Trọng Sinh Chi Trứ Ma
-
Chương 8
Trọng Đạo Nam có thực lực mạnh, khí chất trầm ổn nên được rất nhiều đệ tử hâm mộ.
Nhưng phần lớn đệ tử rất biết khống chế hành động cho đúng mực, phải biết rằng, trong giới tu chân, người tu vi cao muốn giết người tu vi thấp dễ như đạp bẹp một con kiến vậy.
Lễ nghi thông dụng của người bình thường cũng không mấy phổ biến trong giới tu chân.
Đó cũng là lý do các đệ tử Vấn Thiên Tông tuy mơ ước Trọng Đạo Nam nhưng không dám làm gì quá đáng. Nếu chọc Trọng Đạo Nam mất hứng thì hậu quả ra sao, không ai muốn tưởng tượng. Bởi vì y quá mạnh nên được mơ ước và yêu thích, cũng vì y quá mạnh nên bị xa lánh và sợ hãi.
Nhưng trong giới tu chân vẫn còn vài người có ý tưởng đặc biệt, ví dụ như Châm Tước.
Châm Tước là đệ tử của một vị trưởng lão am hiểu pháp trận, thiên phú rất cao, lớn lên cũng xinh đẹp, lại có quan hệ họ hàng với vị trưởng lão kia nên nhận được vô số đãi ngộ tốt cũng như ưu ái.
Lúc trước, các môn phái lớn bày pháp trận tấn công Vấn Thiên Tông.
Có rất nhiều cao thủ trấn thủ pháp trận, thế mà không đỡ được một kiếm của Trọng Đạo Nam, sau trận chiến, tất cả quay về bế quan tu luyện, trong đó có cả sư phụ của Châm Tước. Đa số người rất sợ Trọng Đạo Nam, nhưng Châm Tước lại không nghĩ vậy.
Vì một kiếm của Trọng Đạo Nam mà nàng dâng trào cảm xúc. Sau khi về thì ngày đêm mong nhớ, trong đầu toàn là hình ảnh Trọng Đạo Nam mạnh mẽ lạnh lùng.
Người khác tuy mơ ước Trọng Đạo Nam nhưng vẫn biết duy trì khoảng cách, còn Châm Tước thì dùng mọi cách để tiếp cận Trọng Đạo Nam. Lúc mới về Vấn Thiên Tông, Trọng Đạo Nam không hay giao thiệp với người trong môn phái, hành tung lại bí ẩn, không thể nào tìm được nên Châm Tước không có cơ hội tiếp cận. Mãi đến khi Trọng Đạo Nam mang một tảng đá từ bên ngoài về, từ đó về sau y chưa từng rời khỏi đỉnh Thập Tuyệt.
Các đệ tử Vấn Thiên Tông được tiếp xúc gần hơn với nam thần, còn thấy được tảng đá nam thần yêu thích, bọn họ đua nhau trèo lên đỉnh Thập Tuyệt dòm ngó, mãi đến lúc bị Trọng Đạo Nam ra đuổi mới chịu đi.
Bọn họ rỉ tai nhau, nếu mình có thể biến thành tảng đá kia, liệu Đạo Nam chân nhân có đối xử với mình dịu dàng như nó hay không?
Các đệ tử chỉ dám suy nghĩ về vấn đề này, nhưng sau khi nghe xong, Châm Tước bắt đầu tìm mọi cách biến “mơ tưởng” này thành sự thật.
Nàng chờ gần một năm, cuối cùng cũng bắt được cơ hội, sau đó nàng đến cầu xin sư phụ ban cho bảo khí cấp Thiên.
Trong giới tu chân, nhóm pháp bảo được chia thành ba loại, lần lượt là tiên khí, bảo khí và pháp khí, cấp bậc cao thấp theo thứ tự là Thiên, Địa, Nhân.
Ở những môn phái bình thường, các đệ tử chỉ được sử dụng pháp khí cấp Nhân thôi. Đệ tử lâu năm thì may ra được dùng pháp khí cấp cao hơn. Còn trưởng lão thì cũng rất ít người sở hữu bảo khí cấp Nhân, bảo khí cấp Địa, trong khi sư phụ của nàng lại có đến hai bảo khí cấp Thiên. Loại báu vật như tiên khí thì cực kỳ hiếm thấy, dù là có thì chúng cũng là bảo vật trấn phái của những môn phái lớn, đâu dễ gì gặp được.
Vì được sư phụ chiều chuộng nên nàng biết bảo khí cất ở đâu, lúc nàng muốn dùng, chỉ cần xin sư phụ một tiếng là sư phụ sẽ đưa cho nàng ngay.
Lần này nàng muốn mượn bảo khí để điều tra về Trọng Đạo Nam. Sư phụ đã nói nàng không được làm bừa.
Nhưng sao Châm Tước có thể nhịn được? Nàng chờ thời khắc này hơn hai mươi năm rồi, từ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt của Đạo Nam chân nhân, nàng vẫn luôn ảo tưởng có một ngày mình được Đạo Nam chân nhân ôm vào lòng, được Đạo Nam chân nhân dùng dáng vẻ ôn hòa nhất để đối đãi.
Châm Tước thiết lập một kế hoạch cực kỳ chặt chẽ, thậm chí nàng còn suy diễn ra được tình huống sau khi biến hình thành tảng đá kia.
Nàng tưởng tượng ra tất cả rồi biến hình thành tảng đá kia, giống hệt cả về hình dáng lẫn khí tức, dù gì cũng là bảo khí cấp Thiên mà, sao có thể bị phát hiện được chứ?
Tuy tu vi hiện tại của nàng chỉ khởi động được vài chức năng đơn giản nhưng bản thân bảo khí đã có cấp bậc và công dụng kinh người rồi, chắc chắc không có sơ hở gì đâu.
Trọng Đạo Nam ôm tảng đá về phòng y như trước kia, đặt nó lên ghế, y ngồi bên cạnh đọc sách. Chờ đêm khuya, Trọng Đạo Nam giương mắt nhìn tảng đá hồi lâu.
Quái lạ, nãy giờ Tiểu Thạch Đầu không nói với y câu nào, Trọng Đạo Nam cảm giác Tiểu Thạch Đầu có gì đó bất thường.
Nhưng nhìn sao cũng thấy Tiểu Thạch Đầu trước mắt đúng là Tiểu Thạch Đầu.
Trọng Đạo Nam nhìn tảng đá chằm chằm, đứng lên, đến góc phòng làm thủ quyết, một chiếc giường đá xuất hiện. Đầu ngón tay lưu loát vẽ một đường trong không trung, tảng đá trên ghế lập tức được dời lên giường đá.
“Nghỉ ngơi thôi.” Trọng Đạo Nam nói thế rồi nằm xuống giường của mình, ánh nến trong phòng vụt tắt.
Người có tu vi thâm hậu không cần phải nghỉ ngơi. Bề ngoài nhìn giống như ngủ nhưng thực tế là người ta đang vận hành tâm pháp.
Châm Tước dĩ nhiên biết, cho nên nàng không dám lên tiếng, chỉ thầm bực bội.
Lúc dùng bảo khí Thanh đăng để khống chế Thanh Quy, nàng có hỏi những chi tiết cần biết, rõ ràng Thanh Quy nói ngày nào tảng đá kia cũng ngủ trên giường Đạo Nam chân nhân, vậy tại sao bây giờ nàng phải ngủ trên cái giường đá lạnh ngắt này?
Châm Tước vốn dùng ảo tưởng được tỉnh giấc trong lòng Đạo Nam chân nhân làm động lực tiến hành kế hoạch mà.
Ngoài ra, còn một chuyện nữa khiến nàng bực.
Nàng nhớ rõ, sau khi đem tảng đá về, ngày nào Đạo Nam chân nhân cũng tự tay tắm cho nó. Không biết có phải do hôm nay đã quá giờ nên Đạo Nam chân nhân mới không tắm cho nàng, cứ thế mà dẫn về hay không.
Trong lòng Châm Tước sôi sục “oan ức” và “bất mãn” nhưng không dám hó hé gì, chỉ có thể làm như mình là một tảng đá không biết nói.
Ba ngày tiếp theo, đệ tử toàn Vấn Thiên Tông bắt đầu “hoảng sợ”.
Bởi vì đã ba ngày liền Đạo Nam chân nhân của bọn họ không dắt tảng đá thành tinh kia ra ngoài tản bộ, cũng không tắm cho nó nữa. Vì Đạo Nam chân nhân đã về nên Thanh Quy không lên tiểu viện trên đỉnh Thập Tuyệt nữa, hắn cũng không biết Đạo Nam chân nhân có còn ngủ cùng giường với tảng đá hay không.
Toàn Vấn Thiên Tông bùng lên dư luận Đạo Nam chân nhân và tảng đá đã rạn nứt tình cảm, ngay cả Thiên Vị chân nhân cũng bị đồn cho nổi máu tò mò.
Có điều, lần này Thiên Vị chân nhân không bay lên đỉnh Thập Tuyệt dò hỏi.
Đạo Nam chân nhân không thích tiếp xúc với người ngoài, tuy hắn quen biết Đạo Nam chân nhân hơn hai mươi năm nhưng giao tình không sâu đậm, chỉ có thể xem như xã giao thôi, cho nên Thiên Vị chân nhân rất thức thời, chỉ im lặng theo dõi tình hình với chúng đệ tử.
Các đệ tử có thể chờ nhưng Châm Tước thì đứng ngồi không yên.
Nàng sắp phát điên rồi.
Nàng biến thành tảng đá vì muốn hưởng thụ cảm giác được Đạo Nam chân nhân cưng chiều. Vì mọi người đều nói Đạo Nam chân nhân vô cùng dịu dàng, săn sóc tảng đá này.
Nhưng sau khi biến hình, nàng phát hiện tất cả không giống như trong tưởng tượng.
Đạo Nam chân nhân chẳng những không cười đùa với nàng, không dẫn nàng đi dạo, không đọc sách cho nàng, không phơi nắng cùng nàng, không tắm giúp nàng, thậm chí còn không cho nàng nằm chung giường nữa chứ. Đạo Nam chân nhân trực tiếp vứt nàng lên chiếc giường đá trong góc phòng, xem nàng như một tảng đá vô tri vô giác.
Mà một tảng đá thì không thể mọc chân để tự do đi lại.
Thế nên tảng đá Châm Tước chỉ có thể nằm trong góc chờ phủ bụi, phần lớn thời gian Đạo Nam chân nhân cũng không ở trong phòng. Nhưng thần thức của Đạo Nam chân nhân bao trùm toàn đỉnh Thập Tuyệt, nàng không dám manh động, nếu bị phát hiện thì hậu quả khôn lường.
Cho nên Châm Tước đành phải chịu đựng, nhưng mới có ba ngày mà nàng đã chịu không nổi nữa.
Đêm ngày thứ tư, sau khi Đạo Nam chân nhân “ngủ”, Châm Tước biến về hình người. Nàng bắt đầu tiến hành giống như tưởng tượng, giả bộ ngây ngô ôm cái gối ngồi trên giường đá, ngó trân trân Đạo Nam chân nhân đang “ngủ”, sau đó “tay chân vụng về” sờ soạng đến chỗ Đạo Nam chân nhân.
“Ngươi là ai?” Nàng sợ sệt khẽ khàng hỏi, “Ta đang ở đâu?” Vươn tay định kéo tay áo Đạo Nam chân nhân.
Theo “lời đồn” về Đạo Nam chân nhân và tảng đá, nàng tin rằng nếu mình giả vờ biến thành tảng đá rồi hóa hình người thì sẽ được Đạo Nam chân nhân đối xử khác. Coi như mấy hôm nay bị lạnh lùng cũng không sao, có ai lại đi nhiệt tình với một tảng đá cơ chứ? Nhưng nếu tảng đá biết hóa hình, mà còn biến thành mỹ nữ thì mọi chuyện sẽ khác.
Tu vi của nàng đã được nàng dùng Sơn vô đồ che giấu rồi.
Châm Tước nghĩ đến rất nhiều tình huống, cũng nghĩ đến những cách để ứng phó nhưng không có cái nào áp dụng được trong tình huống hiện tại.
Trọng Đạo Nam đang nhắm mắt nằm trên giường đột ngột mở mắt, quay lại nhìn Châm Tước ra vẻ sợ sệt đang muốn kéo tay áo mình. Gương mặt bình thản lạnh nhạt bỗng chốc biến thành vô cùng đáng sợ.
Không phải gương mặt y méo mó vặn vẹo hay gì, đáng sợ là do khí thế quá áp đảo.
Uy áp bùng phát mãnh liệt, ập thẳng vào người. Châm Tước bị luồng uy áp màu bạc hất ngã ra đất, một cánh tay cũng không nâng lên được, nàng cảm thấy không khí bị loãng đi, ngay cả hít thở cũng trở nên khó nhọc.
Ánh nến vốn đã tắt lại bừng sáng.
Trọng Đạo Nam ngồi dậy, dùng ánh mắt âm trầm nhìn nàng không chớp mắt, “Ngươi là ai?”
Lần đầu Châm Tước thấy Trọng Đạo Nam, uy áp trên người y cũng đáng sợ giống thế này. Nhưng lúc đó Châm Tước đứng quá xa nên không đối đầu trực diện. Nàng chỉ thấy Trọng Đạo Nam dùng một chiêu đã đẩy lùi vô số cao thủ tuyệt thế, nàng mến mộ nam nhân mạnh mẽ này, nhưng khi thật sự đụng phải uy áp của Trọng Đạo Nam, Châm Tước chỉ cảm giác mình sống không bằng chết.
“Ta… ta… ta chính là… Tiểu Thạch Đầu…” Châm Tước thở dốc, khó khăn thốt ra từng chữ.
Nhưng phần lớn đệ tử rất biết khống chế hành động cho đúng mực, phải biết rằng, trong giới tu chân, người tu vi cao muốn giết người tu vi thấp dễ như đạp bẹp một con kiến vậy.
Lễ nghi thông dụng của người bình thường cũng không mấy phổ biến trong giới tu chân.
Đó cũng là lý do các đệ tử Vấn Thiên Tông tuy mơ ước Trọng Đạo Nam nhưng không dám làm gì quá đáng. Nếu chọc Trọng Đạo Nam mất hứng thì hậu quả ra sao, không ai muốn tưởng tượng. Bởi vì y quá mạnh nên được mơ ước và yêu thích, cũng vì y quá mạnh nên bị xa lánh và sợ hãi.
Nhưng trong giới tu chân vẫn còn vài người có ý tưởng đặc biệt, ví dụ như Châm Tước.
Châm Tước là đệ tử của một vị trưởng lão am hiểu pháp trận, thiên phú rất cao, lớn lên cũng xinh đẹp, lại có quan hệ họ hàng với vị trưởng lão kia nên nhận được vô số đãi ngộ tốt cũng như ưu ái.
Lúc trước, các môn phái lớn bày pháp trận tấn công Vấn Thiên Tông.
Có rất nhiều cao thủ trấn thủ pháp trận, thế mà không đỡ được một kiếm của Trọng Đạo Nam, sau trận chiến, tất cả quay về bế quan tu luyện, trong đó có cả sư phụ của Châm Tước. Đa số người rất sợ Trọng Đạo Nam, nhưng Châm Tước lại không nghĩ vậy.
Vì một kiếm của Trọng Đạo Nam mà nàng dâng trào cảm xúc. Sau khi về thì ngày đêm mong nhớ, trong đầu toàn là hình ảnh Trọng Đạo Nam mạnh mẽ lạnh lùng.
Người khác tuy mơ ước Trọng Đạo Nam nhưng vẫn biết duy trì khoảng cách, còn Châm Tước thì dùng mọi cách để tiếp cận Trọng Đạo Nam. Lúc mới về Vấn Thiên Tông, Trọng Đạo Nam không hay giao thiệp với người trong môn phái, hành tung lại bí ẩn, không thể nào tìm được nên Châm Tước không có cơ hội tiếp cận. Mãi đến khi Trọng Đạo Nam mang một tảng đá từ bên ngoài về, từ đó về sau y chưa từng rời khỏi đỉnh Thập Tuyệt.
Các đệ tử Vấn Thiên Tông được tiếp xúc gần hơn với nam thần, còn thấy được tảng đá nam thần yêu thích, bọn họ đua nhau trèo lên đỉnh Thập Tuyệt dòm ngó, mãi đến lúc bị Trọng Đạo Nam ra đuổi mới chịu đi.
Bọn họ rỉ tai nhau, nếu mình có thể biến thành tảng đá kia, liệu Đạo Nam chân nhân có đối xử với mình dịu dàng như nó hay không?
Các đệ tử chỉ dám suy nghĩ về vấn đề này, nhưng sau khi nghe xong, Châm Tước bắt đầu tìm mọi cách biến “mơ tưởng” này thành sự thật.
Nàng chờ gần một năm, cuối cùng cũng bắt được cơ hội, sau đó nàng đến cầu xin sư phụ ban cho bảo khí cấp Thiên.
Trong giới tu chân, nhóm pháp bảo được chia thành ba loại, lần lượt là tiên khí, bảo khí và pháp khí, cấp bậc cao thấp theo thứ tự là Thiên, Địa, Nhân.
Ở những môn phái bình thường, các đệ tử chỉ được sử dụng pháp khí cấp Nhân thôi. Đệ tử lâu năm thì may ra được dùng pháp khí cấp cao hơn. Còn trưởng lão thì cũng rất ít người sở hữu bảo khí cấp Nhân, bảo khí cấp Địa, trong khi sư phụ của nàng lại có đến hai bảo khí cấp Thiên. Loại báu vật như tiên khí thì cực kỳ hiếm thấy, dù là có thì chúng cũng là bảo vật trấn phái của những môn phái lớn, đâu dễ gì gặp được.
Vì được sư phụ chiều chuộng nên nàng biết bảo khí cất ở đâu, lúc nàng muốn dùng, chỉ cần xin sư phụ một tiếng là sư phụ sẽ đưa cho nàng ngay.
Lần này nàng muốn mượn bảo khí để điều tra về Trọng Đạo Nam. Sư phụ đã nói nàng không được làm bừa.
Nhưng sao Châm Tước có thể nhịn được? Nàng chờ thời khắc này hơn hai mươi năm rồi, từ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt của Đạo Nam chân nhân, nàng vẫn luôn ảo tưởng có một ngày mình được Đạo Nam chân nhân ôm vào lòng, được Đạo Nam chân nhân dùng dáng vẻ ôn hòa nhất để đối đãi.
Châm Tước thiết lập một kế hoạch cực kỳ chặt chẽ, thậm chí nàng còn suy diễn ra được tình huống sau khi biến hình thành tảng đá kia.
Nàng tưởng tượng ra tất cả rồi biến hình thành tảng đá kia, giống hệt cả về hình dáng lẫn khí tức, dù gì cũng là bảo khí cấp Thiên mà, sao có thể bị phát hiện được chứ?
Tuy tu vi hiện tại của nàng chỉ khởi động được vài chức năng đơn giản nhưng bản thân bảo khí đã có cấp bậc và công dụng kinh người rồi, chắc chắc không có sơ hở gì đâu.
Trọng Đạo Nam ôm tảng đá về phòng y như trước kia, đặt nó lên ghế, y ngồi bên cạnh đọc sách. Chờ đêm khuya, Trọng Đạo Nam giương mắt nhìn tảng đá hồi lâu.
Quái lạ, nãy giờ Tiểu Thạch Đầu không nói với y câu nào, Trọng Đạo Nam cảm giác Tiểu Thạch Đầu có gì đó bất thường.
Nhưng nhìn sao cũng thấy Tiểu Thạch Đầu trước mắt đúng là Tiểu Thạch Đầu.
Trọng Đạo Nam nhìn tảng đá chằm chằm, đứng lên, đến góc phòng làm thủ quyết, một chiếc giường đá xuất hiện. Đầu ngón tay lưu loát vẽ một đường trong không trung, tảng đá trên ghế lập tức được dời lên giường đá.
“Nghỉ ngơi thôi.” Trọng Đạo Nam nói thế rồi nằm xuống giường của mình, ánh nến trong phòng vụt tắt.
Người có tu vi thâm hậu không cần phải nghỉ ngơi. Bề ngoài nhìn giống như ngủ nhưng thực tế là người ta đang vận hành tâm pháp.
Châm Tước dĩ nhiên biết, cho nên nàng không dám lên tiếng, chỉ thầm bực bội.
Lúc dùng bảo khí Thanh đăng để khống chế Thanh Quy, nàng có hỏi những chi tiết cần biết, rõ ràng Thanh Quy nói ngày nào tảng đá kia cũng ngủ trên giường Đạo Nam chân nhân, vậy tại sao bây giờ nàng phải ngủ trên cái giường đá lạnh ngắt này?
Châm Tước vốn dùng ảo tưởng được tỉnh giấc trong lòng Đạo Nam chân nhân làm động lực tiến hành kế hoạch mà.
Ngoài ra, còn một chuyện nữa khiến nàng bực.
Nàng nhớ rõ, sau khi đem tảng đá về, ngày nào Đạo Nam chân nhân cũng tự tay tắm cho nó. Không biết có phải do hôm nay đã quá giờ nên Đạo Nam chân nhân mới không tắm cho nàng, cứ thế mà dẫn về hay không.
Trong lòng Châm Tước sôi sục “oan ức” và “bất mãn” nhưng không dám hó hé gì, chỉ có thể làm như mình là một tảng đá không biết nói.
Ba ngày tiếp theo, đệ tử toàn Vấn Thiên Tông bắt đầu “hoảng sợ”.
Bởi vì đã ba ngày liền Đạo Nam chân nhân của bọn họ không dắt tảng đá thành tinh kia ra ngoài tản bộ, cũng không tắm cho nó nữa. Vì Đạo Nam chân nhân đã về nên Thanh Quy không lên tiểu viện trên đỉnh Thập Tuyệt nữa, hắn cũng không biết Đạo Nam chân nhân có còn ngủ cùng giường với tảng đá hay không.
Toàn Vấn Thiên Tông bùng lên dư luận Đạo Nam chân nhân và tảng đá đã rạn nứt tình cảm, ngay cả Thiên Vị chân nhân cũng bị đồn cho nổi máu tò mò.
Có điều, lần này Thiên Vị chân nhân không bay lên đỉnh Thập Tuyệt dò hỏi.
Đạo Nam chân nhân không thích tiếp xúc với người ngoài, tuy hắn quen biết Đạo Nam chân nhân hơn hai mươi năm nhưng giao tình không sâu đậm, chỉ có thể xem như xã giao thôi, cho nên Thiên Vị chân nhân rất thức thời, chỉ im lặng theo dõi tình hình với chúng đệ tử.
Các đệ tử có thể chờ nhưng Châm Tước thì đứng ngồi không yên.
Nàng sắp phát điên rồi.
Nàng biến thành tảng đá vì muốn hưởng thụ cảm giác được Đạo Nam chân nhân cưng chiều. Vì mọi người đều nói Đạo Nam chân nhân vô cùng dịu dàng, săn sóc tảng đá này.
Nhưng sau khi biến hình, nàng phát hiện tất cả không giống như trong tưởng tượng.
Đạo Nam chân nhân chẳng những không cười đùa với nàng, không dẫn nàng đi dạo, không đọc sách cho nàng, không phơi nắng cùng nàng, không tắm giúp nàng, thậm chí còn không cho nàng nằm chung giường nữa chứ. Đạo Nam chân nhân trực tiếp vứt nàng lên chiếc giường đá trong góc phòng, xem nàng như một tảng đá vô tri vô giác.
Mà một tảng đá thì không thể mọc chân để tự do đi lại.
Thế nên tảng đá Châm Tước chỉ có thể nằm trong góc chờ phủ bụi, phần lớn thời gian Đạo Nam chân nhân cũng không ở trong phòng. Nhưng thần thức của Đạo Nam chân nhân bao trùm toàn đỉnh Thập Tuyệt, nàng không dám manh động, nếu bị phát hiện thì hậu quả khôn lường.
Cho nên Châm Tước đành phải chịu đựng, nhưng mới có ba ngày mà nàng đã chịu không nổi nữa.
Đêm ngày thứ tư, sau khi Đạo Nam chân nhân “ngủ”, Châm Tước biến về hình người. Nàng bắt đầu tiến hành giống như tưởng tượng, giả bộ ngây ngô ôm cái gối ngồi trên giường đá, ngó trân trân Đạo Nam chân nhân đang “ngủ”, sau đó “tay chân vụng về” sờ soạng đến chỗ Đạo Nam chân nhân.
“Ngươi là ai?” Nàng sợ sệt khẽ khàng hỏi, “Ta đang ở đâu?” Vươn tay định kéo tay áo Đạo Nam chân nhân.
Theo “lời đồn” về Đạo Nam chân nhân và tảng đá, nàng tin rằng nếu mình giả vờ biến thành tảng đá rồi hóa hình người thì sẽ được Đạo Nam chân nhân đối xử khác. Coi như mấy hôm nay bị lạnh lùng cũng không sao, có ai lại đi nhiệt tình với một tảng đá cơ chứ? Nhưng nếu tảng đá biết hóa hình, mà còn biến thành mỹ nữ thì mọi chuyện sẽ khác.
Tu vi của nàng đã được nàng dùng Sơn vô đồ che giấu rồi.
Châm Tước nghĩ đến rất nhiều tình huống, cũng nghĩ đến những cách để ứng phó nhưng không có cái nào áp dụng được trong tình huống hiện tại.
Trọng Đạo Nam đang nhắm mắt nằm trên giường đột ngột mở mắt, quay lại nhìn Châm Tước ra vẻ sợ sệt đang muốn kéo tay áo mình. Gương mặt bình thản lạnh nhạt bỗng chốc biến thành vô cùng đáng sợ.
Không phải gương mặt y méo mó vặn vẹo hay gì, đáng sợ là do khí thế quá áp đảo.
Uy áp bùng phát mãnh liệt, ập thẳng vào người. Châm Tước bị luồng uy áp màu bạc hất ngã ra đất, một cánh tay cũng không nâng lên được, nàng cảm thấy không khí bị loãng đi, ngay cả hít thở cũng trở nên khó nhọc.
Ánh nến vốn đã tắt lại bừng sáng.
Trọng Đạo Nam ngồi dậy, dùng ánh mắt âm trầm nhìn nàng không chớp mắt, “Ngươi là ai?”
Lần đầu Châm Tước thấy Trọng Đạo Nam, uy áp trên người y cũng đáng sợ giống thế này. Nhưng lúc đó Châm Tước đứng quá xa nên không đối đầu trực diện. Nàng chỉ thấy Trọng Đạo Nam dùng một chiêu đã đẩy lùi vô số cao thủ tuyệt thế, nàng mến mộ nam nhân mạnh mẽ này, nhưng khi thật sự đụng phải uy áp của Trọng Đạo Nam, Châm Tước chỉ cảm giác mình sống không bằng chết.
“Ta… ta… ta chính là… Tiểu Thạch Đầu…” Châm Tước thở dốc, khó khăn thốt ra từng chữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook