Tiểu Thạch Đầu cứ thế mà định cư ở đỉnh Thập Tuyệt.

Trước kia Tiểu Thạch Đầu sống trên núi, ngày nào cũng rất yên tĩnh, không mấy khi gặp con người, xung quanh nó chỉ có cỏ dại, mấy tảng đá khác và vài khóm cây thấp lùn.

Còn trên đỉnh Thập Tuyệt, cuộc sống của Tiểu Thạch Đầu trở nên muôn màu muôn vẻ.

Mỗi sáng sớm sẽ có tiếng chim hót líu lo, Tiểu Thạch Đầu vẫn còn ngủ lại bị Trọng Đạo Nam lật dậy. Trọng Đạo Nam bắt đầu rèn luyện buổi sáng, Tiểu Thạch Đầu nằm kế bên ngủ tiếp, nó là đá mà, nằm ngang hay nằm dọc gì cũng chẳng ảnh hưởng nhiều.

Chờ đến lúc Tiểu Thạch Đầu ngủ đã thì Trọng Đạo Nam đã luyện tập xong, bắt đầu tản bộ trên đỉnh Thập Tuyệt.

Trọng Đạo Nam đi trước, Tiểu Thạch Đầu lơ lửng trôi theo sau.

Trọng Đạo Nam đi không nhanh không chậm, từng bước vững vàng, Tiểu Thạch Đầu là là bay đằng sau, là do Trọng Đạo Nam dùng chân khí nâng nó lên.

Chân khí của Trọng Đạo Nam cực kỳ thâm hậu, cuồn cuộn không bao giờ dứt, còn được khống chế vô cùng chuẩn xác. Nếu Tiểu Thạch Đầu không tỉnh ngủ cũng sẽ không nhận ra nó đang bay.

Khoảng thời gian này vốn là giờ ngủ của Tiểu Thạch Đầu, sau này bị nhiễm thói quen “làm việc và nghỉ ngơi” của Trọng Đạo Nam, nên mỗi lúc Trọng Đạo Nam mang nó ra ngoài là Tiểu Thạch Đầu sẽ tỉnh giấc đúng giờ, vì đây cũng là hoạt động nó thích nhất.

Là một tảng đá không chân, nó luôn đinh ninh mình sẽ ngây ngốc nằm mãi một chỗ cho đến lúc trời tàn đất tận. Có thể đi lại như động vật và con người, đó là chuyện Tiểu Thạch Đầu chưa bao giờ dám mơ ước, nhưng bây giờ, Trọng Đạo Nam sẽ dẫn nó đi dạo mỗi sáng.

Trong lúc tản bộ, Tiểu Thạch Đầu cảm nhận cảnh sắc trên đỉnh Thập Tuyệt, phát hiện có không ít cây cỏ và động vật đã mở linh trí.

Tiểu Thạch Đầu vô cùng kích động, nhưng chỉ có thể trông mong nhìn chứ không dám lên tiếng, cứ như nó là một tảng đá bình thường. Những động vật và cây cỏ mở linh trí tập trung theo nhóm, mỗi khi Trọng Đạo Nam đến gần, chúng sẽ bất động, dường như chúng e ngại “khí” trên người Trọng Đạo Nam.

Tiểu Thạch Đầu thấy thật kỳ quái, bởi vì “mắt” của nó thấy được luồng khí bạc quanh quẩn bên người Trọng Đạo Nam dù mãnh liệt nhưng mỗi khi dùng trên thân nó sẽ trở nên ôn hòa. “Khí” như vậy sao có thể khiến chúng sợ nhỉ?

Tiểu Thạch Đầu không hiểu, cũng không hỏi đám động vật cây cỏ, nó sợ mình mà mở miệng nói sẽ bị Trọng Đạo Nam phát giác.

Tản bộ xong, Tiểu Thạch Đầu lại được đặt trên bệ ngọc giữa sân. Trọng Đạo Nam ngồi gần đó, bắt đầu niệm khẩu quyết.

Mới đầu, Tiểu Thạch Đầu nghe không hiểu Trọng Đạo Nam niệm cái gì, nhưng mỗi khi Trọng Đạo Nam niệm xong sẽ cẩn thận giải thích lại, Tiểu Thạch Đầu dần dần hiểu được ý nghĩa đại khái.

Tiểu Thạch Đầu rất kiêu ngạo vì việc này, vì trong thế giới này, yêu tinh có thể mở linh trí không hề ít, nhưng yêu tinh có trình độ học thức thì không nhiều đâu. Ngay cả loài người đã phát minh ra thứ gọi là văn hóa cũng vô cùng tôn kính người có học thức cao mà.

Từ lúc biết Trọng Đạo Nam thích đọc sách, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu tận dụng mọi lúc mọi nơi để hấp thu tri thức của nhân loại, quyết chí làm một tảng đá có học thức.

Mỗi lần niệm xong, Trọng Đạo Nam lại thích thú nhìn nó chằm chặp, nhìn lâu thật lâu.

Tiểu Thạch Đầu bị nhìn mãi thành quen, Trọng Đạo Nam nhìn đã rồi sẽ đi làm việc của y, để nó ngoài sân phơi nắng.

Một ngày nọ, Trọng Đạo Nam lại nhìn nó chằm chặp, đột nhiên mở miệng hỏi, “Ngươi nghe hiểu khẩu quyết tâm pháp đúng không?”

Tiểu Thạch Đầu vùi đầu say mê học tập đến mất kiểm soát, sau khi Trọng Đạo Nam rời đi, nó mới phản ứng kịp câu hỏi của y. Ngày nào Trọng Đạo Nam cũng giảng giải khẩu quyết cho nó, dĩ nhiên Tiểu Thạch Đầu cũng hiểu được ít nhiều. Nhưng hình như ý của Trọng Đạo Nam không phải hỏi chuyện này?

Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác tự hỏi một hồi, chẳng mấy chốc đã ngủ quên dưới ánh nắng ấm áp. Từ lúc biết Trọng Đạo Nam thích ngồi kế nó đọc sách, nó thấy cảm giác mỗi khi tỉnh ngủ hết sức dễ chịu.

Tiểu Thạch Đầu ngủ trưa xong, lại đến công đoạn làm nó xấu hổ nhất trong ngày.

Thì là… Trọng Đạo Nam phải tắm cho nó.

Trước kia, Tiểu Thạch Đầu không có khái niệm về tắm táp.

Là một tảng đá cách xa nguồn nước, cơ hội để Tiểu Thạch Đầu tiếp xúc với nước là khi mưa xuống. Mỗi lần thấy nước mưa xả xuống ào ào từ trên trời, Tiểu Thạch Đầu lại tự hỏi một chuyện, lần này mưa có lâu không, có lớn không. Vấn đề chỉ có thể dùng để giết thời gian lại có ý nghĩa rất lớn với Tiểu Thạch Đầu, bởi vì mưa to thì có thể giúp nó rửa sạch bụi đất, nhưng sẽ khiến rong rêu trên thân nó phát triển mạnh hơn.

Tiểu Thạch Đầu không thích rêu, tuy chúng rất nhỏ, rễ cũng nhỏ, nhưng nếu chúng luồn vào thân mình nó thì bề ngoài vốn đã xấu xí của nó sẽ càng thêm khó coi.

Nó thấy những tảng đá quanh mình bị rêu phủ kín mít, cũng may là bản thân nó rất cứng, rong rêu muốn làm ổ cũng không được thuận lợi.

Mà Trọng Đạo Nam tắm cho nó khác hẳn với khi tắm mưa.

Trọng Đạo Nam giúp nó tắm vì muốn giữ vệ sinh, để nó làm một tảng đá xinh đẹp, tắm xong cũng không để lại nước đọng trên thân nó.

Nó rất thích khi Trọng Đạo Nam cầm khăn vải chà lau thân thể mình, cảm giác như nó được nâng niu, được quý trọng.

Trọng Đạo Nam chà lau rất cẩn thận, ánh mắt nghiêm túc kia làm nó say mê. Nhưng mà đây cũng là nguyên do khiến nó xấu hổ, bởi vì Trọng Đạo Nam quá cẩn thận nên chỗ nào trên thân nó cũng phải lau.

Mỗi khi Trọng Đạo Nam chạm đến dưới đáy, Tiểu Thạch Đầu sẽ không nhịn được mà uốn éo.

Động tác cực kỳ nhỏ, Tiểu Thạch Đầu không biết Trọng Đạo Nam có nhận ra không, nhưng mà thật sự rất xấu hổ, còn hơi nhột nữa. Đừng thấy nó là tảng đá mà tùy tiện đụng chạm nhé. Dù là con người cũng không được sờ mó lung tung, có vài chỗ bị đụng vào sẽ làm nó mắc cỡ, không thể để người ta thích thì sờ đâu.

Tiểu Thạch Đầu quá đỗi thẹn thùng, ngày nào cũng cố chịu đựng cho Trọng Đạo Nam lau mình.

Mà Trọng Đạo Nam đúng là có nhận ra từ lúc y mang nó về, Tiểu Thạch Đầu vẫn luôn giả làm tảng đá bình thường, chỉ khi y tắm thì nó mới bày ra động tác bất thường… nó sẽ nhúc nhích.

Trọng Đạo Nam cực kỳ hưởng thụ cảm giác này.

Kiếp trước, lúc y gặp Tiểu Thạch Đầu thì nó đã tu luyện thành hình người, y không biết những chuyện mà Tiểu Thạch Đầu phải trải qua lúc trước. Đời này, y tìm ra Tiểu Thạch Đầu trước lúc nó hóa hình, về sau phải khắc ghi sự tồn tại của y trong sinh mệnh của Tiểu Thạch Đầu.

Tuy rất mong chờ ngày Tiểu Thạch Đầu hóa hình, nhưng khoảng thời gian ở chung với Tiểu Thạch Đầu lúc còn là tảng đá vẫn là hồi ức vô cùng quý giá.

Biết Tiểu Thạch Đầu sẽ “đáp lại” nên thời gian Trọng Đạo Nam tắm cho nó càng lúc càng lâu hơn.

Bị lau như vậy suốt hai tháng, Tiểu Thạch Đầu kiên nhẫn đến mấy cũng chịu không nổi nữa, trong một lần Trọng Đạo Nam đang tắm cho nó, cuối cùng nó cũng lên tiếng, “Đừng lau phía dưới được không?”

Bàn tay đang chà lau Tiểu Thạch Đầu khựng lại.

Tiểu Thạch Đầu lại nài nỉ, “Đừng lau phía dưới nữa có được không?”

Tiểu Thạch Đầu không có miệng, vậy nên âm thanh của nó sẽ trực tiếp truyền vào đầu người khác, cảm giác hệt như đang “nghe”, nhưng khác hẳn nguyên lý trò chuyện của nhân loại.

Tiểu Thạch Đầu nói xong, cẩn trọng quan sát Trọng Đạo Nam, thật ra trong lòng nó hơi sợ, sợ Trọng Đạo Nam cũng giống như những dân phu, biết nó có thể nói chuyện sẽ gào la yêu quái hoặc có quỷ rồi chạy mất, hoặc Trọng Đạo Nam sẽ thẳng tay đập nát nó.

Nếu là Trọng Đạo Nam thì đập nó tan tành là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng ở chung hai tháng, Tiểu Thạch Đầu sinh ra cảm giác tín nhiệm lạ thường với Trọng Đạo Nam, nếu không phải vậy, nó tuyệt đối không dám lên tiếng.

Trọng Đạo Nam trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi cất lời, ánh mắt rất dịu dàng, giọng nói cũng mềm mỏng, “Nếu không lau phía dưới thì làm sao sạch được.”

Tiểu Thạch Đầu bối rối, “…Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”

Được Trọng Đạo Nam tắm mãi đã quen, Tiểu Thạch Đầu cũng thích tắm, bỗng dưng có ngày nào đó không tắm, chính nó cũng thấy thiếu thiếu. Hơn nữa, tối nào Trọng Đạo Nam cũng cho nó ngủ trên giường, nếu không tắm sạch, có khi nào Trọng Đạo Nam không để nó tiếp tục nằm trên giường nữa không?

Âm thanh của Tiểu Thạch Đầu hơi nhỏ nhưng véo von, rất êm tai. Nghe giọng nói thân quen, gương mặt Trọng Đạo Nam đậm ý cười, y nhẹ giọng nói, “Ngươi có thể tự tắm.”

Tiểu Thạch Đầu rầu rĩ, “Nhưng ta không có tay, sao mà tắm.”

Ngữ điệu của Trọng Đạo Nam mang vẻ tiếc hận nhưng trên mặt toàn là ý cười, “Vậy đành phải để ta tắm thôi.”

Một lúc sau Tiểu Thạch Đầu mới nói, “Ừm… được rồi… nhưng mà lúc tắm ở dưới phải làm nhanh lên nhé.”

Trọng Đạo Nam tăng tốc bàn tay, “Như vầy hả?”

Tiểu Thạch Đầu, “~_~… Nhanh hơn chút nữa…”

“Thế này thì sao?”

“Á!” Âm thanh của Tiểu Thạch Đầu trở nên kỳ lạ, nếu nó không phải là tảng đá xám thì chắc biểu cảm bây giờ là đỏ mặt, “Nhẹ tay lại…”

“Nhẹ vậy được chưa?”

“Khì… nhột quá, hi hi hi… thôi mạnh tay hơn xíu đi…”

Đá xám thì nhìn sao cũng như nhau, muốn tìm ra chỗ nào đặc biệt hấp dẫn cũng khó. Mặc dù Trọng Đạo Nam rất thích Tiểu Thạch Đầu, y cũng không thể nào sinh ra ảo tưởng bậy bạ với tảng đá cứng rắn lạnh như băng.

Nhưng phản ứng của Tiểu Thạch Đầu thì thật thú vị, Trọng Đạo Nam chỉ cần nghe được âm thanh của Tiểu Thạch Đầu là đã thấy khoan khoái rồi.

Dùng thời gian còn lâu hơn bình thường mới tắm xong, đêm xuống, Trọng Đạo Nam theo thường lệ đặt Tiểu Thạch Đầu lên giường. Trong phòng chỉ còn bóng tối đen kịt, thấy hô hấp của Trọng Đạo Nam đã ổn định, Tiểu Thạch Đầu mới nhỏ giọng nói, “Cảm ơn ngươi.” Sau đó nhích đến bên người Trọng Đạo Nam, “Cơ mà, bạn đời là cái gì vậy…”

Chờ đến lúc Tiểu Thạch Đầu ngủ say, Trọng Đạo Nam tưởng chừng đã ngủ chợt cong khóe môi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương