Trọng Sinh Chờ Em Lớn Lên
-
Chương 36: Khi Khoác Lác Biến Thành Trò Cười (2)
Sau đó, vì Hứa Đình Sinh mạnh miệng nói muốn thi vào tốp 20, nên bị mọi người chú ý. Lúc này thành tích toán học chỉ có 62 điểm của anh đã bị truyền ra ngoài với tốc độ điên cuồng, từ cao trung ban 10 đến 4 ban khoa văn, đến toàn bộ các lớp cao trung, và đến hơn phân nửa trường học.
Bài thi điểm tổng là 150, nhưng toán học chỉ đạt 62 điểm.
"Cậu ta nói gì? Phải thi vào top 20?"
Thế là nghị luận, chế giễu, đồng tình, đều đã tới.
"Có phải hai người các cậu cảm thấy rất hổ thẹn đúng không?" Hứa Đình Sinh hỏi Hoàng Á Minh và Phó Thành.
Hai người họ mặc dù không nói lời nào, nhưng chính hành động trên cũng khẳng định lại câu hỏi của Hứa Đình Sinh.
“Buổi trưa mời mình ăn cơm đi, mình muốn ăn rau xào ở lầu ba.”
"..., được."
Hứa Đình Sinh vì lừa được một bữa cơm rau xào mà vô cùng vui vẻ, lúc này, Diêu Tịnh lại đến.
Mặc dù Diêu Tịnh có chút nam tính, ngày thường nhìn cũng rất phóng khoáng, nhưng dù sao cũng là con gái, còn là một cô gái đang đi tìm mối tình đầu, cho nên ngày đó, sau khi đồng ý với Hứa Đình Sinh, Diêu Tịnh ngược lại không được tự nhiên, ngày thường ở trong lớp, không những không dám ngồi cùng một chỗ cười cười nói nói với ba người Hứa Đình Sinh, Hoàng Á Minh, Phó Thành giống như trước đây, ngay cả nói chuyện cũng ít đi.
Diêu Tịnh ngồi xuống bên cạnh Hứa Đình Sinh Trong sự chú ý của mọi người.
Chuông vào học vang lên, bạn học ngồi cùng bàn với Hứa Đình Sinh trở lại, Diêu Tịnh ngẩn ngơ, lúng túng nói: “Tiết tự học sau, mình đổi chỗ với cậu có được không? Mình... Mình ngồi chỗ này."
“Ồ.” Bạn học cùng lớp bắt đầu ồn ào.
Trước khi "trọng sinh", Hứa Đình Sinh thích Diêu Tịnh gần hai năm, mặc dù Diêu Tịnh không có đáp lại, nhưng cũng không cự tuyệt, cho nên trong cái nhìn của các bạn học, quan hệ của hai người thuộc về trạng thái nửa công khai "Người yêu chưa đủ", lần này ít nhiều có ý chính thức công khai.
Bạn học ngồi cùng bàn nháy mắt ra hiệu, thu dọn vài cuốn sách đi qua chỗ ngồi khác.
Mấy bạn học "không biết xấu hổ" còn chạy tới chúc mừng.
"Đều nhìn cái gì, học tập đi!"
Diêu Tịnh rốt cục phát huy tinh thần "dũng cảm", rống lên một câu, các bạn học vừa mới cười vang, sau đó đồng loạt xoay người sang chỗ khác, vùi đầu học tập.
“Dũng cảm” qua đi, Diêu Tịnh có chút lúng túng nhìn Hứa Đình Sinh: “Cậu, cậu đừng nản lòng, một lần sai lầm không nói lên điều gì, mình nhìn thấy cậu thật sự đã rất cố gắng.”
Hứa Đình Sinh mỉm cười gật đầu, nói thật ra, giờ phút này anh cảm thấy ấm áp và cảm động, Diêu Tịnh không phải người biết cách thể hiện sự dịu dàng và quan tâm người, lúc này cô làm như vậy, chắc chắn là đã cố gắng rất nhiều, hàm ý trong đó không nói cũng hiểu.
Hứa Đình Sinh biết, việc này đối với cô mà nói, rất khó.
"Cậu đưa bài thi cho mình nhìn thử, mình giảng cho cậu một chút, mặc dù giáo viên cũng sẽ giảng lại, nhưng mình nói, cậu sẽ dễ hiểu hơn, có gì thắc mắc có thể hỏi bất cứ lúc nào.” Diêu Tịnh nói.
“Được, cảm ơn cậu.” Tình hình trước mắt, cho dù Hứa Đình Sinh không thích học toán, cũng không thể từ chối được.
Diêu Tịnh kiên nhẫn, tỉ mỉ nói hết một tiết học, vì không muốn cô tốn công vô ích, Hứa Đình Sinh cũng nghiêm túc nghe hết một tiết, thỉnh thoảng cũng đặt câu hỏi.
Hứa Đình Sinh phát hiện thật ra mình vẫn có thể nghe hiểu một được một ít.
Trong cái nhìn của các bạn học, hình ảnh "đôi tình nhân" cố gắng học tập thật sự ấm áp và cảm động.
"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm được không? Hoàng Á Minh và Phó Thành mời khách, chúng ta đi ăn ở lầu ba." Sau khi tan học, để tỏ lòng cảm ơn, Hứa Đình Sinh mời Diêu Tịnh đi ăn cơm.
Diêu Tịnh hơi do dự, thật ra bình thường cô đều thân thiết với Hoàng Á Minh và Phó Thành, nhưng hôm nay nếu đi ăn cơm chung, thế nào lại có cảm giác lấy thân phận bạn gái của Hứa Đình Sinh đi gặp bạn tốt của anh vậy.
Đi, hay là không đi?
"Đi cùng nhau, đi cùng nhau." Phó Thành lại gần nói.
"A, được." Diêu Tịnh cứ như vậy mơ mơ hồ hồ đồng ý.
Thời gian ăn cơm trưa, đoạn đường từ khu dạy học đến nhà ăn tập trung đông người nhất. Bữa sáng có người ăn sáng trong nhà ăn, cũng có người không ăn, trước lúc ăn cơm chiều còn có hoạt động ngoại khoá, mọi người cũng sẽ không tập trung ở nhà ăn nhiều, chỉ có thời gian ăn cơm trưa, sau khi tiếng chuông kết thúc tiết học cuối vang lên đến 12 giờ trưa, tất cả mọi người đều tập trung ở đây.
Dọc theo đường đi tất cả đều là người.
Hứa Đình Sinh cảm thấy mình giống như con khỉ của đoàn xiếc thú đi trong đám người.
Bởi vì thầy Trương, giáo viên chủ nhiệm ban 7 tuyên truyền, lời nói lúc trước Hứa Đình Sinh mạnh miệng nói ra cũng đã sớm truyền khắp nơi, sau đó vài ngày anh lại đứng trên bục phát biểu làm kiểm điểm, ca hát trên mái nhà, thế giới lớn như vậy…
Bài thi điểm tổng là 150, nhưng toán học chỉ đạt 62 điểm.
"Cậu ta nói gì? Phải thi vào top 20?"
Thế là nghị luận, chế giễu, đồng tình, đều đã tới.
"Có phải hai người các cậu cảm thấy rất hổ thẹn đúng không?" Hứa Đình Sinh hỏi Hoàng Á Minh và Phó Thành.
Hai người họ mặc dù không nói lời nào, nhưng chính hành động trên cũng khẳng định lại câu hỏi của Hứa Đình Sinh.
“Buổi trưa mời mình ăn cơm đi, mình muốn ăn rau xào ở lầu ba.”
"..., được."
Hứa Đình Sinh vì lừa được một bữa cơm rau xào mà vô cùng vui vẻ, lúc này, Diêu Tịnh lại đến.
Mặc dù Diêu Tịnh có chút nam tính, ngày thường nhìn cũng rất phóng khoáng, nhưng dù sao cũng là con gái, còn là một cô gái đang đi tìm mối tình đầu, cho nên ngày đó, sau khi đồng ý với Hứa Đình Sinh, Diêu Tịnh ngược lại không được tự nhiên, ngày thường ở trong lớp, không những không dám ngồi cùng một chỗ cười cười nói nói với ba người Hứa Đình Sinh, Hoàng Á Minh, Phó Thành giống như trước đây, ngay cả nói chuyện cũng ít đi.
Diêu Tịnh ngồi xuống bên cạnh Hứa Đình Sinh Trong sự chú ý của mọi người.
Chuông vào học vang lên, bạn học ngồi cùng bàn với Hứa Đình Sinh trở lại, Diêu Tịnh ngẩn ngơ, lúng túng nói: “Tiết tự học sau, mình đổi chỗ với cậu có được không? Mình... Mình ngồi chỗ này."
“Ồ.” Bạn học cùng lớp bắt đầu ồn ào.
Trước khi "trọng sinh", Hứa Đình Sinh thích Diêu Tịnh gần hai năm, mặc dù Diêu Tịnh không có đáp lại, nhưng cũng không cự tuyệt, cho nên trong cái nhìn của các bạn học, quan hệ của hai người thuộc về trạng thái nửa công khai "Người yêu chưa đủ", lần này ít nhiều có ý chính thức công khai.
Bạn học ngồi cùng bàn nháy mắt ra hiệu, thu dọn vài cuốn sách đi qua chỗ ngồi khác.
Mấy bạn học "không biết xấu hổ" còn chạy tới chúc mừng.
"Đều nhìn cái gì, học tập đi!"
Diêu Tịnh rốt cục phát huy tinh thần "dũng cảm", rống lên một câu, các bạn học vừa mới cười vang, sau đó đồng loạt xoay người sang chỗ khác, vùi đầu học tập.
“Dũng cảm” qua đi, Diêu Tịnh có chút lúng túng nhìn Hứa Đình Sinh: “Cậu, cậu đừng nản lòng, một lần sai lầm không nói lên điều gì, mình nhìn thấy cậu thật sự đã rất cố gắng.”
Hứa Đình Sinh mỉm cười gật đầu, nói thật ra, giờ phút này anh cảm thấy ấm áp và cảm động, Diêu Tịnh không phải người biết cách thể hiện sự dịu dàng và quan tâm người, lúc này cô làm như vậy, chắc chắn là đã cố gắng rất nhiều, hàm ý trong đó không nói cũng hiểu.
Hứa Đình Sinh biết, việc này đối với cô mà nói, rất khó.
"Cậu đưa bài thi cho mình nhìn thử, mình giảng cho cậu một chút, mặc dù giáo viên cũng sẽ giảng lại, nhưng mình nói, cậu sẽ dễ hiểu hơn, có gì thắc mắc có thể hỏi bất cứ lúc nào.” Diêu Tịnh nói.
“Được, cảm ơn cậu.” Tình hình trước mắt, cho dù Hứa Đình Sinh không thích học toán, cũng không thể từ chối được.
Diêu Tịnh kiên nhẫn, tỉ mỉ nói hết một tiết học, vì không muốn cô tốn công vô ích, Hứa Đình Sinh cũng nghiêm túc nghe hết một tiết, thỉnh thoảng cũng đặt câu hỏi.
Hứa Đình Sinh phát hiện thật ra mình vẫn có thể nghe hiểu một được một ít.
Trong cái nhìn của các bạn học, hình ảnh "đôi tình nhân" cố gắng học tập thật sự ấm áp và cảm động.
"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm được không? Hoàng Á Minh và Phó Thành mời khách, chúng ta đi ăn ở lầu ba." Sau khi tan học, để tỏ lòng cảm ơn, Hứa Đình Sinh mời Diêu Tịnh đi ăn cơm.
Diêu Tịnh hơi do dự, thật ra bình thường cô đều thân thiết với Hoàng Á Minh và Phó Thành, nhưng hôm nay nếu đi ăn cơm chung, thế nào lại có cảm giác lấy thân phận bạn gái của Hứa Đình Sinh đi gặp bạn tốt của anh vậy.
Đi, hay là không đi?
"Đi cùng nhau, đi cùng nhau." Phó Thành lại gần nói.
"A, được." Diêu Tịnh cứ như vậy mơ mơ hồ hồ đồng ý.
Thời gian ăn cơm trưa, đoạn đường từ khu dạy học đến nhà ăn tập trung đông người nhất. Bữa sáng có người ăn sáng trong nhà ăn, cũng có người không ăn, trước lúc ăn cơm chiều còn có hoạt động ngoại khoá, mọi người cũng sẽ không tập trung ở nhà ăn nhiều, chỉ có thời gian ăn cơm trưa, sau khi tiếng chuông kết thúc tiết học cuối vang lên đến 12 giờ trưa, tất cả mọi người đều tập trung ở đây.
Dọc theo đường đi tất cả đều là người.
Hứa Đình Sinh cảm thấy mình giống như con khỉ của đoàn xiếc thú đi trong đám người.
Bởi vì thầy Trương, giáo viên chủ nhiệm ban 7 tuyên truyền, lời nói lúc trước Hứa Đình Sinh mạnh miệng nói ra cũng đã sớm truyền khắp nơi, sau đó vài ngày anh lại đứng trên bục phát biểu làm kiểm điểm, ca hát trên mái nhà, thế giới lớn như vậy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook