Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật
-
Quyển 1 - Chương 9
Ách...
Cảm thấy phía trước không có đáp lại, ngay cả một âm thanh cũng không có. Cửa sổ trong phòng bệnh vừa vào đêm đã đóng lại, may mắn có máy lọc khí, không làm cho người khác cảm thấy quá ẩm ướt hay khó chịu.
Tôi thì lại cảm giác lành lạnh đôi chút.
Nuốt nước bọt, hô hấp cũng hơi hơi nặng nề, da đầu có chút tê dại. Tôi chỉ đành đưa tay lần mò tìm kiếm bên cạnh, tôi nhớ chén nước hẳn là đặt ở chỗ kia...
Tiếng bước chân đột nhiên rõ ràng hơn.
Dù rằng rất nhẹ.
Người tới rót nước vào trong cốc làm phát ra âm thanh, từ tốn mà tĩnh mịch. Tôi nhếch miệng, nhỏ giọng nói: [Không, không cần thế đâu, tôi, để tự tôi...]
Hồi lâu, ngón tay chạm đến một thứ lạnh lẽo khiến tôi không nhịn được rụt lui lại.
Nước rất lạnh, lúc chảy vào trong miệng tôi, cả người tôi đông lạnh đến run rẩy, sau đó liền vô ý...
[Ha! khụ khụ — khụ!]
Tôi nằm trên giường, trước lúc cốc nước trong tay rơi xuống nền đất đã được một bàn tay lạnh lẽo tiếp lấy, sao đó vỗ nhè nhẹ lưng tôi. Chẳng qua tôi khụ rất thê thảm, phỏng chừng đã chảy cả nước mũi, tôi bối rối dùng tay áo lau mũi lau miệng, lại cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo lúc lướt qua vai tôi, liền vội vàng từ trong miệng thốt ra một câu — [Mặt, khăn mặt...]
Để, để tôi chết luôn đi aaaaaa.
Tôi hít sâu vài hơi, lúc tâm tình hơi bình phục, mới phát hiện quần áo đã bị nước làm ướt cả một mảng lớn, ướt ướt dinh dính có chút khó chịu, nhưng cũng không dám nói ra. Tôi dù có nhảy lầu thêm vài lần nữa, phỏng chừng cũng chẳng có can đam để người kia hầu hạ —
Trong tay đột nhiên truyền đến cảm giác mát mẻ, tiếp đó chính là thứ cảm giác khi sờ vào vải vóc.
Tôi ngưng lại.
Cái gương, cái gương, ngươi ở đâu vậy! lẽ nào trên mặt tôi viết ra chữ sao!
Tôi nghĩ, khỏi cần có gương, tôi đại khái cũng biết, trên mặt tôi hiện lên hẳn là cái vẻ vặn vẹo khủng khiếp lắm. Khi đầu ngón tay lạnh lẽo kia khe khẽ chạm qua hàm dưới, lòng tôi liền lạnh giá, vô ý thức mà nắm chặt lấy quần áo, nói năng lộn xộn: [Tôi, tôi, tôi tự làm, việc này, mỗi người...]
Tôi khóc không ra nước mắt mà.
Hai tay lại nắm càng thêm chặt.
Tuy rằng ở trước mặt lão Hà cũng nhiều lần làm chuyện này, trong lòng tôi cũng chẳng có chút khó chịu gì. Nhưng, nhưng mà... tôi chỉ thấy cả người lạnh đến kịch liệt.
Tôi thực không rõ, từ kiếp trước đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ không ra, lẽ nào tôi đã cướp mất thứ gì đó vốn dĩ thuộc về y chăng —
Tiếng cánh cửa mở ra, truyền tới tiếng bước chân vững vàng, sau đó cách không xa mà dừng lại.
[Tam gia.]
Giọng nói của Cảnh thúc chưa bao giờ chứa chút tình cảm gì. Tôi không khỏi cả kinh, bỗng đâu nhớ tới bên trong chiếc đồng hồ y đeo có chứa máy truyền tin. Yên lặng trong chốc lát, Cảnh thúc nói: [Tam gia, việc này để tôi làm cho.]
Ngón tay của Cảnh thúc có phần thô ráp. Nhanh chóng giúp tôi cởi quần áo, động tác rất lưu loát, như thể đã rất quen với công việc này. Kiếp trước, Nhâm lão thái khi còn sống, từng ba phần đùa vui, bảy phần nghiêm túc mà nói: 『A Cảnh anh không phải người để bà già ta sai sử, anh cũng không phải là người hầu của Nhâm gia chúng ta, mà là con chó bên cạnh Tam nhi. 』
Ngoại hình của Cảnh thúc có chút thô khoáng, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt nhìn có vẻ khô khang, nhưng đồng thời cũng rất sắc bén. Tôi nhớ, bàn tay của Cảnh thúc có đầy những vết chai sạn, như thể là người đã từng làm công việc nặng nhọc. Giọng nói của Cảnh thúc không lớn, nhưng âm nào ra âm nấy, trầm bổng hữu lực, lúc nhìn người kia, sống lưng rất thẳng.
So với bộ dạng quản gia, Cảnh thúc trông càng giống một quân nhân hơn.
Cảnh thúc giúp tôi ổn thỏa xong, lui lại vài bước. Sau đấy, tấm mền khẽ đắp lên người tôi, trong mũi thoang thoảng mùi thuốc đông y.
Một tiếng thở dài.
[Tam gia, chiều mai là đại hội cổ đông, buổi chiều còn có hẹn cơm với luật sư Lý.]
Điều hòa được chỉnh thêm nhiệt độ một chút.
Giọng của Cảnh thúc lại vang lên: [Tam gia, ngài nên nghỉ ngơi thôi.]
Gần như là theo bản năng, tôi mở miệng gọi một tiếng: [Tam thúc.] Tiếng nói rất trong trẻo, như thể còn vang vọng, quanh quẩn trong gian phòng.
Tôi dường như có thể cảm nhận được một luồng ánh mắt, lúc thiếu chút nữa mà rụt người lại, trong đầu liền vang lên lời nói của Tâm tỷ.
— Tiểu Kỳ, chuyện này ngay cả Hàn gia cũng không có cách, phái người đến hối lộ trong cục, thì đến cả cảnh sát trưởng cũng không dám nói lời nào.
— Tiểu Kỳ, cả Singapore này ai mà không nể mặt Hàn gia, nhưng Nhâm gia giờ là do Nhâm Tam gia làm chủ, đến cả Hàn gia cũng phải nể vài phần.
— Tiểu Kỳ, Tâm tỷ thực sự không còn cách nào khác, mới phải cầu xin em, xin em, Tiểu Kỳ...
[Tam thúc, ta, chúng ta... nói chuyện, được không?]
Điều hòa rõ ràng được chỉnh xuống, nhưng tôi lại càng lúc càng thấy lạnh, không khỏi xoa xoa tay.
Kiếp trước, hai người chúng tôi hầu như chẳng có chuyện gì để nói. Thực ra thì, Nhâm Tam gia vốn là một người tri thức sâu rộng, trước đây dù trong giới xã giao chẳng hề khéo léo, nhưng người muốn quen thân với y chẳng khác nào cá chép trong sông. Lúc trước khi thân thể y khỏe lại chính thức bước vào giới xã giao, các tạp chí lớn đều đã đánh giá y rất cao, khi đó còn có một câu viết rất chất thơ, Lý Linh còn cúi xuống, không ngừng ở bên tai tôi nhắc đi nhắc lại:
『Nói người ấy là bậc thầy trong thời đại thương nghiệp, không bằng dùng nghệ thuật thiên tài của thế kỷ trước để miêu tả.』
Tôi lúc đó đã bị bóc lột rất triệt để, từ trong mũi hừ ra một hơi — Đấy chẳng phải là đều dùng tiền để xây thành sao, không có tiền, hắn cũng không có thời gian rỗi mà phong hoa tuyết nguyệt...
Lúc bấy giờ, cũng là do tôi đã đến tuổi ăn không được bồ đào liền nói bồ đào chua, đối với y, dẫu có vài phần chán ghét. nhưng kính trọng... vẫn có vài phần.
Chẳng qua một người có vẻ ngoài tốt đẹp như thế, lòng dạ thường rất hẹp hòi.
Kiếp trước, hai chúng tôi mỗi lần nói chuyện cùng nhau, đều chỉ dùng giọng điệu đầy bất đắc dĩ — Tam thúc, chúng ta nói chuyện đi...
Cảnh thúc nói một câu: [Tam gia, tôi ra ngoài chờ trước.]
Cửa lặng lẽ khép lại.
Tôi ngả người ra sau, muốn điều chỉnh một tư thế thoải mái, thì một đôi tay đã khẽ ôm lấy tôi, ấn xuống một cái nút, cái gối cũng cao lên. Tôi cực kỳ ngoan ngoãn mặc kệ y điều khiển — ôi, ai bảo tôi giờ có việc cầu người, thế nào cũng phải tỏ ra chút thành tâm cơ chứ.
Y kiếp trước rất thích làm bộ làm tịch, đến mức khiến cho tôi càng thêm không biết đâu là thực đâu là giả. Thực ra tôi biết, y cũng có thể biết, y không cần giả vờ tốt bụng với tôi, Nhâm Kỳ Nhật tôi đây nào có loại bản lĩnh khiến cho Nhâm Tam gia chơi đùa.
Tôi nằm thoải mái, tinh thần cũng không còn căng như muốn đứt ra giống ban nãy nữa, sắp xếp lại tâm tư, nói: [...Tam thúc, Đỗ Diệc Tiệp... Tôi là nói, lũ nhóc kia, hiện giờ... Thế nào rồi?]
Y không nói chuyện.
Nói đúng ra là, ngay từ lúc đầu, y đã không phát ra một tiếng nào hết.
Tôi không khỏi dừng lại một chút, mang theo vài tia do dự, nói: [Tam thúc... Ngài có phải khó, khó chịu? nếu không, để Cảnh thúc...]
Lòng bàn tay, truyền tới cảm xúc man mát.
Cái nắm tay rất nhẹ, như thể đang trấn an vậy.
Vẫn giống như kiếp trước, ở trước mặt y, tôi vẫn luôn thất thần trong chốc lát. Có đôi khi không thể không thừa nhận, bản lãnh lôi kéo người khác của Nhâm Tam gia rất mạnh, bằng không kiếp trước đã trông thấy rất nhiều ví dụ về những kẻ khiến cho y cười xong đồng thời còn ra sức kiếm tiền cho y, tôi còn thật cho rằng Nhâm Tam gia y là người khiêm tốn trước sau như một cũng nên.
Một lúc lâu sau.
[Kỳ, Nhật...]
Giọng nói của y cũng không phải lần đầu tiên tôi nghe được. Nhưng mỗi lần nghe thấy, đều sẽ có chút kinh hãi. Dẫu cho về sau y có thể dễ dàng khiến kẻ khác sụp đổ, trên cổ họng của y vẫn phải đeo thứ thiết bị màu bạc kia, dựa vào dao động rất nhỏ, để phát ra âm thanh.
[Tam, thúc, không, sao.]
Tôi gật đầu. Ngón tay y bắt đầu xen kẽ vào giữa năm ngón tay của tôi, so với nữ sinh còn mềm nhẵn hơn. Nói mới nhớ, bàn tay y cùng với ngũ quan của y cũng rất giống nhau, tập trung toàn bộ ưu điểm của Nhâm gia, xinh đẹp trắng nõn đến mức trong suốt.
Tôi nhớ, mười ngón tay ấy không chỉ có thể đánh được đàn, lắc xúc xắc, mà bản lĩnh lợi hại nhất chính là...
Đáy lòng tôi tự giễu một tiếng.
(Ka: hắc hắc, tay Tam gia rất lợi hại *cười đen tối*)
[Tam thúc,] Tôi khẽ gọi một tiếng, nói: [Ngài biết tôi muốn nói gì mà, đám nhóc kia...]
Cái nắm tay tôi có chút sít sao. Tôi cho y thời gian sắp xếp lại tâm tình, ngừng lại trong chốc lát rồi nói: [Bọn họ còn nhỏ, không biết chịu trách nhiệm trước hành vi của mình, ngài cũng thấy đấy, tôi thực ra không có nghiêm trọng như mọi người tưởng tượng, đây, chuyện này, về sau cũng sẽ gặp phải...]
[Không, sẽ, không]
Ba chữ này, nói có phần nặng nề.
Tay y tha thiết ma sát lòng bàn tay tôi. Còn tay kia áp lên má tôi, vén lên những sợi tóc xòa trước trán tôi.
[Kỳ, Nhật...] Bên tai, là hơi thở của y.
[Không, đâu — sau, này, sẽ, không, thế, nữa.]
Tôi than nhẹ một tiếng, nói: [Tam thúc, ngài thả bọn họ đi.]
[Bọn họ... vẫn còn trẻ, nếu lúc này phán tội nặng, về sau sẽ không còn tương lai. Còn cả...]
[Tam thúc, tôi nghĩ ngài cũng biết, Đỗ Diệc Tiệp là, là bạn tôi. Tôi, tôi không muốn anh ta gặp chuyện...]
[Lần này là hiểu lầm, cũng là do tôi không cẩn thận.]
Tôi chủ động nắm lấy tay y, nhẹ nhàng nói: [Tam thúc, tôi sẽ nghe lời, về sau chuyện của tôi liền cứ theo sự sắp xếp của lão phu nhân. lúc này... hãy bỏ qua cho bọn họ, được không?]
Trước giờ vốn chưa bao giờ yên ả.
Sau đó, y cũng không nói thêm gì nữa, nhưng tôi biết y đã đồng ý rồi.
Nhâm Tam gia có một thói quen, khi y bằng lòng một chuyện nào đấy, sẽ không bao giờ nói ra. Đối với người khác, y sẽ dùng ánh mắt, hoặc dùng tay ra hiệu khiến người khác im lặng.
Nhâm Tam gia thích yên tĩnh, muốn cùng y thương lượng, ngoại trừ phải nắm lợi thế, quan trọng nhất là không được khiến y cảm thấy phiền phức.
Tôi đã chứng kiến rất nhiều lần, y ngồi ở vị trí trước đây của Nhâm lão thái, một động tác tay đơn giản, là có thể khiến cho các cổ đông đang tranh cãi ầm ĩ phải khép miệng lại.
Hoặc có thể đấy là khí thế của một người.
Nhâm lão thái có, Nhâm tam gia có, có lẽ cha tôi – người thừa kế đầu tiên cũng có, chẳng qua tới lượt tôi, lại chỉ có thể giương mắt nhìn lũ cổ đông kia từ từ chia cắt Nhâm thị, một phần cũng không tha.
Ôi,... lại lạc đề nữa rồi.
Lúc này tôi với y, cũng có những động chạm rất đơn giản với nhau.
Tay y chậm rãi mơn trớn cổ tôi.
Khe khẽ thở dài bên tai tôi, như thể đang khoan nhượng cho sự tùy hứng của một đứa trẻ, bày tỏ chút bất đắc dĩ, hoặc chăng còn mang theo một tia sủng nịch.
Tôi cười cười.
Người nhà Nhâm gia, kỳ thực diễn trò đều rất không tệ.
Cảm thấy phía trước không có đáp lại, ngay cả một âm thanh cũng không có. Cửa sổ trong phòng bệnh vừa vào đêm đã đóng lại, may mắn có máy lọc khí, không làm cho người khác cảm thấy quá ẩm ướt hay khó chịu.
Tôi thì lại cảm giác lành lạnh đôi chút.
Nuốt nước bọt, hô hấp cũng hơi hơi nặng nề, da đầu có chút tê dại. Tôi chỉ đành đưa tay lần mò tìm kiếm bên cạnh, tôi nhớ chén nước hẳn là đặt ở chỗ kia...
Tiếng bước chân đột nhiên rõ ràng hơn.
Dù rằng rất nhẹ.
Người tới rót nước vào trong cốc làm phát ra âm thanh, từ tốn mà tĩnh mịch. Tôi nhếch miệng, nhỏ giọng nói: [Không, không cần thế đâu, tôi, để tự tôi...]
Hồi lâu, ngón tay chạm đến một thứ lạnh lẽo khiến tôi không nhịn được rụt lui lại.
Nước rất lạnh, lúc chảy vào trong miệng tôi, cả người tôi đông lạnh đến run rẩy, sau đó liền vô ý...
[Ha! khụ khụ — khụ!]
Tôi nằm trên giường, trước lúc cốc nước trong tay rơi xuống nền đất đã được một bàn tay lạnh lẽo tiếp lấy, sao đó vỗ nhè nhẹ lưng tôi. Chẳng qua tôi khụ rất thê thảm, phỏng chừng đã chảy cả nước mũi, tôi bối rối dùng tay áo lau mũi lau miệng, lại cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo lúc lướt qua vai tôi, liền vội vàng từ trong miệng thốt ra một câu — [Mặt, khăn mặt...]
Để, để tôi chết luôn đi aaaaaa.
Tôi hít sâu vài hơi, lúc tâm tình hơi bình phục, mới phát hiện quần áo đã bị nước làm ướt cả một mảng lớn, ướt ướt dinh dính có chút khó chịu, nhưng cũng không dám nói ra. Tôi dù có nhảy lầu thêm vài lần nữa, phỏng chừng cũng chẳng có can đam để người kia hầu hạ —
Trong tay đột nhiên truyền đến cảm giác mát mẻ, tiếp đó chính là thứ cảm giác khi sờ vào vải vóc.
Tôi ngưng lại.
Cái gương, cái gương, ngươi ở đâu vậy! lẽ nào trên mặt tôi viết ra chữ sao!
Tôi nghĩ, khỏi cần có gương, tôi đại khái cũng biết, trên mặt tôi hiện lên hẳn là cái vẻ vặn vẹo khủng khiếp lắm. Khi đầu ngón tay lạnh lẽo kia khe khẽ chạm qua hàm dưới, lòng tôi liền lạnh giá, vô ý thức mà nắm chặt lấy quần áo, nói năng lộn xộn: [Tôi, tôi, tôi tự làm, việc này, mỗi người...]
Tôi khóc không ra nước mắt mà.
Hai tay lại nắm càng thêm chặt.
Tuy rằng ở trước mặt lão Hà cũng nhiều lần làm chuyện này, trong lòng tôi cũng chẳng có chút khó chịu gì. Nhưng, nhưng mà... tôi chỉ thấy cả người lạnh đến kịch liệt.
Tôi thực không rõ, từ kiếp trước đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ không ra, lẽ nào tôi đã cướp mất thứ gì đó vốn dĩ thuộc về y chăng —
Tiếng cánh cửa mở ra, truyền tới tiếng bước chân vững vàng, sau đó cách không xa mà dừng lại.
[Tam gia.]
Giọng nói của Cảnh thúc chưa bao giờ chứa chút tình cảm gì. Tôi không khỏi cả kinh, bỗng đâu nhớ tới bên trong chiếc đồng hồ y đeo có chứa máy truyền tin. Yên lặng trong chốc lát, Cảnh thúc nói: [Tam gia, việc này để tôi làm cho.]
Ngón tay của Cảnh thúc có phần thô ráp. Nhanh chóng giúp tôi cởi quần áo, động tác rất lưu loát, như thể đã rất quen với công việc này. Kiếp trước, Nhâm lão thái khi còn sống, từng ba phần đùa vui, bảy phần nghiêm túc mà nói: 『A Cảnh anh không phải người để bà già ta sai sử, anh cũng không phải là người hầu của Nhâm gia chúng ta, mà là con chó bên cạnh Tam nhi. 』
Ngoại hình của Cảnh thúc có chút thô khoáng, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt nhìn có vẻ khô khang, nhưng đồng thời cũng rất sắc bén. Tôi nhớ, bàn tay của Cảnh thúc có đầy những vết chai sạn, như thể là người đã từng làm công việc nặng nhọc. Giọng nói của Cảnh thúc không lớn, nhưng âm nào ra âm nấy, trầm bổng hữu lực, lúc nhìn người kia, sống lưng rất thẳng.
So với bộ dạng quản gia, Cảnh thúc trông càng giống một quân nhân hơn.
Cảnh thúc giúp tôi ổn thỏa xong, lui lại vài bước. Sau đấy, tấm mền khẽ đắp lên người tôi, trong mũi thoang thoảng mùi thuốc đông y.
Một tiếng thở dài.
[Tam gia, chiều mai là đại hội cổ đông, buổi chiều còn có hẹn cơm với luật sư Lý.]
Điều hòa được chỉnh thêm nhiệt độ một chút.
Giọng của Cảnh thúc lại vang lên: [Tam gia, ngài nên nghỉ ngơi thôi.]
Gần như là theo bản năng, tôi mở miệng gọi một tiếng: [Tam thúc.] Tiếng nói rất trong trẻo, như thể còn vang vọng, quanh quẩn trong gian phòng.
Tôi dường như có thể cảm nhận được một luồng ánh mắt, lúc thiếu chút nữa mà rụt người lại, trong đầu liền vang lên lời nói của Tâm tỷ.
— Tiểu Kỳ, chuyện này ngay cả Hàn gia cũng không có cách, phái người đến hối lộ trong cục, thì đến cả cảnh sát trưởng cũng không dám nói lời nào.
— Tiểu Kỳ, cả Singapore này ai mà không nể mặt Hàn gia, nhưng Nhâm gia giờ là do Nhâm Tam gia làm chủ, đến cả Hàn gia cũng phải nể vài phần.
— Tiểu Kỳ, Tâm tỷ thực sự không còn cách nào khác, mới phải cầu xin em, xin em, Tiểu Kỳ...
[Tam thúc, ta, chúng ta... nói chuyện, được không?]
Điều hòa rõ ràng được chỉnh xuống, nhưng tôi lại càng lúc càng thấy lạnh, không khỏi xoa xoa tay.
Kiếp trước, hai người chúng tôi hầu như chẳng có chuyện gì để nói. Thực ra thì, Nhâm Tam gia vốn là một người tri thức sâu rộng, trước đây dù trong giới xã giao chẳng hề khéo léo, nhưng người muốn quen thân với y chẳng khác nào cá chép trong sông. Lúc trước khi thân thể y khỏe lại chính thức bước vào giới xã giao, các tạp chí lớn đều đã đánh giá y rất cao, khi đó còn có một câu viết rất chất thơ, Lý Linh còn cúi xuống, không ngừng ở bên tai tôi nhắc đi nhắc lại:
『Nói người ấy là bậc thầy trong thời đại thương nghiệp, không bằng dùng nghệ thuật thiên tài của thế kỷ trước để miêu tả.』
Tôi lúc đó đã bị bóc lột rất triệt để, từ trong mũi hừ ra một hơi — Đấy chẳng phải là đều dùng tiền để xây thành sao, không có tiền, hắn cũng không có thời gian rỗi mà phong hoa tuyết nguyệt...
Lúc bấy giờ, cũng là do tôi đã đến tuổi ăn không được bồ đào liền nói bồ đào chua, đối với y, dẫu có vài phần chán ghét. nhưng kính trọng... vẫn có vài phần.
Chẳng qua một người có vẻ ngoài tốt đẹp như thế, lòng dạ thường rất hẹp hòi.
Kiếp trước, hai chúng tôi mỗi lần nói chuyện cùng nhau, đều chỉ dùng giọng điệu đầy bất đắc dĩ — Tam thúc, chúng ta nói chuyện đi...
Cảnh thúc nói một câu: [Tam gia, tôi ra ngoài chờ trước.]
Cửa lặng lẽ khép lại.
Tôi ngả người ra sau, muốn điều chỉnh một tư thế thoải mái, thì một đôi tay đã khẽ ôm lấy tôi, ấn xuống một cái nút, cái gối cũng cao lên. Tôi cực kỳ ngoan ngoãn mặc kệ y điều khiển — ôi, ai bảo tôi giờ có việc cầu người, thế nào cũng phải tỏ ra chút thành tâm cơ chứ.
Y kiếp trước rất thích làm bộ làm tịch, đến mức khiến cho tôi càng thêm không biết đâu là thực đâu là giả. Thực ra tôi biết, y cũng có thể biết, y không cần giả vờ tốt bụng với tôi, Nhâm Kỳ Nhật tôi đây nào có loại bản lĩnh khiến cho Nhâm Tam gia chơi đùa.
Tôi nằm thoải mái, tinh thần cũng không còn căng như muốn đứt ra giống ban nãy nữa, sắp xếp lại tâm tư, nói: [...Tam thúc, Đỗ Diệc Tiệp... Tôi là nói, lũ nhóc kia, hiện giờ... Thế nào rồi?]
Y không nói chuyện.
Nói đúng ra là, ngay từ lúc đầu, y đã không phát ra một tiếng nào hết.
Tôi không khỏi dừng lại một chút, mang theo vài tia do dự, nói: [Tam thúc... Ngài có phải khó, khó chịu? nếu không, để Cảnh thúc...]
Lòng bàn tay, truyền tới cảm xúc man mát.
Cái nắm tay rất nhẹ, như thể đang trấn an vậy.
Vẫn giống như kiếp trước, ở trước mặt y, tôi vẫn luôn thất thần trong chốc lát. Có đôi khi không thể không thừa nhận, bản lãnh lôi kéo người khác của Nhâm Tam gia rất mạnh, bằng không kiếp trước đã trông thấy rất nhiều ví dụ về những kẻ khiến cho y cười xong đồng thời còn ra sức kiếm tiền cho y, tôi còn thật cho rằng Nhâm Tam gia y là người khiêm tốn trước sau như một cũng nên.
Một lúc lâu sau.
[Kỳ, Nhật...]
Giọng nói của y cũng không phải lần đầu tiên tôi nghe được. Nhưng mỗi lần nghe thấy, đều sẽ có chút kinh hãi. Dẫu cho về sau y có thể dễ dàng khiến kẻ khác sụp đổ, trên cổ họng của y vẫn phải đeo thứ thiết bị màu bạc kia, dựa vào dao động rất nhỏ, để phát ra âm thanh.
[Tam, thúc, không, sao.]
Tôi gật đầu. Ngón tay y bắt đầu xen kẽ vào giữa năm ngón tay của tôi, so với nữ sinh còn mềm nhẵn hơn. Nói mới nhớ, bàn tay y cùng với ngũ quan của y cũng rất giống nhau, tập trung toàn bộ ưu điểm của Nhâm gia, xinh đẹp trắng nõn đến mức trong suốt.
Tôi nhớ, mười ngón tay ấy không chỉ có thể đánh được đàn, lắc xúc xắc, mà bản lĩnh lợi hại nhất chính là...
Đáy lòng tôi tự giễu một tiếng.
(Ka: hắc hắc, tay Tam gia rất lợi hại *cười đen tối*)
[Tam thúc,] Tôi khẽ gọi một tiếng, nói: [Ngài biết tôi muốn nói gì mà, đám nhóc kia...]
Cái nắm tay tôi có chút sít sao. Tôi cho y thời gian sắp xếp lại tâm tình, ngừng lại trong chốc lát rồi nói: [Bọn họ còn nhỏ, không biết chịu trách nhiệm trước hành vi của mình, ngài cũng thấy đấy, tôi thực ra không có nghiêm trọng như mọi người tưởng tượng, đây, chuyện này, về sau cũng sẽ gặp phải...]
[Không, sẽ, không]
Ba chữ này, nói có phần nặng nề.
Tay y tha thiết ma sát lòng bàn tay tôi. Còn tay kia áp lên má tôi, vén lên những sợi tóc xòa trước trán tôi.
[Kỳ, Nhật...] Bên tai, là hơi thở của y.
[Không, đâu — sau, này, sẽ, không, thế, nữa.]
Tôi than nhẹ một tiếng, nói: [Tam thúc, ngài thả bọn họ đi.]
[Bọn họ... vẫn còn trẻ, nếu lúc này phán tội nặng, về sau sẽ không còn tương lai. Còn cả...]
[Tam thúc, tôi nghĩ ngài cũng biết, Đỗ Diệc Tiệp là, là bạn tôi. Tôi, tôi không muốn anh ta gặp chuyện...]
[Lần này là hiểu lầm, cũng là do tôi không cẩn thận.]
Tôi chủ động nắm lấy tay y, nhẹ nhàng nói: [Tam thúc, tôi sẽ nghe lời, về sau chuyện của tôi liền cứ theo sự sắp xếp của lão phu nhân. lúc này... hãy bỏ qua cho bọn họ, được không?]
Trước giờ vốn chưa bao giờ yên ả.
Sau đó, y cũng không nói thêm gì nữa, nhưng tôi biết y đã đồng ý rồi.
Nhâm Tam gia có một thói quen, khi y bằng lòng một chuyện nào đấy, sẽ không bao giờ nói ra. Đối với người khác, y sẽ dùng ánh mắt, hoặc dùng tay ra hiệu khiến người khác im lặng.
Nhâm Tam gia thích yên tĩnh, muốn cùng y thương lượng, ngoại trừ phải nắm lợi thế, quan trọng nhất là không được khiến y cảm thấy phiền phức.
Tôi đã chứng kiến rất nhiều lần, y ngồi ở vị trí trước đây của Nhâm lão thái, một động tác tay đơn giản, là có thể khiến cho các cổ đông đang tranh cãi ầm ĩ phải khép miệng lại.
Hoặc có thể đấy là khí thế của một người.
Nhâm lão thái có, Nhâm tam gia có, có lẽ cha tôi – người thừa kế đầu tiên cũng có, chẳng qua tới lượt tôi, lại chỉ có thể giương mắt nhìn lũ cổ đông kia từ từ chia cắt Nhâm thị, một phần cũng không tha.
Ôi,... lại lạc đề nữa rồi.
Lúc này tôi với y, cũng có những động chạm rất đơn giản với nhau.
Tay y chậm rãi mơn trớn cổ tôi.
Khe khẽ thở dài bên tai tôi, như thể đang khoan nhượng cho sự tùy hứng của một đứa trẻ, bày tỏ chút bất đắc dĩ, hoặc chăng còn mang theo một tia sủng nịch.
Tôi cười cười.
Người nhà Nhâm gia, kỳ thực diễn trò đều rất không tệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook