Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
-
Chương 93: Phản bội, quyết định của David
David vừa nghe người đàn ông nói xong, trong đầu như có một vụ nổ làm cho đầu óc của hắn đã hơi choáng vì phải liên tục dập đầu, bây giờ lại càng thêm chóng mặt muốn ngất xỉu.
“Bốp”
Tự tay tát mạnh vào mặt mình một cái, David mới tỉnh táo lại một chút. Hắn lồm cồm bò dậy, mắt nổi lên từng sợi gân đỏ trông rất dữ tợn. David trừng trừng nhìn lấy thân ảnh mập mạp kia trong tivi như muốn khắc ghi hết tất cả những đặc điểm để nhận dạng hắn vào trong đầu.
Người đàn ông kia dường như không biết việc David đang suy nghĩ, cũng như việc hắn đang làm hoặc cũng có thể là hắn chẳng quan tâm lắm đến những chuyện này.
Một hồi lâu sau, David giọng nói bình tĩnh truyền tới:
- “Ta hiện tại không biết những thứ ngươi yêu cầu. Cho ta thời gian 1 ngày, ta sẽ về thăm dò tìm hiểu bọn họ.”
Nói xong David cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhìn lấy bóng người kia. Lúc này, người đàn ông trong tivi mới đưa tay lên chống cằm, cúi đầu dường như đang trầm tư. Hắn im lặng không nói gì một lúc lâu thì càng làm cho David trong lòng hồi hộp, thấp thỏm hơn.
David sợ rằng đối phương nghĩ mình nói dối rồi sẽ ra tay với em hắn nên vội vàng nói thêm vào:
- “Ta nói là thật. Ta chỉ biết mỗi The Dawn đang ở thành phố LD. Chúng ta không có trao đổi thông tin nơi ở. Hắn đã từng mời ta chuyển qua ở chung để tiện cho việc chơi game. Chỉ cần cho ta thời gian 1 ngày ta liền có thể thăm dò ra được toàn bộ thông tin của bọn họ.”
Lần này, David lộ ra được một số thông tin thật. Trong tivi, người đàn ông nghe David nói xong đoạn này thì dường như đã có quyết định. Hắn ngẩng đầu lên nhìn vào David rồi trầm giọng đe dọa:
- “Được rồi, ta cho ngươi thời gian một ngày. Hạn chót cũng là giờ này ngày mai, nếu không mang về được thông tin hữu ích nào thì chuẩn bị nhặt xác em ngươi đi.
À, suýt nữa quên mất, ta nghe nói bọn ngươi thu được 1 phần Lệnh bài thành lập Lính Đánh Thuê và giấy khế ước nhà đất rơi ra từ con Lãnh Chúa mà các ngươi đã cướp ngày hôm đó. Sẵn tiện mang thứ đó về luôn đi.”
David hoảng hốt vội vàng nói.
- “Chúng ta chỉ nhặt được mấy món đồ đỏ thôi, không có Lệnh bài Lính Đánh Thuê hay giấy khế ước nhà đất gì cả.”
Người đàn ông trong tivi hừ lạnh một tiếng khinh thường.
- “Đừng có cố nói dối nếu như ngươi muốn ta gửi lại cho ngươi trước vài bộ phận trên cơ thể của 2 đứa nhóc kia thì cứ tiếp tục đi. Ngày mai giờ này, không mang được cái gì về thì xác định đi.”
Nói đến đây hắn liền vung tay ngắt đi kết nối. Nhìn thấy trên tivi chỉ còn lại một màu đen, David vô lực ngồi bệt xuống đất, đôi mắt không có tiêu cự nhìn lấy cái bàn ở phía trước. Hắn bây giờ trong lòng rối như tơ vò, một bên là gia đình ở hiện thực của hắn, một bên là một gia đình mới của hắn, cả 2 cũng đều là anh em.
David gương mặt tái nhợt như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, tay chống bàn kéo lê thân thể mệt mỏi đứng lên. Hắn bước từng bước thất tha thất thiểu như một cái xác sống không có linh hồn trở về căn phòng nhỏ của mình.
Nửa giờ sau, ngồi trên bàn trong phòng khách, David trên tay là tấm hình của hắn chụp cùng với 2 người em. Nhìn lấy 2 thân ảnh nhỏ bé với gương mặt vẫn còn non nớt kia, David nhịn không được nắm tay siết chặt, đầu rúc vào khung ảnh, nấc từng tiếng nấc nhẹ vì bất lực, vì khó xử.
Ngẩng đầu lên nhìn lấy chiếc cabin trò chơi to lớn nằm giữa căn phòng khách, David lại cúi đầu nhìn tấm ảnh. Hơn một giờ sau, như đã có quyết định hắn nhẹ nhàng đặt lại bức ảnh lên bàn, chậm rãi bước đi đến cabin trò chơi…
Ở giữa đại sảnh Đệ Nhất Quán, nơi David đã đăng xuất trước đó, hắn thân ảnh lờ mờ xuất hiện.
- “Ồ! David, đúng lúc vậy. Lại đây ngồi ăn chung luôn đi.”
Chợt, nghe âm thanh của Đình Tấn vang lên sau lưng David giật bắn người. Hắn lập tức xoay người lại thì nhìn thấy phía sau đã có 2 bàn ăn ghép lại. 6 gương mặt quen thuộc đang ngồi trên bàn ăn với bữa sáng vẫn thịnh soạn như mọi ngày.
David cố gắng giữ bình tĩnh, cố nặn ra một vẻ mỉm cười gật đầu xem như chào mọi người, sau đó ngồi xuống vị trí còn trống, bắt đầu ăn phần của mình. Trong lòng lo lắng nên thức ăn đưa vào miệng thì nhạt nhẽo vô vị làm David chẳng muốn ăn nhiều.
Nhưng không muốn để cho mọi người nghi ngờ hắn vẫn cố ăn thêm. Ngay lúc này, Đình Tấn đột nhiên mở miệng hỏi:
- “David, Ngươi hôm qua bị sao vậy? Không nói năng gì đã thoát game rồi, có chuyện gì sao?”
David đang tay cầm nĩa đang đưa thức ăn lên tới miệng thì khựng lại một hồi, sau đó trở lại bình thường. Hắn tiếp tục tự nhiên như không có gì vừa ăn vừa trả lời Đình Tấn rất tùy ý:
- “Hàng xóm gọi cửa nhờ giúp đỡ sửa điện thôi, ta phải ra ngoài vật vã một hồi mới sửa xong.”
Nói xong hắn lắc lắc đầu, cười khổ cứ như đêm qua chuyện đó xảy ra thật vậy. Terrell nghe vậy cũng nhanh miệng, nói thêm vào trêu chọc:
- “Àh! Cô hàng xóm không biết sửa điện nên gọi ngươi qua vật lộn với nhau trên giường đến sáng phải không? Hahaha, đến thời điểm nhớ mời ta nha.”
Terrell đùa giỡn làm Lý Uyên và Đình Tấn cũng không khỏi nở nụ cười, Louis và Ameerah thì mặt không hiểu gì ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh. Lúc này, Lão Marc bên cạnh mới hừ lạnh, vung tay vỗ đầu Terrell mắng to:
- “Ngươi xem ngươi đến bây giờ vẫn chưa có vật được với ai, còn trêu người ta. Không biết xấu hổ, định cho lão già ta đến chết cũng không nhìn thấy mặt cháu sao?”
Terrell bị lão Marc mắng xong, mặt đỏ như đít khỉ không dám cãi lại mà cắm đầu tiếp tục ăn. Mọi người xung quanh không nhịn được cũng cười lớn theo, riêng David chỉ mỉm mỉm có vẻ hơi ngượng nghịu.
Đình Tấn ánh mắt liếc qua, cũng hơi nghi hoặc. Nhưng vì là anh em nên hắn lựa chọn tin tưởng, cũng thầm nghĩ “Chắc David cũng có chuyện khó xử của hắn, đến khi cần giúp đỡ chắc hắn sẽ nói thôi.”
Mỉm cười dứt bỏ suy nghĩ lung tung, Đình Tấn không tiếp tục nghi ngờ gì mà tiếp tục ăn.
Khi đồng hồ điểm đúng 8 giờ sáng cũng là lúc cả nhóm đã lên đường đi đến khu dã ngoại ở phía nam EL Thành. Lựa chọn khu vực này chính là Đình Tấn, vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển tiếp tế, đội Lính Đánh Thuê đã nhận thêm được 1 phần thưởng 1 doanh trại rồi.
Nếu ra ngoài săn giết sẽ đỡ tốn thời gian để quay trở lại thành, cũng bớt được 1 phần nguy hiểm khi ra ngoài dã ngoại cắm trại. Phải biết đêm cắm trại ở dã ngoại trước đó né tránh bọn người [The Throne], Đình Tấn suốt đêm phải canh gác. Cả nhóm liên tục bị quái vật tấn công.
Đẳng cấp có khi lên đến 30 cấp, có khi đơn độc có khi cả đàn hơn 10 con. Đó chỉ là ở khu vực bìa rừng, đẳng cấp quái trong vòng 20-30 cấp. Nếu qua đêm dã ngoại ở khu vực bình nguyên hắn không biết sẽ có thể xảy ra biến cố gì nữa.
Trên đường đi thuận tiện Đình Tấn cũng kiểm tra lại thông số nhân vật của mình.
Chức nghiệp phụ trợ:
Phù văn sư (Đẳng cấp 1: 80/100)
Đào quáng (Đẳng cấp 0: 0/50)
Đội Lính Đánh Thuê [The Alliance] (Đội trưởng) [137450/300.000]
---- Thông số ----
Lực lượng: 120
Nhanh nhẹn: 94
Thể lực: 119
Tinh thần: 372 (+6)
---- Chi tiết ----
Level: 22
HP: 8568/8568 (+14.4/s)
MP: 7133/7133(+39.4/s)
EXP: 15000/1065889
Sát thương vật lý: 120 – 120
Sát thương phép thuật: 491– 491
Phòng thủ vật lý: 15.5
Phòng thủ pháp thuật: 56.7
Hai ngày liên tục tu luyện, chăm chỉ Đình Tấn thực lực bây giờ đã có thể triệu hồi ra 42 con Bộ Xương Chiến Sĩ, 31 con Tang Thi và 21 con Bộ Xương Cung Thủ đấy là chưa kể số lượng sẽ được gia tăng gấp đôi khi hắn sử dụng nhẫn bị nguyền rủa.
HP của hắn cũng nhờ Tái Tạo mà đã dX8rl6iq đột phá cửa ải 8000, lượng HP khôi phục cũng đủ giúp hắn duy trì liên tục 9 con Bộ Xương Chiến Sĩ mà không phải uống thuốc hay sử dụng kỹ năng khôi phục HP.
Theo như trong sách bí kíp của hắn có ghi lại, số lượng Bộ Xương Cung Thủ khi đạt đến ngưỡng 30 con hắn liền có thể triệu hồi chủng loại vong linh đẳng cấp cao hơn một chút.
Tuy nhiên đây là chủng loại vong linh cao cấp nên Đình Tấn tò mò không biết hệ thống có cho phép hắn triệu hồi ra hay không đây. Bởi vì kỹ năng cao cấp bị giới hạn phải đạt cấp 40 hắn mới có thể sử dụng.
Lắc đầu cười khổ Đình Tấn thôi không nghĩ vấn đề này nữa, thẳng bước đi. 10 con Bộ Xương Chiến Sĩ được hắn triệu hồi ra bao vây xung quanh như một đoàn vệ sĩ thực thụ. Bất cứ con quái vật nào đến gần đều bị chúng chặn đón, chém giết sạch.
Trên đoạn đường này, David vẫn là im lặng như mọi ngày. Hắn tuy không nói gì nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều thứ. Nhắm mắt hít sâu một hơi, David trong mắt thoáng hiện một vẻ quyết tâm. Hắn giọng nói bình tĩnh mà hỏi lấy Đình Tấn:
- “Đội trưởng, tuần tới ta quyết định chuyển nhà đi qua ngươi ở có được không?”
“Bốp”
Tự tay tát mạnh vào mặt mình một cái, David mới tỉnh táo lại một chút. Hắn lồm cồm bò dậy, mắt nổi lên từng sợi gân đỏ trông rất dữ tợn. David trừng trừng nhìn lấy thân ảnh mập mạp kia trong tivi như muốn khắc ghi hết tất cả những đặc điểm để nhận dạng hắn vào trong đầu.
Người đàn ông kia dường như không biết việc David đang suy nghĩ, cũng như việc hắn đang làm hoặc cũng có thể là hắn chẳng quan tâm lắm đến những chuyện này.
Một hồi lâu sau, David giọng nói bình tĩnh truyền tới:
- “Ta hiện tại không biết những thứ ngươi yêu cầu. Cho ta thời gian 1 ngày, ta sẽ về thăm dò tìm hiểu bọn họ.”
Nói xong David cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhìn lấy bóng người kia. Lúc này, người đàn ông trong tivi mới đưa tay lên chống cằm, cúi đầu dường như đang trầm tư. Hắn im lặng không nói gì một lúc lâu thì càng làm cho David trong lòng hồi hộp, thấp thỏm hơn.
David sợ rằng đối phương nghĩ mình nói dối rồi sẽ ra tay với em hắn nên vội vàng nói thêm vào:
- “Ta nói là thật. Ta chỉ biết mỗi The Dawn đang ở thành phố LD. Chúng ta không có trao đổi thông tin nơi ở. Hắn đã từng mời ta chuyển qua ở chung để tiện cho việc chơi game. Chỉ cần cho ta thời gian 1 ngày ta liền có thể thăm dò ra được toàn bộ thông tin của bọn họ.”
Lần này, David lộ ra được một số thông tin thật. Trong tivi, người đàn ông nghe David nói xong đoạn này thì dường như đã có quyết định. Hắn ngẩng đầu lên nhìn vào David rồi trầm giọng đe dọa:
- “Được rồi, ta cho ngươi thời gian một ngày. Hạn chót cũng là giờ này ngày mai, nếu không mang về được thông tin hữu ích nào thì chuẩn bị nhặt xác em ngươi đi.
À, suýt nữa quên mất, ta nghe nói bọn ngươi thu được 1 phần Lệnh bài thành lập Lính Đánh Thuê và giấy khế ước nhà đất rơi ra từ con Lãnh Chúa mà các ngươi đã cướp ngày hôm đó. Sẵn tiện mang thứ đó về luôn đi.”
David hoảng hốt vội vàng nói.
- “Chúng ta chỉ nhặt được mấy món đồ đỏ thôi, không có Lệnh bài Lính Đánh Thuê hay giấy khế ước nhà đất gì cả.”
Người đàn ông trong tivi hừ lạnh một tiếng khinh thường.
- “Đừng có cố nói dối nếu như ngươi muốn ta gửi lại cho ngươi trước vài bộ phận trên cơ thể của 2 đứa nhóc kia thì cứ tiếp tục đi. Ngày mai giờ này, không mang được cái gì về thì xác định đi.”
Nói đến đây hắn liền vung tay ngắt đi kết nối. Nhìn thấy trên tivi chỉ còn lại một màu đen, David vô lực ngồi bệt xuống đất, đôi mắt không có tiêu cự nhìn lấy cái bàn ở phía trước. Hắn bây giờ trong lòng rối như tơ vò, một bên là gia đình ở hiện thực của hắn, một bên là một gia đình mới của hắn, cả 2 cũng đều là anh em.
David gương mặt tái nhợt như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, tay chống bàn kéo lê thân thể mệt mỏi đứng lên. Hắn bước từng bước thất tha thất thiểu như một cái xác sống không có linh hồn trở về căn phòng nhỏ của mình.
Nửa giờ sau, ngồi trên bàn trong phòng khách, David trên tay là tấm hình của hắn chụp cùng với 2 người em. Nhìn lấy 2 thân ảnh nhỏ bé với gương mặt vẫn còn non nớt kia, David nhịn không được nắm tay siết chặt, đầu rúc vào khung ảnh, nấc từng tiếng nấc nhẹ vì bất lực, vì khó xử.
Ngẩng đầu lên nhìn lấy chiếc cabin trò chơi to lớn nằm giữa căn phòng khách, David lại cúi đầu nhìn tấm ảnh. Hơn một giờ sau, như đã có quyết định hắn nhẹ nhàng đặt lại bức ảnh lên bàn, chậm rãi bước đi đến cabin trò chơi…
Ở giữa đại sảnh Đệ Nhất Quán, nơi David đã đăng xuất trước đó, hắn thân ảnh lờ mờ xuất hiện.
- “Ồ! David, đúng lúc vậy. Lại đây ngồi ăn chung luôn đi.”
Chợt, nghe âm thanh của Đình Tấn vang lên sau lưng David giật bắn người. Hắn lập tức xoay người lại thì nhìn thấy phía sau đã có 2 bàn ăn ghép lại. 6 gương mặt quen thuộc đang ngồi trên bàn ăn với bữa sáng vẫn thịnh soạn như mọi ngày.
David cố gắng giữ bình tĩnh, cố nặn ra một vẻ mỉm cười gật đầu xem như chào mọi người, sau đó ngồi xuống vị trí còn trống, bắt đầu ăn phần của mình. Trong lòng lo lắng nên thức ăn đưa vào miệng thì nhạt nhẽo vô vị làm David chẳng muốn ăn nhiều.
Nhưng không muốn để cho mọi người nghi ngờ hắn vẫn cố ăn thêm. Ngay lúc này, Đình Tấn đột nhiên mở miệng hỏi:
- “David, Ngươi hôm qua bị sao vậy? Không nói năng gì đã thoát game rồi, có chuyện gì sao?”
David đang tay cầm nĩa đang đưa thức ăn lên tới miệng thì khựng lại một hồi, sau đó trở lại bình thường. Hắn tiếp tục tự nhiên như không có gì vừa ăn vừa trả lời Đình Tấn rất tùy ý:
- “Hàng xóm gọi cửa nhờ giúp đỡ sửa điện thôi, ta phải ra ngoài vật vã một hồi mới sửa xong.”
Nói xong hắn lắc lắc đầu, cười khổ cứ như đêm qua chuyện đó xảy ra thật vậy. Terrell nghe vậy cũng nhanh miệng, nói thêm vào trêu chọc:
- “Àh! Cô hàng xóm không biết sửa điện nên gọi ngươi qua vật lộn với nhau trên giường đến sáng phải không? Hahaha, đến thời điểm nhớ mời ta nha.”
Terrell đùa giỡn làm Lý Uyên và Đình Tấn cũng không khỏi nở nụ cười, Louis và Ameerah thì mặt không hiểu gì ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh. Lúc này, Lão Marc bên cạnh mới hừ lạnh, vung tay vỗ đầu Terrell mắng to:
- “Ngươi xem ngươi đến bây giờ vẫn chưa có vật được với ai, còn trêu người ta. Không biết xấu hổ, định cho lão già ta đến chết cũng không nhìn thấy mặt cháu sao?”
Terrell bị lão Marc mắng xong, mặt đỏ như đít khỉ không dám cãi lại mà cắm đầu tiếp tục ăn. Mọi người xung quanh không nhịn được cũng cười lớn theo, riêng David chỉ mỉm mỉm có vẻ hơi ngượng nghịu.
Đình Tấn ánh mắt liếc qua, cũng hơi nghi hoặc. Nhưng vì là anh em nên hắn lựa chọn tin tưởng, cũng thầm nghĩ “Chắc David cũng có chuyện khó xử của hắn, đến khi cần giúp đỡ chắc hắn sẽ nói thôi.”
Mỉm cười dứt bỏ suy nghĩ lung tung, Đình Tấn không tiếp tục nghi ngờ gì mà tiếp tục ăn.
Khi đồng hồ điểm đúng 8 giờ sáng cũng là lúc cả nhóm đã lên đường đi đến khu dã ngoại ở phía nam EL Thành. Lựa chọn khu vực này chính là Đình Tấn, vì sau khi hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển tiếp tế, đội Lính Đánh Thuê đã nhận thêm được 1 phần thưởng 1 doanh trại rồi.
Nếu ra ngoài săn giết sẽ đỡ tốn thời gian để quay trở lại thành, cũng bớt được 1 phần nguy hiểm khi ra ngoài dã ngoại cắm trại. Phải biết đêm cắm trại ở dã ngoại trước đó né tránh bọn người [The Throne], Đình Tấn suốt đêm phải canh gác. Cả nhóm liên tục bị quái vật tấn công.
Đẳng cấp có khi lên đến 30 cấp, có khi đơn độc có khi cả đàn hơn 10 con. Đó chỉ là ở khu vực bìa rừng, đẳng cấp quái trong vòng 20-30 cấp. Nếu qua đêm dã ngoại ở khu vực bình nguyên hắn không biết sẽ có thể xảy ra biến cố gì nữa.
Trên đường đi thuận tiện Đình Tấn cũng kiểm tra lại thông số nhân vật của mình.
Chức nghiệp phụ trợ:
Phù văn sư (Đẳng cấp 1: 80/100)
Đào quáng (Đẳng cấp 0: 0/50)
Đội Lính Đánh Thuê [The Alliance] (Đội trưởng) [137450/300.000]
---- Thông số ----
Lực lượng: 120
Nhanh nhẹn: 94
Thể lực: 119
Tinh thần: 372 (+6)
---- Chi tiết ----
Level: 22
HP: 8568/8568 (+14.4/s)
MP: 7133/7133(+39.4/s)
EXP: 15000/1065889
Sát thương vật lý: 120 – 120
Sát thương phép thuật: 491– 491
Phòng thủ vật lý: 15.5
Phòng thủ pháp thuật: 56.7
Hai ngày liên tục tu luyện, chăm chỉ Đình Tấn thực lực bây giờ đã có thể triệu hồi ra 42 con Bộ Xương Chiến Sĩ, 31 con Tang Thi và 21 con Bộ Xương Cung Thủ đấy là chưa kể số lượng sẽ được gia tăng gấp đôi khi hắn sử dụng nhẫn bị nguyền rủa.
HP của hắn cũng nhờ Tái Tạo mà đã dX8rl6iq đột phá cửa ải 8000, lượng HP khôi phục cũng đủ giúp hắn duy trì liên tục 9 con Bộ Xương Chiến Sĩ mà không phải uống thuốc hay sử dụng kỹ năng khôi phục HP.
Theo như trong sách bí kíp của hắn có ghi lại, số lượng Bộ Xương Cung Thủ khi đạt đến ngưỡng 30 con hắn liền có thể triệu hồi chủng loại vong linh đẳng cấp cao hơn một chút.
Tuy nhiên đây là chủng loại vong linh cao cấp nên Đình Tấn tò mò không biết hệ thống có cho phép hắn triệu hồi ra hay không đây. Bởi vì kỹ năng cao cấp bị giới hạn phải đạt cấp 40 hắn mới có thể sử dụng.
Lắc đầu cười khổ Đình Tấn thôi không nghĩ vấn đề này nữa, thẳng bước đi. 10 con Bộ Xương Chiến Sĩ được hắn triệu hồi ra bao vây xung quanh như một đoàn vệ sĩ thực thụ. Bất cứ con quái vật nào đến gần đều bị chúng chặn đón, chém giết sạch.
Trên đoạn đường này, David vẫn là im lặng như mọi ngày. Hắn tuy không nói gì nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều thứ. Nhắm mắt hít sâu một hơi, David trong mắt thoáng hiện một vẻ quyết tâm. Hắn giọng nói bình tĩnh mà hỏi lấy Đình Tấn:
- “Đội trưởng, tuần tới ta quyết định chuyển nhà đi qua ngươi ở có được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook