Đường Kiều ngồi trong lớp học, bài giảng hôm này có liên quan đất nước Nhật Bản, Đường Kiều phân tâm.

Chứng kiến cuộc sống hai mươi năm sau ở Cáp Nhĩ Tân, kiến thức bây giờ nàng nghe không vào.
Nàng chống cằm, nhìn cô giáo đang xoay quay địa cầu giải thích.
"Bây giờ các em có thể không cảm thấy cái gì, nhưng có rất nhiều người đi Nhật Bản du học.

Các em.."
Lời nói phía sau Đường Kiều không nghe rõ, nàng bận nghĩ chuyện khác.
Đúng rồi, Đoan Mộc Cảnh Dục đã từng du học ở Nhật Bản, nhưng tiếp xúc với hắn, Đường Kiều một chút cũng không tin hắn thật sự từng đi du học.
Lại nhớ kiếp trước, áo mũ chỉnh tề, ánh mắt tối tăm, mới chân chính là Đoan Mộc Cảnh Dục!
Khuôn mặt giống nhau như đúc, lại làm cho người ta có cảm giác như hai người.
Hai người!
Đường Kiều bị suy nghĩ của mình dọa toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ..

Trên đời này có hai Đoan Mộc Cảnh Dục?
"Bạn học Đường Kiều, em không thoải mái sao?"
Cô giáo nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, cho rằng nàng bị bệnh gì, nhanh chóng hỏi.
Đường Kiều lắc đầu, mềm yếu nói: "Thưa cô, em không sao ạ."
Tuy nàng nói thế, nhưng cô giáo vẫn luôn chú ý đến Đường Kiều, sợ nàng đột nhiên ngất đi.
Vất vả đợi đến khi tan học, Đường Kiều thu dọn đồ đạc, nhìn nhóm nữ sinh líu ríu bên cạnh, nàng còn đang suy nghĩ chuyện kia.
Nếu Đoan Mộc Cảnh Dục này là giả, như vậy, Đoan Mộc gia đến cùng đang làm gì?
Đường Kiều nhớ đến cừu oán sau này giữa Đoan Mộc gia và hồng môn bát tuấn, máy mọc thu dọn sách vở.
Chẳng lẽ thù hận không có quan hệ với Chu gia, mà là vì Đoan Mộc Cảnh Dục sao? Vậy rất nhiều năm sau, Đoan Mộc Cảnh Dục giả này cũng không có xuất hiện, có phải đã chết ở Thượng Hải hay không?
Đường Kiều bị ý nghĩ của mình dọa sợ.
Động tác thu dọn dừng lại, nàng nhìn về phía Đường Hành, bình tĩnh nói: "A Hành, hôm nay xe phải đi ngoại thành đón phụ thân, chúng ta đi bộ về nhà đi."
Đường Hành: "A..

Được, được ạ."
Quầng mắt Đường Hành thâm to, gần đây nàng ta ngủ không ngon, mỗi lần ngủ đều mơ thấy bộ dáng tàn nhẫn của Đường Kiều, bị sợ tỉnh, sau đó thức đêm không ngủ.
Nhưng kỳ lạ là, nàng ta không có ý định phản kháng lại.
Đường Hành đi sau lưng Đường Kiều, nhìn Đường Kiều đi ra cổng trường.
Thấy Đường Kiều không có ý định ngồi tàu điện, ngược lại lại đi bộ, Đường Hành lắp bắp hỏi: "Không, không ngồi xe sao ạ?"
Đường Kiều quay đầu, cười tươi nhìn nàng ta, nhẹ nhàng hỏi lại: "Muội không nghe thấy ta nói đi bộ về nhà sao?"
Đường Hành muốn phản bác, nhưng lại sợ Đường Kiều, cuối cùng lắc đầu, đi theo sau.
Hai người đi đến cửa một tiệm cà phê, Đường Kiều đột nhiên dừng bước chân, nhẹ giọng nói: "A Hành, muội có muốn ăn điểm tâm không? Muội..

muốn ăn đi?"
Đường Hành: "A..

Muốn, muốn ăn ạ!"
Không muốn, nhưng sợ a!
Hai người tiến vào trong tiệm, Đường Kiều nhìn chằm chằm hai cái bánh ngọt trên bàn, đột nhiên đứng dậy nói: "Muội chờ ta một chút, ta đi toilet."
Đường Hành: "Muội đi cùng tỷ?" Kỳ thực nàng ta sợ Đường Kiều bỏ lại mình.
Đường Kiều tựa tiếu phi tiếu nhìn Đường Hành, không nhúc nhích: "Muội còn muốn lấy giấy giúp ta sao?"
Đường Hành đỏ mặt.
Đường Kiều lãnh đạm nói: "Thành thật đợi ta ở chỗ này đi."

Liếc mắt nhìn Đường Hành một cái, đảm bảo nàng ta không đi theo, Đường Kiều mới rời đi, cửa sau ở gần toilet, Đường Kiều từ cửa sau đi ra ngoài.
Rẽ vào ngõ nhỏ, đi đến một buồng điện thoại công cộng, trả tiền, đặt một tờ giấy lên bàn điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc.
Là số máy riêng của Thất gia!
Nàng cho Thất gia một cơ hội, nếu số điện thoại còn đúng, thì nàng sẽ nói cho hắn biết nghi ngờ về Đoan Mộc Cảnh Dục.
Nếu không, nàng sẽ im lặng!
Tất cả nhìn ý trời!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, đột nhiên, có người nghe máy.
"Xin chào, đây là Cố phủ."
Không phải Cố Đình Quân, giọng nói lạnh như băng này, chắc là A Tứ bên cạnh Thất gia.
Đường Kiều thầm nghĩ, quả nhiên là ý trời.
Ngón tay nàng nhẹ nhàng ma sát tờ giấy, mở miệng: "Đoan Mộc gia khả năng không chỉ có một Đoan Mộc Cảnh Dục, ít nhất, người đang xuất hiện ở Thượng Hải có vấn đề.
Bên cạnh có tiếng giấy loạt soạt ồn ào, nhưng chắc Cố Tứ vẫn nghe ra nội dung.
Hắn lập tức nói:" Ngươi là ai..

Tút tút tút! "
Điện thoại bị ngắt.
Đường Kiều nhanh chóng quay về tiệm cà phê, nhìn thấy Đường Hành đang nhìn xung quanh, tựa hồ sợ nàng không trở lại.
Đường Kiều mỉm cười:" A Hành, sao muội không ăn cái gì vậy? "
Đường Hành:"...!"
Đường Kiều ăn một miếng bánh ngọt, cười cong môi:" Thật ngọt a! "
* * *
Phòng trà cổ kính.
Hương khói lượn lờ, trúc xanh lay động.
Cố Đình Quân ngồi bên bàn trà, thanh nhã tuấn dật, mấy người ngồi bên cạnh hắn cũng không còn trẻ, đều biếng nhác ngồi.
Mọi người ngồi thành vòng tròn, thoải mái vui vẻ.
Vị tiên sinh ngồi ở giữa nâng chén trà, mỉm cười:" Mời.

"
Cố Đình Quân cũng nâng tay ngửi ngửi, lập tức uống một ngụm nhỏ, cười nói:" Tay nghề của Ngũ ca đúng là không ai sánh bằng.

"
Trương Ngũ gia bật cười, sảng khoái nói:" Là trà của đệ tốt mới không mai một tay nghề của ta.

Cũng chỉ có đệ mới vì uống trà mà tự mình đi Lư Sơn một chuyến.

"
Cố Đình Quân mỉm cười:" Đệ là người rảnh rỗi, ra ngoài cũng không có chuyện gì.

"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều bật cười.
Nhưng trong đó có một người không đồng ý, Lưu Tứ nói:" Ta nói Lão Thất, lời này của đệ có thể lừa gạt mọi người, nhưng không gạt được ta đâu.

"
Trong lời nói có chút trêu chọc.
Cố Đình Quân:" Không biết Tứ ca nói vậy là có gì a? "
Lưu Tứ nhìn Cố Đình Quân, tưởng hắn giấu diếm, kéo tay áo, muốn nhờ mọi người phân xử.
" Đệ còn không chịu nhận, đúng là không thành thật.


Các huynh xem, từ trước đến nay Lão Thất đều là bộ dáng không dính bụi trần.

Chúng ta còn lo lắng một mình hắn cô đơn sẽ nghẹn hỏng, nhưng hắn khen ngược, kim ốc tang kiều.

Vài ngày trước đó, có tiểu cô nương đến trong tiệm ta lấy hàng.

Đệ còn muốn gạt ta? "
Cố Đình Quân hơi hơi nhíu mày, hỏi:" Đến cửa tiệm của Tứ ca lấy hàng? Nàng nói thế nào? "
Cố Đình Quân không hiểu, bản thân hắn thanh tâm quả dục sáu bảy năm nay, bỗng nhiên khắp nơi đều nói bên cạnh hắn có tiểu cô nương?
Tiểu cô nương..

Ở đâu a?
Lưu Tứ:" Ta đã nói đến thế mà đệ còn không chịu nhận! Nghe nói là tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi, tinh xảo đáng yêu như búp bê.

Nàng nói đệ là người giới thiệu, còn nói là tiểu tình nhân của đệ.

Chẳng lẽ..

Đệ là một người lớn, ăn xong không phụ trách sao! "
Cố Đình Quân dở khóc dở cười, buông chén trà nói:" Tứ ca, căn bản không có người như vậy a, huynh nói đệ biết như thế nào được? Cho dù đệ nhận, cũng không tìm thấy người a! "
Dừng một chút, Cố Đình Quân cười càng sâu:" Có phải Tứ ca gặp phải bọn lừa đảo không? "
Lưu Tứ lắc đầu, nói thẳng:" Không có khả năng, giá tiểu cô nương đó nói cũng không sai, món hàng kia giá cả cao thấp không quá năm mươi, nàng trả năm trăm tròn.

Như thế cũng không phải người không biết giá thị trường, hơn nữa nghe nói rất có kỹ thuật a.

Có phải đệ giấu diếm chúng ta, có phải hay không! "
Cố Đình Quân rót trà, nghiêm cẩn nói:" Không có.

"
Ôi!
Thấy thế mọi người đều mộng, Lão Thất không cần gạt người, nhưng bên phía Lão Tứ thật sự có một người như vậy đã tới sao?
Lão Tứ:" Mẹ nó, ta lại bị người khác lừa sao! "
Kỳ Bát gia cười:" Gần đây không biết thế nào, khắp nơi đều có người nói bên người Tứ ca có tiểu tình nhân.

Tên hỗn đản bị đệ đánh kia, cũng kiên trì nói có người như vậy.

Huynh nói có buồn cười không? Hắn..

"
Kỳ Bát gia thu lại nụ cười:" Biểu cảm của các huynh là có ý gì? "
Cố Đình Quần cười đến ý vị thâm trường, gằn từng chữ:" Nói không chừng, tên hỗn đản trong miệng đệ cũng không nói dối a.

"

Kỳ Bát gia:"...!"
Cố Đình Quân:" Có lẽ, thật sự có một tiểu cô nương dám lấy danh tiếng của ta để làm việc? "
Nghĩ đến đây, Cố Đình Quân hơi bật cười, lẩm bẩm nói:" Đúng là thú vị, còn có người..

Dám mạo danh ta.

"
Toàn bộ bến Thượng Hải, ai chẳng biết Thất gia là người như thế nào.
Bề ngoài không rành thế sự bao nhiêu, thủ đoạn lại có bấy nhiêu lạnh lùng tàn nhẫn.
Vẫn còn có người dám mạo danh hắn làm việc sao?
Cố Đình Quân cảm thấy rất thú vị.
Hắn nhẹ giọng:" Chuyện này, mọi người đều không cần quan tâm.

"
Lưu Tứ:" A..

Ta nói Lão Thất a, bắt được người, đệ sẽ không bóp chết người ta đi? "
Vừa tưởng, bóp chết cũng không có khả năng.
Lão Thật nổi giận, cũng không phải bóp chết đơn giản như vậy.
" Ai, tiểu cô nương này gan to như vậy? Nàng điên rồi sao? Đồ gì a, cũng không phải không trả tiền.

"Lưu Tứ gia đến bây giờ vẫn còn chưa rõ, cảm thấy vô cùng thần kỳ.
" Cốc cốc! "Tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Tứ tiến vào, hắn ghé tai Cố Đình Quân nói nhỏ, ý cười của Cố Đình Quân giảm vài phần, ngẩng đầu hỏi:" Con gái? "
Cố Tứ gật đầu.
Cố Đình Quân đứng dậy:" Các huynh ngồi chơi, đệ đi một chút sẽ trở lại.

"
Mắt thấy Cố Đình Quân đi rồi, Lưu Tứ hỏi:" Đây là nợ tình do Lão Thất trêu chọc nữ nhân sao? "
Kỳ Bát gia nhanh chóng gật đầu:" Có khả năng.

"
Cố Đình Quân cùng Cố Tứ đi đến thư phòng, đây là nhà riêng của hắn, nếu không phải mười hai phần tín nhiệm, tuyệt đối sẽ không mời đến.

Số điện thoại kia cũng thế, chỉ có người tuyệt đối tín nhiệm mới có thể biết số điện thoại này.
Cố Đình Quân đừng trong thư phòng, cũng không ngồi xuống, mắt sáng như đuốc, lạnh như băng.
" Nàng thật sự nói như vậy? "
Cố Tứ gật đầu:" Đúng vậy, chỉ nói một câu như vậy liền cúp máy, đầu bên kia truyền đến âm thanh kỳ quái, chắc là không muốn bị chúng ta nhận ra.

"
Giờ phút này, Cố Đình Quân cảm thấy rất thú vị.
Một cô gái xa lạ gọi điện thoại.
Nhắc nhở?
Vì sao phải nhắc nhở hắn?
" Thì ra điện thoại cùng nhà riêng của ta cũng không phải không có ai biết.

"Cố Đình Quân cười nhạt nói.
Cố Tứ nói:" Thuộc hạ lập tức điều tra.

"
Cố Đình Quân lắc đầu:" Chuyện này không cần vội, mấu chốt là..

Đoan Mộc Cảnh Dục! "
Cố Đình Quân đứng bên cửa sổ mỉm cười, nhẹ giọng:" Đoan Mộc Cảnh Dục là giả, đúng là thú vị.


"
Trầm mặc một chút, lại mở miệng:" Chuẩn bị xe, ta muốn đến Chu gia gặp Đoan Mộc Cảnh Dục.

"
* * *
" Hô.

"Đường Kiều nhìn con đường thật dài phía trước, tính toán thời gian, hỏi Đường Hành:" Chúng ta đã đi bao lâu rồi? "
Đường Hành khóc không ra nước mắt:" Hơn 30 phút rồi.

"
Đường Kiều:" Vậy sắp đến rồi.

"
Trường học cách nhà bọn họ không đến một giờ lộ trình.
Đường Kiều vì muốn gọi điện cho Cố Đình Quân mới cố ý lôi kéo Đường Hành đi bộ, bây giờ đúng là tự làm chính mình mệt mỏi.
Từ lúc Đường Kiều trọng sinh, thân thể liền gây yếu, không biết vì sao, luôn cảm thấy mệt mỏi.
Mà bây giờ trạng thái của nàng còn kém hơn Đường Hành.
Gương mặt tái nhợt của Đường Kiều, một chút huyết sắc cũng không có.
Nhưng lạ là, lúc này lại không có một cái xe kéo nào chạy qua.
Đường Kiều hít sâu một hơi:" Đi thôi, nhanh lên.

"
Nàng không nói với Đường Hành, mà tự nói với chính mình.
" Bíp bíp! "
Tiếng còi ô tô ở phía sau vang lên, cửa xe hạ xuống, Đường Kiều ngẩng đầu nhìn thấy, người trong xe lại là Cố Thất gia.
Cố Đình Quân ôn nhu cười:" Tan học sao? "
Đường Kiều lập tức đứng nghiêm, gật đầu nói:" Đúng vậy.

Tan học ạ.

"
Cố Đình Quân nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, mồ hôi chảy trên trán, dưới ánh mặt trời làm cho làn da của nàng trắng bệch, lại xinh đẹp đáng yêu.

Bộ dạng này muốn ngoan bao nhiêu có bấy nhiêu.
" Có muốn ta đưa ngươi một đoạn không? "
Đường Kiều lập tức lắc đầu, nghiêm cẩn:" Cơ thể ta hơi yếu, ta muốn đi bộ về, như vậy có thể rèn luyện.

"
Cố Đình Quân nhìn biểu cảm nghiêm trang của Đường Kiều, mỉm cười gật đầu:" Vậy được, tiểu anh đào, hẹn gặp lại.

"
Đường Kiều lập tức đáp:" Hẹn gặp lại.

"
Tay nhỏ vẫy không ngừng!
Xe chậm rãi chuyển động, Cố Tứ nghiêm mặt nói:" Nếu nữ nhân giả mạo ngài cũng là tiểu cô nương đáng yêu như vậy, Thất gia xuống tay được sao? "
Cố Đình Quân nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn Đường Kiều, mỉm cười nói:" Con người ta chưa bao giờ tin giả thiết, sẽ không phải là nàng.

"
Cố Đình Quân khẳng định:" Nàng rất biết điều, không phải cô gái hung dữ như vậy.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương