Quả bông, hoa quả độc sản của hoàng thất Lương Nguyệt quốc, trên thực tế cũng bị hoàng thất xem như là một loại gia vị.

An Á Phi may mắn ở chỗ Lục Hàn Tình ăn qua một lần, liền nhớ thương loại gia vị có mùi thơm ngát này.

Sau đó chính mình cũng lấy làm điểm tâm một lần, thế nhưng sau đó bởi vì quả bông ở trong Lục phủ cũng không còn nhiều lắm, An Á Phi làm một lần sau đó cũng không cho vào nữa.

Hắn nghe bạn tốt nói qua, loại quả bông này chỉ có thể sau trận tuyết đầu tiên mùa đông hằng năm mới có thể hái.

Một gốc cây bông, một năm cho không tới một trăm quả bông, ngoại trừ hoàng thất chính mình lưu lại một ít, còn lại đều phân đi xuống.

Lục gia, Ti gia, Tiểu vương gia, lão thân vương, còn có những vị vương gia ở Đại Yến kia nữa.

Có thế nghĩ, mỗi nhà được phân cũng không nhiều lắm.

Năm nay quả miên còn chưa tới thời điểm hái.

Lần này mục đích Lục Hàn Tình mang An Á Phi vào cung, một là cho hắn nhìn thấy hoàng thúc phụ cùng tiểu thúc, sau đó đến thần tháp mở rộng kiến thức một phen, thuận tiện nhìn xem quả bông còn chưa tới thời điểm hái.

Nơi quả bông sinh trưởng, chính là ngọn núi phía sau mà bọn họ hiện đang sở hữu. Cây không cao lớn, sinh trưởng mấy trăm năm, cũng chỉ cao được hai thước.

An Á Phi bị Lục Hàn Tình đưa đến trước cây bông, trong lòng cảm thản thế giới này thật kì dị cùng tạo hóa thật thần kì.

“Cây bông này, cũng không phải là thủy thân lưu lại, mà là sau này mới có.” Lục Hàn Tình ở một bên nói.

An Á Phi nhìn thấy sương mù trước mắt cây bông màu bạc, bên trên lộ ra một quả giống như bông không còn vỏ, nhưng mà so với bông thì càng tròn, đây là quả bông?

Nếu không phải chữ viết khác nhau, nhưng thật ra là rất chuẩn xác.

An Á Phi đi dạo một vòng xung quanh cây bông, nghĩ này đại khái chính là trong truyện huyền huyễn hay gọi là thu thập thiên địa linh khí mà sinh ra đi?

“Qủa bông này chỉ được dùng làm gia vị thôi sao? Có tác dụng khác không?”

An Á Phi quay đầu nhìn về phía Lục Hàn Tình.

Lục Hàn Tình trầm tư một lát, mới nói: “Ngoại trừ cái này, cũng có thể cho vào trong nước mật ong.” Lục Hàn Tình nhíu nhíu mày, lại nói: “Còn có tác dụng khác, nhưng vẫn chưa đi chứng thật qua.”

Nghe vậy, An Á Phi cảm thấy hứng thú.

Những loại thần vật tồn tại như bình thường này, hắn đã nói, khẳng định không có khả năng chỉ dùng làm gia vị đơn giản như vậy.

Lục Hàn Tình nói: “Theo tổ tịch của Lục gia ghi lại, ăn quả bông trong thời gian dài, có thể kéo dài sự sống. Mấy nhà chúng ta được chia quả bông, có thể sống lâu hơn người bình thường thêm vài năm.”

Loại việc bí ẩn này, vẫn bị mấy nhà bọn họ cất giấu. Bởi vì không xác định, cũng bởi vì chuyện tình trọng đại, bởi vậy chưa bao giờ nói cho người ngoài biết.

Được thần ban cho vật như thế, nếu để cho người ngoài biết, có thể nghĩ, tai nạn rắc rối không xa.

Mà quả bông, cũng chỉ có mấy nhà được dùng, cho dù là các đại quan viên khác, cũng không được phân một tí tẹo.

An Á Phi mở lớn miệng, không thể tưởng tượng nổi nói: “Ngươi nói chính là sự thật?”

Ngạo tào, linh đan diệu dược.

Khó trách, hai lần hắn ăn kia, Đông Viễn cùng Tây Nam đều không ăn.

Hắn còn đang thắc mắc tại sao, bình thường hắn làm điểm tâm, Đông Viễn cùng Tây Nam đều ăn cùng, hai lần kia dùng quả bông làm điểm tâm, Đông Viễn cùng Tây Nam nhìn cũng không nhìn đến.

Thì ra là vì nguyên nhân này?

Chậc chậc, nếu như bị người khác phát hiện được, vậy không phải là làm cho hoàng cung không được bình an sao?

An Á Phi nghĩ tới những lời trước đó của Lục Hàn Tình, nói: “Đúng rồi, trước kia ngươi không phải nói, Đại Yến, Lương Nguyệt, Diêu quốc, hoàng thân Tam quốc đều có một tòa thần tháp như vậy sao? Vậy bọn họ không phải cũng là có một vật thần kì giống như quả bông sao?”

Dựa theo lời nói của Lục Hàn Tình, hai quốc kia khẳng định cũng có.

Lục Hàn Tình gật đầu, “Đại Yến có một loại quả, màu tím đỏ, tên là quả tử giáng. Mỗi quả lớn nhỏ chỉ bằng một móng tay, một cây hằng năm cũng kết quả không đến mười cân. Mùa thu nở hoa, mùa đông kết quả, mùa xuân năm sau chín muồi. Hiệu quả, cũng như quả bông vậy.

An Á Phi gật đầu, hắn hiểu được hiệu quả, chỉ chính là kéo dài sinh mệnh con người.

“Vậy Diêu quốc thì sao?”

Lục Hàn Tình nhíu mày, “Diêu quốc không biết, nghe nói là một loại trà, còn nói là một loại hoa quả.” Thấy hắn khó hiểu, Lục Hàn Tình vuốt đầu hắn nói: “Đại Yến có hoàng thúc làm quân hậu, mà Diêu quốc, từ khi Lương Nguyệt quốc thành lập tới nay, cũng không có thành viên hoàng thất nào kết làm thông gia. Không biết cũng không ngạc nhiên.”

Kỳ thật đây cũng là nguyên nhân Lương Nguyệt quốc cùng Đại Yến quốc đối với Diêu quốc không hữu hảo.

Đại Yến cùng Lương Nguyệt quốc là quan hệ thông gia, hoàng thất hai quốc đều được thần ban cho thần vật, đương nhiên cũng là chia xẻ cho nhau.

Mà Diêu quốc cùng Tam quốc thành lập tới nay, Lương Nguyệt cùng Đại Yến, liền chưa có người nào tiến vào hoàng thất Diêu quốc.

Ngược lại là hoàng thất Diêu quốc, vài ba lần muốn đem thành viên của hoàng thất gả đến hoàng thất hai quốc gia.

Tìm hiểu về quả bông, còn biết được bí mật nghịch thiên của hoàng thất như vậy. An Á Phi cảm thấy được lần này vào cung thật sự là quá đúng.

Thời gian ở thần tháp mặc dù không lâu, khi đi ra, bầu trời bên ngoài đã tối đen.

Hai người đương nhiên bị giữ lại dùng ngự thiện.

Đương kim quân hậu, cũng chính là tiểu thúc của Lục Hàn Tình mà An Á Phi chưa từng gặp qua, cho người ta một cảm giác như một khối ngọc. Điều này làm cho An Á Phi mới vừa  nhìn thấy, đầu tiên liền nghĩ tới bốn chữ quân tử như ngọc.

Khí chất ôn hòa, mỉm cười trang nhã, hai mắt trong suốt.

Cả người làm cho người ta cảm giác là một miếng ngọc thông suốt.

An Á Phi chỉ liếc mắt một cái, liền biết Á Minh vì sao lại yêu thích người này như thế, khí chất của người này, thật sự là rất giống một bị bằng hữu theo chân bọn họ. Nếu không phải biết người trước mắt nói tiếng chính quốc, hắn nhất định sẽ hoài nghi vị bạn tốt kia có phải cũng xuyên qua đây không.

Lục Nhược cũng lần đầu tiên nhìn thấy đối tượng đính hôn của đại chất tử hắn.

Thấy hắn khi nhìn về phía chính mình vẻ mặt để lộ tâm tư, điều này làm cho hắn nhớ tới phản ứng lần đầu tiên ca phu nhìn thấy hắn. Xem ra người này thật sự là cùng ca phu tới từ một chỗ.

Lục Nhược mỉm cười với An Á Phi, chậm rãi tới gần, cẩn thận đánh giá vị trước mặt này vẻ mặt lạnh nhạt ung dung, nghe nói là bạn tốt của ca phu.

So với An Á Phi nghe đồn nhát gan thẹn thùng, An Á Phi này càng được tâm hắn hơn, cũng càng khiến người ta thích hơn. Nghĩ đến đây, cũng hiểu được nguyên nhân vì sao đại chất tử lại thiệt tình thích người này.

“Ta gọi là Lục Nhược, là tiểu thúc của Hàn Tình, ngươi cũng có thể gọi ta là tiểu thúc.” Lục Nhược ở trước mặt An Á Phi, hai trong mắt ôn hòa tràn đầy yêu thích.

An Á Phi nhìn hắn, hốc mắt ửng đỏ, cũng thiệt tình cười, sáng sủa trí tuệ, “Tiểu thúc khỏe, sau này chúng ta chính là người một nhà, tiểu thúc gọi ta Tiểu Phi là được.”

Lục Hàn Tình nghe vậy cười càng sung sướng.

Người một nhà?

Phi nhi đã quyết định gả cho hắn sao?

Lục Nhược bị hắn đùa cười, có chút sung sướng, thân thiết kéo tay hắn nói: “Được, ta gọi ngươi là tiểu Phi, đến, lại đây ngồi.”

Lục Hàn Tình theo sát bên người An Á Phi, tay phải vươn ra, gắt gao đem bàn tay ấm áp cầm lấy.

An Á Phi liếc hắn một cái, quay đầu liền hơi hơi cong môi. Ngón trỏ còn có chút khiêu khích gãi gãi lòng bàn tay lớn đang cầm tay hắn.

Thân thể người nào đó trong phút chốc kéo căng thẳng tắp, hai trong mắt cũng thoáng chốc thâm thủy như biển sao trời.

Lục Nhước mỉm cười liếc hai người một cái, coi như không thấy mở ám giữa hai người, lôi kéo An Á Phi đến bên bàn dài ngồi xuống.

Từ trong cung trở về, đã là giờ hợi.

Trời vẫn tối đen không trăng như trước, gió lạnh gào thét, giống như lạnh hơn.

Ngày hôm sau quả nhiên đổ xuống một trận mưa to, cả không trung tối đen giống như là bị sụp xuống, rõ ràng vẫn là ban ngày, trong phòng lại chỉ có thể thắp nến mới có thể thấy sự vật.

Cùng với mưa to, cuồng phong cũng sắp sửa đem những đồ đạc đều thổi đi, “Vù vù vù” tiếng gió giống như gào khóc thảm thiết, nghe được khiến lòng người sợ hãi.

Nhánh  cây ngoài cửa sổ bị cuồng phong tàn sát bữa bải phát ra âm thanh “rắc rắc rắc” không chịu nổi gánh nặng.

An Á Phi ở trên giường lật người, mặt hướng cửa sổ, bên tai nghe tiếng gió ngoài phòng muốn bay nóc nhà, lại cảm thấy trong lòng rất là yên lặng.

Lục Hàn Tình đẩy cửa tiến vào, cũng rất nhanh đóng cửa lại, trên tay còn bưng một cái mâm.

“Trên tay ngươi là cái gì?” An Á Phi khoác chăn ngồi dậy.

“Canh ngân nhĩ, a cha kêu đại trù phòng làm.” Cẩn thận đem mầm đặt lên cái bàn thấp, Lục Hàn Tình giơ tay đem người cùng chăn kéo vào trong ngực, “Hôm nay bên ngoài lạnh lẽo, trời mưa rất lớn, nếu không muốn dậy, cũng đừng dậy. Lát nữa ta kêu Đông Viễn đem thêm một chậu than tới, có chút ấm áp.”

An Á Phi giật giật, tự mình tìm tư thế thoải mái, “Ngươi uống qua chưa?”

Ở trên trán hắn hôn một cái, Lục Hàn Tình giơ tay bưng bát, múc một muỗng thổi thổi, mới đưa tới bên miệng hắn, “Uống rồi, đây là để lại cho ngươi.”

An Á Phi há mồm, yên tâm thoải mái hưởng thụ phục vụ.

Uống xong canh ngân nhĩ, An Á Phi tựa vào người Lục Hàn Tình nhàm chán đánh ngáp, “Đợt mưa này qua đi, có phải trời sẽ lạnh hơn hay không? Cũng không biết a cha thế nào, phòng ở tuy rằng đã sửa chữa qua một lần, thời tiết lại lạnh như vậy, nên vẫn là lạnh đi.”

Rời nhà cũng gần ba tháng, hắn có chút nhớ nhà.

Buông sách đang cầm trong tay, Lục Hàn Tình giơ tay đem tóc trên trán hắn vuốt ra sau tai, “Trần mưa này qua đi, thời tiết sẽ lạnh hơn, qua mấy ngày tiếp, liền sẽ có trận tuyết đầu tiên trong năm nay. Phi nhi nhớ nhà sao?”

An Á Phi gật đầu, “Ừ, Tuy rằng không phải thật sự là nhà của ta, bọn họ cũng không biết ta không phải là tiểu Phi kia, ngươi cũng cảm giác được, a cha cùng phụ thân đều là thiệt tình thương yêu ta, hoặc là nói nguyên chủ của khối thân thể này.”

Nghĩ đến đôi phu phu giản dị kia, chính là nhạc phụ tương lại của chính mình, Lục Hàn Tình cũng rất đồng ý lời hắn nói.

“Ngươi hẳn là nghe a cha ngươi nói qua chuyện của ta đi, ngoại trừ ca ta cùng ông nội, cha ta theo sát mẹ, cũng chính là ở nơi này các ngươi gọi là phụ thân cùng a cha, ta quanh năm suốt tháng cũng khó nhìn thấy họ một lần, cho nên, thực quý trọng quan tâm hiện giờ của a cha cùng phụ thân.” An Á Phi cọ cọ đỉnh đầu vào bàn tay lớn, nhẹ giọng nói.

Cho dù biết đôi phu phu kia thương kỳ thật không phải hắn, hắn vẫn thực hưởng thụ phần quan tâm ấy. Hơn nữa, hiện tại là An Á Phi hắn chiếm cứ khối thân thể này, như vậy, đi nghiên cứu sâu bọn họ đang yêu thương ai làm chi.

Lục Hàn Tình đem hắn ôm chặt một chút, “Nếu như vậy, Phi nhi, qua thêm hai ngày nữa chúng ta trở về trấn Bắc Khẩu đi.”

Vừa nghe trở về, An Á Phi liền vui vẻ gật đầu, lập tức nghĩ tới cái gì, ánh mắt lại ảm đạm một chút, chần chờ nói: “Hiện tại có thể trở về không? Kha gia cùng phủ thừa tướng bên này, còn có phủ thượng thư không cần để ý sao?”

Tuy rằng hiện tại Kha Mạo Khiêm cùng Tảo Tử Tĩnh đã muốn chó cắn chó, chỉ là, nếu đương sự đi mất, hai người kia nói không trừng sẽ ồn ào đến trấn Bắc Khẩu.

Hắn cũng không muốn cho phụ thân và a cha lo lắng vì hắn.

“Không có gì, hiện tại chúng ta trở về mới tốt, qua thêm hai tháng nữa là đã tới tết, bọn họ cũng không rảnh rỗi mà quan tâm ta.” Biết hắn lo lắng, Lục Hàn Tình giải thích nói.

Trước ngày tết, hoàng thất ở Lạc thành sẽ tổ chức một loạt hành động chúc mừng, đến lúc đó quan viên cùng người nhà đều rất bận rộn. Hiện tại thừa dịp đi, mới là thời điểm tốt nhất.

“Như vậy, chúng ta dọn dẹp một chút, qua hai ngày nữa sẽ đi, lại mua một ít đồ tốt ở Lạc thành về cho phụ thân cùng a cha, a, đúng rồi, còn có Khả Khả.” Xác định có thể trở về, An Á Phi lập tức hưng phấn lên, trong lòng tràn đầy vui sướng khi có thể trở về.

Nghĩ đến ba tháng không thấy phụ thân cùng a cha, còn có đệ đệ đáng yêu kia, An Á Phi cảm thấy, hắn ngay cả đợi một lát cũng không thể kiên nhẫn được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương