Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử
-
Chương 81: Chiến tranh
Cuộc sống điền viên an dật thoải mái, tựa hồ làm cho tình cảm của Vu Chiến Nam và Thiệu Hân Đường nhanh chóng hòa hợp, ấm áp. Mọi người đều nhìn ra được, trong mỗi hành động ăn ý, mỗi một ánh mắt nhìn nhau bất chợt, đều ẩn chứa trong đó tình cảm thiêu đốt mãnh liệt.
Mùa xuân lần nữa quay về, cây cối đâm chồi nảy lộc, con suối nhỏ dưới ánh mặt trời mừng rỡ chảy xuôi, toàn bộ doanh địa sinh động hẳn lên, binh lính kết thành từng nhóm, từng nhóm lên núi săn thú ngày càng nhiều.
Thời tiết tốt như vậy, Thiệu Hân Đường cũng không muốn cả ngày ngồi trong phòng làm công việc phiên dịch buồn chán, thường xuyên đi ra ngoài một chú, có khi còn cùng Vu Chiến Nam đi doanh địa xem bọn hắn luyện binh.
Trong mắt binh lính, Vu Chiến Nam là người còn nghiêm khắc hơn cả chữ nghiêm khắc, bất luận là mấy ngàn người, dù đang đùa giỡn hay nghỉ ngơi, chỉ cần Vu Chiến Nam đi qua, lập tức làm cho binh lính lặng ngắt như tờ, đoan chính quy củ hành lễ. Vu Chiến Nam đúng là có loại năng lực này, không cần nói một lời, người khác cũng cảm thấy vô cùng khí thế, vô điều kiện tin tưởng, nể phục.
Nhìn thấy một Vu Chiến Nam như vậy, tim Thiệu Hân Đường lại đập dồn. Người đàn ông này rất vĩ đại, quả thật như một Chiến Thần. Thiệu Hân Đường bị sự quyến rũ của hắn thuyết phục, thầm nghĩ, may mà mình quyết định ở bên hắn, mới có cơ hội thấy được hắn kiên cường, hắn mạnh mẽ, hắn quyến rũ thế nào. Còn có ôn nhu hắn chỉ dành riêng cho mỗi mình mình.
Hiện tại, Thiệu Hân Đường chỉ cần nhìn đến Vu Chiến Nam, ánh mắt cứ như thoát khỏi khống chế, đuổi theo hắn khắp nơi. Mỗi khi chạm tới ánh mắt ôn nhu của Vu Chiến Nam, Thiệu Hân Đường có thể cảm nhận được một loại tình cảm trầm lắng, nồng nàn, như nham thạch nóng cháy không thể vãn hồi. Thiệu Hân Đường cảm ơn ông trời đưa mình đến thế giới này, để cậu gặp được Vu Chiến Nam, cảm ơn vì sau khi tổn thương hắn, cậu còn có một cơ hội bắt lấy đoạn tình cảm này không buông tay… Thiệu Hân Đường thầm nghĩ, mình đã thật sự yêu người đàn ông này, người ban đầu đối với cậu cứng rắn, mạnh bạo, về sau lại bị chính cậu thương tổn… Và cậu đã yêu thật sâu…
Khoảng tháng sáu, Vu Nhất Bác trở lại cùng Nhiếp Kiện An, cùng bọn họ săn thú, câu cá, chơi hơn mười ngày thì quay về Thượng Hải. Thiệu Hân Đường sẵn tiện nhờ Nhiếp Kiện An gửi một quyển tiểu thuyết cậu dịch mấy tháng nay cho Khúc Nghĩa Đông.
Con cái trưởng thành, cần phải ra đi sáng tạo bầu trời riêng của mình. Mặc dù Thiệu Hân Đường có chút thương cảm, nhưng cũng rất vui mừng, cậu ủng hộ hết thảy quyết định của bọn nhỏ.
Nhưng mà những ngày tường hòa, an dật giữa loạn thế không kéo dài. Từ khoảng tháng năm, cấp trên mượn của Vu Chiến Nam một nửa binh lực. Nói là mượn, nào có khả năng trả lại. Vu Chiến Nam mỗi ngày nặng lòng, không nói tiếng nào, trong người nóng nảy đến mức nổi đẹn, sao không nóng cho được. Có một số việc hắn muốn làm, nhưng thân bất do kỷ.
Thiệu Hân Đường đau lòng nhưng hết cách, bình thường làm hắn vui vẻ, nói chuyện cho hắn thoải mái. May mắn, lời cậu nói Vu Chiến Nam cũng có tiếp thu, qua thời gian chầm chậm tốt lên.
Nhưng rất nhanh sau đó, nguy cơ còn lớn hơn đến trong vô thanh vô tức.
Ngày 13 tháng 8 năm 1937, Nhật Bản tham lam rốt cuộc nhắm trúng Thượng Hải, vùng đất chúng thèm nhỏ dãi đã lâu, liên tiếp khởi xướng tiến công vào các vùng ven biển.
Chỉ qua vài ngày, bầu trời Trung Quốc biến sắc. Vu Chiến Nam nhận được lệnh xuất chiến của cấp trên, trong doanh địa các chiến sĩ đều xoa tay, một bụng lửa giận coi như có nơi để xả, có thể cùng đám Nhật Bản xâm chiếm quê hương đánh một trận.
Tối hôm đó, Vu Chiến Nam về phòng, bảo Thiệu Hân Đường thu dọn đồ đạc, hắn đưa cậu ra nước ngoài tị nạn
“Em không đi!” Thiệu Hân Đường bình thản nói.
“Nhanh lên, anh không có thời gian ở đây với em. Anh đưa em sang Mỹ, anh báo với nhị tỷ rồi, đến lúc sẽ tiếp em đi.” Vu Chiến Nam thấy Thiệu Hân Đường như vậy, sốt ruột đi thu dọn giấy tờ trên bàn cậu, muốn giúp cậu đóng gói. Vừa làm vừa nói: “Anh phái người đưa em đi Tô giới Thượng Hải, em cùng với hai đứa nhỏ đi đi.”
“Vậy còn anh?” Thiệu Hân Đường đứng đó nhìn thần sắc nôn nóng của Vu Chiến Nam, hỏi.
“Anh cmn ngay ngày mai xuất chiến, ông đây đánh cho chúng chạy khỏi Trung Quốc, ngay lập tức đón mọi người về.” Vu Chiến Nam hùng hổ nói.
“Em không đi!” Thiệu Hân Đường nói chuyện thản nhiên vẫn mang theo quật cường hiếm thấy.
“Em nói cái gì?” Vu Chiến Nam buông giấy tờ trong tay, trợn trừng đôi mắt nhìn cậu, nhưng nhanh chóng dịu đi nói: “Hiện tại không phải lúc giở tính trẻ con đâu, em phải đi.”
“Anh không đi, em không đi.” Thiệu Hân Đường bướng bỉnh nói.
“Sao nói mãi mà em không chịu hiểu!” Vu Chiến Nam bắt đầu nóng nảy, hai hàng lông mày xoắn vào với nhau, hắn còn nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng quan trọng nhất là, Thiệu Hân Đường ở đây thêm một lát, nguy hiểm càng nhiều. Nghĩ đến điều này làm cho tức giận bộc phát, hét lên với Thiệu Hân Đường: “Anh không thể đi, anh phải đem quân đối chiến với Nhật Bản, đánh đuổi chúng đi, bảo vệ quốc gia.”
“Em cũng là người Trung Quốc, em cũng có thể tham quân, còn có thể làm hậu cần, tóm lại, em sẽ không đi…”
Thiệu Hân Đường còn chưa nói hết, Vu Chiến Nam thô bạo cắt ngang, mắt trừng muốn nứt ra: “Dẹp! Cái gì cũng đừng có mơ, nếu phải trói em đưa đi, tôi cũng trói!”
“Anh trói dám trói em đưa đi, em dám trốn trở về.” Thiệu Hân Đường không chút mảy may sợ hãi bộ dáng hung tợn của Vu Chiến Nam, sắc mặt cậu lạnh lùng, thản nhiên, nhưng người khác cũng dễ dàng nhận ra cậu rất kiên quyết, cậu nhẹ giọng nói: “Vu Chiến Nam, anh không ngăn được em.”
Vu Chiến Nam nhìn cậu, ánh mắt đỏ tươi, táo bạo như dã thú bị chọc giận: “Em cmn muốn thế nào đây?”
Thiệu Hân Đường bước tới trước mặt Vu Chiến Nam, ngẩng đầu đối điện với hắn, đôi mắt sáng trong nhìn hắn đầy kiên định, nhẹ giọng nói: “Vu Chiến Nam, lần này anh có ép em đi, em cũng không đi, em đã nói sẽ ở bên anh thì sẽ mãi bên anh, không thể vì chiến tranh mà chạy mất. Chẳng lẽ, anh không muốn ở bên cạnh em sao?”
Giờ khắc này, lòng dạ của Vu Chiến Nam như có sóng to gió lớn, hắn chờ mong giây phút này, hắn đã chờ biết bao lâu, trong mơ thấy Thiệu Hân Đường cam tâm tình nguyện ở lại với hắn, hắn sẽ cười ngọt ngào. Không ngờ tới, ngày đó tới rồi đây, hắn còn chưa chuẩn bị tốt, bị hạnh phúc đập cho trở tay không kịp. Nhưng hiện tại không giống ngày xưa, ngày mai hắn phải ra chiến trường, làm sao đủ sức quan tâm đến con người quan trọng nhất đời hắn đây. Để cậu ở đâu, tim hắn cũng như treo trên cổ.
“Anh cmn đời này chỉ mong có mỗi một chuyện, mỗi ngày được nhìn em, mỗi ngày được ôm em.” Vu Chiến Nam duỗi tay đem Thiệu Hân Đường ôm vào trong ngực, buồn bã nói: “Nhưng lần này không được, em không phải không biết chiến tranh nghĩa là gì, rất nguy hiểm, anh không thể để em mạo hiểm.”
“Em biết.” Mũi Thiệu Hân Đường xót xa, cậu vươn tay ôm tấm lưng rộng lớn của Vu Chiến Nam, nói: “Em cũng là đàn ông, anh không thể để em sau lưng mãi được, em muốn tốt với anh, muốn đứng ngang hàng với anh, cùng nhau đối mặt với mưa gió, em không thể bỏ lại anh một mình trong lúc nguy nan, anh hiểu không?”
“Anh hiểu.” Một lúc thật lâu sau, Vu Chiến Nam mới trả lời, hắn ôm siết Thiệu Hân Đường, như muốn hòa làm một vào nhau, hắn nói: “Nhưng mà… em vẫn phải đi…”
Thiệu Hân Đường tránh ra khỏi cái ôm của Vu Chiến Nam, ngẩng đầu kiên định nhìn hắn, gằn từng tiếng tràn ngập khí phách: “Tôi nói một lần cuối, Vu Chiến Nam, tôi không đi. Tôi không muốn nấp sau lưng anh, nếu anh muốn ở bên cạnh tôi, chúng ta cùng nhau trải qua trận này, đứng cùng một vị trí, bất kể sinh lão bệnh tử, bất kể bệnh tật cực khổ. Bởi vì tôi cũng là đàn ông, không thể tha thứ cho bản thân để người yêu một mình đi chịu khổ. Cho nên, Vu Chiến Nam, nếu anh làm không được, anh để tôi đi, đây không phải loại tình yêu mà tôi muốn có.”
Vu Chiến Nam chỉ cần nghe cậu nói muốn đi, máu toàn thân đều sôi trào hừng hực như muốn tự thiêu, hai cánh tay hắn hung hăn kiềm chặt bả vai Thiệu Hân Đường, hung tợn nói: “Em dám nói rời đi! Em dám nói rời đi! Anh đem em giam lại để coi em làm sao có thể rời đi!”
Bả vai Thiệu Hân Đường bị hắn bóp đau nhưng cậu không giãy dụa, chỉ bình tĩnh nhìn Vu Chiến Nam, nhẹ giọng nói: “Vu Chiến Nam, anh biết rõ em không sợ anh, em chỉ yêu anh…”
Thân hình cường tráng của Vu Chiến Nam rung lên. Thiệu Hân Đường nói, yêu mình…
Thiệu Hân Đường không để ý đến vẻ mặt hắn, nâng tay nhẹ nhàng sờ sờ lên gương mặt lún phún râu của Vu Chiến Nam, trìu mến nói tiếp: “Cho nên nếu anh không để em đứng bên cạnh anh được, anh vẫn nên đi tìm một người phụ nữ, em không thể …”
Lời cậu nói, làm cho tim Vu Chiến Nam run rẩy. Hắn vừa chua xót, vừa hoan hỉ, hắn mừng rỡ vì đây là người hắn yêu, vì người này bất kể lúc nào cũng muốn ở bên hắn. Nhưng nghĩ đến những hiểm nguy có thể xảy ra, hắn sợ hãi, Vu Chiến Nam hắn nhung mã cả đời, chưa từng sợ hãi như lúc này, chỉ nghĩ đến Thiệu Hân Đường phải chịu tổn thương, dù chỉ một chút, lòng dạ hắn giống như có ngươi tạt nước sôi vào, nôn nóng, đau đớn…
Nhìn khuôn mặt quật cường của cậu, Vu Chiến Nam vừa hận vừa yêu, hắn biết, hắn sẽ không thuyết phục được cậu, mà Thiệu Hân Đường có một ngàn một vạn lý do để thuyết phục hắn. Vu Chiến Nam lần nữa ôm sát cậu vào lòng. Sao hắn lại yêu cậu nhiều như vậy chứ…
Cuối cùng, Vu Chiến Nam thỏa hiệp. Trước mặt Thiệu Hân Đường, ngoài thỏa hiệp ra hắn không còn cách khác.
Ban đêm, Vu Chiến Nam sai người lái xe đưa tiểu Nhị và tiểu Thạch đến Tô giới Thượng Hải, để cho bọn họ cùng với Vu Nhất Bác, Nhiếp Kiện An ra nước ngoài tị nạn. Cũng đêm đó, mấy vạn đại quân chờ xuất phát.
Chiến sĩ nhiệt huyết sôi trào, cực kỳ kích động, dưới ánh trăng sáng vác vũ khí, hành quân mấy trăm dặm trong đêm tiến vào vùng chiến, muốn cùng cừu nhân huyết chiến.
Phía trên rốt cuộc thả tin, phát ra mệnh lệnh kháng chiến trên mọi mặt trận, điều này làm cho binh lính vẫn bị chính sách “Không chống trả” chèn ép thật sự kích động, bọn hắn không sợ đổ máu, không sợ hy sinh, càng không sợ kẻ địch có vũ khí tiên tiến gấp họ trăm lần, chỉ sợ phải trơ mắt nhìn quê hương mình bị kẻ thù chà đạp, người nhà mình bị bọn chúng ức hiếp.
Từ đó, Thiệu Hân Đường một thân quân trang, bước vào đội ngũ, đi theo chiến sĩ đẫm máu xuất phát…
Làm chương này tự nhiên thấy xúc động ghê…
Trong đời một người, tình yêu quan trọng lắm và nó có ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng tình yêu không phải tất cả….
Mùa xuân lần nữa quay về, cây cối đâm chồi nảy lộc, con suối nhỏ dưới ánh mặt trời mừng rỡ chảy xuôi, toàn bộ doanh địa sinh động hẳn lên, binh lính kết thành từng nhóm, từng nhóm lên núi săn thú ngày càng nhiều.
Thời tiết tốt như vậy, Thiệu Hân Đường cũng không muốn cả ngày ngồi trong phòng làm công việc phiên dịch buồn chán, thường xuyên đi ra ngoài một chú, có khi còn cùng Vu Chiến Nam đi doanh địa xem bọn hắn luyện binh.
Trong mắt binh lính, Vu Chiến Nam là người còn nghiêm khắc hơn cả chữ nghiêm khắc, bất luận là mấy ngàn người, dù đang đùa giỡn hay nghỉ ngơi, chỉ cần Vu Chiến Nam đi qua, lập tức làm cho binh lính lặng ngắt như tờ, đoan chính quy củ hành lễ. Vu Chiến Nam đúng là có loại năng lực này, không cần nói một lời, người khác cũng cảm thấy vô cùng khí thế, vô điều kiện tin tưởng, nể phục.
Nhìn thấy một Vu Chiến Nam như vậy, tim Thiệu Hân Đường lại đập dồn. Người đàn ông này rất vĩ đại, quả thật như một Chiến Thần. Thiệu Hân Đường bị sự quyến rũ của hắn thuyết phục, thầm nghĩ, may mà mình quyết định ở bên hắn, mới có cơ hội thấy được hắn kiên cường, hắn mạnh mẽ, hắn quyến rũ thế nào. Còn có ôn nhu hắn chỉ dành riêng cho mỗi mình mình.
Hiện tại, Thiệu Hân Đường chỉ cần nhìn đến Vu Chiến Nam, ánh mắt cứ như thoát khỏi khống chế, đuổi theo hắn khắp nơi. Mỗi khi chạm tới ánh mắt ôn nhu của Vu Chiến Nam, Thiệu Hân Đường có thể cảm nhận được một loại tình cảm trầm lắng, nồng nàn, như nham thạch nóng cháy không thể vãn hồi. Thiệu Hân Đường cảm ơn ông trời đưa mình đến thế giới này, để cậu gặp được Vu Chiến Nam, cảm ơn vì sau khi tổn thương hắn, cậu còn có một cơ hội bắt lấy đoạn tình cảm này không buông tay… Thiệu Hân Đường thầm nghĩ, mình đã thật sự yêu người đàn ông này, người ban đầu đối với cậu cứng rắn, mạnh bạo, về sau lại bị chính cậu thương tổn… Và cậu đã yêu thật sâu…
Khoảng tháng sáu, Vu Nhất Bác trở lại cùng Nhiếp Kiện An, cùng bọn họ săn thú, câu cá, chơi hơn mười ngày thì quay về Thượng Hải. Thiệu Hân Đường sẵn tiện nhờ Nhiếp Kiện An gửi một quyển tiểu thuyết cậu dịch mấy tháng nay cho Khúc Nghĩa Đông.
Con cái trưởng thành, cần phải ra đi sáng tạo bầu trời riêng của mình. Mặc dù Thiệu Hân Đường có chút thương cảm, nhưng cũng rất vui mừng, cậu ủng hộ hết thảy quyết định của bọn nhỏ.
Nhưng mà những ngày tường hòa, an dật giữa loạn thế không kéo dài. Từ khoảng tháng năm, cấp trên mượn của Vu Chiến Nam một nửa binh lực. Nói là mượn, nào có khả năng trả lại. Vu Chiến Nam mỗi ngày nặng lòng, không nói tiếng nào, trong người nóng nảy đến mức nổi đẹn, sao không nóng cho được. Có một số việc hắn muốn làm, nhưng thân bất do kỷ.
Thiệu Hân Đường đau lòng nhưng hết cách, bình thường làm hắn vui vẻ, nói chuyện cho hắn thoải mái. May mắn, lời cậu nói Vu Chiến Nam cũng có tiếp thu, qua thời gian chầm chậm tốt lên.
Nhưng rất nhanh sau đó, nguy cơ còn lớn hơn đến trong vô thanh vô tức.
Ngày 13 tháng 8 năm 1937, Nhật Bản tham lam rốt cuộc nhắm trúng Thượng Hải, vùng đất chúng thèm nhỏ dãi đã lâu, liên tiếp khởi xướng tiến công vào các vùng ven biển.
Chỉ qua vài ngày, bầu trời Trung Quốc biến sắc. Vu Chiến Nam nhận được lệnh xuất chiến của cấp trên, trong doanh địa các chiến sĩ đều xoa tay, một bụng lửa giận coi như có nơi để xả, có thể cùng đám Nhật Bản xâm chiếm quê hương đánh một trận.
Tối hôm đó, Vu Chiến Nam về phòng, bảo Thiệu Hân Đường thu dọn đồ đạc, hắn đưa cậu ra nước ngoài tị nạn
“Em không đi!” Thiệu Hân Đường bình thản nói.
“Nhanh lên, anh không có thời gian ở đây với em. Anh đưa em sang Mỹ, anh báo với nhị tỷ rồi, đến lúc sẽ tiếp em đi.” Vu Chiến Nam thấy Thiệu Hân Đường như vậy, sốt ruột đi thu dọn giấy tờ trên bàn cậu, muốn giúp cậu đóng gói. Vừa làm vừa nói: “Anh phái người đưa em đi Tô giới Thượng Hải, em cùng với hai đứa nhỏ đi đi.”
“Vậy còn anh?” Thiệu Hân Đường đứng đó nhìn thần sắc nôn nóng của Vu Chiến Nam, hỏi.
“Anh cmn ngay ngày mai xuất chiến, ông đây đánh cho chúng chạy khỏi Trung Quốc, ngay lập tức đón mọi người về.” Vu Chiến Nam hùng hổ nói.
“Em không đi!” Thiệu Hân Đường nói chuyện thản nhiên vẫn mang theo quật cường hiếm thấy.
“Em nói cái gì?” Vu Chiến Nam buông giấy tờ trong tay, trợn trừng đôi mắt nhìn cậu, nhưng nhanh chóng dịu đi nói: “Hiện tại không phải lúc giở tính trẻ con đâu, em phải đi.”
“Anh không đi, em không đi.” Thiệu Hân Đường bướng bỉnh nói.
“Sao nói mãi mà em không chịu hiểu!” Vu Chiến Nam bắt đầu nóng nảy, hai hàng lông mày xoắn vào với nhau, hắn còn nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng quan trọng nhất là, Thiệu Hân Đường ở đây thêm một lát, nguy hiểm càng nhiều. Nghĩ đến điều này làm cho tức giận bộc phát, hét lên với Thiệu Hân Đường: “Anh không thể đi, anh phải đem quân đối chiến với Nhật Bản, đánh đuổi chúng đi, bảo vệ quốc gia.”
“Em cũng là người Trung Quốc, em cũng có thể tham quân, còn có thể làm hậu cần, tóm lại, em sẽ không đi…”
Thiệu Hân Đường còn chưa nói hết, Vu Chiến Nam thô bạo cắt ngang, mắt trừng muốn nứt ra: “Dẹp! Cái gì cũng đừng có mơ, nếu phải trói em đưa đi, tôi cũng trói!”
“Anh trói dám trói em đưa đi, em dám trốn trở về.” Thiệu Hân Đường không chút mảy may sợ hãi bộ dáng hung tợn của Vu Chiến Nam, sắc mặt cậu lạnh lùng, thản nhiên, nhưng người khác cũng dễ dàng nhận ra cậu rất kiên quyết, cậu nhẹ giọng nói: “Vu Chiến Nam, anh không ngăn được em.”
Vu Chiến Nam nhìn cậu, ánh mắt đỏ tươi, táo bạo như dã thú bị chọc giận: “Em cmn muốn thế nào đây?”
Thiệu Hân Đường bước tới trước mặt Vu Chiến Nam, ngẩng đầu đối điện với hắn, đôi mắt sáng trong nhìn hắn đầy kiên định, nhẹ giọng nói: “Vu Chiến Nam, lần này anh có ép em đi, em cũng không đi, em đã nói sẽ ở bên anh thì sẽ mãi bên anh, không thể vì chiến tranh mà chạy mất. Chẳng lẽ, anh không muốn ở bên cạnh em sao?”
Giờ khắc này, lòng dạ của Vu Chiến Nam như có sóng to gió lớn, hắn chờ mong giây phút này, hắn đã chờ biết bao lâu, trong mơ thấy Thiệu Hân Đường cam tâm tình nguyện ở lại với hắn, hắn sẽ cười ngọt ngào. Không ngờ tới, ngày đó tới rồi đây, hắn còn chưa chuẩn bị tốt, bị hạnh phúc đập cho trở tay không kịp. Nhưng hiện tại không giống ngày xưa, ngày mai hắn phải ra chiến trường, làm sao đủ sức quan tâm đến con người quan trọng nhất đời hắn đây. Để cậu ở đâu, tim hắn cũng như treo trên cổ.
“Anh cmn đời này chỉ mong có mỗi một chuyện, mỗi ngày được nhìn em, mỗi ngày được ôm em.” Vu Chiến Nam duỗi tay đem Thiệu Hân Đường ôm vào trong ngực, buồn bã nói: “Nhưng lần này không được, em không phải không biết chiến tranh nghĩa là gì, rất nguy hiểm, anh không thể để em mạo hiểm.”
“Em biết.” Mũi Thiệu Hân Đường xót xa, cậu vươn tay ôm tấm lưng rộng lớn của Vu Chiến Nam, nói: “Em cũng là đàn ông, anh không thể để em sau lưng mãi được, em muốn tốt với anh, muốn đứng ngang hàng với anh, cùng nhau đối mặt với mưa gió, em không thể bỏ lại anh một mình trong lúc nguy nan, anh hiểu không?”
“Anh hiểu.” Một lúc thật lâu sau, Vu Chiến Nam mới trả lời, hắn ôm siết Thiệu Hân Đường, như muốn hòa làm một vào nhau, hắn nói: “Nhưng mà… em vẫn phải đi…”
Thiệu Hân Đường tránh ra khỏi cái ôm của Vu Chiến Nam, ngẩng đầu kiên định nhìn hắn, gằn từng tiếng tràn ngập khí phách: “Tôi nói một lần cuối, Vu Chiến Nam, tôi không đi. Tôi không muốn nấp sau lưng anh, nếu anh muốn ở bên cạnh tôi, chúng ta cùng nhau trải qua trận này, đứng cùng một vị trí, bất kể sinh lão bệnh tử, bất kể bệnh tật cực khổ. Bởi vì tôi cũng là đàn ông, không thể tha thứ cho bản thân để người yêu một mình đi chịu khổ. Cho nên, Vu Chiến Nam, nếu anh làm không được, anh để tôi đi, đây không phải loại tình yêu mà tôi muốn có.”
Vu Chiến Nam chỉ cần nghe cậu nói muốn đi, máu toàn thân đều sôi trào hừng hực như muốn tự thiêu, hai cánh tay hắn hung hăn kiềm chặt bả vai Thiệu Hân Đường, hung tợn nói: “Em dám nói rời đi! Em dám nói rời đi! Anh đem em giam lại để coi em làm sao có thể rời đi!”
Bả vai Thiệu Hân Đường bị hắn bóp đau nhưng cậu không giãy dụa, chỉ bình tĩnh nhìn Vu Chiến Nam, nhẹ giọng nói: “Vu Chiến Nam, anh biết rõ em không sợ anh, em chỉ yêu anh…”
Thân hình cường tráng của Vu Chiến Nam rung lên. Thiệu Hân Đường nói, yêu mình…
Thiệu Hân Đường không để ý đến vẻ mặt hắn, nâng tay nhẹ nhàng sờ sờ lên gương mặt lún phún râu của Vu Chiến Nam, trìu mến nói tiếp: “Cho nên nếu anh không để em đứng bên cạnh anh được, anh vẫn nên đi tìm một người phụ nữ, em không thể …”
Lời cậu nói, làm cho tim Vu Chiến Nam run rẩy. Hắn vừa chua xót, vừa hoan hỉ, hắn mừng rỡ vì đây là người hắn yêu, vì người này bất kể lúc nào cũng muốn ở bên hắn. Nhưng nghĩ đến những hiểm nguy có thể xảy ra, hắn sợ hãi, Vu Chiến Nam hắn nhung mã cả đời, chưa từng sợ hãi như lúc này, chỉ nghĩ đến Thiệu Hân Đường phải chịu tổn thương, dù chỉ một chút, lòng dạ hắn giống như có ngươi tạt nước sôi vào, nôn nóng, đau đớn…
Nhìn khuôn mặt quật cường của cậu, Vu Chiến Nam vừa hận vừa yêu, hắn biết, hắn sẽ không thuyết phục được cậu, mà Thiệu Hân Đường có một ngàn một vạn lý do để thuyết phục hắn. Vu Chiến Nam lần nữa ôm sát cậu vào lòng. Sao hắn lại yêu cậu nhiều như vậy chứ…
Cuối cùng, Vu Chiến Nam thỏa hiệp. Trước mặt Thiệu Hân Đường, ngoài thỏa hiệp ra hắn không còn cách khác.
Ban đêm, Vu Chiến Nam sai người lái xe đưa tiểu Nhị và tiểu Thạch đến Tô giới Thượng Hải, để cho bọn họ cùng với Vu Nhất Bác, Nhiếp Kiện An ra nước ngoài tị nạn. Cũng đêm đó, mấy vạn đại quân chờ xuất phát.
Chiến sĩ nhiệt huyết sôi trào, cực kỳ kích động, dưới ánh trăng sáng vác vũ khí, hành quân mấy trăm dặm trong đêm tiến vào vùng chiến, muốn cùng cừu nhân huyết chiến.
Phía trên rốt cuộc thả tin, phát ra mệnh lệnh kháng chiến trên mọi mặt trận, điều này làm cho binh lính vẫn bị chính sách “Không chống trả” chèn ép thật sự kích động, bọn hắn không sợ đổ máu, không sợ hy sinh, càng không sợ kẻ địch có vũ khí tiên tiến gấp họ trăm lần, chỉ sợ phải trơ mắt nhìn quê hương mình bị kẻ thù chà đạp, người nhà mình bị bọn chúng ức hiếp.
Từ đó, Thiệu Hân Đường một thân quân trang, bước vào đội ngũ, đi theo chiến sĩ đẫm máu xuất phát…
Làm chương này tự nhiên thấy xúc động ghê…
Trong đời một người, tình yêu quan trọng lắm và nó có ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng tình yêu không phải tất cả….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook