Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành
-
C117: Phiên ngoại 1
Tào Cận nghe được toàn bộ những gì Chí Vân nói với đám bạn của mình. Hóa ra trước nay hắn ta chưa bao giờ là thật lòng thích cậu, chẳng qua là thấy vui nên muốn chơi đùa thôi sao? Cũng may, cũng may Tào Cận chưa đáp lại Chí Vân, bằng không sẽ trở thành trò cười cho bọn họ.
Tào Cận rời đi, tay đặt trên túi quần khẽ siết chặt lại, như thể muốn bóp nát thứ gì đó. Tào Cận rất quyết đoán, không dễ mở lòng mình ra vì ai. Vì vậy khi đã xác định tình cảm, liền sẽ mang hết tâm tư của mình ra vì người đó, nếu người kia phạm phải sai lầm, Tào Cận cũng sẽ dứt khoát tuyệt tình không tha thứ. Trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, chưa từng có ngoại lệ.
Chí Vân đuổi theo Tào Cận đến nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau. Hắn muốn giải thích với Tào Cận, lại chẳng biết phải nói thế nào. Chí Vân cho rằng Tào Cận sẽ không để tâm vấn đề này, đến khi chính mắt hắn thấy Tào Cận vứt đi sợ dây chuyền do chính tay mình làm ra.
Từ sau hôm ấy, Tào Cận luôn tránh né Chí Vân, hay nói đúng hơn là xem hắn như người xa lạ. Chí Vân nhiều lần tìm Tào Cận, đều bị cậu lơ đi. Cho đến một ngày bên cạnh Chí Vân xuất hiện một người khác.
Chu Thanh Phong thay thế hắn trở thành cái đuôi của Tào Cận. Chí Vân từ đầu không hề để tâm, đến khi hắn bắt gặp ánh mắt Chu Thanh Phong nhìn Tào Cận, lúc này Chí Vân đã biết sợ rồi. Lần đầu tiên trong đời hắn sợ hãi phải mất đi thứ gì đó.
Tào Cận mặc kệ sự quấy rầy của Chí Vân, cậu thầm nghĩ chỉ cần cậu mặc kệ hắn, rồi sẽ đến lúc hắn ta chơi chán rồi sẽ chủ động rời đi. Tào Cận không phải thánh mẫu, cũng không phải người lương thiện. Cậu lợi dụng Chu Thanh Phong bên cạnh mình, làm chướng mắt Chí Vân. Đến sau khi tốt nghiệp, Chu Thanh Phong lại ngoài dự tính mà đến lớp của ba Tào ý muốn học võ.
Mấy năm này, Tào Cận cũng hiếm khi về nhà. Cậu nhận việc quản lí diễn viên cho công ty Phương Doanh. Người này rất có tiền năng, nhưng lại bị Nghị Úy chèn ép quá độ. Tào Cận tiếp xúc lâu ngày, trong nhà lại là con một, nên sinh ra cảm giác yêu thương bao bộc.
Lưu Diệp Minh nhận nhiều vai nhỏ trong vòng một tháng để trang trải cuộc sống của mình. Tào Cận vừa thương vừa xót: “Cậu đừng tự ý nhận mấy vai đó nữa, chuyện tiền nong có anh Cận của cậu giải quyết rồi. Nghị Úy không trả lương cho cậu thì anh đây lo cho cậu. Chỉ cần sau này nổ tiếng, cậu không quên anh Cận là được.”
Tào Cận nghiêm túc nói ra những lời trong lòng mình. Lưu Diệp Minh cũng biết, hiện tại chỉ cần Tào Cận còn tin tưởng hắn, hắn nhất định sẽ có một ngày đứng trên đỉnh cao danh vọng.
Nhưng đó là tương lai sau này, còn hiện thực lại như cú tát thẳng vào mặt Lưu Diệp Minh vậy. Tào Cận vì hắn mà hạ mình nhận công việc phát tờ rơi, chạy bàn cho quán cơm, tối khuya thì làm thêm trong cửa hàng tiện lợi. Lưu Diệp Minh tìm đến Nghị Úy, muốn đòi lại công bằng, hoặc chí ít cũng đòi lại được những khoản tiền kia. Nhưng với Lưu Diệp Minh khi ấy thì cũng chỉ là còn cừu non so với lão cáo già Nghị Úy mà thôi.
Tào Cận mang theo Lưu Diệp Minh đi thử vai ở nhiều nơi, cuối cùng cũng nhận được một vai phụ trong dự án của một đạo diễn có tiếng. Tuy mang danh là vai phụ, nhưng lại xuất hiện khá thường xuyên. Vì vậy mag được nhiều người để ý hơn.
Tào Cận và Lưu Diệp Minh vui như được mùa, tiền cát-xê sau bao nhiêu năm cũng được nắm trong tay. Cả hai vui vẻ đến quán ăn quen thuộc, gọi ra những món ngon nhất mà chúc mừng.
Đến khi no say, cả hai cước bộ về căn hộ của Tào Cận, vô tình thế nào lại bắt gặp hai người tưởng chừng như xa lạ, lại vô cùng thân thuộc. Trần Đình Y đứng tựa lưng vào mui xe, mặc kệ bạn mình say sỉn mà làm trò.
Tào Cận hơi khựng bước chân, khẽ nhíu mày, trên mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Lưu Diệp Minh tinh ý nhận ra sự khác thường, khẽ kéo góc áo Tào Cận: “Anh Cận, làm sao vậy?”
Người say kia như nghe được gì đó, quay người nhìn về phía hai người bọn họ. Tào Cận hít sâu một hơi, tóm cổ tay Lưu Diệp Minh muốn kéo người đi. Chí Vân nhìn ra sự tránh né của Tào Cận dành cho mình, liền vội vàng kéo người lại muốn ôm chặt vào lòng. Lưu Diệp Minh bị cảnh tượng làm cho giật mình, lại nhận ra người say này là ai càng hốt hoảng hơn. Chưa kịp định thần lại, Tào Cận đã dứt khoát đẩy người ra, giáng thẳng một đấm vào mặt Chí Vân. Tào Cận nghiến răng ken két: “Anh Lí, hy vọng anh tự trọng. Nếu sau này anh còn say sỉn mà đến tìm tôi, tôi dám đảm bảo lần sau không chỉ là một cái đấm thôi đâu.”
Trong mắt Chí Vân đã hiện lên những tia buồn ảm đạm, hắn cũng không vì cú đấm này mà cáu giận. Chỉ lưu luyến nhìn Tào Cận, miệng thủ thỉ những lời xin lỗi đường mật: “Tiểu Cận, là anh sai rồi. Em tha lỗi cho anh đi. Anh không chơi đùa em, là anh thật sự thích em. Năm đó chỉ vì sỉ diện nên anh mới nói như vậy, anh…”
Tào Cận không muốn nghe thêm gì từ miệng ngươig đàn ông này, lạnh lùng cắt ngang: “Được thôi, tôi tha thứ cho anh.”
Chí Vân nghe vậy, muốn nở nụ cười, nhưng câu tiếp theo của Tào Cận đã cắt đứt đi hy vọng của hắn: “Vậy nên anh cũng tha cho tôi đi. Chúng ta, không ai nợ ai cả. Anh Lí, mời anh về cho.”
Lưu Diệp Minh lúc này mới nhận ra anh Lí trong miệng Tào Cận là ai. Càng hoảng sợ hơn khi biết người đi theo Chí Vân là ai.
Trần Đình Y bỏ qua cảnh tượng giương cung bạc kiếm của Chí Vân và Tào Cận. Ánh mắt y từ khi hai người kia xuất hiện vẫn chỉ luôn hướng về một người. Y rất nhớ người này…
Tác giả:
Truyện của mình bị đem ra ngoài rồi. Mình có liên hệ với bạn đó, nhưng bị chặn mất tiêu. Đau lòng không biết để đâu cho hết…
Tào Cận rời đi, tay đặt trên túi quần khẽ siết chặt lại, như thể muốn bóp nát thứ gì đó. Tào Cận rất quyết đoán, không dễ mở lòng mình ra vì ai. Vì vậy khi đã xác định tình cảm, liền sẽ mang hết tâm tư của mình ra vì người đó, nếu người kia phạm phải sai lầm, Tào Cận cũng sẽ dứt khoát tuyệt tình không tha thứ. Trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, chưa từng có ngoại lệ.
Chí Vân đuổi theo Tào Cận đến nơi lần đầu tiên hai người gặp nhau. Hắn muốn giải thích với Tào Cận, lại chẳng biết phải nói thế nào. Chí Vân cho rằng Tào Cận sẽ không để tâm vấn đề này, đến khi chính mắt hắn thấy Tào Cận vứt đi sợ dây chuyền do chính tay mình làm ra.
Từ sau hôm ấy, Tào Cận luôn tránh né Chí Vân, hay nói đúng hơn là xem hắn như người xa lạ. Chí Vân nhiều lần tìm Tào Cận, đều bị cậu lơ đi. Cho đến một ngày bên cạnh Chí Vân xuất hiện một người khác.
Chu Thanh Phong thay thế hắn trở thành cái đuôi của Tào Cận. Chí Vân từ đầu không hề để tâm, đến khi hắn bắt gặp ánh mắt Chu Thanh Phong nhìn Tào Cận, lúc này Chí Vân đã biết sợ rồi. Lần đầu tiên trong đời hắn sợ hãi phải mất đi thứ gì đó.
Tào Cận mặc kệ sự quấy rầy của Chí Vân, cậu thầm nghĩ chỉ cần cậu mặc kệ hắn, rồi sẽ đến lúc hắn ta chơi chán rồi sẽ chủ động rời đi. Tào Cận không phải thánh mẫu, cũng không phải người lương thiện. Cậu lợi dụng Chu Thanh Phong bên cạnh mình, làm chướng mắt Chí Vân. Đến sau khi tốt nghiệp, Chu Thanh Phong lại ngoài dự tính mà đến lớp của ba Tào ý muốn học võ.
Mấy năm này, Tào Cận cũng hiếm khi về nhà. Cậu nhận việc quản lí diễn viên cho công ty Phương Doanh. Người này rất có tiền năng, nhưng lại bị Nghị Úy chèn ép quá độ. Tào Cận tiếp xúc lâu ngày, trong nhà lại là con một, nên sinh ra cảm giác yêu thương bao bộc.
Lưu Diệp Minh nhận nhiều vai nhỏ trong vòng một tháng để trang trải cuộc sống của mình. Tào Cận vừa thương vừa xót: “Cậu đừng tự ý nhận mấy vai đó nữa, chuyện tiền nong có anh Cận của cậu giải quyết rồi. Nghị Úy không trả lương cho cậu thì anh đây lo cho cậu. Chỉ cần sau này nổ tiếng, cậu không quên anh Cận là được.”
Tào Cận nghiêm túc nói ra những lời trong lòng mình. Lưu Diệp Minh cũng biết, hiện tại chỉ cần Tào Cận còn tin tưởng hắn, hắn nhất định sẽ có một ngày đứng trên đỉnh cao danh vọng.
Nhưng đó là tương lai sau này, còn hiện thực lại như cú tát thẳng vào mặt Lưu Diệp Minh vậy. Tào Cận vì hắn mà hạ mình nhận công việc phát tờ rơi, chạy bàn cho quán cơm, tối khuya thì làm thêm trong cửa hàng tiện lợi. Lưu Diệp Minh tìm đến Nghị Úy, muốn đòi lại công bằng, hoặc chí ít cũng đòi lại được những khoản tiền kia. Nhưng với Lưu Diệp Minh khi ấy thì cũng chỉ là còn cừu non so với lão cáo già Nghị Úy mà thôi.
Tào Cận mang theo Lưu Diệp Minh đi thử vai ở nhiều nơi, cuối cùng cũng nhận được một vai phụ trong dự án của một đạo diễn có tiếng. Tuy mang danh là vai phụ, nhưng lại xuất hiện khá thường xuyên. Vì vậy mag được nhiều người để ý hơn.
Tào Cận và Lưu Diệp Minh vui như được mùa, tiền cát-xê sau bao nhiêu năm cũng được nắm trong tay. Cả hai vui vẻ đến quán ăn quen thuộc, gọi ra những món ngon nhất mà chúc mừng.
Đến khi no say, cả hai cước bộ về căn hộ của Tào Cận, vô tình thế nào lại bắt gặp hai người tưởng chừng như xa lạ, lại vô cùng thân thuộc. Trần Đình Y đứng tựa lưng vào mui xe, mặc kệ bạn mình say sỉn mà làm trò.
Tào Cận hơi khựng bước chân, khẽ nhíu mày, trên mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Lưu Diệp Minh tinh ý nhận ra sự khác thường, khẽ kéo góc áo Tào Cận: “Anh Cận, làm sao vậy?”
Người say kia như nghe được gì đó, quay người nhìn về phía hai người bọn họ. Tào Cận hít sâu một hơi, tóm cổ tay Lưu Diệp Minh muốn kéo người đi. Chí Vân nhìn ra sự tránh né của Tào Cận dành cho mình, liền vội vàng kéo người lại muốn ôm chặt vào lòng. Lưu Diệp Minh bị cảnh tượng làm cho giật mình, lại nhận ra người say này là ai càng hốt hoảng hơn. Chưa kịp định thần lại, Tào Cận đã dứt khoát đẩy người ra, giáng thẳng một đấm vào mặt Chí Vân. Tào Cận nghiến răng ken két: “Anh Lí, hy vọng anh tự trọng. Nếu sau này anh còn say sỉn mà đến tìm tôi, tôi dám đảm bảo lần sau không chỉ là một cái đấm thôi đâu.”
Trong mắt Chí Vân đã hiện lên những tia buồn ảm đạm, hắn cũng không vì cú đấm này mà cáu giận. Chỉ lưu luyến nhìn Tào Cận, miệng thủ thỉ những lời xin lỗi đường mật: “Tiểu Cận, là anh sai rồi. Em tha lỗi cho anh đi. Anh không chơi đùa em, là anh thật sự thích em. Năm đó chỉ vì sỉ diện nên anh mới nói như vậy, anh…”
Tào Cận không muốn nghe thêm gì từ miệng ngươig đàn ông này, lạnh lùng cắt ngang: “Được thôi, tôi tha thứ cho anh.”
Chí Vân nghe vậy, muốn nở nụ cười, nhưng câu tiếp theo của Tào Cận đã cắt đứt đi hy vọng của hắn: “Vậy nên anh cũng tha cho tôi đi. Chúng ta, không ai nợ ai cả. Anh Lí, mời anh về cho.”
Lưu Diệp Minh lúc này mới nhận ra anh Lí trong miệng Tào Cận là ai. Càng hoảng sợ hơn khi biết người đi theo Chí Vân là ai.
Trần Đình Y bỏ qua cảnh tượng giương cung bạc kiếm của Chí Vân và Tào Cận. Ánh mắt y từ khi hai người kia xuất hiện vẫn chỉ luôn hướng về một người. Y rất nhớ người này…
Tác giả:
Truyện của mình bị đem ra ngoài rồi. Mình có liên hệ với bạn đó, nhưng bị chặn mất tiêu. Đau lòng không biết để đâu cho hết…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook