Trọng Sinh Để Kiếp Này Yêu Em
-
Chương 32: Truth or Dare
An Minh Sơn dưới sự thúc ép và cổ vũ vô cùng nhiệt tình của mọi người thì rốt cuộc cũng đứng dậy. An Minh Sơn hiếm khi ngượng ngùng đứng dậy cười gãi đầu sau đó nhìn xuống Nhâm Kiều rồi đưa cây kem đang ăn dở cho hắn. An Minh Sơn ra dấu bảo Nhâm Kiều ăn hộ cậu luôn, hắn gật đầu mỉm cười.
- Đấy là do mọi người cố tình gọi tôi hát, nghe dở tệ thì đừng có cười đấy!
- Hát đi
An Minh Sơn chớp mắt mấy cái sau đó lấy giọng rồi bắt đầu hát
Cả lớp im lặng, có người vì bất ngờ mà há hốc miệng, trong đó có Nhâm Kiều.
Hắn suýt đánh rơi cây kem trên tay mà không ngừng chăm chú nhìn An Minh Sơn đang hát.
Kiếp trước An Minh Sơn hát thực sự rất dở, chính là mỗi lần cậu cất giọng hắn đều cười đến đau bụng. Nhâm Kiều không hiểu tại sao kiếp này An Minh Sơn của hắn lại có một giọng hát hoàn toàn đối lập như vậy.
Hắn tạm mặc kệ lý do tại sao mà say mê nhìn ngắm An Minh Sơn, từng câu chữ trong lời hát của cậu như thấm vào trái tim của hắn. Rồi bất ngờ khoảnh khắc An Minh Sơn cúi đầu nhìn Nhâm Kiều, cậu thấy hắn đang tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, giọng hát khi đó đột nhiên nhấn mạnh hơn, sau đó dịu dàng mỉm cười đáp lại Nhâm Kiều.
Trong giây phút ấy trái tim của An Minh Sơn giống như bị lỡ mất một nhịp...
Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay vô cùng lớn của tất cả mọi người
- Lâu nay không biết lớp mình có ca sĩ thế này
- An Minh Sơn chỉ giỏi giấu tài
- Tiếc quá, mấy năm học với nhau đến lúc thi xong đại học mới biết Tiểu Sơn lại có giọng hát thiên phú như vậy.
An Minh Sơn cười ha hả cảm ơn mọi người sau đó ngồi xuống bên cạnh Nhâm Kiều. Mọi người đang rộn ràng nói chuyện chỉ định ai là người hát tiếp theo. Hắn bật cười sau đó ghé sát tai cậu thì thầm
- Cậu hát hay lắm.
- A...cảm ơn Nhâm ca!- An Minh Sơn giật mình sau đó quay sang mỉm cười nhìn hắn
- Lần sau...hát cho mình Nhâm ca nghe đó!- Nhâm Kiều khoác vai An Minh Sơn sau đó nở nụ cười thật tươi
Tách, tiếng máy ảnh vang lên theo đó là ánh sáng trắng trước mặt Nhâm Kiều, hắn hơi nhíu mày.
- Không ngờ lại chụp được cái khoảnh khắc Nhâm Kiều cười lên thế này
- Đâu cho tớ xem nào.-Một nữ sinh vội vàng lên tiếng
Sau đó rất nhiều người cùng nhau xúm lại rồi không ngừng xuýt xoa
- Trời ạ, cực phẩm luôn...
- Gì thế này, tôi muốn đem đi khoe quá
- Mà Nhâm Kiều cười với ai vậy...
Lời vừa dứt tất cả đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên hai người trước mặt
- Là An Minh Sơn...
An Minh Sơn nghe thấy mọi người nhắc tên mình thì giật mình ngây ngốc nhìn, Nhâm Kiều ngồi bên cạnh cũng khó hiểu nhìn mọi người
- Không có gì, chúng ta chơi trò chơi đi!- Lớp trưởng vội đem máy ảnh cất đi sau đó đứng dậy vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người
Một số người nghe xong trò chơi thì không có hứng thú thì kéo nhau ra chỗ khác, một số khác thì đã tản ra trước đó, rốt cuộc còn lại là có 8 người chơi trò này, số còn lại không tham gia mà ngồi ngoài quan sát
- Truth or Dare! Mọi người trong đây có ai nghe đến trò chơi này không? Thôi để tớ giải thích một lượt. Cái chai này quay vào ai người đó sẽ phải lựa chọn giữa sự thật và thách thức. Nếu chọn sự thật thì sẽ phải trả lời thật lòng, còn thách thức thì sẽ thực hiện theo yêu cầu. Ai bị phạt sẽ bị bắt hát hoặc làm gì đó, cũng tuỳ theo yêu cầu đi!
Nghe có vẻ khá thú vị nên mọi người đều rất hào hứng, ngoại trừ Nhâm Kiều vẫn đang len lén quan sát nụ cười trên gương mặt của An Minh Sơn
Qua mấy lần rốt cuộc lớp trưởng lần này cũng quay cái chai vào Nhâm Kiều, mọi người im lặng một lát sau đó vỗ tay không ngừng
Nhâm Kiều lạnh mặt, An Minh Sơn tủm tỉm cười liếc nhìn biểu cảm của hắn ngồi bên cạnh sau đó im lặng nghe lớp trưởng nói
- Cậu chọn sự thật hay thử thách?
Nhâm Kiều chậm rãi quan sát gương mặt của Hà Vân sau đó nói bằng giọng lãnh đạm
- Sự thật
An Minh Sơn và nhiều người giật mình, thế mà Nhâm Kiều lại chọn sự thật a. Hà Vân cũng hơi bất ngờ sau đó mỉm cười
- Đây là điều mà rất rất nhiều người muốn biết...Nhâm Kiều, cậu có người trong lòng chưa?
Nhâm Kiều khẽ cười, hắn biết rõ Hà Vân sẽ định hỏi mấy câu đại loại như vậy. Nhâm Kiều ngửa mặt lên nhìn ánh trăng tròn trên cao sáng rực sau đó gật đầu.
Ngay sau đó bao trùm xung quanh là sự im lặng rồi cũng ngay khi đó mọi người đồng loại ồ lên, An Minh Sơn ngẩn người.
Nhâm ca của cậu...đã có người trong lòng rồi...
- Là ai vậy
- Thật không thể nghĩ ra rốt cuộc Nhâm Kiều lại thích một người như thế nào
- Trái tim của tôi...
Nhâm Kiều lắc đầu cười sau đó vừa xoay cái chai vừa nói
- Người trong lòng, không nhất thiết phải là người tôi thích...
Hắn không để ý mọi người có nghe được hắn nói câu nói vừa rồi hay không, nhưng đoạn sau Nhâm Kiều liếc mắt nhìn An Minh Sơn đang nhìn mình sau đó nói tiếp, vừa đủ để hắn và cậu cùng nghe được "mà là ái nhân..."
Vừa vặn dứt lời, chiếc chai quay vào An Minh Sơn, cả đám ồ lên một tiếng, chính Nhâm Kiều cũng bị giật mình. An Minh Sơn rốt cuộc chọn thử thách
Sau một hồi bàn tán to nhỏ, Hà Vân trịnh trọng cười lớn rồi nói
- Kết quả bàn bạc đã có, sau đây là thử thách của cậu
- Nhưng tôi còn chưa được bàn bạc.-Nhâm Kiều đột nhiên lên tiếng
- Bỏ qua cậu bởi vì cậu ngồi ngay cạnh Minh Sơn, hai người còn chơi thân như vậy.-Hà Vân lên tiếng.-Được rồi, thử thách của cậu là
Nói đoạn Hà Vân nắm hai vai của An Minh Sơn xoay người cậu lại đằng sau
- Thấy cô gái đang cười phía trước không? Hoa khôi của khối 11 năm nay đấy. Thử thách của cậu là đến trước mặt em ấy và mời em ấy đi chơi một buổi, tôi sẽ theo sau để lắng nghe
- Tại sao tôi phải mời cô ấy đi chơi?- An Minh Sơn hỏi ngược lại khiến cả đám bật cười
- Thì đó mới gọi là thử thách! Nào
- Thử thách này tôi làm không được. -An Minh Sơn vô cùng dứt khoát cắt ngang lời của mọi người đang ồn ào
Nhâm Kiều khẽ cười nhìn An Minh Sơn, nhìn gương mặt vô cùng cương nghị của cậu, hắn lại cảm thấy muốn nựng một chút a >///<
- Cậu....được rồi. Vậy phạt cậu uống 3 chén rượu
- Uống rượu?-Nhâm Kiều lập tức thay đổi thái độ, hắn nhíu mày nhìn Hà Vân và đồng bọn trước mặt. -Các cậu kiếm đâu ra rượu?
- Ai...Nhâm Kiều, đừng làm mất vui như vậy chứ. Cái này đâu có quan trọng, hơn nữa chúng ta đều lớn cả rồi, 3 chén rượu có là gì đâu. Chơi là phải chơi hết mình chứ, đúng không An Minh Sơn.
An Minh Sơn cười cười sau đó vỗ vai Nhâm Kiều
- Nhâm ca đừng lo, để tôi uống rượu chịu phạt.
- Cậu...
Hắn thở dài nhìn An Minh Sơn cầm chén rượu lên sau đó lần lượt uống sạch 3 chén rượu, uống xong còn ợ một tiếng. Tiếng vỗ tay vang lên ngay sau đó rồi cả đám lại bắt đầu ồn ào tiếp tục chơi tiếp. Lúc này Nhâm Kiều không còn tâm trí nào chơi trò chơi nữa, sự chú ý của hắn đã hoàn toàn đặt lên người ngồi bên cạnh đang không ngừng cười
- Minh Sơn...tôi có chút đau bụng, tôi về phòng trước.- Nhâm Kiều ghé tai cậu
- Vậy...vậy sao...mọi người, tôi và Nhâm Kiều đi trước, mọi người cứ ở lại vui vẻ
- Hả....sao vậy? Sao không chơi nữa?
Nhâm Kiều còn chưa lên tiếng thì An Minh Sơn đã gạt tay sau đó đứng dậy, hắn khẽ cười đứng dậy theo. Hai người rốt cuộc cũng thoát khỏi đám đông ồn ào, đi đến đoạn hồ nước phía xa. Ở đây bình thường sẽ có đèn vào buổi tối nhưng một bóng đèn đã bị hỏng, hiện tại chỉ còn một bóng đèn mờ ảo.
An Minh Sơn đột nhiên đứng lại sau đó chạy đến trước mặt Nhâm Kiều
- Nhâm ca!
- Sao vậy...?
- Nhâm ca...đau bụng, chúng ta đi bác sĩ.
- Tôi khỏi rồi, nãy có chút khó chịu thôi. Không nghĩ Minh Sơn sẽ đi cùng tôi, cảm ơn cậu.-Nhâm Kiều mỉm cười
An Minh Sơn ngẩn người sau đó lại ợ một tiếng, bất ngờ ngồi thụp xuống bên cạnh làm hắn giật mình vội vàng ngồi xuống bên cạnh cậu
- Sao thế....? Có khó chịu chỗ nào không?
An Minh Sơn ngẩng đầu, hai má đỏ bừng, cậu đưa hai tay ôm lấy mặt mình, bộ dạng đáng yêu như vậy khiến Nhâm Kiều ngây ngốc ngắm nhìn. Nam sinh 18 tuổi khoẻ mạnh lúc nào cũng vui vẻ tràn ngập nhiệt huyết tuổi trẻ giờ đây lại ngồi trước mặt hắn, bộ dạng say rượu rồi làm ra hành động đáng yêu thế này, còn cả giọng nói trẻ con Nhâm Kiều cảm nhận có chút gì đó làm nũng làm hắn thật sự xúc động
- Chỗ này...
- Chỗ nào?
An Minh Sơn bĩu môi sau đó chỉ vào hai má của mình
- Nóng...
- Cậu say rồi...đã bảo đừng uống mà...nào, lên vai tôi cõng cậu về
- Tôi nặng lắm nha!
Nhâm Kiều còn chưa kịp nói gì thì An Minh Sơn lập tức đứng dậy rồi lùi mấy bước, gương mặt ngây ngốc cười cười, kết quả là không để ý cho nên cậu vấp phải hòn đá đằng sau, Nhâm Kiều vội vàng vươn tay ra nhưng lại không kịp, hai người rốt cuộc ngã xuống thảm cỏ, tay của Nhâm Kiều còn đỡ lấy gáy của An Minh Sơn
- Đau...
- Đau chỗ nào...ngoan, nghe lời Nhâm ca, chúng ta về phòng
- Đau ở đây...-An Minh Sơn chỉ loạn trên người của mình làm Nhâm Kiều vừa giận vừa buồn cười
Nói đoạn hắn kéo cậu lên sau đó đỡ An Minh Sơn rồi cõng cậu trên lưng mình, lúc này cậu không bướng bỉnh như trước nữa mà ngoan ngoãn ở trên lưng của Nhâm Kiều
- Nặng...
- Không nặng
- Nhâm ca...lại nói dối rồi
- Bảo bối, Nhâm ca nói thật
An Minh Sơn nghe hai chữ "bảo bối" thì mắt mở tròn, lập tức im lặng. Ngay sau đó Nhâm Kiều thấy cổ mình có chút buồn, hắn còn nghe thấy tiếng cười khúc khích của An Minh Sơn
- Sao vậy...nghĩ ra chuyện gì buồn cười sao?
An Minh Sơn vẫn cười không ngừng, hơi thở nóng rực của cậu phả vào cổ hắn làm Nhâm Kiều có chút không đỡ được...
- Nhâm ca...người trong lòng sao?
- Ừm...đừng nghĩ nhiều- Nhâm Kiều mỉm cười
- Người trong lòng...là bảo bối của cậu sao?
Nhâm Kiều hơi ngạc nhiên vì An Minh Sơn vẫn còn chú ý lời hắn nói lúc nãy trong lúc chơi game, suy nghĩ một lát Nhâm Kiều mới lên tiếng
- Ừm, chính là bảo bối...An Minh Sơn...
Không thấy cậu trả lời, Nhâm Kiều tiếp tục gọi lần nữa, hình như bảo bối ngủ gật rồi...
Trong giấc mơ đêm nay, An Minh Sơn không rõ rốt cuộc trên môi mình tại sao lại mềm mại như vậy, hương vị này lại còn rất quen thuộc nữa...cậu muốn nhiều hơn, sự dịu dàng này, An Minh Sơn còn muốn nhiều hơn thế...
- Đấy là do mọi người cố tình gọi tôi hát, nghe dở tệ thì đừng có cười đấy!
- Hát đi
An Minh Sơn chớp mắt mấy cái sau đó lấy giọng rồi bắt đầu hát
Cả lớp im lặng, có người vì bất ngờ mà há hốc miệng, trong đó có Nhâm Kiều.
Hắn suýt đánh rơi cây kem trên tay mà không ngừng chăm chú nhìn An Minh Sơn đang hát.
Kiếp trước An Minh Sơn hát thực sự rất dở, chính là mỗi lần cậu cất giọng hắn đều cười đến đau bụng. Nhâm Kiều không hiểu tại sao kiếp này An Minh Sơn của hắn lại có một giọng hát hoàn toàn đối lập như vậy.
Hắn tạm mặc kệ lý do tại sao mà say mê nhìn ngắm An Minh Sơn, từng câu chữ trong lời hát của cậu như thấm vào trái tim của hắn. Rồi bất ngờ khoảnh khắc An Minh Sơn cúi đầu nhìn Nhâm Kiều, cậu thấy hắn đang tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, giọng hát khi đó đột nhiên nhấn mạnh hơn, sau đó dịu dàng mỉm cười đáp lại Nhâm Kiều.
Trong giây phút ấy trái tim của An Minh Sơn giống như bị lỡ mất một nhịp...
Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay vô cùng lớn của tất cả mọi người
- Lâu nay không biết lớp mình có ca sĩ thế này
- An Minh Sơn chỉ giỏi giấu tài
- Tiếc quá, mấy năm học với nhau đến lúc thi xong đại học mới biết Tiểu Sơn lại có giọng hát thiên phú như vậy.
An Minh Sơn cười ha hả cảm ơn mọi người sau đó ngồi xuống bên cạnh Nhâm Kiều. Mọi người đang rộn ràng nói chuyện chỉ định ai là người hát tiếp theo. Hắn bật cười sau đó ghé sát tai cậu thì thầm
- Cậu hát hay lắm.
- A...cảm ơn Nhâm ca!- An Minh Sơn giật mình sau đó quay sang mỉm cười nhìn hắn
- Lần sau...hát cho mình Nhâm ca nghe đó!- Nhâm Kiều khoác vai An Minh Sơn sau đó nở nụ cười thật tươi
Tách, tiếng máy ảnh vang lên theo đó là ánh sáng trắng trước mặt Nhâm Kiều, hắn hơi nhíu mày.
- Không ngờ lại chụp được cái khoảnh khắc Nhâm Kiều cười lên thế này
- Đâu cho tớ xem nào.-Một nữ sinh vội vàng lên tiếng
Sau đó rất nhiều người cùng nhau xúm lại rồi không ngừng xuýt xoa
- Trời ạ, cực phẩm luôn...
- Gì thế này, tôi muốn đem đi khoe quá
- Mà Nhâm Kiều cười với ai vậy...
Lời vừa dứt tất cả đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên hai người trước mặt
- Là An Minh Sơn...
An Minh Sơn nghe thấy mọi người nhắc tên mình thì giật mình ngây ngốc nhìn, Nhâm Kiều ngồi bên cạnh cũng khó hiểu nhìn mọi người
- Không có gì, chúng ta chơi trò chơi đi!- Lớp trưởng vội đem máy ảnh cất đi sau đó đứng dậy vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người
Một số người nghe xong trò chơi thì không có hứng thú thì kéo nhau ra chỗ khác, một số khác thì đã tản ra trước đó, rốt cuộc còn lại là có 8 người chơi trò này, số còn lại không tham gia mà ngồi ngoài quan sát
- Truth or Dare! Mọi người trong đây có ai nghe đến trò chơi này không? Thôi để tớ giải thích một lượt. Cái chai này quay vào ai người đó sẽ phải lựa chọn giữa sự thật và thách thức. Nếu chọn sự thật thì sẽ phải trả lời thật lòng, còn thách thức thì sẽ thực hiện theo yêu cầu. Ai bị phạt sẽ bị bắt hát hoặc làm gì đó, cũng tuỳ theo yêu cầu đi!
Nghe có vẻ khá thú vị nên mọi người đều rất hào hứng, ngoại trừ Nhâm Kiều vẫn đang len lén quan sát nụ cười trên gương mặt của An Minh Sơn
Qua mấy lần rốt cuộc lớp trưởng lần này cũng quay cái chai vào Nhâm Kiều, mọi người im lặng một lát sau đó vỗ tay không ngừng
Nhâm Kiều lạnh mặt, An Minh Sơn tủm tỉm cười liếc nhìn biểu cảm của hắn ngồi bên cạnh sau đó im lặng nghe lớp trưởng nói
- Cậu chọn sự thật hay thử thách?
Nhâm Kiều chậm rãi quan sát gương mặt của Hà Vân sau đó nói bằng giọng lãnh đạm
- Sự thật
An Minh Sơn và nhiều người giật mình, thế mà Nhâm Kiều lại chọn sự thật a. Hà Vân cũng hơi bất ngờ sau đó mỉm cười
- Đây là điều mà rất rất nhiều người muốn biết...Nhâm Kiều, cậu có người trong lòng chưa?
Nhâm Kiều khẽ cười, hắn biết rõ Hà Vân sẽ định hỏi mấy câu đại loại như vậy. Nhâm Kiều ngửa mặt lên nhìn ánh trăng tròn trên cao sáng rực sau đó gật đầu.
Ngay sau đó bao trùm xung quanh là sự im lặng rồi cũng ngay khi đó mọi người đồng loại ồ lên, An Minh Sơn ngẩn người.
Nhâm ca của cậu...đã có người trong lòng rồi...
- Là ai vậy
- Thật không thể nghĩ ra rốt cuộc Nhâm Kiều lại thích một người như thế nào
- Trái tim của tôi...
Nhâm Kiều lắc đầu cười sau đó vừa xoay cái chai vừa nói
- Người trong lòng, không nhất thiết phải là người tôi thích...
Hắn không để ý mọi người có nghe được hắn nói câu nói vừa rồi hay không, nhưng đoạn sau Nhâm Kiều liếc mắt nhìn An Minh Sơn đang nhìn mình sau đó nói tiếp, vừa đủ để hắn và cậu cùng nghe được "mà là ái nhân..."
Vừa vặn dứt lời, chiếc chai quay vào An Minh Sơn, cả đám ồ lên một tiếng, chính Nhâm Kiều cũng bị giật mình. An Minh Sơn rốt cuộc chọn thử thách
Sau một hồi bàn tán to nhỏ, Hà Vân trịnh trọng cười lớn rồi nói
- Kết quả bàn bạc đã có, sau đây là thử thách của cậu
- Nhưng tôi còn chưa được bàn bạc.-Nhâm Kiều đột nhiên lên tiếng
- Bỏ qua cậu bởi vì cậu ngồi ngay cạnh Minh Sơn, hai người còn chơi thân như vậy.-Hà Vân lên tiếng.-Được rồi, thử thách của cậu là
Nói đoạn Hà Vân nắm hai vai của An Minh Sơn xoay người cậu lại đằng sau
- Thấy cô gái đang cười phía trước không? Hoa khôi của khối 11 năm nay đấy. Thử thách của cậu là đến trước mặt em ấy và mời em ấy đi chơi một buổi, tôi sẽ theo sau để lắng nghe
- Tại sao tôi phải mời cô ấy đi chơi?- An Minh Sơn hỏi ngược lại khiến cả đám bật cười
- Thì đó mới gọi là thử thách! Nào
- Thử thách này tôi làm không được. -An Minh Sơn vô cùng dứt khoát cắt ngang lời của mọi người đang ồn ào
Nhâm Kiều khẽ cười nhìn An Minh Sơn, nhìn gương mặt vô cùng cương nghị của cậu, hắn lại cảm thấy muốn nựng một chút a >///<
- Cậu....được rồi. Vậy phạt cậu uống 3 chén rượu
- Uống rượu?-Nhâm Kiều lập tức thay đổi thái độ, hắn nhíu mày nhìn Hà Vân và đồng bọn trước mặt. -Các cậu kiếm đâu ra rượu?
- Ai...Nhâm Kiều, đừng làm mất vui như vậy chứ. Cái này đâu có quan trọng, hơn nữa chúng ta đều lớn cả rồi, 3 chén rượu có là gì đâu. Chơi là phải chơi hết mình chứ, đúng không An Minh Sơn.
An Minh Sơn cười cười sau đó vỗ vai Nhâm Kiều
- Nhâm ca đừng lo, để tôi uống rượu chịu phạt.
- Cậu...
Hắn thở dài nhìn An Minh Sơn cầm chén rượu lên sau đó lần lượt uống sạch 3 chén rượu, uống xong còn ợ một tiếng. Tiếng vỗ tay vang lên ngay sau đó rồi cả đám lại bắt đầu ồn ào tiếp tục chơi tiếp. Lúc này Nhâm Kiều không còn tâm trí nào chơi trò chơi nữa, sự chú ý của hắn đã hoàn toàn đặt lên người ngồi bên cạnh đang không ngừng cười
- Minh Sơn...tôi có chút đau bụng, tôi về phòng trước.- Nhâm Kiều ghé tai cậu
- Vậy...vậy sao...mọi người, tôi và Nhâm Kiều đi trước, mọi người cứ ở lại vui vẻ
- Hả....sao vậy? Sao không chơi nữa?
Nhâm Kiều còn chưa lên tiếng thì An Minh Sơn đã gạt tay sau đó đứng dậy, hắn khẽ cười đứng dậy theo. Hai người rốt cuộc cũng thoát khỏi đám đông ồn ào, đi đến đoạn hồ nước phía xa. Ở đây bình thường sẽ có đèn vào buổi tối nhưng một bóng đèn đã bị hỏng, hiện tại chỉ còn một bóng đèn mờ ảo.
An Minh Sơn đột nhiên đứng lại sau đó chạy đến trước mặt Nhâm Kiều
- Nhâm ca!
- Sao vậy...?
- Nhâm ca...đau bụng, chúng ta đi bác sĩ.
- Tôi khỏi rồi, nãy có chút khó chịu thôi. Không nghĩ Minh Sơn sẽ đi cùng tôi, cảm ơn cậu.-Nhâm Kiều mỉm cười
An Minh Sơn ngẩn người sau đó lại ợ một tiếng, bất ngờ ngồi thụp xuống bên cạnh làm hắn giật mình vội vàng ngồi xuống bên cạnh cậu
- Sao thế....? Có khó chịu chỗ nào không?
An Minh Sơn ngẩng đầu, hai má đỏ bừng, cậu đưa hai tay ôm lấy mặt mình, bộ dạng đáng yêu như vậy khiến Nhâm Kiều ngây ngốc ngắm nhìn. Nam sinh 18 tuổi khoẻ mạnh lúc nào cũng vui vẻ tràn ngập nhiệt huyết tuổi trẻ giờ đây lại ngồi trước mặt hắn, bộ dạng say rượu rồi làm ra hành động đáng yêu thế này, còn cả giọng nói trẻ con Nhâm Kiều cảm nhận có chút gì đó làm nũng làm hắn thật sự xúc động
- Chỗ này...
- Chỗ nào?
An Minh Sơn bĩu môi sau đó chỉ vào hai má của mình
- Nóng...
- Cậu say rồi...đã bảo đừng uống mà...nào, lên vai tôi cõng cậu về
- Tôi nặng lắm nha!
Nhâm Kiều còn chưa kịp nói gì thì An Minh Sơn lập tức đứng dậy rồi lùi mấy bước, gương mặt ngây ngốc cười cười, kết quả là không để ý cho nên cậu vấp phải hòn đá đằng sau, Nhâm Kiều vội vàng vươn tay ra nhưng lại không kịp, hai người rốt cuộc ngã xuống thảm cỏ, tay của Nhâm Kiều còn đỡ lấy gáy của An Minh Sơn
- Đau...
- Đau chỗ nào...ngoan, nghe lời Nhâm ca, chúng ta về phòng
- Đau ở đây...-An Minh Sơn chỉ loạn trên người của mình làm Nhâm Kiều vừa giận vừa buồn cười
Nói đoạn hắn kéo cậu lên sau đó đỡ An Minh Sơn rồi cõng cậu trên lưng mình, lúc này cậu không bướng bỉnh như trước nữa mà ngoan ngoãn ở trên lưng của Nhâm Kiều
- Nặng...
- Không nặng
- Nhâm ca...lại nói dối rồi
- Bảo bối, Nhâm ca nói thật
An Minh Sơn nghe hai chữ "bảo bối" thì mắt mở tròn, lập tức im lặng. Ngay sau đó Nhâm Kiều thấy cổ mình có chút buồn, hắn còn nghe thấy tiếng cười khúc khích của An Minh Sơn
- Sao vậy...nghĩ ra chuyện gì buồn cười sao?
An Minh Sơn vẫn cười không ngừng, hơi thở nóng rực của cậu phả vào cổ hắn làm Nhâm Kiều có chút không đỡ được...
- Nhâm ca...người trong lòng sao?
- Ừm...đừng nghĩ nhiều- Nhâm Kiều mỉm cười
- Người trong lòng...là bảo bối của cậu sao?
Nhâm Kiều hơi ngạc nhiên vì An Minh Sơn vẫn còn chú ý lời hắn nói lúc nãy trong lúc chơi game, suy nghĩ một lát Nhâm Kiều mới lên tiếng
- Ừm, chính là bảo bối...An Minh Sơn...
Không thấy cậu trả lời, Nhâm Kiều tiếp tục gọi lần nữa, hình như bảo bối ngủ gật rồi...
Trong giấc mơ đêm nay, An Minh Sơn không rõ rốt cuộc trên môi mình tại sao lại mềm mại như vậy, hương vị này lại còn rất quen thuộc nữa...cậu muốn nhiều hơn, sự dịu dàng này, An Minh Sơn còn muốn nhiều hơn thế...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook