Trọng Sinh Chi Tướng Quân
-
99: Đăng Cơ Trung
Khoảng cách đại điển đăng cơ của Vệ Cẩm Hoa chỉ còn một ngày, Vệ Cẩm Dương lúc này lại giống như con kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ xoay quanh, mí mắt vẫn luôn nhảy không ngừng.
"Các ngươi tìm được Lâm tướng cùng Lâm tướng quân chưa?" Thấy thuộc hạ mà hắn phái ra đi tìm hai huynh đệ Lâm Phồn Lâm Giản vừa về đến cửa, không đợi bọn họ mở miệng, Vệ Cẩm Dương đã vội vàng chạy ra đón, khẩn trương hỏi.
"Bọn thuộc hạ đã lục soát hết toàn bộ Đông thành nhưng vẫn không phát hiện tung tích của Lâm tướng cùng Lâm đại nhân." Thuộc hạ của hắn chỉ cúi mặt lắc đầu, bọn họ đã nỗ lực tìm kiếm nhưng tình huống thật sự không dung lạc quan.
Mấy ngày nay, toàn bộ đội ngũ lưu lại đóng giữ kinh thành đã lục soát khắp toàn bộ kinh thành vài lần, thậm chí là đến gõ cửa từng nhà, nhưng cố tình chính là không tìm thấy Lâm tướng cùng Lâm tướng quân.
Hai cái đại người sống vậy mà dường như hư không tiêu thất, thậm chí dấu vết để lại cũng không có.
"Được rồi, lui xuống đi, có tình huống lại đến hội báo." Vệ Cẩm Dương vô lực đỡ trán, cảm giác bất an trong lòng càng thêm bay lên.
Mấy ngày gần đây, càng là tới gần thời điểm đại ca hắn đăng cơ, hắn liền càng không thể trấn an trái tim của mình cứ treo trên cao.
Tình huống hiện tại thật sự không cho phép hắn không khẩn trương a, đã ba ngày không tìm thấy bóng dáng của huynh đệ Lâm gia, bọn họ tựa như bốc hơi tại nhân gian, hoàn toàn không tra được bất kỳ vết tích gì.
Giằng co suốt ba ngày, dự cảm xấu trong lòng Vệ Cẩm Dương cũng càng thêm mãnh liệt.
Đều trách hắn quá mức đại ý cũng quá mức tin tưởng Lâm Giản, cư nhiên không cần suy nghĩ cũng không làm bất luận phòng bị gì liền để cho Lâm tướng tùy tiện một người đơn đao đi gặp.
Hắn như thế nào có thể quên mất Lâm Giản đối Lâm Phồn có hận ý khắc sâu cỡ nào a?
Nếu Lâm tướng có cái gì không hay xảy ra, hắn thật sự là chết trăm lần cũng không đủ tạ tội...!Tính đến quan hệ huyết thống cùng thân cận thì Lâm Giản chính là thân nhân cuối cùng của đại ca hắn ở mẫu tộc a.
Vệ Cẩm Dương suy sút tự gõ đầu mình, cư nhiên nhận thức Lâm Giản nhiều năm như vậy mà trong lòng hắn suy nghĩ cái gì cũng không đoán được chút da lông.
Vệ Cẩm Dương đột nhiên ảo não một quyền đánh vào cây cột trong điện.
Mấy đốt ngón tay lập tức trầy da chảy máu nhưng hắn lại phảng phất không hề cảm giác được đau đớn.
Lúc này trước mắt hắn đột nhiên sáng ngời, dường như nhớ tới cái gì mà không kịp lo cho vết thương của chính mình liền vội vã xông thẳng ra cửa.
Bởi vì vừa mới trong nháy mắt, Vệ Cẩm Dương bỗng nhiên nhớ tới Lâm Giản từng kể qua, phía dưới hoa viên của Lâm gia có một mặt thất mà chốt mở nằm trên cây cột của đình hóng gió, năm xưa mẫu thân của Lâm Giản chính là bị Đại phu nhân tra tấn đến chết ở nơi đó...!Hiện tại, toàn bộ kinh thành đều không tìm thấy thân ảnh của bọn họ, cũng không có ký lục ra khỏi thành, bọn họ có lẽ nào đang ở nơi đó hay không? Nghĩ tới khả năng này, Vệ Cẩm Dương lập tức đẩy nhanh tốc độ, sợ chậm một bước liền sẽ không kịp cứu tánh mạng của Lâm tướng.
Trước khi vô cùng lo lắng tìm được cây cột trong truyền thuyết kia rồi khởi động chốt mở, Vệ Cẩm Dương đã ở trong đầu não bổ qua rất nhiều hình ảnh huyết tinh hoặc khủng bố dữ tợn, thậm chí đã làm đủ chuẩn bị tìm thấy thi thể của một trong hai người hoặc của cả hai huynh đệ bọn họ.
Nhưng hắn ngàn lần vạn lần không ngờ tới, ở phía sau cánh cửa mật thất chính là cảnh tượng dạng này.
Nói huyết tinh thì cũng rất huyết tinh, vừa mở ra cửa đá Vệ Cẩm Dương liền lập tức ngửi được một cổ máu tanh dày đặc cùng...!xạ hương đan chéo bên nhau hỗn ra tới một loại khí vị vô cùng dâm loạn nùng liệt khiến người ta không thể bỏ qua, phía trên khăn trải giường càng là bị chất lỏng đỏ đỏ trắng trắng cơ hồ nhuộm đầy, mà Lâm tướng...
Ở một khắc Vệ Cẩm Dương đẩy cửa xông vào, Lâm Phồn đang có vẻ cố hết sức mặc y phục, bộ ngực gầy tiếu trắng nõn che kín tảng lớn dấu hôn xanh xanh tím tím, ở giữa hai chân giống như còn có chút chất lỏng không rõ màu trắng đang theo cẳng chân chảy xuống dưới.
Lâm Phồn thấy có người tiến vào cũng không xấu hổ, thập phần bình tĩnh ngẩn đầu đảo mắt nhìn qua Vệ Cẩm Dương một cái, lại tiếp tục bình tĩnh mặc y phục.
Mà Lâm Giản đứng ở một bên đã trước Lâm Phồn mặc tốt y phục, nhìn qua cũng là bộ dáng gợn sóng bất kinh, thậm chí đối với Vệ Cẩm Dương có thể tìm được đến đây cũng không có chút nào ngoài ý muốn, càng không có chút nào quẫn bách khi bị người đánh vỡ loại chuyện này.
Hắn cũng chỉ dùng ánh mắt quét qua Vệ Cẩm Dương một cái liền không có ý định mở miệng nói một câu.
Hai người bọn họ làm đương sự bị trảo bao không có vẻ gì là xấu hổ, nhưng không đại biểu Vệ Cẩm Dương hắn cũng sẽ không xấu hổ a.
Một khắc vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong mật thất, Vệ Cẩm Dương hắn cả người đều đã hóa đá cứng đờ có biết không hả? Cho dù có một vạn con thảo nê mã ở trong đầu phóng qua như bay cũng đã không cách nào hình dung tâm tình của hắn lúc này.
Thảo nê mã! Hai người các ngươi không phải lẫn nhau nhìn không thuận mắt, coi đối phương như cái đinh trong mắt hả? Vì cái gì lão tử đẩy cửa tiến vào phải trông thấy các ngươi vừa mới làm xong loại sự tình này?
Vệ Cẩm Dương khó có thể nhìn thẳng cảnh tượng trước mắt, tự phát tự giác đem chính mình biến thành một cái bình hoa trang trí, yên lặng cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất không dám phát ra tiến động, tận lực thu nhỏ tồn tại cảm của chính mình.
"Di chiếu lấy ra đây." Lâm Phồn lúc này đã thắt xong cuối cùng một đoạn dây lưng trên y phục, không buồn không vui cũng không kinh không giận đứng lên, ngữ khí lãnh đạm hướng Lâm Giản vươn tay, khóe mắt dư quang lại một cái liếc mắt cũng không phân cho hắn.
"A, lão nhân kia vì giúp đỡ ngoại tôn bảo bối của chính mình có thể lên làm hoàng đế mà thật sự không từ bất cứ giá nào, ngay cả tôn tử mà lão đắc ý nhất cũng trở thành công cụ mưu lợi sao? Quả nhiên là vì đạt được mục đích mà cho dù thủ đoạn ghê tởm thế nào cũng không chê (1) a." Lâm Giản lại là hỏi một đằng trả lời một nẻo, giữa từng câu từng chữ chính là tận lực đối với vị huynh trưởng dị mẫu này châm chọc nói móc.
"Di chiếu lấy ra, ta không nghĩ lại nói lần thứ ba." Đối với minh trào ám phúng của Lâm Giản, Lâm Phồn lại ngay cả mí mắt cũng chưa động, không hề có ý tứ lại vì chuyện này lãng phí thêm một giọt nước miếng nào, thậm chí lời nói ra cũng là có thể bớt liền bớt.
Thái độ càng không có một chút ít ngượng ngùng hay đối với ngôn ngữ lộ rõ tính vũ nhục của Lâm Giản mà sinh ra oán giận bất an, hiển nhiên ở trong mắt y, hai người bọn họ vừa rồi chỉ là hoàn thành một hồi giao dịch phổ phổ thông thông mà thôi.
Đối mặt với biểu tình kiêu căng đạm mạc của Lâm Phồn, đôi mắt Lâm Giản nhìn về phía y cơ hồ lập tức liền đỏ lên giống như muốn xuất huyết.
Cho dù tới rồi tình trạng hôm nay, hắn vẫn vô pháp chân chính nhìn đến vị thiên chi kiêu tử của Lâm gia này thất hồn lạc phách hay co rút sợ hãi.
Y vĩnh viễn đều cao cao tại thượng như vậy, vĩnh viễn đều khinh miệt coi rẻ hắn, bản thân hắn ở trong mắt y vĩnh viễn đều không là thứ gì.
Hắn chán ghét loại cảm giác này, từ nhỏ đến lớn đều chán ghét, chán ghét nhìn đến chính mình ở trong mắt Lâm Phồn vĩnh viễn đều hèn mọn không khác gì con kiến, hèn mọn đến vô pháp với tới thế giới của y.
"Di chiếu ở đây, còn thỉnh đại ca không cần quên ước định của chúng ta." Lâm Giản oán hận đem di chiếu đưa tới trong tay Lâm Phồn, lại không quên dùng ngữ khí tràn ngập ác ý ở bên tai y cường điệu nói thêm.
Mà Lâm Phồn đối với câu nói của hắn lại phảng phất chưa nghe thấy, cầm được di chiếu liền không hề có ý định phải đáp lại Lâm Giản một tiếng, dứt khoát lưu loát không quay đầu lại mà lập tức đi tới bên cạnh Vệ Cẩm Dương lúc này còn đang cứng đơ đóng giả phông nền, "Nhị điện hạ, chúng ta đi thôi."
Vệ Cẩm Dương vốn dĩ đã quên mất chính mình tồn tại, toàn tâm toàn ý đương không khí, đến khi Lâm Phồn đột nhiên đẩy một cái mới hoàn hồn.
Hắn quay đầu xem Lâm Giản dường như có chút uể oài, nhưng chung quy lại không thể không xoay người đuổi kịp bước chân của Lâm Phồn càng đi càng xa.
"Lâm tướng...!kia cái gì...!ngươi xác định ngươi không cần ta đỡ một chút sao?" Vệ Cẩm Dương nhìn người đang đi ở trước mặt mình, Lâm Phồn sau khi đem di chiếu cất xong vẫn luôn trong trạng thái bước đi như bay.
Hắn dù đã nỗ lực khống chế chính mình không hướng ánh mắt về phía hai đùi của y nhưng chung quy vẫn nhịn không được mà hỏi thử.
"Cảm ơn Nhị điện hạ quan tâm, thần xác định." Lâm Phồn trả lời kiên quyết dị thường.
"Vậy được rồi." Nhìn Lâm tiểu tướng gia nhìn qua thập phần yếu đuối mong manh kỳ thật vô cùng cường hãn ở trước mặt, Vệ Cẩm Dương trừ bỏ cảm thán tố chất thân thể của y thật tốt thì cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Vừa mới làm xong việc kia...!cư nhiên còn có thể đi nhanh như vậy, trừ bỏ khâm phục thì hắn còn có thể nói cái gì đây?
"Nhị điện hạ có nghĩ tới, chờ sau khi Thái tử điện hạ đăng cơ, ngài nên làm như thế nào sao? Hoặc là nói, ngài đối tương lai của chính mà đã có tính toán gì chưa?" Hai người không ai nói với ai đi được một đoạn đường, Lâm Phồn mới dần dần chậm lại bước chân của chính mình, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Ta sao? Ta nghĩ, ta đại khái sẽ trở lại Vân Tương Thành tiếp tục đóng giữ biên quan đi.
Thổ địa kinh thành xem ra vẫn là không thích hợp với ta." Tuy rằng không biết Lâm Phồn vì sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này, Vệ Cẩm Dương vẫn cực kỳ nghiêm túc suy xét kỹ càng rồi mới trả lời.
Tiên đế băng hà, trừ bỏ tân hoàng đăng cơ cần phải lập hậu, các hoàng tử cùng thân vương còn lại đều phải vì Tiên đế giữ đạo hiếu ba năm không được thú thê nạp thiếp.
Vệ Cẩm Dương nghĩ sau khi Vệ Cẩm Hoa đăng cơ liền đem giải dược Uyên Ương Cổ giao cho y, sau đó lui hôn ước cùng Liễu Vụ Dung liền trực tiếp hồi Vân Tương Thành.
Biên quan mới là địa phương thích hợp nhất cho hắn cư ngụ.
Hiện tại quan hệ của hắn cùng Vệ Cẩm Hoa cũng đã không còn được như xưa, chi bằng rời xa kinh thành thì hơn.
Hắn tin tưởng lấy nhân cách của đại ca nhà hắn cũng sẽ không làm ra chuyện ngược đãi mẫu hậu cùng Tiểu Lục.
Đến nỗi, cảm tình giữa hắn cùng Vệ Cẩm Hoa, hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận.
Hắn có lẽ yêu người này, cũng có lẽ không yêu, nhưng tất cả đều chẳng còn quan trọng nữa.
Sau khi Vệ Cẩm Hoa đăng cơ, hết thảy đều chú định phải kết thúc.
Có lẽ đến một ngày kia râu tóc bạc phơ, đêm khuya mộng hồi sẽ nhớ lại hai người bọn họ đã từng có những ngày tháng tốt đẹp thuộc về lẫn nhau trong quá khứ, kia đối với huynh đệ bọn họ mà nói mới là kết cục tốt nhất đi.
Nói như vậy, xem ra Vân Tương Thành thật sự là nơi quy túc tốt nhất cho hắn.
"Hồi Vân Tương Thành sao? Kia ngược lại cũng không sai, Vân Tương Thành quả thực là địa phương thích hợp với điện hạ." Lâm Phồn ngẩn đầu nhìn không trung mênh mông vô bờ, đón ý nói hùa khẽ gật đầu, hiển nhiên nhận đồng suy nghĩ này của Vệ Cẩm Dương.
Trong cách nhìn của Lâm Phồn, vị hoàng tử này vốn dĩ đối với công danh lợi lộc cùng tranh đấu gay gắt trong kinh thành phá lệ không hợp nhau, hắn vốn không thuộc về nơi thị phi như kinh thành, thậm chí căn bản không nên sinh ra trong nhà đế vương.
Nếu không phải Thái tử điện hạ đối với hắn sinh ra ức niệm, chỉ sợ nhân sinh của hắn vẫn có thể sống được càng thêm tùy ý đi.
Việc đã đến nước này, Vệ Cẩm Dương đối với an bài con đường tương lai của chính mình xem như đã xác định xong.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, ngay cả đến tận đây, vị thần vận mệnh vẫn không muốn để hắn cùng Vệ Cẩm Hoa tách ra.
Hôm sau, Tân đế đăng cơ.
Vệ Cẩm Dương đứng ở bên trong đủ loại quan viên, cùng nhau hướng về vị quân vương trẻ tuổi quỳ lạy lễ bái, tung hô vạn tuế.
Nhìn nam nhân đang đứng trên ngôi vị cao nhất của triều đình, Vệ Cẩm Dương biết Vệ Cẩm Hoa đã thành công thực hiện được mộng tưởng khi còn nhỏ của y, chân chính trở thành Tử Vân hoàng đế, quân lâm thiên hạ.
Mà hắn cũng làm ra quyết định muốn đóng giữ biên quan cả đời, nguyện vì đối phương bảo vệ cho phiến quốc thổ này vĩnh viễn yên bình.
Nói đến đúng là kỳ diệu, quỹ đạo cuộc đời của hai huynh đệ bọn họ liền thật sự dựa theo đồng ngôn trĩ ngữ năm hắn sáu tuổi nói ra mà đi theo hai con đường hoàn toàn bất đồng, đây có lẽ là vận mệnh an bài đi.
Nối tiếp đại điển đăng cơ chính là ở hoàng lăng cử hành nghi thức tế tổ.
Vệ Cẩm Dương ý định ban đầu là đợi sau khi kết thúc toàn bộ hành trình sẽ đem giải dược đưa cho Vệ Cẩm Hoa một viên, sau đó liền lập tức khởi hành về Vân Tương Thành.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, kế hoạch này sẽ đột nhiên bị đâm ngang.
Không biết là ai ở trên đường trước tiên chôn sẵn thuốc nổ, liền ở Tân đế vừa rời khỏi hoàng lăng xuống núi hồi cung...
"Đùng..." Một tiếng vang lớn từ sau lưng bọn họ truyền đến.
Vệ Cẩm Dương theo bản năng phản ứng liền vọt tới bên cạnh Vệ Cẩm Hoa còn cách hắn mấy bước chân.
Mà Vệ Cẩm Hoa lại ở một khắc bị tay hắn đụng phải cũng theo bản năng liền đem hắn kéo đến hộ ở trong ngực...
Này đó chính là ký ức cuối cùng của bọn họ trước khi mất đi ý thức...
Tác giả có lời muốn nói: Cầu nhắn lại, cầu nhắn lại, moah moah! Đại gia phiên ngoại trừ bỏ tiểu hoàng thúc, còn muốn nhìn cái gì?
~~~~~
(1)
"Vô sở bất dụng kỳ cực" (无所不用其极): không chỗ nào là không sử dụng đến cùng; sử dụng hết tất cả mọi thứ, tận dụng hết khả năng, ngay cả việc vi phạm đạo đức,...!để đạt được mục đích..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook