Trên đường cao tốc , một chiếc xe môtô chạy với vận tốc trên 400 km/giờ làm cho bao nhiêu chiếc xe trên đường cao tốc lúc này muốn chửi nhưng không thể kịp với tốc độ mà cậu chạy lúc này.

Mạc Thiên Mộc trong cơn tức giận không biết xả stress ở đâu chỉ có thể dùng tốc độ để làm cho tâm trạng của mình đỡ hơn mà thôi.

Không biết cậu chạy bao lâu chỉ biết khi Thiên Mộc dừng lại xe thì phía trước đã làm một cảnh hoàng hôn trên biển mà thôi.

Mạc Thiên Mộc cởi mũ xuống đi lại gần ngắm cảnh hoàng hôn lúc này nhưng cậu lại không hề để ý rằng điện thoại cậu đã rung từ lúc nào.

Cậu giang tay lên cao như tận hưởng khi gió mát mẻ cùng với cảnh hoàng hồn lặn.

- " Vẫn đẹp như mọi khi !"
Mạc Thiên Mộc bây giờ không còn những muộn phiền tức giận căm hận nữa mà thay vào đó là niềm hận phúc trong trái tim của cậu lúc này.

Đây không phải lần đầu tiên cậu tức giận như vậy , từ nhỏ đến lớn khi cậu còn là cô gái của trước đây dù từ nhỏ cô đã sinh ra ngậm thìa vàng được nhiều người kính nể khen gợi nhưng nó chỉ là lớn vỏ bọc ngoài mặt mà thôi chưa có ai chưa có một người nào đối sự với cô thật lòng.

Giống như hắn người mà cô đã đem cả thanh xuân để yêu để đánh cược cả trái tim , tưởng rằng người đó sẽ khác nhưng không phải như thế hắn vẫn thế vẫn vì quyền lực vì hận thù mà giết cô coi tình cảm của cô là thứ rẻ tiền không đáng một xu.


Nhưng từ lúc được ông trời được em gái phù hộ cô cuối cùng cũng được sống lại một lần nữa , cô thề rằng sẽ trả thù những người đã khiến cô phải chết và giết những người đã hại em gái của mình.

Trong từ điển của cô không còn tồn tại thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu nữa đó là thứ khiến cô quá đau khổ rồi cô không giám đánh cược trái tim mình một lần nữa nếu đánh cược sai thì cô phải trải qua cảm giác như tim mình rỉ máu đó một lần nữa.

Không biết Thiên Mộc suy nghĩ bao lâu nhưng khi bầu trời tối hẳn cậu đột nhiên đúng dậy định trở về thì chợt một chiếc xe ôtô phiên bản mới nhất trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất xuất hiện.

Cậu muốn nhìn thấy người bên trong là ai thì một người đàn ông bẩn bao trong bộ áo vét xuất hiện trước mắt cậu đầy tức giận như mắng vào mặt cậu ,
- " EM SAO GIÁM NGHĨ QUẨN VỚI NHỮNG LỜI CỦA BỌN HỌ THẾ HẢ !"
Chất giọng của người đàn ông đó từ lớn chuyển đến nhỏ dần như sự tức giận mới đó thoáng qua mà thay vào đó là sự lo lắng ,
- " Em có biết tôi lo cho em lắm không ! Khi nghe Linh Thi nói kể chuyện sảy ra! tôi thật sự! thật sự rất muốn tìm em không hả !"
- " Tôi điện cho em nhiều như vậy sao em không bắt máy! có biết! có biết tôi tưởng rằng em sẽ nghĩ quẩn KHÔNG HẢ !"
Thiên Mộc nghe những lời chửi mắng của Doãn Thần liền không có một tức giận nào mà thay vào đó là sự ấm áp trong tim liền cho cô cảm giác yên bình đến lạ thường.

Mạc Thiên Mộc mĩm cười tươi nói với giọng điệu đầy làm nhũng với anh ,
- " Em biết lỗi rồi mà ! Doãn Thần ca ca !"
- " Tha cho em nha !"
Mạc Thiên Mộc vừa làm nhũng vừa đưa ánh mắt lấp lấn nhìn anh làm cho Doãn Thần như muốn chạy máu mũi kèm theo đó sự tức giận của anh cũng đã lắm xuống từ sao giờ anh nhẹ nhàng sờ vào tóc cậu nói ,
- " Về thôi !"
Thiên Mộc vui vẻ gật đầu ,
- " Ừ !"
Âu Dương Doãn Thần liền tiến đến chiếc xe ôtô của mình còn cậu cũng lên xe môtô của mình mà mỉm cười nhẹ ,
- " Làm này em sẽ đánh cược thêm một lần nữa ! Về phía anh!.

Âu Dương Doãn Thần !"
_____________________________
Trong một tầm hầm tăm tối thăm thẳm chỉ có một khe nhỏ để cho ánh sáng đủ lọt qua khe ở chiếu vào trong , một thân hình thiếu nữ xinh đẹp bị treo hai tay lên cao toàn thân cô ta đều có những vết thương loan lộ có chổ còn rỉ máu.

Chắc cũng vì vậy mà cô ta đã bị ngất đi từ bao giờ ,

Ào
Một người to cao với thân hình chuẩn soái ca nhưng trên khuôn mặt lại xuất hiện một vết sẹo lớn càng tăng thêm sự rùn rợn tàn ác.

Kẻ được coi là tay trái đắc lực của Nhiếp Vô Ngọc , Lest.

Lest được mệnh danh là kẻ khát máu tàn độc nhất chỉ sau Nhiếp Vô Ngọc mà thôi.

Lest tán những thau nước lạnh vào người cô ta Lộ Xương nhưng nếu thau nước đó bình thường thì không nói gì mà đó còn một thau nước lạnh hoà trộn với muối đã khiến cô ta không thể không kêu A một tiếng vì vết thương đã thấy rát và đau.

Cũng vì đau Lộ Xương tỉnh lại không ngừng nhảy nhụa không thể nào thoát ra cô đã thử rất nhiều lần nhưng toàn là cong cóc.

Lộ Xương cũng không biết điều mà hăm doạ hắn ta ,
- " Mày nên nhanh thả tao đi ! Nếu không Phong Vũ ca ca sẽ giết người đó !"
Hahahaaa
Lest nghe vậy nhíu mày đầy tức giận bóp lấy cổ cô ta thật chặt không ngừng nói :
- " Mày có biết thứ tao ghét nhất là uy hiếp không hả !"
- " Mày nghĩ hắn là ai mà có thể GIẾT TAO ! Đúng là con đàn bà ngu xuẩn !"
Đột nhiên , tiếng bước chân ngoài phòng giam chợt vang lên trong không gian yên tĩnh đến lạ một giọng nói lạnh lùng đầy khí tức ,
- " Thả ra !"
Lest nghe tiếng phát ra ở sau lưng mình liền giật mình thả tay đang bóp cổ cô ta ra.


Lộ Xương theo đà đó liền bị ngã xuống đất nhưng cô ta vẫn cố đứng dậy sờ vào cổ mình cười ,
Hahahaaaa
- " Phong Vũ ca ca đến cứu tao rồi ! Mày chết chắc !"
Nhưng đột nhiên một câu nói đã khiến cho cô ta phải im bậc , lúc này Lest đã đứng bên cạnh một tay áp vào ngực phải nói ,
- " Chủ nhân ! Cuối cùng người đã tới !"
Thiên Mộc lạnh lùng nhìn về phía Lộ Xương nhíu mày ,
- " Người vẫn tàn nhẫn như xưa nhỉ !
- " Nhưng làm gì thì làm đừng để cô ta chết là được !"
Lest nghe vậy chỉ mỉm cười nhẹ như không cười rồi đi ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người còn lại.

Lô Xương cô ta bây giờ còn rất ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô , cô ta liền nhìn thấy quen quen nhưng không thể nào nhớ được.

Trong cơn suy nghĩ cô ta không để ý rằng Mạc Thiên Mộc đã tiến sát gần cô từ sao giờ , cô nâng khuôn mặt của ta lên một cách mạnh bạo ,nói :
- " Lâu rồi không gặp ! Lộ Lộ !".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương