Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
-
Chương 503: Từ Chối – Tiễn Khách
- “Ngươi nói ta không đủ tư cách để bàn chuyện cùng ngươi?”
Thất thần trong chốc lát, Yiman lập tức liền hồi phục lại tinh thần, mang theo vẻ mặt cực độ khó tin, trợn mắt nhìn Đình Tấn, rồi vừa chỉ tay vào mặt mình, vừa nói.
- “Chuyện này can hệ trọng đại đến sự tồn tại của cái cứ điểm này, nếu không phải quản lý, Hội Trưởng hay người chịu trách nhiệm ở cái cứ điểm này, vậy khẳng định không có tư cách để bàn chuyện với ta.”
Nhàn nhạt cất giọng nói, Đình Tấn từ đầu đến cuối đều biểu lộ hờ hững, tựa như chẳng thèm để Yiman vào mắt.
Cảm nhận được ý tứ khinh miệt của đối phương, Yiman trong lòng bỗng dưng cuộn trào lên một cơn tức giận, từng thớ thịt trên gương mặt nhăn nhó co giật liên hồi, hung tợn gằn từng chữ nói ra.
- “Đừng có nghĩ rằng được mọi người gọi bằng cái danh hiệu đệ nhất công hội thì nghênh ngang, không để ai vào mắt. Nói cho ngươi biết, so với [Rockefeller], [The Alliance] của các ngươi cũng chẳng khác gì một đứa bé mới lớn đâ...u”
- “Ngừng ngừng ngừng…”
Bất quá, chưa kịp nói xong thì hắn lại tiếp tục bị Đình Tấn giơ tay ngăn lại cắt đứt mấy lời tiếp theo định nói.
Dưới hàng trăm cặp mắt ngỡ ngàng của người chơi tại cứ điểm [Rockefeller], Đình Tấn dõng dạc đáp trả.
- “Ngay từ đầu, là hội [Rockefeller] các ngươi tới cầu cạnh ta để được liên minh với [The Alliance], chứ không phải là ta muốn liên minh với các ngươi. Với lại, đừng có tự cho rằng mình nói cái gì cũng đúng, ngươi có tin hay không chỉ cần ngươi dám thách thức ta một câu nữa thôi, cái cứ điểm [Rockefeller] này của các ngươi cũng không cần phải tồn tại nữa?”
‘Tê… hít khà…’
Thanh âm của Đình Tấn vừa dứt, từng tiếng hô hấp dồn dập, hít khí lạnh lục tục xuất hiện, che lấp luôn cả những lời xì xào bàn tán.
Mỗi tên người chơi có mặt trên quảng trường đều bị câu nói đầy ngạo mạn mà cũng không kém phần bá đạo của Đình Tấn làm cho giật mình, sửng sốt không ngớt.
Lại một lần nữa, Đình Tấn ném vào trong lòng của đám đông quần chúng nơi đây một quả bom nguyên tử.
Trong khi nói, cặp mắt Đình Tấn quét nhìn lấy một vòng, bao gồm cả Yiman cùng với đám người chơi đang tụ tập xung quanh, một giây cũng không rời, mí mắt khẽ híp lại một tuyến nhỏ, không ngừng tản mát ra từng tia quang mang nguy hiểm.
Dưới ánh mắt sắc lạnh ấy của hắn, không một ai có đủ dũng khí để lên tiếng, khi mỗi người bọn họ chạm đến ánh mắt ấy của hắn đều không khỏi rùng mình lên một cái, nội tâm bật thốt lên một cái ý nghĩ.
‘Tên này định làm thật sao?’
Nó phảng phất như một đầu cuồng long đang dòm ngó, chỉ cần bọn họ há miệng nói ra một câu khiêu khích đối phương, liền phải đón nhận một kết quả cực kì khủng khiếp.
Vô tình điều đó khiến bọn họ tin tưởng rằng, Đình Tấn thật sự có thể hủy diệt đi cứ điểm [Rockefeller] trong phút chốc.
- “Ngươi… ngươi…”
Thần sắc Yiman trở nên trắng bệch, đôi bờ môi tái nhợt lắp bắp nói không nên lời, thậm chí ngón tay chỉ Đình Tấn cũng đang run lên cầm cập, hắn thực sự bị đối phương làm cho tức giận đến phát điên.
Mới ban đầu, Yiman chỉ có ý định muốn chơi Đình Tấn một vố, hạ uy phong của đối phương mà thôi. Phải biết thông qua hiệp định liên minh đã ký kết với [The Alliance], bọn họ cần chi ra một số tiền 300 triệu $.
Mặc dù con số ấy không lớn so với tổng tài sản của bọn họ, nhưng phần nhiều ẩn chứa ở phía sau đó còn là vấn đề liên quan đến mặt mũi và uy tín.
Với một gia tộc có danh tiếng và gia sản lớn hàng nhất nhì trên thế giới như Rockefeller mà lại phải chủ động hạ mình, chủ động đi xin liên minh với [The Alliance], thậm chí còn phải bỏ thêm lệ phí ra nữa thì dĩ nhiên không thể tránh khỏi bị thiên hạ đàm tiếu.
Xét về mặt này, Yiman dự định lấy lại mặt mũi cho gia tộc hắn là không có sai. Thế nhưng ai lại nghĩ tới, Đình Tấn lại đi một nước cờ cao hơn, đồng thời lại quá sức độc ác, không chừa lấy một đường lui thế này.
Đừng nhìn mặt ngoài đơn giản mà tưởng chừng sự việc giản đơn đến vậy. Hiện tại, Yiman đã rơi vào tình thế bị động, bởi hắn là không thể nào lên tiếng thách thức Đình Tấn được.
Với số tiền không dưới 1 tỷ $ mà gia tộc Rockefeller đã đầu tư vào cứ điểm này, lỡ biết đâu Đình Tấn nổi điên lên, rồi thật sự ra tay hủy diệt đi cứ điểm thì coi như Yiman có tự vận cũng không thể xóa đi được tội lỗi mà hắn gây ra.
Tuy nhiên, nếu không nói gì thì chẳng những chỉ có mặt mũi của hắn bị quét rác đi hết, kèm theo đó còn kéo theo cả danh tiếng của cao tầng của hội [Rockefeller] tại USA thành.
Một câu nói, một bước lấn tới, Đình Tấn đã dồn Yiman vào ngõ cụt không lối thoát như thế đấy.
Chẳng còn biết phải làm cách nào để giải quyết tình thế bế tắc này, Yiman cắn răng đưa ra một quyết định liều lĩnh.
- “Hào, Michael, giết hắn!”
Trầm giọng quát lên một tiếng, nhưng mục đích thực sự của Yiman không phải là muốn giết chết Đình Tấn.
Với thực lực của hai gã thuộc hạ của mình, Yiman tin tưởng, bọn họ có thể dễ dàng khống chế lại Đình Tấn. Dù sao, Đình Tấn chỉ là một tên Pháp Sư, muốn công kích cũng cần phải có thời gian triệu hồi kỹ năng.
Một khi bị hai người Võ Sư áp sát, đánh tới tấp không kịp thở, Đình Tấn chỉ có thể bó tay chịu trói, Yiman nghĩ vậy trong đầu.
Đến khi ấy, xem như bọn họ chỉ là gây ra một chút xích mích nhỏ với Đình Tấn, không đủ để dẫn đến hủy hoại mối quan hệ liên minh giữa hai nhà, mà cũng không làm mất thể diện của hội [Rockefeller].
Hai tên thuộc hạ của Yiman vừa nghe được mệnh lệnh thì tức khắc phóng người lao tới Đình Tấn. Cả hai đồng dạng là Võ Sư nên tốc độ và sức bộc phá trong thoáng chốc là cao hơn những nghề nghiệp khác rất nhiều.
Nhưng là, bọn họ đã đánh giá sai thực lực của Đình Tấn…
[Lôi Xích]
‘Xoẹt xoẹt…’
-6844 [Lôi]
-6844 [Lôi]
Giống như đã dự liệu trước được chuyện này sẽ xảy ra, chỉ một cái phẩy tay thôi, Đình Tấn trong chớp nhoáng đã phóng ra một tia lôi điện chói lóa, đâm thẳng vào hai tên Võ Sư đang lao tới trước mặt mình.
Tổn thương khủng bố vừa nổi lên trên đầu bọn họ, thì trong tay Đình Tấn đã xuất hiện một quyển sách.
Bị hiệu ứng [Tê Liệt] từ nguyên tố [Lôi] ảnh hưởng, hai gã Võ Sư nhất thời không thể động đậy trong một cái hô hấp. Mà bấy nhiêu đó thời gian là quá đủ để cho Đình Tấn hoàn thành quá trình triệu hồi kỹ năng.
[Thiên Cốt Thứ]
‘Phốc phốc phốc…’
-1455 -1386 -1125…
-100 [Lôi] -100 [Hắc Ám]…
Mặt đất dưới chân hai gã Võ Sư bất thình lình đâm lên một nhóm những cây cốt thức sắc lẹm, nhắm thẳng vào vùng ngực và bụng của bọn họ xuyên qua.
Mặc kệ trang bị có khả năng phòng thủ cao, cùng với nội khí hỗ trợ phòng thủ của nghề nghiệp Võ Sư, những thanh cốt thứ đó vẫn gây ra một lượng sát thương cao đến khủng bố. Một giây không tới đã đánh hụt đi đoạn HP còn lại của hai người kia.
Toàn bộ quá trình chiến đấu, nói thì nhiều nhưng thực ra chỉ diễn biến trong vòng có bốn, năm cái hô hấp không tới.
Đến khi chiến đấu kết thúc, người chơi chỉ được chứng kiến cảnh hai gã Võ Sư bị năm sáu cây cốt thứ xuyên thủng người, treo lơ lửng ngửa lưng lên trời trong vài giây, sau đó mới biến mất trở về thành phục sinh.
Người chơi của cứ điểm [Rockefeller] kinh ngạc đến trợn mắt hốc mồm, đứng đờ người ra. Ngay cả Yiman cũng không là ngoại lệ, thật khó khăn nuốt vào một ngụm nước, thông suốt cuốn họng đang khô khan của mình.
- “Ngươi thật sự muốn cái cứ điểm này biến mất trên bản đồ?”
Đúng vào lúc ấy thì giọng nói của Đình Tấn đã truyền đến, kéo thần hồn đang lơ lửng của Yiman trở về với thể xác.
Chết lặng không biết nói gì, Yiman bây giờ bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ rằng Đình Tấn thật sự sẽ ra tay đánh sập cánh cổng [Thủy Tinh Thể] của cứ điểm hội [Rockefeller].
- “Hahaha… Hội Trưởng The Dawn thật khéo nói đùa. Nhưng ở đây ngươi cũng không nên nói giỡn như vậy, dù sao chúng ta có tới nghìn người, mà ngươi có nắm chắc thoát khỏi công kích của mọi người sao?”
Ấy thế nhưng, đúng vào thời điểm tình thế trở nên giương cung bạt kiếm như vậy xảy ra, thì từ phía bên trong đám đông người chơi đang xì xào bàn tán bất ngờ truyền đến một tiếng cười lớn, cùng một giọng nói hùng hồn chứa đựng không kém phần uy nghiêm bên trong.
Đình Tấn hờ hững đưa mắt nhìn sang thì phát hiện, chủ nhân của giọng nói vừa rồi chính là một người đàn ông trung niên, có đôi nét tương tự với Yiman.
Đồng thời tùy tùng theo sau người đàn ông đó còn có một nhóm các người chơi lớn tuổi khác, thậm chí còn có một vài ông lão khá lớn tuổi, tóc trên đầu đều đã bạc trắng.
- “Ngươi là ai?”
Không có quá nhiều biểu lộ trên gương mặt, Đình Tấn lạnh nhạt hỏi, hệt như không có để chuyện xảy ra trước đó vào trong lòng.
Người đàn ông giữ vững cước bộ, cho đến khi đi tới trước mặt Đình Tấn mới ngừng lại, mặt tươi cười đáp.
- “Ta là Hamon Rockefeller, Hội Trưởng của hội [Rockefeller] chi nhánh tại USA thành, mấy người này đều là cao tầng của hội, chẳng biết đã đủ tư cách để nói chuyện với ngươi chưa, thưa Hội Trưởng The Dawn.”
Không khác Đình Tấn là mấy, người đàn ông tên gọi Hamon và mấy người theo sau hắn đều bỏ qua, không ai thèm để ý đến việc, Đình Tấn vừa giết chết hai thành viên trong hội của bọn họ.
- “Đã đủ, ngươi có thể gọi ta là Đình Tấn.”
Đình Tấn gật đầu, từ tốn đáp, tay giơ ra muốn bắt tay giao thiệp với đối phương.
Bỏ mặt làm ngơ, vờ như không thấy cánh tay đang giơ lên giữa không trung của Đình Tấn ở trước mặt mình, Hamon tươi cười liếc mắt nhìn Yiman rồi cất giọng.
- “Ngươi nên nghe theo lời của con trai ta đi, làm người cũng đừng nên quá cao ngạo, như vậy sẽ không thể tiến xa thêm được đâu.”
Thanh âm của hắn vẫn là như vậy nhu nhu, nhưng ngữ khí rõ ràng mang theo tràn ngập thâm ý.
Nghe vậy, Đình Tấn liền hiểu ra, đối phương chính là cùng một giuộc với nhau. Bảo sao ngay từ đầu, Yiman lại lớn lối như thế, hóa ra là có người chống đỡ ở phía sau thúc đẩy.
- “Ừm, vậy tốt. Hiệp ước liên minh mà hai bên đã ký, ta cũng không thể làm trái. Tuy nhiên hiệp ước về việc sử dụng thiết bị liên kết cánh cổng [Thủy Tinh Thể] giữa hai cứ điểm vẫn còn chưa ký kết, bây giờ ta nghĩ không còn cần phải bàn lại về vấn đề này nữa rồi.”
Nói thầm trong lòng, đã vậy cũng không phải ngại ngùng hay phân vân gì nữa, Đình Tấn chậm rãi thu tay lại, biểu lộ vô cảm gật đầu, nhàn định nói khiến người không biết hắn đang vui hay đang buồn.
Yiman, Hamon, cùng với những tên cao tầng khác của hội [Rockefeller] đồng dạng một biểu lộ sửng sốt giống nhau, không ai có khả năng nghĩ tới, Đình Tấn mới nói vài câu thì đã trở mặt nhanh như thế rồi.
Nhưng mà bọn họ lại không thể nói ra lời níu kéo gì với Đình Tấn, nguyên nhân ngoài việc không thể ép buộc Đình Tấn ra, còn lại tất cả đều vì mặt mũi đối với bọn họ đều quan trọng hơn hết.
- “Ồ… haha, nếu vậy thì cũng thật tốt, chúng ta còn đang lo sợ chưa tập trung đủ 150 triệu $ để trả phí cho món vật phẩm thiết bị liên kết đó, nên không biết phải giải thích với ngươi làm sao đây, thật cảm ơn Hội Trưởng Đình Tấn đã giúp đỡ thành toàn cho chúng ta đỡ phải khó xử.”
Bất quá, làm một người Hội Trưởng, Hamon rất nhanh thì đã trấn tỉnh lại, ngửa đầu cười to rồi hướng về Đình Tấn không ngừng cảm tạ, thái độ quả thực chẳng khác nào hai người bạn thân đang nói chuyện và thông cảm cho khó khăn của nhau.
Đình Tấn nhếch mép cười khẽ, im lặng nhìn Hamon cùng Yiman một hồi lâu mà không nói một lời nào.
Hành động đó của hắn vô tình làm cho Hamon cảm thấy càng lúc càng khó chịu, nhíu nhíu đôi chân mày lại.
- “Chẳng biết Hội Trưởng Đình Tấn còn có chuyện gì nữa không?”
Sau một lúc, dường như đã không thể chịu đựng được nữa, Hamon liền mở giọng, lời nói mang theo ý tứ tiễn khách rõ ràng.
- “Các ngươi sẽ vì quyết định này mà hối hận. Ta chờ để nhìn thấy biểu hiện khi các ngươi mất đi hết thảy những gì mình đang có sẽ là cái dạng gì.”
Lia mắt quét nhìn mấy tên cao tầng cùng Hamon trước mặt mình, Đình Tấn thản nhiên lắc đầu rồi nói.
- “Haha, cái đó thì không phiền Hội Trưởng Đình Tấn quan tâm.”
Lúc này đây, người lên tiếng lại không phải là Hamon nữa, mà chính là một ông lão nào đó đứng ở phía sau lưng hắn ta.
- “Không sao, trong hai ngày tới, ta sẽ lưu lại ở bên ngoài tường thành của cứ điểm, nếu các ngươi thay đổi ý định, có thể tìm đến ta nói chuyện. Tuy nhiên, điều kiện sẽ không còn hậu đãi giống như trước nữa. Ta xin nhấn mạnh, điều kiện sẽ rất nặng đấy!”
Nhìn nhìn ông lão này một chút, Đình Tấn gật đầu ra hiệu, sau đó rất vô tư mà nói ra ý kiến, khiến mấy người cao tầng của hội [Rockefeller] đều ngạc nhiên không ngớt.
‘Ahahaha…’
Thế nhưng, chớp mắt sau đó, không biết là do ai bắt đầu, cả nhóm người đó đều cười phá lên.
- “Vậy thì chờ tới ngày đó vậy, mời Hội Trưởng Đình Tấn mau rời đi đi, khu vực này của chúng ta không tiện lưu giữ ngươi lại lâu đâu.”
Hamon càng không khách khí, vừa cười vừa nói, thái độ nhìn Đình Tấn chỉ bằng nửa con mắt, xem thường có thừa.
Đình Tấn không nói nhiều, vì hắn biết phải đến lúc dầu sôi lửa bỏng, những con người đặt mắt cao hơn đầu này mới hiểu rõ những lời hắn nói là vì sao.
Chẳng thèm nói lời nào, Đình Tấn chỉ gật nhẹ đầu ra hiệu sau đó điều động [Khống Vật Thuật], bay ra khỏi cứ điểm của hội [Rockefeller], tìm chỗ đi luyện cấp trong lúc chờ đợi đại quân của hội [Rothschild] đuổi tới nơi.
- “Cha, như vậy có ổn không? Tên đó dù sao cũng là người của bên gia chủ mời tới…”
Cả nhóm người đứng nhìn bóng lưng Đình Tấn rời đi, Yiman bấy giờ có chút thấp thỏm, bất an tiến lên hỏi dò cha mình.
- “Có làm sao? Tại Mỹ cũng chưa phải một lời bọn họ nói là tính xong. Vả lại, lần này người từ chối khước từ sử dụng vật phẩm thiết bị liên kết hai cánh cổng [Thủy Tinh Thể] là hắn chứ có phải là chúng ta đâu.”
Hamon cười cười, vỗ vai con trai Yiman của mình, nhẹ giọng trấn an.
Những tên nhân viên quản lý cao tầng khác của hội [Rockefeller] đứng ở phía sau hai cha con Hamon cũng không nhịn được gật gù tán đồng với ý kiến này.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng ra được rằng, chỉ một quyết định sai lầm này, sẽ đưa tất cả những gì bọn họ đang có trong tay xuống địa ngục và về sau, tất cả họ sẽ phải khóc bằng loại ngôn ngữ man rợ thế nào.
Thất thần trong chốc lát, Yiman lập tức liền hồi phục lại tinh thần, mang theo vẻ mặt cực độ khó tin, trợn mắt nhìn Đình Tấn, rồi vừa chỉ tay vào mặt mình, vừa nói.
- “Chuyện này can hệ trọng đại đến sự tồn tại của cái cứ điểm này, nếu không phải quản lý, Hội Trưởng hay người chịu trách nhiệm ở cái cứ điểm này, vậy khẳng định không có tư cách để bàn chuyện với ta.”
Nhàn nhạt cất giọng nói, Đình Tấn từ đầu đến cuối đều biểu lộ hờ hững, tựa như chẳng thèm để Yiman vào mắt.
Cảm nhận được ý tứ khinh miệt của đối phương, Yiman trong lòng bỗng dưng cuộn trào lên một cơn tức giận, từng thớ thịt trên gương mặt nhăn nhó co giật liên hồi, hung tợn gằn từng chữ nói ra.
- “Đừng có nghĩ rằng được mọi người gọi bằng cái danh hiệu đệ nhất công hội thì nghênh ngang, không để ai vào mắt. Nói cho ngươi biết, so với [Rockefeller], [The Alliance] của các ngươi cũng chẳng khác gì một đứa bé mới lớn đâ...u”
- “Ngừng ngừng ngừng…”
Bất quá, chưa kịp nói xong thì hắn lại tiếp tục bị Đình Tấn giơ tay ngăn lại cắt đứt mấy lời tiếp theo định nói.
Dưới hàng trăm cặp mắt ngỡ ngàng của người chơi tại cứ điểm [Rockefeller], Đình Tấn dõng dạc đáp trả.
- “Ngay từ đầu, là hội [Rockefeller] các ngươi tới cầu cạnh ta để được liên minh với [The Alliance], chứ không phải là ta muốn liên minh với các ngươi. Với lại, đừng có tự cho rằng mình nói cái gì cũng đúng, ngươi có tin hay không chỉ cần ngươi dám thách thức ta một câu nữa thôi, cái cứ điểm [Rockefeller] này của các ngươi cũng không cần phải tồn tại nữa?”
‘Tê… hít khà…’
Thanh âm của Đình Tấn vừa dứt, từng tiếng hô hấp dồn dập, hít khí lạnh lục tục xuất hiện, che lấp luôn cả những lời xì xào bàn tán.
Mỗi tên người chơi có mặt trên quảng trường đều bị câu nói đầy ngạo mạn mà cũng không kém phần bá đạo của Đình Tấn làm cho giật mình, sửng sốt không ngớt.
Lại một lần nữa, Đình Tấn ném vào trong lòng của đám đông quần chúng nơi đây một quả bom nguyên tử.
Trong khi nói, cặp mắt Đình Tấn quét nhìn lấy một vòng, bao gồm cả Yiman cùng với đám người chơi đang tụ tập xung quanh, một giây cũng không rời, mí mắt khẽ híp lại một tuyến nhỏ, không ngừng tản mát ra từng tia quang mang nguy hiểm.
Dưới ánh mắt sắc lạnh ấy của hắn, không một ai có đủ dũng khí để lên tiếng, khi mỗi người bọn họ chạm đến ánh mắt ấy của hắn đều không khỏi rùng mình lên một cái, nội tâm bật thốt lên một cái ý nghĩ.
‘Tên này định làm thật sao?’
Nó phảng phất như một đầu cuồng long đang dòm ngó, chỉ cần bọn họ há miệng nói ra một câu khiêu khích đối phương, liền phải đón nhận một kết quả cực kì khủng khiếp.
Vô tình điều đó khiến bọn họ tin tưởng rằng, Đình Tấn thật sự có thể hủy diệt đi cứ điểm [Rockefeller] trong phút chốc.
- “Ngươi… ngươi…”
Thần sắc Yiman trở nên trắng bệch, đôi bờ môi tái nhợt lắp bắp nói không nên lời, thậm chí ngón tay chỉ Đình Tấn cũng đang run lên cầm cập, hắn thực sự bị đối phương làm cho tức giận đến phát điên.
Mới ban đầu, Yiman chỉ có ý định muốn chơi Đình Tấn một vố, hạ uy phong của đối phương mà thôi. Phải biết thông qua hiệp định liên minh đã ký kết với [The Alliance], bọn họ cần chi ra một số tiền 300 triệu $.
Mặc dù con số ấy không lớn so với tổng tài sản của bọn họ, nhưng phần nhiều ẩn chứa ở phía sau đó còn là vấn đề liên quan đến mặt mũi và uy tín.
Với một gia tộc có danh tiếng và gia sản lớn hàng nhất nhì trên thế giới như Rockefeller mà lại phải chủ động hạ mình, chủ động đi xin liên minh với [The Alliance], thậm chí còn phải bỏ thêm lệ phí ra nữa thì dĩ nhiên không thể tránh khỏi bị thiên hạ đàm tiếu.
Xét về mặt này, Yiman dự định lấy lại mặt mũi cho gia tộc hắn là không có sai. Thế nhưng ai lại nghĩ tới, Đình Tấn lại đi một nước cờ cao hơn, đồng thời lại quá sức độc ác, không chừa lấy một đường lui thế này.
Đừng nhìn mặt ngoài đơn giản mà tưởng chừng sự việc giản đơn đến vậy. Hiện tại, Yiman đã rơi vào tình thế bị động, bởi hắn là không thể nào lên tiếng thách thức Đình Tấn được.
Với số tiền không dưới 1 tỷ $ mà gia tộc Rockefeller đã đầu tư vào cứ điểm này, lỡ biết đâu Đình Tấn nổi điên lên, rồi thật sự ra tay hủy diệt đi cứ điểm thì coi như Yiman có tự vận cũng không thể xóa đi được tội lỗi mà hắn gây ra.
Tuy nhiên, nếu không nói gì thì chẳng những chỉ có mặt mũi của hắn bị quét rác đi hết, kèm theo đó còn kéo theo cả danh tiếng của cao tầng của hội [Rockefeller] tại USA thành.
Một câu nói, một bước lấn tới, Đình Tấn đã dồn Yiman vào ngõ cụt không lối thoát như thế đấy.
Chẳng còn biết phải làm cách nào để giải quyết tình thế bế tắc này, Yiman cắn răng đưa ra một quyết định liều lĩnh.
- “Hào, Michael, giết hắn!”
Trầm giọng quát lên một tiếng, nhưng mục đích thực sự của Yiman không phải là muốn giết chết Đình Tấn.
Với thực lực của hai gã thuộc hạ của mình, Yiman tin tưởng, bọn họ có thể dễ dàng khống chế lại Đình Tấn. Dù sao, Đình Tấn chỉ là một tên Pháp Sư, muốn công kích cũng cần phải có thời gian triệu hồi kỹ năng.
Một khi bị hai người Võ Sư áp sát, đánh tới tấp không kịp thở, Đình Tấn chỉ có thể bó tay chịu trói, Yiman nghĩ vậy trong đầu.
Đến khi ấy, xem như bọn họ chỉ là gây ra một chút xích mích nhỏ với Đình Tấn, không đủ để dẫn đến hủy hoại mối quan hệ liên minh giữa hai nhà, mà cũng không làm mất thể diện của hội [Rockefeller].
Hai tên thuộc hạ của Yiman vừa nghe được mệnh lệnh thì tức khắc phóng người lao tới Đình Tấn. Cả hai đồng dạng là Võ Sư nên tốc độ và sức bộc phá trong thoáng chốc là cao hơn những nghề nghiệp khác rất nhiều.
Nhưng là, bọn họ đã đánh giá sai thực lực của Đình Tấn…
[Lôi Xích]
‘Xoẹt xoẹt…’
-6844 [Lôi]
-6844 [Lôi]
Giống như đã dự liệu trước được chuyện này sẽ xảy ra, chỉ một cái phẩy tay thôi, Đình Tấn trong chớp nhoáng đã phóng ra một tia lôi điện chói lóa, đâm thẳng vào hai tên Võ Sư đang lao tới trước mặt mình.
Tổn thương khủng bố vừa nổi lên trên đầu bọn họ, thì trong tay Đình Tấn đã xuất hiện một quyển sách.
Bị hiệu ứng [Tê Liệt] từ nguyên tố [Lôi] ảnh hưởng, hai gã Võ Sư nhất thời không thể động đậy trong một cái hô hấp. Mà bấy nhiêu đó thời gian là quá đủ để cho Đình Tấn hoàn thành quá trình triệu hồi kỹ năng.
[Thiên Cốt Thứ]
‘Phốc phốc phốc…’
-1455 -1386 -1125…
-100 [Lôi] -100 [Hắc Ám]…
Mặt đất dưới chân hai gã Võ Sư bất thình lình đâm lên một nhóm những cây cốt thức sắc lẹm, nhắm thẳng vào vùng ngực và bụng của bọn họ xuyên qua.
Mặc kệ trang bị có khả năng phòng thủ cao, cùng với nội khí hỗ trợ phòng thủ của nghề nghiệp Võ Sư, những thanh cốt thứ đó vẫn gây ra một lượng sát thương cao đến khủng bố. Một giây không tới đã đánh hụt đi đoạn HP còn lại của hai người kia.
Toàn bộ quá trình chiến đấu, nói thì nhiều nhưng thực ra chỉ diễn biến trong vòng có bốn, năm cái hô hấp không tới.
Đến khi chiến đấu kết thúc, người chơi chỉ được chứng kiến cảnh hai gã Võ Sư bị năm sáu cây cốt thứ xuyên thủng người, treo lơ lửng ngửa lưng lên trời trong vài giây, sau đó mới biến mất trở về thành phục sinh.
Người chơi của cứ điểm [Rockefeller] kinh ngạc đến trợn mắt hốc mồm, đứng đờ người ra. Ngay cả Yiman cũng không là ngoại lệ, thật khó khăn nuốt vào một ngụm nước, thông suốt cuốn họng đang khô khan của mình.
- “Ngươi thật sự muốn cái cứ điểm này biến mất trên bản đồ?”
Đúng vào lúc ấy thì giọng nói của Đình Tấn đã truyền đến, kéo thần hồn đang lơ lửng của Yiman trở về với thể xác.
Chết lặng không biết nói gì, Yiman bây giờ bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ rằng Đình Tấn thật sự sẽ ra tay đánh sập cánh cổng [Thủy Tinh Thể] của cứ điểm hội [Rockefeller].
- “Hahaha… Hội Trưởng The Dawn thật khéo nói đùa. Nhưng ở đây ngươi cũng không nên nói giỡn như vậy, dù sao chúng ta có tới nghìn người, mà ngươi có nắm chắc thoát khỏi công kích của mọi người sao?”
Ấy thế nhưng, đúng vào thời điểm tình thế trở nên giương cung bạt kiếm như vậy xảy ra, thì từ phía bên trong đám đông người chơi đang xì xào bàn tán bất ngờ truyền đến một tiếng cười lớn, cùng một giọng nói hùng hồn chứa đựng không kém phần uy nghiêm bên trong.
Đình Tấn hờ hững đưa mắt nhìn sang thì phát hiện, chủ nhân của giọng nói vừa rồi chính là một người đàn ông trung niên, có đôi nét tương tự với Yiman.
Đồng thời tùy tùng theo sau người đàn ông đó còn có một nhóm các người chơi lớn tuổi khác, thậm chí còn có một vài ông lão khá lớn tuổi, tóc trên đầu đều đã bạc trắng.
- “Ngươi là ai?”
Không có quá nhiều biểu lộ trên gương mặt, Đình Tấn lạnh nhạt hỏi, hệt như không có để chuyện xảy ra trước đó vào trong lòng.
Người đàn ông giữ vững cước bộ, cho đến khi đi tới trước mặt Đình Tấn mới ngừng lại, mặt tươi cười đáp.
- “Ta là Hamon Rockefeller, Hội Trưởng của hội [Rockefeller] chi nhánh tại USA thành, mấy người này đều là cao tầng của hội, chẳng biết đã đủ tư cách để nói chuyện với ngươi chưa, thưa Hội Trưởng The Dawn.”
Không khác Đình Tấn là mấy, người đàn ông tên gọi Hamon và mấy người theo sau hắn đều bỏ qua, không ai thèm để ý đến việc, Đình Tấn vừa giết chết hai thành viên trong hội của bọn họ.
- “Đã đủ, ngươi có thể gọi ta là Đình Tấn.”
Đình Tấn gật đầu, từ tốn đáp, tay giơ ra muốn bắt tay giao thiệp với đối phương.
Bỏ mặt làm ngơ, vờ như không thấy cánh tay đang giơ lên giữa không trung của Đình Tấn ở trước mặt mình, Hamon tươi cười liếc mắt nhìn Yiman rồi cất giọng.
- “Ngươi nên nghe theo lời của con trai ta đi, làm người cũng đừng nên quá cao ngạo, như vậy sẽ không thể tiến xa thêm được đâu.”
Thanh âm của hắn vẫn là như vậy nhu nhu, nhưng ngữ khí rõ ràng mang theo tràn ngập thâm ý.
Nghe vậy, Đình Tấn liền hiểu ra, đối phương chính là cùng một giuộc với nhau. Bảo sao ngay từ đầu, Yiman lại lớn lối như thế, hóa ra là có người chống đỡ ở phía sau thúc đẩy.
- “Ừm, vậy tốt. Hiệp ước liên minh mà hai bên đã ký, ta cũng không thể làm trái. Tuy nhiên hiệp ước về việc sử dụng thiết bị liên kết cánh cổng [Thủy Tinh Thể] giữa hai cứ điểm vẫn còn chưa ký kết, bây giờ ta nghĩ không còn cần phải bàn lại về vấn đề này nữa rồi.”
Nói thầm trong lòng, đã vậy cũng không phải ngại ngùng hay phân vân gì nữa, Đình Tấn chậm rãi thu tay lại, biểu lộ vô cảm gật đầu, nhàn định nói khiến người không biết hắn đang vui hay đang buồn.
Yiman, Hamon, cùng với những tên cao tầng khác của hội [Rockefeller] đồng dạng một biểu lộ sửng sốt giống nhau, không ai có khả năng nghĩ tới, Đình Tấn mới nói vài câu thì đã trở mặt nhanh như thế rồi.
Nhưng mà bọn họ lại không thể nói ra lời níu kéo gì với Đình Tấn, nguyên nhân ngoài việc không thể ép buộc Đình Tấn ra, còn lại tất cả đều vì mặt mũi đối với bọn họ đều quan trọng hơn hết.
- “Ồ… haha, nếu vậy thì cũng thật tốt, chúng ta còn đang lo sợ chưa tập trung đủ 150 triệu $ để trả phí cho món vật phẩm thiết bị liên kết đó, nên không biết phải giải thích với ngươi làm sao đây, thật cảm ơn Hội Trưởng Đình Tấn đã giúp đỡ thành toàn cho chúng ta đỡ phải khó xử.”
Bất quá, làm một người Hội Trưởng, Hamon rất nhanh thì đã trấn tỉnh lại, ngửa đầu cười to rồi hướng về Đình Tấn không ngừng cảm tạ, thái độ quả thực chẳng khác nào hai người bạn thân đang nói chuyện và thông cảm cho khó khăn của nhau.
Đình Tấn nhếch mép cười khẽ, im lặng nhìn Hamon cùng Yiman một hồi lâu mà không nói một lời nào.
Hành động đó của hắn vô tình làm cho Hamon cảm thấy càng lúc càng khó chịu, nhíu nhíu đôi chân mày lại.
- “Chẳng biết Hội Trưởng Đình Tấn còn có chuyện gì nữa không?”
Sau một lúc, dường như đã không thể chịu đựng được nữa, Hamon liền mở giọng, lời nói mang theo ý tứ tiễn khách rõ ràng.
- “Các ngươi sẽ vì quyết định này mà hối hận. Ta chờ để nhìn thấy biểu hiện khi các ngươi mất đi hết thảy những gì mình đang có sẽ là cái dạng gì.”
Lia mắt quét nhìn mấy tên cao tầng cùng Hamon trước mặt mình, Đình Tấn thản nhiên lắc đầu rồi nói.
- “Haha, cái đó thì không phiền Hội Trưởng Đình Tấn quan tâm.”
Lúc này đây, người lên tiếng lại không phải là Hamon nữa, mà chính là một ông lão nào đó đứng ở phía sau lưng hắn ta.
- “Không sao, trong hai ngày tới, ta sẽ lưu lại ở bên ngoài tường thành của cứ điểm, nếu các ngươi thay đổi ý định, có thể tìm đến ta nói chuyện. Tuy nhiên, điều kiện sẽ không còn hậu đãi giống như trước nữa. Ta xin nhấn mạnh, điều kiện sẽ rất nặng đấy!”
Nhìn nhìn ông lão này một chút, Đình Tấn gật đầu ra hiệu, sau đó rất vô tư mà nói ra ý kiến, khiến mấy người cao tầng của hội [Rockefeller] đều ngạc nhiên không ngớt.
‘Ahahaha…’
Thế nhưng, chớp mắt sau đó, không biết là do ai bắt đầu, cả nhóm người đó đều cười phá lên.
- “Vậy thì chờ tới ngày đó vậy, mời Hội Trưởng Đình Tấn mau rời đi đi, khu vực này của chúng ta không tiện lưu giữ ngươi lại lâu đâu.”
Hamon càng không khách khí, vừa cười vừa nói, thái độ nhìn Đình Tấn chỉ bằng nửa con mắt, xem thường có thừa.
Đình Tấn không nói nhiều, vì hắn biết phải đến lúc dầu sôi lửa bỏng, những con người đặt mắt cao hơn đầu này mới hiểu rõ những lời hắn nói là vì sao.
Chẳng thèm nói lời nào, Đình Tấn chỉ gật nhẹ đầu ra hiệu sau đó điều động [Khống Vật Thuật], bay ra khỏi cứ điểm của hội [Rockefeller], tìm chỗ đi luyện cấp trong lúc chờ đợi đại quân của hội [Rothschild] đuổi tới nơi.
- “Cha, như vậy có ổn không? Tên đó dù sao cũng là người của bên gia chủ mời tới…”
Cả nhóm người đứng nhìn bóng lưng Đình Tấn rời đi, Yiman bấy giờ có chút thấp thỏm, bất an tiến lên hỏi dò cha mình.
- “Có làm sao? Tại Mỹ cũng chưa phải một lời bọn họ nói là tính xong. Vả lại, lần này người từ chối khước từ sử dụng vật phẩm thiết bị liên kết hai cánh cổng [Thủy Tinh Thể] là hắn chứ có phải là chúng ta đâu.”
Hamon cười cười, vỗ vai con trai Yiman của mình, nhẹ giọng trấn an.
Những tên nhân viên quản lý cao tầng khác của hội [Rockefeller] đứng ở phía sau hai cha con Hamon cũng không nhịn được gật gù tán đồng với ý kiến này.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng ra được rằng, chỉ một quyết định sai lầm này, sẽ đưa tất cả những gì bọn họ đang có trong tay xuống địa ngục và về sau, tất cả họ sẽ phải khóc bằng loại ngôn ngữ man rợ thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook