Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
-
Chương 59: Lớn mật
Cảnh sắc ở trong hoàng cung còn hơn những địa phương khác, quả thật là tốt hơn rất nhiều. Không nói đến rường cột được chạm trổ kia, kiến trúc ào ạt, chỉ cần một đường này nhìn thấy hoa khoe màu đua sắc, khiến cho người khác phải than thở hoàng cung thật là xa xỉ.
Hiện tại đã là cuối mùa thu, nhìn thời tiết hai ngày này, có lẽ sau một cơn mưa to nữa, liền sẽ bước vào mùa đông.
Mùa vụ như vậy, đúng là thời điểm bách hoa điêu linh, vạn vật ngủ say.
Mà ở trong hoàng cung Lương Nguyệt quốc này, lại một chút cũng không cảm thấy được cảnh tượng tiêu điều, ngược lại làm cho người ta cảm thấy như xuân ấm áp, nếu xem nhẹ gió lạnh âm u ở trong không trung thổi qua.
An Á Phi không phải là người chưa thấy qua cảnh đời, nhưng cảnh vật như vậy nếu đặt ở hiện đại, hắn khẳng định không có gì kì quái. Lấy khoa học kỹ thuật phát triển ở hiện đại, ngoại trừ phương bắc, có rất nhiều thành thị ở phía nam có thể nhìn thấy hoa tươi.
Chính là so với hoàng cung của Lương Nguyệt quốc này, còn kém cỏi hơn rất nhiều.
Huống chi Lương Nguyệt quốc chính là ở dị thế, là một quốc gia không phát triển khoa học kỹ thuật, một đô thành ở phương bắc.
Nhìn cảnh sắc như vậy, An Á Phi vuốt cằm trầm tư, không phải rất khác thường sao?
Lục Hàn Tình vẫn chú ý tới hắn, giờ phút này thấy vẻ mặt của hắn, lại liên hệ với những gì a cha nói qua trước kia, liền biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Hắn nhớ rõ a cha nói, khi lần đầu tiên vào cung, vẻ mặt cũng giống như Phi nhi.
Suy nghĩ một phen, Lục Hàn Tình tạm thời quyết định không cần giải thích nghi hoặc cho Phi nhi.
Cái nơi kia, lát nữa nói với hoàng thúc phụ một tiếng, mang Phi nhi đi vào sẽ xác nhận được nhiều vấn đề.
Nghĩ như vậy, đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua một nơi nào đó trong hoàng cung.
“Lục thiếu gia, An công tử, đã tới Triêu Duyệt Điện rồi.” Cung thị dừng chân, cung kính xoay người hướng hai người nói.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình lãnh đạm gật gật đầu, An Á Phi nói cảm ơn, làm cho tiểu cung thị có chút được sủng ái mà lo sợ.
Ngẩng đầu nhìn, cửa lớn của cung điện trước mắt đóng chặt, trên cửa có một bức hoành phi màu tìm viết ba chữ to rồng bay phượng múa.
An Á Phi trừng mắt nhìn, ni mã xem không hiểu chữ như gà bới.
Lục Hàn Tình cười nhéo nhéo tay hắn.
An Á Phi hướng hắn bĩu môi, chữ của thế giới này chẳng qua là chữ hán phồn thể, chỉ có một chút chữ hơi chút chênh lệch, nếu không hắn cũng không thể không có việc gì liền đọc sách giết thời gian.
Chính là ba chữ ở trên này, thật là chúng nó nhận thức hắn, hắn không biết chúng nó.
Lục Hàn Tình cũng không gõ cửa, trực tiếp mang theo An Á Phi đẩy cửa đi vào.
Trên vách tường đối diện cửa có vài bức tranh chữ của những bậc thầy, có mấy chiếc ghế tựa vào bức tường. Bên tay trái cửa vào, có một cái bàn gỗ rất lớn không rõ chất liệu là gì, bên trên đặt văn phong tứ bảo, cùng các văn kiện đặc biệt khác, trên tường phía sau bàn học, xếp mấy giá sách đặt đầy bộ sách. Vách tường sát với cửa chính, có một giá sách được khảm vào trong tường, thế nhưng bên trên không phải để bộ sách, mà là các đồ chơi nhỏ kì lạ.
Ngọc bích tạo hình thành động vật, thực vật, hoa cỏ, tất cả đều trông rất sống động.
Còn có một ít san hô hồng làm thành đồ vật nhỏ.
Vách tường cuối cùng, có một cánh cửa nhỏ đang đóng, sau cửa nhỏ chính là nơi để cho hoàng đế sau khi phê duyệt tấu chương mệt mọi sẽ thuận tiện nghỉ ngơi.
Lục Hàn Tình nhìn về phương hướng bàn gỗ, cung kính nói: “Hoàng thúc phụ.”
An Á Phi kì quái nhìn hắn một cái, theo tầm mắt hắn nhìn về phía bàn gỗ, người nào cũng không có, Lục Hàn Tình đây là gọi ai. Không đợi hắn nói ra nghi vấn ở trong lòng, một giọng nam có chút cà lơ phất phơ liền ngay sau đó vang lên. Chỉ là không nhanh không chậm.
“Là Hàn Tình, vị phu lang kia của nhà ngươi có đến đây không?” Dứt lời, một cái đầu đen từ dười bàn gỗ nâng lên.
An Á Phi ngẩng đầu nhìn, trên mặt nam nhân mang theo nụ cười bất cần đời, hai trong mắt thâm thúy mang theo ý cười, mắt phượng nhếch lên, rất là phong lưu.
Lông mày kiếm, môi hồng nhạt vẽ ra một độ cong tà khí. Màu da trắng nõn, gương mặt tuấn mĩ, âm nhu trộn lẫn với anh khí, tuyệt đối sẽ không ai lầm hắn là nữ nhân.
Đương nhiên, thế giới này cũng không có loại sinh vật là nữ nhân.
Sắc mặt Lục Hàn Tình hơi trầm xuống, trong lòng bốc lên chua xót, bộ dáng hoàng thúc phụ thật là nhìn tốt lắm, hắn cũng không kém, Phi nhi như thế nào nhìn hoàng thúc phụ giống như là nhìn thần vậy.
Triều Mục nhếch mi, trong mắt lóe ra hương thú, ý cười trên mặt cũng sâu thêm mấy phần, không chỉ có mang theo một chút phong lưu, lại làm cho người ta cảm thấy một chút nguy hiểm.
Một đôi mắt phượng quét đến trên người An Á Phi một vòng, tâm tư hơi đổi.
Khi nghe nói đại thiếu gia Lục gia cùng một tiểu công tử ở nông thôn định hôn, nói thật, trong lòng hắn hết sức không đồng ý.
Đại hoàng chất này của hắn có bao nhiêu vĩ đại, hắn chính là đã nhìn ở trong mắt từ khi nó còn nhỏ, một tiểu công tử nông thôn như vậy, làm sao có thể xứng đôi.
Chính là nếu người đã nói với hắn không cần lo, hắn liền cũng không đi can thiệp, chính là sau khi điều tra tư liệu, trong lòng rốt cuộc vẫn có một chút không vui. Hoàng chất vĩ đại như vậy, chỉ có đại gia công tử càng vĩ đại mới có thể xứng đôi.
Bởi vậy mấy năm gần đây Kha gia mờ ám, hắn một chút hành động ngăn cản cũng không có.
Thời gian trước hắn có nghe nói vị đính hôn với đại hoàng chất hiện giờ xưa không bằng nay, không còn là tiểu công tử ở nông thôn hay thẹn thùng nhát gan nữa.
Nhất là những cử động ngày hôm qua ở phủ thượng thư, mới làm cho trong lòng của hắn có chút thư thái.
Hiện tại nhìn thấy người này nhìn hắn, không chỉ có không có sợ hãi nhát gan, ngược lại trắng trợn sửng sở ở trước mặt hắn, kinh diễm ở trong mắt hắn cũng nhìn thấy được.
Độ cong khóe miệng của Triệu Mục càng tăng hơn, xem ra, quả nhiên là như lời đồn, vị công tử nông thôn này đã thay đổi.
Hừ, tuy rằng hắn vẫn cảm thấy đại hoàng chất nhà hắn hẳn là càng xứng với công tử ưu tú, thế nhưng, đôi mắt mang ý cười của Triều Mục nhìn về phía khuôn mặt Lục Hàn Tình đang đen còn hơn cả ngói trích thủy, đây là ghen tị?
Nghĩ đến đây, trong lòng Triều Mục cười to, ríu rít, hóa ra một khối sắt cũng có lúc động tình, hiện giờ An Á Phi này không đơn giản.
Mới không bao lâu, hơn nửa năm đi, thế nhưng lại nắm được đại hoàng chất mặt lạnh này của hắn.
Hai trong mắt của Lục Hàn Tình nguy hiểm nửa híp lại, hắn không phải đã nói với Phi nhi, không cần ở trước mặt nam nhân này sững sờ?
Triều Mục đã xem đủ, ho nhẹ một tiếng, “Khụ, Hàn Tình à, hôm nay vào cung là có việc muốn nói với ta.”
Lục Hàn Tình cắn rằng nhìn mắt An Á Phi không biết đang suy nghĩ cái gì, nghiêm mặt hướng hắn nói: “Chất nhi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với hoàng thúc phụ.”
Triều Mục co rút khóe miệng, hắn đây là bị giận chó đánh mèo sao? Tự kỷ sờ soạng cằm một phen, bộ dáng đẹp cũng không phải lỗi của hắn, “Ngồi xuống nói đi, cái đó, cũng kêu Tiểu Phi ngồi xuống đi.”
Lục Hàn Tình thầm hít một hơi, đem người nào đó kéo vào trong lòng ngực chính mình, hơn nữa hung hăng bóp nhẹ lưng áo mảnh khảnh một chút. Đè thấp thanh âm nói: “Phi nhi, ngươi nhìn đủ chưa.”
Đây là muốn nhìn tới khi nào.
Ngọa tào, đau quá.
An Á Phi bỗng nhiên hoàn hồn, vẻ mặt mê mang nhìn về phía sắc mặt khó coi của Lục Hàn Tình giống như đang lên án hắn hồng hạnh vượt tường, “Ngươi làm sao?” một bên dùng sức xoa xoa lưng áo truyền đến đau đớn.
“Ngươi đối ta làm gì.” An Á Phi nhíu mày, vô duyên vô cớ thắt lưng truyến tới đau nhức ?
Lục Hàn Tình nhàn nhạt nhìn hắn, không trả lời nghi vấn của hắn, mà là trầm giọng nói : « Phi nhi vừa rối suy nghĩ cái gì. »
An Á Phi bị hỏi sửng sốt, nhớ tới suy nghĩ trong đầu, ánh mắt không khỏi ảm đạm vài phần, « Không nghĩ cái gì. » giọng nói âm u, hoàn toàn không có nhẹ nhàng lạnh nhạt như bình thường.
« Phi nhi làm sao vậy ? »nghe thấy thanh âm mang theo chút đau buồn, trong lòng làm sao còn so đo chuyện vừa rồi, trong lòng Lục Hàn Tình tê rần, một tay xoa xoa địa phương bị chính mình mạnh mẽ làm đau, một bên lo lắng hỏi.
Hoàn toàn quên mất hoàng đế ở một bên không nói gì.
An Á Phi mím môi, nhẹ giọn nói: “Ta không sao, chính là, chính là nghĩ tới ca ta. » An Á Phi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đang cười ở một bên, một chút bộ dáng của hoàng đế cũng không có, kéo kéo khóe miệng cứng ngắc.
Người này tướng mạo cùng ca ca không giống nhau, chỉ là, vẻ mặt hai người, nhất cử nhất động đều là như vậy.
Ca ca dương cương tuấn mĩ, mặt mày luôn mỉm cười, khóe miệng cũng luôn mang theo một nụ cười cà lơ phất phơ, coi tất cả mọi chuyện đều không đặt ở trong lòng.
Hắn có thể sống tự tại hơn so với hai người bạn tốt khác, đó là ca ca ở trên hắn vì hắn mở ra một bầu trời tự do, để cho hắn có thể theo đuổi những gì mình muốn.
Nhưng mà hiện tại, vĩnh viễn không thể thấy ca ca.
An Á Phi đột nhiên cảm thấy, nhưng tưởng niệm đã lãng quên đột nhiên tuôn trào ra thật là khó chịu, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của hắn giờ phút này.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình bị kiềm hãm, đột nhiên cảm thấy chính mình vừa rồi ghen thật sự là khốn nạn.
Phi nhi làm sao có thể vì vẻ ngoài của hoàng thúc phụ mà sững sờ ra được.
Đày lòng lập tức trào ra áy náy cùng đau lòng, hắn đương nhiên biết Phi nhi có ca ca, khi trải qua xác nhận của a cha Phi nhi này không phải là Phi nhi kia, hắn liền hướng a cha hỏi thăm không ít những chuyện riêng tư có liên quan đến Phi nhi.
Hắn như thế nào lại không biết, hoàng thúc phụ cùng ca ca của Phi nhi giống nhau, hôm nay mang Phi nhi vào cung, lúc đó chẳng phải bởi vì muốn mang Phi đi gặp hoàng thúc phụ sao ? »
Hắn vừa rồi làm sao có thể bởi vì trong lòng ghen tuông mà liền quên mất.
An Á Phi đối với vẻ mặt áy náy của Lục Hàn Tình mỉm cười nói : « Làm sao vậy, yên tâm đi, ta không sao. Này, ngươi hôm nay mang ta tiến cung, có phải hay không nghe a cha ngươi nói về ca ca ta ? »
Nếu ngay từ đầu hắn nghĩ Lục Hàn Tình dẫn hắn vào cung là vì quả bông kia, như vậy hiện tại, khi gặp được vị hoàng đế này, hắn liền hiểu được mục đích thực sự Lục Hàn Tình dẫn hắn vào cung.
An Á Phi tươi cười sáng lạn, nhón mũi chân ở trên khóe miệng Lục Hàn Tình hôn một cái, « Cảm ơn ngươi, Hàn Tình. »
Cảm ơn ngươi, luôn suy nghĩ cho ta.
Cảm ơn ngươi, luôn ở bên cạnh ta.
Cảm ơn ngươi, yêu ta như vậy.
Mặt băng tan tuyết, áy náy tiêu tan, còn dư lại trong lòng là tràn ngập sung sướng, trên gương mặt tuấn mĩ đều là ý cười.
Hai người chăm chú nhìn nhau, liếc mắt một cái, đó là dài đằng đẵng.
Triều Mục quả thực muốn trợn mắt, trên thực tế hắn cũng thực sự làm như vậy.
Hai người này có phải hay không đem một người lớn như hắn quên mất ?
Tốt xấu gì hắn cũng là người đứng đầu một quốc gia được không.
Sự tồn tại của hắn thật sự thấp như vậy ?
Chẳng lẽ không phải mới vừa rồi là bởi vì hắn đẹp sao, một người thấy hắn thì sững sờ, một người thì ghen tị sao ?
Chỉ chớp mắt như vậy, hắn liền biến thành không khí sao ?
Đây là qua cầu rút ván.
Quả thực phải….
Quả thực là không để trẫm vào mắt !!!
Triều Mục vỗ bàn, « Trầm còn ở nơi này đấy. »
Hiện tại đã là cuối mùa thu, nhìn thời tiết hai ngày này, có lẽ sau một cơn mưa to nữa, liền sẽ bước vào mùa đông.
Mùa vụ như vậy, đúng là thời điểm bách hoa điêu linh, vạn vật ngủ say.
Mà ở trong hoàng cung Lương Nguyệt quốc này, lại một chút cũng không cảm thấy được cảnh tượng tiêu điều, ngược lại làm cho người ta cảm thấy như xuân ấm áp, nếu xem nhẹ gió lạnh âm u ở trong không trung thổi qua.
An Á Phi không phải là người chưa thấy qua cảnh đời, nhưng cảnh vật như vậy nếu đặt ở hiện đại, hắn khẳng định không có gì kì quái. Lấy khoa học kỹ thuật phát triển ở hiện đại, ngoại trừ phương bắc, có rất nhiều thành thị ở phía nam có thể nhìn thấy hoa tươi.
Chính là so với hoàng cung của Lương Nguyệt quốc này, còn kém cỏi hơn rất nhiều.
Huống chi Lương Nguyệt quốc chính là ở dị thế, là một quốc gia không phát triển khoa học kỹ thuật, một đô thành ở phương bắc.
Nhìn cảnh sắc như vậy, An Á Phi vuốt cằm trầm tư, không phải rất khác thường sao?
Lục Hàn Tình vẫn chú ý tới hắn, giờ phút này thấy vẻ mặt của hắn, lại liên hệ với những gì a cha nói qua trước kia, liền biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Hắn nhớ rõ a cha nói, khi lần đầu tiên vào cung, vẻ mặt cũng giống như Phi nhi.
Suy nghĩ một phen, Lục Hàn Tình tạm thời quyết định không cần giải thích nghi hoặc cho Phi nhi.
Cái nơi kia, lát nữa nói với hoàng thúc phụ một tiếng, mang Phi nhi đi vào sẽ xác nhận được nhiều vấn đề.
Nghĩ như vậy, đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua một nơi nào đó trong hoàng cung.
“Lục thiếu gia, An công tử, đã tới Triêu Duyệt Điện rồi.” Cung thị dừng chân, cung kính xoay người hướng hai người nói.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình lãnh đạm gật gật đầu, An Á Phi nói cảm ơn, làm cho tiểu cung thị có chút được sủng ái mà lo sợ.
Ngẩng đầu nhìn, cửa lớn của cung điện trước mắt đóng chặt, trên cửa có một bức hoành phi màu tìm viết ba chữ to rồng bay phượng múa.
An Á Phi trừng mắt nhìn, ni mã xem không hiểu chữ như gà bới.
Lục Hàn Tình cười nhéo nhéo tay hắn.
An Á Phi hướng hắn bĩu môi, chữ của thế giới này chẳng qua là chữ hán phồn thể, chỉ có một chút chữ hơi chút chênh lệch, nếu không hắn cũng không thể không có việc gì liền đọc sách giết thời gian.
Chính là ba chữ ở trên này, thật là chúng nó nhận thức hắn, hắn không biết chúng nó.
Lục Hàn Tình cũng không gõ cửa, trực tiếp mang theo An Á Phi đẩy cửa đi vào.
Trên vách tường đối diện cửa có vài bức tranh chữ của những bậc thầy, có mấy chiếc ghế tựa vào bức tường. Bên tay trái cửa vào, có một cái bàn gỗ rất lớn không rõ chất liệu là gì, bên trên đặt văn phong tứ bảo, cùng các văn kiện đặc biệt khác, trên tường phía sau bàn học, xếp mấy giá sách đặt đầy bộ sách. Vách tường sát với cửa chính, có một giá sách được khảm vào trong tường, thế nhưng bên trên không phải để bộ sách, mà là các đồ chơi nhỏ kì lạ.
Ngọc bích tạo hình thành động vật, thực vật, hoa cỏ, tất cả đều trông rất sống động.
Còn có một ít san hô hồng làm thành đồ vật nhỏ.
Vách tường cuối cùng, có một cánh cửa nhỏ đang đóng, sau cửa nhỏ chính là nơi để cho hoàng đế sau khi phê duyệt tấu chương mệt mọi sẽ thuận tiện nghỉ ngơi.
Lục Hàn Tình nhìn về phương hướng bàn gỗ, cung kính nói: “Hoàng thúc phụ.”
An Á Phi kì quái nhìn hắn một cái, theo tầm mắt hắn nhìn về phía bàn gỗ, người nào cũng không có, Lục Hàn Tình đây là gọi ai. Không đợi hắn nói ra nghi vấn ở trong lòng, một giọng nam có chút cà lơ phất phơ liền ngay sau đó vang lên. Chỉ là không nhanh không chậm.
“Là Hàn Tình, vị phu lang kia của nhà ngươi có đến đây không?” Dứt lời, một cái đầu đen từ dười bàn gỗ nâng lên.
An Á Phi ngẩng đầu nhìn, trên mặt nam nhân mang theo nụ cười bất cần đời, hai trong mắt thâm thúy mang theo ý cười, mắt phượng nhếch lên, rất là phong lưu.
Lông mày kiếm, môi hồng nhạt vẽ ra một độ cong tà khí. Màu da trắng nõn, gương mặt tuấn mĩ, âm nhu trộn lẫn với anh khí, tuyệt đối sẽ không ai lầm hắn là nữ nhân.
Đương nhiên, thế giới này cũng không có loại sinh vật là nữ nhân.
Sắc mặt Lục Hàn Tình hơi trầm xuống, trong lòng bốc lên chua xót, bộ dáng hoàng thúc phụ thật là nhìn tốt lắm, hắn cũng không kém, Phi nhi như thế nào nhìn hoàng thúc phụ giống như là nhìn thần vậy.
Triều Mục nhếch mi, trong mắt lóe ra hương thú, ý cười trên mặt cũng sâu thêm mấy phần, không chỉ có mang theo một chút phong lưu, lại làm cho người ta cảm thấy một chút nguy hiểm.
Một đôi mắt phượng quét đến trên người An Á Phi một vòng, tâm tư hơi đổi.
Khi nghe nói đại thiếu gia Lục gia cùng một tiểu công tử ở nông thôn định hôn, nói thật, trong lòng hắn hết sức không đồng ý.
Đại hoàng chất này của hắn có bao nhiêu vĩ đại, hắn chính là đã nhìn ở trong mắt từ khi nó còn nhỏ, một tiểu công tử nông thôn như vậy, làm sao có thể xứng đôi.
Chính là nếu người đã nói với hắn không cần lo, hắn liền cũng không đi can thiệp, chính là sau khi điều tra tư liệu, trong lòng rốt cuộc vẫn có một chút không vui. Hoàng chất vĩ đại như vậy, chỉ có đại gia công tử càng vĩ đại mới có thể xứng đôi.
Bởi vậy mấy năm gần đây Kha gia mờ ám, hắn một chút hành động ngăn cản cũng không có.
Thời gian trước hắn có nghe nói vị đính hôn với đại hoàng chất hiện giờ xưa không bằng nay, không còn là tiểu công tử ở nông thôn hay thẹn thùng nhát gan nữa.
Nhất là những cử động ngày hôm qua ở phủ thượng thư, mới làm cho trong lòng của hắn có chút thư thái.
Hiện tại nhìn thấy người này nhìn hắn, không chỉ có không có sợ hãi nhát gan, ngược lại trắng trợn sửng sở ở trước mặt hắn, kinh diễm ở trong mắt hắn cũng nhìn thấy được.
Độ cong khóe miệng của Triệu Mục càng tăng hơn, xem ra, quả nhiên là như lời đồn, vị công tử nông thôn này đã thay đổi.
Hừ, tuy rằng hắn vẫn cảm thấy đại hoàng chất nhà hắn hẳn là càng xứng với công tử ưu tú, thế nhưng, đôi mắt mang ý cười của Triều Mục nhìn về phía khuôn mặt Lục Hàn Tình đang đen còn hơn cả ngói trích thủy, đây là ghen tị?
Nghĩ đến đây, trong lòng Triều Mục cười to, ríu rít, hóa ra một khối sắt cũng có lúc động tình, hiện giờ An Á Phi này không đơn giản.
Mới không bao lâu, hơn nửa năm đi, thế nhưng lại nắm được đại hoàng chất mặt lạnh này của hắn.
Hai trong mắt của Lục Hàn Tình nguy hiểm nửa híp lại, hắn không phải đã nói với Phi nhi, không cần ở trước mặt nam nhân này sững sờ?
Triều Mục đã xem đủ, ho nhẹ một tiếng, “Khụ, Hàn Tình à, hôm nay vào cung là có việc muốn nói với ta.”
Lục Hàn Tình cắn rằng nhìn mắt An Á Phi không biết đang suy nghĩ cái gì, nghiêm mặt hướng hắn nói: “Chất nhi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với hoàng thúc phụ.”
Triều Mục co rút khóe miệng, hắn đây là bị giận chó đánh mèo sao? Tự kỷ sờ soạng cằm một phen, bộ dáng đẹp cũng không phải lỗi của hắn, “Ngồi xuống nói đi, cái đó, cũng kêu Tiểu Phi ngồi xuống đi.”
Lục Hàn Tình thầm hít một hơi, đem người nào đó kéo vào trong lòng ngực chính mình, hơn nữa hung hăng bóp nhẹ lưng áo mảnh khảnh một chút. Đè thấp thanh âm nói: “Phi nhi, ngươi nhìn đủ chưa.”
Đây là muốn nhìn tới khi nào.
Ngọa tào, đau quá.
An Á Phi bỗng nhiên hoàn hồn, vẻ mặt mê mang nhìn về phía sắc mặt khó coi của Lục Hàn Tình giống như đang lên án hắn hồng hạnh vượt tường, “Ngươi làm sao?” một bên dùng sức xoa xoa lưng áo truyền đến đau đớn.
“Ngươi đối ta làm gì.” An Á Phi nhíu mày, vô duyên vô cớ thắt lưng truyến tới đau nhức ?
Lục Hàn Tình nhàn nhạt nhìn hắn, không trả lời nghi vấn của hắn, mà là trầm giọng nói : « Phi nhi vừa rối suy nghĩ cái gì. »
An Á Phi bị hỏi sửng sốt, nhớ tới suy nghĩ trong đầu, ánh mắt không khỏi ảm đạm vài phần, « Không nghĩ cái gì. » giọng nói âm u, hoàn toàn không có nhẹ nhàng lạnh nhạt như bình thường.
« Phi nhi làm sao vậy ? »nghe thấy thanh âm mang theo chút đau buồn, trong lòng làm sao còn so đo chuyện vừa rồi, trong lòng Lục Hàn Tình tê rần, một tay xoa xoa địa phương bị chính mình mạnh mẽ làm đau, một bên lo lắng hỏi.
Hoàn toàn quên mất hoàng đế ở một bên không nói gì.
An Á Phi mím môi, nhẹ giọn nói: “Ta không sao, chính là, chính là nghĩ tới ca ta. » An Á Phi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đang cười ở một bên, một chút bộ dáng của hoàng đế cũng không có, kéo kéo khóe miệng cứng ngắc.
Người này tướng mạo cùng ca ca không giống nhau, chỉ là, vẻ mặt hai người, nhất cử nhất động đều là như vậy.
Ca ca dương cương tuấn mĩ, mặt mày luôn mỉm cười, khóe miệng cũng luôn mang theo một nụ cười cà lơ phất phơ, coi tất cả mọi chuyện đều không đặt ở trong lòng.
Hắn có thể sống tự tại hơn so với hai người bạn tốt khác, đó là ca ca ở trên hắn vì hắn mở ra một bầu trời tự do, để cho hắn có thể theo đuổi những gì mình muốn.
Nhưng mà hiện tại, vĩnh viễn không thể thấy ca ca.
An Á Phi đột nhiên cảm thấy, nhưng tưởng niệm đã lãng quên đột nhiên tuôn trào ra thật là khó chịu, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của hắn giờ phút này.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình bị kiềm hãm, đột nhiên cảm thấy chính mình vừa rồi ghen thật sự là khốn nạn.
Phi nhi làm sao có thể vì vẻ ngoài của hoàng thúc phụ mà sững sờ ra được.
Đày lòng lập tức trào ra áy náy cùng đau lòng, hắn đương nhiên biết Phi nhi có ca ca, khi trải qua xác nhận của a cha Phi nhi này không phải là Phi nhi kia, hắn liền hướng a cha hỏi thăm không ít những chuyện riêng tư có liên quan đến Phi nhi.
Hắn như thế nào lại không biết, hoàng thúc phụ cùng ca ca của Phi nhi giống nhau, hôm nay mang Phi nhi vào cung, lúc đó chẳng phải bởi vì muốn mang Phi đi gặp hoàng thúc phụ sao ? »
Hắn vừa rồi làm sao có thể bởi vì trong lòng ghen tuông mà liền quên mất.
An Á Phi đối với vẻ mặt áy náy của Lục Hàn Tình mỉm cười nói : « Làm sao vậy, yên tâm đi, ta không sao. Này, ngươi hôm nay mang ta tiến cung, có phải hay không nghe a cha ngươi nói về ca ca ta ? »
Nếu ngay từ đầu hắn nghĩ Lục Hàn Tình dẫn hắn vào cung là vì quả bông kia, như vậy hiện tại, khi gặp được vị hoàng đế này, hắn liền hiểu được mục đích thực sự Lục Hàn Tình dẫn hắn vào cung.
An Á Phi tươi cười sáng lạn, nhón mũi chân ở trên khóe miệng Lục Hàn Tình hôn một cái, « Cảm ơn ngươi, Hàn Tình. »
Cảm ơn ngươi, luôn suy nghĩ cho ta.
Cảm ơn ngươi, luôn ở bên cạnh ta.
Cảm ơn ngươi, yêu ta như vậy.
Mặt băng tan tuyết, áy náy tiêu tan, còn dư lại trong lòng là tràn ngập sung sướng, trên gương mặt tuấn mĩ đều là ý cười.
Hai người chăm chú nhìn nhau, liếc mắt một cái, đó là dài đằng đẵng.
Triều Mục quả thực muốn trợn mắt, trên thực tế hắn cũng thực sự làm như vậy.
Hai người này có phải hay không đem một người lớn như hắn quên mất ?
Tốt xấu gì hắn cũng là người đứng đầu một quốc gia được không.
Sự tồn tại của hắn thật sự thấp như vậy ?
Chẳng lẽ không phải mới vừa rồi là bởi vì hắn đẹp sao, một người thấy hắn thì sững sờ, một người thì ghen tị sao ?
Chỉ chớp mắt như vậy, hắn liền biến thành không khí sao ?
Đây là qua cầu rút ván.
Quả thực phải….
Quả thực là không để trẫm vào mắt !!!
Triều Mục vỗ bàn, « Trầm còn ở nơi này đấy. »
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook