Trọng Sinh Dân Quốc Kiều Tiểu Thư
-
Chương 14
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào giường, hai má thiếu nữ trắng hồng non mịn, ánh mặt trời nhè nhẹ làm cho da thịt nàng giống như trong suốt, mịn màng vô cùng.
Nhưng thiếu nữ đang ngủ không vui vì ánh sáng này, kéo chăn che đầu.
Từ Diệp nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng: "Tiểu thư, dậy thôi, hôm nay người phải đi học."
Trong phòng yên lặng không một tiếng động.
Đường phu nhân đi tới, trực tiếp đẩy cửa vào, túm con gái nhà mình từ trong ổ chăn ra, Đường Kiều lại giống con chó nhỏ, nghiêng đầu hướng về phía Đường phu nhân, nhẹ nhàng hít hít mấy hơi, ngửi thấy mùi hương của mẫu thân, lập tức ôm eo bà.
Đường phu nhân kêu lên một tiếng, vỗ nàng: "Mau dậy đi."
Đường phu nhân tuy không đọc sách nhưng vẫn biết đọc sách rất quan trọng.
Đường Kiều vẫn còn buồn ngủ, nhưng Đường phu nhân đã kéo nàng đi rửa mặt, thay quần áo, đến khi xuống lầu, Đường Kiều vẫn mơ mơ màng màng.
Đường Hành đã ở dưới lầu đợi, Hồ Như Ngọc nhìn như quan tâm, ôn nhu hỏi: "Kiều Kiều ngủ không ngon sao?"
Đường Kiều nhẹ nhàng đáp một tiếng, ngẩng đầu, hữu khí vô lực: "Đúng vậy ạ, chơi mạt chược mệt quá."
Lời này vừa ra, Hồ Như Ngọc suýt chút nữa không cười nổi.
Buổi tối hôm kia bà ta kéo Đường Kiều chơi mạt chược là vì cho Đường Hành có cơ hội gọi điện.
Cuối cùng không thành công, lại còn bị Đường Kiều thắng hết tiền.
Hôm qua Đường Kiều lại rủ mọi người chơi, còn lấy cớ: Ngọc di nói, trước khi đến trường có thể thả lỏng một chút.
Vừa nói vậy, đã thấy ánh mắt Đường Chí Dong nhìn bà ta không hài lòng chút nào.
Vận may của Đường Kiểu đúng là lên tận trời cao, chơi có hai buổi tối mà đã thắng ba túi tiền đầy.
Hồ Như Ngọc nhẩm tính, chính bà ta đã bị thua hơn một trăm ngàn, đây là một nửa vốn riêng mà bà ta rút được từ chỗ Đường Chí Dong trong một năm a!
Bây giờ Đường Kiều lại nói như vậy, không khác gì đâm bọn họ một đao.
Đường phu nhân: "Được rồi, đừng lề mề nữa, cũng không nhìn xem mấy giờ rồi.
Gọi cái xe kéo, nhanh đến trường thôi."
Lại nghĩ nghĩ, dặn dò: "Lúc tan học đợi xe của nhà đến đón con."
Sáng sớm, xe trong nhà phải đưa Đường Chí Dong đi làm, Đường Kiều cùng Đường Hành đều gọi xe kéo.
Đường Kiều gật đầu, không có tinh thần.
Nhưng vẫn đeo cặp đến trường.
Trường mà Đường Kiều đang theo học là trường trung học tốt nhất Thượng Hải, trường nữ sinh thứ nhất Thượng Hải.
Đường Kiều xuống xe nhìn chăm chú vào ngôi trường trước mặt, gạch xanh mái ngói, phong cách cổ xưa, cũng không khác hai mươi năm sau là mấy.
Đường Kiều hơi hơi cúi đầu, lập tức ngẩng đầu, lộ ra chút tươi cười.
Ở cửa có một nữ giáo viên đang đứng, một thân áo dài, đầu tóc gọn gàng, thường xuyên nhíu mày làm cả người lạnh lùng, không gần gũi.
Đường Kiều không nhó rõ nàng lắm, chỉ nhớ lúc trước khi nàng nghỉ học, vị giáo viên này tự mình tiễn nàng, nghiêm túc nói: "Ngày tháng sau này sẽ gian nan, nhưng em phải sống thật tốt."
Lúc đó Đường Kiều không quan tâm, chỉ chìm đắm trong hối hận, bây giờ nhớ đến, nàng là người trong nóng ngoài lạnh a.
Đường Kiều cúi đầu chào nàng, cười tươi nói: "Chào chủ nhiệm Phạm."
Chủ nhiệm Phạm đánh giá Đường Kiều một chút, nói: "Em là.."
Ngẫm nghĩ, nhận ra Đường Kiều: "Ban hai Đường Kiều? Nghe nói em bị bệnh, quay lại nhớ ôn tập cho tốt, đừng chểnh mảng."
Thành tích của Đường Kiều bình thường, nửa vời, nếu bởi vì nghỉ học mà giảm sút, thì càng khó coi!
Đường Kiều ngoan ngoãn gật đầu: "Em sẽ nỗ lực."
Chủ nhiệm Phạm không dạy học, mà quản lý kỷ luật toàn trường nên học sinh vốn không thích nàng.
Ngày xưa Đường Kiều cũng mắt cao hơn đỉnh, không thích nàng.
Nhưng sống lại lần nữa, nhiều chuyện đều thay đổi.
Chủ nhiệm Phạm rất hài lòng nhìn Đường Kiều, gật đầu ý bảo nàng đi vào.
Đường Kiều theo trí nhớ thuận lợi đi đến lớp học của mình.
"A Hành, cuối cùng bạn cũng đi học rồi." Một nữ sinh chạy ra kéo tay Đường Hành, nhiệt tình thân thiết, cũng không để ý đến Đường Kiều.
Đường Hành trộm liếc Đường Kiều một cái, đắc ý trong lòng, nhưng trên mặt vẫn ôn nhu cười: "Đúng vậy, mấy ngày nay tỷ tỷ bị bệnh."
Nói giống như nàng ta ở nhà chăm sóc nàng vậy, Đường Kiều nghiêng đầu nhìn Đường Hành, vô cùng kinh ngạc nói: "Mấy ngày nay muội cũng không có đến trường sao? Không thấy muội đến bệnh viện, ta còn tưởng muội đi học a."
Đường Kiều giữ chặt tay Đường Hành, cười nói: "A Hành không được giấu ta, mấy ngày nay muội lén lút đi đâu vậy?"
Đường Hành có chút xấu hổ, cảm giác được cả lớp đang nhìn, mềm yếu nói: "Tỷ.."
Đường Kiều cũng không đợi nàng ta trả lời, nói: "Thôi, ta không hỏi muội nữa, muội không cần giải thích tiểu cô nương trưởng thành luôn có bí mật."
Đi qua nàng ta vào phòng học.
Đường Kiều nhìn một vòng, nhiều người cũng không nhớ rõ.
Mơ hồ tìm được vị trí của mình, Đường Kiều yên lặng ngồi xuống.
Đường Hành đứng ngẩn ra, thấy mọi người tò mò nhìn rồi lại có chút hiểu rõ, giống như thật sự có bí mật gì.
Nàng ta cảm thấy rất bực bội.
Nàng ta cùng nữ sinh kia cùng nhau đi vào, ngồi về chỗ.
Bọn học không tính là đến sớm, vừa ngồi xuống liền nghe thấy tiếng bước chân của giáo viên vang lên bên ngoài.
Đường Kiều nghĩ: Ngồi ở chỗ này, cảm giác bản thân giống yêu quái nha! Giáo viên trên bục giảng cũng trẻ trung rất nhiều.
Nàng cười rạng rỡ làm cho giáo viên ngạc nhiên.
Đứa nhỏ này ốm một hồi, đầu óc vẫn còn choáng váng sao?
Giáo viên trấn an Đường Kiều một chút, đồng thời cũng cổ vũ mọi người chăm chỉ học tập.
Đôi mắt Đường Kiều sáng lấp lánh, nghiêm túc gật đầu.
Nhưng mà, lý tưởng và hiện thực luôn khác xa nhau.
Chương trình học buổi sáng đều là văn học, Đường Kiều vừa nghe liền cảm thấy to đầu, mơ hồ trôi qua một buổi sáng.
Nghe thấy buổi chiều được nghỉ, tâm trạng uể oải của nàng mới tốt lên chút.
Đường Hành nói: "Tỷ tỷ, muội muốn cùng Minh Tuệ đi nhà sách, tỷ có muốn đi cùng không?"
Chu Minh Tuệ, là khuê mật của Đường Hành, nhiều năm sau vẫn như vậy, cũng là nữ sinh ở cửa lúc nãy kia.
"Hai người đi đi, ta mua điểm tâm rồi về nhà."
Rõ ràng thấy Chu Minh Tuệ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đường Kiều dừng một chút, thấy giáo viên còn nhìn các nàng, bổ sung nói: "Mấy ngày nay không học, ta phải về nhà ôn tập một chút, bài giảng buổi sáng nghe không hiểu lắm."
Nói xong câu cuối, có chút ngượng ngùng.
Giáo viên dạy bọn họ họ Phương, nàng cũng nhìn thấy ủ rũ và mê mang trong mắt Đường Kiều, cười nói: "Nếu em không biết có thể đến hỏi cô."
Đường Kiều lập tức đáp "Vâng!", nàng nâng khóe miệng, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Đường Kiều không phải thông minh nhất, thành tích cũng bình thường, nhưng nữ sinh ngoan ngoãn luôn làm người ta yêu mến.
Cô giáo Phương mỉm cười rời đi.
"Muội có việc riêng, cứ đi đi." Đường Kiều nháy mắt với Đường Hành, đeo cặp sách rời đi.
Đường Hành vội nói: "Muội không phải, muội đi đọc sách thật mà.."
Nàng ta muốn giải thích, nhưng Đường Kiều không có tâm trạng nghe, cho nàng ta một ánh mắt "Ngươi biết, ta biết, tất cả mọi người đều biết" liền bình tĩnh rời đi.
Đường Kiều hiểu tính cách của Đường Hành, nếu nàng ta đã muốn giả vờ thiện lương hồn nhiên, vậy nàng sẽ nhằm vào điểm này mà phá.
Đường Kiều cười khanh khách, nàng thích nhất là nhìn bộ dáng người khác buồn bực không vui a.
Đường Kiều đeo cặp sách nho nhỏ đứng ở bến tàu điện, thời tiết tháng tư có chút mát mẻ.
"Là cô!" Giọng nói thanh thúy vang lên.
Đường Kiều theo tiếng nhìn lại, nở nụ cười: "Là cô à?"
Lại nhìn quần áo của đối phương, giống với nàng a, người tới đúng là cô em chồng kiếp trước của Đường Hành, cũng là người lần trước gặp ở cửa hàng bách hóa.
Tầm mắt cô gái cũng dừng trên quần áo Đường Kiều, mỉm cười: "Thì ra chúng ta cùng trường, ta tên là Chu San San."
Đường Kiều cũng cười, đưa tay ra: "Đường Kiều."
Chu San San nói: "Ta từ xa đã nhìn thấy cô, còn tưởng rằng nhìn nhầm người."
Nhìn trái nhìn phải, lại hỏi: "Ca ca hư và muội muội hư kia của cô đâu?"
Đường Kiều bật cười, cũng không giải thích cái gì.
Tình hữu nghị của con gái rất kỳ quái, giống như bỗng chốc liền thân thiết.
Chu San San lại hỏi: "Cô muốn đi đâu a?"
Đường Kiều trả lời: "Ta muốn đi mua ít bánh ngọt, sau đó về nhà."
Nàng cười trong suốt: "Cô có muốn đi cùng không?"
Chu San San lập tức đáp: "Được!"
Nhưng vừa dứt lời, lại dừng một chút: "A, không được, biểu ca ta sẽ đến đón ta, ta phải đi rồi.."
Chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng còi xe vang lên, một chiếc ô tô dừng bên cạnh bọn họ, cửa xe hạ xuống, nam tử mặc sơ mi lòe loẹt đeo kính đen, ngậm điều thuốc thò đầu ra: "San San."
Đường Kiều: "..."
Kỳ! Bát! Gia!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook