Mưa thu qua đi, thời tiết lập tức lạnh hơn rất nhiều, vốn chỉ cần mặc một tầng áo lót mỏng, hiện giờ lại phải mặc thêm một tầng áo khoác nữa mới đủ.

Không khí ẩm ướt hòa trộn với bùn đất cỏ cây tạo nên mùi hương thơm ngát, từng đợt từng đợt ánh mặt trời từ trên ngọn cây chiếu xuống, chiếu lên trên người có chút ấm áp. Chim sẻ trên nhánh cây nhảy múa ríu rít, ngẫu nhiên trên trời  bay qua một đám chim sẻ, rơi trên mặt đất nhảy nhảy vài cái, nghe thấy tiếng vang liền sợ tới mực vội vàng đập cánh bay lên.

Chợt có một trận gió mát, bí mất mang theo mùi hoa không biết từ nơi nào.

Lá cây có bọt nước dưới ánh mặt trời phản xạ trong suốt sáng bóng, giống như một viên thủy tinh trong sáng, khi ngươi cho là có thể tùy tay hái đi, nó liền nhẹ nhàng khe khẽ nhúc nhích theo lá cây, rồi rơi xuống trên mặt đất, trong khoảnh khắc liền bị bùn đất hấp thu.

An Á Phi hít sâu một hơi, hít vào phế phủ là không khí tươi mát ướt át, làm cho hắn cảm thấy tứ chi bách hải đều được đả thông, cả người có cảm giác lay động theo chiều gió.

“Haiz, không khí sau cơn mưa như vậy, thật sự là mát mẻ làm cho tất cả tóc gáy toàn thân đều được mở ra.”

“Đứa nhỏ này, mau tới đây ăn điểm tâm.” Lí Á La bưng hai chén cháo đi qua phía sau hắn, “Ba cái bình ở trong góc nhà bếp là cái gì vậy?”

An Á Phi đi theo phía sau hắn, cười nói: “Đó là rượu nho ta nhưỡng.”

“Rượu nho?” Lí Á La gắp cho hắn một miếng củ cải chua, “tháng trước ngươi không phải nhưỡng mấy bình sao? Làm sao lại nhưỡng nữa?”

An Á Phi kéo ghế đặt ở phía sau An Á Khả còn đang mơ màng, “Ta thấy trong núi có nhiều nho dại, liền nhưỡng nhiều hơn một chút, dù sao phụ thân thích uống, với lại rượu nho này cũng không mạnh, a cha cũng có thể uống một chút.”

“Nghe có vẻ không tồi.” Lí Á La cúi đầu giúp An Á Khả vén tóc ra sau đầu dùng dây thừng cột lại, “Ngày mai đi trấn Bắc Khẩu, lấy ba bình đi, ngươi mang cho Lạc thúc nếm thử, sợ là hắn cũng thích.”

An Á Phi hết chỗ nói, hắn nhưỡng rượu nho tuy rằng nhiều, cũng có tính toán lấy điểm ở bên Lục Hàn Tình, nhưng là, hắn nghĩ chỉ lấy đi một vò.

Ăn xong điểm tâm, Lí Á La cùng An Mộc Hữu cùng đi ra ruộng, nhìn xem có mầm nào bị mưa làm cho lộ ra hay không, nếu có còn có thể bổ sung.

An Á Phi ở trong phòng không có việc gì làm, liền cầm thoại bản chọn một ít chữ đơn giản bắt đầu dạy cho An Á Khả.

Gió nhè nhẹ từ cửa lớn thổi vào trong nhà, thổi trúng vào người khiến cho toàn thân mát mẻ, đồng thời lại cảm thấy có chút lạnh. An Á Phi nhìn thời tiết bên ngoài, thời tiết này mà đi Lạc thành, có phải rất lạnh hay không?

Thời điểm gần tối, trong nhà có đổ tể chuyên môn đến mua heo.

An Á Phi ở phía sau nhìn thấy con heo nhà mình bị đuổi đi, tính toán tiền bạc, được hơn ba lượng bạc, cũng không sai biệt lắm. Thực ăn của heo trên cơ bản đều là cây cỏ hắn cùng tiểu Khả Khả trở về từ trong núi lấy về, giống khoai lang linh tinh, đều rất ít cho ăn, nhiều lắm là băm khoai lang trộn với cảm nấu lên rồi cho ăn, không nghĩ tới mấy tháng này, thế nhưng tiền bạc so với số phụ thân tính ra không sai biệt lắm.

Đây đều là công lao của hắn.

“Được rồi, đừng vui vẻ, bao quần áo đều đã thu thập tốt hết chưa?” Lí Á La ở đằng sau vỗ vỗ  người hắn, “Nhìn xem còn gì chưa lấy nữa không, nhanh chóng thu vào, cũng đừng để đến lúc đó thiếu cái này thiếu cái kia.”

Khóe miệng nhếch lên của An Á Phi lập tức sụp xuống dưới, “A cha, bao quần áo ta đã thu dọn tốt lắm, không thiếu cái gì.”

Lí Á La xách một cái thùng gỗ đi tới hướng chuồng heo, một bên nói: “Trên bàn trong phòng ngươi để mười lượng bạc, nhớ rõ lát nữa cất đi.”

An Á Phi đi theo phía sau hắn kinh ngạc nói: “A cha, ngươi cho ta nhiều bạc  như vậy làm gì, ta lại không dùng.”

Lí Á La quay đầu lại trừng mắt với hắn một cái, “Nói ngốc cái gì, làm sao lại không dùng, lần này đi Lạc thành, ngươi muốn mua cái gì thì mua, nhiều hơn a cha không có cách nào cho ngươi, mười lượng bạc cũng có thể mua được vài thứ.”

An Á Phi ngậm miệng, được rồi, tuy rằng hắn không biết chính mình cầm bạc này thì cần mua cái gì, thế nhưng trên người có tiền phòng thân cũng tốt.

Thời tiết cách này cũng không thật sự tốt, tầng mây thật dày che đi ánh mắt trời ngày thu, chỉ có một chút lóe ra từ tầng mây, chiếu lên trên người cũng không ấm áp được bao nhiêu.

An Á Phi ăn xong điểm tâm, lưng đeo bao quần áo của chính mình, lưu luyến không rời, từng bước chậm chạp đi tới xe ngựa đón hắn.

“Lí thúc, yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc Phi nhi thật tốt.” Lục Hàn Tình đứng ở bên cạnh xe ngựa, ôn hòa đối với Lí Á La đứng ở cửa viện nói.

An Mộc Hữu ở một bên nói: “Được rồi, Á La, mau vào đi thôi, Hàn Tình có chừng mực.”

Lí Á La dặn dò nói: “Vậy các ngươi mau đi đi, ngươi cũng đừng nuông chiều hắn.”

An Á Phi ngồi ở bên ngoài xe ngựa, vẫn cảm thấy chính mình vừa đi sẽ không trở lại, không khỏi nâng tay sờ khóe mắt căn ban không có một giọt nước mắt nào.

Lục Hàn Tình dư quang nhìn thấy hắn như vậy, đáy mắt mang cười.

An Mộc Hữu cũng đi lên xe ngựa, thế nhưng là ngồi ở càng xe, nói cái gì cũng không chịu vào bên trong quấy rầy hai người cùng một chỗ.

Lục Hàn Tình không còn cách nào, chỉ có thể ngồi vào trong xe. Thầm nghĩ An thúc thật là cố chấp.

An Á Phi ở trong xe ngựa nhìn vài lần, “Xe ngựa này không phải cái lần trước đi?” so với cái lần trước rộng hơn không ít, giường bên trong cũng mềm hơn rất nhiều, trên mặt còn trải thảm da thú.

“Ừ, rộng hơn một chút, đi Lạc thành thời gian lâu đều phải ở trên xe ngựa, liền tìm một người làm một chiếc khác.” Lục Hàn Tình theo một bên lấy ra một quyển sách đưa tới trong tay hắn, “Xem sách một lát đi.”

An Á Phi tiếp nhận sách nhìn thoáng qua, liền cảm thấy hứng thú mở ra xem.

Lục Hàn Tình ở một bên lẳng lặng nhìn hắn.

Lục phủ vẫn im lặng giống như trước, An Á Phi trước đem bao quần áo của mình bỏ vào trong phòng thời gian trước hắn đến ở, sau đó liền đi vườn rau cùng vườn trái cây nhìn xem.

Trái cây ở vườn trái cây đều bị hái, vườn rau cũng còn lại một nửa rau dưa, hoa viên cũng ít đi vài loại.

Lục Hàn Tình vẫn như cũ kêu Đông Viễn đi phía sau hắn.

An Mộc Hữu ăn qua cơm trưa xong mới đi, Lục Hàn Tình cho người tìm xe lừa đưa hắn trở về.

An Á Phi tiễn bước phụ thân, liền nhếch mi cười ôn hòa xoay người đi vào phòng chính.

Vừa rồi phụ thân ở, hắn vẫn không lên tiếng, lúc này thật ra làm cho hắn nhớ ra một chuyện. Nghĩ tới đồ ăn giữa trưa, ý cười nơi khóe miệng càng ôn hòa hơn.

Lục Hàn Tình điềm tĩnh ngồi ở phòng chính uống trà, vẻ mặt thản nhiên, quản gia một bên đang thấp giọng nói cái gì, vẻ mặt nhìn thoáng qua có chút ngưng trọng.

Khi An Á Phi tiến vào, quản gia tạm dừng một chút, nhìn hắn một cái, Lục Hàn Tình khoát tay cho hắn tiếp tục, biểu tình nhu hòa hơn một chút, nâng tay vẫy vẫy hắn qua.

An Á Phi cũng chưa nói gì, lập tức đi qua, ngồi xuống ghế cạnh người hắn.

“Xem ra phu lang thừa tướng tính toán không buông tha.” Lục Hàn Tình khi An Á Phi lại đây, liền buống chén trà trong tay xuống, kéo tay hắn qua thưởng thức.

Quản gia gật đầu, “Còn muốn tiếp tục sao, thiếu gia.”

Hai tròng mắt Lục Hàn Tình híp lại, giọng nói lạnh lùng, “Đương nhiên tiếp tục, mặt khác phái người viết một phong thư cho nhị đệ.”

Quản gia đáp: “Được, thiếu gia tính toán khi nào khởi hành quay về Lạc thành.”

“Ngày mốt, những thứ nên lấy đều cầm đi.”

Quan gia đáp ứng xong liền khom người lui ra ngoài.

An Á Phi một mực im lặng ngồi  nghe bên cạnh, giờ phút này trong phòng chính chỉ còn hắn và Lục Hàn Tình, nghiêng đầu cười nói: “Chuyện của ngươi xong rồi?”

Lục Hàn Tình gật đầu, “Làm sao, Phi nhi có việc?”

Vẻ mặt An Á Phi vô hại, “Ngươi đoán đi.”

Đáy mắt Lục Hàn Tình mang theo ý cười, khó xử nói: “này làm cho ta khó xử.”

An Á Phi nhướng máy một cái, thanh âm ôn hòa, “Còn giả vờ sao?”

Lục Hàn Tình nghi hoặc nói: “Lời này của Phi nhi nói không đúng rồi? Ta thật sự đoán không ra Phi nhi có chuyện gì.”

An Á Phi rút ra tay bản thân, đứng dậy nhìn xuống hắn nói: “Phải không? Ngươi đừng nói ta biết, đầu bếp nhà ngươi đã thay đổi người.”

Vẻ mặt Lục Hàn Tình không thay đổi, cười nói: “Lời này của Phi nhi là nghe từ đâu, đầu bếp của Lục phủ đương nhiên vẫn là người trước kia, vẫn không đổi.”

“Vậy thì, ngươi nói cho ta biết, trù nghệ của đầu bếp béo nhà ngươi đột nhiên tốt lên sao?” hai tròng mắt An Á Phi híp lại.

Vẻ mặt Lục Hàn Tình kinh ngạc, giống như đang nói, Phi nhi làm sao lại biết, “Phi nhi lại làm sao biết được.” Không đợi An Á Phi mở miệng, Lục Hàn Tình vỗ hai tay, “Đã biết, đồ ăn bữa trưa hôm nay làm cho Phi nhi nếm ra khác thường, như thế nào, trù nghệ của đầu bếp béo tốt hơn rất nhiều sau khi ngươi đi?”

An Á Phi nghe hắn nói xong, không khỏi trừng lớn đôi mắt, người này quả thực vô sỉ, da mặt quá dày, nói như vậy mà mắt không hề nháy một cái, “ngải mã, ta hôm nay đã biết người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ là như thế nào.”

Trên mặt Lục Hàn Tình cứng đờ, khóe miệng cũng co rút vài cái, “Lời này của Phi nhi là nghe từ đâu.”

“Ngươi còn giả vờ.” An Á Phi đứng dậy liếc hắn một cái, “Lần trước ta đến nhà ngươi, đầu bếp béo nấu đồ ăn quả thực ngay cả heo cũng không thể ăn, hôm nay đến, đồ ăn này thế nhưng làm ăn rất có dự vị vô cùng. Nói, một tháng sau ta đi, đầu bếp nhà ngươi thật sự tự dưng có tài, một thời gian ngắn như vậy, trù nghệ liền tiến bộ lớn như vậy, quả nhiên làm cho người ta theo không kịp.”

An Á Phi híp mắt nhìn hắn, “Có câu nói như thế nào, à, gọi là kẻ sĩ đứng ba ngày nhìn với cặp mắt khác xưa. Xem ra ngươi thật là nhặt được bảo bối.”

Lục Hàn Tình nhìn bộ dạng hắn giờ phút này, chỉ cảm thấy tim đập cực kỳ nhanh, cặp con ngươi đen xinh đẹp kia lóe lên sáng rọi, ngay cả tươi cười trên mặt, thoạt nhìn so với bình thường cũng tươi đẹp hơn một chút, “Lời này của Phi nhi nếu bị đầu bếp béo nghe được, ta nghĩ hắn chắc chắn sẽ vui mừng.”

An Á Phi không nói gì nhìn hắn, “Này, Lục Hàn Tình, ngươi còn giả vờ, đừng cho là ta thật sự không biết, lần trước ngươi cố ý dặn dò đầu bếp béo làm đồ ăn như vậy đi, đúng không? Hừ, chuyện đê tiện như vậy, mệt cho ngươi nghĩ ra.”

Lần trước đến, hắn còn có chút đoán được, chính là không có chứng cớ. Lần này xem như là giúp hắn chứng thực. Hắn đã nói, đầu bếp béo kia nghe nói là ngự trù, làm đồ ăn sao lại có thể kém như vậy?

Quả nhiên là người kia cố ý dặn dò xuống.

Lục Hàn Tình một chút cũng không có xấu hổ khi bị vạch trần, biểu tình trên mặt vẫn ôn hòa mang theo ý cười thản nhiên như cũ, “Haiz, quả nhiên không thể gạt được Phi nhi.”

An Á Phi hết chỗ nói rồi, da mặt người này, quả nhiên là đã đạt tới cảnh giới hiền hậu, thế nhưng cũng không thay đổi màu sắc?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương