Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
-
Chương 561: Thương Thảo Hợp Tác
Tiến nhập trở lại trò chơi, Đình Tấn xuất hiện tại phòng riêng của mình trong [The Alliance Khách Sạn].
Lần này bị ngất có lẽ nguyên do bắt nguồn từ việc có quá nhiều dữ liệu được truyền đến đại não trong một thời gian ngắn, đã vượt qua giới hạn chịu tải của đại não.
Thế nên cơ thể Đình Tấn cũng chẳng nhận lấy ảnh hưởng gì, điểm thuộc tính nhân vật không hề bị suy yếu như những lần bị thương trước đây.
Về phần thông số kỹ năng, nó hoàn toàn giống như lúc được [NPC Hướng Dẫn] giới thiệu.
- “Hừm, thử chút xem…”
[Triệu hồi Bộ Xương Đấu Sĩ]
Đình Tấn nói thầm, bàn tay khẽ vung lên, triệu hồi ra một tên Bộ Xương Đấu Sĩ.
Thời gian từ khi phóng xuất kỹ năng cho đến lúc vong linh xuất hiện trước mặt hắn đều chưa quá hai cái hơi thở.
Tốc độ triệu hồi nhanh đến mức độ như vậy làm Đình Tấn không khỏi mừng thầm trong bụng. Theo đó, hắn lại kiểm tra một lần thuộc tính chi tiết của nó.
Dựa trên hơn 500 điểm thuộc tính thể chất, kèm theo hiệu ứng tăng cường 20% hiệu quả kỹ năng của sách ma thuật và 10% hiệu ứng cường hóa thuộc tính, số lượng vong linh được triệu hồi của kỹ năng [Cường Hóa Triệu Hồi Thuật], Bộ Xương Đấu Sĩ lúc bình thường sẽ sở hữu một lượng HP ở khoảng 30.000 điểm.
Thế nhưng hiện tại, nó đã bị giảm xuống chỉ còn 15.000 điểm. Các thông số khác như lực sát thương vật lý, lực sát thương nguyên tố hay khả năng phòng thủ của nó đều bị giảm xuống một nửa.
- “Không tệ.”
Đình Tấn âm thầm gật đầu xác nhận mọi thứ đều nằm trong dự tính ban đầu của mình.
Tương tự, hắn cũng lần lượt thử với Bộ Xương Thần Tiễn Thủ, Hắc Ám Tang Thi, Bộ Xương Pháp Sư và Tu La Huyết Chiến Sĩ. Tất cả đều không có gì khác thường.
Lý do Đình Tấn chọn lựa kỹ năng này, hết thảy cũng bởi khả năng giảm xuống mức độ suy yếu khi thuấn phát kỹ năng.
Trong tương lai gần, sẽ có rất lớn nguy cơ hắn và cả [The Alliance] phải đối mặt với kẻ địch là nhân loại. Thế nên việc chuẩn bị cho chiến thuật biển người là điều cần thiết trong suy nghĩ của Đình Tấn.
Nếu như không phải là vì nguyên do này, có lẽ Đình Tấn đã lựa chọn một kỹ năng khác là [Triệu Hồn] rồi.
- “Haiz… nếu có thể được chọn lựa nhiều hơn…”
Nghĩ đến đó, Đình Tấn không kìm được lắc đầu thở dài đầy tiếc nuối.
Nói về mặt tích cực, [Triệu Hồn] giúp hắn bổ sung thêm một lượng sát thương rất lớn. Ngoài ra, hắn sẽ còn có được khả năng phụ trợ từ vong hồn là khôi phục MP sau mỗi đòn công kích, giúp hắn giảm thiểu không ít MP bị tiêu hao.
[Thiên Mạt Lao Lung] cũng là một sự lựa chọn không kém cạnh so với [Triệu Hồn].
Có thể kết hợp cả hai kỹ năng [Tử Vong Màn Che] và [Cốt Ngục], nếu có thể sử dụng nó trong trận chiến phòng thủ cứ điểm thì Đình Tấn thật khó tưởng tượng, hiệu quả sẽ tốt bất ngờ đến nhường nào.
Nhẹ lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ vẫn vơ, tâm trí Đình Tấn không có chỗ để cho tiếc nuối hay tham niệm chiếm cứ.
Ngay lúc này, có rất nhiều thứ cần hắn đi giải quyết, giả như làm cách nào sử dụng bốn điểm kỹ năng tự do, được thu hoạch từ phụ bản, một cách hiệu quả nhất.
Hoặc nghiên cứu bí kíp vong linh mà hắn đã bỏ dở một thời gian dài, kiểm tra xem liệu có kỹ năng mới nào thích hợp hắn sử dụng tại thời điểm thực lực như bây giờ hay không.
- “Em đã online rồi. Anh đến phòng làm việc của em trong [The Alliance Khách Sạn] đi.”
Đang lúc Đình Tấn suy nghĩ nên làm việc gì trước thì giọng nói của Lý Uyên đột nhiên truyền đến bên tai hắn.
- “Tới ngay!” Đáp lại một câu ngắn gọn, Đình Tấn thay đổi chủ ý, trước tiên đến gặp Lý Uyên để giải quyết vấn đề mâu thuẫn giữa hội [Rockefeller] và hội [Anh Em Việt Nam].
…
Tiến đến phòng làm việc, thân ảnh quen thuộc của Lý Uyên đã ngồi trên bàn làm việc với đống tài liệu chồng chất hai bên. Đình Tấn đưa tay gõ cửa ra hiệu, đồng thời lên tiếng hỏi.
- “Em đang bận sao?”
Quần áo trên thân đã không còn là bộ áo ngủ tơ lụa gợi cảm nữa, thay vào đó là bộ áo dài đỏ thắm truyền thống của người Việt, bó sát trên thân thể lồi lõm gợi cảm của nàng.
Bất quá, điều đó càng làm tăng thêm mị lực của Lý Uyên chứ không hề giảm sút đi chút nào. Đình Tấn có thể cảm giác được máu trong người đang nhanh chóng tăng lên.
Ngẩng đầu lên nhìn Đình Tấn, Lý Uyên buông xuống xấp tài liệu trên tay, khuôn mặt lộ ra một nụ cười mỉm chi, nhẹ giọng nói.
- “Anh ngồi đi, cần tìm em có chuyện gì?”
- “Không có gì, chỉ là nghe Lam Phúc nói rằng em đang gặp vấn đề giải quyết tranh chấp giữa hắn với người của hội [Rockefeller] nên anh định đến đây xem thế nào thôi.”
Đình Tấn cũng đáp lại nàng bằng một nụ cười tà, vừa nói vừa thong thả đi tới ngồi xuống ghế khách.
- “Anh định giải quyết thế nào?” Dường như nghe đến vấn đề nhạy cảm, Lý Uyên nhíu nhíu mày hỏi lại.
- “Lợi ích!” Đình Tấn trả lời một cách ngắn gọn.
- “Lợi ích? Ý anh là muốn đấu giá thu tiền phí viện trợ để chọn người được hỗ trợ trước?” Lý Uyên nghi hoặc hỏi.
- “Đúng, nhưng cũng không đúng.”
Đình Tấn gật đầu rồi lại lắc lắc đầu phủ quyết, khiến Lý Uyên càng thêm mơ hồ khó hiểu. Ngưng giọng một chút, hắn lại tiếp tục giải thích.
- “Là phí dịch chuyển của cổng [Thủy Tinh Thể], chúng ta sẽ trích phần trăm trong đó, ai trả giá nhiều, người đó sẽ được ưu tiên.”
Lý Uyên nghe xong chợt bừng tỉnh hiểu ra. Tuy rằng phương án này có đôi chút phong cách cháy nhà đi hôi của, nhưng dẫu sao muốn có được thu hoạch thì không thể không trả giá, mà phương án này cũng thực sự rất không tệ.
Lợi ích thực tế thì khá lớn, nhưng muốn thu được cũng cần phải chờ có thời gian. Hai bên công hội chắc chắn sẽ dễ chấp nhận hơn thay vì cần phải bỏ ra một số tiền lớn trong thời gian ngắn.
- “Em hiểu rồi, mà anh định đích thân dẫn đội đi hỗ trợ sao?” Lý Uyên gật đầu tỏ vẻ đã có kế hoạch, sau đó tiếp tục hỏi thăm Đình Tấn.
- “Ừm, anh định sẽ đi một mình. Với sức của anh, cầm cự đến lúc cứ điểm của chúng ta hoàn thành đợt phòng thủ có lẽ không phải là vấn đề quá khó.” Đình Tấn thản nhiên đáp với bộ dạng đầy tự tin.
- “Anh đúng thật là…” Lý Uyên lắc đầu cười khổ.
Theo nàng hiểu, tính cách của Đình Tấn luôn luôn là như vậy. Độc đoán, tự tin, luôn gánh lấy phần trách nhiệm nặng nề nhất lên vai mình, chẳng bao giờ chịu san sẻ cho ai.
- “Anh không định để nhóm David, Terrell theo hỗ trợ sao? Dù sao bọn họ…”
Không nhịn được lo lắng Đình Tấn lại sẽ xảy ra chuyện như hôm nay, Lý Uyên liền lên tiếng khuyên can. Nhưng còn chưa nói xong, nàng đã bị Đình Tấn ngắt lời.
- “Không cần thiết! Vả lại, bọn họ còn cần ở lại đây chỉ huy công hội chiến đấu khi anh vắng mặt. Đã đến lúc để bọn họ lên làm người lãnh đạo thực sự, không thể cứ mãi đi theo anh như thế được.”
Gần như không thể phản bác trước sự độc đoán của Đình Tấn, Lý Uyên chỉ biết lặng im nhìn hắn chăm chăm và thỏa hiệp.
- “Thôi được rồi, anh cũng đừng cố gắng quá sức, tốt nhất không để cho tình huống hôm nay lại xảy ra nữa, lại làm ảnh hưởng đến sức khỏe thì không tốt.”
- “Không có gì, đó chỉ là một chút trục trặc kỹ thuật thôi. Bây giờ anh khỏe hơn bao giờ hết, em cũng đừng lo, cứ tập trung làm việc của em rồi tranh thủ nghỉ ngơi là được.”
Đình Tấn nhếch mép cười, cố gắng dùng lời lẽ ngon ngọt trấn an nàng.
- “Chị Uyên, chị Uyên, bọn họ lại tới nữa rồi, lần này có vẻ căng lắm.”
Đúng lúc Đình Tấn đang định chào từ biệt rời đi thì từ phía bên ngoài đột ngột truyền đến một giọng nói khác.
Lạc Hồng với dáng vẻ tươi tắn hơn trước rất nhiều, vội vội vàng vàng bước nhanh vào trong phòng làm việc.
Đình Tấn có hơi ngạc nhiên khi thấy Lạc Hồng ở đây ngay lúc này, thế nhưng hắn cũng không có lên tiếng chào hỏi ngay, cứ im lặng nhìn lấy Lạc Hồng báo tin.
Hóa ra, người của hội [Rockefeller] đã đuổi tới nơi, mà lần này đã là lần thứ tư trong tuần. Có vẻ, ngày trận chiến cận kề đã làm bọn họ không thể chờ đợi được nữa.
Lạc Hồng báo tin tức xong mới để ý đến bên cạnh vẫn còn có người và càng giật mình hơn khi phát hiện người đó lại là Đình Tấn. Nàng hốt hoảng lên tiếng chào hỏi.
- “A! Chào Hội Trưởng, ngươi mới tới?”
- “Ừm, trông dáng vẻ của ngươi tốt hơn trước rất nhiều. Ở đây ăn được ngủ được, vẫn không tệ đó chứ hả?” Đình Tấn cười trêu chọc nói.
- “Hi hi, cũng đều nhờ Hội Trưởng ngươi mới được làm thư ký cho chị Uyên, coi như cuộc sống tốt hơn trước rất nhiều.”
Lạc Hồng khôi phục lại bình tĩnh xong liền lớn gan hơn rất nhiều, không ngại cùng Đình Tấn nói đùa vài câu.
- “Ừ, nếu sau này có gì cần hoặc gặp khó khăn thì cứ nói với chị Uyên hoặc mấy người David, Terrell. Trong [The Alliance] mọi người đều là anh em, đừng ngại. Tốt rồi, Uyên, cùng đi xem mấy người kia muốn nói gì đi.”
Đình Tấn gật đầu vỗ vai động viên Lạc Hồng, sau đó lại hướng về Lý Uyên nói.
- “Vâng, để em gọi anh Phúc đến cùng bàn luôn.” Lý Uyên nhanh chóng đáp.
Tiếp đến, ba người dắt nhau ra đại sảnh của [The Alliance Khách Sạn], tại nơi đó, đã có bốn người đàn ông khác ngồi đợi sẵn. Hai trong số đó là Paygat và Zabu, người thuộc phe của Michelle đã từng ủng hộ Đình Tấn trong lần đầu tiên tiến đến cứ điểm của hội [Rockefeller].
Lần hẹn gặp mặt ngày, đối phương tựa hồ không hề nghĩ đến sẽ gặp mặt Đình Tấn, thế nên ngay khi trông thấy thân ảnh của hắn, bốn người đều là một vẻ kinh ngạc ngây người.
- “Chào mọi người, không đợi lâu chứ hả?”
Mãi đến khi Đình Tấn lên tiếng chào hỏi, bọn họ mới phục hồi tinh thần, gấp rút đứng lên bắt tay chào hỏi lại.
- “Mọi an vị chờ một chút, Hội Trưởng của [Anh Em Việt Nam] sẽ đến ngay thôi. Sau đó chúng ta sẽ bàn luận tiếp cho xong trong hôm nay luôn một thể, dù sao thời gian bây giờ đang tại thời khắc gấp rút, không thể cứ lãng phí mãi được.”
Nhập tọa xong, Đình Tấn thong dong bình tĩnh nói, khiến bốn người có hơi nghi hoặc.
Trước giờ vẫn là tách ra bàn luận riêng, sao hôm nay lại bỗng dưng đổi ý. Trong đầu họ không ngừng suy đoán, mơ hồ đã nghĩ tới dụng ý của Đình Tấn.
Lần này bị ngất có lẽ nguyên do bắt nguồn từ việc có quá nhiều dữ liệu được truyền đến đại não trong một thời gian ngắn, đã vượt qua giới hạn chịu tải của đại não.
Thế nên cơ thể Đình Tấn cũng chẳng nhận lấy ảnh hưởng gì, điểm thuộc tính nhân vật không hề bị suy yếu như những lần bị thương trước đây.
Về phần thông số kỹ năng, nó hoàn toàn giống như lúc được [NPC Hướng Dẫn] giới thiệu.
- “Hừm, thử chút xem…”
[Triệu hồi Bộ Xương Đấu Sĩ]
Đình Tấn nói thầm, bàn tay khẽ vung lên, triệu hồi ra một tên Bộ Xương Đấu Sĩ.
Thời gian từ khi phóng xuất kỹ năng cho đến lúc vong linh xuất hiện trước mặt hắn đều chưa quá hai cái hơi thở.
Tốc độ triệu hồi nhanh đến mức độ như vậy làm Đình Tấn không khỏi mừng thầm trong bụng. Theo đó, hắn lại kiểm tra một lần thuộc tính chi tiết của nó.
Dựa trên hơn 500 điểm thuộc tính thể chất, kèm theo hiệu ứng tăng cường 20% hiệu quả kỹ năng của sách ma thuật và 10% hiệu ứng cường hóa thuộc tính, số lượng vong linh được triệu hồi của kỹ năng [Cường Hóa Triệu Hồi Thuật], Bộ Xương Đấu Sĩ lúc bình thường sẽ sở hữu một lượng HP ở khoảng 30.000 điểm.
Thế nhưng hiện tại, nó đã bị giảm xuống chỉ còn 15.000 điểm. Các thông số khác như lực sát thương vật lý, lực sát thương nguyên tố hay khả năng phòng thủ của nó đều bị giảm xuống một nửa.
- “Không tệ.”
Đình Tấn âm thầm gật đầu xác nhận mọi thứ đều nằm trong dự tính ban đầu của mình.
Tương tự, hắn cũng lần lượt thử với Bộ Xương Thần Tiễn Thủ, Hắc Ám Tang Thi, Bộ Xương Pháp Sư và Tu La Huyết Chiến Sĩ. Tất cả đều không có gì khác thường.
Lý do Đình Tấn chọn lựa kỹ năng này, hết thảy cũng bởi khả năng giảm xuống mức độ suy yếu khi thuấn phát kỹ năng.
Trong tương lai gần, sẽ có rất lớn nguy cơ hắn và cả [The Alliance] phải đối mặt với kẻ địch là nhân loại. Thế nên việc chuẩn bị cho chiến thuật biển người là điều cần thiết trong suy nghĩ của Đình Tấn.
Nếu như không phải là vì nguyên do này, có lẽ Đình Tấn đã lựa chọn một kỹ năng khác là [Triệu Hồn] rồi.
- “Haiz… nếu có thể được chọn lựa nhiều hơn…”
Nghĩ đến đó, Đình Tấn không kìm được lắc đầu thở dài đầy tiếc nuối.
Nói về mặt tích cực, [Triệu Hồn] giúp hắn bổ sung thêm một lượng sát thương rất lớn. Ngoài ra, hắn sẽ còn có được khả năng phụ trợ từ vong hồn là khôi phục MP sau mỗi đòn công kích, giúp hắn giảm thiểu không ít MP bị tiêu hao.
[Thiên Mạt Lao Lung] cũng là một sự lựa chọn không kém cạnh so với [Triệu Hồn].
Có thể kết hợp cả hai kỹ năng [Tử Vong Màn Che] và [Cốt Ngục], nếu có thể sử dụng nó trong trận chiến phòng thủ cứ điểm thì Đình Tấn thật khó tưởng tượng, hiệu quả sẽ tốt bất ngờ đến nhường nào.
Nhẹ lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ vẫn vơ, tâm trí Đình Tấn không có chỗ để cho tiếc nuối hay tham niệm chiếm cứ.
Ngay lúc này, có rất nhiều thứ cần hắn đi giải quyết, giả như làm cách nào sử dụng bốn điểm kỹ năng tự do, được thu hoạch từ phụ bản, một cách hiệu quả nhất.
Hoặc nghiên cứu bí kíp vong linh mà hắn đã bỏ dở một thời gian dài, kiểm tra xem liệu có kỹ năng mới nào thích hợp hắn sử dụng tại thời điểm thực lực như bây giờ hay không.
- “Em đã online rồi. Anh đến phòng làm việc của em trong [The Alliance Khách Sạn] đi.”
Đang lúc Đình Tấn suy nghĩ nên làm việc gì trước thì giọng nói của Lý Uyên đột nhiên truyền đến bên tai hắn.
- “Tới ngay!” Đáp lại một câu ngắn gọn, Đình Tấn thay đổi chủ ý, trước tiên đến gặp Lý Uyên để giải quyết vấn đề mâu thuẫn giữa hội [Rockefeller] và hội [Anh Em Việt Nam].
…
Tiến đến phòng làm việc, thân ảnh quen thuộc của Lý Uyên đã ngồi trên bàn làm việc với đống tài liệu chồng chất hai bên. Đình Tấn đưa tay gõ cửa ra hiệu, đồng thời lên tiếng hỏi.
- “Em đang bận sao?”
Quần áo trên thân đã không còn là bộ áo ngủ tơ lụa gợi cảm nữa, thay vào đó là bộ áo dài đỏ thắm truyền thống của người Việt, bó sát trên thân thể lồi lõm gợi cảm của nàng.
Bất quá, điều đó càng làm tăng thêm mị lực của Lý Uyên chứ không hề giảm sút đi chút nào. Đình Tấn có thể cảm giác được máu trong người đang nhanh chóng tăng lên.
Ngẩng đầu lên nhìn Đình Tấn, Lý Uyên buông xuống xấp tài liệu trên tay, khuôn mặt lộ ra một nụ cười mỉm chi, nhẹ giọng nói.
- “Anh ngồi đi, cần tìm em có chuyện gì?”
- “Không có gì, chỉ là nghe Lam Phúc nói rằng em đang gặp vấn đề giải quyết tranh chấp giữa hắn với người của hội [Rockefeller] nên anh định đến đây xem thế nào thôi.”
Đình Tấn cũng đáp lại nàng bằng một nụ cười tà, vừa nói vừa thong thả đi tới ngồi xuống ghế khách.
- “Anh định giải quyết thế nào?” Dường như nghe đến vấn đề nhạy cảm, Lý Uyên nhíu nhíu mày hỏi lại.
- “Lợi ích!” Đình Tấn trả lời một cách ngắn gọn.
- “Lợi ích? Ý anh là muốn đấu giá thu tiền phí viện trợ để chọn người được hỗ trợ trước?” Lý Uyên nghi hoặc hỏi.
- “Đúng, nhưng cũng không đúng.”
Đình Tấn gật đầu rồi lại lắc lắc đầu phủ quyết, khiến Lý Uyên càng thêm mơ hồ khó hiểu. Ngưng giọng một chút, hắn lại tiếp tục giải thích.
- “Là phí dịch chuyển của cổng [Thủy Tinh Thể], chúng ta sẽ trích phần trăm trong đó, ai trả giá nhiều, người đó sẽ được ưu tiên.”
Lý Uyên nghe xong chợt bừng tỉnh hiểu ra. Tuy rằng phương án này có đôi chút phong cách cháy nhà đi hôi của, nhưng dẫu sao muốn có được thu hoạch thì không thể không trả giá, mà phương án này cũng thực sự rất không tệ.
Lợi ích thực tế thì khá lớn, nhưng muốn thu được cũng cần phải chờ có thời gian. Hai bên công hội chắc chắn sẽ dễ chấp nhận hơn thay vì cần phải bỏ ra một số tiền lớn trong thời gian ngắn.
- “Em hiểu rồi, mà anh định đích thân dẫn đội đi hỗ trợ sao?” Lý Uyên gật đầu tỏ vẻ đã có kế hoạch, sau đó tiếp tục hỏi thăm Đình Tấn.
- “Ừm, anh định sẽ đi một mình. Với sức của anh, cầm cự đến lúc cứ điểm của chúng ta hoàn thành đợt phòng thủ có lẽ không phải là vấn đề quá khó.” Đình Tấn thản nhiên đáp với bộ dạng đầy tự tin.
- “Anh đúng thật là…” Lý Uyên lắc đầu cười khổ.
Theo nàng hiểu, tính cách của Đình Tấn luôn luôn là như vậy. Độc đoán, tự tin, luôn gánh lấy phần trách nhiệm nặng nề nhất lên vai mình, chẳng bao giờ chịu san sẻ cho ai.
- “Anh không định để nhóm David, Terrell theo hỗ trợ sao? Dù sao bọn họ…”
Không nhịn được lo lắng Đình Tấn lại sẽ xảy ra chuyện như hôm nay, Lý Uyên liền lên tiếng khuyên can. Nhưng còn chưa nói xong, nàng đã bị Đình Tấn ngắt lời.
- “Không cần thiết! Vả lại, bọn họ còn cần ở lại đây chỉ huy công hội chiến đấu khi anh vắng mặt. Đã đến lúc để bọn họ lên làm người lãnh đạo thực sự, không thể cứ mãi đi theo anh như thế được.”
Gần như không thể phản bác trước sự độc đoán của Đình Tấn, Lý Uyên chỉ biết lặng im nhìn hắn chăm chăm và thỏa hiệp.
- “Thôi được rồi, anh cũng đừng cố gắng quá sức, tốt nhất không để cho tình huống hôm nay lại xảy ra nữa, lại làm ảnh hưởng đến sức khỏe thì không tốt.”
- “Không có gì, đó chỉ là một chút trục trặc kỹ thuật thôi. Bây giờ anh khỏe hơn bao giờ hết, em cũng đừng lo, cứ tập trung làm việc của em rồi tranh thủ nghỉ ngơi là được.”
Đình Tấn nhếch mép cười, cố gắng dùng lời lẽ ngon ngọt trấn an nàng.
- “Chị Uyên, chị Uyên, bọn họ lại tới nữa rồi, lần này có vẻ căng lắm.”
Đúng lúc Đình Tấn đang định chào từ biệt rời đi thì từ phía bên ngoài đột ngột truyền đến một giọng nói khác.
Lạc Hồng với dáng vẻ tươi tắn hơn trước rất nhiều, vội vội vàng vàng bước nhanh vào trong phòng làm việc.
Đình Tấn có hơi ngạc nhiên khi thấy Lạc Hồng ở đây ngay lúc này, thế nhưng hắn cũng không có lên tiếng chào hỏi ngay, cứ im lặng nhìn lấy Lạc Hồng báo tin.
Hóa ra, người của hội [Rockefeller] đã đuổi tới nơi, mà lần này đã là lần thứ tư trong tuần. Có vẻ, ngày trận chiến cận kề đã làm bọn họ không thể chờ đợi được nữa.
Lạc Hồng báo tin tức xong mới để ý đến bên cạnh vẫn còn có người và càng giật mình hơn khi phát hiện người đó lại là Đình Tấn. Nàng hốt hoảng lên tiếng chào hỏi.
- “A! Chào Hội Trưởng, ngươi mới tới?”
- “Ừm, trông dáng vẻ của ngươi tốt hơn trước rất nhiều. Ở đây ăn được ngủ được, vẫn không tệ đó chứ hả?” Đình Tấn cười trêu chọc nói.
- “Hi hi, cũng đều nhờ Hội Trưởng ngươi mới được làm thư ký cho chị Uyên, coi như cuộc sống tốt hơn trước rất nhiều.”
Lạc Hồng khôi phục lại bình tĩnh xong liền lớn gan hơn rất nhiều, không ngại cùng Đình Tấn nói đùa vài câu.
- “Ừ, nếu sau này có gì cần hoặc gặp khó khăn thì cứ nói với chị Uyên hoặc mấy người David, Terrell. Trong [The Alliance] mọi người đều là anh em, đừng ngại. Tốt rồi, Uyên, cùng đi xem mấy người kia muốn nói gì đi.”
Đình Tấn gật đầu vỗ vai động viên Lạc Hồng, sau đó lại hướng về Lý Uyên nói.
- “Vâng, để em gọi anh Phúc đến cùng bàn luôn.” Lý Uyên nhanh chóng đáp.
Tiếp đến, ba người dắt nhau ra đại sảnh của [The Alliance Khách Sạn], tại nơi đó, đã có bốn người đàn ông khác ngồi đợi sẵn. Hai trong số đó là Paygat và Zabu, người thuộc phe của Michelle đã từng ủng hộ Đình Tấn trong lần đầu tiên tiến đến cứ điểm của hội [Rockefeller].
Lần hẹn gặp mặt ngày, đối phương tựa hồ không hề nghĩ đến sẽ gặp mặt Đình Tấn, thế nên ngay khi trông thấy thân ảnh của hắn, bốn người đều là một vẻ kinh ngạc ngây người.
- “Chào mọi người, không đợi lâu chứ hả?”
Mãi đến khi Đình Tấn lên tiếng chào hỏi, bọn họ mới phục hồi tinh thần, gấp rút đứng lên bắt tay chào hỏi lại.
- “Mọi an vị chờ một chút, Hội Trưởng của [Anh Em Việt Nam] sẽ đến ngay thôi. Sau đó chúng ta sẽ bàn luận tiếp cho xong trong hôm nay luôn một thể, dù sao thời gian bây giờ đang tại thời khắc gấp rút, không thể cứ lãng phí mãi được.”
Nhập tọa xong, Đình Tấn thong dong bình tĩnh nói, khiến bốn người có hơi nghi hoặc.
Trước giờ vẫn là tách ra bàn luận riêng, sao hôm nay lại bỗng dưng đổi ý. Trong đầu họ không ngừng suy đoán, mơ hồ đã nghĩ tới dụng ý của Đình Tấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook