Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
-
Chương 69: Sự tình
Lục Hàn Tình lạnh lùng nhìn những người sống sót ở trấn Ngô Đồng, liền phất tay kêu Ngụy Liên Dương tới, lạnh nhạt dặn dò nói, “Cho người sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho bọn họ, ngày mai mưa to dừng liền khởi hành.”
Đối với những người cố tình gây sự này, hắn sẽ không cho một chút cảm giác gì.
Đồng tình.
Vậy thì những người này phải biết ơn, mà không phải là được cứu giúp còn quay lại trách cứ người khác.
Hiện giờ trong lãnh thổ Lương Nguyệt quốc, có nhiều người so với bọn hắn còn thảm hơn nhiều.
Hắn có đồng cảm chỉ dành cho bọn hắn.
Ngụy Liên Dương được lệnh, lại đi sắp xếp người, trong lòng đối với người dân của trấn Ngô Đồng cũng có không vui.
Nếu như không phải bọn họ, nhóm người này đã sớm bị chôn vùi dưới lớp đất đá.
An Á Phi chờ Lục Hàn Tình dặn dò xong, mở miệng nói: “Ngươi lại kêu người đi tìm một chút, lúc này đất đá đã ngừng, mưa tuy lớn, nhưng tìm người hẳn là không khó khăn, nói không chừng còn có người sống.”
Ví dụ như ở trong phòng bị vùi lấp có rất nhiều nơi có thể che chắn được.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình chăm chú, thầm nghĩ chính mình hiện tại nghĩ quá đơn giản, liền hướng Tây Nam ở một bên nói: “Đi tìm một nhóm người tiến vào trấn Ngô Đồng xem có ai còn sống hay không, tiện thể nói cho đám người kia, nếu đồng ý đi tìm thì đi theo cùng.”
Nhóm người bọn họ chỉ có tới hơn trăm người, ngoại trừ phải trông giữ bạc cùng lương thực, có thể đi cứu người chỉ có một nửa mà thôi.
Tây Nam nghe xong lập tức xoay người chạy đi.
Sắc mặt Tào Tử Tĩnh tái nhợt được tùy thị hộ tống vào lều trại đã được dựng tốt.
Sắc mặt hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm cũng là tái nhợt.
An Á Phi nhìn thoáng qua đống đổ nát thê lương trong màn mưa, thì ra không phải không có đất đá trôi, mà là hắn không ở trong tin tức nhìn thấy mà thôi.
“Phi nhi, đi thay quần áo ướt trước đi, đừng để bị nhiễm gió lạnh.” Lục Hàn Tình giữ chặt tay hắn, nội lực ấm áp thông qua chỗ tiếp xúc của bàn tay, chậm rãi truyền qua.
“Ngươi cũng đi thay quần áo đi.” Cảm giác khí lạnh được đuổi đi, từ trong thân thể tản mát ra hơi ấm, trong lòng An Á Phi ấm áp, nhếch môi cười thản nhiên.
“Không cần, ta còn phải đi xem, yên tâm, ta có nội lực che chở, sẽ không dễ dàng bị cảm lạnh như vậy.” Lục Hàn Tình dùng tay lau nước mưa làm ướt tóc hắn, chuyển hướng Đông Viễn dặn dò: “Mang An công tử đi đổi quần áo.”
Đông Viễn gật đầu, mang theo An Á Phi xoay người đi vào lều trại cách đó không xa.
Lục Hàn Tình thở dài, hướng trấn Ngô Đồng đi tới.
Hy vọng người còn sống nhiều chút.
Mưa tới trưa ngày hôm sau mới ngừng, người từ Lạc thành gửi tới xử lý đến trước buổi trưa đã đến trấn Ngô Đồng mang theo hai trăm người. Có thể thấy được là sau nửa đêm nhận được tin tức là liền đi ngay.
Đất đá trôi tuy lớn, nhưng người được cứu ở trấn Ngô Đồng sau đó không ít. Mà những người ngủ rồi chết, liền không tỉnh lại nữa.
Đã có người ở Lạc thành đến xử lý chuyện ở trấn Ngô Đồng, Lục Hàn Tình dặn dò một chút, đoàn người liền tiếp tục lên đường.
Chính là một đường này, Tào Tử Tĩnh cùng hai người Kha Mạo Khiêm lại an phận hơn rất nhiều. Cũng không biết có phải là do chuyện ở trấn Ngô Đồng kích thích hay không.
Đối với An Á Phi mà nói, đây không thể là chuyện tốt hơn. Khó có được thanh tĩnh.
Bởi vì quân đội đã đi trước, nên một đường này của nhóm người bọn họ cũng coi như là thuận lợi.
Một đường đến thành Bình Giang, ven đường thấy không ít người dân chạy nạn quần áo tả tơi, mỗi người xanh xao vàng vọt, hai mắt mờ mịt, vẻ mặt đau buồn. Cảm xúc của nhóm An Á Phi quá lớn, mãi cho đến thành Bình Giang, sắc mặt của An Á Phi cùng mấy công tử cũng chưa tốt lên được.
Tào Tử Tĩnh, và hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm thì không cần nói, vốn sinh ra ở nhà đại phú đại quý, từ nhỏ được nuông chiều, tính tình tuy lớn, tính cách tuy rằng quái đản, nhưng mà, chưa từng thấy qua cảnh tượng thảm như vậy.
An Á Phi thì càng chưa từng gặp qua.
Ở hiện đại hắn cũng chỉ sống được mười mấy năm, ngoại trừ đến trường thì là ở trong nhà bếp, biết lòng người khó khăn, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy những vẻ mặt tuyệt vọng như thế này.
Trong TV hắn cũng từng nhìn thấy qua động đất thảm hại như thế này, nhưng dù sao cũng là cách một cái đồ điện, vẫn chưa tự mình nhìn thấy hiện trường, đương nhiên là không biết đến cảm xúc đau xót bi thảm này.
Mà hiện tại.
Hắn không biết tâm tình của mình là gì.
Tuy rằng sáng sớm liền biết thảm cảnh ở nơi này khi nạn lụt đi qua ở trong thư, nhưng mà, nghe nói như thế nào, cũng kém hơn là những rung động mà mình được tận mắt nhìn thấy.
Thành Bình Giang to như vậy, lại nhìn thấy chỗ trước mắt tiêu điều, đầu đường vốn nên náo nhiệt ồn ào hiện giờ chỉ có thể nhìn thấy một đám dân chạy nạn vẻ mặt đau buồn.
Toàn bộ cửa hàng đóng cửa, tuy rằng lũ lụt đã qua đi, nhưng mà tai họa do lũ lụt mang đến, lại còn đang tiếp tục.
An Á Phi tựa vào vách xe ngựa, khó nén chấn động trong lòng.
“An công tử, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát hay không, lập tức sẽ tìm được tiểu viện tạm thời nghỉ ngơi.” Đông Viễn có chút lo lắng nói. Vẻ mặt hắn cũng không tốt, trong mắt cũng tràn ngập khổ sở.
Hắn từ nhỏ liền đi theo bên người đại thiếu gia, chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng này. Hiện giờ đột nhiên nhìn thấy, làm cho hắn trong một khoảng thời gian ngắn cảm xúc có chút biến hóa.
An Á Phi kéo kéo khóe miệng, “Ừ, Tới rồi bảo ta.”
Đối với người không thích chính mình, muốn thương tổn chính mình, hắn có thể không nương tay chút nào, lạnh lùng mà chống đỡ.
Chính là thảm cảnh như vậy, nhìn thấy được, hắn vẫn là khó tránh khỏi khó chịu trong lòng.
Chuyện tình của thành Bình Giang An Á Phi không giúp được gì, hắn cùng đi theo đến đây, chẳng qua là muốn ở bên người Lục Hàn Tình, sau đó sau khi xử lý xong chuyện ở thành Bình Giang, hai người sẽ cùng trở về trấn Bắc Khẩu.
Từ sau khi nạn lụt bắt đầu, hắn liền chỉ có thể từ trong thư biết được phụ thân hiện tại rất khá, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng.
Thế giới này, ngoại trừ bạn tốt cùng Lục Hàn Tình, liền chỉ có người một nhà là vướng bận ở trong lòng hắn.
Ở thành Bình Giang đợi một tháng, cũng đã sắp tới tết.
Càng về sau, An Á Phi càng cảm thấy, trong lòng hắn càng ngày càng nhớ phụ thân.
Tuy rằng không phải là song thân sinh ra hắn, chính là từ ngày đầu tiên hắn tới thế giới này, là đôi phu phu kia, liền đối đãi thiệt tình, nơi chốn yêu thương.
Mệt muốn chết nhưng chưa bao giờ yêu cầu chính mình làm, tiểu công tử trong thôn, lại có mấy ai không phải ra ruộng làm việc? chỉ có hắn, cho dù là ngày mùa, cũng chỉ là giúp đỡ nấu cơm, đưa cơm, trông giữ lương thực.
Tuy rằng, hắn chính là được hưởng ké của thân thể nguyên chủ.
Cũng không thể phủ nhận, hiện tại là hắn hưởng thụ hết tất cả ôn nhu.
Trong lòng ấm áp, là không lừa được người.
Đến thành Bình Giang một chuyến, làm cho trong lòng hắn có nhiều cảm xúc, nhất là đối với sinh mệnh nhỏ bé.
Mà đối với tình cảm của mình cùng Lục Hàn Tình, hắn càng thêm quý trọng.
Tuy rằng trong lòng vẫn không được tự nhiên về vấn đề xưng hô sau này với bạn tốt, cũng không gây trở ngại cho hắn cùng Lục Hàn Tình nắm tay tới già.
Về phần Tào Tử Tĩnh cùng chuyện của Kha gia, hắn cũng không muốn tiếp tục chú ý.
Tào Tử Tĩnh cùng huynh đệ Kha gia, trong một tháng này, khiến cho hắn cảm thụ quả thực là một mảnh mê mang.
Cũng không biết có phải do lúc trước bị kích thích ở trấn Ngô Đồng hay không, Tào Tử Tĩnh sau khi tới thành Bình Giang rồi lại không dây dưa với Lục Hàn Tình nữa, đương nhiên, cũng có một ít quan hệ do Lục Hàn Tình vội vàng xử lý chuyện ở thành Bình Giang mà không có thời gian.
Nhưng thực hiển nhiên, đối với Tào Tử Tĩnh mà nói, Lục Hàn Tình bận rộn, hắn hoàn toàn cũng không có vấn đề gì.
Cho nên, hắn rất kỳ quái, rốt cuộc là chuyện gì mà Tào Tử Tĩnh lại buông tha tình cảm còn chưa phát triển với Lục Hàn Tình?
Hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm, An Á Phi nhìn về phía Đông Viễn, nghi hoặc nói: “Đông Viễn, hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm, vì sao lại trở về Lạc thành sớm như vậy? chẳng lẽ bọn họ không phải tới quấy rối sao?”
Đúng vậy, hai huynh đệ Kha gia đến thành Bình Giang ngây người chưa được nửa tháng, đã liền cùng trở về Lạc thành.
Làm cho An Á Phi cảm thấy thực sự quỷ dị.
Vốn hắn nghĩ đến thành Bình Giang một đoạn thời gian, hắn nhất định sẽ gặp được phiền toái của hai huynh đệ Kha gia cùng Tào Tử Tĩnh. Nhưng ai biết, một là gần đây không thấy bóng người, một là trực tiếp rời khỏi.
Chẳng lẽ thật sự là gặp kích thích quá lớn?
Tâm lý thừa nhận của ba người có phải là quá thấp hay không?
Mà An Á Phi không biết chính là, Tào Tử Tĩnh không tìm hắn phiền toái, không đi tìm Lục Hàn Tình, đích xác một nửa nguyên nhân là bởi vì những gì chứng kiến ở trên đường đến đây, nhìn thấy làm cho trong lòng hắn nổi lên một chút biến hóa, mà một điểm khác, đó là bởi vì khi ở trấn Ngô Đồng tuy rằng An Á Phi không phải cố ý, nhưng quả thật vẫn tồn tại ân cứu mạng.
Vốn tình cảm của hắn đối với Lục Hàn Tình, chỉ là mông mông lung lung, cũng không phải không có Lục Hàn Tình là không thể.
Cho nên, một đường đến thành Bình Giang, trong lòng hắn liền buông tha cho cảm tình nho nhỏ này.
Mà hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm, hẳn là bởi vì Kha gia cùng Nguyên gia ở Lạc thành xảy ra chuyện gì, đương nhiên, một đường đến đây chứng kiến cũng có một ít quan hệ, nhưng hiển nhiên, đối với lúc trước hai huynh đệ hai ba lần tìm người giết An Á Phi mà nói, những cái này không đủ để cho bọn họ buông tha.
Cho nên, làm cho bọn họ nhanh chóng buông tha như vậy, cũng chỉ có chính bản thân bọn họ xảy ra vấn đề.
Mà tất cả chuyện này, An Á Phi vội vàng làm tốt chuyện của mình khẳng định là không biết.
Đi vào thành Bình Giang, hắn tuy rằng không thể giúp Lục Hàn Tình, nhưng lại có khả năng làm một chút chuyện nhỏ.
Ví dụ như giúp đỡ phát cháo, phát bánh mì, hoặc là đi theo bận việc ở trong doanh trại tị nạn, tóm lại, hắn cũng mới vừa nghỉ ngơi hai ngày mà thôi.
Mà nguyên nhân của hai ngày nghỉ ngơi này, là bởi vì hắn không cẩn thận làm cho chính mình bị trật chân.
Đông Viễn đem than lửa ở trong chậu than rút ra, đối với vấn đề của hắn có chút buồn cười, bởi vậy thời điểm trả lời cũng mang theo chút ý cười, “Chẳng lẽ công tử còn thật đáng tiếc bọn họ không tới quấy rối sao?”
An Á Phi sờ sờ mũi, “Ta chỉ là tò mò mà thôi.” Bởi vì thời gian này hắn cũng có chút bận rộn, cho nên cũng không có đi xem thư tín từ Lạc thành.
Đông Viễn suy nghĩ xong, nói : « Nghe nói Tào gia cùng phủ thượng thư gia tay với Nguyên gia, mà thừa tướng còn ở bên trong ra sức, có thể tưởng tượng vấn đề của Nguyên gia lần này rất lớn. Huynh đệ Kha gia, có thể là nhận được tin tức gì, nên trở về. »
An Á Phi có chút đăm chiêu nói : « Ngươi nói, Thừa tướng cùng Nguyên Hằng ở cùng một chỗ đã lâu như vậy, quả nhiên một chút tình cảm cũng không có sao ? »
Nếu không làm sao lại có thể dùng hết sức lực để tìm cách đối phó Nguyên gia, thậm chí không tiếc liên hợp với Diêu quốc. Nếu không phải hắn làm không quá mức, nói không chừng tội thông đồng với địch bán nước đã sớm được chứng thực.
Vẻ mặt Đông Viễn rất khinh thường, « Nguyên Hằng là người tâm ngoan thủ lạt như vậy, thừa tướng làm sao lại có thể có cảm tình với hắn, nếu không biết chuyện tình lúc trước thì còn tốt, còn có thể có một chút tình cảm phu phu. Chính là năm đó hắn cùng Vương Chi Liễu tách ra, tất cả đều do Nguyên Hằng một tay tạo thành, thừa tướng làm sao còn có thể nhớ tới một chút tình cảm phu phu. Vốn bọn họ cũng không phải là vì tình cảm mà ở một chỗ. »
An Á Phi cũng không nói chuyện, trong lòng cũng có chút bùi ngùi.
Ngươi nói bộ dạng Nguyên Hằng cũng không kém, lại tìm đường chết như vậy, rốt cuộc là vì cái gì ?
Không chiếm được Lục Thương, thế giới cũng không phải có một mình Lục Thương là nam nhân, nam nhân đầy trên thế giới này, chẳng lẽ không tìm được người thứ hai ?
Thật sự là không hiểu.
Nếu Lục Hàn Tình thích người khác, hắn tuyệt đối sẽ không hết hy vọng như vậy, khổ sở khẳng định sẽ có, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không đến mức vì một nam nhân thay lòng đổi dạ mà hủy đi cuộc sống của chính mình.
Không đáng.
Chính là Nguyên Hằng lại nhìn không rõ, tự mình đi vào ngõ cụt.
Tuy rằng không biết tình huống hiện tại là gì, nhưng có thể nghĩ, Nguyên Mặc một khi xảy ra vấn đề, Nguyên Hằng đã không còn chỗ dựa, kết cục nhất định là rất thảm.
Mặc kệ kết cục của Nguyên Hằng như thế nào, tất cả đều không có liền quan đến An Á Phi.
Cách ngày tết còn nửa tháng, chuyện ở thành Bình Giang coi như là đã báo cáo xong.
Giặc có đã tiêu diệt xong, ôn dịch cũng bởi vì Lục Hàn Tình tới đúng lúc, chiếm được ngăn chặn tốt nhất. Đương nhiên, cũng không thể không nhắc tới thần y Lục Cẩn Phong đến cứu trị ôn dịch cho những người bị nhiễm. Mà còn đúng lúc cứu trị cho những người không bị nhiễm.
Bởi vì đúng lúc phát hiện, xử lý, ôn dịch cũng không khuếch tán trên diện rộng. Chết tuy rằng không ít, nhưng so với những dân cư ở thành Bình Giang mà nói, chẳng qua chỉ là số ít mà thôi.
Lục Hàn Tình đem những chuyện cần dặn dò, dặn dò xong, liền mang theo An Á Phi chạy về trấn Bắc Khẩu.
Năm mới năm nay, bởi vì chuyện tình lũ lụt, không kịp trở về Lạc thành, bởi vậy quyết định đều qua trấn Bắc Khẩu.
Như thế làm cho trong lòng An Á Phi mừng rỡ.
Tại cái tết đầu tiên ở thế giới này, hắn cũng hy vọng tất cả mọi người cùng một chỗ.
Đối với những người cố tình gây sự này, hắn sẽ không cho một chút cảm giác gì.
Đồng tình.
Vậy thì những người này phải biết ơn, mà không phải là được cứu giúp còn quay lại trách cứ người khác.
Hiện giờ trong lãnh thổ Lương Nguyệt quốc, có nhiều người so với bọn hắn còn thảm hơn nhiều.
Hắn có đồng cảm chỉ dành cho bọn hắn.
Ngụy Liên Dương được lệnh, lại đi sắp xếp người, trong lòng đối với người dân của trấn Ngô Đồng cũng có không vui.
Nếu như không phải bọn họ, nhóm người này đã sớm bị chôn vùi dưới lớp đất đá.
An Á Phi chờ Lục Hàn Tình dặn dò xong, mở miệng nói: “Ngươi lại kêu người đi tìm một chút, lúc này đất đá đã ngừng, mưa tuy lớn, nhưng tìm người hẳn là không khó khăn, nói không chừng còn có người sống.”
Ví dụ như ở trong phòng bị vùi lấp có rất nhiều nơi có thể che chắn được.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình chăm chú, thầm nghĩ chính mình hiện tại nghĩ quá đơn giản, liền hướng Tây Nam ở một bên nói: “Đi tìm một nhóm người tiến vào trấn Ngô Đồng xem có ai còn sống hay không, tiện thể nói cho đám người kia, nếu đồng ý đi tìm thì đi theo cùng.”
Nhóm người bọn họ chỉ có tới hơn trăm người, ngoại trừ phải trông giữ bạc cùng lương thực, có thể đi cứu người chỉ có một nửa mà thôi.
Tây Nam nghe xong lập tức xoay người chạy đi.
Sắc mặt Tào Tử Tĩnh tái nhợt được tùy thị hộ tống vào lều trại đã được dựng tốt.
Sắc mặt hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm cũng là tái nhợt.
An Á Phi nhìn thoáng qua đống đổ nát thê lương trong màn mưa, thì ra không phải không có đất đá trôi, mà là hắn không ở trong tin tức nhìn thấy mà thôi.
“Phi nhi, đi thay quần áo ướt trước đi, đừng để bị nhiễm gió lạnh.” Lục Hàn Tình giữ chặt tay hắn, nội lực ấm áp thông qua chỗ tiếp xúc của bàn tay, chậm rãi truyền qua.
“Ngươi cũng đi thay quần áo đi.” Cảm giác khí lạnh được đuổi đi, từ trong thân thể tản mát ra hơi ấm, trong lòng An Á Phi ấm áp, nhếch môi cười thản nhiên.
“Không cần, ta còn phải đi xem, yên tâm, ta có nội lực che chở, sẽ không dễ dàng bị cảm lạnh như vậy.” Lục Hàn Tình dùng tay lau nước mưa làm ướt tóc hắn, chuyển hướng Đông Viễn dặn dò: “Mang An công tử đi đổi quần áo.”
Đông Viễn gật đầu, mang theo An Á Phi xoay người đi vào lều trại cách đó không xa.
Lục Hàn Tình thở dài, hướng trấn Ngô Đồng đi tới.
Hy vọng người còn sống nhiều chút.
Mưa tới trưa ngày hôm sau mới ngừng, người từ Lạc thành gửi tới xử lý đến trước buổi trưa đã đến trấn Ngô Đồng mang theo hai trăm người. Có thể thấy được là sau nửa đêm nhận được tin tức là liền đi ngay.
Đất đá trôi tuy lớn, nhưng người được cứu ở trấn Ngô Đồng sau đó không ít. Mà những người ngủ rồi chết, liền không tỉnh lại nữa.
Đã có người ở Lạc thành đến xử lý chuyện ở trấn Ngô Đồng, Lục Hàn Tình dặn dò một chút, đoàn người liền tiếp tục lên đường.
Chính là một đường này, Tào Tử Tĩnh cùng hai người Kha Mạo Khiêm lại an phận hơn rất nhiều. Cũng không biết có phải là do chuyện ở trấn Ngô Đồng kích thích hay không.
Đối với An Á Phi mà nói, đây không thể là chuyện tốt hơn. Khó có được thanh tĩnh.
Bởi vì quân đội đã đi trước, nên một đường này của nhóm người bọn họ cũng coi như là thuận lợi.
Một đường đến thành Bình Giang, ven đường thấy không ít người dân chạy nạn quần áo tả tơi, mỗi người xanh xao vàng vọt, hai mắt mờ mịt, vẻ mặt đau buồn. Cảm xúc của nhóm An Á Phi quá lớn, mãi cho đến thành Bình Giang, sắc mặt của An Á Phi cùng mấy công tử cũng chưa tốt lên được.
Tào Tử Tĩnh, và hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm thì không cần nói, vốn sinh ra ở nhà đại phú đại quý, từ nhỏ được nuông chiều, tính tình tuy lớn, tính cách tuy rằng quái đản, nhưng mà, chưa từng thấy qua cảnh tượng thảm như vậy.
An Á Phi thì càng chưa từng gặp qua.
Ở hiện đại hắn cũng chỉ sống được mười mấy năm, ngoại trừ đến trường thì là ở trong nhà bếp, biết lòng người khó khăn, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy những vẻ mặt tuyệt vọng như thế này.
Trong TV hắn cũng từng nhìn thấy qua động đất thảm hại như thế này, nhưng dù sao cũng là cách một cái đồ điện, vẫn chưa tự mình nhìn thấy hiện trường, đương nhiên là không biết đến cảm xúc đau xót bi thảm này.
Mà hiện tại.
Hắn không biết tâm tình của mình là gì.
Tuy rằng sáng sớm liền biết thảm cảnh ở nơi này khi nạn lụt đi qua ở trong thư, nhưng mà, nghe nói như thế nào, cũng kém hơn là những rung động mà mình được tận mắt nhìn thấy.
Thành Bình Giang to như vậy, lại nhìn thấy chỗ trước mắt tiêu điều, đầu đường vốn nên náo nhiệt ồn ào hiện giờ chỉ có thể nhìn thấy một đám dân chạy nạn vẻ mặt đau buồn.
Toàn bộ cửa hàng đóng cửa, tuy rằng lũ lụt đã qua đi, nhưng mà tai họa do lũ lụt mang đến, lại còn đang tiếp tục.
An Á Phi tựa vào vách xe ngựa, khó nén chấn động trong lòng.
“An công tử, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát hay không, lập tức sẽ tìm được tiểu viện tạm thời nghỉ ngơi.” Đông Viễn có chút lo lắng nói. Vẻ mặt hắn cũng không tốt, trong mắt cũng tràn ngập khổ sở.
Hắn từ nhỏ liền đi theo bên người đại thiếu gia, chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng này. Hiện giờ đột nhiên nhìn thấy, làm cho hắn trong một khoảng thời gian ngắn cảm xúc có chút biến hóa.
An Á Phi kéo kéo khóe miệng, “Ừ, Tới rồi bảo ta.”
Đối với người không thích chính mình, muốn thương tổn chính mình, hắn có thể không nương tay chút nào, lạnh lùng mà chống đỡ.
Chính là thảm cảnh như vậy, nhìn thấy được, hắn vẫn là khó tránh khỏi khó chịu trong lòng.
Chuyện tình của thành Bình Giang An Á Phi không giúp được gì, hắn cùng đi theo đến đây, chẳng qua là muốn ở bên người Lục Hàn Tình, sau đó sau khi xử lý xong chuyện ở thành Bình Giang, hai người sẽ cùng trở về trấn Bắc Khẩu.
Từ sau khi nạn lụt bắt đầu, hắn liền chỉ có thể từ trong thư biết được phụ thân hiện tại rất khá, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng.
Thế giới này, ngoại trừ bạn tốt cùng Lục Hàn Tình, liền chỉ có người một nhà là vướng bận ở trong lòng hắn.
Ở thành Bình Giang đợi một tháng, cũng đã sắp tới tết.
Càng về sau, An Á Phi càng cảm thấy, trong lòng hắn càng ngày càng nhớ phụ thân.
Tuy rằng không phải là song thân sinh ra hắn, chính là từ ngày đầu tiên hắn tới thế giới này, là đôi phu phu kia, liền đối đãi thiệt tình, nơi chốn yêu thương.
Mệt muốn chết nhưng chưa bao giờ yêu cầu chính mình làm, tiểu công tử trong thôn, lại có mấy ai không phải ra ruộng làm việc? chỉ có hắn, cho dù là ngày mùa, cũng chỉ là giúp đỡ nấu cơm, đưa cơm, trông giữ lương thực.
Tuy rằng, hắn chính là được hưởng ké của thân thể nguyên chủ.
Cũng không thể phủ nhận, hiện tại là hắn hưởng thụ hết tất cả ôn nhu.
Trong lòng ấm áp, là không lừa được người.
Đến thành Bình Giang một chuyến, làm cho trong lòng hắn có nhiều cảm xúc, nhất là đối với sinh mệnh nhỏ bé.
Mà đối với tình cảm của mình cùng Lục Hàn Tình, hắn càng thêm quý trọng.
Tuy rằng trong lòng vẫn không được tự nhiên về vấn đề xưng hô sau này với bạn tốt, cũng không gây trở ngại cho hắn cùng Lục Hàn Tình nắm tay tới già.
Về phần Tào Tử Tĩnh cùng chuyện của Kha gia, hắn cũng không muốn tiếp tục chú ý.
Tào Tử Tĩnh cùng huynh đệ Kha gia, trong một tháng này, khiến cho hắn cảm thụ quả thực là một mảnh mê mang.
Cũng không biết có phải do lúc trước bị kích thích ở trấn Ngô Đồng hay không, Tào Tử Tĩnh sau khi tới thành Bình Giang rồi lại không dây dưa với Lục Hàn Tình nữa, đương nhiên, cũng có một ít quan hệ do Lục Hàn Tình vội vàng xử lý chuyện ở thành Bình Giang mà không có thời gian.
Nhưng thực hiển nhiên, đối với Tào Tử Tĩnh mà nói, Lục Hàn Tình bận rộn, hắn hoàn toàn cũng không có vấn đề gì.
Cho nên, hắn rất kỳ quái, rốt cuộc là chuyện gì mà Tào Tử Tĩnh lại buông tha tình cảm còn chưa phát triển với Lục Hàn Tình?
Hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm, An Á Phi nhìn về phía Đông Viễn, nghi hoặc nói: “Đông Viễn, hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm, vì sao lại trở về Lạc thành sớm như vậy? chẳng lẽ bọn họ không phải tới quấy rối sao?”
Đúng vậy, hai huynh đệ Kha gia đến thành Bình Giang ngây người chưa được nửa tháng, đã liền cùng trở về Lạc thành.
Làm cho An Á Phi cảm thấy thực sự quỷ dị.
Vốn hắn nghĩ đến thành Bình Giang một đoạn thời gian, hắn nhất định sẽ gặp được phiền toái của hai huynh đệ Kha gia cùng Tào Tử Tĩnh. Nhưng ai biết, một là gần đây không thấy bóng người, một là trực tiếp rời khỏi.
Chẳng lẽ thật sự là gặp kích thích quá lớn?
Tâm lý thừa nhận của ba người có phải là quá thấp hay không?
Mà An Á Phi không biết chính là, Tào Tử Tĩnh không tìm hắn phiền toái, không đi tìm Lục Hàn Tình, đích xác một nửa nguyên nhân là bởi vì những gì chứng kiến ở trên đường đến đây, nhìn thấy làm cho trong lòng hắn nổi lên một chút biến hóa, mà một điểm khác, đó là bởi vì khi ở trấn Ngô Đồng tuy rằng An Á Phi không phải cố ý, nhưng quả thật vẫn tồn tại ân cứu mạng.
Vốn tình cảm của hắn đối với Lục Hàn Tình, chỉ là mông mông lung lung, cũng không phải không có Lục Hàn Tình là không thể.
Cho nên, một đường đến thành Bình Giang, trong lòng hắn liền buông tha cho cảm tình nho nhỏ này.
Mà hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm, hẳn là bởi vì Kha gia cùng Nguyên gia ở Lạc thành xảy ra chuyện gì, đương nhiên, một đường đến đây chứng kiến cũng có một ít quan hệ, nhưng hiển nhiên, đối với lúc trước hai huynh đệ hai ba lần tìm người giết An Á Phi mà nói, những cái này không đủ để cho bọn họ buông tha.
Cho nên, làm cho bọn họ nhanh chóng buông tha như vậy, cũng chỉ có chính bản thân bọn họ xảy ra vấn đề.
Mà tất cả chuyện này, An Á Phi vội vàng làm tốt chuyện của mình khẳng định là không biết.
Đi vào thành Bình Giang, hắn tuy rằng không thể giúp Lục Hàn Tình, nhưng lại có khả năng làm một chút chuyện nhỏ.
Ví dụ như giúp đỡ phát cháo, phát bánh mì, hoặc là đi theo bận việc ở trong doanh trại tị nạn, tóm lại, hắn cũng mới vừa nghỉ ngơi hai ngày mà thôi.
Mà nguyên nhân của hai ngày nghỉ ngơi này, là bởi vì hắn không cẩn thận làm cho chính mình bị trật chân.
Đông Viễn đem than lửa ở trong chậu than rút ra, đối với vấn đề của hắn có chút buồn cười, bởi vậy thời điểm trả lời cũng mang theo chút ý cười, “Chẳng lẽ công tử còn thật đáng tiếc bọn họ không tới quấy rối sao?”
An Á Phi sờ sờ mũi, “Ta chỉ là tò mò mà thôi.” Bởi vì thời gian này hắn cũng có chút bận rộn, cho nên cũng không có đi xem thư tín từ Lạc thành.
Đông Viễn suy nghĩ xong, nói : « Nghe nói Tào gia cùng phủ thượng thư gia tay với Nguyên gia, mà thừa tướng còn ở bên trong ra sức, có thể tưởng tượng vấn đề của Nguyên gia lần này rất lớn. Huynh đệ Kha gia, có thể là nhận được tin tức gì, nên trở về. »
An Á Phi có chút đăm chiêu nói : « Ngươi nói, Thừa tướng cùng Nguyên Hằng ở cùng một chỗ đã lâu như vậy, quả nhiên một chút tình cảm cũng không có sao ? »
Nếu không làm sao lại có thể dùng hết sức lực để tìm cách đối phó Nguyên gia, thậm chí không tiếc liên hợp với Diêu quốc. Nếu không phải hắn làm không quá mức, nói không chừng tội thông đồng với địch bán nước đã sớm được chứng thực.
Vẻ mặt Đông Viễn rất khinh thường, « Nguyên Hằng là người tâm ngoan thủ lạt như vậy, thừa tướng làm sao lại có thể có cảm tình với hắn, nếu không biết chuyện tình lúc trước thì còn tốt, còn có thể có một chút tình cảm phu phu. Chính là năm đó hắn cùng Vương Chi Liễu tách ra, tất cả đều do Nguyên Hằng một tay tạo thành, thừa tướng làm sao còn có thể nhớ tới một chút tình cảm phu phu. Vốn bọn họ cũng không phải là vì tình cảm mà ở một chỗ. »
An Á Phi cũng không nói chuyện, trong lòng cũng có chút bùi ngùi.
Ngươi nói bộ dạng Nguyên Hằng cũng không kém, lại tìm đường chết như vậy, rốt cuộc là vì cái gì ?
Không chiếm được Lục Thương, thế giới cũng không phải có một mình Lục Thương là nam nhân, nam nhân đầy trên thế giới này, chẳng lẽ không tìm được người thứ hai ?
Thật sự là không hiểu.
Nếu Lục Hàn Tình thích người khác, hắn tuyệt đối sẽ không hết hy vọng như vậy, khổ sở khẳng định sẽ có, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không đến mức vì một nam nhân thay lòng đổi dạ mà hủy đi cuộc sống của chính mình.
Không đáng.
Chính là Nguyên Hằng lại nhìn không rõ, tự mình đi vào ngõ cụt.
Tuy rằng không biết tình huống hiện tại là gì, nhưng có thể nghĩ, Nguyên Mặc một khi xảy ra vấn đề, Nguyên Hằng đã không còn chỗ dựa, kết cục nhất định là rất thảm.
Mặc kệ kết cục của Nguyên Hằng như thế nào, tất cả đều không có liền quan đến An Á Phi.
Cách ngày tết còn nửa tháng, chuyện ở thành Bình Giang coi như là đã báo cáo xong.
Giặc có đã tiêu diệt xong, ôn dịch cũng bởi vì Lục Hàn Tình tới đúng lúc, chiếm được ngăn chặn tốt nhất. Đương nhiên, cũng không thể không nhắc tới thần y Lục Cẩn Phong đến cứu trị ôn dịch cho những người bị nhiễm. Mà còn đúng lúc cứu trị cho những người không bị nhiễm.
Bởi vì đúng lúc phát hiện, xử lý, ôn dịch cũng không khuếch tán trên diện rộng. Chết tuy rằng không ít, nhưng so với những dân cư ở thành Bình Giang mà nói, chẳng qua chỉ là số ít mà thôi.
Lục Hàn Tình đem những chuyện cần dặn dò, dặn dò xong, liền mang theo An Á Phi chạy về trấn Bắc Khẩu.
Năm mới năm nay, bởi vì chuyện tình lũ lụt, không kịp trở về Lạc thành, bởi vậy quyết định đều qua trấn Bắc Khẩu.
Như thế làm cho trong lòng An Á Phi mừng rỡ.
Tại cái tết đầu tiên ở thế giới này, hắn cũng hy vọng tất cả mọi người cùng một chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook