cần được người an ủi hơn em đó."

"Chẳng lẽ em không phải em gái anh?" Cố Ẩn nhìn dáng vẻ này của Cố Thanh Mâu, anh nhẹ nhàng búng vào vầng trán nhỏ xinh của cô, sau đó một tay vòng lên cổ Cố Thanh Mâu, trực tiếp kéo cô vào trong lồng ngực anh, giống với tư thế mà lúc trước Cố Thanh Yến đã chôn đầu vào ngực anh như thế, anh đưa tay vuốt tóc cô, nói:

"Em cũng là em gái anh, anh là anh hai em, nếu sợ có thể núp trong lòng anh, các anh sẽ luôn luôn là hậu thuẫn của em, sẽ bảo vệ em, tiểu nha đầu này, ra vẻ kiêu ngạo gì chứ, chúng ta là người một nhà."

Cố Ẩn khẽ thở dài, vốn là Cố Thanh Mâu muốn thoát ra khỏi lòng anh, nhưng sau khi nghe anh nói nếu sợ có thể núp trong lòng anh, cô như mất hết sức lực, không còn giãy giụa nữa, chỉ yên lặng tựa vào ngực anh.

Cố Thanh Mâu nhắm mắt lại, cảm thấy có chút chua xót, lại cảm thấy mình thật vô dụng, kiếp trước cô - Lạc Thanh Mâu cũng có một người anh trai, nhưng trong mắt anh, cô cũng chỉ là một dụng cụ có lợi mà thôi, không hơn không kém.

Chưa bao giờ nói với cô một câu như vậy.

Ngược lại, cô thì tứ cố vô thân, lúc tuyệt vọng nhất, người anh trai kia còn hung hăng giẫm đạp lên cô, khiến cho cô càng như rơi xuống hố đen, chuyện cũ cứ luẩn quẩn trong đầu cô, Cố Thanh Mâu hít sâu một hơi.

Bây giờ lại càng vô dụng, nghe một câu như vậy đã thấy chua xót, rõ ràng là tham luyến thứ tình thân này.

"Ừm, nhìn trưởng thành hơn rồi, tóc tai cũng dễ nhìn hơn hồi trước, khi đó anh nói màu tóc rất khó nhìn, em còn không chịu tin, ai nói cũng không nghe." Cố Ẩn mở miệng, vỗ lưng cô, giống như đang dỗ con nít vậy.

"Anh hai." Cố Thanh Mâu thò đầu ra từ trong ngực Cố Ẩn, nhìn vào mắt anh.

Cố Ẩn cũng nhìn lại, chờ Cố Thanh Mâu nói tiếp.

"Mùi mồ hôi của anh nặng quá..." Cố Thanh Mâu bĩu môi nói, trên mặt mang theo nét cười, nhưng so với những nụ cười khác có chút chân thành hơn.

"Em có biết không, anh hai em đã từ ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu em, quần áo cũng chưa kịp thay, cái tiểu nha đầu vô lương tâm này."

Nghe lời Cố Ẩn, Cố Thanh Mâu lựa chọn im lặng, từ chối cho ý kiến.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến giọng nói lo lắng.

"Thanh Mâu, đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Tô Huyễn vội vàng chạy tới, ngẩn người nhìn khung cảnh trước mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương