Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
-
Chương 13: Đồn đãi không thể tin
An Á Phi mở mắt nhìn đỉnh giường, khóe mắt có một hàng nước mắt chảy xuống gối đầu, tạo ra một vùng ẩm ướt nhỏ.
Trong lòng ê ẩm hoài niệm, làm cho hắn khổ sở không chịu được.
Thật là muốn trở về.
Nghĩ muốn ở bên cha mẹ, còn có ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, còn có anh trai.
Chính là có lẽ về sau sẽ không trở về được.
Cảnh tượng trong mộng thật là ấm áp, cho dù đã thoát khỏi cảnh trong mơ, loại hương vị gia đình ấm áp này, giống như là vẫn ở bên cạnh.
Không biết cha mẹ thế nào, phát hiện không thấy chính mình, có thể khổ sở muốn đi theo hay không.
Ông nội bà nội đã lớn tuổi như vậy, không biết hiện giờ thân thể có khỏe hay không.
Thế nhưng còn tốt, bên người bọn họ còn có anh trai, cho dù thiếu mình, hẳn là cũng sẽ không quá khó khăn.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến thời gian sau này không thể ở bên người nhà mà mình yêu thương, sợ họ sẽ quên mất chính mình, An Á Phi liền cảm thấy đau lòng đến hô hấp cũng khiến hắn khó khăn.
Đến nơi này lâu như vậy, vẫn cố gắng không nghĩ tới người nhà, chính là vì không muốn chính mình quá mức khổ sở.
Bởi vì cuộc sống ở dị thế, đã là chuyện thật ở trước mắt, nếu mà nghĩ nhiều, sẽ làm cho chính mình mất đi dũng khí tiếp tục sống tốt ở đây.
Nhưng mà không có gắng nghĩ tới, không có nghĩa là chính mình sẽ không nghĩ đến. Chính là mỗi lần nhờ tới, bản thân đều nhanh chóng cắt đứt phần tưởng niệm này.
Thật là rất nhớ bọn họ.
« Phi nhi sao lại khóc ? » Lục Hàn Tình ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn chăm chú người đang nằm trên giường với hai hàng nước mắt.
An Á Phi nghiêng đầu, “Ngươi vào khi nào ? » Cũng không phải quỷ, làm sao mà cả thanh âm cũng không có.
« Ngay từ đầu. » Lục Hàn Tình giơ tay ôn nhu lau đi nước mắt hở khóe mắt hắn, vì sao lại khóc.
An Á Phi không nói gì nhìn hắn, phải nói làm sao chính mình lại ở đây khóc, thật đúng là rất mất mặt.
Lục Hàn Tình khẽ cười nói : « Ta cho người làm một ít điểm tâm, Phi nhi có muốn ăn không ? »
« Muốn. » An Á Phi trả lời rất kiên quyết.
« Vậy nhanh đứng lên đi, ta cho người mang nước vào cho ngươi rửa mặt. » Lục Hàn Tình xoa xoa đầu hắn, đứng dậy đi ra ngoài.
An Á Phi nháy mắt ngây người, người này làm sao lại đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy ? thuộc tính chuyến biến không phải quá nhanh chứ ?
Không khí vẫn nóng như cũ, cho dù thời gian đã gần tối.
Không trung thỉnh thoảng có mấy con bướm ong mật bay qua bay lại bận rộn.
Mùi hoa cùng từ hoa viên không xa theo cơn gió mang theo một chút hơi nóng tiến vào trong mũi.
Cỏ xung quanh đình lộ vẻ vừa mới được tưới tắm xong.
Tất cả thoạt nhìn đều im lặng như vậy.
« Ngày mai muốn đi xem hoa sen không?” Lục Hàn Tình giơ tay rót cho hai người mỗi người một chén trà nóng hỏi.
An Á Phi nuốt điểm tâm trong miệng, lúc này mới nói: “Xa không?” Nếu xa khẳng định là không đi.
Lục Hàn Tình bật cười: “Không phải rất xa.”
“Không phải rất xa là rất xa ? » An Á Phi bất mãn nhìn hắn, không cần dùng đáp án mơ hồ như vậy.
« Chúng ta ngồi xe ngựa đi, nơi đó có biệt viện, sáng sớm sẽ lên đường, sẽ không bị nóng. » Lục Hàn Tình đưa cho hắn một khối điểm tâm
« Được rồi. » An Á Phi miễn cưỡng đáp ứng.
Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua chén đĩa không trên bàn, « Phi nhi ăn nhiều như vậy, buổi tối sẽ ăn không ngon. »
An Á Phi không nhìn hắn, ăn không ngon mới tốt đấy, đầu bếp béo làm đồ ăn khó ăn như vậy, chính mình lại không muốn nấu cơm.
Tới giờ cơm chiều, An Á Phi bị Lục Hàn Tình tha đi nhà ăn.
Nhìn thấy một bàn đồ ăn màu sắc rực rỡ giống như hoa viên, khóe miệng An Á Phi nhịn không được run rẩy.
Lục Hàn Tình sắc mặt không thay đổi gắp một đũa thoạt nhìn cũng giống như thịt bị cháy xém bỏ vào trong bát, ánh mắt cũng không chớp chuẩn bị bỏ vào trong miệng.
An Á Phi thật sự là nhịn không được, duỗi tay ra, ba một tiếng gạt đi đồ ăn ở trên đũa của của hắn. Đồ ăn như vậy làm sao ăn, chẳng lẽ không sợ buổi tối bị tiêu chảy hay sao ?
Vẻ mặt Lục Hàn Tình kinh ngạc nhìn qua, « Phi nhi làm sao vậy ? » Trong lòng đã vui vẻ đến nở hoa.
Đông Viễn cùng Tây Nam ở bên cạnh hầu hạ ở dưới đáy lòng đều hung hăng oán thầm thiếu gia nhà mình, giả trang cái gì mà giả trang, rõ ràng là rất vui vẻ.
An Á Phi không nói gì nhìn hắn, kỳ thật là đang hối hận. Nhưng mà, hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao.
Một bàn đồ ăn này mang cho heo ăn, heo cũng không nhất định nuốt trôi.
Hắn quả nhiên vẫn là mềm lòng.
« Ngươi không cần đi theo. » An Á Phi đứng lên, hung hăng trừng mắt người đang chuẩn bị đứng lên.
Hắn nếu cũng tới đây, chính mình nhất định sẽ không nhịn được mà mang hắn đi làm đồ ăn.
Rõ ràng hắn cũng ăn no, làm sao phải nhất định kéo hắn tới, rõ ràng là cố ý.
Lục Hàn Tình còn đang giả trang, “Phi nhi muốn đi đâu?”
An Á Phi đã lười cùng hắn nói chuyện, gọi Đông Viễn ở một bên cùng đi ra đại sảnh.
Khóe miệng Lục Hàn Tình cong lên, lắc mình đi theo.
Đứng ở nóc nhà, Lục Hàn Tình trộm nhấc lên một miếng ngói của trù phòng nhìn xuống, ở góc độ này vừa lúc có thể nhìn thấy toàn bộ động tác của An Á Phi ở trù phòng.
Tây Nam đi theo một bên, không nói gì nhìn thiếu gia nhà mình một chút cũng không có khí chất.
Muốn xem liền quang minh chính đại đến trù phòng mà xem, làm cái gì phải như kẻ trộm đứng ở nóc nhà, chẳng lẽ đây không phải là nhà mình sao?
Tại trù phòng An Á Phi rất nhanh đã xào xong một đĩa thịt xào đậu đũa, cà trộn tỏi, gà xé cay, một đĩa rau diếp trộn, cuối cùng là một tô canh trứng chim.
Nhìn thấy trên bàn có bốn món mặn một món canh, An Á Phi lo lắng có nên cho thêm muối vào không, hắn thật sự rất sợ Lục Hàn Tình thích những món này, bởi vì hắn một chút cũng không muốn đem cúc hóa cống hiến ra bên ngoài.
Đông Viễn nuốt nước miếng đứng ở một bên nhìn, An công tử làm đồ ăn thật thơm, khó trách thiếu gia lại phân phó đầu bếp béo như vậy, thật sự là anh minh.
“Thì ra Phi nhi là muốn đi xào rau. » Vẻ mặt Lục Hàn Tình kinh ngạc đi vào phòng bếp, diễn rất là chân thực.
An Á Phi xem thường nhìn qua, ngươi cứ giả trang đi, hắn mới không tin người này không biết mình đi ra làm cái gì. « Bưng thức ăn. » An Á Phi nhìn thấy Lục Hàn Tình, hừ thanh nói.
« Được. » Lục Hàn Tình cười híp mắt tiến lên cầm mâm đồ ăn, thái độ một chút cũng không để ý hắn phân phó mình làm việc.
Trong nhà ăn, Lục Hàn Tình cảm thấy mĩ mãn ăn đồ ăn trên bàn, độ cong ở khóe miệng cũng không có hạ xuống, động tác tao nhã lại cao quý, thoạt nhìn giống như một bức tranh công tử cao quý, rất là cảnh đẹp ý vui.
An Á Phi ở một bên một chút tâm tình thưởng thức đều không có, bởi vì trong lòng hắn còn đang hối hận chuyện mình ra tay xào rau.
Nhìn vẻ mặt hài lòng tươi cười của Lục Hàn Tình, An Á Phi cũng rất muốn lật bàn.
Lần sau hắn nhất định sẽ làm bị thương ánh mắt của chính mình.
Ngày hôm sau, phần thưởng hoa sen cũng không đi được.
Bởi vì trong thị trấn xảy ra chuyện lớn, thứ nhất Lam gia buôn gạo bị trộm ghé thăm, nghe nói thời điểm công tử Lam gia Lam Nhan Phi phát hiện có trộm liền cùng kẻ trộm đánh nhau, cuối cùng lưỡng bại câu thương, đầy người là máu, hiện giờ đang nằm ở trên giường không dậy được, rất là thảm.
« Lam Nhan Phi ? Là người lần trước trên đường gặp phải không ? » An Á Phi giơ tay chọc chọc thắt lưng Lục Hàn Tình bên cạnh.
Thân hình Lục Hàn Tình cứng đờ, Phi nhi làm sao mà lại chọc chuẩn như vậy, giọng nói hơi hơi có điểm không xong, « Ừ. »
Cảm giác thân hình hắn trong nháy mắt cứng đờ, An Á Phi kinh ngạc nhìn hắn, ngọa tào, chẳng lẽ hắn trong lúc vô ý đã chọc chúng chỗ mẫn cảm của Lục Hàn Tình ? Làm sao lại có thể chuẩn như vậy ?
Lục Hàn Tình dùng sức xoa đầu hắn, « Phi nhi muốn nhìn một chút không ? »
An Á Phi nhìn hắn, hiếu kì nói : « Chẳng lẽ ngươi không tới thăm ? Các ngươi không phải là bằng hữu tốt sao ? ngươi không lo lắng ? »
Lục Hàn Tình lắc đầu nói : « Võ công của Nhan Phi ta rất yên tâm, chỉ là dân chúng trên đường nghe nhầm đồn bậy mà thôi. » Võ công bạn tốt như thế nào, hắn đương nhiên là biết rõ ràng.
« Ngươi thật đúng là hiểu biết hắn. » An Á Phi hừ lạnh một tiếng, giọng nói có một chút ghen tuông không rõ.
Lục Hàn Tình bặt cười nhéo nhéo mặt hắn, « Phi nhi ghen sao ? »
« Đi tìm chết đi. » An Á Phi một tát đánh bay móng vuốt ở trên đầu mình, quỷ mới ghen.
« Đi thôi, nếu đã để cho người ta thả ra tin tức như vậy, chắc là có chuyện gì. » Lục Hàn Tình đứng dậy, hơn nữa còn giơ tay muốn kéo hắn, thế nhưng bị An Á Phi né tránh.
Hắn cũng không phải là không đứng dậy được.
Lam gia, là nhà bán gạo lớn nhất ở Lương Nguyệt quốc, cùng Lục gia, Ti gia, Kha gia, cùng xưng là bốn quý tốc ở Lương Nguyệt quốc.
Lam phủ ở trấn Bắc Khẩu, là thành lập vì tam công tử Lam gia Lam Nhan Phi.
Trong Lam phủ, Lục Hàn Tình nhìn bạn tốt vẻ mặt nhàn nhã, đang ngồi ở chòi nghỉ mát ăn điểm tâm, uống trà nóng, ‘Đây là người đầy máu, nằm trên giường không dậy được ? »
Lam Nhan Phi cười đến thực yêu nghiệt, « Hàn Tình làm sao có thể dễ dang tin những đồn đãi ở trên phố. »
Khóe miệng An Á Phi run rẩy, tuy rằng ở trên đường Lục Hàn Tình đã nói cho hắn biết võ công của người này tốt lắm, không có khả năng bị thương, nhưng là, sự thật cùng đồn đại kém xa như vậy ? Tâm tình muốn đến xem náo nhiệt của hắn cũng chịu không nổi ?
Quả nhiên, sự thật chứng minh, đồn đại là không thể tin.
« Phi nhi cũng đến đây, tùy tiện ngồi đi. » Lam Nhan Phi cười nhìn về phía hắn, tao nhã rót cho hai người một chén trà nóng.
Lục Hàn Tình nhìn hắn một cái, « Kêu tiểu Phi. » Phi nhi chỉ có một mình hắn mới được gọi.
Lam Nhan Phi nhếch mi, « Trước kia ta cũng kêu như vậy. » Khi đó sao không thấy hắn đưa ra dị nghị.
Lục Hàn Tình hừ nói : « Sau này kêu tiểu Phi. » giọng nói thực kiên trì.
Lam Nhan Phi ý vị thâm trường nhìn thoáng qua hai người, nhún vai, « Tiểu Phi thì tiểu Phi. »
An Á Phi không nói gì nhìn hai người, này, có phải là quên hỏi đương sự là hắn hay không ?
Hắn không có cảm giác tồn tại, hay là không có quyền lợi nói ?
Lục Hàn Tình giơ tay xoa xoa đầu của hắn, đưa cho hắn một khối điểm tâm, « Phi nhi điểm tâm này ăn ngon lắm. »
An Á Phi bất mãn trừng hắn một cái, lão tử cũng không phải cái máy ăn, không cần mỗi lần đều dùng đồ ăn để dời đi lực chú ý của hắn, thật sự là không có sáng kiến.
Lam Nhan Phi thú vị ở một bên nhìn hành động của hai người, hơi hơi híp mắt, xem ra Hàn Tình đúng là động tâm với tiểu Phi ?
Lục Hàn Tình ôn nhu nhìn An Á Phi đang cúi đầu chọn điểm tâm trong đĩa, đầu cũng không nâng nói : « Nói một chút đi, đồn đãi trên phố là như thế nào ? »
Hắn cũng không cảm thấy, đồn đãi này là vô duyên vô cớ tới.
« Chính là như vậy. » Lam Nhan Phi nằm nghiêng ở trên ghế, mi mắt nửa buông xuống.
Lục Hàn Tình nghe vậy nhíu mày, « Lại cãi nhau ? »
Lam Nhan Phi miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn bên ngoài đình, « Ngươi còn không biết hắn. » Nếu thật sự cãi nhau thì tốt rồi.
Lục Hàn Tình nâng chung trà lên cảm thụ nhiệt độ một chút, sau đó đưa đến cho An Á Phi, « Làm sao lại thế này ? »
Thanh âm Lam Nhan Phi lạnh nhạt nói : « Kha gia. » Phun ra hai chữ, liền không mở miệng nói nữa.
Hai mắt Lục Hàn Tình lạnh lùng, « Hai huynh đệ kia đều đến trấn Bắc Khẩu ? » trong thanh âm còn mang chút hàn ý.
Lam Nhan Phi không nói gì gật đầu.
An Á Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Hàn Tình, đây là làm sao ? Làm sao lại bùng phát lãnh khí ?
Lục Hàn Tình trấn an xoa xoa đầu hắn, cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì.
An Á Phi bất mãn quay đầu ném đi cái tay trên đầu, đã nói là không được sờ đầu chính mình, làm sao lại không nhớ được.
Thật sự là phiền thật.
Trong lòng ê ẩm hoài niệm, làm cho hắn khổ sở không chịu được.
Thật là muốn trở về.
Nghĩ muốn ở bên cha mẹ, còn có ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, còn có anh trai.
Chính là có lẽ về sau sẽ không trở về được.
Cảnh tượng trong mộng thật là ấm áp, cho dù đã thoát khỏi cảnh trong mơ, loại hương vị gia đình ấm áp này, giống như là vẫn ở bên cạnh.
Không biết cha mẹ thế nào, phát hiện không thấy chính mình, có thể khổ sở muốn đi theo hay không.
Ông nội bà nội đã lớn tuổi như vậy, không biết hiện giờ thân thể có khỏe hay không.
Thế nhưng còn tốt, bên người bọn họ còn có anh trai, cho dù thiếu mình, hẳn là cũng sẽ không quá khó khăn.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến thời gian sau này không thể ở bên người nhà mà mình yêu thương, sợ họ sẽ quên mất chính mình, An Á Phi liền cảm thấy đau lòng đến hô hấp cũng khiến hắn khó khăn.
Đến nơi này lâu như vậy, vẫn cố gắng không nghĩ tới người nhà, chính là vì không muốn chính mình quá mức khổ sở.
Bởi vì cuộc sống ở dị thế, đã là chuyện thật ở trước mắt, nếu mà nghĩ nhiều, sẽ làm cho chính mình mất đi dũng khí tiếp tục sống tốt ở đây.
Nhưng mà không có gắng nghĩ tới, không có nghĩa là chính mình sẽ không nghĩ đến. Chính là mỗi lần nhờ tới, bản thân đều nhanh chóng cắt đứt phần tưởng niệm này.
Thật là rất nhớ bọn họ.
« Phi nhi sao lại khóc ? » Lục Hàn Tình ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn chăm chú người đang nằm trên giường với hai hàng nước mắt.
An Á Phi nghiêng đầu, “Ngươi vào khi nào ? » Cũng không phải quỷ, làm sao mà cả thanh âm cũng không có.
« Ngay từ đầu. » Lục Hàn Tình giơ tay ôn nhu lau đi nước mắt hở khóe mắt hắn, vì sao lại khóc.
An Á Phi không nói gì nhìn hắn, phải nói làm sao chính mình lại ở đây khóc, thật đúng là rất mất mặt.
Lục Hàn Tình khẽ cười nói : « Ta cho người làm một ít điểm tâm, Phi nhi có muốn ăn không ? »
« Muốn. » An Á Phi trả lời rất kiên quyết.
« Vậy nhanh đứng lên đi, ta cho người mang nước vào cho ngươi rửa mặt. » Lục Hàn Tình xoa xoa đầu hắn, đứng dậy đi ra ngoài.
An Á Phi nháy mắt ngây người, người này làm sao lại đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy ? thuộc tính chuyến biến không phải quá nhanh chứ ?
Không khí vẫn nóng như cũ, cho dù thời gian đã gần tối.
Không trung thỉnh thoảng có mấy con bướm ong mật bay qua bay lại bận rộn.
Mùi hoa cùng từ hoa viên không xa theo cơn gió mang theo một chút hơi nóng tiến vào trong mũi.
Cỏ xung quanh đình lộ vẻ vừa mới được tưới tắm xong.
Tất cả thoạt nhìn đều im lặng như vậy.
« Ngày mai muốn đi xem hoa sen không?” Lục Hàn Tình giơ tay rót cho hai người mỗi người một chén trà nóng hỏi.
An Á Phi nuốt điểm tâm trong miệng, lúc này mới nói: “Xa không?” Nếu xa khẳng định là không đi.
Lục Hàn Tình bật cười: “Không phải rất xa.”
“Không phải rất xa là rất xa ? » An Á Phi bất mãn nhìn hắn, không cần dùng đáp án mơ hồ như vậy.
« Chúng ta ngồi xe ngựa đi, nơi đó có biệt viện, sáng sớm sẽ lên đường, sẽ không bị nóng. » Lục Hàn Tình đưa cho hắn một khối điểm tâm
« Được rồi. » An Á Phi miễn cưỡng đáp ứng.
Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua chén đĩa không trên bàn, « Phi nhi ăn nhiều như vậy, buổi tối sẽ ăn không ngon. »
An Á Phi không nhìn hắn, ăn không ngon mới tốt đấy, đầu bếp béo làm đồ ăn khó ăn như vậy, chính mình lại không muốn nấu cơm.
Tới giờ cơm chiều, An Á Phi bị Lục Hàn Tình tha đi nhà ăn.
Nhìn thấy một bàn đồ ăn màu sắc rực rỡ giống như hoa viên, khóe miệng An Á Phi nhịn không được run rẩy.
Lục Hàn Tình sắc mặt không thay đổi gắp một đũa thoạt nhìn cũng giống như thịt bị cháy xém bỏ vào trong bát, ánh mắt cũng không chớp chuẩn bị bỏ vào trong miệng.
An Á Phi thật sự là nhịn không được, duỗi tay ra, ba một tiếng gạt đi đồ ăn ở trên đũa của của hắn. Đồ ăn như vậy làm sao ăn, chẳng lẽ không sợ buổi tối bị tiêu chảy hay sao ?
Vẻ mặt Lục Hàn Tình kinh ngạc nhìn qua, « Phi nhi làm sao vậy ? » Trong lòng đã vui vẻ đến nở hoa.
Đông Viễn cùng Tây Nam ở bên cạnh hầu hạ ở dưới đáy lòng đều hung hăng oán thầm thiếu gia nhà mình, giả trang cái gì mà giả trang, rõ ràng là rất vui vẻ.
An Á Phi không nói gì nhìn hắn, kỳ thật là đang hối hận. Nhưng mà, hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao.
Một bàn đồ ăn này mang cho heo ăn, heo cũng không nhất định nuốt trôi.
Hắn quả nhiên vẫn là mềm lòng.
« Ngươi không cần đi theo. » An Á Phi đứng lên, hung hăng trừng mắt người đang chuẩn bị đứng lên.
Hắn nếu cũng tới đây, chính mình nhất định sẽ không nhịn được mà mang hắn đi làm đồ ăn.
Rõ ràng hắn cũng ăn no, làm sao phải nhất định kéo hắn tới, rõ ràng là cố ý.
Lục Hàn Tình còn đang giả trang, “Phi nhi muốn đi đâu?”
An Á Phi đã lười cùng hắn nói chuyện, gọi Đông Viễn ở một bên cùng đi ra đại sảnh.
Khóe miệng Lục Hàn Tình cong lên, lắc mình đi theo.
Đứng ở nóc nhà, Lục Hàn Tình trộm nhấc lên một miếng ngói của trù phòng nhìn xuống, ở góc độ này vừa lúc có thể nhìn thấy toàn bộ động tác của An Á Phi ở trù phòng.
Tây Nam đi theo một bên, không nói gì nhìn thiếu gia nhà mình một chút cũng không có khí chất.
Muốn xem liền quang minh chính đại đến trù phòng mà xem, làm cái gì phải như kẻ trộm đứng ở nóc nhà, chẳng lẽ đây không phải là nhà mình sao?
Tại trù phòng An Á Phi rất nhanh đã xào xong một đĩa thịt xào đậu đũa, cà trộn tỏi, gà xé cay, một đĩa rau diếp trộn, cuối cùng là một tô canh trứng chim.
Nhìn thấy trên bàn có bốn món mặn một món canh, An Á Phi lo lắng có nên cho thêm muối vào không, hắn thật sự rất sợ Lục Hàn Tình thích những món này, bởi vì hắn một chút cũng không muốn đem cúc hóa cống hiến ra bên ngoài.
Đông Viễn nuốt nước miếng đứng ở một bên nhìn, An công tử làm đồ ăn thật thơm, khó trách thiếu gia lại phân phó đầu bếp béo như vậy, thật sự là anh minh.
“Thì ra Phi nhi là muốn đi xào rau. » Vẻ mặt Lục Hàn Tình kinh ngạc đi vào phòng bếp, diễn rất là chân thực.
An Á Phi xem thường nhìn qua, ngươi cứ giả trang đi, hắn mới không tin người này không biết mình đi ra làm cái gì. « Bưng thức ăn. » An Á Phi nhìn thấy Lục Hàn Tình, hừ thanh nói.
« Được. » Lục Hàn Tình cười híp mắt tiến lên cầm mâm đồ ăn, thái độ một chút cũng không để ý hắn phân phó mình làm việc.
Trong nhà ăn, Lục Hàn Tình cảm thấy mĩ mãn ăn đồ ăn trên bàn, độ cong ở khóe miệng cũng không có hạ xuống, động tác tao nhã lại cao quý, thoạt nhìn giống như một bức tranh công tử cao quý, rất là cảnh đẹp ý vui.
An Á Phi ở một bên một chút tâm tình thưởng thức đều không có, bởi vì trong lòng hắn còn đang hối hận chuyện mình ra tay xào rau.
Nhìn vẻ mặt hài lòng tươi cười của Lục Hàn Tình, An Á Phi cũng rất muốn lật bàn.
Lần sau hắn nhất định sẽ làm bị thương ánh mắt của chính mình.
Ngày hôm sau, phần thưởng hoa sen cũng không đi được.
Bởi vì trong thị trấn xảy ra chuyện lớn, thứ nhất Lam gia buôn gạo bị trộm ghé thăm, nghe nói thời điểm công tử Lam gia Lam Nhan Phi phát hiện có trộm liền cùng kẻ trộm đánh nhau, cuối cùng lưỡng bại câu thương, đầy người là máu, hiện giờ đang nằm ở trên giường không dậy được, rất là thảm.
« Lam Nhan Phi ? Là người lần trước trên đường gặp phải không ? » An Á Phi giơ tay chọc chọc thắt lưng Lục Hàn Tình bên cạnh.
Thân hình Lục Hàn Tình cứng đờ, Phi nhi làm sao mà lại chọc chuẩn như vậy, giọng nói hơi hơi có điểm không xong, « Ừ. »
Cảm giác thân hình hắn trong nháy mắt cứng đờ, An Á Phi kinh ngạc nhìn hắn, ngọa tào, chẳng lẽ hắn trong lúc vô ý đã chọc chúng chỗ mẫn cảm của Lục Hàn Tình ? Làm sao lại có thể chuẩn như vậy ?
Lục Hàn Tình dùng sức xoa đầu hắn, « Phi nhi muốn nhìn một chút không ? »
An Á Phi nhìn hắn, hiếu kì nói : « Chẳng lẽ ngươi không tới thăm ? Các ngươi không phải là bằng hữu tốt sao ? ngươi không lo lắng ? »
Lục Hàn Tình lắc đầu nói : « Võ công của Nhan Phi ta rất yên tâm, chỉ là dân chúng trên đường nghe nhầm đồn bậy mà thôi. » Võ công bạn tốt như thế nào, hắn đương nhiên là biết rõ ràng.
« Ngươi thật đúng là hiểu biết hắn. » An Á Phi hừ lạnh một tiếng, giọng nói có một chút ghen tuông không rõ.
Lục Hàn Tình bặt cười nhéo nhéo mặt hắn, « Phi nhi ghen sao ? »
« Đi tìm chết đi. » An Á Phi một tát đánh bay móng vuốt ở trên đầu mình, quỷ mới ghen.
« Đi thôi, nếu đã để cho người ta thả ra tin tức như vậy, chắc là có chuyện gì. » Lục Hàn Tình đứng dậy, hơn nữa còn giơ tay muốn kéo hắn, thế nhưng bị An Á Phi né tránh.
Hắn cũng không phải là không đứng dậy được.
Lam gia, là nhà bán gạo lớn nhất ở Lương Nguyệt quốc, cùng Lục gia, Ti gia, Kha gia, cùng xưng là bốn quý tốc ở Lương Nguyệt quốc.
Lam phủ ở trấn Bắc Khẩu, là thành lập vì tam công tử Lam gia Lam Nhan Phi.
Trong Lam phủ, Lục Hàn Tình nhìn bạn tốt vẻ mặt nhàn nhã, đang ngồi ở chòi nghỉ mát ăn điểm tâm, uống trà nóng, ‘Đây là người đầy máu, nằm trên giường không dậy được ? »
Lam Nhan Phi cười đến thực yêu nghiệt, « Hàn Tình làm sao có thể dễ dang tin những đồn đãi ở trên phố. »
Khóe miệng An Á Phi run rẩy, tuy rằng ở trên đường Lục Hàn Tình đã nói cho hắn biết võ công của người này tốt lắm, không có khả năng bị thương, nhưng là, sự thật cùng đồn đại kém xa như vậy ? Tâm tình muốn đến xem náo nhiệt của hắn cũng chịu không nổi ?
Quả nhiên, sự thật chứng minh, đồn đại là không thể tin.
« Phi nhi cũng đến đây, tùy tiện ngồi đi. » Lam Nhan Phi cười nhìn về phía hắn, tao nhã rót cho hai người một chén trà nóng.
Lục Hàn Tình nhìn hắn một cái, « Kêu tiểu Phi. » Phi nhi chỉ có một mình hắn mới được gọi.
Lam Nhan Phi nhếch mi, « Trước kia ta cũng kêu như vậy. » Khi đó sao không thấy hắn đưa ra dị nghị.
Lục Hàn Tình hừ nói : « Sau này kêu tiểu Phi. » giọng nói thực kiên trì.
Lam Nhan Phi ý vị thâm trường nhìn thoáng qua hai người, nhún vai, « Tiểu Phi thì tiểu Phi. »
An Á Phi không nói gì nhìn hai người, này, có phải là quên hỏi đương sự là hắn hay không ?
Hắn không có cảm giác tồn tại, hay là không có quyền lợi nói ?
Lục Hàn Tình giơ tay xoa xoa đầu của hắn, đưa cho hắn một khối điểm tâm, « Phi nhi điểm tâm này ăn ngon lắm. »
An Á Phi bất mãn trừng hắn một cái, lão tử cũng không phải cái máy ăn, không cần mỗi lần đều dùng đồ ăn để dời đi lực chú ý của hắn, thật sự là không có sáng kiến.
Lam Nhan Phi thú vị ở một bên nhìn hành động của hai người, hơi hơi híp mắt, xem ra Hàn Tình đúng là động tâm với tiểu Phi ?
Lục Hàn Tình ôn nhu nhìn An Á Phi đang cúi đầu chọn điểm tâm trong đĩa, đầu cũng không nâng nói : « Nói một chút đi, đồn đãi trên phố là như thế nào ? »
Hắn cũng không cảm thấy, đồn đãi này là vô duyên vô cớ tới.
« Chính là như vậy. » Lam Nhan Phi nằm nghiêng ở trên ghế, mi mắt nửa buông xuống.
Lục Hàn Tình nghe vậy nhíu mày, « Lại cãi nhau ? »
Lam Nhan Phi miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn bên ngoài đình, « Ngươi còn không biết hắn. » Nếu thật sự cãi nhau thì tốt rồi.
Lục Hàn Tình nâng chung trà lên cảm thụ nhiệt độ một chút, sau đó đưa đến cho An Á Phi, « Làm sao lại thế này ? »
Thanh âm Lam Nhan Phi lạnh nhạt nói : « Kha gia. » Phun ra hai chữ, liền không mở miệng nói nữa.
Hai mắt Lục Hàn Tình lạnh lùng, « Hai huynh đệ kia đều đến trấn Bắc Khẩu ? » trong thanh âm còn mang chút hàn ý.
Lam Nhan Phi không nói gì gật đầu.
An Á Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Hàn Tình, đây là làm sao ? Làm sao lại bùng phát lãnh khí ?
Lục Hàn Tình trấn an xoa xoa đầu hắn, cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì.
An Á Phi bất mãn quay đầu ném đi cái tay trên đầu, đã nói là không được sờ đầu chính mình, làm sao lại không nhớ được.
Thật sự là phiền thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook