Trọng Sinh Chi Trứ Ma
-
Chương 94
Editor: Vện
Tiểu Thạch Đầu thấy Ngôn Hoan mang dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống mình, hắn hơi sợ, nhưng Tiểu Thạch Đầu không lùi về phía sau. Hắn vẫn kiên trì giữ vững quan điểm, đồng thời lặp lại to rõ hơn, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.
“Ta nói, không thể cho ngươi theo cùng.” Nói xong, Tiểu Thạch Đầu còn nghiêm túc gật đầu, cường điệu cho lời nói.
Trong môn phái, Ngôn Hoan là tiểu sư muội được muôn vàn sủng ái, cũng rất có thiên phú, chẳng điều gì có thể khiến nàng ấm ức. Huống chi, bây giờ nàng đang ngứa mắt Tiểu Thạch Đầu, vậy mà Tiểu Thạch Đầu dám nói những lời như vậy.
Phải biết nàng đã cố nén tâm tình khó chịu, an phận đứng ở đây rất lâu rồi.
Cho nên, ai cũng đoán được Ngôn Hoan sẽ nổi trận lôi đình.
“Còn ngươi là cái giống gì hả!” Ngôn Hoan bị Tiểu Thạch Đầu chọc giận đánh mất lí trí, nàng quắc mắt trừng Tiểu Thạch Đầu. Lời này vừa thốt ra, nét mặt mọi người vẫn không chút thay đổi, chỉ có Trọng Đạo Nam nhíu mày, ánh mắt tối sầm.
Ngôn Hoan giỏi quan sát sắc mặt, lại cực kỳ chú ý Trọng Đạo Nam, lập tức tiếp lời, “Nhóm đệ tử bọn ta đã vượt qua thử thách từ các trưởng lão mới có thể đứng ở đây, có thể xem như tài năng vượt bậc, ta ngược lại muốn hỏi ngươi, ngươi nói không thể cho ta vào, lý do là gì? Ngươi không muốn chúng ta cứu chưởng môn và chư vị đồng môn đang mắc kẹt trong bí cảnh đúng không?”
Dứt lời, ánh mắt Ngôn Hoan nhìn Tiểu Thạch Đầu khinh miệt thấy rõ.
Như nàng đã nói, các đệ tử có mặt ở đây không phải tùy tiện sắp đặt. Người vào bí cảnh phải hội đủ những yếu tố gì, tiêu chuẩn cũng do Trọng Đạo Nam và các trưởng lão bàn bạc mà ra, bọn họ chính là những cá nhân ưu tú nhất được các trưởng lão lựa chọn trong đông đảo đệ tử.
Nếu Tiểu Thạch Đầu không đưa ra được lý do thuyết phục thì đó là cố tình gây sự.
Với lần sàng lọc này, người không có thực lực không thể nào giành được cơ hội.
Dù Trọng Đạo Nam đã nói Tiểu Thạch Đầu giỏi hơn các đệ tử ở đây, nhưng nhìn thế nào cũng thấy Tiểu Thạch Đầu chỉ là một thiếu niên hiền lành lại dễ bắt nạt, trong mắt mọi người, hắn chẳng có chút gì gọi là lợi hại. Cho nên câu nói của Trọng Đạo Nam, mọi người chỉ nghe tai này lọt tai kia, không cho là thật.
Tại sao à?
Chắc Trọng Đạo Nam chỉ muốn giữ thể diện cho bạn đời “dễ bắt nạt” của y mà thôi.
Dù sao đi nữa, trong giới tu chân, tất cả đều phải dựa vào thực lực.
Ngôn Hoan vừa hỏi xong, ánh mắt mọi người chuyển về Tiểu Thạch Đầu. Bất kể là nhìn một cách trắng trợn như các đệ tử hay kín đáo như chư vị trưởng lão.
Bị nhìn chòng chọc như vậy, Tiểu Thạch Đầu căng thẳng, Trọng Đạo Nam thấy thế lại càng bất mãn. Nhưng ngay khi y định lên tiếng, Tiểu Thạch Đầu dường như cũng có ý định đó, hắn ngẩng đầu đối mắt với Trọng Đạo Nam, sau đó trưng ra gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Nụ cười đó thật sự có chút tác dụng, cơn giận của Trọng Đạo Nam vơi đi một ít, nhưng không có nghĩa y sẽ bỏ qua thái độ và vẻ mặt của những người kia với Tiểu Thạch Đầu, y chỉ yên lặng, chờ xem Tiểu Thạch Đầu muốn nói gì.
Trước mặt mọi người, Tiểu Thạch Đầu hỏi Trọng Đạo Nam, “A Nam, ngươi đã nói chúng ta phải vào bí cảnh vô cùng nguy hiểm đó để cứu người, tại sao lại mang theo nhiều đệ tử bình thường thế?” Điểm này là thắc mắc lớn nhất của Tiểu Thạch Đầu, bây giờ vừa khéo hỏi thẳng luôn.
Trọng Đạo Nam nhếch môi cười, nói với Tiểu Thạch Đầu, “Bí cảnh Lạc Tòng Giới vừa khó lường vừa rộng, chúng ta lại không biết nhóm người chưởng môn lạc vào chỗ nào, cho nên để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta phải dẫn theo những người có mệnh hồn và linh căn cùng thuộc tính.”
Nói rồi, Trọng Đạo Nam nhìn năm đệ tử nãy giờ vẫn im lặng trong đại điện, lần lượt chỉ từng người, đồng thời giải thích cho Tiểu Thạch Đầu.
“Đệ tử đứng ngoài cùng bên trái có mệnh hồn Thiên Hỏa, linh căn tị hỏa, công pháp tu hành cũng lấy pháp thuật công kích thuộc tính hỏa làm chủ đạo, tu vi trung kỳ Nguyên Anh. Đệ tử thứ hai có mệnh hồn Thân Kim… Người thứ ba là Sửu Thổ… Người thứ tư là Dần Mộc… Người thứ năm…” Trọng Đạo Nam chỉ người cuối cùng, chính là Ngôn Hoan, cũng là nữ đệ tử duy nhất trong năm người, “Là mệnh hồn Tử Thủy, linh căn chủ thủy, công pháp tu hành lấy pháp thuật thuộc tính thủy là chính, tu vi… hậu kỳ Kim Đan.”
Bốn đệ tử trước đó đều nằm ở kỳ Nguyên Anh, nếu bình thường, bọn họ đã là thiên tài không ai sánh kịp, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một người kỳ Kim Đan. Chỉ cần nhìn vào tu vi hậu kỳ Kim Đan, đặt trong nhóm đệ tử cùng lứa, có thể nói Ngôn Hoan cực kỳ xuất sắc.
Thế nên Ngôn Hoan không hề tự ti, thậm chí còn hất cằm, dùng khóe mắt liếc Tiểu Thạch Đầu.
Tuy bốn đệ tử kia cũng lợi hại, nhưng nàng sẽ không so đo với bốn vị sư huynh. Ngôn Hoan chỉ muốn hơn thua với Tiểu Thạch Đầu, tu vi của nàng thật sự bỏ xa hắn mà.
Có điều, công pháp của Tiểu Thạch Đầu vô cùng đặc biệt, khó phân cấp bậc, với lại ngày nào hắn cũng tiếp xúc với tu chân giả hoặc yêu quái tu vi thâm hậu nên chẳng cảm thấy kỳ Kim Đan hay kỳ Nguyên Anh có gì đáng ngại, phản ứng rất thản nhiên.
“Ra là vậy.” Tiểu Thạch Đầu gật đầu, cứ như những thiên chi kiêu tử sáng chói trong đại điện cũng chỉ là mấy bó cải trắng bình thường, “Không khác mấy với suy nghĩ của ta.” Quả thật điều này gần như trùng khớp với phỏng đoán của Tiểu Thạch Đầu.
Chỉ là, bảo hắn nói lý do thật sự khi không muốn cho Ngôn Hoan vào bí cảnh thì Tiểu Thạch Đầu không thể nói trước mặt bao người, dù Tiểu Thạch Đầu không ngại nhưng hắn lo A Nam bị khó xử.
Đầu óc Tiểu Thạch Đầu xoay một vòng, chọn ra một lý do thuyết phục, “Ta không muốn cho ngươi theo đương nhiên vì ngươi quá yếu, hơn nữa…” Tiểu Thạch Đầu giơ tay lên, một quả cầu nước xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, được ánh nắng khúc xạ, thoạt nhìn vừa lấp lánh vừa êm dịu.
Đó chính là nước kết tinh thuần khiết nhất.
“Hơn nữa, mệnh hồn và linh căn của ta cũng mang thuộc tính thủy, công pháp tu luyện cũng là hệ thủy.”
Là một tảng đá, thuộc tính của Tiểu Thạch Đầu vốn phải là thổ. Nhưng Tiểu Thạch Đầu hấp thụ Thủy tinh, bây giờ lại sử dụng pháp thuật hệ thủy, còn thành thạo hơn cả pháp thuật hệ thổ. Cho nên nói hắn có mệnh hồn và linh căn thuộc tính thủy cũng chẳng sai.
Ngay lúc quả cầu nước hiện ra trong tay Tiểu Thạch Đầu, nét mặt các vị trưởng lão chợt nghiêm túc hẳn lên.
Bọn họ có thể làm trưởng lão của Lạc Tòng Giới, khoan nói bản thân họ có bản lĩnh gì, nhưng tu vi phải thuộc hàng cao thủ. Trưởng lão đan dược tu luyện công pháp hệ thủy đã đạt đến cảnh giới tối cao, thế mà… không ai trong bọn họ cảm nhận được sự dao động linh lực, quả cầu nước xuất hiện trong tay Tiểu Thạch Đầu một cách quá bất ngờ.
Hơn nữa…
Quả cầu nước kia ngập tràn linh khí.
Tuy không đoán được tu vi thật sự của Tiểu Thạch Đầu cao đến đâu, nhưng nhìn quả cầu nước đó là đủ để nhìn ra sức mạnh của Tiểu Thạch Đầu cực kỳ thuần khiết. So với Ngôn Hoan, quả thật chỉ có hơn chứ không kém.
Nội tâm Tiểu Thạch Đầu cũng đang phấn khích, sau khi nghe A Nam giải thích xong hắn mới nghĩ ra lý do này, không ngờ Ngôn Hoan cũng mang thuộc tính thủy, nếu nàng có thuộc tính khác, hắn cũng không biết nên nói thế nào cho thuyết phục.
Chắc lúc đó hắn chỉ có thể ăn ngay nói thật hoặc cứng rắn yêu cầu Ngôn Hoan đừng cố chấp tiến vào bí cảnh.
Dù sao thì…
Dù sao thì A Nam chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
Tiểu Thạch Đầu ngẫm nghĩ, hơi chột dạ lén nhìn A Nam, hắn chưa nói trước với A Nam mà đã tự tiện hành động rồi.
Mà sau khi chạm phải ánh mắt dịu dàng như nước của Trọng Đạo Nam, chút bất an nho nhỏ trong lòng Tiểu Thạch Đầu lập tức tan biến.
Trọng Đạo Nam nâng tay nhẹ nhàng xoa tóc Tiểu Thạch Đầu, nhỏ giọng mắng, “Nghịch ngợm.”
Trong đại điện có ai mà không tai thính mắt tinh, động tác và câu nói đó đương nhiên không thể thoát được. Sắc mặt các đệ tử không được tốt lắm, bởi vì Tiểu Thạch Đầu nói thẳng rằng tu vi của Ngôn Hoan không cao, vậy mà Thiên Tẫn sư huynh còn đồng tình với hắn, bọn họ không dám làm càn, nhưng sắc mặt Ngôn Hoan thì không chỉ dùng từ không tốt là đủ hình dung.
Âm thanh bén nhọn của Ngôn Hoan phá vỡ không khí tĩnh lặng trong đại điện, “Ta quá yếu?” Ngôn Hoan cười mỉa, “Rốt cuộc là ta yếu hay do ngươi kém cỏi? Ta vốn không muốn nói đâu, nhưng trong lòng ta cũng có nghi vấn. Chúng ta đi cứu người chứ không phải đi du ngoạn. Thế mà Thiên Tẫn sư huynh còn muốn dẫn một tên vừa nhìn đã biết yếu ớt dặt dẹo như ngươi vào bí cảnh, chỉ sợ khi gặp nguy hiểm, Thiên Tẫn sư huynh còn phải phân tâm bảo vệ ngươi. Ta cũng cảm thấy không nên mang ngươi vào, không chỉ vì ta chướng mắt ngươi mà còn vì suy nghĩ cho Thiên Tẫn sư huynh nữa!”
Nói rồi, Ngôn Hoan chuyển mắt sang Trọng Đạo Nam, ánh mắt vừa rồi còn hung dữ tức khắc biến thành hiền hòa, còn chứa đựng khổ sở và thỉnh cầu, nàng hít một hơi, mềm mỏng nói với Trọng Đạo Nam, “Thiên Tẫn sư huynh… Thiên Tẫn sư huynh, ta thật sự suy nghĩ cho huynh mà. Bên trong Lạc Tòng Giới cực kỳ an toàn, dẫn hắn theo chỉ tăng mức độ nguy hiểm cho chúng ta thôi, bất luận là vì mọi người hay vì hắn, xin huynh hãy để hắn lại.”
Năm xưa, khi Trọng Đạo Nam chưa rời khỏi Lạc Tòng Giới, Ngôn Hoan đã có mặt trong môn phái rồi.
Ngôn Hoan đó giờ được muôn người nuông chiều, trước mặt Trọng Đạo Nam nổi tiếng lạnh lùng, nàng dĩ nhiên biết cách làm ra dáng vẻ dễ lấy lòng nhất. Khác với các nữ tu chân giả bên ngoài Lạc Tòng Giới, nàng “gần gũi” với Thiên Tẫn sư huynh hơn, tuy sự gần gũi không rõ ràng nhưng ít nhất là nàng thấy thế.
Vậy nên Ngôn Hoan mới dám biểu lộ “tấm lòng son sắt” như vậy.
Trọng Đạo Nam đảo mắt nhìn nàng một cái, ngay lúc hai mắt Ngôn Hoan sáng bừng như ánh đuốc, y lại dời mắt về Tiểu Thạch Đầu, khẽ cười hỏi, “Tiểu Thạch Đầu nói xem, có muốn ta để ngươi lại không?”
Tiểu Thạch Đầu vừa nghe thì lập tức phồng hai má, đôi mắt trong veo mở to, mất hứng nói, “Dĩ nhiên là không được!” Bây giờ không chỉ mình Trọng Đạo Nam bất an khi để Tiểu Thạch Đầu ở chỗ y không trông thấy, mà Tiểu Thạch Đầu cũng không yên tâm khi A Nam của hắn ra ngoài mấy ngày, chẳng phải lần trước đi rồi không tìm thấy đó sao.
Hắn muốn theo sát A Nam đó!
Với lại…
Với lại Tiểu Thạch Đầu bây giờ cũng mạnh lắm đó!
Ừ thì… so với lúc trước thì lợi hại hơn nhiều mà!
Tuy rằng nhìn gương mặt ngây ngô phúng phính kia thì thật khó nhận ra hắn lợi hại chỗ nào.
Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ, xoay lại nhìn Ngôn Hoan, giọng nói vốn nhẹ nhàng trở nên kiên quyết, các trưởng lão tu vi thâm hậu xung quanh cũng bị hắn ném ra sau đầu, xem như dưa hấu hay củ cải nào đó, hắn thậm chí không còn căng thẳng.
Hắn nói với Ngôn Hoan, “Chúng ta so tài một phen đi.”
Đánh một lần, để xem ai mạnh ai yếu.
Tiểu Thạch Đầu thấy Ngôn Hoan mang dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống mình, hắn hơi sợ, nhưng Tiểu Thạch Đầu không lùi về phía sau. Hắn vẫn kiên trì giữ vững quan điểm, đồng thời lặp lại to rõ hơn, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.
“Ta nói, không thể cho ngươi theo cùng.” Nói xong, Tiểu Thạch Đầu còn nghiêm túc gật đầu, cường điệu cho lời nói.
Trong môn phái, Ngôn Hoan là tiểu sư muội được muôn vàn sủng ái, cũng rất có thiên phú, chẳng điều gì có thể khiến nàng ấm ức. Huống chi, bây giờ nàng đang ngứa mắt Tiểu Thạch Đầu, vậy mà Tiểu Thạch Đầu dám nói những lời như vậy.
Phải biết nàng đã cố nén tâm tình khó chịu, an phận đứng ở đây rất lâu rồi.
Cho nên, ai cũng đoán được Ngôn Hoan sẽ nổi trận lôi đình.
“Còn ngươi là cái giống gì hả!” Ngôn Hoan bị Tiểu Thạch Đầu chọc giận đánh mất lí trí, nàng quắc mắt trừng Tiểu Thạch Đầu. Lời này vừa thốt ra, nét mặt mọi người vẫn không chút thay đổi, chỉ có Trọng Đạo Nam nhíu mày, ánh mắt tối sầm.
Ngôn Hoan giỏi quan sát sắc mặt, lại cực kỳ chú ý Trọng Đạo Nam, lập tức tiếp lời, “Nhóm đệ tử bọn ta đã vượt qua thử thách từ các trưởng lão mới có thể đứng ở đây, có thể xem như tài năng vượt bậc, ta ngược lại muốn hỏi ngươi, ngươi nói không thể cho ta vào, lý do là gì? Ngươi không muốn chúng ta cứu chưởng môn và chư vị đồng môn đang mắc kẹt trong bí cảnh đúng không?”
Dứt lời, ánh mắt Ngôn Hoan nhìn Tiểu Thạch Đầu khinh miệt thấy rõ.
Như nàng đã nói, các đệ tử có mặt ở đây không phải tùy tiện sắp đặt. Người vào bí cảnh phải hội đủ những yếu tố gì, tiêu chuẩn cũng do Trọng Đạo Nam và các trưởng lão bàn bạc mà ra, bọn họ chính là những cá nhân ưu tú nhất được các trưởng lão lựa chọn trong đông đảo đệ tử.
Nếu Tiểu Thạch Đầu không đưa ra được lý do thuyết phục thì đó là cố tình gây sự.
Với lần sàng lọc này, người không có thực lực không thể nào giành được cơ hội.
Dù Trọng Đạo Nam đã nói Tiểu Thạch Đầu giỏi hơn các đệ tử ở đây, nhưng nhìn thế nào cũng thấy Tiểu Thạch Đầu chỉ là một thiếu niên hiền lành lại dễ bắt nạt, trong mắt mọi người, hắn chẳng có chút gì gọi là lợi hại. Cho nên câu nói của Trọng Đạo Nam, mọi người chỉ nghe tai này lọt tai kia, không cho là thật.
Tại sao à?
Chắc Trọng Đạo Nam chỉ muốn giữ thể diện cho bạn đời “dễ bắt nạt” của y mà thôi.
Dù sao đi nữa, trong giới tu chân, tất cả đều phải dựa vào thực lực.
Ngôn Hoan vừa hỏi xong, ánh mắt mọi người chuyển về Tiểu Thạch Đầu. Bất kể là nhìn một cách trắng trợn như các đệ tử hay kín đáo như chư vị trưởng lão.
Bị nhìn chòng chọc như vậy, Tiểu Thạch Đầu căng thẳng, Trọng Đạo Nam thấy thế lại càng bất mãn. Nhưng ngay khi y định lên tiếng, Tiểu Thạch Đầu dường như cũng có ý định đó, hắn ngẩng đầu đối mắt với Trọng Đạo Nam, sau đó trưng ra gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Nụ cười đó thật sự có chút tác dụng, cơn giận của Trọng Đạo Nam vơi đi một ít, nhưng không có nghĩa y sẽ bỏ qua thái độ và vẻ mặt của những người kia với Tiểu Thạch Đầu, y chỉ yên lặng, chờ xem Tiểu Thạch Đầu muốn nói gì.
Trước mặt mọi người, Tiểu Thạch Đầu hỏi Trọng Đạo Nam, “A Nam, ngươi đã nói chúng ta phải vào bí cảnh vô cùng nguy hiểm đó để cứu người, tại sao lại mang theo nhiều đệ tử bình thường thế?” Điểm này là thắc mắc lớn nhất của Tiểu Thạch Đầu, bây giờ vừa khéo hỏi thẳng luôn.
Trọng Đạo Nam nhếch môi cười, nói với Tiểu Thạch Đầu, “Bí cảnh Lạc Tòng Giới vừa khó lường vừa rộng, chúng ta lại không biết nhóm người chưởng môn lạc vào chỗ nào, cho nên để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta phải dẫn theo những người có mệnh hồn và linh căn cùng thuộc tính.”
Nói rồi, Trọng Đạo Nam nhìn năm đệ tử nãy giờ vẫn im lặng trong đại điện, lần lượt chỉ từng người, đồng thời giải thích cho Tiểu Thạch Đầu.
“Đệ tử đứng ngoài cùng bên trái có mệnh hồn Thiên Hỏa, linh căn tị hỏa, công pháp tu hành cũng lấy pháp thuật công kích thuộc tính hỏa làm chủ đạo, tu vi trung kỳ Nguyên Anh. Đệ tử thứ hai có mệnh hồn Thân Kim… Người thứ ba là Sửu Thổ… Người thứ tư là Dần Mộc… Người thứ năm…” Trọng Đạo Nam chỉ người cuối cùng, chính là Ngôn Hoan, cũng là nữ đệ tử duy nhất trong năm người, “Là mệnh hồn Tử Thủy, linh căn chủ thủy, công pháp tu hành lấy pháp thuật thuộc tính thủy là chính, tu vi… hậu kỳ Kim Đan.”
Bốn đệ tử trước đó đều nằm ở kỳ Nguyên Anh, nếu bình thường, bọn họ đã là thiên tài không ai sánh kịp, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một người kỳ Kim Đan. Chỉ cần nhìn vào tu vi hậu kỳ Kim Đan, đặt trong nhóm đệ tử cùng lứa, có thể nói Ngôn Hoan cực kỳ xuất sắc.
Thế nên Ngôn Hoan không hề tự ti, thậm chí còn hất cằm, dùng khóe mắt liếc Tiểu Thạch Đầu.
Tuy bốn đệ tử kia cũng lợi hại, nhưng nàng sẽ không so đo với bốn vị sư huynh. Ngôn Hoan chỉ muốn hơn thua với Tiểu Thạch Đầu, tu vi của nàng thật sự bỏ xa hắn mà.
Có điều, công pháp của Tiểu Thạch Đầu vô cùng đặc biệt, khó phân cấp bậc, với lại ngày nào hắn cũng tiếp xúc với tu chân giả hoặc yêu quái tu vi thâm hậu nên chẳng cảm thấy kỳ Kim Đan hay kỳ Nguyên Anh có gì đáng ngại, phản ứng rất thản nhiên.
“Ra là vậy.” Tiểu Thạch Đầu gật đầu, cứ như những thiên chi kiêu tử sáng chói trong đại điện cũng chỉ là mấy bó cải trắng bình thường, “Không khác mấy với suy nghĩ của ta.” Quả thật điều này gần như trùng khớp với phỏng đoán của Tiểu Thạch Đầu.
Chỉ là, bảo hắn nói lý do thật sự khi không muốn cho Ngôn Hoan vào bí cảnh thì Tiểu Thạch Đầu không thể nói trước mặt bao người, dù Tiểu Thạch Đầu không ngại nhưng hắn lo A Nam bị khó xử.
Đầu óc Tiểu Thạch Đầu xoay một vòng, chọn ra một lý do thuyết phục, “Ta không muốn cho ngươi theo đương nhiên vì ngươi quá yếu, hơn nữa…” Tiểu Thạch Đầu giơ tay lên, một quả cầu nước xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, được ánh nắng khúc xạ, thoạt nhìn vừa lấp lánh vừa êm dịu.
Đó chính là nước kết tinh thuần khiết nhất.
“Hơn nữa, mệnh hồn và linh căn của ta cũng mang thuộc tính thủy, công pháp tu luyện cũng là hệ thủy.”
Là một tảng đá, thuộc tính của Tiểu Thạch Đầu vốn phải là thổ. Nhưng Tiểu Thạch Đầu hấp thụ Thủy tinh, bây giờ lại sử dụng pháp thuật hệ thủy, còn thành thạo hơn cả pháp thuật hệ thổ. Cho nên nói hắn có mệnh hồn và linh căn thuộc tính thủy cũng chẳng sai.
Ngay lúc quả cầu nước hiện ra trong tay Tiểu Thạch Đầu, nét mặt các vị trưởng lão chợt nghiêm túc hẳn lên.
Bọn họ có thể làm trưởng lão của Lạc Tòng Giới, khoan nói bản thân họ có bản lĩnh gì, nhưng tu vi phải thuộc hàng cao thủ. Trưởng lão đan dược tu luyện công pháp hệ thủy đã đạt đến cảnh giới tối cao, thế mà… không ai trong bọn họ cảm nhận được sự dao động linh lực, quả cầu nước xuất hiện trong tay Tiểu Thạch Đầu một cách quá bất ngờ.
Hơn nữa…
Quả cầu nước kia ngập tràn linh khí.
Tuy không đoán được tu vi thật sự của Tiểu Thạch Đầu cao đến đâu, nhưng nhìn quả cầu nước đó là đủ để nhìn ra sức mạnh của Tiểu Thạch Đầu cực kỳ thuần khiết. So với Ngôn Hoan, quả thật chỉ có hơn chứ không kém.
Nội tâm Tiểu Thạch Đầu cũng đang phấn khích, sau khi nghe A Nam giải thích xong hắn mới nghĩ ra lý do này, không ngờ Ngôn Hoan cũng mang thuộc tính thủy, nếu nàng có thuộc tính khác, hắn cũng không biết nên nói thế nào cho thuyết phục.
Chắc lúc đó hắn chỉ có thể ăn ngay nói thật hoặc cứng rắn yêu cầu Ngôn Hoan đừng cố chấp tiến vào bí cảnh.
Dù sao thì…
Dù sao thì A Nam chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
Tiểu Thạch Đầu ngẫm nghĩ, hơi chột dạ lén nhìn A Nam, hắn chưa nói trước với A Nam mà đã tự tiện hành động rồi.
Mà sau khi chạm phải ánh mắt dịu dàng như nước của Trọng Đạo Nam, chút bất an nho nhỏ trong lòng Tiểu Thạch Đầu lập tức tan biến.
Trọng Đạo Nam nâng tay nhẹ nhàng xoa tóc Tiểu Thạch Đầu, nhỏ giọng mắng, “Nghịch ngợm.”
Trong đại điện có ai mà không tai thính mắt tinh, động tác và câu nói đó đương nhiên không thể thoát được. Sắc mặt các đệ tử không được tốt lắm, bởi vì Tiểu Thạch Đầu nói thẳng rằng tu vi của Ngôn Hoan không cao, vậy mà Thiên Tẫn sư huynh còn đồng tình với hắn, bọn họ không dám làm càn, nhưng sắc mặt Ngôn Hoan thì không chỉ dùng từ không tốt là đủ hình dung.
Âm thanh bén nhọn của Ngôn Hoan phá vỡ không khí tĩnh lặng trong đại điện, “Ta quá yếu?” Ngôn Hoan cười mỉa, “Rốt cuộc là ta yếu hay do ngươi kém cỏi? Ta vốn không muốn nói đâu, nhưng trong lòng ta cũng có nghi vấn. Chúng ta đi cứu người chứ không phải đi du ngoạn. Thế mà Thiên Tẫn sư huynh còn muốn dẫn một tên vừa nhìn đã biết yếu ớt dặt dẹo như ngươi vào bí cảnh, chỉ sợ khi gặp nguy hiểm, Thiên Tẫn sư huynh còn phải phân tâm bảo vệ ngươi. Ta cũng cảm thấy không nên mang ngươi vào, không chỉ vì ta chướng mắt ngươi mà còn vì suy nghĩ cho Thiên Tẫn sư huynh nữa!”
Nói rồi, Ngôn Hoan chuyển mắt sang Trọng Đạo Nam, ánh mắt vừa rồi còn hung dữ tức khắc biến thành hiền hòa, còn chứa đựng khổ sở và thỉnh cầu, nàng hít một hơi, mềm mỏng nói với Trọng Đạo Nam, “Thiên Tẫn sư huynh… Thiên Tẫn sư huynh, ta thật sự suy nghĩ cho huynh mà. Bên trong Lạc Tòng Giới cực kỳ an toàn, dẫn hắn theo chỉ tăng mức độ nguy hiểm cho chúng ta thôi, bất luận là vì mọi người hay vì hắn, xin huynh hãy để hắn lại.”
Năm xưa, khi Trọng Đạo Nam chưa rời khỏi Lạc Tòng Giới, Ngôn Hoan đã có mặt trong môn phái rồi.
Ngôn Hoan đó giờ được muôn người nuông chiều, trước mặt Trọng Đạo Nam nổi tiếng lạnh lùng, nàng dĩ nhiên biết cách làm ra dáng vẻ dễ lấy lòng nhất. Khác với các nữ tu chân giả bên ngoài Lạc Tòng Giới, nàng “gần gũi” với Thiên Tẫn sư huynh hơn, tuy sự gần gũi không rõ ràng nhưng ít nhất là nàng thấy thế.
Vậy nên Ngôn Hoan mới dám biểu lộ “tấm lòng son sắt” như vậy.
Trọng Đạo Nam đảo mắt nhìn nàng một cái, ngay lúc hai mắt Ngôn Hoan sáng bừng như ánh đuốc, y lại dời mắt về Tiểu Thạch Đầu, khẽ cười hỏi, “Tiểu Thạch Đầu nói xem, có muốn ta để ngươi lại không?”
Tiểu Thạch Đầu vừa nghe thì lập tức phồng hai má, đôi mắt trong veo mở to, mất hứng nói, “Dĩ nhiên là không được!” Bây giờ không chỉ mình Trọng Đạo Nam bất an khi để Tiểu Thạch Đầu ở chỗ y không trông thấy, mà Tiểu Thạch Đầu cũng không yên tâm khi A Nam của hắn ra ngoài mấy ngày, chẳng phải lần trước đi rồi không tìm thấy đó sao.
Hắn muốn theo sát A Nam đó!
Với lại…
Với lại Tiểu Thạch Đầu bây giờ cũng mạnh lắm đó!
Ừ thì… so với lúc trước thì lợi hại hơn nhiều mà!
Tuy rằng nhìn gương mặt ngây ngô phúng phính kia thì thật khó nhận ra hắn lợi hại chỗ nào.
Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ, xoay lại nhìn Ngôn Hoan, giọng nói vốn nhẹ nhàng trở nên kiên quyết, các trưởng lão tu vi thâm hậu xung quanh cũng bị hắn ném ra sau đầu, xem như dưa hấu hay củ cải nào đó, hắn thậm chí không còn căng thẳng.
Hắn nói với Ngôn Hoan, “Chúng ta so tài một phen đi.”
Đánh một lần, để xem ai mạnh ai yếu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook