Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh
-
Chương 2
Khi cô nằm viện được hơn hai tuần thì cô muốn ra xuất viện nhưng ba mẹ cô nhất quyết không đồng ý, một hai bắt cô nằm thêm vài ngày.
Cô sắp mốc meo luôn rồi, ngày ngày ở bệnh viện cô chán lắm.
Cô chỉ muốn được về nhà đi chơi mà thôi.
Huhu.
"Sao thế cô bé".
Anh chàng bác sĩ vẫn luôn chăm sóc cô anh bước vào hỏi.
"Em muốn được về nhà, ở đây chán quá" cô vừa than thở vừa che miệng ngáp một cái.
"..." Trần Quân Nghiêm cười.
"Hôm nay về luôn nhé!"
"Thật sao ạ" cô vui mừng hỏi.
"Ừm.
Hôm nay về, bệnh của em khỏi rồi chỉ cần về nghĩ ngơi thêm là được".
Anh cười.
"Tốt quá!" Được về nhà rồi, cô mà ở đây nữa thì cô chết luôn quá.
Đến chiều mẹ cô đi vào đón cô về nhà.
"Sao hôm nay con nói nhiều vậy con".
Bình thường con gái bà rất ít nói.
Bà cảm thấy từ khi con gái bà vào bệnh viện dường như đã trở thành một người khác, hoạt bát vui vẻ hơn.
Trước đây con của bà rất thụ động trong việc tiếp xúc với người khác.
"Được về nhà nên con vui ạ".
"Cái con bé này".
Bà dí tay vào đầu cô.
"Về nhà con muốn ăn gì mẹ nấu cho con ăn nhé".
"Vâng ạ".
Cô ôm lấy bà cười nói vui vẻ, kiếp trước cô không biết đến được tình cảm gia đình, công ty giải trí lúc trước của cô suốt ngày bắt cô chạy show kiếm tiền cho họ.
Họ chỉ xem cô là công cụ kiếm tiền mà thôi.
Họ bắt cô phải đi tiếp khách cô không chịu, họ không nói gì thế mà sao lưng lại bẫy cô.
Khốn nạn mà!!! Hiện tại cô đã sống lại, cô sẽ sống tốt.
"Cảm ơn cô bé đã cho tôi được sống lại, tôi sẽ chăm sóc ba mẹ cô bé thay cô, bù đắp lại việc tôi sống thay cô".
Cô âm thầm nói.
Khi về đến nhà mẹ cô nấu ăn cho cô, đây là lần đầu tiên cô biết ăn đồ ăn gia đình lại ngon đến thế này.
Cô sẽ quý trọng điều đó.
....
Nằm nghĩ trưa đến năm giờ chiều cô đi xuống nhà! Sắp nhập học rồi, nên cô muốn mua một ít đồ dùng mới, cô muốn mua một ít đồ dùng mới.
"Mẹ ơi! Con đi mua một ít đồ rồi con về ạ".
Cô vừa mang giầy cô vừa nói.
"Có cần mẹ đi với con không" bà hỏi.
Con gái bà mới khoẻ lại, bà cũng không yên tâm lắm lỡ mà có gì bà lại ân hận.
"Không cần đâu ạ, sẵn tiện con muốn đi dạo một chút cho khỏi mái ạ, vài ngày nữa con phải đi học rồi ạ".
Cô cười.
"Ừm vậy con đi đi".
"Dạ".
Nói rồi cô lái xe ra ngoài.
Khi đến trung tâm thương mại của thành phố A , cô để xe ở bãi đỗ xe rồi đi vào.
Ba mẹ nguyên chủ vốn không khó khăn với nguyên chủ, luôn cho cô rất nhiều tiền, lâu lâu lại để trong túi xách của cô một hai tấm thẻ đen.
hôm nay cô phải tiêu mới được.
Là một người vốn thích các túi xách với giầy cao gót, nên trước tiên cô phải đi mua cho mình những túi xách xinh đẹp.
Hiện tại cô đang đứng ở khu túi xách của một nhà thương hiệu nổi tiếng có tên là J, người này luôn cho ra các loại túi xách theo mùa và luôn là sản phẩm bán chạy nhất trong năm.
Cô đi vào xem thì thấy rất đông đúc, cô cầm một chiếc túi mới lên xem thì nhân viên bán hàng lại nói.
"Chiếc túi này đang là sản phẩm mới của chúng tôi, cô bé! Cô không mua thì đừng có cầm đến".
Cô nhân viên không vui nói, nhìn thấy cô bé này cô ta nghĩ sẽ không có tiền để mà mua đâu.
Lỡ hư hoặc làm bẩn cô ta sẽ bị quản lý đuổi việc mất.
"Túi này bao nhiêu tiền! " cô cầm lên hỏi.
"Cô bé muốn mua à!" Mắt cô ta sáng lên.
"Một triệu đô cô bé mua thì tôi lấy giúp cô nhé." Hoa hồng tháng này của cô ta lại tăng cao rồi.
"Hừm! Không mua" hỏi chơi thôi.
"Hả??? Không mua thì cô vào đây làm gì, đi nơi khác cho chúng tôi làm việc " cô ta nghe nói Nghi An không muốn mua, nên nhanh chóng đổi thái độ.
Người nghèo mà thôi, không có tiền mua cô ta cũng không muốn nói chuyện đâu.!!!
"Không mua thì không được xem à".
Nghi nhướng mày.
"Đương nhiên là không được rồi".
Cô nhân viên đó chối cãi.
Nếu đã không mua thì xem làm gì!!!
"Thì ra nếu khách hàng đã vào xem mà không ưng sản phẩm mình đã xem thì mặc nhiên phải mua à, không được chê trách à".
Xưa nay miệng lưỡi của cô vô cùng sắc bén và độc miệng.
"Là quy định bắt buộc của các Store à??? Hay do cô quy định ra, cô nghĩ bản thân mình là ai??? Là ông trời hay sao vậy?? Cút sang một bên gọi quản lý của nơi này ra đây cho tôi ".
"Cô ăn nói cho đàng hoàng, rõ là cô không có tiền mua nên cố ý gây chuyện đúng không!!" Cô nhân viên đó cũng không phải là loại người dễ tính.
Cô ta biết là cô gái trước mặt này không muốn mua nên cố tình gây chuyện, cô ta sẽ không bỏ qua đâu.
"Cô không có tiền mua nên muốn gây chuyện sao?? Nơi này không phải là các cửa hàng túi xách nhỏ lẻ mà cô muốn đến, cô không nhìn lại bản thân mình đi, nếu không có tiền thì đừng nên đi vào.
Bảo vệ đâu, đuổi cô ta ra ngoài cho tôi".
Cô nhân viên tức giận gọi bảo vệ, cô ta muốn đuổi cô ra khỏi nơi này.
Cac người khách hàng đang mua sản phẩm thì ngừng lại xem, thì thầm to nhỏ về Lục Nghi An và cô nhân viên bán hàng.
"Cô bé này nói đúng mà! Nếu chúng ta không ưng thì có thể không mua mà, đâu có chuyện xem rồi thì bắt chúng ta mua".
Một người khách hàng nói.
"Đúng vậy, cô nhân viên này rõ ràng là cố tình làm khó cô bé này".
"Cũng không đúng, cô gái này nhiều khi không có tiền mua nên cố tình gây sự".
Rất nhiều lời bàn tán, nhân viên bảo vệ bước vào hỏi cô nhân viên đó.
Xem có chuyện gì.
"Các anh mau đưa cô gái này ra ngoài, co ta không có tiền mua sản phẩm mà còn ở đây gây chuyện với tôi ".
Cô nhân viên đó nói.
"Vậy sao??" Nhân viên bảo vệ nhìn Lục Nghi An một lượt rồi nhanh chóng đưa tay ra và nói.
"Mời cô ra khỏi nơi này của chúng tôi".
"Anh có biết mình đang làm gì không? Anh có biết sự việc xảy ra ở nơi này là ra sao không? Mà anh dám đuổi tôi đi.
Anh không biết thì tôi nói cho anh nghe tôi vốn muốn mua mà cô nhân viên này cố tình gây cản trở khó dễ cho tôi, tôi đổi ý không muốn mua nữa, cô ta lại cho anh vào để đuổi tôi đi.
Cửa hàng lớn này của các người làm ăn như vậy sao??? Xem thường khách hàng như vậy à"???
"Đã làm người thì đừng bao giờ xem lời nói từ một phía, sự thật anh chưa biết rõ thế nào, anh dám lên tiếng đuổi tôi đi.
Nơi này của anh à".
Bà đây không nhịn các người đâu.
"Cô ta còn cãi à!! Cô mau cút ra khỏi nơi đây!" Anh bảo vệ nói.
"Đã không có tiền mua mà con vào đây gây sự".
"Anh kêu ai cút, người cút là các người mới đúng".
Nhân viên bảo vệ đi về phía cô.
"Bắt cô gái này đưa đến đồn cảnh sát".
"Mẹ nó! Dám bắt bà đưa đến cảnh sát à, xem bà là tội phạm sao".
Cô xắn tay áo lên nói.
"Có chuyện gì vậy".
Lúc này có một người đàn ông lên tiếng bên cạnh anh ta còn có ba người khác nữa.
Điều rất cao ráo và chững chạc.
Khi anh ta bước vào thì nhìn thấy Lục Nghi An đang xắn tay áo lên muốn làm gì đây??? Đánh nhau với bảo vệ à??? Cái con bé này!!! Lại đi gây chuyện nữa sao???
"Anh cả!!!" Lục Nghi An quay lại nói.
Cô vui cùng mừng rỡ.
"Tổng...tổng giám đốc".
Cô nhân viên run sợ nói.
Cô ta biết tổng giám đốc vì trung tâm thương mại này là của họ Lục.
Mà cô gái lại kêu tổng giám đốc của họ là anh cả sao???? Chuyện gì thế này...
"Không phải em bị thương nằm viện sao? Sao không ở nhà mà lại ở đây"? Vốn dĩ lúc em gái anh chưa tỉnh lại anh có đến thăm nhưng cô chưa tỉnh lại nên anh ra nước ngoài quản lý sản nghiệp nhà họ Lục, khi cô tỉnh lại, anh muốn về nhưng lại không được vì hợp đồng xảy ra chuyện nên anh phải ở lại.
Kéo dài đến hôm nay mới kết khúc.
Anh vội vàng về xem cô em gái của mình thế nào, nhưng khi về đến nhà nghe mẹ nói cô đã đi mua đồ.
Anh vốn không biết cô ở đâu, nhưng từ khi cô bị tai nạn nên ba anh đã để các xe có ở nhà các thiết bị định vị, nên anh nhanh chóng tìm ra cô ở đây.
Khi anh đến cùng với các bạn của mình thì anh nhìn thấy cô đang xắn tay áo lên??? Cô em gái dịu dàng của cả nhà anh ta, nay lại bạo lực à???
Như là một người khác vậy.
Dịu dàng nết na.
E thẹn đâu?
Này như là một con hổ báo đang hung hăng chiến đấu thì đúng hơn.
"Anh cả!!! Huhuhu bọn họ bắt nạt em" Lục Nghi An đi về phía anh cả mình mà khóc!!!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook