Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ
-
Chương 51
Lập Hạ và Hải Luân một trước một sau đi dạo vòng ngoài bộ lạc, ánh nắng sáng sớm còn chưa bộc phát uy lực của nó, đem những giọt sương trên bụi cỏ bốc hơi mất, người đi phía trên cổ chân liền bị giọt sương cọ một mảnh lạnh buốt ướt át. Hải Luân cúi người thu thập vài thứ cây thuốc dưới chân, Lập Hạ bởi không am hiểu phương diện này, nên chỉ có thể chán chết nhìn quanh khắp nơi, hi vọng phát hiện một vài thực vật bản thân nhận thức.
“Lập Hạ, bộ lạc Hi tộc của các ngươi có thú vị không?” Hải Luân vừa ngắt lá cây vừa hỏi. Từ sáng sớm Lập Hạ đã đi theo ông ra ngoài, ông đối với chuyện hái thuốc hái cây đã tập mãi thành quen, chỉ sợ Lập Hạ cảm thấy nhàm chán, huống chi ông cũng rất muốn biết rõ tình hình bên ngoài kia, dù cho tuổi của ông hơn Lập Hạ nhiều, nhưng ông vẫn rất có tinh thần mạo hiểm không thua kém gì người trẻ tuổi đâu*.
Lập Hạ tẽ ra lùm cỏ cây thấp một bên, nghe được câu hỏi của Hải Luân lập tức tinh thần tỉnh táo. “Đương nhiên thú vị rồi, chỗ chúng ta hiện tại không những không lo ăn uống, còn có phòng ở xinh đẹp để ở đó. Ngày hôm qua chúng ta ăn món tên cháo kia, chính là lương thực bộ lạc chúng ta gieo trồng được, ta hi vọng về sau ngươi có thể tới chơi tại bộ lạc chúng ta. Chỗ chúng ta trước có biển cả sau có núi lớn, không khí trong lành cực.” Nói tới đây, Lập Hạ không khỏi cảm thán, đại lục A Nhĩ chính là được dưỡng một cách tự nhiên a, thành phố cậu ở trước kia so với nơi đây xa xa không sánh kịp, loại chênh lệch này nếu dẫn một câu quảng cáo, thì chính là “Có thể lượn quanh Trái Đất hai tuần”.
“Trước đó không phải đã nói với ngươi bộ lạc Lang tộc chúng ta sáp nhập với bộ lạc Hùng tộc rồi sao, những đứa trẻ Lang tộc thì giống hai đứa con của ta kia, nhưng nhóc gấu so bọn nó còn đáng yêu hơn nhiều, dáng người tròn vo vo tựa như quả cầu, chân ngắn tay ngắn còn có cái đuôi tun hủn, sờ lên xúc cảm siêu tốt.” Lập Hạ nói xong không khỏi nhớ tới loại xúc cảm mềm mại khi sờ cái đuôi của nhóc gấu lúc trước, Ba Đốn tại bộ lạc Hi tộc phía xa lạnh cả gáy một hồi, nhìn hai bên không có động tĩnh gì mới tiếp tục vùi đầu vào bên trong bình thè lưỡi liếm mật ong.
Nói đến bộ lạc mình, Lập Hạ có chút thao thao bất tuyệt. Nếu như Ân Tư Đặc ở nơi này, nhất định sẽ rất vui mừng. Bởi vì Lập Hạ trong lúc vô thức đã đem bộ lạc Hi tộc tại đại lục A Nhĩ trở thành nhà của mình, đã đem bản thân hoàn toàn dung nhập vào thế giới này. Ngàn tốt vạn tốt, không tốt bằng nhà của mình.
“Còn có a, bộ lạc Hùng tộc biết dùng hoa của cây hoa trắng dệt vải, ngươi xem quần áo ta mặc trên người này.” Lập Hạ quay một vòng trước mặt Hải Luân, rồi sau đó lại nghĩ tới đồ Hải Luân mặc trên người tựa hồ còn cao cấp hơn một chút, liền lên tiếng thăm dò. “Hải Luân, quần áo trên người ngươi thoạt nhìn không giống vải bông của ta nha, đây là được làm từ cái gì?”
Hải Luân mỉm cười nhìn Lập Hạ bởi vì nói quá kích động mà mặt hồng hồng, đáp lại cậu. “Đây là vải bộ lạc Trùng tộc dệt ra, khoảng cách giữa hai bộ lạc chúng ta tương đối gần, thú nhân trong bộ lạc thường xuyên đi tới bên đó đổi vải vóc cho giống cái nhà mình. Mùa mưa qua chính là lễ hội trao đổi, tại lễ hội trao đổi, có thể đổi được đồ vật mà ngươi ưa thích. Năm nay đến phiên bộ lạc chúng ta tổ chức, đến lúc đó ngươi còn có thể nhìn thấy rất nhiều thú nhân giống cái bộ lạc khác, còn có đặc sản bọn họ mang đến nữa.”
Lễ hội trao đổi? Nghe ý của Hải Luân, đại khái là dịp giao lưu giữa các bộ lạc tại đại lục A Nhĩ rồi. Ân Tư Đặc bởi vì vấn đề thân thể mà không thể ra ngoài săn bắn, muốn tại lễ hội trao đổi có vật phẩm để trao đổi, vậy phải thừa dịp trong khoảng thời gian mùa mưa này chuẩn bị đầy đủ.
Đang nghĩ ngợi, một loại thực vật trong tầm tay lại khiến hai mắt Lập Hạ sáng ngời. Cây cao không đến một mét, cành lá đều có gai, hoa mọc thành chùm, chính giữa mọc ra quả có kích vỡ bằng nửa viên đạn, mà phía dưới chính là phần đỡ dạng đế, đây không phải cây phúc bồn tử hay bán trên thị trường sao? Nhắc tới phúc bồn tử, bắt nguồn tên gọi của nó cũng rất khôi hài, truyền thuyết rằng sau khi ăn xong đi tiểu tiện có thể đem bồn đánh đổ.
(Phúc bồn tử: quả mâm xôi, để tiện cho chi tiết giải thích bắt nguồn tên về sau, mình để là phúc bồn tử)
“Hải Luân, ngươi biết rõ thực vật này không?” Mặc dù trong lòng Lập Hạ đã đoán được đại khái, nhưng dù sao đại lục A Nhĩ vẫn khác biệt với địa cầu, rất nhiều thực vật, dã thú đều có đặc tính trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với địa cầu, cho nên cậu cũng không dám bất cẩn xác định hoàn toàn cái này là phúc bồn tử.
Hải Luân vừa hái tốt một bao lá thuốc, nghe câu hỏi của Lập Hạ liền xoay người nhìn sang. “Lập Hạ đừng động, trái cây màu đen này vừa nhìn đã biết có độc rồi.”
“Màu đen?!” Nghe lời Hải Luân đáp lại, Lập Hạ có chút trợn trắng mắt há hốc mồm, thứ này rõ ràng là màu đỏ có được hay không, chẳng lẽ mình bị bệnh mù màu rồi? Không có khả năng a. “Vỏ thực vật ngày hôm qua ngươi thêm vào bát thuốc cho Ân Tư Đặc uống có màu gì?”
“Đương nhiên là màu đỏ rồi.” Hải Luân khó hiểu.
Lập Hạ đầu quay mòng mòng, đây rốt cuộc là tình huống nào a. Bất quá nói tới nói lui, Lập Hạ vẫn vụng trộm hái một vài quả ném vào không gian, định trở về tìm con động vật nhỏ nào đó giúp cậu thử độc. Nói đến thử độc Lập Hạ lại nhớ tới một ổ chim Cổ Lỗ trong nhà kia, cũng không biết mấy ngày bọn cậu không ở nhà này, Tô Bỉ có giúp cho bọn nó ăn hay không, đây chính là lương thực dự trữ a ~
Buổi tối lúc đi ngủ, Lập Hạ nói chuyện lễ hội trao đổi diễn ra năm nay với Ân Tư Đặc, tại Ân Tư Đặc giải thích Lập Hạ mới biết, không phải bộ lạc Lang tộc không biết tới lễ hội trao đổi, mà là trận động đất kia khiến bọn hắn không còn tâm tư dư thừa đi tham gia. Lập Hạ ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu trong nhà mình xảy ra tai nạn mà vẫn còn nghĩ tới đi chợ, vậy người đó nhất định là kẻ ngốc.
Phúc bồn tử không có độc đã được Lập Hạ nghiệm chứng ra nhờ việc dùng một túi thịt khô ngũ vị hương lừa gạt đổi tới một con thú Tai Dài từ chỗ Ai Lý Khắc. Vì thế, tiên trảm hậu tấu, Lập Hạ đã nhận được “Cằn nhằn sau khi làm xong chuyện” x1 của Hải Luân, cộng thêm đám trẻ nhỏ Xà tộc “Khao khát đối thịt khô” xN. Về phần vấn đề màu sắc của phúc bồn tử, tại sau khi hỏi thăm một đám người bộ lạc, Lập Hạ không thể không khẳng định rằng, người bộ lạc Xà tộc có bệnh mù màu mang tính lựa chọn…
Có nhu cầu đối Lập Hạ lại là chuyện tốt a, Lập Hạ dựa vào việc một đám trẻ con đặc biệt thèm nhỏ dãi thịt khô mà thuận tiện nhờ vả bọn chúng hỗ trợ cậu thu thập phúc bồn tử, bởi vì trong phạm vi bộ lạc sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, được đến chỗ tốt, đám thú con, giống cái nhỏ tuổi mỗi ngày như ong vỡ tổ mà chạy vào chạy ra, dưới bàn tay “không thương hương tiếc ngọc” của bọn chúng, đại bộ phận phúc bồn tử chung quanh bộ lạc Xà tộc đều tiến nhập không gian của Lập Hạ.
Mùa mưa ngay tại lúc bọn nhỏ bận rộn mà vội vàng gõ cửa.
Lò lửa trong phòng xua đi hơi ẩm lạnh lẽo tuôn từ bên ngoài vào, Lập Hạ khua muôi quấy mứt phúc bồn tử đang được nấu chín bên trong bình gốm, Á Địch, Ai Nhĩ Khắc, cộng thêm bạn nhỏ Đại Nhi được Ai Nhĩ Khắc ôm trong lòng, đều một bộ thèm thuồng ngồi xổm bên bếp lò quệt nước miếng, hương vị ngọt ngào không thể bỏ qua kích thích khứu giác của bọn nó, khiến miệng bọn nó không tự chủ được mà tuôn ra một hàng nước bọt. Ân Tư Đặc thì ngồi trên mép giường bện giỏ dây leo.
Thời điểm trước mùa mưa, Lập Hạ điên cuồng thu thập phúc bồn tử, Ân Tư Đặc cũng không nhàn rỗi, một mình hắn đi bộ toàn bộ lạc, có lẽ bởi vì hoàn cảnh địa lý nơi này, nên thực vật loại dây leo phát triển dị thường phong phú, Ân Tư Đặc liền lựa chọn vài loại trong số chúng bắt đầu làm đồ dùng bện dây leo. Cả nhà bọn hắn lớn nhỏ bốn cái, tại chỗ Hải Luân ăn không uống không là chuyện không thể được, dù sao hắn cũng nhàn rỗi, bện chút ít sọt, rổ, cùng bộ lạc Xà tộc đổi chút con mồi cũng tốt.
Cửa phòng bị đẩy ra, Hải Luân cùng một nam tử anh tuấn có bảy, tám phần giống Ai Nhĩ Khắc đi vào. “Lập Hạ, ngươi lại làm món gì ăn ngon đấy, ngươi xem mấy tên nhóc kia thèm nhỏ dãi rồi kìa.”
“Ông Khắc Lao Tư ~” Thấy người tới, Á Địch là đứa đầu tiên cao hứng nhào qua, vẻ thân mật này khiến Lập Hạ nhìn ghen tỵ không thôi, tên nhóc thúi, thấy Khắc Lao Tư so thấy cậu kẻ làm mẫu phụ này còn thân mật hơn.
Ân Tư Đặc chứng kiến bầu bạn nhà mình ghen tuông gần như có thể hiện thực hóa, tại một bên bĩu môi, liền không khỏi cảm thấy buồn cười, thả giỏ đang bện trong tay ra, đứng dậy tới giúp cậu thuận mao.
Khắc Lao Tư là bầu bạn của Hải Luân, mấy ngày này đám Lập Hạ vừa tới Xà tộc, Khắc Lao Tư lại vừa vặn đi sang bộ lạc Trùng tộc, Hải Luân một thân một mình mang con khiến Lập Hạ lúc đó nghĩ lầm ông là giống cái góa bạn lữ, còn quanh co lòng vòng an ủi Hải Luân một hồi.
Khắc Lao Tư là một giống đực rất dương quang, cũng rất yêu trẻ nhỏ. Khi ông nhìn thấy hai tên nhóc con nhà Lập Hạ tựa như hai cái bánh bao này, liền cả ngày theo chân bọn chúng hỗn cùng một chỗ gia tăng độ hữu hảo, tại sau khi mang theo Á Địch chơi một lần “Cầu trượt hình rắn” cùng “Tàu cao tốc con rắn”, độ hữu hảo của Á Địch đối với ông thế nhưng lại trở mình mà dần dần nhảy vọt lên.
“Khắc Lao Tư, ngươi đừng quá nuông chiều Á Địch, tên nhóc này da càng ngày càng dày.” Lập Hạ nhìn Á Địch trái uốn éo phải uốn éo trong ngực Khắc Lao Tư, lên tiếng châm biếm, đổi về đứa con nhà mình trộm làm một mặt quỷ.
“Không có việc gì, Á Địch nghe lời lắm, ta còn đang chê đứa con kia của ta tham ăn đây, nơi nào có ăn liền đi nơi đó, ngươi nấu cơm rất ngon, nếu không ta đem con ta đổi với ngươi?” Khắc Lao Tư cũng đi theo ồn ào, vẫn không quên dùng trán đẩy đẩy cái đầu nhỏ của Á Địch, “Á Địch liền trực tiếp làm con Khắc Lao Tư ta đi, chúng ta mỗi ngày đều chơi cầu trượt hình xà nhé.”
“Vậy thì quá tốt, dù sao Ai Lý Khắc cũng thích chơi với Đại Nhi.” Lập Hạ hắc hắc nở nụ cười, nhờ phúc của Khắc Lao Tư, hiện tại Lập Hạ đối mặt thú hình của giống đực bộ lạc Xà tộc cũng không còn sợ hãi nữa, mặc kệ là ai cả ngày tại trước mặt đổi tới đổi lui, nhìn nhiều cũng thành thói quen thôi.
“Tốt lắm tốt lắm, con thích Đại Nhi, con muốn tới nhà chú Ân Tư Đặc.” Ai Lý Khắc nghe người lớn trêu ghẹo cũng không để ý, ngồi một bên đong đưa Đại Nhi, thấy đôi má đỏ bừng của Đại Nhi liền hôn ‘chụt’ một ngụm xuống.
“A! Ai Lý Khắc, không được đoạt em trai với ta!!” Á Địch thấy Đại Nhi bị hôn liền náo loạn muốn từ trong lòng Khắc Lao Tư nhảy xuống, trong nội tâm dâng lên một loại ảo giác “Hoa tốt bị con heo đạp hỏng”, tuy nhóc căn bản không biết heo là cái gì. Mọi người cười vang.
“Hải Luân, đến nếm thử mứt quả phúc bồn tử ta làm đi.” Mứt hoa quả trong bình đã đun tới vừa lúc, màu sắc đỏ tươi mềm mại đặc quánh, theo độ ấm tăng lên mà toát ra một đám bong bóng. Lập Hạ múc một muôi đổ vào bát đưa cho Hải Luân.
Tuy từ thật xa đã có thể ngửi thấy một cỗ mùi thơm ngọt ngào, nhưng khi nhìn một bát màu đen sẫm trên tay, Hải Luân vẫn còn có chút không thể tiếp thụ. Trong nhận biết vài thập niên qua, loại thực vật phúc bồn tử này đều không thể ăn được, cho dù trước đó vài ngày Lập Hạ đã chứng minh nó không có độc, nhưng còn chưa có một thú nhân Xà tộc nào nguyện ý nếm thử. Trong lúc nhất thời Hải Luân có chút do dự.
“Con nếm thử cho!” Tại khoảng thời gian ông chần chờ, một đôi bàn tay nhỏ bé đoạt lấy bát trong tay Hải Luân. Ai Lý Khắc đã sớm muốn ăn loại đồ vật này rồi, cầm thìa múc một lượng lớn cho vào trong miệng, đôi mắt lập tức trợn tròn. “Ăn quá ngon, Đại Nhi, em cũng nếm thử.” Nói xong lại múc một thìa thổi thổi rồi mới đưa tới bên miệng Đại Nhi, Đại Nhi há mồm ăn ngon lành, đôi mắt cười đến cong cong.
Xem con trai cùng Đại Nhi ngươi một thìa ta một thìa ăn đến vui mừng, Hải Luân cũng không nhịn được nữa rồi, tại Lập Hạ tràn đầy ý cười múc một thìa cho vào miệng, vốn ôm tâm thái uống thuốc đắng, ai nghĩ tới ăn vào trong miệng lại nồng đậm hương quả cùng vị ngọt ngào.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Chỗ này tác giả viết là, tuổi của Hải Luân không kém Lập Hạ là bao, tâm tính khám phá của người trẻ tuổi vẫn có, đại khái là thế. Nhưng ở chương 49, lúc Hải Luân mới xuất hiện, tác giả miêu tả, ông có tuổi xấp xỉ với Tất Tháp, Tất Tháp đã có con lớn bằng Ân Tư Đặc rồi, nên mình để nhân xưng là ‘ông’ cũng phù hợp với tuổi, mà đồng dạng, Hải Luân cũng như vậy, và tuổi không thể ‘cũng không kém Lập Hạ bao nhiêu’ được, nên mình để xưng hô là ‘ông’ và đoạn này tự ý sửa thành thế, còn vì sao con của Hải Luân còn bé, mình nghĩ có thể giải thích rằng năng lực sinh sản của thú nhân rất kém, lớn tuổi mới có con nhỏ, kiểu vậy.
“Lập Hạ, bộ lạc Hi tộc của các ngươi có thú vị không?” Hải Luân vừa ngắt lá cây vừa hỏi. Từ sáng sớm Lập Hạ đã đi theo ông ra ngoài, ông đối với chuyện hái thuốc hái cây đã tập mãi thành quen, chỉ sợ Lập Hạ cảm thấy nhàm chán, huống chi ông cũng rất muốn biết rõ tình hình bên ngoài kia, dù cho tuổi của ông hơn Lập Hạ nhiều, nhưng ông vẫn rất có tinh thần mạo hiểm không thua kém gì người trẻ tuổi đâu*.
Lập Hạ tẽ ra lùm cỏ cây thấp một bên, nghe được câu hỏi của Hải Luân lập tức tinh thần tỉnh táo. “Đương nhiên thú vị rồi, chỗ chúng ta hiện tại không những không lo ăn uống, còn có phòng ở xinh đẹp để ở đó. Ngày hôm qua chúng ta ăn món tên cháo kia, chính là lương thực bộ lạc chúng ta gieo trồng được, ta hi vọng về sau ngươi có thể tới chơi tại bộ lạc chúng ta. Chỗ chúng ta trước có biển cả sau có núi lớn, không khí trong lành cực.” Nói tới đây, Lập Hạ không khỏi cảm thán, đại lục A Nhĩ chính là được dưỡng một cách tự nhiên a, thành phố cậu ở trước kia so với nơi đây xa xa không sánh kịp, loại chênh lệch này nếu dẫn một câu quảng cáo, thì chính là “Có thể lượn quanh Trái Đất hai tuần”.
“Trước đó không phải đã nói với ngươi bộ lạc Lang tộc chúng ta sáp nhập với bộ lạc Hùng tộc rồi sao, những đứa trẻ Lang tộc thì giống hai đứa con của ta kia, nhưng nhóc gấu so bọn nó còn đáng yêu hơn nhiều, dáng người tròn vo vo tựa như quả cầu, chân ngắn tay ngắn còn có cái đuôi tun hủn, sờ lên xúc cảm siêu tốt.” Lập Hạ nói xong không khỏi nhớ tới loại xúc cảm mềm mại khi sờ cái đuôi của nhóc gấu lúc trước, Ba Đốn tại bộ lạc Hi tộc phía xa lạnh cả gáy một hồi, nhìn hai bên không có động tĩnh gì mới tiếp tục vùi đầu vào bên trong bình thè lưỡi liếm mật ong.
Nói đến bộ lạc mình, Lập Hạ có chút thao thao bất tuyệt. Nếu như Ân Tư Đặc ở nơi này, nhất định sẽ rất vui mừng. Bởi vì Lập Hạ trong lúc vô thức đã đem bộ lạc Hi tộc tại đại lục A Nhĩ trở thành nhà của mình, đã đem bản thân hoàn toàn dung nhập vào thế giới này. Ngàn tốt vạn tốt, không tốt bằng nhà của mình.
“Còn có a, bộ lạc Hùng tộc biết dùng hoa của cây hoa trắng dệt vải, ngươi xem quần áo ta mặc trên người này.” Lập Hạ quay một vòng trước mặt Hải Luân, rồi sau đó lại nghĩ tới đồ Hải Luân mặc trên người tựa hồ còn cao cấp hơn một chút, liền lên tiếng thăm dò. “Hải Luân, quần áo trên người ngươi thoạt nhìn không giống vải bông của ta nha, đây là được làm từ cái gì?”
Hải Luân mỉm cười nhìn Lập Hạ bởi vì nói quá kích động mà mặt hồng hồng, đáp lại cậu. “Đây là vải bộ lạc Trùng tộc dệt ra, khoảng cách giữa hai bộ lạc chúng ta tương đối gần, thú nhân trong bộ lạc thường xuyên đi tới bên đó đổi vải vóc cho giống cái nhà mình. Mùa mưa qua chính là lễ hội trao đổi, tại lễ hội trao đổi, có thể đổi được đồ vật mà ngươi ưa thích. Năm nay đến phiên bộ lạc chúng ta tổ chức, đến lúc đó ngươi còn có thể nhìn thấy rất nhiều thú nhân giống cái bộ lạc khác, còn có đặc sản bọn họ mang đến nữa.”
Lễ hội trao đổi? Nghe ý của Hải Luân, đại khái là dịp giao lưu giữa các bộ lạc tại đại lục A Nhĩ rồi. Ân Tư Đặc bởi vì vấn đề thân thể mà không thể ra ngoài săn bắn, muốn tại lễ hội trao đổi có vật phẩm để trao đổi, vậy phải thừa dịp trong khoảng thời gian mùa mưa này chuẩn bị đầy đủ.
Đang nghĩ ngợi, một loại thực vật trong tầm tay lại khiến hai mắt Lập Hạ sáng ngời. Cây cao không đến một mét, cành lá đều có gai, hoa mọc thành chùm, chính giữa mọc ra quả có kích vỡ bằng nửa viên đạn, mà phía dưới chính là phần đỡ dạng đế, đây không phải cây phúc bồn tử hay bán trên thị trường sao? Nhắc tới phúc bồn tử, bắt nguồn tên gọi của nó cũng rất khôi hài, truyền thuyết rằng sau khi ăn xong đi tiểu tiện có thể đem bồn đánh đổ.
(Phúc bồn tử: quả mâm xôi, để tiện cho chi tiết giải thích bắt nguồn tên về sau, mình để là phúc bồn tử)
“Hải Luân, ngươi biết rõ thực vật này không?” Mặc dù trong lòng Lập Hạ đã đoán được đại khái, nhưng dù sao đại lục A Nhĩ vẫn khác biệt với địa cầu, rất nhiều thực vật, dã thú đều có đặc tính trống đánh xuôi, kèn thổi ngược với địa cầu, cho nên cậu cũng không dám bất cẩn xác định hoàn toàn cái này là phúc bồn tử.
Hải Luân vừa hái tốt một bao lá thuốc, nghe câu hỏi của Lập Hạ liền xoay người nhìn sang. “Lập Hạ đừng động, trái cây màu đen này vừa nhìn đã biết có độc rồi.”
“Màu đen?!” Nghe lời Hải Luân đáp lại, Lập Hạ có chút trợn trắng mắt há hốc mồm, thứ này rõ ràng là màu đỏ có được hay không, chẳng lẽ mình bị bệnh mù màu rồi? Không có khả năng a. “Vỏ thực vật ngày hôm qua ngươi thêm vào bát thuốc cho Ân Tư Đặc uống có màu gì?”
“Đương nhiên là màu đỏ rồi.” Hải Luân khó hiểu.
Lập Hạ đầu quay mòng mòng, đây rốt cuộc là tình huống nào a. Bất quá nói tới nói lui, Lập Hạ vẫn vụng trộm hái một vài quả ném vào không gian, định trở về tìm con động vật nhỏ nào đó giúp cậu thử độc. Nói đến thử độc Lập Hạ lại nhớ tới một ổ chim Cổ Lỗ trong nhà kia, cũng không biết mấy ngày bọn cậu không ở nhà này, Tô Bỉ có giúp cho bọn nó ăn hay không, đây chính là lương thực dự trữ a ~
Buổi tối lúc đi ngủ, Lập Hạ nói chuyện lễ hội trao đổi diễn ra năm nay với Ân Tư Đặc, tại Ân Tư Đặc giải thích Lập Hạ mới biết, không phải bộ lạc Lang tộc không biết tới lễ hội trao đổi, mà là trận động đất kia khiến bọn hắn không còn tâm tư dư thừa đi tham gia. Lập Hạ ngẫm lại cũng thấy đúng, nếu trong nhà mình xảy ra tai nạn mà vẫn còn nghĩ tới đi chợ, vậy người đó nhất định là kẻ ngốc.
Phúc bồn tử không có độc đã được Lập Hạ nghiệm chứng ra nhờ việc dùng một túi thịt khô ngũ vị hương lừa gạt đổi tới một con thú Tai Dài từ chỗ Ai Lý Khắc. Vì thế, tiên trảm hậu tấu, Lập Hạ đã nhận được “Cằn nhằn sau khi làm xong chuyện” x1 của Hải Luân, cộng thêm đám trẻ nhỏ Xà tộc “Khao khát đối thịt khô” xN. Về phần vấn đề màu sắc của phúc bồn tử, tại sau khi hỏi thăm một đám người bộ lạc, Lập Hạ không thể không khẳng định rằng, người bộ lạc Xà tộc có bệnh mù màu mang tính lựa chọn…
Có nhu cầu đối Lập Hạ lại là chuyện tốt a, Lập Hạ dựa vào việc một đám trẻ con đặc biệt thèm nhỏ dãi thịt khô mà thuận tiện nhờ vả bọn chúng hỗ trợ cậu thu thập phúc bồn tử, bởi vì trong phạm vi bộ lạc sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, được đến chỗ tốt, đám thú con, giống cái nhỏ tuổi mỗi ngày như ong vỡ tổ mà chạy vào chạy ra, dưới bàn tay “không thương hương tiếc ngọc” của bọn chúng, đại bộ phận phúc bồn tử chung quanh bộ lạc Xà tộc đều tiến nhập không gian của Lập Hạ.
Mùa mưa ngay tại lúc bọn nhỏ bận rộn mà vội vàng gõ cửa.
Lò lửa trong phòng xua đi hơi ẩm lạnh lẽo tuôn từ bên ngoài vào, Lập Hạ khua muôi quấy mứt phúc bồn tử đang được nấu chín bên trong bình gốm, Á Địch, Ai Nhĩ Khắc, cộng thêm bạn nhỏ Đại Nhi được Ai Nhĩ Khắc ôm trong lòng, đều một bộ thèm thuồng ngồi xổm bên bếp lò quệt nước miếng, hương vị ngọt ngào không thể bỏ qua kích thích khứu giác của bọn nó, khiến miệng bọn nó không tự chủ được mà tuôn ra một hàng nước bọt. Ân Tư Đặc thì ngồi trên mép giường bện giỏ dây leo.
Thời điểm trước mùa mưa, Lập Hạ điên cuồng thu thập phúc bồn tử, Ân Tư Đặc cũng không nhàn rỗi, một mình hắn đi bộ toàn bộ lạc, có lẽ bởi vì hoàn cảnh địa lý nơi này, nên thực vật loại dây leo phát triển dị thường phong phú, Ân Tư Đặc liền lựa chọn vài loại trong số chúng bắt đầu làm đồ dùng bện dây leo. Cả nhà bọn hắn lớn nhỏ bốn cái, tại chỗ Hải Luân ăn không uống không là chuyện không thể được, dù sao hắn cũng nhàn rỗi, bện chút ít sọt, rổ, cùng bộ lạc Xà tộc đổi chút con mồi cũng tốt.
Cửa phòng bị đẩy ra, Hải Luân cùng một nam tử anh tuấn có bảy, tám phần giống Ai Nhĩ Khắc đi vào. “Lập Hạ, ngươi lại làm món gì ăn ngon đấy, ngươi xem mấy tên nhóc kia thèm nhỏ dãi rồi kìa.”
“Ông Khắc Lao Tư ~” Thấy người tới, Á Địch là đứa đầu tiên cao hứng nhào qua, vẻ thân mật này khiến Lập Hạ nhìn ghen tỵ không thôi, tên nhóc thúi, thấy Khắc Lao Tư so thấy cậu kẻ làm mẫu phụ này còn thân mật hơn.
Ân Tư Đặc chứng kiến bầu bạn nhà mình ghen tuông gần như có thể hiện thực hóa, tại một bên bĩu môi, liền không khỏi cảm thấy buồn cười, thả giỏ đang bện trong tay ra, đứng dậy tới giúp cậu thuận mao.
Khắc Lao Tư là bầu bạn của Hải Luân, mấy ngày này đám Lập Hạ vừa tới Xà tộc, Khắc Lao Tư lại vừa vặn đi sang bộ lạc Trùng tộc, Hải Luân một thân một mình mang con khiến Lập Hạ lúc đó nghĩ lầm ông là giống cái góa bạn lữ, còn quanh co lòng vòng an ủi Hải Luân một hồi.
Khắc Lao Tư là một giống đực rất dương quang, cũng rất yêu trẻ nhỏ. Khi ông nhìn thấy hai tên nhóc con nhà Lập Hạ tựa như hai cái bánh bao này, liền cả ngày theo chân bọn chúng hỗn cùng một chỗ gia tăng độ hữu hảo, tại sau khi mang theo Á Địch chơi một lần “Cầu trượt hình rắn” cùng “Tàu cao tốc con rắn”, độ hữu hảo của Á Địch đối với ông thế nhưng lại trở mình mà dần dần nhảy vọt lên.
“Khắc Lao Tư, ngươi đừng quá nuông chiều Á Địch, tên nhóc này da càng ngày càng dày.” Lập Hạ nhìn Á Địch trái uốn éo phải uốn éo trong ngực Khắc Lao Tư, lên tiếng châm biếm, đổi về đứa con nhà mình trộm làm một mặt quỷ.
“Không có việc gì, Á Địch nghe lời lắm, ta còn đang chê đứa con kia của ta tham ăn đây, nơi nào có ăn liền đi nơi đó, ngươi nấu cơm rất ngon, nếu không ta đem con ta đổi với ngươi?” Khắc Lao Tư cũng đi theo ồn ào, vẫn không quên dùng trán đẩy đẩy cái đầu nhỏ của Á Địch, “Á Địch liền trực tiếp làm con Khắc Lao Tư ta đi, chúng ta mỗi ngày đều chơi cầu trượt hình xà nhé.”
“Vậy thì quá tốt, dù sao Ai Lý Khắc cũng thích chơi với Đại Nhi.” Lập Hạ hắc hắc nở nụ cười, nhờ phúc của Khắc Lao Tư, hiện tại Lập Hạ đối mặt thú hình của giống đực bộ lạc Xà tộc cũng không còn sợ hãi nữa, mặc kệ là ai cả ngày tại trước mặt đổi tới đổi lui, nhìn nhiều cũng thành thói quen thôi.
“Tốt lắm tốt lắm, con thích Đại Nhi, con muốn tới nhà chú Ân Tư Đặc.” Ai Lý Khắc nghe người lớn trêu ghẹo cũng không để ý, ngồi một bên đong đưa Đại Nhi, thấy đôi má đỏ bừng của Đại Nhi liền hôn ‘chụt’ một ngụm xuống.
“A! Ai Lý Khắc, không được đoạt em trai với ta!!” Á Địch thấy Đại Nhi bị hôn liền náo loạn muốn từ trong lòng Khắc Lao Tư nhảy xuống, trong nội tâm dâng lên một loại ảo giác “Hoa tốt bị con heo đạp hỏng”, tuy nhóc căn bản không biết heo là cái gì. Mọi người cười vang.
“Hải Luân, đến nếm thử mứt quả phúc bồn tử ta làm đi.” Mứt hoa quả trong bình đã đun tới vừa lúc, màu sắc đỏ tươi mềm mại đặc quánh, theo độ ấm tăng lên mà toát ra một đám bong bóng. Lập Hạ múc một muôi đổ vào bát đưa cho Hải Luân.
Tuy từ thật xa đã có thể ngửi thấy một cỗ mùi thơm ngọt ngào, nhưng khi nhìn một bát màu đen sẫm trên tay, Hải Luân vẫn còn có chút không thể tiếp thụ. Trong nhận biết vài thập niên qua, loại thực vật phúc bồn tử này đều không thể ăn được, cho dù trước đó vài ngày Lập Hạ đã chứng minh nó không có độc, nhưng còn chưa có một thú nhân Xà tộc nào nguyện ý nếm thử. Trong lúc nhất thời Hải Luân có chút do dự.
“Con nếm thử cho!” Tại khoảng thời gian ông chần chờ, một đôi bàn tay nhỏ bé đoạt lấy bát trong tay Hải Luân. Ai Lý Khắc đã sớm muốn ăn loại đồ vật này rồi, cầm thìa múc một lượng lớn cho vào trong miệng, đôi mắt lập tức trợn tròn. “Ăn quá ngon, Đại Nhi, em cũng nếm thử.” Nói xong lại múc một thìa thổi thổi rồi mới đưa tới bên miệng Đại Nhi, Đại Nhi há mồm ăn ngon lành, đôi mắt cười đến cong cong.
Xem con trai cùng Đại Nhi ngươi một thìa ta một thìa ăn đến vui mừng, Hải Luân cũng không nhịn được nữa rồi, tại Lập Hạ tràn đầy ý cười múc một thìa cho vào miệng, vốn ôm tâm thái uống thuốc đắng, ai nghĩ tới ăn vào trong miệng lại nồng đậm hương quả cùng vị ngọt ngào.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*Chỗ này tác giả viết là, tuổi của Hải Luân không kém Lập Hạ là bao, tâm tính khám phá của người trẻ tuổi vẫn có, đại khái là thế. Nhưng ở chương 49, lúc Hải Luân mới xuất hiện, tác giả miêu tả, ông có tuổi xấp xỉ với Tất Tháp, Tất Tháp đã có con lớn bằng Ân Tư Đặc rồi, nên mình để nhân xưng là ‘ông’ cũng phù hợp với tuổi, mà đồng dạng, Hải Luân cũng như vậy, và tuổi không thể ‘cũng không kém Lập Hạ bao nhiêu’ được, nên mình để xưng hô là ‘ông’ và đoạn này tự ý sửa thành thế, còn vì sao con của Hải Luân còn bé, mình nghĩ có thể giải thích rằng năng lực sinh sản của thú nhân rất kém, lớn tuổi mới có con nhỏ, kiểu vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook