Từ ngày hôm đó, Hoắc Thần bận rộn với công việc một tuần liền không về nhà.

Trong thời gian này, cậu đã thân thiết hơn với dì Chu, mỗi ngày đều cùng dì trò chuyện hoặc phụ dì nấu ăn.

Cậu dùng chiếc thẻ Hoắc Thần cho cậu để mua một số món đồ mình cần, đồng thời cũng mua một cái khăn quàng cho dì Chu và một cái khuy cài áo cho Hoắc Thần.

Khuy cài áo là một màu vàng đẹp mắt, một đầu có đính đá quý màu xanh thẳm như một bầu trời đầy sao, một đầu khác được đính một viên kim cương.

Vừa nhìn thấy nó, cậu liền nghi đến Hoắc Thần, một bầu trời xanh thẳm đầy ánh sao, xinh đẹp nhưng cũng đầy bí ẩn...
" Tiểu Nhiên à, con đừng ăn bánh nữa để bụng lát còn ăn cơm!"
Bàn tay đang cầm miếng bánh của cậu ngừng giữa chừng ở không trung " ...Dạ...con biết rồi!" cậu nhìn miếng bánh đang cầm nhưng vẫn không nhịn được mà bỏ vào miệng.

Mấy hôm trước cậu đi mua đồ liền sẵn tiện mua thêm một vài món đồ ăn vặt.

Thực ra cậu rất thích ăn vặt nhưng do không có tiền để mua nên cậu vẫn luôn cố gắng kiềm chế sở thích này của mình.


Bây giờ Hoắc Thần đưa thẻ cho cậu, nói cậu có thể tùy ý sử dụng vậy cậu liền mua đồ ăn vặt mà mình thích về.

Kết quả là một tủ ở phòng bếp chất đầy toàn là đồ ăn vặt, còn có thêm mấy hộp kem trong tủ lạnh nữa.
Dì Chu chuẩn bị xong đồ ăn trên bàn liền kêu cậu " Tiểu Nhiên à, mau vào ăn cơm nào!"
" Dạ!"
Vừa ngồi vào bàn cậu ngay lập tức cắm đầu vào ăn cơm, lâu lâu còn không quên ngẩng đầu lên khen dì Chu nấu ăn ngon.

Khen đến dì Chu cũng bậc cười, " Haha...đứa nhỏ này, miệng lưỡi con sao mà dẻo thế hả?"
Ngoài sân, một chiếc ô tô đen vừa lái qua cổng chạy vụt vào gara.

Dì Chu đang đùa giỡn với cậu ở phòng bếp cũng nghe được tiếng xe vừa chạy vào liền lên tiếng " Chắc là thiếu gia đã về rồi đó!".

Cậu nghe vậy cũng giương mắt mong chờ nhìn ra cửa.

Hoắc Thần vừa đi vào liền cảm nhận được hai ánh mắt đang nhìn mình, quay qua thì thấy dì Chu đang đứng ở phòng bếp, anh gật đầu chào dì một cái rồi lại chú ý tới cậu vợ nhỏ đang ngồi ở bàn ăn cũng đang chăm chú nhìn mình.


Mắt cậu nhìn anh chăm chú, miệng thì liên tục nhai, hai bên má vì đồ ăn mà phồng lên một cục nhìn cứ như chú chuột hamster.

Vừa vào nhà liền bị cảnh tượng đáng yêu này đánh úp, Hoắc Thần đứng hình nhìn con chuột hamster đang vô tư tiếp tục công cuộc ăn uống của mình.
Thấy không khí có gì đó không ổn, dì Chu liền lên tiếng " ...Thiếu gia cậu đã ăn cơm chưa? Hay cậu vào đây ăn luôn nhân lúc đồ ăn còn nóng"
" ...!Không cần đâu dì, con thấy không đói" câu nói của dì Chu giúp Hoắc Thần bừng tỉnh, lại đáp qua loa rồi sải chân lên lầu.
" Haizz..."
" Dì Chu, dì sao vậy?"
" Dì không sao, dì chỉ thấy lo lắng cho thiếu gia thôi.

Mỗi lần có công việc bận rộn cậu ấy đều không ăn uống đầy đủ, haizz...không biết bao giờ mới có thể sửa cái tính này nữa"
"..." lời nói của dì Chu làm tâm trạng cậu trùng xuống một chút, đồ ăn cũng thấy chẳng ngon mấy nữa.

Trong lòng cứ có cảm giác nhoi nhói khó nói, nhưng cậu không để ý lắm, rất nhanh liền trực tiếp bỏ qua cảm giác đó.
Ăn uống no nê, cậu bắt đầu ra ngoài đi dạo.

Cậu thấy sân của căn biệt thự này rất đẹp, nhưng nó vẫn còn quá mức trống trải.

Nếu có thể trồng thêm một vài loài hoa nữa thì sẽ đẹp biết bao, vừa đi vừa nghĩ bất giác cậu đã đi đến dưới phòng của Hoắc Thần..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương