Trọng Sinh Chi Vô Pháp Đào Ly
Chương 34: Về nhà

Tống Bạch ra ngoài hòm thư lấy báo chí, không ngờ lại nhìn thấy hai phong thư đề tên mình, một lá có con dấu trung học Mười Ba, lá còn lại toàn là màu đen, chỉ duy nhất hai chữ Tống Bạch dùng màu máu tươi viết siêu vẹo, thoạt nhìn có chút quỷ dị.

Cậu nghi hoặc bóc phong thư, ảnh chụp rơi xuống ào ào, Tống Bạch ngồi xổm xuống, nhìn “chính mình” cùng một người đàn ông khác đang quấn lấy nhau trong mỗi tấm ảnh, tấm sau còn rõ hơn tấm trước.

Trái lại Tống Bạch không tỏ ra sợ hãi hoặc là tức giận, thật muốn nói người kia đâu phải mình, nhưng cứ cảm thấy không thoải mái, giống như có người trong chỗ tối theo dõi mình, gai hết cả người.

Bên trong phong thư còn kèm một mảnh giấy, màu đen chữ đỏ, trên đó phủ đầy từ ngữ thô tục mắng chửi Tống Bạch.

Nghĩ rồi, Tống Bạch nhét chúng vào túi áo trong, tránh để Kiều Dực phát hiện, trực giác mách bảo cậu rằng gã mà thấy được thì không thể không gây ra chuyện lớn đâu.

Vừa vào cửa thì thấy Kiều Dực như con cún bự phe phẩy cái đuôi đứng bên huyền quan, lăm lăm nhìn Tống Bạch, vẻ mặt lấy lòng, Tống Bạch chẳng buồn nhìn, xoay người đi vào phòng, cất báo chí, lại nhìn phong thư trường học gửi tới, bên trong là thành tích cuối kì của cậu cùng thời gian nghỉ và một vài thông báo khác.

Tống Bạch thi cũng bình thường, xếp hạng không thấp không cao, so với cậu nghĩ cũng không chệch là bao, Kiều Dực đứng phía sau cậu, thân mật sáp lại, “Bảo bối cừ thật, thi đều đạt tiêu chuẩn.”

Tống Bạch chán ghét quay mặt đi, dịch sang một bên, Kiều Dực lại dán sát theo, “Nhớ ngày xưa tôi đi học, thành tích cũng không tồi, để tôi xem xem.” Nói rồi, gã rút lấy bảng thành tích, “Em đúng thật là đồng đều ha, môn nào cũng vừa hay hơn điểm đạt mười điểm.”

Tống Bạch không nói gì, tiện tay cầm tờ báo lên.

Kỳ thật Kiều Dực nào không rõ, nếu cậu thật sự muốn thi tốt mà nói thì những đề thi trung học tính cái gì? Nhưng cậu không nguyện ý thừa nhận mình chính là Kỳ Quân, gã cũng không vạch trần.

“Cái này yêu cầu phụ huynh ký tên, tôi ký cho em rồi, nhớ mang đi học nộp.” Dứt lời, gã đứng dậy, “Em có muốn thay quần áo không, chúng ta phải ra ngoài.”

“Không đi.” Tống Bạch dứt khoát từ chối, ngay cả suy nghĩ cũng không.

Đây là kết quả dự kiến, Kiều Dực cười cười, “Đi thay đi, dẫn em đến chỗ này, em sẽ thích.”

Tống Bạch cau mày, lại như cũ không hề động.

Kiều Dực nhe răng: “A Bạch, em muốn tôi thay cho em hả? Em có biết, chuyện ban sáng tôi còn chưa tính sổ với em đâu.”

Tống Bạch trừng mắt, tạp chí trong tay cậu bị nắm nhăn nhúm, cậu cắn răng: “Kiều Dực anh đừng quá đáng quá.”

“Em cũng đừng ép tôi A Bạch, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt là chính em chọn, tôi đối với em đủ tốt, đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi.”

Ném tờ báo trong tay, Tống Bạch xoay người lên lầu, đóng cửa cái ruỳnh.

Kiều Dực cười khổ, A Bạch, tôi đâu muốn đối với em như vậy, nhưng em lúc nào cũng không nghe lời…

Dọc đường hai người đều im lặng, Kiều Dực nhận một cuộc điện thoại, cũng chẳng vui vẻ gì, gã trầm giọng nói: “Nếu sáng mai tôi không thấy đồ vật, cậu cứ chờ tôi lột da đi.”

Xe rời khỏi trung tâm thành phố, càng đi quang cảnh càng quen thuộc, Tống Bạch nhịn không đặng ngồi thẳng dậy, nhìn cảnh sắc bên ngoài, một cỗ cảm giác quen thuộc chẳng thể giải thích dâng lên, cho đến khi Kiều Dực đỗ xe trước một căn hộ tầng dưới của một tòa nhà cũ kĩ, Tống Bạch hoàn toàn lặng tại chỗ.

“Tôi nói rồi mà, em sẽ thích.” Kiều Dực đột nhiên lên tiếng.

Bước xuống xe, Tống Bạch ngẩng đầu nhìn phiến cửa sổ lầu sáu, bên ngoài như cũ đặt một chậu hoa màu nâu, khóm xương rồng vẫn tràn đầy sức sống, lần cuối cùng y nhìn thấy nó cách đây nhiều năm rồi, chúng được tự tay y trồng khi y còn bé học môn sinh vật, bao năm qua, đều là mẹ y thay y chăm nom.

Tống Bạch đứng ở cửa thật lâu mà không đi vào, ánh mắt cậu có chút mê mang, rõ ràng gần ngay trước mắt, lại chùn chân.

Người xưa thường nói cận hương tình khiếp chắc hẳn là như thế. ( Tâm trạng người xa quê lâu ngày trở về.)

Khu tập thể cũ kĩ này chính là kí túc xá giáo viên S đại, đã lịch sử lâu đời, kỳ thật đa số những người sinh sống ở đây đều có nhà riêng, nhưng lại luyến tiếc rời đi, ở lâu nên sinh tình cảm, hơn nữa mọi người đều già cả, trong lúc rãnh rỗi cùng nhau hạ ván cờ nói chuyện phiếm, giết thời gian.

“Đây chẳng phải là Tiểu Dực ư? Sao hôm nay lại rảnh mà đến thế?” Phía sau có tiếng hô nhỏ, lưng Tống Bạch lập tức cứng còng, nghe tiếng bước chân nọ ngày một gần, tay cậu nhịn không được run rẩy lên.

“Cô Trang.” Kiều Dực xoay người lại, “Cô mới đi mua thức ăn về ạ?”

“Biết cháu tới, nên mua nhiều chút… Vị này là…”

Tống Bạch cả người cứ như vậy mà đứng, như người gỗ, cắn môi không dám quay đầu lại.

“Hôm nay cháu dẫn một người bạn tới thăm mọi người chút, cậu ấy là học sinh của Kỳ Quân, trước đây vẫn luôn ở nước ngoài, không biết em ấy xảy ra chuyện, bây giờ trở về, phiền con dẫn cậu ấy qua chào hỏi hai người.”

“Đúng là đứa bé ngoan, mau vào ngồi đi, sao cứ đứng đây thế.” Tuy rằng nghi hoặc vì sao Tống Bạch luôn đưa lưng về phía mình, nhưng giáo dưỡng tốt khiến bà không hỏi ra, dẫn hai người lên lầu, trên đường còn gặp ông giáo dạy hóa lầu ba, đang ôm cờ vây chạy đến, vừa thấy Trang Tình, liền hô: “Mới về à! Tiểu Dực cũng tới đấy à!”

“Chào thầy Ngô ạ.” Kiều Dực ngoan ngoãn hô.

Tống Bạch có chút kinh ngạc, từ khi nào thì Kiều Dực qua lại với bọn họ?

“Vị này chính là…” Thầy Ngô nghi hoặc nhìn Tống Bạch.

Cậu hít sâu một hơi, miễn cưỡng để giọng nói của mình không run rẩy, “Chào thầy… Em, em họ Tống…”

“À, bạn học Tống, tìm lão Kỳ hả?” Ông nở nụ cười, lộ ra vết nhăn nơi khóe mắt, “Cùng đi thôi, cùng đích đến cả mà, đang định tìm lão ấy chơi cờ đây.”

Mấy người lên lầu, bởi vì tòa nhà cổ, không có thang máy, người già đi phải thở hồng hộc, Tống Bạch nhịn không được đi qua đỡ Trang Tình, cũng không dám nhìn nàng, thấp giọng nói: “Chậm một chút.”

Trang Tình có thể cảm giác được tay cậu đang run rẩy, trong lòng hoang mang chẳng hiểu sao cứ có cảm giác khó có thể miêu tả nổi lên, bà nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tống Bạch.

Một đứa trẻ, sạch sẽ xinh đẹp.

Lại thực gầy yếu.

Ánh mắt của thằng bé, rất giống Kỳ Quân…

Trang Tình đứng tại chỗ bất động, vài người đều dừng lại nhìn bà, “Sao thế?”

“A? Không… Không sao.” Bà lấy lại tinh thần, thuận tay đẩy cửa ra: “Lão kỳ, mau ra đây, lão Ngô cùng Tiểu Dực đến này.”

Vừa gọi xong, cửa thư phòng chậm rãi mở ra, Kỳ Lục Nguyên đeo kính mắt, bước chân có phần chậm chạp đi ra.

Trong nháy mắt đó Tống Bạch cầm không được, nước mắt chảy xuống tức thì, quỳ phụp trên mặt đất.

Vài người đều kinh ngạc nhìn cậu.

Tống Bạch như người mất đi tất cả sức lực, sững sờ nhìn hai người, cậu há miệng muốn nói, nhưng chỉ phát ra những lời mà không có tiếng, muốn gọi một tiếng ba cỡ nào, muốn kêu một tiếng mẹ cỡ nào, muốn cỡ nào … muốn cỡ nào…

Toàn thân run rẩy, cả người lẫn mặt bi thương như thể thấy được tận thế, tuyệt vọng tới cực điểm, tưởng niệm bấy lâu trở thành sự thật, lại buồn thương đến thế, cho tới tận bây giờ y cũng không dám hy vọng xa vời rằng có một ngày lại một lần nữa được bước tới nơi này, y đang sợ, thậm chí y nghĩ rằng mình xuất hiện chỉ làm dơ bẩn nơi này, Tống Bạch vài lần nghẹn ngào, thế cho nên cuối cùng ngất đi mất.

Thời ấu thơ như từng tấm từng tấm ảnh chụp hoen vàng hiện lên trong đầu, từ nhỏ Kỳ Quân đã không thích nói chuyện, bởi ba mẹ tương đối bận rộn không có thời gian trông nom y, y cũng vì thế mà yên lặng một mình không quấy rầy bọn họ, song mỗi khi có thời gian, ba sẽ ôm y từ cửa sau S Đại đến nhà thầy Lưu sát vách A Đại, một đường cõng y, kể cho y nghe những chuyện lý thú trong khảo cổ, con đường ấy bọn họ đã đi qua vô số lần, lá phong trên cao rơi xuống người họ, đỏ đến chói mắt.

Năm tuổi y đã theo mẹ đến trường học, một mình ngồi thu lu trong phòng học, cùng những học sinh cấp ba lên lớp, ai cũng không biết rốt cuộc y nghe có hiểu không, nhưng y rất chăm chú, sau rồi nắm tay mẹ, từ trường về nhà.

Ký ức ấy cứ như thể mới xảy ra ngày hôm qua, Kỳ Lục Nguyên vẫn còn trẻ trung, Trang Tình vẫn xinh đẹp còn y vẫn nhỏ bé như vậy, một nhà ba người cùng đi dạo chợ chim, sau đó y bị một con quạ đen dọa phát khóc, khóc cho tới lúc về nhà, giỗ dành như nào cũng không nín, buổi tối ngủ không được, níu quần kéo áo Trang Tình cả một đêm, khiến cả nhà không được yên.

Nhớ ra thì Kỳ Lục Nguyên từng đánh y một lần, đó là cái năm y hại Đào Thanh Bình bị đánh sứt đầu, tuy rằng chuyện đã qua lâu rồi nhưng Kỳ Quân vẫn ấn tượng sâu sắc.

“A Bạch… A Bạch em không sao chứ? A Bạch…” Bên tai truyền đến tiếng lo lắng của Kiều Dực, Tống Bạch nhăn mày, ừm một tiếng, đầu óc hỗn loạn dần có ý thức.

“A Bạch? Em không thoải mái chỗ nào?”

Mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Kiều Dực, gã đang cầm một cái khăn mặt cẩn thận chà lau trán cho mình, tựa hồ ra không ít mồ hôi, Tống Bạch cảm thấy trên người có chút dính dấp.

“Tôi … tôi không sao.” Vung tay gạt tay Kiều Dực ra, Tống Bạch chống sô pha ngồi dậy, nhìn thấy Kỳ Lục Nguyên đang cầm thuốc đi ra, “Chắc là bị cảm nắng, trong nhà vừa lúc có… Ôi chao, tỉnh rồi à, cháu… cháu cảm thấy thế nào?”

Tống Bạch vừa nhìn thấy Kỳ Lục Nguyên đã cảm thấy nhức nhối, toàn bộ yết hầu như có ai đó siết chặt, không nói nên lời lấy một câu, đó là cảm giác vô cùng cực đoan, vui đến tột cùng, bi đến tột độ, sợ đến vô hạn, cậu không rõ hiện tại mình nên lấy thân phận nào để đối mặt với ông.

Bếnh lâu nay không phải chưa từng nghĩ đến việc trở về, thậm chí y không chỉ một lần lặng lẽ lánh bên cửa phòng làm việc của ông suốt cả một ngày, để đợi ông xuất hiện, nhưng không dám bước ra ngoài chào hỏi ông một lần.

Kỳ thực Kỳ Quân là một người rất cứng nhắc, nói trắng ra y là thư sinh cổ hủ từ tận xương, chẳng cách nào khiến y nghĩ thoáng, loại chuyện này cho dù có chết y cũng không nguyện ý để bọn họ biết.

Kiều Dực rót chén nước cho cậu, Tống Bạch yên lặng nhận lấy, sau rồi trộm nhìn thoáng qua Kỳ Lục Nguyên, lệ nơi khóe mắt hẵng còn chưa khô, như thể đang khóc ở trong mộng.

Thầy Ngô có chút tò mò nhìn Tống Bạch, “Cậu là học sinh của tiểu Quân?”

Tống Bạch ngây đơ, chậm chạp gật gật đầu.

“Cậu thật có tâm, bọn trẻ bây giờ đứa nào cũng kỳ cục hết cả, cậu bảo thằng nhóc Tiểu Phi kia, lâu rồi chẳng thấy nó về nhà một lần…”

“Không phải anh ấy đang học tập bên Mỹ sao…” Dứt lời, Tống Bạch thoáng khựng lại, “Trước đây cháu nghe thầy Kỳ kể, bảo anh ấy đang làm ăn nhỏ bên Mỹ…”

Thầy Ngô quan sát cậu trong chốc lát, thở dài, “Tiểu Quân cũng là thằng bé tốt…”

Tống Bạch cúi đầu, y không tốt, y không tốt một chút nào, nếu y có chút ý thức trách nhiệm sẽ chẳng không giãy dụa chút nào đã lựa chọn cái chết, để lại ba mẹ đã sớm hai tấn hoa râm, là y yếu đuối vô năng.

Kiều Dực ngồi bên trái Tống Bạch, lặng lẽ vòng tay sau lưng Tống Bạch, nhẹ nhàng ve vuốt, Tống Bạch cảm thấy rất khó chịu, cõi lòng buồn bã, nhìn cha mẹ ngồi đối diện không nói được một lời, y hận không thể lập tức quỳ xuống, nói tất cả sự thật cho họ biết.

Nhưng y phải nói chuyện đó như thế nào đây? Bởi vì con trai người bị người ta cưỡng gian luẩn quẩn trong lòng, không thiết sống nữa nên tìm cái chết, kết quả chết không thành lại biến thành cậu trai bao Tống Bạch ư? Sau đó còn bị Kiều Dực trói buộc bên cạnh?

“Cháu học khóa nào?” Kỳ Lục Nguyên đột nhiên hỏi.

Tống Bạch trát mắt, “Khóa 09 ạ.”

“Nhìn cháu thực trẻ, năm đó Tiểu Quân cũng thế này, còn nhảy vài cấp, mười tám tuổi tốt nghiệp đại học, sau đó sang Pháp du học, ngẫm lại phận làm cha mẹ chúng tôi cũng thực xin lỗi nó, từ nhỏ đã để mặc nó một mình, nó luôn an tĩnh, không thích nói chuyện cũng chẳng quậy phá… Bác cùng Tiểu Tình… Ài, có bậc làm cha làm mẹ như chúng tôi, Tiểu Quân nhất định… nhất định trách chúng tôi nên mới…”

“Không đâu!” Tống Bạch đột nhiên hô lên, “Thầy ấy… Là thầy ấy không tốt, thầy ấy hoàn toàn không quan tâm đến tâm tình cha mẹ, thầy ấy bất hiếu, uổng bao năm đọc sách, quả thực chẳng đọc được thứ gì, bản thân thầy ấy lựa chọn cái chết chính là sai lầm, hại hai người thương tâm như vậy… con … con…”

Kiều Dực đột nhiên vỗ vỗ lưng cậu, “A Bạch, em đang nói gì thế!”

Tống Bạch có chút kích động, ngồi lại ngay ngắn, “Thật có lỗi, cháu không có ý kia, trước đây, thầy Kỳ hay nói với cháu, ba mẹ thầy tốt lắm, thầy rất thương ba mẹ mình, hy vọng hai người đừng vì thầy ấy mà thương tâm, không thì thầy ấy sẽ rất có lỗi, có được ba mẹ như hai người, thầy ấy cảm thấy thực hạnh phúc, thật sự, cực kì cực kì hạnh phúc.”

“Được rồi được rồi, sao lại nói tới chuyện này chứ!” Thầy Ngô ngắt lời nói, “Tôi nói này lão Kỳ, hôm nay tôi định cùng ông đại chiến mấy trận đó, lần trước không cẩn thận một cái để ông thắng mất, lần này tôi nhất định phải gỡ lại đó!”

Kỳ Lục Nguyên tháo kính mắt xuống xoa xoa, “Thôi đi, chơi cờ với ông đúng là cản trở kỳ nghệ tiến bộ.”

Thầy Ngô tức giận đến phẫn nộ, hai ông lão ông một câu tôi một câu bắt đầu đại chiến, ôm bàn cờ chơi cờ.

Kiều Dực đột nhiên sáp lại, nhẹ nhàng thổi một hơi, Tống Bạch trở nên cứng ngắc, cậu cắn răng: “Kiều Dực anh muốn làm cái gì!”

“Bảo bối em đừng lo, tôi không làm gì hết.” Gã cười khanh khách, khẽ nói: “Thế nào, em thích nơi này không? Đã lâu em không trở về rồi.”

“Tôi…” Đáy mắt Tống Bạch thoáng hiện nghi hoặc, tuy không thừa nhận mình chính là Kỳ Quân, nhưng y biết Kiều Dực biết, khôi phục tâm tình lại một chút, thản nhiên nói: “Sao họ lại biết anh?”

“Đừng lo, tôi không nói cho họ chuyện giữa tôi và em đâu.”

Tống Bạch liếc mắt nhìn gã, ý nói, nếu anh mà nói, giờ anh cũng chẳng êm đẹp ngồi đây đâu.

“Lúc trước em… Lúc trước em…” Kiều Dực cắn răng, chẳng thể cất miệng nói ra hai chữ “Qua đời”, chỉ cần vừa mới nghĩ tới, cả con tim đã thắt lại, gã cau mày, “Khi đó tôi cảm thấy rất khó chịu, là thật đó A Bạch, khi đó tôi đã nghĩ đi theo em, nhưng chẳng phải chết không thành ư, tôi cứ ở trong gian nhà trọ trước kia của em, ôm chăn của em, gối đầu của em, vờ như em còn sống, vờ như trong phòng còn có một người…”

Tống Bạch hoàn toàn có thể tưởng tượng dáng vẻ Kiều Dực phát điên lúc đó, một mình trong gian phòng ấy, nếu có ai nhìn thấy, sợ là sẽ bị dọa ngất, gã cổ quái như thế, Tống Bạch đã trở thành nhìn nhưng không thể trách.

“Nhưng dần dà luôn cảm thấy lòng trống rỗng lắm, giống như có người lấy đi trái tim tôi, tôi quá nóng ruột, nên tìm chung quanh miết, tôi muốn tìm nó về, sau đó tôi tìm đến nơi này… Nơi này có thiệt nhiều thiệt nhiều kí ức của em phải không? Tôi xem ảnh chụp của em, quần áo em mặc khi còn bé, sách bài tập của em, sách em từng lật qua, giường của em, còn…”

“Anh có bệnh hả?!” Tống Bạch cắn răng.

Kiều Dực cười khặc khặc quái dị, “Tôi có bệnh hay không chẳng phải em đã sớm biết sao?” Mắt nhìn hai người chuyên tâm chơi cờ, Kiều Dực chợt hôn Tống Bạch bẹp một cái, sau đó đắc ý nhướng mày, nhìn Tống Bạch, giống như đang nói, không vui lòng thì em cắn tôi đi!

Tống Bạch trừng mắt.

“Sau rồi đến nhiều lần, trở nên quen thuộc với họ, ừm, ba mẹ em thật sự tốt lắm.” Gã đột nhiên đứng đắn nói.

Tống Bạch ngây ra một lúc, bỗng nhiên nghĩ tới “ba” của mình, người cha chưa từng cố gắng để làm một người cha, còn người mẹ bị chính người cha đó hại chết.

Cậu đột nhiên đứng lên, Kiều Dực theo bản năng đưa tay túm lấy, như thể Tống Bạch là đồ vật có thể biến mất bất cứ lúc nào, gã khẩn trương hỏi: “Em muốn đi đâu.”

“Toilet.” Tống Bạch gỡ tay gã ra, cũng chẳng quay đầu lại đi thẳng vào trong.

Tống Bạch suy nghĩ, kỳ thật không ai yếu đuối hơn so với y, ngay cả dũng khí về nhà y cũng chẳng có, cho dù song thân ngay tại trước mắt, nhìn bọn họ đau thương như vậy, nhưng y vẫn lựa chọn trầm mặc, hiếu thảo như thế đó, uổng công hai mươi năm đọc sách thánh hiền!

Vỗ nước lạnh lên mặt, y sững sờ đánh giá bài trí bên trong, không quá khác biệt so với ký ức thời thơ ấu, gần như chỉ cần nhắm mắt lại là y có thể biết chỗ nào đặt cái gì vậy, cảm giác thân thuộc đến đáng sợ khiến y cảm thấy ngột ngạt.

Không biết ở trong đó bao lâu, nước trên mặt cũng khô, y nhìn cặp mắt đỏ ngầu, chớp chớp, cuối cùng thở dài.

Lúc Tống Bạch đi ra nghe thấy có người đang nói chuyện, hình như có người tới Kỳ gia, chỉ nghe người nọ gọi một tiếng thầy ơi, trái tim Tống Bạch nhịn không được rộn lên, trong lòng ngập tràn khó tin, đi qua, liếc mắt một cái thì thấy anh.

Tác giả nói rằng biết mọi người ghét Kiều Dực bởi ảnh tụ tập đầy đủ tinh hoa của nhân vật phản diện trên thế giới, không gì là không làm, hận không thể để A Bạch đâm ảnh một dao chết luôn.

Nhưng nhọ là anh ấy là nhân vật chính, có chết cũng phải đợi đến kết, nên là ko được nóng vội mắng mỏ ảnh, bình tĩnh theo dõi tình tiết tiếp theo vì sắp bắt đầu ngược công. Mọi người xả cơn tức, thuận mao, đừng chọc tức mình, rước cái bực vào mình.

Hơn nữa, không có ai hoàn mỹ cả cho dù là A Bạch, tác giả đã điểm tô cậu cho đẹp cơ mà vẫn có khuyết điểm, đó là điều bình thường, nên mọi người hãy dùng lý tính mà đánh giá.

Chương kế xuất hiện nhân vật mới, ít đất diễn nhưng không thể không có, để ý sẽ thấy anh này đã xuất hiện rồi, cơ mà không được chính diện thôi, so với người qua đường còn người qua đường hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương