Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
-
Chương 491: Hộ Tống Trở Về
- “Tại sao? Ý người là…”
Lạc Hồng ngạc nhiên hỏi lại, đối với nàng mà nói, bốn tên Võ Giả kia quả thật đã quá mạnh mẽ đến vượt qua tầm hiểu biết của nàng rồi, nhưng không hiểu vì sao Đình Tấn lại coi trọng hơn người bày kế ở phía sau, nội tâm tự hỏi đối phương chẳng phải chỉ là sắp đặt một cái kế hoạch thôi sao, có gì lại đáng để coi trọng như vậy.
Thái độ của Lạc Hồng cũng không nằm ngoài tầm dự liệu của Đình Tấn, dù sao nàng còn thiếu sót trải nghiệm sống khá nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, nàng một mực đều ở bên cạnh hầu hạ Henry, chưa được tiếp xúc với những người có lực chiến mạnh mẽ, cả khi còn ở [The Alliance] càng đừng nói là ở [The Throne], nơi cực kì thiếu thốn nhân tài.
Chính vì thế cho nên khi thấy người mạnh mẽ hơn mình, nàng sẽ sinh ra lòng hâm mộ là chuyện thường tình.
- “Về phần đối phương làm sao nhắm vào ngươi, ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng khả năng rất lớn là do bọn chúng đã bắt đầu để ý theo dõi, kể từ khi ngươi rời khỏi Henry một khắc đó rồi. Lúc ấy, ngươi mang trên mình lệnh truy nã, đi đến [The Alliance] thì hiển nhiên chỉ có một đáp án là cầu cạnh trợ giúp mà thôi.
- Mà đáng sợ chính là ở chỗ này đây! Ngươi thử nghĩ xem, chỉ có một ít manh mối vậy thôi, kẻ lên kế hoạch ám sát đã có thể suy đoán ra gần hết hành động của chúng ta. Hơn nữa, tên đấy còn cẩn thận đến gần như đã không còn điểm sơ sót nào...”
Đình Tấn lắc nhẹ đầu, chậm rãi giải thích cho Lạc Hồng. Thời gian sắp tới, nàng có thể sẽ phải đảm nhiệm một vị trí trong đội ngũ lãnh đạo của [The Alliance], việc đốc thúc nàng trưởng thành hiển nhiên phải được Đình Tấn đặt lên hàng đầu.
- “...Đầu tiên, bọn chúng khẳng định đã cài gián điệp hoặc mua chuộc một vài thành viên của [The Alliance], cho nên mới biết chính xác thời gian ta rời cứ điểm, trở về để gặp mặt ngươi.
- Nhưng việc lên kế hoạch hay di tản người ở đây đi hết, không phải là việc một sớm một chiều thì xong. Hiển nhiên bọn họ đã có sự chuẩn bị từ rất lâu trước đó rồi tiếp đến mới chờ cơ hội ra tay với ngươi.”
Càng nói về sau, vẻ mặt của Đình Tấn càng trở nên ngưng trọng hơn, đối phương nham hiểm xảo quyệt, lại còn tính toán tỉ mỉ như vậy mới là một loại đối thủ khó xơi nhất.
- “…Thứ hai, đối phương nhất định đã điều tra rất kỹ lưỡng và hiểu rõ về một vài loại khả năng chiến đấu của ta, nếu không chúng cũng không cần phải ôm đầu kháng cự lại [Khống Vật Thuật] hay mặc áo chống điện.
- Cũng vì nguyên nhân này mà ta mới đưa ra suy đoán, đám người đó thuộc về [Hồng Môn Hội]. Bởi vì ở Entire Land, ta cũng chỉ có xuất thủ giết người một lần duy nhất, là tại địa bàn của [Hồng Môn Hội] mà thôi.”
Đang tại thời điểm Đình Tấn phân tích kỹ lưỡng từng chi tiết cho Lạc Hồng, cửa phòng đột nhiên xông vào bốn năm người. Dẫn đầu là thân ảnh quen thuộc của Rose, mà theo sau nàng không ai khác hơn tiểu đội đặc nhiệm của Vansy.
- “Ngươi sao rồi? Làm thế nào đang yên ổn thì lại chạy tới đây kiếm chuyện vậy?”
Thần sắc tràn ngập lo lắng, Rose vội vàng tiến đến bên cạnh Đình Tấn, thái độ ân cần mở giọng hỏi thăm. Nhìn thấy vết máu đã khô trên ngực hắn, sắc mặt nàng càng trở nên gấp rút hơn.
- “Thương thế tạm thời cũng đã ổn định rồi, cũng tại vì đối phương tới bắt cóc người của ta, cho nên ta mới vội vàng đi đến đây tiếp ứng, cuối cùng không nghĩ tới lại rơi vào bẫy rập mai phục.”
Đình Tấn thở dài, lại một lần nữa kể rõ đầu đuôi sự việc cho Rose nghe.
Ngồi trên giường gỗ gần đó, Lạc Hồng nghe được ba chữ ‘Người của mình’ từ chính miệng Đình Tấn nói ra, trong lòng tự nhiên xuất hiện một trận xao động, cảm giác lạ lẫm mà trước giờ nàng chưa từng được cảm thụ qua. Nàng không kìm được thầm nghĩ, đây có lẽ chính là cái gọi là ‘người thân’.
Còn đối với Rose, khi nghe Đình Tấn giải thích, đôi chân mày liễu của nàng tức thì cau chặt lại thành một đoàn, bên trong mắt hạnh tràn ngập vẻ ngờ vực nhìn lấy hắn.
- “Chẳng phải ngươi có khả năng dò xét hay sao? Làm gì lại để xảy ra sơ xuất như vậy, cơ mà đối phương còn có người sở hữu thực lực gây tổn thương cho ngươi?”
Dường như sự sơ xuất của Đình Tấn làm hắn rơi vào vòng nguy hiểm khiến nàng bỗng dưng xuất hiện một cơn tức giận, càng nói thì giọng càng thêm gay gắt hơn.
Lắc đầu cười khổ không ngớt, Đình Tấn cũng chẳng dám cứng đầu dấu dốt, hạ giọng nói.
- “Không phải, là vì đối phương quá xảo quyệt thôi. Ngươi nhìn nơi đó…”
Nói đoạn, hắn liền đưa tay chỉ về góc phòng đang đặt hai cái tủ đồ, đấy cũng là nơi mà bốn gã Võ Giả kia ẩn nấp trong khi chờ đợi hắn tới đây.
- “Lần này tập kích ta là bốn tên Võ Giả phương Đông. Chắc ngươi cũng biết, mấy tên ấy mặc dù không có dị năng gì như Vansy, nhưng vì bọn họ có phương pháp tu luyện bí truyền cổ xưa, cho nên khả năng chiến đấu cũng mạnh không kém gì so với chúng ta cả. Đặc biệt là khả năng cận chiến gần như vượt trội hơn phương Tây của chúng ta rất nhiều.”
- “Võ Giả phương Đông? Là cấp độ gì?”
Vừa nghe đến Võ Giả, Tiêu Phương sắc mặt chợt biến, vô thức kinh hô lên một tiếng, mà những người còn lại đồng dạng cũng kinh ngạc không kém gì nàng, tinh thần dựng lên chăm chú nhìn Đình Tấn, chờ đợi hắn giải thích.
- “Đúng thế toàn bộ có thể đều là cấp độ nhất lưu, mấy tên đó còn làm một cái túi da may kín rồi ẩn núp ở bên trong. Chính vì cái này mà sóng tinh thần của ta không thể phát hiện ra được sự hiện diện của bọn họ.
- Ngoài ra trong đó còn có một số ít nguyên nhân là vì hai tên khác, chắc là bị lừa gạt đến đây để bày ra một hồi tràn cảnh cưỡng hiếp với Lạc Hồng, làm ta mới không có nhiều thời gian dò xét kỹ lưỡng, vội vàng tiến tới.”
Đình Tấn kể đến đây thì đột ngột ngưng giọng một hồi, nắm tay không tự chủ siết chặt lại. Ngay cả bản thân hắn cũng không tài nào ngờ tới, đối phương lại còn sẽ chơi một chiêu nối tiếp một chiêu hiểm độc như thế.
Cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, hắn lại tiếp tục nói tiếp.
- “Tuy nhiên, rất có khả năng là bọn chúng đã hiểu lầm năng lực của ta thành một loại thiết bị công nghệ, có thể dò xét được vật thể kim loại hay người sống gì đó chẳng hạn. Bởi vậy bốn tên Võ Giả này cũng không dám mang theo bất kì vũ khí nào khác. Nếu như chúng mang theo các loại súng năng lượng thì kết quả thành ra thế nào cũng thật sự khó mà nói.”
- “Chẳng phải phương Tây của chúng ta trước giờ nước sông không phạm nước giếng với phương Đông đó sao? Cớ gì bọn họ lại không tiếc rẻ, phái tận bốn cái Võ Giả nhất lưu tới đối phó với ngươi như vậy chứ?!”
Tiêu Phương vốn là yêu thích võ thuật, từng có một đoạn thời gian nghiên cứu về phương diện này. Đối với Võ Giả phương Đông, nàng cũng hiểu rõ không ít, thế nên thắc mắc hướng về Đình Tấn đặt câu hỏi.
- “Chắc có thể là vì thế lực trong Anh Hùng tranh đấu với nhau. Trước đó ta cũng đã nhận được tin tức [Thiên Địa Hội] tại Trung Quốc đã bắt đầu để ý đến hắn rồi, vẫn không nghĩ là nhanh như thế đã tới hành động. Lần này là tại vì hắn ỷ lại vào thực lực bản thân, nhưng sau cùng xem ra cũng thật sự gặp được may mắn, coi như là một hồi cảnh tỉnh dành cho hắn.”
Rose thở phào một hơi dài, liếc xéo nhìn Đình Tấn, ngữ khí có đôi chút hậm hực nói.
- “Được rồi… là ta sơ xuất. Trên đường tới đây các ngươi có phát hiện ra còn ai mai phục ở xung quanh không?”
Biết rằng bản thân ở trong thời gian yên bình quá lâu, lại thêm thực lực tăng nhanh ở trong trò chơi, dẫn đến quá chủ quan khinh xuất mà dẫn đến hậu quả gây nguy hiểm cho tự bản thân mình, Đình Tấn cũng không dám nói nhiều, tự chủ động nhận lỗi, đồng thời nhanh chóng chuyển hướng đề tài.
- “Có mấy tên lạ mặt, nhưng đều đã bị người của của chúng ta canh chừng. Bây giờ trước tiên phải đưa ngươi về chữa trị, để vết thương chuyển nặng thì không tốt, những chuyện khác để sau đó hẳn tính tiếp.”
Chợt nhớ đến trên người Đình Tấn vẫn còn đang mang vết thương nặng, Rose cũng không bận tâm nhiều đến chuyện trách móc hắn nữa, mà thay vào đó là bắt đầu lo lắng cho tình trạng của hắn nhiều hơn.
Thế là, dưới sự trợ giúp của năm người nhóm Vansy, Đình Tấn được mang lên cáng cứu thương, đưa đến một chiếc xe đang chờ bên dưới khu chung cư, nhanh chóng rời đi khỏi khu ổ chuột.
Lạc Hồng cùng lúc đó cũng được cả nhóm mang theo cùng trở về. Trải qua một hồi tai nạn, nàng xem như đã chính thức được Đình Tấn tiếp nhận vào [The Alliance] rồi.
Trên đường trở về, Đình Tấn ngồi trên xe rảnh rỗi không việc gì làm, thuận tiện liền mang lên mũ trò chơi có sẵn trong xe, tiến trở về thế giới Anh Hùng, học tập nốt quyển sách kỹ năng siêu cấp mà hắn chưa có cơ hội được trải nghiệm.
…
Cũng vào khoảng thời gian này, tại một khu bãi quái trên [Chiến Trường Thế Giới], thuộc về địa vực của nước Trung Quốc, đang có một nhóm người cật lực chiến đấu với quái vật.
Duy nhất có một nhóm ít người rảnh rỗi đứng ở bên ngoài quan sát lại là một gã thanh niên tóc đen, gương mặt sắc sảo thanh tú, tuổi tác ước chừng 25 trở lại.
- “Bẩm báo Hồ thiếu, đường chủ Trần Cận Hùng của phân nhánh [Hồng Môn Hội] tại Entire Land truyền về tin tức, kế hoạch đã thất bại, A Nhất, A Nhị, A Tam và A Tứ đều bị hạ sát. Ngoài ra, bởi vì có người của chính phủ tới tham gia nên những người còn lại tạm thời cũng bị khống chế.”
Đứng sau gã thanh niên, một người đàn ông tráng niên, tuổi độ 30, gương mặt hình chữ điền, cung kính tiến đến bên cạnh cúi đầu bẩm báo tin tức.
- “Ồ, chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy mà cũng không thể thành công, xem ra ta đã đánh giá thấp tên Đình Tấn này. Tin tức đồng bộ hóa tu luyện giữa trò chơi với hiện thực là truyền từ hắn mà ra, phỏng chừng là đã tu luyện được khá lâu. Không lạ…”
Nghe được tin tức truyền về, gã thanh niên gọi Hồ thiếu chỉ ồ lên một tiếng, nhưng không hề có bất kì cảm xúc hay biểu lộ ngạc nhiên nào.
- “Hồ thiếu, có cần…”
Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ một hồi thì bỗng dưng tiến đến hỏi dò. Bất quá, chưa kịp nói xong thì đã bị gã Hồ thiếu vung tay ra hiệu im lặng, cắt ngang những lời muốn nói của đối phương.
- “Không cần thiết, tạm thời hoãn kế hoạch lại một thời gian, đã thất bại một lần, đối phương và người của chính phủ chắc chắn sẽ có phòng bị rồi, muốn ra tay làm lại một lần ám sát nữa không phải là chuyện dễ dàng. Để cho hắn nghỉ ngơi thử giãn một thời gian, buông lỏng phòng bị, ta sẽ cử Hoắc Chiến đến đó.
- Hừm… hạ lệnh cho cấp dưới nhanh chóng lên, đồng thời bên khai hoang cũng phải tăng nhanh tiến độ. Người thì chúng ta không thiếu, cái thiếu là thời gian. Cần phải đuổi kịp tới khu vực Entire Land trước cuối thàng này, nơi đó mới là trọng điểm cần chú ý.”
Hồ thiếu trầm ngâm ít phút, rồi hờ hững phát ra mệnh lệnh.
- “Cái gì?! Hoắc Chiến! Hồ thiếu, ngươi thật sự muốn điều động đến cả hắn?”
Tựa hồ nghe đến cái tên Hoắc Chiến, thần sắc trên gương mặt của người đàn ông trung niên cũng không kìm được lộ ra vẻ chấn kinh, nội tâm cuộng trào sóng gió.
- “Cử Tông Sư cường giả đi giết một tên nhà giàu mới nổi, có thực sự cần thiết như vậy không? Ta thật không hiểu, tại sao chúng ta không chiếm các nước gần hơn như Nhật hoặc Singapore chẳng hạn, cớ gì cứ phải bỏ gần lấy xa?”
Những băn khoăn bấy lâu về vấn đề này phút chốc trỗi dậy, người đàn ông trung niên không khỏi đứng lên tinh thần, gấp giọng hỏi lại.
- “Bởi vì nơi đó có [The Alliance]!”
Hồ thiếu không giải thích gì nhiều, chỉ trầm giọng nói ra một câu ngắn gọn, tuy nhiên, hàm ý ẩn chứa bên trong thì lại cực kì sâu xa.
Lạc Hồng ngạc nhiên hỏi lại, đối với nàng mà nói, bốn tên Võ Giả kia quả thật đã quá mạnh mẽ đến vượt qua tầm hiểu biết của nàng rồi, nhưng không hiểu vì sao Đình Tấn lại coi trọng hơn người bày kế ở phía sau, nội tâm tự hỏi đối phương chẳng phải chỉ là sắp đặt một cái kế hoạch thôi sao, có gì lại đáng để coi trọng như vậy.
Thái độ của Lạc Hồng cũng không nằm ngoài tầm dự liệu của Đình Tấn, dù sao nàng còn thiếu sót trải nghiệm sống khá nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, nàng một mực đều ở bên cạnh hầu hạ Henry, chưa được tiếp xúc với những người có lực chiến mạnh mẽ, cả khi còn ở [The Alliance] càng đừng nói là ở [The Throne], nơi cực kì thiếu thốn nhân tài.
Chính vì thế cho nên khi thấy người mạnh mẽ hơn mình, nàng sẽ sinh ra lòng hâm mộ là chuyện thường tình.
- “Về phần đối phương làm sao nhắm vào ngươi, ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng khả năng rất lớn là do bọn chúng đã bắt đầu để ý theo dõi, kể từ khi ngươi rời khỏi Henry một khắc đó rồi. Lúc ấy, ngươi mang trên mình lệnh truy nã, đi đến [The Alliance] thì hiển nhiên chỉ có một đáp án là cầu cạnh trợ giúp mà thôi.
- Mà đáng sợ chính là ở chỗ này đây! Ngươi thử nghĩ xem, chỉ có một ít manh mối vậy thôi, kẻ lên kế hoạch ám sát đã có thể suy đoán ra gần hết hành động của chúng ta. Hơn nữa, tên đấy còn cẩn thận đến gần như đã không còn điểm sơ sót nào...”
Đình Tấn lắc nhẹ đầu, chậm rãi giải thích cho Lạc Hồng. Thời gian sắp tới, nàng có thể sẽ phải đảm nhiệm một vị trí trong đội ngũ lãnh đạo của [The Alliance], việc đốc thúc nàng trưởng thành hiển nhiên phải được Đình Tấn đặt lên hàng đầu.
- “...Đầu tiên, bọn chúng khẳng định đã cài gián điệp hoặc mua chuộc một vài thành viên của [The Alliance], cho nên mới biết chính xác thời gian ta rời cứ điểm, trở về để gặp mặt ngươi.
- Nhưng việc lên kế hoạch hay di tản người ở đây đi hết, không phải là việc một sớm một chiều thì xong. Hiển nhiên bọn họ đã có sự chuẩn bị từ rất lâu trước đó rồi tiếp đến mới chờ cơ hội ra tay với ngươi.”
Càng nói về sau, vẻ mặt của Đình Tấn càng trở nên ngưng trọng hơn, đối phương nham hiểm xảo quyệt, lại còn tính toán tỉ mỉ như vậy mới là một loại đối thủ khó xơi nhất.
- “…Thứ hai, đối phương nhất định đã điều tra rất kỹ lưỡng và hiểu rõ về một vài loại khả năng chiến đấu của ta, nếu không chúng cũng không cần phải ôm đầu kháng cự lại [Khống Vật Thuật] hay mặc áo chống điện.
- Cũng vì nguyên nhân này mà ta mới đưa ra suy đoán, đám người đó thuộc về [Hồng Môn Hội]. Bởi vì ở Entire Land, ta cũng chỉ có xuất thủ giết người một lần duy nhất, là tại địa bàn của [Hồng Môn Hội] mà thôi.”
Đang tại thời điểm Đình Tấn phân tích kỹ lưỡng từng chi tiết cho Lạc Hồng, cửa phòng đột nhiên xông vào bốn năm người. Dẫn đầu là thân ảnh quen thuộc của Rose, mà theo sau nàng không ai khác hơn tiểu đội đặc nhiệm của Vansy.
- “Ngươi sao rồi? Làm thế nào đang yên ổn thì lại chạy tới đây kiếm chuyện vậy?”
Thần sắc tràn ngập lo lắng, Rose vội vàng tiến đến bên cạnh Đình Tấn, thái độ ân cần mở giọng hỏi thăm. Nhìn thấy vết máu đã khô trên ngực hắn, sắc mặt nàng càng trở nên gấp rút hơn.
- “Thương thế tạm thời cũng đã ổn định rồi, cũng tại vì đối phương tới bắt cóc người của ta, cho nên ta mới vội vàng đi đến đây tiếp ứng, cuối cùng không nghĩ tới lại rơi vào bẫy rập mai phục.”
Đình Tấn thở dài, lại một lần nữa kể rõ đầu đuôi sự việc cho Rose nghe.
Ngồi trên giường gỗ gần đó, Lạc Hồng nghe được ba chữ ‘Người của mình’ từ chính miệng Đình Tấn nói ra, trong lòng tự nhiên xuất hiện một trận xao động, cảm giác lạ lẫm mà trước giờ nàng chưa từng được cảm thụ qua. Nàng không kìm được thầm nghĩ, đây có lẽ chính là cái gọi là ‘người thân’.
Còn đối với Rose, khi nghe Đình Tấn giải thích, đôi chân mày liễu của nàng tức thì cau chặt lại thành một đoàn, bên trong mắt hạnh tràn ngập vẻ ngờ vực nhìn lấy hắn.
- “Chẳng phải ngươi có khả năng dò xét hay sao? Làm gì lại để xảy ra sơ xuất như vậy, cơ mà đối phương còn có người sở hữu thực lực gây tổn thương cho ngươi?”
Dường như sự sơ xuất của Đình Tấn làm hắn rơi vào vòng nguy hiểm khiến nàng bỗng dưng xuất hiện một cơn tức giận, càng nói thì giọng càng thêm gay gắt hơn.
Lắc đầu cười khổ không ngớt, Đình Tấn cũng chẳng dám cứng đầu dấu dốt, hạ giọng nói.
- “Không phải, là vì đối phương quá xảo quyệt thôi. Ngươi nhìn nơi đó…”
Nói đoạn, hắn liền đưa tay chỉ về góc phòng đang đặt hai cái tủ đồ, đấy cũng là nơi mà bốn gã Võ Giả kia ẩn nấp trong khi chờ đợi hắn tới đây.
- “Lần này tập kích ta là bốn tên Võ Giả phương Đông. Chắc ngươi cũng biết, mấy tên ấy mặc dù không có dị năng gì như Vansy, nhưng vì bọn họ có phương pháp tu luyện bí truyền cổ xưa, cho nên khả năng chiến đấu cũng mạnh không kém gì so với chúng ta cả. Đặc biệt là khả năng cận chiến gần như vượt trội hơn phương Tây của chúng ta rất nhiều.”
- “Võ Giả phương Đông? Là cấp độ gì?”
Vừa nghe đến Võ Giả, Tiêu Phương sắc mặt chợt biến, vô thức kinh hô lên một tiếng, mà những người còn lại đồng dạng cũng kinh ngạc không kém gì nàng, tinh thần dựng lên chăm chú nhìn Đình Tấn, chờ đợi hắn giải thích.
- “Đúng thế toàn bộ có thể đều là cấp độ nhất lưu, mấy tên đó còn làm một cái túi da may kín rồi ẩn núp ở bên trong. Chính vì cái này mà sóng tinh thần của ta không thể phát hiện ra được sự hiện diện của bọn họ.
- Ngoài ra trong đó còn có một số ít nguyên nhân là vì hai tên khác, chắc là bị lừa gạt đến đây để bày ra một hồi tràn cảnh cưỡng hiếp với Lạc Hồng, làm ta mới không có nhiều thời gian dò xét kỹ lưỡng, vội vàng tiến tới.”
Đình Tấn kể đến đây thì đột ngột ngưng giọng một hồi, nắm tay không tự chủ siết chặt lại. Ngay cả bản thân hắn cũng không tài nào ngờ tới, đối phương lại còn sẽ chơi một chiêu nối tiếp một chiêu hiểm độc như thế.
Cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, hắn lại tiếp tục nói tiếp.
- “Tuy nhiên, rất có khả năng là bọn chúng đã hiểu lầm năng lực của ta thành một loại thiết bị công nghệ, có thể dò xét được vật thể kim loại hay người sống gì đó chẳng hạn. Bởi vậy bốn tên Võ Giả này cũng không dám mang theo bất kì vũ khí nào khác. Nếu như chúng mang theo các loại súng năng lượng thì kết quả thành ra thế nào cũng thật sự khó mà nói.”
- “Chẳng phải phương Tây của chúng ta trước giờ nước sông không phạm nước giếng với phương Đông đó sao? Cớ gì bọn họ lại không tiếc rẻ, phái tận bốn cái Võ Giả nhất lưu tới đối phó với ngươi như vậy chứ?!”
Tiêu Phương vốn là yêu thích võ thuật, từng có một đoạn thời gian nghiên cứu về phương diện này. Đối với Võ Giả phương Đông, nàng cũng hiểu rõ không ít, thế nên thắc mắc hướng về Đình Tấn đặt câu hỏi.
- “Chắc có thể là vì thế lực trong Anh Hùng tranh đấu với nhau. Trước đó ta cũng đã nhận được tin tức [Thiên Địa Hội] tại Trung Quốc đã bắt đầu để ý đến hắn rồi, vẫn không nghĩ là nhanh như thế đã tới hành động. Lần này là tại vì hắn ỷ lại vào thực lực bản thân, nhưng sau cùng xem ra cũng thật sự gặp được may mắn, coi như là một hồi cảnh tỉnh dành cho hắn.”
Rose thở phào một hơi dài, liếc xéo nhìn Đình Tấn, ngữ khí có đôi chút hậm hực nói.
- “Được rồi… là ta sơ xuất. Trên đường tới đây các ngươi có phát hiện ra còn ai mai phục ở xung quanh không?”
Biết rằng bản thân ở trong thời gian yên bình quá lâu, lại thêm thực lực tăng nhanh ở trong trò chơi, dẫn đến quá chủ quan khinh xuất mà dẫn đến hậu quả gây nguy hiểm cho tự bản thân mình, Đình Tấn cũng không dám nói nhiều, tự chủ động nhận lỗi, đồng thời nhanh chóng chuyển hướng đề tài.
- “Có mấy tên lạ mặt, nhưng đều đã bị người của của chúng ta canh chừng. Bây giờ trước tiên phải đưa ngươi về chữa trị, để vết thương chuyển nặng thì không tốt, những chuyện khác để sau đó hẳn tính tiếp.”
Chợt nhớ đến trên người Đình Tấn vẫn còn đang mang vết thương nặng, Rose cũng không bận tâm nhiều đến chuyện trách móc hắn nữa, mà thay vào đó là bắt đầu lo lắng cho tình trạng của hắn nhiều hơn.
Thế là, dưới sự trợ giúp của năm người nhóm Vansy, Đình Tấn được mang lên cáng cứu thương, đưa đến một chiếc xe đang chờ bên dưới khu chung cư, nhanh chóng rời đi khỏi khu ổ chuột.
Lạc Hồng cùng lúc đó cũng được cả nhóm mang theo cùng trở về. Trải qua một hồi tai nạn, nàng xem như đã chính thức được Đình Tấn tiếp nhận vào [The Alliance] rồi.
Trên đường trở về, Đình Tấn ngồi trên xe rảnh rỗi không việc gì làm, thuận tiện liền mang lên mũ trò chơi có sẵn trong xe, tiến trở về thế giới Anh Hùng, học tập nốt quyển sách kỹ năng siêu cấp mà hắn chưa có cơ hội được trải nghiệm.
…
Cũng vào khoảng thời gian này, tại một khu bãi quái trên [Chiến Trường Thế Giới], thuộc về địa vực của nước Trung Quốc, đang có một nhóm người cật lực chiến đấu với quái vật.
Duy nhất có một nhóm ít người rảnh rỗi đứng ở bên ngoài quan sát lại là một gã thanh niên tóc đen, gương mặt sắc sảo thanh tú, tuổi tác ước chừng 25 trở lại.
- “Bẩm báo Hồ thiếu, đường chủ Trần Cận Hùng của phân nhánh [Hồng Môn Hội] tại Entire Land truyền về tin tức, kế hoạch đã thất bại, A Nhất, A Nhị, A Tam và A Tứ đều bị hạ sát. Ngoài ra, bởi vì có người của chính phủ tới tham gia nên những người còn lại tạm thời cũng bị khống chế.”
Đứng sau gã thanh niên, một người đàn ông tráng niên, tuổi độ 30, gương mặt hình chữ điền, cung kính tiến đến bên cạnh cúi đầu bẩm báo tin tức.
- “Ồ, chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy mà cũng không thể thành công, xem ra ta đã đánh giá thấp tên Đình Tấn này. Tin tức đồng bộ hóa tu luyện giữa trò chơi với hiện thực là truyền từ hắn mà ra, phỏng chừng là đã tu luyện được khá lâu. Không lạ…”
Nghe được tin tức truyền về, gã thanh niên gọi Hồ thiếu chỉ ồ lên một tiếng, nhưng không hề có bất kì cảm xúc hay biểu lộ ngạc nhiên nào.
- “Hồ thiếu, có cần…”
Người đàn ông trung niên ngẫm nghĩ một hồi thì bỗng dưng tiến đến hỏi dò. Bất quá, chưa kịp nói xong thì đã bị gã Hồ thiếu vung tay ra hiệu im lặng, cắt ngang những lời muốn nói của đối phương.
- “Không cần thiết, tạm thời hoãn kế hoạch lại một thời gian, đã thất bại một lần, đối phương và người của chính phủ chắc chắn sẽ có phòng bị rồi, muốn ra tay làm lại một lần ám sát nữa không phải là chuyện dễ dàng. Để cho hắn nghỉ ngơi thử giãn một thời gian, buông lỏng phòng bị, ta sẽ cử Hoắc Chiến đến đó.
- Hừm… hạ lệnh cho cấp dưới nhanh chóng lên, đồng thời bên khai hoang cũng phải tăng nhanh tiến độ. Người thì chúng ta không thiếu, cái thiếu là thời gian. Cần phải đuổi kịp tới khu vực Entire Land trước cuối thàng này, nơi đó mới là trọng điểm cần chú ý.”
Hồ thiếu trầm ngâm ít phút, rồi hờ hững phát ra mệnh lệnh.
- “Cái gì?! Hoắc Chiến! Hồ thiếu, ngươi thật sự muốn điều động đến cả hắn?”
Tựa hồ nghe đến cái tên Hoắc Chiến, thần sắc trên gương mặt của người đàn ông trung niên cũng không kìm được lộ ra vẻ chấn kinh, nội tâm cuộng trào sóng gió.
- “Cử Tông Sư cường giả đi giết một tên nhà giàu mới nổi, có thực sự cần thiết như vậy không? Ta thật không hiểu, tại sao chúng ta không chiếm các nước gần hơn như Nhật hoặc Singapore chẳng hạn, cớ gì cứ phải bỏ gần lấy xa?”
Những băn khoăn bấy lâu về vấn đề này phút chốc trỗi dậy, người đàn ông trung niên không khỏi đứng lên tinh thần, gấp giọng hỏi lại.
- “Bởi vì nơi đó có [The Alliance]!”
Hồ thiếu không giải thích gì nhiều, chỉ trầm giọng nói ra một câu ngắn gọn, tuy nhiên, hàm ý ẩn chứa bên trong thì lại cực kì sâu xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook