Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
-
Chương 8: Ép xuân dược
Xong chuyện Dương Phàm đưa hai cô gái về phòng trọ của họ"Dương Phàm đang thắc mắc là tại sao cô gái mặc quần áo ngủ màu hồng vẫn chưa có biểu hiện khi uống phải xuân dược".hắn không biết nguyên nhân vì sao,hắn chắc chắn đó là xuân dược.Về đến nơi hắn dừng xe lại,hai cô gái cùng xuống.
"Cảm ơn cậu nếu không có cậu thì hai người chúng tôi không biết giờ sẽ như thế nào"cô nàng mặc quần áo ngủ màu trắng nói.
"Phải đó thật sự là..là..là..."cô nàng chưa nói hết câu thì đã ngất đi.
"Hiểu Thanh bồ bị sao vậy đừng làm mình sợ tỉnh lại đi"cô nàng rất sợ nói.
Dương Phàm thấy không ổn hắn bế cô nàng nên"phòng của hai người ở đâu".
"Ở lầu 2"nàng vừa nói vừa chạy lên lầu 2 mở cửa phòng.Dương Phàm bế cô nàng đặt lên ghế sopha,lần đầu hắn thấy một cô nàng cũng tầm tuổi hắn mà lại có ý chí kiên cường như vậy,có thể chịu được xuân dược đến lúc này."Một người con gái tầm tuổi hắn bây giờ vậy mà lại có cái ý chí này".
"Hiểu Thanh không sao chứ"cô nàng hỏi.
"sẽ không sao đâu tôi nhất định sẽ cố hết sức,không biết phải xưng hô với cô như thế nào"Dương Phàm hỏi.
"tôi tên Huệ Lan,Hiểu Thanh bị làm sao thế tại sao cô ấy đang bình thường lại bị ngất đi"Huệ Lan nói.
"tôi tên Dương Phàm,nàng bị cho uống xuân dược nếu không nhanh sẽ không thể cứu được,chốc nữa anh có làm gì thì cô cũng không được ngăn cản tôi nếu không nàng chắc chắn sẽ chết"Dương Phàm nghiêm túc nói.
Nàng đành gật đầu nói"vậy phải làm sao mới có thể cứu lấy Hiểu Thanh".
Hắn bế cô nàng Hiểu Thanh vào nhà tắm,đặt nàng vào bồn tắm hắn xả nước vào rồi nói"lấy cho ta cái khăn có thể buộc được đến đây".
Cô nàng chạy vào phòng lấy cho Dương Phàm cái đai vải,hắn không nhanh không chậm bịt mắt mình lại nói"mau cởi hết y phục của nàng ra nhớ là không được để lại bất cứ nội y nào".
Huệ Lan cũng hơi chần chừ nhưng nàng vẫn làm theo lời hắn nói"nàng tin tưởng hắn vì nếu hắn muốn thì hắn đã ra tay từ lâu rồi".cởi xong tất cả y phục nàng đứng ra cửa chỉ thấy Dương Phàm đưa hai tay lên vai của Hiểu Thanh rồi từ từ di chuyển đến bàn tay của nàng rồi hai bàn tay của hai người dính vào nhau giống như hai người đang song tu vậy.
Thật ra là Dương Phàm đang dùng lực lược của hắn để ép xuân dược ra ngoài,hai người cứ như vậy suốt gần 1 giờ đồng hồ.
Dương Phàm đang tập trung lực lượng còn lại để ép nốt xuân dược ra ngoài.Huệ Lan thì rất vui mừng vì khuôn mặt của Hiểu Thanh đang dần dần khởi sắc.
Còn Dương Phàm thì không như vậy mồ hôi từ trán hắn đã thấm ướt hết cả chiếc khăn hắn đang bịt mắt"cuối cùng Dương Phàm cũng thu tay lại,hắn đứng dậy loạng choạng bước ra ngoài".
"cậu không sao chứ"Huệ Lan nói.
Không...S,hắn chưa nói hết câu thì đã mất đi ý thức ngất đi.
Cô nàng chạy lại đỡ hắn dậy đưa vào một căn phòng,tháo chiếc khăn bịt mắt xuống nàng lấy một chiếc khăn lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại."thật anh tuấn đẹp trai quá"nàng nghĩ thầm,lau xong nàng chợt nhớ ra Hiểu Thanh còn ở trong nhà tắm nàng chạy vào tắm rửa cho nàng mặc quần áo rồi đưa nàng về phòng ngủ.
"Cảm ơn cậu nếu không có cậu thì hai người chúng tôi không biết giờ sẽ như thế nào"cô nàng mặc quần áo ngủ màu trắng nói.
"Phải đó thật sự là..là..là..."cô nàng chưa nói hết câu thì đã ngất đi.
"Hiểu Thanh bồ bị sao vậy đừng làm mình sợ tỉnh lại đi"cô nàng rất sợ nói.
Dương Phàm thấy không ổn hắn bế cô nàng nên"phòng của hai người ở đâu".
"Ở lầu 2"nàng vừa nói vừa chạy lên lầu 2 mở cửa phòng.Dương Phàm bế cô nàng đặt lên ghế sopha,lần đầu hắn thấy một cô nàng cũng tầm tuổi hắn mà lại có ý chí kiên cường như vậy,có thể chịu được xuân dược đến lúc này."Một người con gái tầm tuổi hắn bây giờ vậy mà lại có cái ý chí này".
"Hiểu Thanh không sao chứ"cô nàng hỏi.
"sẽ không sao đâu tôi nhất định sẽ cố hết sức,không biết phải xưng hô với cô như thế nào"Dương Phàm hỏi.
"tôi tên Huệ Lan,Hiểu Thanh bị làm sao thế tại sao cô ấy đang bình thường lại bị ngất đi"Huệ Lan nói.
"tôi tên Dương Phàm,nàng bị cho uống xuân dược nếu không nhanh sẽ không thể cứu được,chốc nữa anh có làm gì thì cô cũng không được ngăn cản tôi nếu không nàng chắc chắn sẽ chết"Dương Phàm nghiêm túc nói.
Nàng đành gật đầu nói"vậy phải làm sao mới có thể cứu lấy Hiểu Thanh".
Hắn bế cô nàng Hiểu Thanh vào nhà tắm,đặt nàng vào bồn tắm hắn xả nước vào rồi nói"lấy cho ta cái khăn có thể buộc được đến đây".
Cô nàng chạy vào phòng lấy cho Dương Phàm cái đai vải,hắn không nhanh không chậm bịt mắt mình lại nói"mau cởi hết y phục của nàng ra nhớ là không được để lại bất cứ nội y nào".
Huệ Lan cũng hơi chần chừ nhưng nàng vẫn làm theo lời hắn nói"nàng tin tưởng hắn vì nếu hắn muốn thì hắn đã ra tay từ lâu rồi".cởi xong tất cả y phục nàng đứng ra cửa chỉ thấy Dương Phàm đưa hai tay lên vai của Hiểu Thanh rồi từ từ di chuyển đến bàn tay của nàng rồi hai bàn tay của hai người dính vào nhau giống như hai người đang song tu vậy.
Thật ra là Dương Phàm đang dùng lực lược của hắn để ép xuân dược ra ngoài,hai người cứ như vậy suốt gần 1 giờ đồng hồ.
Dương Phàm đang tập trung lực lượng còn lại để ép nốt xuân dược ra ngoài.Huệ Lan thì rất vui mừng vì khuôn mặt của Hiểu Thanh đang dần dần khởi sắc.
Còn Dương Phàm thì không như vậy mồ hôi từ trán hắn đã thấm ướt hết cả chiếc khăn hắn đang bịt mắt"cuối cùng Dương Phàm cũng thu tay lại,hắn đứng dậy loạng choạng bước ra ngoài".
"cậu không sao chứ"Huệ Lan nói.
Không...S,hắn chưa nói hết câu thì đã mất đi ý thức ngất đi.
Cô nàng chạy lại đỡ hắn dậy đưa vào một căn phòng,tháo chiếc khăn bịt mắt xuống nàng lấy một chiếc khăn lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại."thật anh tuấn đẹp trai quá"nàng nghĩ thầm,lau xong nàng chợt nhớ ra Hiểu Thanh còn ở trong nhà tắm nàng chạy vào tắm rửa cho nàng mặc quần áo rồi đưa nàng về phòng ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook