Lưu Diệp Minh nói xong câu này, Đại Đồng cuối gầm mặt, không dám ngẩng đầu.

Lưu Thịnh như uống thêm máu gà, mà lao lên tóm cổ áo Lưu Diệp Minh, Trần Đình Y muốn tiến lên đã thấy bàn tay ra hiệu ngừng lại của bà nội Lưu.

Lưu Thịnh: “Thằng súc sinh, mày quên mất là ai nuôi mày khôn lớn hả? Không có tao, mày nghĩ mày có thể trở thành diễn viên nổi tiếng sao? Còn dám đem người về đây đánh tao.”

Lưu Diệp Minh bình tĩnh nhìn chú của mình nổi cơn điên, ánh mắt lạnh lẽo hạ xuống bàn tay đang nắm chặt cổ áo mình.

Lưu Diệp Minh: “Lưu Thịnh, những số tiền đó là ba mẹ để lại cho tôi. Năm cấp 1, người trả học phí cho tôi là người nhà của Tinh Tinh. Cấp 2 lên đến đại học là tiền bà và tiền tôi đi làm thêm. Hai người ăn trên xác ba mẹ tôi, còn dám ở đây ra tay với con của họ.”

Hạ Nghệ cùng Lưu Thịnh chột dạ câm nín, tay tóm áo dần thả lỏng, Lưu Diệp Minh rút ra đẩy nhẹ ngưc Lưu Thịnh: “Chú Thịnh à, tôi nể chú là em trai ba tôi, gọi chú một tiếng này… Chú nghĩ tôi thật sự sợ chú sao?”

Lưu Diệp Minh ghé sát tai Lưu Thịnh lạnh lùng thốt ra: “Chuyện chú từng giết người, đừng để ai biết, nếu không cả đời này chú ngồi sau song sắt đấy. Có bà và Đại Đồng ở đây, tôi không vạch trần chú tại nơi này, đây là sự tôn trọng cuối cùng tôi dành cho người em trai duy nhất của ba tôi.”

Nói xong, Lưu Diệp Minh lùi ra sau, vừa lùi vừa nghiêng đầu cười. Lưu Thịnh ngã phịch ra sau, mọi thứ trước mắt gã mờ đi, hoài nghi chuyện này làm sao Lưu Diệp Minh có thể biết.


Ngày mưa năm đó, Lưu Thịnh vừa bị chủ nợ đánh tơi tả, một người đàn ông đã xuất hiện thay gã trả nợ. Hứa sẽ cho gã ít tiền, chỉ cần là một việc: “Người phụ nữ ở cạnh nhà anh, giết bà ta, anh sẽ có được số tiền này.”

Lúc đầu Lưu Thịnh sợ lắm, nhưng gã càng mê tiền hơn, đêm đó hai tay gã nhuốm đầy máu đỏ.

Lưu Thịnh nhớ lại, vẫn không tài nào nhớ được điểm sai ở đâu, tại sao Lưu Diệp Minh biết được: “Là thằng ranh Tinh Tinh nói cho mày biết.”

Nghe cái tên này, Trần Đình Y cau mày. Lưu Diệp Minh:“Muốn bản thân không biết, trừ khi mình đừng làm.”

Lưu Diệp Minh quay sang bà nội Lưu, nhẹ giọng: “Bà ơi, chúng ta đi. Đi khỏi nơi này.”

Bà nội Lưu đầy vẻ chua xót: “Được… được… chúng ta đi.”

Hạ Nghệ không hiểu chuyện gì, nhìn chồng và cậu con trai lớn thất thần như người mất hồn. Bà lay Hạ Nghệ: “Nó nói gì với ông, sao ông lại sợ hãi như vậy?”

Lưu Thịnh không nói gì, ông ta từ từ xoay đầu như robot nhìn Đại Đồng, vừa nãy nó đứng phía sau Lưu Thịnh, Lưu Diệp Minh nói rất nhỏ vào tai Lưu Thịnh, nhưng mà Đại Đồng… nó có thể đọc khẩu hình môi…

Hai mắt nó đỏ ngầu đầy tơ máu, khóe mắt đã đầy nước. Lưu Thịnh hoảng hốt, chật vật đi lại: “Đại Đồng con nghe ba nói…”

Đại Đồng tránh né sự đụng chạm của ba mình, cảm giác trong bụng cuộn thành từng đoàn. Hạ Nghệ hoang mang: “Đại Đồng, con bị làm sao vậy?”

Đại Đồng trong vô thức, không còn suy nghĩ gì được nữa, mấp máy môi: “Buồn nôn.”

Nó thật sự muốn nôn, Lưu Thịnh nghe vậy cảm giác tuyệt vọng đến đứng không nổi, hai chân ngã quỵ ngất đi.

Hạ Nghệ hét: “Lưu Thịnh, ông bị làm sao vậy? Tỉnh lại đi.”

Thu dọn đồ của bà nội Lưu xong, cả ba xuống nhà. Nhìn Lưu Thịnh ngất nằm trên sofa, Hạ Nghệ bên cạnh lấy thuốc cho gã uống, sơ cứu kịp thời nên gã cũng thanh tỉnh lại đôi chút.


Hạ Nghệ muốn lên tiếng, cổ tay bị Lưu Thịnh giữ lại. Đại Đồng nhìn ba mình, rồi nhìn đến Lưu Diệp Minh, khó khăn mở miệng: “Anh Diệp, lời anh nói là thật sao?”

Lưu Diệp Minh lúc đầu không muốn lấy lá bài này ra, nhưng khi thấy Đại Đồng đứng ở đó, hắn muốn đánh cuộc một ván. Khi Đại Đồng hỏi hắn câu này, hắn biết được ván cược này của hắn thắng rồi: “Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Chuyện vừa nãy, tất cả đều là thật.”

Đại Đồng cũng chỉ vô thức hỏi vậy thôi.

Đại Đồng: “Em có thể đi cùng anh không?”

Lưu Diệp Minh mỉm cười: “Được chứ, vừa hay em có thể ở cùng bà khoảng thời gian này.”

Hạ Nghệ nghe thấy con trai mình cũng muốn rời đi, quát: “Đại Đồng, con làm gì vậy hả?”

Đại Đồng quay lại nhìn: “Ba, chuyện ba làm con không thể chấp nhận được. Ba mẹ từ bé đến lớn, có khi nào nghĩ đến con không?”

Để lại câu này, nó lập tức về phòng thu dọn quần áo. Từ khi hiểu chuyện đến nay, nó luôn phải sống trong cảnh bị đánh mắng. Rồi vài năm sau em trai ra đời. Dưới sự chiều chuộng quá mức của ba mẹ, Tiểu Đồng trở thành con người ít kỉ như bọn họ. Nó từ sớm đã cảm thấy nơi đây như địa ngục trần gian rồi.

Tiền, tiền, tiền… ba mẹ nó ham mê tiền đến mức mất nhân tính rồi sao?

Đến khi ngồi vào xe, Đại Đồng mới bừng tỉnh trở về hiện tại. Lưu Diệp Minh nhìn nó qua gương chiếu hậu: “Anh sẽ nói gới anh Cận làm hồ sơ chuyển trường cho em.”


Đại Đồng theo thói quen đưa tay vào túi, muốn tìm thuốc hút. Lại chợt nhớ ra, nhìn sang à nội Lưu ngồi bên ạnh. Tay trong túi cũng rút ra: “Bà nội, con xin lỗi.”

Bà nội Lưu chứa đày nỗi buồn trong ánh mắt, vẫn mỉm cười từ ái xoa đầu Đại Đồng: “Việc của bọn họ, không liên quan gì đến con.”

Đại Đồng: “…”

Lưu Diệp Minh im lặng nhìn phía trước, Trần Đình Y lái xe cũng không phân tâm nữa.

Trãi qua khoảng thời gian vừa rồi, cũng không ai còn tâm trạng nói chuyện nữa. Tào Cận gởi tin nhắn cho Lưu Diệp Minh bảo mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. Lưu Diệp Minh đáp lại, còn dặn Tài Cận chuẩn bị thêm một phòng nữa để Đại Đồng vào.

Khi đến nơi, Đại Đồng cùng Trần Đình Y chia nhau mang vali vào nhà. Tào Cận cùng người giúp việc và hộ lí đã chờ sẵn, giới thiệu xong xuôi. Hai người kia ra về, ngày mai mới bắt đầu làm việc.

Bà nội Lưu nhìn căn nhà sang trọng, trong lòng nặng trĩu: “Nếu biết sớm hơn, bà đã đưa cuốn sổ đó cho con từ đầu. Con đỡ vất vả, tiền kiếm khong dễ, còn phải mua nhà nữa.”

Trần Đình Y bên cạnh mở lời đáp: “Bà đừng lo lắng, Diệp Diệp rất nổi tiếng, mua căn nhà này không đáng bao nhiêu cả, bà cứ yên tâm ở lại đây đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương