Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
-
Chương 538: Hiện Tượng Lạ Giữa Buổi Hẹn Hò
- “Cái này e rằng không thể được.”
Vương Dật vừa nói xong, Lý Uyên đã không có một chút chần chừ nào, quả quyết từ chối thẳng thừng.
Trong mắt Đình Tấn, Lý Uyên bây giờ đã hoàn toàn khôi phục lại với bộ dáng cao lãnh, uy nghiêm của nàng trước đây. Một lời nói ra, khí thế từ kẻ ngồi trên đè ép tới, đủ để làm cho người đối diện sinh ra cảm giác rụt rè không còn có ý định muốn mặc cả thêm.
Rất rõ ràng, một mặt ngây ngô mà Lý Uyên biểu lộ ra chỉ có thể xuất hiện trước Đình Tấn hoặc những người thân cận trong gia đình của nàng, còn đối với những người khác, bản tâm nàng vẫn duy trì một khoảng cách bất biến.
Điều đó không khỏi khiến cho Vương Dật càng kinh ngạc, gấp giọng hô lên.
- “Tại sao? Tổng giám đốc Lý Uyên xin suy xét lại, luận về tiềm lực tập đoàn của chúng ta đều vượt trội hơn [Lam Sơn] rất nhiều, còn luận về quy mô cũng cũng thuộc hạng nhất nhì ở châu Á. Cớ sao ngài có thể mở một cửa cho [Lam Sơn] nhưng lại không thể cấp cơ hội cho chúng ta? Nếu là vì vấn đề phí tổn nhập xuất hay giá cả sản phẩm, chúng ta có thể thương lượng lại cũng tốt mà?”
Nói hết ra một tràng, Vương Dật chăm chăm nhìn lấy Lý Uyên, tựa hồ chờ mong đối phương sẽ suy xét lại điều kiện mình đã nêu ra. Ấy thế nhưng đáng tiếc, Lý Uyên vẫn là lắc lắc đầu, thản nhiên nói từ chối.
- “Chuyện này không có chỗ thương lượng, nếu không còn chuyện gì khác thì xin ngài đừng làm phiền cuộc hẹn của chúng ta.”
Sững sờ mất một giây đồng hồ, Vương Dật mới khô khan thốt ra một câu.
- “Thật không còn chỗ để thương lượng?”
- “Đúng, mời ngài đi cho, xin đừng làm phiền chúng ta.”
Lý Uyên mạnh hạnh hờ hững, nhàn nhạt đáp lại một tiếng rồi ngoảnh mặt nhìn đi, cơ hồ không quan tâm đến những gì Vương Dật sẽ nói sau đó nữa.
Ngồi im tại chỗ há to miệng như muốn nói gì nhưng lại không thể thốt nên lời, Vương Dật hết nhìn Lý Uyên rồi lại chuyển sang Đình Tấn, sau cùng mới cắn răng thu dọn đồ rời đi, không thèm nói một lời chào với hai người.
Suốt buổi thảo luận, Vương Dật không hề để ý đến thân phận của Đình Tấn ngồi cạnh. Phỏng chừng chính hắn cũng không tài nào ngờ tới, đây là người đứng đầu của tập đoàn [The Alliance] mà hắn đang muốn làm đồng bọn hợp tác.
- “Làm như thế có hơi quá không?”
Im lặng ngồi nghe ngóng từ đầu đến giờ, Đình Tấn hiện tại mới lên tiếng hỏi dò Lý Uyên. Nội tâm âm thầm không ngừng suy đoán vì sao Lý Uyên lại làm như thế.
Biết rõ Đình Tấn không hiểu về mối quan hệ của Vương Dật với tập đoàn [Lam Sơn], Lý Uyên cũng không giận, một mặt mỉm cười dịu dàng, thần tình nhàn định lắc nhẹ đầu giải thích.
- “Không có gì, tên này đối với Lam gia có ý đồ xấu cho nên ta mới khước từ thôi. Vả lại theo ta tính toán, với sản phẩm của [The Alliance Y Dược] thì chỉ cần vài tháng thôi, Lam gia liền có thể khuếch trương mở rộng chi nhánh ra khắp cả châu Á rồi. Đến lúc đó, người đại diện thứ hai ở châu Á có vẻ như khá là dư thừa rồi.”
Trầm tư một chút, Đình Tấn không nói thêm gì nữa, âm thầm điểm nhẹ đầu, ra hiệu đã hiểu rõ.
Trong chuyện kinh doanh buôn bán, hắn tuy có thể làm ra một chút hoạch định, nhưng hiển nhiên tầm nhìn chiến lược cũng như khả năng khống chế thị trường sẽ không thể sánh bằng được Lý Uyên.
Nếu nàng đã nói mọi chuyện sẽ ổn, vậy hắn tất nhiên không còn nghi ngờ gì nữa. Chưa kể, Lý Uyên đã nói đối phương còn là kẻ địch của Lam gia đây.
Khi không lại đi giúp đỡ người ngoài đối đầu với đồng minh của mình, Đình Tấn chắc chắn sẽ chẳng dại gì mà làm điều ngu ngốc đó.
Hai người cứ như vậy tiếp tục bữa ăn dặm trong vui vẻ, mà Vương Dật ngay khi vừa bước chân ra khỏi khu trung tâm mua sắm sang trọng, thì tức khắc lấy điện thoại đánh gọi đi.
- “Thế nào rồi?”
- “Thất bại rồi thưa Chủ Tịch, đối phương tựa hồ không muốn cho chúng ta nhúng tay vào chuyện mở rộng đại lý sản phẩm.”
- “Vậy thì thực hiện kế hoạch thứ hai, nhớ cẩn thận đừng để lộ dấu vết. Đối phương là người nước ngoài, động tĩnh quá lớn động đến Liên Hiệp Quốc thì ta cũng không gánh chịu được đâu.”
- “Đã hiểu!”
‘Tút…’
Vương Dật thông qua điện thoại báo tin, đôi bên đối thoại vài câu rất ngắn gọn thì lập tức cúp máy. Bất quá, Vương Dật vẫn không ngừng lại, tiếp tục gọi đi tiếp cho một người khác.
- “Bắt đầu thực thi kế hoạch, trong vòng buổi tối ngày mai ta muốn thấy người.”
- “Rõ!”
Từ bên trong điện thoại truyền ra một giọng nói trầm lạnh, đối phương chỉ đáp lại Vương Dật bằng một từ, sau đó lập tức tắt máy.
Đối phương đột ngột cắt đứt liên lạc, Vương Dật cũng không có quá nhiều ngạc nhiên, gương mặt lạnh lùng tháo dỡ vòng tay điện thoại, tiện tay ném thẳng vào một cái sọt rác trên đường đi ra bãi đỗ xe rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
…
Thời gian thấm thoát trôi dần qua, một ngày mới đó đã bắt đầu tiến vào buổi xế chiều, mặt trời đỏ rực nhanh chóng chìm dần xuống dưới đường chân trời.
- “Ha… nhanh thật, mới đó đã sắp hết ngày rồi.”
Vươn vai thẳng tấp, duỗi lưng một cái thật căng, Lý Uyên tràn ngập lưu luyến than thở.
Liếc mắt nhìn sang, Đình Tấn vô tình trông thấy đôi gò bông đào của Lý Uyên đang căng cứng, dường như sắp vượt ra khỏi lớp áo mỏng che chắn, thậm chí dưới ánh sáng đèn đường mờ mịt còn có thể thấy rõ những viền hoa văn của lớp áo lót bên dưới.
‘Ực…’
Cảnh sắc nóng bỏng khiến hắn không kìm được phải nuốt vào một ngụm nước cho đỡ khô khốc cuống họng. Nội tâm thầm niệm loạn xạ các loại chú ngữ ma pháp, cầu mong siêu thoát khỏi hai quả cầu tròn trịa hắc ám kia.
- “Đi thôi, nghe Ba Đậu Đậu nói buổi tối ở nơi này có một con phố hàng quán khá nhộn nhịp. Ngày trước ta vẫn thường nghe mẹ kể lại, bây giờ thật tò mò muốn biết thực tế nó ra sao.”
Lý Uyên giống như không phát hiện ra ánh mắt khác thường của Đình Tấn, tâm trạng hạnh phúc lôi kéo tay hắn đi rời đi khu mua sắm sang trọng.
Nghe Lý Uyên nhắc tới mẹ của mình, Đình Tấn không tự chủ cảm thấy mủi lòng, ý định muốn trở về tu luyện cũng theo đó mà bay đi gần hết.
Hai người dắt tay nhau đi bộ qua khu phố cổ, tại nơi này tuy đã trải qua nhiều năm tháng nhưng nó vẫn còn lưu giữ rất nhiều đặc trưng của người Việt, ví như hàng quán bày biện dọc hai bên đường, người người thay phiên gọi hàng chào mời khách qua đường.
- “A cái này ăn ngon!”
Hết nhìn đông ngó tây, liên tục nhấm nháp các loại món ăn vặt bày biện bên đường, hai mắt Lý Uyên sáng rực tinh quang, bên trong hiện lên vô số ngôi sao nhỏ.
Thân ảnh yểu điệu không ngừng luồn lách qua dòng người tấp nập, tựa như một con chim én không ngừng chuyển đổi những cành cây, tìm đến quán hàng có đồ vật hấp dẫn, dẫu trên miệng Lý Uyên có dính đầy dầu mỡ thì không vì thế mà làm mất đi vẻ xinh đẹp của nàng.
- “Từ từ, chờ ta ư…m”
Đình Tấn bị lôi kéo đầu óc xoay vòng đến chóng mặt, vừa há miệng kêu gọi Lý Uyên thì lập tức bị một cái xiên que thịt nướng đút vào, bịt kín hết đường nói chuyện.
Lý Uyên như một cô bé, che miệng cười giòn không hề cố kỵ lấy mọi người xung quanh, trông bộ dạng không có một tí nào phong phạm của vị tổng giám đốc cao lãnh, ngạo khí trước đó nữa.
Đường đi về cuối con phố càng lúc càng vắng vẻ, đến thời điểm hàng quán hai bên đường đã không còn lại cái nào, Đình Tấn mới phát hiện mình đã đi vào một cái công viên công cộng.
Xung quanh chỉ có cây cối cùng vài cái băng ghế đá cho những ai đi vào công viên tản bộ, ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo làm cho cả hai người vô thức thong thả lại cước bộ, nhàn nhã tản mạn trên con đường mòn.
Không khí lạnh của buổi đêm phả vào mặt, Đình Tấn cực kì hưởng thụ hít lấy một hơi thật sâu. Hơi lạnh tràn ngập hai lá phổi trong phút chốc, vô tình làm đầu óc hắn cũng tỉnh táo thư thả hơn.
- “Hả?!”
Nhưng bất thình lình, ngay lúc ấy, Đình Tấn đột nhiên phát giác ra một loại dự cảm bất hảo trong lòng, tựa hồ như có ai đó đang nhòm ngó bọn họ, rình rập ở đâu đó xung quanh nơi công viên yên ắng này.
Ngay tức khắc xoay lưng nhìn lại phía sau, mà để hắn thất vọng là không có phát hiện ra bóng dáng nào cả.
- “Có chuyện gì vậy?”
Lý Uyên bị cử động bất chợt của Đình Tấn làm cho tò mò theo, vội lên tiếng hỏi.
- “Không có gì.”
Không muốn để nàng lo lắng, Đình Tấn lắc lắc đầu nhếch miệng cười khẽ, nhẹ giọng trấn an.
Thở phào ra một hơi, Lý Uyên yên tâm không nghĩ ngợi gì nhiều, một tay choàng lên ôm chặt lấy Đình Tấn, bước từng bước nhỏ vô định đi về phía trước.
Đôi mắt chậm rãi khép hờ lại, Lý Uyên từng chút một hưởng thụ lấy cái cảm giác yên bình ngắn ngủi này, cứ muốn nó mãi mãi kéo dài không bao giờ chấm dứt.
Được ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy mọi thứ bỗng trở nên tĩnh lặng đi rất nhiều, phảng phất như không có thứ gì có thể gây nguy hiểm cho mình.
- “Có lẽ, đây là cảm giác an toàn mà mẹ vẫn thường hay nói.”
Trong đầu nàng nghĩ thầm, nhớ lại những lời nói của mẹ mình khi còn bé, rằng một khi ở bên cạnh người đàn ông cho nàng có được cảm giác an toàn, yên bình trước mọi cơn sóng to gió lớn, đó chính là thời điểm nàng đã yêu đối phương.
Thật sự bị mê luyến cái cảm giác ấy, chẳng tài nào dứt ra được, Lý Uyên không hề nhận ra trạng thái bất ổn của Đình Tấn.
Ánh mắt hắn không ngừng dáo dác ngó nhìn xung quanh, hắn không tin là dự cảm của mình sẽ bị sai lầm vào lúc này.
Bất quá, thị giác không thể phát hiện ra được cái gì ngoài không gian tăm tối, chỉ có cây cối, ánh đèn mờ ảo cùng với vài cái băng ghế đá hay bụi cây trống rỗng.
Đình Tấn cảm thấy không ổn, liền không chút do dự chuyển sang sử dụng phương pháp khác, sóng tinh thần trong chớp mắt phát tán ra xung quanh dò xét.
- “Ngươi biết không, hôm nay ta vui lắm. Đây là buổi hẹn hò đúng nghĩa đầu tiên trong đời ta. Hết thảy nhờ có người mà ta mới tìm tới thân nhân, lại được tận mắt chứng kiến, làm được nhiều thứ mà ta luôn mong ước. Ta thật không dám tin rằng đây là hiện thực, vẫn cứ nghĩ mình đang trong một giấc mơ mà thôi.”
Đúng lúc này, Đình Tấn chợt nghe đến giọng thủ thỉ của Lý Uyên trong lồng ngực mình, tuy nhiên cũng không có lên tiếng đáp lại câu nào, một mực giữ im lặng.
Lim dim mắt nhìn về phía trước mặt, đến khi nói đoạn, Lý Uyên bỗng dưng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện hai mắt Đình Tấn cũng đang nhắm nghiền, thầm nghĩ hắn có vẻ cũng thích cảm giác này, thế là nội tâm sinh ra cảm giác hạnh phúc vô bờ.
Cũng ngay tại khoảnh khắc ấy, Đình Tấn bỗng nhiên cảm nhận được nguy hiểm đổ ập đến, nhịp tim gia tốc đập nhanh bất thường, tâm niệm vừa động liền sử dụng phương pháp triệu hồi vừa nghiên cứu thành công, phóng xuất ra kỹ năng bảo hộ.
Đồng thời, một tay hắn theo phản xạ tự nhiên với ra, ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Lý Uyên, kéo nàng dán chặt vào người hắn, cùng hưởng chung lấy sự bảo hộ của kỹ năng.
Lý Uyên thấy Đình Tấn không nói gì, vẫn im lặng đứng trơ ra đó nhưng lại làm ra hành động nhiệt tình như thế, liền không thể kìm lòng thêm một chút nào nữa.
- “Thực sự cám ơn ngươi nhiều lắm, Tấn à.”
Toàn bộ thân thể nàng tỏa nhiệt, lấy thế sét đánh chồm tới trước, hai tay đồng loạt choàng lên cổ hắn, nhón chân đặt lên môi đối phương một nụ hôn.
- “Cái gì v…”
Trong khi đó, Đình Tấn đang tập trung tinh thần triệu hồi kỹ năng thì chợt cảm nhận được một hồi ẩm ước, mềm mại, lại ấm áp tập kích đôi bờ môi.
Vô thanh vô thức tình huống diễn ra quá đột xuất, xém chút khiến hắn thất thủ, tinh thần không vững mà phá hư quá trình triệu hồi kỹ năng.
Thế nhưng may mắn nhờ nghị lực cứng cỏi, cùng vô số câu chú ngữ chồng chất, đánh lạc hướng sự chú ý mới trụ vững, hoàn thành được quá trình triệu hồi kỹ năng.
- “Phù… cũng may ta đây cứng rắn.” - Đình Tấn âm thầm vuốt ngực cảm thán trong tưởng tượng.
‘Soạt…’
Nói thì chậm nhưng toàn bộ quá trình chỉ là diễn ra trong giây lát. Năm tấm khiên xương cốt từ trong hư vô theo mệnh lệnh được triệu hồi trở về, dùng tốc độ chớp nhoáng dựng thành hình rồi điên cuồng đảo quanh người Đình Tấn.
‘Bụp chíu…’
Mắt Lý Uyên vừa nhắm lại, liền bất chợt nghe đến một âm thanh như tiếng pháo hoa nổ, tiếp đến còn kèm theo một đoàn ánh sáng rực lên giữa màn đêm.
Thế nhưng mà đang trong lúc tận hưởng nụ hôn tình tứ, Lý Uyên lười biếng không muốn mở mắt ra, cho nên cứ giữ nguyên tư thế như vậy một lúc lâu.
Hai đôi bờ môi hòa quyện vào nhau không ngừng trao đổi chiêu thức, mà chẳng ai trong số họ biết được ở cách đó gần nửa cây số, có một người đang nghiến răng nghiến lợi tức giận chửi rủa.
- “Cái mẹ nó, hai tên này còn muốn đánh dã chiến trước mặt ta?!”
Vừa nói, một con mắt đang trừng lớn bằng quả trứng gà, tại trước ống nhòm súng năng lượng trên tay hắn, như đang muốn phun ra lửa, làm một tên đồng bạn ở bên cạnh có cơ hội được đổ thêm chút dầu vào.
- “Rõ ràng hai người kia không coi ngươi ra gì rồi, đến xem ta đây.”
Nói lời châm chọc đối phương xong, ngón tay đặt trên cò súng của tên này tức thì siết chặt, một đoàn năng lượng nóng hầm hập từ nòng súng, lấy tốc độ ánh sáng phóng thẳng về phía Đình Tấn.
‘Bụp… chíu’
Ánh sáng va chạm lấy một tấm khiên xương cốt, lại tiếp tục có một âm thanh kì lạ vang lên, mà còn đúng ngay thời điểm hai mắt Lý Uyên vừa mở ra.
- “Ồ…”
Trông thấy một vùng ánh sáng bao trùm lấy thiên không bên trên đầu, tâm niệm Lý Uyên bỗng cảm thấy mông lung, giống như đang nằm mơ.
- “Hôm nay ngày lễ lộc gì lại có bắn pháo hoa vậy nhỉ?”
Vương Dật vừa nói xong, Lý Uyên đã không có một chút chần chừ nào, quả quyết từ chối thẳng thừng.
Trong mắt Đình Tấn, Lý Uyên bây giờ đã hoàn toàn khôi phục lại với bộ dáng cao lãnh, uy nghiêm của nàng trước đây. Một lời nói ra, khí thế từ kẻ ngồi trên đè ép tới, đủ để làm cho người đối diện sinh ra cảm giác rụt rè không còn có ý định muốn mặc cả thêm.
Rất rõ ràng, một mặt ngây ngô mà Lý Uyên biểu lộ ra chỉ có thể xuất hiện trước Đình Tấn hoặc những người thân cận trong gia đình của nàng, còn đối với những người khác, bản tâm nàng vẫn duy trì một khoảng cách bất biến.
Điều đó không khỏi khiến cho Vương Dật càng kinh ngạc, gấp giọng hô lên.
- “Tại sao? Tổng giám đốc Lý Uyên xin suy xét lại, luận về tiềm lực tập đoàn của chúng ta đều vượt trội hơn [Lam Sơn] rất nhiều, còn luận về quy mô cũng cũng thuộc hạng nhất nhì ở châu Á. Cớ sao ngài có thể mở một cửa cho [Lam Sơn] nhưng lại không thể cấp cơ hội cho chúng ta? Nếu là vì vấn đề phí tổn nhập xuất hay giá cả sản phẩm, chúng ta có thể thương lượng lại cũng tốt mà?”
Nói hết ra một tràng, Vương Dật chăm chăm nhìn lấy Lý Uyên, tựa hồ chờ mong đối phương sẽ suy xét lại điều kiện mình đã nêu ra. Ấy thế nhưng đáng tiếc, Lý Uyên vẫn là lắc lắc đầu, thản nhiên nói từ chối.
- “Chuyện này không có chỗ thương lượng, nếu không còn chuyện gì khác thì xin ngài đừng làm phiền cuộc hẹn của chúng ta.”
Sững sờ mất một giây đồng hồ, Vương Dật mới khô khan thốt ra một câu.
- “Thật không còn chỗ để thương lượng?”
- “Đúng, mời ngài đi cho, xin đừng làm phiền chúng ta.”
Lý Uyên mạnh hạnh hờ hững, nhàn nhạt đáp lại một tiếng rồi ngoảnh mặt nhìn đi, cơ hồ không quan tâm đến những gì Vương Dật sẽ nói sau đó nữa.
Ngồi im tại chỗ há to miệng như muốn nói gì nhưng lại không thể thốt nên lời, Vương Dật hết nhìn Lý Uyên rồi lại chuyển sang Đình Tấn, sau cùng mới cắn răng thu dọn đồ rời đi, không thèm nói một lời chào với hai người.
Suốt buổi thảo luận, Vương Dật không hề để ý đến thân phận của Đình Tấn ngồi cạnh. Phỏng chừng chính hắn cũng không tài nào ngờ tới, đây là người đứng đầu của tập đoàn [The Alliance] mà hắn đang muốn làm đồng bọn hợp tác.
- “Làm như thế có hơi quá không?”
Im lặng ngồi nghe ngóng từ đầu đến giờ, Đình Tấn hiện tại mới lên tiếng hỏi dò Lý Uyên. Nội tâm âm thầm không ngừng suy đoán vì sao Lý Uyên lại làm như thế.
Biết rõ Đình Tấn không hiểu về mối quan hệ của Vương Dật với tập đoàn [Lam Sơn], Lý Uyên cũng không giận, một mặt mỉm cười dịu dàng, thần tình nhàn định lắc nhẹ đầu giải thích.
- “Không có gì, tên này đối với Lam gia có ý đồ xấu cho nên ta mới khước từ thôi. Vả lại theo ta tính toán, với sản phẩm của [The Alliance Y Dược] thì chỉ cần vài tháng thôi, Lam gia liền có thể khuếch trương mở rộng chi nhánh ra khắp cả châu Á rồi. Đến lúc đó, người đại diện thứ hai ở châu Á có vẻ như khá là dư thừa rồi.”
Trầm tư một chút, Đình Tấn không nói thêm gì nữa, âm thầm điểm nhẹ đầu, ra hiệu đã hiểu rõ.
Trong chuyện kinh doanh buôn bán, hắn tuy có thể làm ra một chút hoạch định, nhưng hiển nhiên tầm nhìn chiến lược cũng như khả năng khống chế thị trường sẽ không thể sánh bằng được Lý Uyên.
Nếu nàng đã nói mọi chuyện sẽ ổn, vậy hắn tất nhiên không còn nghi ngờ gì nữa. Chưa kể, Lý Uyên đã nói đối phương còn là kẻ địch của Lam gia đây.
Khi không lại đi giúp đỡ người ngoài đối đầu với đồng minh của mình, Đình Tấn chắc chắn sẽ chẳng dại gì mà làm điều ngu ngốc đó.
Hai người cứ như vậy tiếp tục bữa ăn dặm trong vui vẻ, mà Vương Dật ngay khi vừa bước chân ra khỏi khu trung tâm mua sắm sang trọng, thì tức khắc lấy điện thoại đánh gọi đi.
- “Thế nào rồi?”
- “Thất bại rồi thưa Chủ Tịch, đối phương tựa hồ không muốn cho chúng ta nhúng tay vào chuyện mở rộng đại lý sản phẩm.”
- “Vậy thì thực hiện kế hoạch thứ hai, nhớ cẩn thận đừng để lộ dấu vết. Đối phương là người nước ngoài, động tĩnh quá lớn động đến Liên Hiệp Quốc thì ta cũng không gánh chịu được đâu.”
- “Đã hiểu!”
‘Tút…’
Vương Dật thông qua điện thoại báo tin, đôi bên đối thoại vài câu rất ngắn gọn thì lập tức cúp máy. Bất quá, Vương Dật vẫn không ngừng lại, tiếp tục gọi đi tiếp cho một người khác.
- “Bắt đầu thực thi kế hoạch, trong vòng buổi tối ngày mai ta muốn thấy người.”
- “Rõ!”
Từ bên trong điện thoại truyền ra một giọng nói trầm lạnh, đối phương chỉ đáp lại Vương Dật bằng một từ, sau đó lập tức tắt máy.
Đối phương đột ngột cắt đứt liên lạc, Vương Dật cũng không có quá nhiều ngạc nhiên, gương mặt lạnh lùng tháo dỡ vòng tay điện thoại, tiện tay ném thẳng vào một cái sọt rác trên đường đi ra bãi đỗ xe rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
…
Thời gian thấm thoát trôi dần qua, một ngày mới đó đã bắt đầu tiến vào buổi xế chiều, mặt trời đỏ rực nhanh chóng chìm dần xuống dưới đường chân trời.
- “Ha… nhanh thật, mới đó đã sắp hết ngày rồi.”
Vươn vai thẳng tấp, duỗi lưng một cái thật căng, Lý Uyên tràn ngập lưu luyến than thở.
Liếc mắt nhìn sang, Đình Tấn vô tình trông thấy đôi gò bông đào của Lý Uyên đang căng cứng, dường như sắp vượt ra khỏi lớp áo mỏng che chắn, thậm chí dưới ánh sáng đèn đường mờ mịt còn có thể thấy rõ những viền hoa văn của lớp áo lót bên dưới.
‘Ực…’
Cảnh sắc nóng bỏng khiến hắn không kìm được phải nuốt vào một ngụm nước cho đỡ khô khốc cuống họng. Nội tâm thầm niệm loạn xạ các loại chú ngữ ma pháp, cầu mong siêu thoát khỏi hai quả cầu tròn trịa hắc ám kia.
- “Đi thôi, nghe Ba Đậu Đậu nói buổi tối ở nơi này có một con phố hàng quán khá nhộn nhịp. Ngày trước ta vẫn thường nghe mẹ kể lại, bây giờ thật tò mò muốn biết thực tế nó ra sao.”
Lý Uyên giống như không phát hiện ra ánh mắt khác thường của Đình Tấn, tâm trạng hạnh phúc lôi kéo tay hắn đi rời đi khu mua sắm sang trọng.
Nghe Lý Uyên nhắc tới mẹ của mình, Đình Tấn không tự chủ cảm thấy mủi lòng, ý định muốn trở về tu luyện cũng theo đó mà bay đi gần hết.
Hai người dắt tay nhau đi bộ qua khu phố cổ, tại nơi này tuy đã trải qua nhiều năm tháng nhưng nó vẫn còn lưu giữ rất nhiều đặc trưng của người Việt, ví như hàng quán bày biện dọc hai bên đường, người người thay phiên gọi hàng chào mời khách qua đường.
- “A cái này ăn ngon!”
Hết nhìn đông ngó tây, liên tục nhấm nháp các loại món ăn vặt bày biện bên đường, hai mắt Lý Uyên sáng rực tinh quang, bên trong hiện lên vô số ngôi sao nhỏ.
Thân ảnh yểu điệu không ngừng luồn lách qua dòng người tấp nập, tựa như một con chim én không ngừng chuyển đổi những cành cây, tìm đến quán hàng có đồ vật hấp dẫn, dẫu trên miệng Lý Uyên có dính đầy dầu mỡ thì không vì thế mà làm mất đi vẻ xinh đẹp của nàng.
- “Từ từ, chờ ta ư…m”
Đình Tấn bị lôi kéo đầu óc xoay vòng đến chóng mặt, vừa há miệng kêu gọi Lý Uyên thì lập tức bị một cái xiên que thịt nướng đút vào, bịt kín hết đường nói chuyện.
Lý Uyên như một cô bé, che miệng cười giòn không hề cố kỵ lấy mọi người xung quanh, trông bộ dạng không có một tí nào phong phạm của vị tổng giám đốc cao lãnh, ngạo khí trước đó nữa.
Đường đi về cuối con phố càng lúc càng vắng vẻ, đến thời điểm hàng quán hai bên đường đã không còn lại cái nào, Đình Tấn mới phát hiện mình đã đi vào một cái công viên công cộng.
Xung quanh chỉ có cây cối cùng vài cái băng ghế đá cho những ai đi vào công viên tản bộ, ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo làm cho cả hai người vô thức thong thả lại cước bộ, nhàn nhã tản mạn trên con đường mòn.
Không khí lạnh của buổi đêm phả vào mặt, Đình Tấn cực kì hưởng thụ hít lấy một hơi thật sâu. Hơi lạnh tràn ngập hai lá phổi trong phút chốc, vô tình làm đầu óc hắn cũng tỉnh táo thư thả hơn.
- “Hả?!”
Nhưng bất thình lình, ngay lúc ấy, Đình Tấn đột nhiên phát giác ra một loại dự cảm bất hảo trong lòng, tựa hồ như có ai đó đang nhòm ngó bọn họ, rình rập ở đâu đó xung quanh nơi công viên yên ắng này.
Ngay tức khắc xoay lưng nhìn lại phía sau, mà để hắn thất vọng là không có phát hiện ra bóng dáng nào cả.
- “Có chuyện gì vậy?”
Lý Uyên bị cử động bất chợt của Đình Tấn làm cho tò mò theo, vội lên tiếng hỏi.
- “Không có gì.”
Không muốn để nàng lo lắng, Đình Tấn lắc lắc đầu nhếch miệng cười khẽ, nhẹ giọng trấn an.
Thở phào ra một hơi, Lý Uyên yên tâm không nghĩ ngợi gì nhiều, một tay choàng lên ôm chặt lấy Đình Tấn, bước từng bước nhỏ vô định đi về phía trước.
Đôi mắt chậm rãi khép hờ lại, Lý Uyên từng chút một hưởng thụ lấy cái cảm giác yên bình ngắn ngủi này, cứ muốn nó mãi mãi kéo dài không bao giờ chấm dứt.
Được ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy mọi thứ bỗng trở nên tĩnh lặng đi rất nhiều, phảng phất như không có thứ gì có thể gây nguy hiểm cho mình.
- “Có lẽ, đây là cảm giác an toàn mà mẹ vẫn thường hay nói.”
Trong đầu nàng nghĩ thầm, nhớ lại những lời nói của mẹ mình khi còn bé, rằng một khi ở bên cạnh người đàn ông cho nàng có được cảm giác an toàn, yên bình trước mọi cơn sóng to gió lớn, đó chính là thời điểm nàng đã yêu đối phương.
Thật sự bị mê luyến cái cảm giác ấy, chẳng tài nào dứt ra được, Lý Uyên không hề nhận ra trạng thái bất ổn của Đình Tấn.
Ánh mắt hắn không ngừng dáo dác ngó nhìn xung quanh, hắn không tin là dự cảm của mình sẽ bị sai lầm vào lúc này.
Bất quá, thị giác không thể phát hiện ra được cái gì ngoài không gian tăm tối, chỉ có cây cối, ánh đèn mờ ảo cùng với vài cái băng ghế đá hay bụi cây trống rỗng.
Đình Tấn cảm thấy không ổn, liền không chút do dự chuyển sang sử dụng phương pháp khác, sóng tinh thần trong chớp mắt phát tán ra xung quanh dò xét.
- “Ngươi biết không, hôm nay ta vui lắm. Đây là buổi hẹn hò đúng nghĩa đầu tiên trong đời ta. Hết thảy nhờ có người mà ta mới tìm tới thân nhân, lại được tận mắt chứng kiến, làm được nhiều thứ mà ta luôn mong ước. Ta thật không dám tin rằng đây là hiện thực, vẫn cứ nghĩ mình đang trong một giấc mơ mà thôi.”
Đúng lúc này, Đình Tấn chợt nghe đến giọng thủ thỉ của Lý Uyên trong lồng ngực mình, tuy nhiên cũng không có lên tiếng đáp lại câu nào, một mực giữ im lặng.
Lim dim mắt nhìn về phía trước mặt, đến khi nói đoạn, Lý Uyên bỗng dưng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện hai mắt Đình Tấn cũng đang nhắm nghiền, thầm nghĩ hắn có vẻ cũng thích cảm giác này, thế là nội tâm sinh ra cảm giác hạnh phúc vô bờ.
Cũng ngay tại khoảnh khắc ấy, Đình Tấn bỗng nhiên cảm nhận được nguy hiểm đổ ập đến, nhịp tim gia tốc đập nhanh bất thường, tâm niệm vừa động liền sử dụng phương pháp triệu hồi vừa nghiên cứu thành công, phóng xuất ra kỹ năng bảo hộ.
Đồng thời, một tay hắn theo phản xạ tự nhiên với ra, ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Lý Uyên, kéo nàng dán chặt vào người hắn, cùng hưởng chung lấy sự bảo hộ của kỹ năng.
Lý Uyên thấy Đình Tấn không nói gì, vẫn im lặng đứng trơ ra đó nhưng lại làm ra hành động nhiệt tình như thế, liền không thể kìm lòng thêm một chút nào nữa.
- “Thực sự cám ơn ngươi nhiều lắm, Tấn à.”
Toàn bộ thân thể nàng tỏa nhiệt, lấy thế sét đánh chồm tới trước, hai tay đồng loạt choàng lên cổ hắn, nhón chân đặt lên môi đối phương một nụ hôn.
- “Cái gì v…”
Trong khi đó, Đình Tấn đang tập trung tinh thần triệu hồi kỹ năng thì chợt cảm nhận được một hồi ẩm ước, mềm mại, lại ấm áp tập kích đôi bờ môi.
Vô thanh vô thức tình huống diễn ra quá đột xuất, xém chút khiến hắn thất thủ, tinh thần không vững mà phá hư quá trình triệu hồi kỹ năng.
Thế nhưng may mắn nhờ nghị lực cứng cỏi, cùng vô số câu chú ngữ chồng chất, đánh lạc hướng sự chú ý mới trụ vững, hoàn thành được quá trình triệu hồi kỹ năng.
- “Phù… cũng may ta đây cứng rắn.” - Đình Tấn âm thầm vuốt ngực cảm thán trong tưởng tượng.
‘Soạt…’
Nói thì chậm nhưng toàn bộ quá trình chỉ là diễn ra trong giây lát. Năm tấm khiên xương cốt từ trong hư vô theo mệnh lệnh được triệu hồi trở về, dùng tốc độ chớp nhoáng dựng thành hình rồi điên cuồng đảo quanh người Đình Tấn.
‘Bụp chíu…’
Mắt Lý Uyên vừa nhắm lại, liền bất chợt nghe đến một âm thanh như tiếng pháo hoa nổ, tiếp đến còn kèm theo một đoàn ánh sáng rực lên giữa màn đêm.
Thế nhưng mà đang trong lúc tận hưởng nụ hôn tình tứ, Lý Uyên lười biếng không muốn mở mắt ra, cho nên cứ giữ nguyên tư thế như vậy một lúc lâu.
Hai đôi bờ môi hòa quyện vào nhau không ngừng trao đổi chiêu thức, mà chẳng ai trong số họ biết được ở cách đó gần nửa cây số, có một người đang nghiến răng nghiến lợi tức giận chửi rủa.
- “Cái mẹ nó, hai tên này còn muốn đánh dã chiến trước mặt ta?!”
Vừa nói, một con mắt đang trừng lớn bằng quả trứng gà, tại trước ống nhòm súng năng lượng trên tay hắn, như đang muốn phun ra lửa, làm một tên đồng bạn ở bên cạnh có cơ hội được đổ thêm chút dầu vào.
- “Rõ ràng hai người kia không coi ngươi ra gì rồi, đến xem ta đây.”
Nói lời châm chọc đối phương xong, ngón tay đặt trên cò súng của tên này tức thì siết chặt, một đoàn năng lượng nóng hầm hập từ nòng súng, lấy tốc độ ánh sáng phóng thẳng về phía Đình Tấn.
‘Bụp… chíu’
Ánh sáng va chạm lấy một tấm khiên xương cốt, lại tiếp tục có một âm thanh kì lạ vang lên, mà còn đúng ngay thời điểm hai mắt Lý Uyên vừa mở ra.
- “Ồ…”
Trông thấy một vùng ánh sáng bao trùm lấy thiên không bên trên đầu, tâm niệm Lý Uyên bỗng cảm thấy mông lung, giống như đang nằm mơ.
- “Hôm nay ngày lễ lộc gì lại có bắn pháo hoa vậy nhỉ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook