Trọng Sinh Chi Tướng Quân
-
65: Trưởng Thành Thượng
Nhìn Vệ Cẩm Dương thế nhưng thật sự thu phục đám thổ phỉ mà bọn hắn trước giờ vẫn bó tay không có biện pháp, ba vị đồng liêu vẫn luôn tự cho mình là tiền bối kia liền bắt đầu không chịu ngồi yên, vênh váo tự đắc, cả ngày la lối quát tháo Chu Hiểu cùng bốn ngàn huynh đệ mới đến.
Từng vị "lão nhân" đều xem bốn ngàn binh lính này là thủ hạ của mình, cảm thấy bản thân đã không bao giờ còn là người có chức mà không có quyền.
Bọn hắn cũng không ngẫm lại xem, lúc trước là ai lời thề son sắt nói ba người Vệ Cẩm Dương tuyệt đối không có khả năng thu phục đám thổ phỉ này.
Chỉ tiếc bọn hắn gặp phải Chu Hiểu, vị tiền trại chủ này cũng không phải đèn cạn dầu, mang theo bốn ngàn người trực tiếp xem bọn hắn đương không thấy, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí.
Khiến bọn hắn tức giận đến thổi râu trừng mắt nhưng cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Thế nên tình huống hiện tại là ba vị "lão nhân" mắt mạo hàn quang, bắt đầu ở trước mặt nói bóng nói gió, châm chọc mỉa mai, ám chỉ rằng cho dù Vệ Cẩm Dương bọn họ có thể mang bốn ngàn binh lính thổ phỉ này nhập quân doanh thì cũng chẳng có gì ghê gớm, cho dù bọn họ có tốn bao nhiêu công sức thì đám binh lính này cũng chú định sẽ vĩnh viễn không tìm được đường để kiến công lập nghiệp.
"Các người nếu có bản lĩnh thì cũng không đến nỗi ngay cả mang chúng ta về quân doanh cũng không làm được.
Vô luận là đánh giặc hoặc là thăng quan tiến chức đều phải dựa vào hành động thực tế, không phải chỉ nói ngoài miệng là có thể làm được." Cuối cùng vẫn là Chu Hiểu nhìn không được, hung hăng kiêu ngạo nói một câu khiến ba tên này ngậm miệng.
Đối với này đó nhàn ngôn toái ngữ vô tình truyền đến trong tai, Vệ Cẩm Dương lại không có vẻ gì oán giận hay lòng đầy căm phẫn như Chu Hiểu.
Miệng mọc ở trên thân thể của người ta, bọn hắn muốn nói thì cứ để bọn hắn nói đi, dù sao Vệ Cẩm Dương ta đây chỉ cần làm tốt việc của mình là đủ rồi.
Huống hồ hiện tại mấy thứ chăm chọc mỉa mai của những người này căn bản không phải là điều khiến hắn lo lắng, còn có chuyện càng phiền toái, càng khiến hắn đau đầu sốt ruột đã xuất hiện a.
"Vương quản sự, bọn ta đã sớm dựa theo ước định bắt đầu huấn luyện bốn ngàn binh lính kia, hiện tại đều đã được vài tháng, ngài khi nào mới có thể cho ta một lời nói chắc chắn đem sáu ngàn người còn lại phân cho chúng ta?" Vệ Cẩm Dương có chút không kiên nhẫn đứng lên, dùng một loại biểu tình cơ hồ liền phải bùng nổ mà nhìn chằm chằm vào tên quản sự vẫn luôn ấp a ấp úng trước mặt.
Mẹ kiếp! Là người thì sẽ nổi nóng được không? Tên Vương quản sự này căn bản chính là đang khiêu chiến giới hạn kiên nhẫn của hắn.
Chỉ có mỗi một chuyện kiểm kê số lượng binh lính, hắn không biết đã phải tới tìm gã hỏi bao nhiêu lần, vậy mà hôm nay gã cư nhiên còn dám ở chỗ này ra sức che che giấu giấu.
Nếu đổi lại là quản sự của Lưu gia quân ở kinh thành, mặc kệ ngươi thân phận cao thấp, chỉ cần ngươi có chức vị cùng lý do phù hợp, thì tuyệt đối không nói hai lời liền trực tiếp phân phối một ít binh lính cho ngươi.
Chuyện này không cần phải thúc giục, bởi vì nó được quy định rõ ràng trong công việc hằng ngày của một quản sự.
Nếu tên Vương quản sự này phục dịch ở Lưu gia quân, chỉ cần để sự tình này phát sinh một lần nhất định sẽ ngay lập tức bị Lưu Minh, Lưu Nhân đá ra khỏi quân doanh, làm gì có chuyện để cho gã ở chỗ này cùng thiếu tướng quân đông xả tây kéo.
Tuy rằng thời điểm gần đến biên quan, Vệ Cẩm Dương từ trong miệng của Lâm Giản, thêm bản thân hắn tự mình nhìn thấy cùng nghe thấy cũng đã biết được quân đội ở nơi này cùng kinh thành có điều bất đồng, nhưng vẫn là một lần rồi một lần nhịn không được vì chuyện này mà bạo phát.
Một đội ngũ tự do tản mạn, làm việc tùy hứng, không tuân thủ quy củ như vậy còn giống quân binh sao? Mấy tên thiếu tướng, giáo úy suốt ngày ăn không ngồi rồi, không có chí hướng còn làm được chỉ huy sao? Đến quản sự cũng chỉ biết ra sức khước từ, nói năng không rõ thì còn quản cái gì? Ngay cả vị Vạn đại tướng quân chưa từng gặp mặt kia ở trong cảm nhận của Vệ Cẩm Dương cũng đã lập tức rớt xuống đáy cốc, có thể mang ra một đội quân như vậy thì hắn ta chỉ sợ cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Chờ đến một ngày thiếu tướng quân hắn trở thành đại tướng quân, hắn thế nào cũng phải hảo hảo một lần nữa sửa trị lại toàn bộ đội quân này.
Thậm chí những vấn đề này tuyệt đối phải liệt vào vị trí ưu tiên hàng đầu (1) cần được chấn chỉnh.
Nếu cứ để yên cho nó tiếp tục, căn bản chính là hãm hại tướng sĩ tự nguyện tiến đến biên cương, chèn ép không gian phát triển của họ.
Ngày sau còn có ai dám chi viện cho biên cương?
"Lưu tướng quân, không phải ta không cho ngươi.
Thật sự là chúng ta nơi này không có người để phân chia.
Ngươi nhìn một cái bốn ngàn binh chiêu an ta phân cho các ngươi, kia không phải đều là mãnh tướng sao.
Lại muốn thêm nữa, ta cũng không thể đưa ra nguyên do hợp lý để báo lên, thượng cấp cũng sẽ không đồng ý." Vương quản sự nhìn Vệ Cẩm Dương đã sắp phát hỏa, trong lòng bởi vì cố kỵ quan hệ của hắn với Lưu gia, đành phải da mặt dày pha trò, "Nếu ngài thật sự muốn binh, ngài cũng chỉ có thể chính mình suy nghĩ biện pháp đi chiêu mộ.
Trong vòng một vạn người, nếu ngài chiêu tới thì đều xem như là của ngài."
"Hảo, lão tử chính mình suy nghĩ biện pháp." Vệ Cẩm Dương tức giận trừng Vương quản sự một cái, phất tay áo bỏ đi.
Vệ Cẩm Dương hắn từ nhỏ đến lớn trải qua chính quy quân sự giáo dục, còn chưa từng nghe nói có ai làm thiếu tướng, giáo úy phải tự mình suy nghĩ biện pháp chiêu binh mãi mã đâu.
Không phải đều là triều đình thống nhất chiêu mộ sau đó lại phân chia sao? Nếu ai cũng có thể tùy ý chiêu binh mãi mã, không cần thông qua triều đình, kia chẳng phải là tư ủng trọng binh? Chẳng phải sẽ khiến trong quân rối loạn?
Còn nói không có binh mã? Triều đình chú trọng nhất chính là tướng sĩ phòng thủ biên cương, nếu biên cương còn không có binh mã vậy thì địa phương nào có khả năng lấy đến binh mã? Không muốn cấp thì cứ việc nói thẳng, xem hắn như ngốc tử mà lừa gạt là có ý gì? Vệ Cẩm Dương lại một lần tỏ vẻ bất bình trước phong cách hành xử độc chiếm binh quyền lại không coi ai ra gì của tướng lĩnh nơi này.
Liền tính quân đội bên này từ trên xuống dưới đều luôn luôn như thế, chuyện không có binh mã thì tên họ Vương này cũng có thể sớm nói thẳng với hắn, hà tất ấp a ấp úng kéo dài đến bây giờ đâu? Nhập gia tùy tục, hắn cũng không phải loại người ngang ngược vô lý, nếu biết sớm, hắn liền sớm tự mình nghĩ cách, không cần vô duyên vô cớ kéo dài mấy tháng.
Nếu là binh mã của vị Vạn tướng quân này khi đánh giặc cũng dùng tốc độ như vậy, Tử Vân còn dựa vào bọn họ trấn thủ biên cương thì đã sớm mất nước.
Vệ Cẩm Dương thở phì phì trở về doanh địa, lòng đầy căm phẫn liền bắt đầu đối với hai vị lão hữu đang nói chuyện phiếm Lâm Giản cùng Chu Hiểu, nói lên đủ loại bất mãn của chính mình đối với chế độ không hợp lý ở nơi này, thật sự là quá mức không đáng tin cậy.
Kết quả, hắn hùng hổ oán giận nửa ngày, hao hết nước bọt nói một đống lời nói lại chỉ đổi được Lâm Giản một cái mỉm cười lười biếng, tựa như hắn đã sớm biết sẽ như vậy.
"Xú hồ ly, ngươi đừng chỉ lo cười được không? Ngươi giúp ta ngẫm lại xem chúng ta rốt cuộc phải từ nơi nào chiêu mộ sáu ngàn binh.
Thêm nữa, đến lúc đó số binh sĩ xuất thân từ dân gian này phải huấn luyện thế nào mới có thể chân chính trở thành binh sĩ đủ tiêu chuẩn." Nhìn Lâm Giản cười đến thích ý như vậy, Vệ Cẩm Dương không bình tĩnh nổi nữa.
Rõ ràng mấy người bọn họ là cùng nhau từ kinh thành tới, nhiệm vụ được giao cũng là giống nhau, dựa vào cái gì luôn là Nhị hoàng tử điện hạ hắn cả ngày nhọc lòng ở chạy chân, còn tên đại hồ ly này luôn là ngồi đó nhàn hạ thoải mái uống trà, nửa điểm lo lắng cũng không a?
"Nếu các ngươi muốn chiêu binh mãi mã, ta thật ra biết một chỗ." Lâm Giản còn chưa tiếp lời, Chu Hiểu ngồi bên cạnh lại trước tiên mở miệng.
Vệ Cẩm Dương mắt mang mong đợi nhìn về phía hắn, loại vấn đề như đi nơi nào tìm người thì vẫn là nên nghe theo dân bản xứ tương đối đáng tin cậy.
"Xem ra, đến tận bây giờ nơi đó vẫn không có gì thay đổi." Lâm Giản sau khi nghe xong lại là ý vị thâm trường vuốt cằm, cùng Chu Hiểu mắt đối mắt, trong lòng lẫn nhau hiểu rõ.
Nhìn hai người liền cứ như vậy mà trình diễn tâm hữu linh tê, dùng ánh mắt đối thoại, ý thức được chính mình lại bị bỏ qua, Vệ Cẩm Dương cũng chỉ có thể yên lặng đứng một bên làm phông nền cho bọn họ, hoàn toàn không rõ nội dung giao lưu của hai người là gì.
Không lâu sau đó, Vệ Cẩm Dương liền đứng trước địa phương cư trú của một tầng lớp dân chúng có thể gọi là bần cùng nhất trong những người bần cùng.
Đủ loại kiểu dáng nhà tranh, khu lều trại cùng tiểu phòng đất thấp bé lộn xộn tễ ở bên nhau, phóng mắt nhìn qua quả thực là một chỗ sạch sẽ để đặt chân cũng không có.
Những sinh vật hình người tới tới lui lui ở nơi đây đều xanh xao vàng vọt, chỉ có da bọc xương, biểu tình chết lặng, vừa nhìn liền biết là đã phải nhịn đói thời gian rất dài, thậm chí có người đã thần chí không rõ.
Không nói bọn họ còn nghèo khổ gấp trăm lần so với bá tánh chạy nạn mà hắn gặp qua trên đường tới biên quan, mức độ này là thậm chí còn không sống tốt bằng khất cái ở Vân Tương Thành.
Nơi đây căn bản chính là nhân gian luyện ngục bị thượng thiên vứt bỏ.
Toàn bộ khung cảnh trước mắt chính là Vệ Cẩm Dương dùng cả ký ức lẫn lịch duyệt của kiếp trước kiếp này cũng vô pháp tưởng tượng đến.
Nguyên lai trên thế gian này còn có nơi bần cùng, khốn khổ đến cực hạn như vậy.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Vệ Cẩm Dương quả thực không dám tin rằng trên lãnh thổ của một cường quốc như Tử Vân bọn họ thế nhưng tồn tại một nơi tựa như luyện ngục như vậy.
Chứng kiến hết thảy, Vệ Cẩm Dương đã không còn biết cảm xúc trong lòng lúc này nên gọi là gì, hai từ "trầm trọng" cùng "phức tạp" căn bản đã không đủ để hình dung.
Hắn hơi hơi hé miệng muốn hỏi chút gì đó, nhưng nhìn đến người trưởng thành cùng tiểu hài tử đã khô gầy tới mức kinh tủng trước mặt, hắn lại một chữ cũng không thể phát ra tiếng.
"Làm sao vậy Cừu con? Xem bộ dáng này của ngươi, không phải là bị dọa ngốc rồi đi?" Nhìn bộ dáng thất thần chết lặng của Vệ Cẩm Dương, Lâm Giản vươn tay xoa xoa đầu hắn, ra vẻ nhẹ nhàng, tựa hồ là muốn giúp hắn giảm bớt một chút tâm tình ngưng trọng lúc này.
"Vì...!vì sao lại như vậy?" Vệ Cẩm Dương có một khắc bỗng nhiên tìm không được âm thanh của chính mình, từng chữ từng chữ niệm ra đều có chút nghẹn ngào cùng hoang mang, không rõ đến tột cùng là cái gì tạo nên một nơi nghèo đói đến nhường này.
Rõ ràng địa phương khác ở Vân Tương Thành cũng không phải như thế, vì cớ gì nơi này lại biến thành nhân gian luyện ngục đâu? Vệ Cẩm Dương nghĩ trăm lần cũng không ra.
Càng khiến hắn khó hiểu chính là, rõ ràng Lâm Giản cùng Chu Hiểu cũng nhìn đến cảnh tượng trước mắt nhưng vì sao cả hai người đều có thể bình tĩnh như vậy?
"Đây chỉ có thể nói là hậu quả của chiến tranh cùng quốc gia bất ổn.
Những người cư trú ở nơi này đều là nữ nhân bị cưỡng hiếp bởi man di cùng binh lính của các đại quân khác đã công phá thành trì, cùng với hài tử hỗn huyết của họ.
Nỗi thống khổ cửa nát nhà tan chính là cho dù thành trì đã được đòi lại cũng vô pháp ma diệt hay quên đi, dân chúng nơi đây lại chọn cách đem sở hữu thù hận đối với kẻ xâm lược đều phát tiết trên người những nữ nhân bị xâm phạm cùng hài tử của họ, đem bọn họ vứt bỏ ở chỗ này tự sinh tự diệt, không cho lương thực cùng việc làm, bài xích ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài."
Lâm Giản bình tĩnh tự thuật nhưng bi thương trong giọng nói của hắn lại đâm thẳng tới tâm cốt người nghe, "Nương của ta chính là ở chỗ này lớn lên, sau khi tên kia rời đi thì ta cũng từng ở chỗ này sinh hoạt một đoạn thời gian rất dài, thẳng đến nương rốt cuộc chống chọi không nổi nữa mới mang ta vượt núi băng sông (2) tới kinh thành."
"Dân chúng tự phát bài xích bọn họ, quan phủ lại mặc kệ sao? Bọn họ phải dựa vào đâu để kiếm sống đây?" Nghe xong Lâm Giản nói, chua xót trong lòng Vệ Cẩm Dương đã khó có thể dùng ngôn ngữ tới biểu đạt.
Hắn biết chính mình lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn.
Quan phụ mẫu cùng tướng quân đều một giuộc, ngay cả việc trong quân ngũ còn quản đến lung tung rối loạn thì có thể lưu tâm đến những người này sao? Nhưng hắn vẫn nhịn không được phải hỏi ra miệng.
Bởi vì, hết thảy trước mắt đều là tang thương mà một kẻ sinh ra trong nhung lụa như hắn chưa từng biết đến mảy may.
"Nữ tử nơi này trưởng thành đa phần sẽ rơi vào quân kỹ hoặc thanh lâu.
Nam tử không phải trở thành trộm cắp thì cũng gia nhập cường đạo thổ phỉ.
Nếu có thể sống tốt liền thoát ly nơi này, quên hết quá vãng, nếu sống đến kém thì chung quy cũng sẽ trở về nơi này kéo dài hơi tàn." Lâm Giản nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, có chút thất thần mà nói, "Nương của ta năm đó cũng là đi tửu lầu làm ca nữ mới gặp phải người kia, sau đó có ta."
Nếu là trước kia, nghe Lâm Giản đề cập đến thân thế lệnh người vạn phần thương cảm của hắn, Vệ Cẩm Dương nhất định sẽ nói vài câu an ủi hắn.
Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến tất cả, ngay cả chính bản thân mình thì Vệ Cẩm Dương cũng không cách nào an ủi nổi.
Hai mẫu tử Lâm Giản ở kinh thành lại như thế nào sống không tốt cùng không như ý, nếu đem so sánh với cuộc sống nơi đây cũng bất quá là một phần rất nhỏ không đáng nhắc tới.
"Cho nên nơi này thật sự là địa phương tốt để chiêu binh.
Huynh đệ trong trại của ta lúc trước phần lớn cũng đều là từ nơi này tìm đến." Chu Hiểu thấy Vệ Cẩm Dương thất thần, thậm chí trong mắt thế nhưng toát ra một chút sương mù, quyết định không tiếp tục nhắc lại đề tài khiến người thổn thức này, nghiêm túc nói, "Người ở nơi này chỉ cần có thể ăn no thì cái gì đều nguyện ý làm, đừng nói chỉ là nhập ngũ, ngay cả bắt họ làm nô lệ thì họ cũng vui vẻ mà làm."
Tác giả có lời muốn nói: Ngươi manh đều không nhắn lại hảo tang tâm! Lệ ròng chạy đi ~~~~~~~)
~~~~~
(1)
"Trọng trung chi trọng" (重中之重): quan trọng của quan trọng, quan trọng hàng đầu, ưu tiên hàng đầu.
(2)
"Bạt sơn thiệp thủy" (跋山涉水): trèo đèo lội suối, đi trên núi gọi là "bạt", đi trên sông gọi là "thiệp".
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Mình đọc truyện cũng gặp không ít "khu ổ chuột" như vậy.
Thật ra bây giờ cũng có đấy thôi.
Nếu bạn nào từng đi tình nguyện ở những nơi như vậy chắc sẽ cảm nhận rõ ràng hơn những gì người ta đưa tin trên TV hay trên mạng.
Vậy nên giúp được ai thì cứ giúp.
Đối với mình đó là bình thường, nhưng có thể với người khác thì đó chính là điều tốt đẹp nhất trong đời mà họ nhận được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook