Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật
-
Quyển 3 - Chương 15-3: Phiên ngoại 9 (thượng)
(Lời tác giả) Wing Ying: Đây là phiên ngoại giải thích mọi chuyện trong kiếp trước, khá dài, hy vọng mọi người sẽ không bỏ qua nó TAT
Nghiêm túc mà nói, Nhâm gia thật sự là một gia tộc lớn, ngoài tổ tiên ở Đại Lục, sau này đi đến Nam Dương phát triển, còn thêm một nhánh của Vương gia nữa, mười mấy gia đình cùng tập trung lại, nói thế nào cũng phải đến trăm người.
Song một đại gia tộc như thế lại không có ai làm tộc trưởng, đứng đầu đều hoàn toàn dựa vào thân phận địa vị để nói chuyện, Nhâm đại lão gia Nhâm Định Bang đầy hiển hách của Nhâm gia, sau khi ông qua đời, cả cơ nghiệp lớn cứ thế rơi vào tay người vợ lợi hại kia. Trải qua bao năm, người ngoài cũng không nói rõ được, rốt cuộc Nhâm thị là của Nhâm gia hay là của Vương gia nữa.
Nếu đặt vào thời xưa, có lẽ nên gọi nó là “ngoại thích chuyên quyền”, ai bảo Vương thái... cũng chính là Nhâm phu nhân Nhâm lão thái sau này, đã phân chia quyền lực trong công ty cho người nhà mình, từng chút từng chút một, chậm rãi chắc chắn...
Người bên Nhâm gia mắt nhìn thấy cũng không dám lớn tiếng nói gì. Thủ đoạn của Nhâm phu nhân thế nào bọn họ đều biết cả, cũng không đến mức không nể mặt, nhưng thật sự cũng chẳng gần gũi.
Thêm nữa Nhâm Định Bang để lại ba người con, tuy mỗi người đều được phân chia một vài xí nghiệp nhỏ và bất động sản, nhưng số cổ phần lớn nhất giá trị nhất của Nhâm thị, chỉ riêng Nhâm tam thiếu gia Nhâm Tiêu Vân có thôi đã đủ để ngang hàng với Nhâm phu nhân rồi. Đây quả đúng là một việc khiến cho người ngoài phải kinh ngạc không thôi, so ra thì, Nhâm đại thiếu gia kia chỉ có 10% cổ phần, đã ít rồi, đem ra so sánh, lại càng thảm hại hơn.
Trước khi luật sư công bố di chúc, hai nhà Vương Nhâm đều có mặt đầy đủ, ngoài một vài người làm chủ thần sắc bình thản đến đáng sợ ra, những kẻ còn lại như đang đợi được đại xá vậy, không ngừng nhìn quanh.
Ấy thế mà khi vị luật sư người nước ngoài với khuôn mặt khôn khéo, như đang đọc diễn văn tuyên đọc bản di chúc mà Nhâm đại lão gia trước khi ra đi đột ngột đã lập, tất cả mọi người có thể nói là ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả mấy vị gia trưởng bên Vương gia cũng lộ vẻ khó tin nổi.
Lúc ấy, Nhâm phu nhân đang ngồi ở trên chiếc ghế sô pha dài màu trắng sữa, cô con gái Nhâm Quân Nhã đã là cô gái hai mươi tám tuổi, kế thừa khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mình cũng tràn đầy ngỡ ngàng — cô cũng rất bất ngờ, vào một ngày cô từ trường trở về nhà mình, ngây thơ đọc bức thư tình mới được nhận, người giúp việc bỗng hoảng hốt báo, lão gia qua đời rồi.
Mấy hôm nay Nhâm Quân Nhã khóc lóc thê thảm. Cô lớn lên giữa sự cưng chiều của cha mẹ, một buổi chiều bỗng mất đi người cha, đối với cô là một sự đả kích lớn, cô thậm chí cảm thấy cuộc đời mình đã khiếm khuyết rồi, vì người cha yêu thương nhất của cô đã không còn nữa.
Nhâm đại thiếu gia Nhâm Tiêu Dương ngồi ngay ngắn trên một chiếc sa lon, chiếc kính viền xanh lam kiểu mới nhất khi đó ở trên sống mũi, bộ đồ vét thẳng thớm, gương mặt tuấn tú sau một khắc nghe xong bản di chúc, gần như sụp đổ. Huyết sắc như rút hết, diện mạo nhã nhặn gần như dữ tợn, anh ta đầu tiên khó mà tin nổi mà ngồi thẳng người, sau đó giương mắt, nhìn về đối diện — kẻ từ đầu tới cuối, nét mặt thờ ơ ấy, Tam đệ – Nhâm Tiêu Vân.
Nhâm Tiêu Vân trong cái đêm Nhâm đại lão gia qua đời đã thức trắng đêm, dưới đôi mắt như lòng hồ chết lặng ấy là một quầng thâm, hiếm khi hắn khoác lên người chiếc áo sơ mi trắng, nhưng cũng không lộ ra được cái dáng vẻ hoạt bát của một thiếu niên nên có. Từ khi Nhâm đại lão gia mất cho đến nay, hắn gần như không hề rơi một giọt nước mắt nào — có lẽ cũng có, nhưng không ai nhìn thấy. Thứ bọn họ nhìn thấy, chỉ là một người ngay đến cả bước đi cũng phải được nâng đỡ, dù cho trời nóng cũng phải đắp lên một tấm mền nhung, sắc mặt tái nhợt như người sắp chết, Nhâm Tam thiếu gia.
Chẳng qua cha đã mất, quả thật cũng khiến hắn xúc động. Hắn đã mấy ngày ăn uống chẳng được mấy, ánh mắt như không hề có tiêu cự, bàn tay trắng nhợt như bại liệt mà rũ xuống cạnh ghế sô pha — Một người như thế, bình thường có đẹp đến mức nào, cũng khiến cho người ta mơ hồ cảm giác không được bình thường. Huống hồ không rõ có phải vì quanh năm sống trong phòng kín, Nhâm Tam thiếu gia quả thật so với cô chị Nhâm Quân Nhã trông tinh tế hơn nhiều, ngũ quan tất nhiên là đẹp đẽ, nhưng lại trắng đến mức như có thể nhìn thấy cả mạch máu màu xanh.
Không sai, hắn thật sự cực kỳ đẹp trai, nhưng người bình thường nhìn thoáng qua, liền bất giác nổi cả da gà, ai còn để ý đến việc hắn đẹp hay không đẹp nữa, cứ cảm giác con trai mà lớn lên thế này, chỉ thấy đáng sợ mà thôi.
Những điều này chỉ là suy nghĩ của người ngoài, Nhâm Tam thiếu gia có thể nói là được nâng trong lòng bàn tay, cũng có thể nói là bị mọi người ruồng bỏ. Việc này, bao gồm cả mẹ ruột của hắn, có đôi khi cũng có cảm giác như thế. Nhâm phu nhân đối với người con này mang tình cảm khá phức tạp, trong lòng bà ta thương nó, nhưng khi nhìn cảnh con mình bộ dạng bệnh tật như người chết, bà ta lại cảm thấy tột độ tuyệt vọng.
Song lúc bản di chúc được tuyên bố, vẻ ngoài thì không chút phản ứng nhưng trong lòng Nhâm phu nhân lại đang cuộn trào — bà ta tuy biết chồng mình thương yêu Tam nhi, nhưng lại không ngờ ông lại thiên vị đến mức này.
Ngay sau đó, bà nhìn về phía con mình.
Nhâm Tiêu Vân ngồi trên ghế sô pha, hắn vẫn mệt mỏi dựa về đằng sau, nghiêng đầu — đó là động tác quen thuộc của hắn. Nhưng đôi mắt hắn lại mở to, như thể đang nhìn vào người anh cả Nhâm Tiêu Dương ở đối diện, hoặc như là đang nhìn về một nơi xa. Tóm lại đôi mắt đó, trong tĩnh mịch, phảng phất lộ ra một cỗ khí thế lăng liệt.
Nhâm phu nhâm một khắc đó quả thật muốn khóc, bà ta bỗng nhiên cảm thấy — bà ta đã thắng. Bà ta đã thắng triệt để.
Người đàn bà kia sinh ra đứa con, ở trước mặt Tam nhi, cũng chỉ là một thằng hề tầm thường. Mà người khiến cho Nhâm Định Bang đến chết cũng cảm thấy áy náy kia, cái người đàn bà khiến ông nhớ mãi không quên kia, đứa con mà người đàn bà đó sinh ra, cũng chỉ là kẻ tầm thường, sao đấu được với bà, và cả Tam nhi của bà ta nữa.
Nhâm Phu nhân lập tức gần như muốn tiến tới ôm hôn con trai mình, bà ta đương nhiên không biết chồng mình vì sao lại đem phần lớn cổ phần cho bà và Tam nhi, nhưng bà ta nghĩ điều đó chứng minh rằng, địa vị của Tam nhi ở trong lòng chồng mình đã vượt xa so với Nhâm Tiêu Dương.
Trong lúc tất cả mọi người đều tâm tình phức tạp, Nhâm Tiêu Vân lại nghiêng đầu, hắn vừa rồi vốn dĩ không hề cẩn thận xem xét sắc mặt của mọi người, ngay đến ánh nhìn thoáng mang theo phẫn hận của Nhâm Tiêu Dương, hắn cũng lờ đi.
Hắn nhắm mắt lại, mơ màng như muốn chìm sâu vào giấc ngủ.
Hắn thật sự quá đỗi mệt mỏi.
Đã mấy ngày hắn không chợp mắt nổi.
Bởi vì người cha duy nhất hiểu hắn đã đi trước hắn một bước, đã qua đời rồi.
Sau đó trong ngoài Nhâm gia gần như đều biết, Nhâm Tiêu Dương đối với người em trai cùng cha khác mẹ ngoài mặt thì ôn hòa, nhưng trong lòng thì oán hận.
Trên thực tế Nhâm Tiêu Dương là người có tính cách nhã nhặn, trước khi Nhâm đại lão gia qua đời, anh ta đối với người em trai bệnh tật này đúng là có lòng thương hại, hai anh em tuy cả tháng trời chẳng nói với nhau câu nào, nhưng cũng chưa đến mức trở mặt với nhau. Song sau chuyện này, Nhâm đại thiếu gia tâm lý khó tránh khỏi muốn bóp méo — không phải anh ta không biết đến thân thế của mình, hồi ấy trong nhà chính của Nhâm gia có rất nhiều người hầu đã từng hầu hạ mấy đời đại lão gia, khó tránh sẽ không cẩn thận giữ mồm giữ miệng để lộ chuyện cũ.
Vậy nên trong lòng Nhâm Tiêu Dương tất cũng cho rằng — Nhâm phu nhân chua ngoa kia đã hại chết mẹ ruột của anh ta, mà bây giờ bà ta sinh ra thằng con trai bệnh tật, lại muốn đoạt cả những thứ đáng lẽ nên thuộc về anh ta.
Trong một thời gian, anh ta gần như đã tuyệt vọng.
Lúc đó anh ta không chỉ một lần lén lút vào trong phòng của em trai mình, nhìn thiếu niên mê man bất tỉnh trên giường kia, anh quả thật hận không thể lôi Nhâm đại lão gia từ mồ lên, chính miệng hỏi ông — Rốt cuộc, bản thân có điểm nào thua kém Nhâm Tiêu Vân!
Nhâm Tiêu Dương là một du học sinh giỏi, còn Nhâm Tam thiếu gia vì thân thể nên không được học hành tử tế, tuy Nhâm đại lão gia đã mời thầy giỏi đến dạy, nhưng vì Nhâm Tiêu Vân giờ giấc nghỉ ngơi và làm việc không cố định, nên thầy dạy cũng nhanh chóng bị xa thải. May sao không biết có phải Nhâm Tam thiếu gia quanh năm chỉ có thể ở trong phòng, nên cũng dưỡng ra sự tập trung và sức chịu đựng hơn người, có một thời gian, hắn gần như điên cuồng hấp thu kiến thức, tuy chưa đến mức trên thông thiên văn dưới rành địa lý, song những gì hắn học đuợc cũng đủ đem ra áp đảo Nhâm đại lão gia học rộng tài cao.
Ấy thế mà vẫn chưa đủ, nếu chỉ nắm kiến thức trong sách, cũng chỉ là một con mọt sách mà thôi.
Chỉ đành nói trời cao đúng là công bằng, để cho Nhâm Tiêu Vân có tư chất hơn hẳn người thường, nhưng lại lấy đi thân thể khỏe mạnh của hắn — Chỉ một điểm này thôi, Nhâm Tiêu Vân dù có lợi hại thế nào, thành tựu trong đời cũng sẽ bị hạn chế, lại thêm cũng không ai biết lúc nào hắn sẽ chết luôn trong khi ngủ.
Nhâm Tam thiếu gia không giỏi giao tiếp, nhưng hắn bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấu lòng người, không biết khi còn sống Nhâm đại lão gia đã dạy dỗ hắn thế nào, tóm lại thủ đoạn của hắn có thể nói là nhiều vô số kể. Thế nên khi Ôn Cảnh đem việc làm ăn ngầm mà Nhâm đại lão gia để lại giao cho Nhâm Tiêu Vân, tuy không hề dễ làm, nhưng cũng không tốn quá nhiều tâm tư, cứ thế đem cơ nghiệp này dần dần phát triển.
Người dưới cũng dần gọi hắn một tiếng “Tam gia”, hắn cũng nhẹ nhàng giương mắt, hưởng thụ điều đó.
Nhâm Tam gia nhìn như một người không ăn khói lửa nhân gian — dù thân thể hắn không có đủ sức lực để muốn làm gì cũng được, nhưng ánh mắt của hắn lại phảng phất vĩnh viễn lộ ra một luồng tử khí, không chút sức sống. Vậy mà khi hắn cất tiếng, lại chính là một phen đại sự. Hắn cũng không ưa tranh giành, nếu không quá cần thiết, hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh máu chảy. Nhưng nếu chọc giận hắn, để Nhâm Tam gia hắn phải nổi cơn thịnh nộ, thì ngay cả Ôn Cảnh trung thành bên cạnh cũng ngăn không nổi.
Nhâm Tam gia tuổi cũng còn trẻ, những kẻ dưới lại đa phần rắn chuột hỗn tạp, hiển nhiên có một số kẻ không an phận, ngấm ngầm làm một số vụ trái ý của Nhâm Tam gia. Nhâm Tam gia mới đầu còn khoan dung —— không sớm thì muộn cũng sẽ phải thay đổi mọi thứ, hắn tạm thời không ra tay một thời gian, không ngờ đám người kia trong chớp mắt dám cướp đoạt chuyện làm ăn của mình, đã đoạt hàng trong kho, còn phóng lửa thiêu trụi.
Lúc bấy giờ Nhâm Tam gia trừng mắt, hắn chậm rãi nắm chặt hai bàn tay, khẽ run dựa vào thành ghế.
Về sau, lũ người kia trong lúc say rượu, không rõ vì sao đã bị đánh thành cái sàng, không sót một ai. Nhâm Tam gia nghe xong kết quả, ánh mắt nheo lại, hắn lặng lẽ quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm chiếc cọ vẽ lên, hứng thú vẽ thêm nhiều nét.
Thế giới trong bức tranh mang sắc màu rực rỡ, Nhâm Tam gia vẽ xong, cuối cùng mỉm cười hài lòng.
Ôn Cảnh biết, tâm trạng Tam gia đang rất thư thái. Gã cung kính lùi lại vài bước, cẩn thận khép cửa lại.
Nhâm Tam gia không phải người dễ đối phó, hắn có thù tất báo, quả thật có thể nói là lòng dạ hẹp hòi. Song cái tính ấy, hắn lại phát huy đến đại khí lăng lệ, dường như đụng vào người của hắn, cũng tức là tự mình đã chạm vào lưỡi dao, trách không được người ngoài. Mặc khác không biết có phải vì Nhâm Tam gia đã gần hai mươi năm trời thiếu thốn tình cảm không, hắn mặt mày thản nhiên nhìn thuộc hạ ngồi ở hai hàng, dù người bên cạnh có tỏ ra thân thiện thế nào, lọt vào trong mắt hắn, cũng thành tầm thường —— chẳng khác gì một tên hề đang nhảy nhót.
Khi trong đôi mắt hắn tựa như lòng hồ chết lặng, che giấu sạch sẽ thứ cảm xúc của lạc thú —— nhìn vào những kẻ khỏe mạnh đầy sức sống kia, bởi vì những chuyện dơ bẩn, mà biến thành xấu xí cực độ.
Hắn cho là như thế, cũng bao gồm cả chính bản thân hắn.
Kẻ khác không hiểu, chỉ mình Nhâm Tam gia hiểu, hẳn đã sớm muốn chết, nhưng ——
Hắn muốn sống.
Hắn thật sự rất muốn sống.
Ngay bản thân hắn cũng không biết vì sao, hắn chỉ đơn giản là muốn sống mà thôi.
Nếu nói sự khoan dung của Nhâm Tam gia còn sót lại ở nơi nào, có lẽ chính là ở chỗ những kẻ mang tiếng là người thân nhưng cũng chẳng thân gì. Hắn đối với mẹ ruột Vương Cẩn Nhu của mình vẫn tồn tại tình cảm, hắn vẫn nhớ những giọt nước mắt nóng hổi của mẹ rơi trên mặt hắn khi hắn gần như sắp chết. Hắn cũng có chút yêu quý người chị ruột Nhâm Quân Nhã, đó là một người chị gái xinh đẹp, tuy hắn đôi khi cũng khó chịu nổi với giọng nói ồn ào của chị ta.
Thậm chí, hắn đối với người anh cả cùng cha khác mẹ Nhâm Tiêu Dương cũng có chút cảm tình, dù nó rất ít ỏi, nhưng khi hắn biết chuyện hắn và Nhâm Quân Nhã bị bắt cóc trước đây là do người anh cả này một tay tạo ra, hắn vẫn lựa chọn quên lãng đi.
Đây là những tình cảm chẳng nhiều nhặn gì mà Nhâm Tam gia có, đôi lúc sau khi hắn phát bệnh, sẽ mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại ngoan ngoãn uống thuốc.
Không còn cách nào khác, hắn không hề muốn chết.
Nhưng thân thể cuối cùng cũng đến giới hạn của nó, hắn lại lần nữa được đưa vào bệnh viện —— Hắn ở trên giường bệnh đau đớn thở hổn hển, hắn cảm giác được hô hấp của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, lúc đó Nhâm Quân Nhã vừa mới đi lấy chồng, hắn nhìn hai vợ chồng, hai đứa bé dễ thương nâng váy giúp cô dâu, cảnh tượng đẹp như thế, hắn về chưa được mấy ngày, đã có nguy cơ chết đi.
Trong một khắc, hắn nhìn thấy người mẹ Vương Cẩn Nhu của mình khuôn mặt rưng rưng nước mắt, hắn dùng chút sức lực còn sót lại, nắm lấy bàn tay bà —— hắn đang cầu cứu.
Về sau hắn hôn mê, tỉnh dậy rồi lại bất tỉnh, vô tri vô giác, hắn cảm giác hắn đã ở trong bệnh viên rất lâu —— khoảng thời gian đó hắn không biết bên ngoài ra sao, cũng không biết anh cả của hắn và mẹ mình đang làm một hiệp định.
Nhâm Tiêu Dương cầm một phần của bản báo cáo đặt lên bàn của Nhâm phu nhân.
Anh ta với nét mặt nhã nhặn, vào giây phút này lại lộ sự lạnh lẽo, anh ta đem bản báo cáo mở ra, khẽ giải thích với người mẹ kế.
Nhâm phu nhân nghe xong, bà khó tin nổi mà nhìn người thanh niên mà mình đã nhìn nó lớn lên trưởng thành, khàn giọng nói: [Tiêu Dương, cậu biết cậu đang làm gì không hả?]
Nhâm Tiêu Dương vẻ mặt lạnh lùng lùi một bước, [Mẹ, con biết con đang làm gì, vậy nên, quyết định của mẹ là?]
Nhâm phu nhân từ chỗ ngồi bật dậy, bà tát mạnh Nhâm Tiêu Dương, quát lớn: [Nghiệt tử! Mày đang làm gì hả? Mày muốn dùng cách thức ghê tởm này, để vợ mày sinh ra một con quái vật!]
[Mẹ.] Nhâm Tiêu Dương vuốt lên nơi bị tát sưng, giọng điệu anh ta vẫn bình thản: [Chỉ là tạo trẻ con trong ống nghiệm thôi, quá bình thường, nào có ghê tởm gì, hơn nữa, mẹ à, cơ hội rất hiếm, bọn họ có thể nuôi tạo ra được một phối hình thích hợp nhất, một đứa trẻ khỏe mạnh lại có tỷ lệ sống cao nhất.]
[MÀY...] Nhâm phu nhân run rẩy chỉ vào người thanh niên trước mặt mình, [Mày nói thật cho tao, chuyện này mày đã chuẩn bị bao lâu rồi, hả? Mày tới cùng đã làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm, mày nói ngay cho tao!]
Nhâm Tiêu Dương bật cười, lắc đầu, anh ta hết sức cảm thấy người đàn bà này thật là ngu xuẩn.
[Mẹ à, con làm chuyện trái với lương tâm, so với mẹ, còn kém nhiều.]
[MÀY ——!]
Nhâm Phu Nhân xông tới đánh Nhâm Tiêu Dương. Nhâm Tiêu Dương cũng không ngăn lại, anh ta lạnh lẽo nhìn bà mẹ kế, đợi đến khi Nhâm phu nhân đánh đến mệt người, mới mở miệng nói tiếp: [Mẹ, thế này đi, con cũng không phải không chút lưu tình, giờ chú ba tình hình cấp bách, con cho mẹ hai ngày suy nghĩ, năm phầm trăm cổ phần công ty, không tính là lớn, nếu mẹ thấy hài lòng rồi, con sẽ tiếp tục nhận tiếp mười phần trăm từ mẹ.]
Nhâm phu nhân ngơ ngác nhìn người thanh niên.
Trong chớp mắt bà ta cảm nhận được, trước đây bà ta đã mắc phải sai lầm đáng sợ. Bà ta vẫn cho rằng Nhâm Tiêu Dương chỉ là một quả hồng mềm, cũng giống hệt như mẹ ruột của anh ta, giờ phút này, bà ta mới nhìn ra được —— trong cơ thể của Nhâm Tiêu Dương tồn tại, không chỉ là huyết mạch của Nhâm gia, cả sự vô tình vô nghĩa, cũng không hề sót lại nửa phần.
Nhâm phu nhân dù gì cũng là một người đàn bà tư tưởng bảo thủ, bà ta cảm thấy người như thế dùng cách thức trải qua lai giống gen tạo ra trẻ con, căn bản không thể coi là một con người —— thật quá đáng sợ, bà ta từ đầu tới cuối không thể tưởng tượng được.
[Mẹ, hãy nghĩ cho kỹ, nếu chú ba chết rồi, mẹ tạm thời có thể tiếp nhận cổ phần của cậu ấy, nhưng sau đó, mẹ còn có thể dựa vào ai đây? Quân Nhã chắc? đứa con gái bị tình yêu làm cho mù quáng kia? Hay là mấy người nhà họ Vương?]
[Mẹ à, thật ra mẹ hiểu chú ba nhất, không chỉ có mẹ, con cũng cảm thấy nhất định chú ba đã làm gì đó, năm ấy cha sau khi qua đời, còn để lại thứ gì cho chú ba. Chỉ tiếc chú ba đề phòng quá chặt, nhưng cậu ấy cứ vậy mà chết đi, mấy thứ kia toàn bộ đều thành phế vật cả.]
Nhâm Tiêu Dương máy móc nói từng câu từng câu, cuối cùng anh ta nói: [Mẹ, con cũng không muốn thế, con không muốn đem con ruột mình ra làm lợi thế, nhưng chú ba sắp chết đến nơi rồi, con cũng chẳng chiếm được phần tốt gì, chúng ta đều có nhu cầu của mình, không phải sao?]
Sau khi Nhâm Tiêu Dương rời khỏi phòng, Nhâm phu nhân cuối cùng ngã xuống đất, bà nhìn giấy tờ chuyển nhượng trên chiếc bàn thấp kia, trong đầu lóe lên nhiều thứ, cuối cùng lại là đứa con ruột của mình —— Tam nhi nắm lấy khuỷu tay bà, khổ sở khẽ mở mắt.
Trong giây khút đó, bà ta nhớ tới người phụ nữ kia.
Người phụ nữ đáng thương khúm núm đó, ôm đứa bé ở một góc nhà mà rưng rưng nước mắt, lặng lẽ nhìn bà và Nhâm Định Bang.
Nghiệp chướng.
Đây đúng là nghiệp chướng ——!
Bà ta chậm chạp hít sâu, đứng dậy.
Bà không thể thua, là một người mẹ, là một người phụ nữ. Bà mở phần tài liệu kia ra, dùng một buổi tối đọc toàn bộ chi tiết.
Ngày hôm sau, bà tìm Nhâm Tiêu Dương.
Hai người họ cùng nhận được kết quả hài lòng mình.
Chiều muộn hôm đó, bà lại đến bệnh viên thăm con ruột mình.
Nhâm Tiêu Vân nằm trên giường bệnh, hắn lại suy yếu rất nhanh, thần trí cũng mơ hồ. Nhâm phu nhân ngồi bên giường bệnh, nắm chặt tay con mình.
Bà ta đầu tiên khóc lóc, tiếp đó lại mỉm cười, cuối cùng lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.
Bà ta vuốt ve khuôn mặt đã hao gầy của con mình, khẽ nói ——
[Tam nhi, con đừng sợ, con có thể được cứu chữa rồi...]
Nghiêm túc mà nói, Nhâm gia thật sự là một gia tộc lớn, ngoài tổ tiên ở Đại Lục, sau này đi đến Nam Dương phát triển, còn thêm một nhánh của Vương gia nữa, mười mấy gia đình cùng tập trung lại, nói thế nào cũng phải đến trăm người.
Song một đại gia tộc như thế lại không có ai làm tộc trưởng, đứng đầu đều hoàn toàn dựa vào thân phận địa vị để nói chuyện, Nhâm đại lão gia Nhâm Định Bang đầy hiển hách của Nhâm gia, sau khi ông qua đời, cả cơ nghiệp lớn cứ thế rơi vào tay người vợ lợi hại kia. Trải qua bao năm, người ngoài cũng không nói rõ được, rốt cuộc Nhâm thị là của Nhâm gia hay là của Vương gia nữa.
Nếu đặt vào thời xưa, có lẽ nên gọi nó là “ngoại thích chuyên quyền”, ai bảo Vương thái... cũng chính là Nhâm phu nhân Nhâm lão thái sau này, đã phân chia quyền lực trong công ty cho người nhà mình, từng chút từng chút một, chậm rãi chắc chắn...
Người bên Nhâm gia mắt nhìn thấy cũng không dám lớn tiếng nói gì. Thủ đoạn của Nhâm phu nhân thế nào bọn họ đều biết cả, cũng không đến mức không nể mặt, nhưng thật sự cũng chẳng gần gũi.
Thêm nữa Nhâm Định Bang để lại ba người con, tuy mỗi người đều được phân chia một vài xí nghiệp nhỏ và bất động sản, nhưng số cổ phần lớn nhất giá trị nhất của Nhâm thị, chỉ riêng Nhâm tam thiếu gia Nhâm Tiêu Vân có thôi đã đủ để ngang hàng với Nhâm phu nhân rồi. Đây quả đúng là một việc khiến cho người ngoài phải kinh ngạc không thôi, so ra thì, Nhâm đại thiếu gia kia chỉ có 10% cổ phần, đã ít rồi, đem ra so sánh, lại càng thảm hại hơn.
Trước khi luật sư công bố di chúc, hai nhà Vương Nhâm đều có mặt đầy đủ, ngoài một vài người làm chủ thần sắc bình thản đến đáng sợ ra, những kẻ còn lại như đang đợi được đại xá vậy, không ngừng nhìn quanh.
Ấy thế mà khi vị luật sư người nước ngoài với khuôn mặt khôn khéo, như đang đọc diễn văn tuyên đọc bản di chúc mà Nhâm đại lão gia trước khi ra đi đột ngột đã lập, tất cả mọi người có thể nói là ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả mấy vị gia trưởng bên Vương gia cũng lộ vẻ khó tin nổi.
Lúc ấy, Nhâm phu nhân đang ngồi ở trên chiếc ghế sô pha dài màu trắng sữa, cô con gái Nhâm Quân Nhã đã là cô gái hai mươi tám tuổi, kế thừa khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mình cũng tràn đầy ngỡ ngàng — cô cũng rất bất ngờ, vào một ngày cô từ trường trở về nhà mình, ngây thơ đọc bức thư tình mới được nhận, người giúp việc bỗng hoảng hốt báo, lão gia qua đời rồi.
Mấy hôm nay Nhâm Quân Nhã khóc lóc thê thảm. Cô lớn lên giữa sự cưng chiều của cha mẹ, một buổi chiều bỗng mất đi người cha, đối với cô là một sự đả kích lớn, cô thậm chí cảm thấy cuộc đời mình đã khiếm khuyết rồi, vì người cha yêu thương nhất của cô đã không còn nữa.
Nhâm đại thiếu gia Nhâm Tiêu Dương ngồi ngay ngắn trên một chiếc sa lon, chiếc kính viền xanh lam kiểu mới nhất khi đó ở trên sống mũi, bộ đồ vét thẳng thớm, gương mặt tuấn tú sau một khắc nghe xong bản di chúc, gần như sụp đổ. Huyết sắc như rút hết, diện mạo nhã nhặn gần như dữ tợn, anh ta đầu tiên khó mà tin nổi mà ngồi thẳng người, sau đó giương mắt, nhìn về đối diện — kẻ từ đầu tới cuối, nét mặt thờ ơ ấy, Tam đệ – Nhâm Tiêu Vân.
Nhâm Tiêu Vân trong cái đêm Nhâm đại lão gia qua đời đã thức trắng đêm, dưới đôi mắt như lòng hồ chết lặng ấy là một quầng thâm, hiếm khi hắn khoác lên người chiếc áo sơ mi trắng, nhưng cũng không lộ ra được cái dáng vẻ hoạt bát của một thiếu niên nên có. Từ khi Nhâm đại lão gia mất cho đến nay, hắn gần như không hề rơi một giọt nước mắt nào — có lẽ cũng có, nhưng không ai nhìn thấy. Thứ bọn họ nhìn thấy, chỉ là một người ngay đến cả bước đi cũng phải được nâng đỡ, dù cho trời nóng cũng phải đắp lên một tấm mền nhung, sắc mặt tái nhợt như người sắp chết, Nhâm Tam thiếu gia.
Chẳng qua cha đã mất, quả thật cũng khiến hắn xúc động. Hắn đã mấy ngày ăn uống chẳng được mấy, ánh mắt như không hề có tiêu cự, bàn tay trắng nhợt như bại liệt mà rũ xuống cạnh ghế sô pha — Một người như thế, bình thường có đẹp đến mức nào, cũng khiến cho người ta mơ hồ cảm giác không được bình thường. Huống hồ không rõ có phải vì quanh năm sống trong phòng kín, Nhâm Tam thiếu gia quả thật so với cô chị Nhâm Quân Nhã trông tinh tế hơn nhiều, ngũ quan tất nhiên là đẹp đẽ, nhưng lại trắng đến mức như có thể nhìn thấy cả mạch máu màu xanh.
Không sai, hắn thật sự cực kỳ đẹp trai, nhưng người bình thường nhìn thoáng qua, liền bất giác nổi cả da gà, ai còn để ý đến việc hắn đẹp hay không đẹp nữa, cứ cảm giác con trai mà lớn lên thế này, chỉ thấy đáng sợ mà thôi.
Những điều này chỉ là suy nghĩ của người ngoài, Nhâm Tam thiếu gia có thể nói là được nâng trong lòng bàn tay, cũng có thể nói là bị mọi người ruồng bỏ. Việc này, bao gồm cả mẹ ruột của hắn, có đôi khi cũng có cảm giác như thế. Nhâm phu nhân đối với người con này mang tình cảm khá phức tạp, trong lòng bà ta thương nó, nhưng khi nhìn cảnh con mình bộ dạng bệnh tật như người chết, bà ta lại cảm thấy tột độ tuyệt vọng.
Song lúc bản di chúc được tuyên bố, vẻ ngoài thì không chút phản ứng nhưng trong lòng Nhâm phu nhân lại đang cuộn trào — bà ta tuy biết chồng mình thương yêu Tam nhi, nhưng lại không ngờ ông lại thiên vị đến mức này.
Ngay sau đó, bà nhìn về phía con mình.
Nhâm Tiêu Vân ngồi trên ghế sô pha, hắn vẫn mệt mỏi dựa về đằng sau, nghiêng đầu — đó là động tác quen thuộc của hắn. Nhưng đôi mắt hắn lại mở to, như thể đang nhìn vào người anh cả Nhâm Tiêu Dương ở đối diện, hoặc như là đang nhìn về một nơi xa. Tóm lại đôi mắt đó, trong tĩnh mịch, phảng phất lộ ra một cỗ khí thế lăng liệt.
Nhâm phu nhâm một khắc đó quả thật muốn khóc, bà ta bỗng nhiên cảm thấy — bà ta đã thắng. Bà ta đã thắng triệt để.
Người đàn bà kia sinh ra đứa con, ở trước mặt Tam nhi, cũng chỉ là một thằng hề tầm thường. Mà người khiến cho Nhâm Định Bang đến chết cũng cảm thấy áy náy kia, cái người đàn bà khiến ông nhớ mãi không quên kia, đứa con mà người đàn bà đó sinh ra, cũng chỉ là kẻ tầm thường, sao đấu được với bà, và cả Tam nhi của bà ta nữa.
Nhâm Phu nhân lập tức gần như muốn tiến tới ôm hôn con trai mình, bà ta đương nhiên không biết chồng mình vì sao lại đem phần lớn cổ phần cho bà và Tam nhi, nhưng bà ta nghĩ điều đó chứng minh rằng, địa vị của Tam nhi ở trong lòng chồng mình đã vượt xa so với Nhâm Tiêu Dương.
Trong lúc tất cả mọi người đều tâm tình phức tạp, Nhâm Tiêu Vân lại nghiêng đầu, hắn vừa rồi vốn dĩ không hề cẩn thận xem xét sắc mặt của mọi người, ngay đến ánh nhìn thoáng mang theo phẫn hận của Nhâm Tiêu Dương, hắn cũng lờ đi.
Hắn nhắm mắt lại, mơ màng như muốn chìm sâu vào giấc ngủ.
Hắn thật sự quá đỗi mệt mỏi.
Đã mấy ngày hắn không chợp mắt nổi.
Bởi vì người cha duy nhất hiểu hắn đã đi trước hắn một bước, đã qua đời rồi.
Sau đó trong ngoài Nhâm gia gần như đều biết, Nhâm Tiêu Dương đối với người em trai cùng cha khác mẹ ngoài mặt thì ôn hòa, nhưng trong lòng thì oán hận.
Trên thực tế Nhâm Tiêu Dương là người có tính cách nhã nhặn, trước khi Nhâm đại lão gia qua đời, anh ta đối với người em trai bệnh tật này đúng là có lòng thương hại, hai anh em tuy cả tháng trời chẳng nói với nhau câu nào, nhưng cũng chưa đến mức trở mặt với nhau. Song sau chuyện này, Nhâm đại thiếu gia tâm lý khó tránh khỏi muốn bóp méo — không phải anh ta không biết đến thân thế của mình, hồi ấy trong nhà chính của Nhâm gia có rất nhiều người hầu đã từng hầu hạ mấy đời đại lão gia, khó tránh sẽ không cẩn thận giữ mồm giữ miệng để lộ chuyện cũ.
Vậy nên trong lòng Nhâm Tiêu Dương tất cũng cho rằng — Nhâm phu nhân chua ngoa kia đã hại chết mẹ ruột của anh ta, mà bây giờ bà ta sinh ra thằng con trai bệnh tật, lại muốn đoạt cả những thứ đáng lẽ nên thuộc về anh ta.
Trong một thời gian, anh ta gần như đã tuyệt vọng.
Lúc đó anh ta không chỉ một lần lén lút vào trong phòng của em trai mình, nhìn thiếu niên mê man bất tỉnh trên giường kia, anh quả thật hận không thể lôi Nhâm đại lão gia từ mồ lên, chính miệng hỏi ông — Rốt cuộc, bản thân có điểm nào thua kém Nhâm Tiêu Vân!
Nhâm Tiêu Dương là một du học sinh giỏi, còn Nhâm Tam thiếu gia vì thân thể nên không được học hành tử tế, tuy Nhâm đại lão gia đã mời thầy giỏi đến dạy, nhưng vì Nhâm Tiêu Vân giờ giấc nghỉ ngơi và làm việc không cố định, nên thầy dạy cũng nhanh chóng bị xa thải. May sao không biết có phải Nhâm Tam thiếu gia quanh năm chỉ có thể ở trong phòng, nên cũng dưỡng ra sự tập trung và sức chịu đựng hơn người, có một thời gian, hắn gần như điên cuồng hấp thu kiến thức, tuy chưa đến mức trên thông thiên văn dưới rành địa lý, song những gì hắn học đuợc cũng đủ đem ra áp đảo Nhâm đại lão gia học rộng tài cao.
Ấy thế mà vẫn chưa đủ, nếu chỉ nắm kiến thức trong sách, cũng chỉ là một con mọt sách mà thôi.
Chỉ đành nói trời cao đúng là công bằng, để cho Nhâm Tiêu Vân có tư chất hơn hẳn người thường, nhưng lại lấy đi thân thể khỏe mạnh của hắn — Chỉ một điểm này thôi, Nhâm Tiêu Vân dù có lợi hại thế nào, thành tựu trong đời cũng sẽ bị hạn chế, lại thêm cũng không ai biết lúc nào hắn sẽ chết luôn trong khi ngủ.
Nhâm Tam thiếu gia không giỏi giao tiếp, nhưng hắn bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấu lòng người, không biết khi còn sống Nhâm đại lão gia đã dạy dỗ hắn thế nào, tóm lại thủ đoạn của hắn có thể nói là nhiều vô số kể. Thế nên khi Ôn Cảnh đem việc làm ăn ngầm mà Nhâm đại lão gia để lại giao cho Nhâm Tiêu Vân, tuy không hề dễ làm, nhưng cũng không tốn quá nhiều tâm tư, cứ thế đem cơ nghiệp này dần dần phát triển.
Người dưới cũng dần gọi hắn một tiếng “Tam gia”, hắn cũng nhẹ nhàng giương mắt, hưởng thụ điều đó.
Nhâm Tam gia nhìn như một người không ăn khói lửa nhân gian — dù thân thể hắn không có đủ sức lực để muốn làm gì cũng được, nhưng ánh mắt của hắn lại phảng phất vĩnh viễn lộ ra một luồng tử khí, không chút sức sống. Vậy mà khi hắn cất tiếng, lại chính là một phen đại sự. Hắn cũng không ưa tranh giành, nếu không quá cần thiết, hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh máu chảy. Nhưng nếu chọc giận hắn, để Nhâm Tam gia hắn phải nổi cơn thịnh nộ, thì ngay cả Ôn Cảnh trung thành bên cạnh cũng ngăn không nổi.
Nhâm Tam gia tuổi cũng còn trẻ, những kẻ dưới lại đa phần rắn chuột hỗn tạp, hiển nhiên có một số kẻ không an phận, ngấm ngầm làm một số vụ trái ý của Nhâm Tam gia. Nhâm Tam gia mới đầu còn khoan dung —— không sớm thì muộn cũng sẽ phải thay đổi mọi thứ, hắn tạm thời không ra tay một thời gian, không ngờ đám người kia trong chớp mắt dám cướp đoạt chuyện làm ăn của mình, đã đoạt hàng trong kho, còn phóng lửa thiêu trụi.
Lúc bấy giờ Nhâm Tam gia trừng mắt, hắn chậm rãi nắm chặt hai bàn tay, khẽ run dựa vào thành ghế.
Về sau, lũ người kia trong lúc say rượu, không rõ vì sao đã bị đánh thành cái sàng, không sót một ai. Nhâm Tam gia nghe xong kết quả, ánh mắt nheo lại, hắn lặng lẽ quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm chiếc cọ vẽ lên, hứng thú vẽ thêm nhiều nét.
Thế giới trong bức tranh mang sắc màu rực rỡ, Nhâm Tam gia vẽ xong, cuối cùng mỉm cười hài lòng.
Ôn Cảnh biết, tâm trạng Tam gia đang rất thư thái. Gã cung kính lùi lại vài bước, cẩn thận khép cửa lại.
Nhâm Tam gia không phải người dễ đối phó, hắn có thù tất báo, quả thật có thể nói là lòng dạ hẹp hòi. Song cái tính ấy, hắn lại phát huy đến đại khí lăng lệ, dường như đụng vào người của hắn, cũng tức là tự mình đã chạm vào lưỡi dao, trách không được người ngoài. Mặc khác không biết có phải vì Nhâm Tam gia đã gần hai mươi năm trời thiếu thốn tình cảm không, hắn mặt mày thản nhiên nhìn thuộc hạ ngồi ở hai hàng, dù người bên cạnh có tỏ ra thân thiện thế nào, lọt vào trong mắt hắn, cũng thành tầm thường —— chẳng khác gì một tên hề đang nhảy nhót.
Khi trong đôi mắt hắn tựa như lòng hồ chết lặng, che giấu sạch sẽ thứ cảm xúc của lạc thú —— nhìn vào những kẻ khỏe mạnh đầy sức sống kia, bởi vì những chuyện dơ bẩn, mà biến thành xấu xí cực độ.
Hắn cho là như thế, cũng bao gồm cả chính bản thân hắn.
Kẻ khác không hiểu, chỉ mình Nhâm Tam gia hiểu, hẳn đã sớm muốn chết, nhưng ——
Hắn muốn sống.
Hắn thật sự rất muốn sống.
Ngay bản thân hắn cũng không biết vì sao, hắn chỉ đơn giản là muốn sống mà thôi.
Nếu nói sự khoan dung của Nhâm Tam gia còn sót lại ở nơi nào, có lẽ chính là ở chỗ những kẻ mang tiếng là người thân nhưng cũng chẳng thân gì. Hắn đối với mẹ ruột Vương Cẩn Nhu của mình vẫn tồn tại tình cảm, hắn vẫn nhớ những giọt nước mắt nóng hổi của mẹ rơi trên mặt hắn khi hắn gần như sắp chết. Hắn cũng có chút yêu quý người chị ruột Nhâm Quân Nhã, đó là một người chị gái xinh đẹp, tuy hắn đôi khi cũng khó chịu nổi với giọng nói ồn ào của chị ta.
Thậm chí, hắn đối với người anh cả cùng cha khác mẹ Nhâm Tiêu Dương cũng có chút cảm tình, dù nó rất ít ỏi, nhưng khi hắn biết chuyện hắn và Nhâm Quân Nhã bị bắt cóc trước đây là do người anh cả này một tay tạo ra, hắn vẫn lựa chọn quên lãng đi.
Đây là những tình cảm chẳng nhiều nhặn gì mà Nhâm Tam gia có, đôi lúc sau khi hắn phát bệnh, sẽ mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại ngoan ngoãn uống thuốc.
Không còn cách nào khác, hắn không hề muốn chết.
Nhưng thân thể cuối cùng cũng đến giới hạn của nó, hắn lại lần nữa được đưa vào bệnh viện —— Hắn ở trên giường bệnh đau đớn thở hổn hển, hắn cảm giác được hô hấp của hắn bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, lúc đó Nhâm Quân Nhã vừa mới đi lấy chồng, hắn nhìn hai vợ chồng, hai đứa bé dễ thương nâng váy giúp cô dâu, cảnh tượng đẹp như thế, hắn về chưa được mấy ngày, đã có nguy cơ chết đi.
Trong một khắc, hắn nhìn thấy người mẹ Vương Cẩn Nhu của mình khuôn mặt rưng rưng nước mắt, hắn dùng chút sức lực còn sót lại, nắm lấy bàn tay bà —— hắn đang cầu cứu.
Về sau hắn hôn mê, tỉnh dậy rồi lại bất tỉnh, vô tri vô giác, hắn cảm giác hắn đã ở trong bệnh viên rất lâu —— khoảng thời gian đó hắn không biết bên ngoài ra sao, cũng không biết anh cả của hắn và mẹ mình đang làm một hiệp định.
Nhâm Tiêu Dương cầm một phần của bản báo cáo đặt lên bàn của Nhâm phu nhân.
Anh ta với nét mặt nhã nhặn, vào giây phút này lại lộ sự lạnh lẽo, anh ta đem bản báo cáo mở ra, khẽ giải thích với người mẹ kế.
Nhâm phu nhân nghe xong, bà khó tin nổi mà nhìn người thanh niên mà mình đã nhìn nó lớn lên trưởng thành, khàn giọng nói: [Tiêu Dương, cậu biết cậu đang làm gì không hả?]
Nhâm Tiêu Dương vẻ mặt lạnh lùng lùi một bước, [Mẹ, con biết con đang làm gì, vậy nên, quyết định của mẹ là?]
Nhâm phu nhân từ chỗ ngồi bật dậy, bà tát mạnh Nhâm Tiêu Dương, quát lớn: [Nghiệt tử! Mày đang làm gì hả? Mày muốn dùng cách thức ghê tởm này, để vợ mày sinh ra một con quái vật!]
[Mẹ.] Nhâm Tiêu Dương vuốt lên nơi bị tát sưng, giọng điệu anh ta vẫn bình thản: [Chỉ là tạo trẻ con trong ống nghiệm thôi, quá bình thường, nào có ghê tởm gì, hơn nữa, mẹ à, cơ hội rất hiếm, bọn họ có thể nuôi tạo ra được một phối hình thích hợp nhất, một đứa trẻ khỏe mạnh lại có tỷ lệ sống cao nhất.]
[MÀY...] Nhâm phu nhân run rẩy chỉ vào người thanh niên trước mặt mình, [Mày nói thật cho tao, chuyện này mày đã chuẩn bị bao lâu rồi, hả? Mày tới cùng đã làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm, mày nói ngay cho tao!]
Nhâm Tiêu Dương bật cười, lắc đầu, anh ta hết sức cảm thấy người đàn bà này thật là ngu xuẩn.
[Mẹ à, con làm chuyện trái với lương tâm, so với mẹ, còn kém nhiều.]
[MÀY ——!]
Nhâm Phu Nhân xông tới đánh Nhâm Tiêu Dương. Nhâm Tiêu Dương cũng không ngăn lại, anh ta lạnh lẽo nhìn bà mẹ kế, đợi đến khi Nhâm phu nhân đánh đến mệt người, mới mở miệng nói tiếp: [Mẹ, thế này đi, con cũng không phải không chút lưu tình, giờ chú ba tình hình cấp bách, con cho mẹ hai ngày suy nghĩ, năm phầm trăm cổ phần công ty, không tính là lớn, nếu mẹ thấy hài lòng rồi, con sẽ tiếp tục nhận tiếp mười phần trăm từ mẹ.]
Nhâm phu nhân ngơ ngác nhìn người thanh niên.
Trong chớp mắt bà ta cảm nhận được, trước đây bà ta đã mắc phải sai lầm đáng sợ. Bà ta vẫn cho rằng Nhâm Tiêu Dương chỉ là một quả hồng mềm, cũng giống hệt như mẹ ruột của anh ta, giờ phút này, bà ta mới nhìn ra được —— trong cơ thể của Nhâm Tiêu Dương tồn tại, không chỉ là huyết mạch của Nhâm gia, cả sự vô tình vô nghĩa, cũng không hề sót lại nửa phần.
Nhâm phu nhân dù gì cũng là một người đàn bà tư tưởng bảo thủ, bà ta cảm thấy người như thế dùng cách thức trải qua lai giống gen tạo ra trẻ con, căn bản không thể coi là một con người —— thật quá đáng sợ, bà ta từ đầu tới cuối không thể tưởng tượng được.
[Mẹ, hãy nghĩ cho kỹ, nếu chú ba chết rồi, mẹ tạm thời có thể tiếp nhận cổ phần của cậu ấy, nhưng sau đó, mẹ còn có thể dựa vào ai đây? Quân Nhã chắc? đứa con gái bị tình yêu làm cho mù quáng kia? Hay là mấy người nhà họ Vương?]
[Mẹ à, thật ra mẹ hiểu chú ba nhất, không chỉ có mẹ, con cũng cảm thấy nhất định chú ba đã làm gì đó, năm ấy cha sau khi qua đời, còn để lại thứ gì cho chú ba. Chỉ tiếc chú ba đề phòng quá chặt, nhưng cậu ấy cứ vậy mà chết đi, mấy thứ kia toàn bộ đều thành phế vật cả.]
Nhâm Tiêu Dương máy móc nói từng câu từng câu, cuối cùng anh ta nói: [Mẹ, con cũng không muốn thế, con không muốn đem con ruột mình ra làm lợi thế, nhưng chú ba sắp chết đến nơi rồi, con cũng chẳng chiếm được phần tốt gì, chúng ta đều có nhu cầu của mình, không phải sao?]
Sau khi Nhâm Tiêu Dương rời khỏi phòng, Nhâm phu nhân cuối cùng ngã xuống đất, bà nhìn giấy tờ chuyển nhượng trên chiếc bàn thấp kia, trong đầu lóe lên nhiều thứ, cuối cùng lại là đứa con ruột của mình —— Tam nhi nắm lấy khuỷu tay bà, khổ sở khẽ mở mắt.
Trong giây khút đó, bà ta nhớ tới người phụ nữ kia.
Người phụ nữ đáng thương khúm núm đó, ôm đứa bé ở một góc nhà mà rưng rưng nước mắt, lặng lẽ nhìn bà và Nhâm Định Bang.
Nghiệp chướng.
Đây đúng là nghiệp chướng ——!
Bà ta chậm chạp hít sâu, đứng dậy.
Bà không thể thua, là một người mẹ, là một người phụ nữ. Bà mở phần tài liệu kia ra, dùng một buổi tối đọc toàn bộ chi tiết.
Ngày hôm sau, bà tìm Nhâm Tiêu Dương.
Hai người họ cùng nhận được kết quả hài lòng mình.
Chiều muộn hôm đó, bà lại đến bệnh viên thăm con ruột mình.
Nhâm Tiêu Vân nằm trên giường bệnh, hắn lại suy yếu rất nhanh, thần trí cũng mơ hồ. Nhâm phu nhân ngồi bên giường bệnh, nắm chặt tay con mình.
Bà ta đầu tiên khóc lóc, tiếp đó lại mỉm cười, cuối cùng lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.
Bà ta vuốt ve khuôn mặt đã hao gầy của con mình, khẽ nói ——
[Tam nhi, con đừng sợ, con có thể được cứu chữa rồi...]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook