Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly
Chương 7: Bệnh tâm thần

Bác sĩ chẩn trị chính thức của Kiều Dực là người đã có tuổi, người theo sau ông ban nãy chính là phụ tá, sau khi biết chuyện, ông ra sức trách móc cậu ta một chập, nếu không phải cậu ta lơ là chểnh mảng còn lóng ngóng tay chân, sự việc đã không phát triển thành vậy.

Ông dặn dò một số việc cần chú ý về Kiều Dực, đương nói đến ngàn vạn không thể kích động Kiều Dực, Tống Bạch nhịn không được khẽ cười hỏi: “ Vậy tôi phải làm gì thì anh ta mới chết?”

Ông bác sĩ không ngờ Tống Bạch lại hỏi câu hỏi đó, có lẽ trong từng ấy năm hành nghề y, ông chưa từng gặp một người như vậy, nhịn không được nhìn thoáng qua Trương Túc Vũ, mặt mày như thể “ Ông mày đang bực, đừng có mà chọc vào ông mày!”

Trương Túc Vũ cười lạnh: “Kiều Dực chết, mày cũng phải chôn cùng.”

Tống Bạch nhún nhún vai, tỏ vẻ không hề gì.

Vị bác sĩ già nhịn không được nói rằng: “Bệnh này không nặng cũng chẳng nhẹ, người bệnh rất có khả năng tự mình hại mình hoặc tổn thương người khác, nhưng phần lớn thời gian bọn họ lâm vào trạng thái vô thức, trường hợp của Kiều thiếu tương đối đặc biệt, thuộc loại ám ảnh thời thơ ấu hơn nữa gần đây bị đả kích lớn, chỉ cần có chút ít gì đó khơi gợi, cậu ta sẽ sụp đổ, đại khái trước kia đã từng gặp chuyện gì đó, hiện tại cậu ta cần hết sức tránh tiếp xúc với người khác, nếu đúng như lời Tiểu Lý nói cậu ta rất ỷ lại cậu, có cậu chăm sóc, so với việc cậu ta ở đây trị liệu càng hiệu quả hơn.”

Tống Bạch có thể lờ mờ đoán được nguyên nhân Kiều Dực phát bệnh, có lẽ là bởi vì ngày ấy cậu từng nói “Nếu không có anh thì tốt.” khiến gã nhớ đến hồi ức đau khổ nhất mà dẫn đến rối loạn.

Khi Kiều Dực bị đưa lên xe vẫn chìm trong trạng thái mê man, ngoan đến khác thường, an an tĩnh tĩnh ghé vào đầu gối Tống Bạch, lông mi xinh đẹp rủ xuống chiếc bóng nhạt màu, diện mạo Kiều Dực khá nữ tính hóa, nhưng tính cách lại bạo ngược, hơn nữa gã cao gần một mét chín, gã mà tỉnh táo, không một ai dám liên tưởng đến dáng vẻ an tĩnh lúc này, thực hiếm thấy.

Tống Bạch bị gối run cả chân, dầu gì một người đàn ông trưởng thành cũng rất nặng, cậu xê dịch tay, muốn đẩy hắn dịch sang bên cạnh một chút, để gã tựa vào lưng ghế, chợt nghe thấy Trương Túc Vũ không vui nói: “Để cậu ấy dựa một chút thì chết à? Chăm sóc cậu ấy là trách nhiệm của mày đấy!”

Tống Bạch nghĩ nghĩ, cuối cùng không động đậy chi nữa, khiến Trương Túc Vũ có chút bất ngờ, gã hoài nghi mà rằng: “ Tao thấy mày định nói cái gì mà tự cho mình thanh cao đến nghẹn luôn rồi.”

Tống Bạch nở nụ cười, “Tôi không nghe lời anh anh sẽ đánh tôi, tôi nghe lời anh anh lại không hài lòng, vậy rốt cuộc anh muốn tôi phải làm thế nào?”

Tống Bạch cười rộ lên rất đẹp mắt, nhưng trong Trương Túc Vũ lại cảm thấy rất chướng mắt, luôn cảm thấy cậu đang châm chọc gã, miệng xuỳ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ai dám đánh mày chứ? Động vào một cọng tóc của mày bị đập chết là cái chắc!”

Tống Bạch cúi đầu nhìn Kiều Dực, đối với cậu, hành động bảo vệ của Kiều Dực cực kì nực cười, cậu nghĩ rằng đó là bản năng của động vật, Kiều Dực luôn cho rằng cậu là của gã, mà hiện tại trong mắt gã Tống Bạch chính là Kỳ Quân, trải qua mất đi lại được đại hi đại bi, gã càng thêm kích thích thần kinh, hơn nữa được cung phụng từ nhỏ tới lớn, chỉ có người khác nịnh bợ gã, nào có ai dám động vào đồ vật của gã, thế nên, Tống Bạch bị ức hiếp, gã cảm thấy quyền uy của chính mình bị thách thức, mọi cảm xúc đều kích động hơn.

Việc trở thành người bị phụ thuộc và bị gã phụ thuộc đối với Tống Bạch mà nói cực kì bất mãn, nhưng cậu không có năng lực ngăn Kiều Dực nghĩ như vậy và vì những suy nghĩ ấy mà thực hiện một vài hành vi quá khích.

Khu biệt thự vườn nằm ngoài trung tâm thành phố, được quy hoạch trên một khu đất rộng lớn, nói trắng ra đó là khu nhà giàu, vào cửa phải qua nhiều lần kiểm tra, khi xe Tống Bạch đi qua một toà nhà trước cửa có trồng ba gốc trúc đào, cậu còn thấy vị Thiên Hậu nào đó cực kì nổi tiếng đang tưới nước cho chúng.

Căn nhà Kiều Dực nằm sâu trong hoa viên trung tâm, cách những căn hộ bên cạnh một khoảng lớn, khi bọn họ xuống xe cũng không gặp bất cứ ai.

Thu xếp ổn thoả cho Kiều Dực, Trương Túc Vũ đứng trong phòng khách nhìn Tống Bạch bình thản rót cho mình cốc nước, sau đó xoay người đi vào thư phòng, dưới tình huống hết việc phải làm, đành ra cửa mà về, vừa đi vừa nghĩ lại càng uất ức, cảm thấy mình càng sống càng đụt, ấy thế mà gặp phải loại chuyện này, thực sự là bị chọc tức chết.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu không phải tức giận Tống Bạch, đa phần là bởi vì Kiều Dực, bọn họ là anh em gần hai mươi năm, thế nhưng chỉ vì mới đụng vào người ta vài cái mà dám nói với gã những lời ấy, điều này làm gã vừa căm tức đồng thời nguội lạnh cả lòng.

Trương Túc Vũ rời đi Tống Bạch ra khỏi thư phòng, thực chất cậu không muốn đứng chung một chỗ với gã mà thôi, xem xét sơ qua căn nhà, người giúp việc A Ngọc chuyên phụ trách cuộc sống hàng ngày của hai người từ bếp đi ra, “ Tiên sinh có kiêng ăn gì không ạ?”

“Không, chị cứ làm như bình thường là được.” Tống Bạch đi lên tầng, đoạn quay đầu lại bổ sung: “Cứ gọi tôi A Bạch là được.”

Căn hộ này, Tống Bạch thích thư phòng nhất, ngoại trừ chứa rất nhiều sách ngoại, nguyên nhân quan trọng nhất đó là yên tĩnh, Tống Bạch có thói quen, mỗi khi gặp chuyện phiền lòng hay tâm trạng không tốt, sẽ chạy đến thư phòng ngồi cả ngày, có lẽ bởi vì sách vở luôn cùng cậu bao năm qua, chỉ có những khi ở cùng chúng, Tống Bạch mới có thể cảm thấy an tâm.

Gian thư phòng này được thiết kế vô cùng khéo léo, ba mặt tường đều gắn kệ sách, kệ được làm bằng gỗ thô, thiết kế hình tròn, sau đó được phân chia bởi những tấm chạm trổ, thêm một góc cầu thang gỗ, còn phía nam là khung cửa sổ, kế bên khung cửa là một chiếc bàn lớn, trên mặt bàn là giấy và bút mực cùng các dụng cụ khác được sắp xếp ngăn nắp.

Tống Bạch nhỏ từng giọt từng giọt nước, chậm rãi mài nghiên mực, không khí dần lan toả hương mực dìu dịu, mang theo một cảm giác xưa cũ, khiến cả người cậu thả lỏng.

Cậu chọn chiếc bút lông sói, thẫm đẫm mực rồi dừng tay một hồi mới lên tinh thần dứt khoát đưa tay, bốn chữ thiên ý trêu ngươi hiện ra sống động trên trang giấy, mạnh mẽ phóng khoáng.

Thường nói con chữ thể hiện nội tâm con người, giờ khắc này, có lẽ chính bản thân Tống Bạch cũng rất mê mang.

Bút trong tay bởi vì tạm dừng mà mực rơi xuống mặt giấy Tuyên Thành, từ từ lan ra, Tống Bạch chợt hồi thần, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài phòng.

“ Tiên….A Bạch, Kiều thiếu cậu ấy….”

Tống Bạch buông bút, mở cửa thì thấy A Ngọc với vẻ mặt bất đắc dĩ, Tống Bạch theo cô xuống lầu, nhìn thấy Kiều Dực đang ngồi xổm trong góc tường, mù mịt đập đầu.

“A Bạch... Có cần gọi bác sĩ...”

“Không có việc gì, dù sao cũng chẳng đập chết được.” Tống Bạch ung dung, kỳ thật cậu vui lòng nhìn Kiều Dực tự đập đầu vào tường đến chết, nhưng nếu gã chết thật, chắc chắn phiền phức to, Tống Bạch cầm lấy cái đệm trên sofa, “ Thích đập thì cứ đập cho thoải mái……”

A Ngọc...

Vị này đặc biệt tới chăm sóc thiếu gia thật sao?!

Nhưng khi Tống Bạch vừa định đi, Kiều Dực đột nhiên ngưng lại, bác sĩ từng đề cập tới Kiều Dực sẽ sững sờ phân ly, nghĩa là người bệnh có khả năng duy trì một tư thế cố định trong thời gian dài, nằm ngửa hay ngồi, không có ngôn ngữ cùng động tác tự ý, dù ánh sáng, âm thanh cùng đau đớn kích thích cũng không có phản ứng, nhưng người bệnh sẽ co cơ (trương lực cơ), tư thế và nhịp thở lại không biểu hiện bất thường rõ ràng.

Gã vẫn ngồi xổm không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Bạch, giống như nhìn cậu lại như không nhìn gì cả, mắt không hề chớp.

A Ngọc có chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Kiều Dực phát bệnh, vội vàng gọi điện thoại, lại bị Tống Bạch ngăn trở, “Không sao đâu, về sau loại chuyện này còn xảy ra nhiều, gọi bác sĩ cũng chỉ có thể tiêm thuốc, một lát nữa sẽ ổn thôi.”

Tống Bạch bình tĩnh, A Ngọc nhìn cậu giống như không có chuyện gì ngồi xuống sofa, tùy tay lật một cuốn tạp chí.

Cũng không biết qua bao lâu, trời dần trở tối, A Ngọc bật đèn phòng khách lên, ngọn đèn êm dịu phủ lên mặt Tống Bạch, từ giữa trưa, cậu cùng Kiều Dực không động đậy, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đột nhiên, nơi góc tường khe khẽ truyền ra một tiếng than yếu ớt.

Tống Bạch nghiêng đầu, nhìn thấy cặp mắt sáng ngời mà xa xôi, vô tội mà sợ hãi nhìn cậu, nũng nịu gọi một tiếng: “ Mẹ…”

Tống Bạch...

“Mẹ ơi, Tiểu Dực đói bụng.”

Cứ như vậy, Tống Bạch trở thành mẹ Kiều Dực.

Một lần sảy chân lưu hận nghìn đời, nếu biết ngày đó một câu giận dữ của cậu sẽ có hậu quả này, Tống Bạch sẽ không bao giờ nói gì đó dễ kích động như vậy.

Kiều Dực đột nhiên trở nên nhu thuận nghe lời khiến A Ngọc không phản ứng kịp, đứng bên cửa phòng bếp, há to miệng nhìn Kiều Dực dính phía sau Tống Bạch, căng thẳng nhìn cậu, sắc mặt Tống Bạch khó coi, chỉ vào chiếc ghế đối diện trên bàn ăn nói rằng: “Ngồi xuống.”

Kiều Dực nghe lời nhanh nhẹn đi qua, nhưng ánh mắt không rời khỏi cậu, như thể giây tiếp theo cậu sẽ biến mất, thế cho nên va vào ghế, cả người lẫn ghế đều ngã ra đất, rầm một tiếng.

Tống Bạch bất đắc dĩ, cau mày đi qua thì thấy Kiều Dực quỳ rạp trên mặt đất, cái trán bị xầy da, ánh mắt ậng nước, tủi thân nói: “ Tiểu Dực đau.”

Tống Bạch nổi da gà, lúc này Kiều Dực hoàn hoàn toàn toàn biến thành người khác, phải nói là, biến thành bệnh nhân suy giảm trí lực.

Kiều Dực ngẩng đầu nhìn Tống Bạch, như sắp khóc đến nơi, Tống Bạch chẳng còn cách nào khác, đành phải đưa tay kéo gã dậy, tức giận nói: “ Ai bảo anh đi đường không nhìn.”

“Dạ.” Kiều Dực nắm tay Tống Bạch không buông, “Mẹ ơi, mẹ đừng rời bỏ Tiểu Dực được không, chuyện gì Tiểu Dực cũng nghe lời mẹ hết.”

“Vậy anh đừng gọi tôi là mẹ nữa.” Tống Bạch dở khóc dở cười dựng lại ghế, ý bảo A Ngọc đang đờ người bưng thức ăn ra.

A Ngọc mãi mới phản ứng, vội vàng mang cơm chiều từ bếp ra, lại bị Kiều Dực hất hết xuống đất.

“Cút!” Kiều Dực đột nhiên quát, A Ngọc sợ tới mức nhảy bắn ra xa.

Tống Bạch đứng lên, thấp giọng nói: “Kiều Dực anh lại nổi điên cái gì thế hả!”

“Cút! Nhà tôi ai cho cô vào, nơi này là của tôi, ai cũng không thể đi vào! Ai cũng không thể đi vào...” Giây này Kiều Dực lại lâm vào trạng thái khác, Tống Bạch bó tay hết cách, vội vàng ra hiệu cho A Ngọc về trước.

A Ngọc lo lắng liếc nhìn Tống Bạch, cởi tạp dề rồi thu thập đồ đạc bước đi.

“Kêu đói là anh, giờ lại gây rối như này, anh đói chết cũng đáng.” Tống Bạch không thèm nhìn Kiều Dực, quay người lên lầu, Kiều Dực ở lại mờ mịt đứng tại chỗ, nhìn Tống Bạch càng đi càng xa, tim đột nhiên đau lên như bị cắt mất một miếng, lan ra toàn thân, từng chút từng chút, như thể bên trong có ai đó cùng con dao trong tay, đau quá….

Mẹ ơi, Tiểu Dực đau quá….

Nghe thấy tiếng vật nặng ngã xuống đất, Tống Bạch quay đầu lại thì thấy Kiều Dực ngã trên mặt đất run rẩy, chân tay cuộn lại, Tống Bạch lần khần mới đi xuống.

Chỉ trong một ngày, Kiều Dực đã phát bệnh nhiều lần, Tống Bạch nghĩ, thực ra mình mới là người không thích hợp chăm sóc Kiều Dực nhất.

Bác sĩ nói, hiện tại đối với việc điều trị rối loạn phân ly chưa có thuốc đặc trị, chủ yếu là châm cứu để trị liệu, mặc dù đôi lúc cần một lượng nhỏ thuốc an thần, nhưng không dùng vẫn hơn, cho nên bọn họ rời viện an dưỡng không mang theo mấy thứ đó, chỉ có mấy ống tiêm phòng bị những khi bất trắc.

Tống Bạch tay chân nhỏ gầy, kéo không nổi Kiều Dực lên giường, đành phải ngồi xuống nâng người gã nâng dậy, đầu tựa vào người mình, một tay nhẹ nhàng trấn an gã, tay kia mát xa đầu cho gã.

Kiều Dực dần dần yên tĩnh trở lại, cả đầu vùi thật sâu vào ngực Tống Bạch, hô hấp cũng dần bình ổn lại, Tống Bạch có thể cảm nhận được gã sắp sửa thiếp đi.

Có lẽ náo loạn cả một ngày, Tống Bạch cũng mệt mỏi, Kiều Dực nắm tay cậu, gỡ thế nào cũng không ra, Tống Bạch hết cách, đành phải giữ nguyên tư thế dựa vào cạnh bàn, vừa mới nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương