Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật
-
Quyển 1 - Chương 10-2
Kiếp trước, tôi đã phạm phải một sai lầm.
Ở trong mắt Vương Tranh, sự việc tôi gây ra ngày ấy không hề đơn giản, mà nó có thể là việc nghiêm trọng nhất. Thật ra, từ lúc tôi tát Vương Tranh một cái, căn bản cậu ấy không còn cùng tôi nói chuyện nữa, bình thường đều chỉ là trao đổi về công việc. Đa số thời gian, cậu chỉ cần báo cáo, mà không cần đến sự đồng ý của tôi.
Tại hội nghi cổ đông ngày ấy, khi cậu ta buộc tôi ký tên, tay phải cậu ta nắm chặt lấy tay tôi, ở bên tai tôi nhẹ nhàng nói — anh không hợp làm những chuyện này. Mà thực ra, Vương Tranh vốn thuận tay trái. Đầu ngón tay tôi đang run lên, tay trái Vương Tranh lại ôm lấy eo tôi, chậm rãi, vững chắc, cầm lấy bàn tay tôi, tại trên tờ chuyển nhượng, từng nét từng nét một viết xuống tên của tôi.
Đợi khi cậu ta buông ra, tôi như đã thoát lực, ngã ngồi trên ghế.
Chuyện sau đó có phần mơ hồ, chỉ nhớ mang máng rằng Vương Tranh đã chậm rãi hướng sát gương mặt quá mức xinh đẹp của mình về phía tôi. Tóc bị kéo đến phát đau, cổ áo bị nắm lấy, ngay cả hô hấp cũng gặp khó khăn.
Hai tay Vương Tranh nắm lấy cổ tôi, ánh mắt như thể đang nhìn vào kẻ thù giết cha mình vậy, nhìn đến nỗi ngực tôi so với cổ họng còn đau đớn hơn.
『Nhâm Kỳ Nhật! anh dựa vào đâu mà không thèm quan tâm! Anh cho rằng là ai đã hại tôi biến thành loại người này!』
『Anh chính là một kẻ hèn nhát! Nhâm Kỳ Nhật, anh cho rằng anh cái gì cũng không tranh đoạt, thì sẽ cao thượng lắm sao? Tôi muốn anh nhìn cho rõ, Nhâm gia chính là bởi vì tên phế vật là anh tự cho mình là cao thượng, nên mới có kết cục ngày hôm nay!』
『Nhâm Kỳ Nhật! hắn đối xử như thế với anh, anh quay về ngay cả một phản ứng cũng không có — anh cho rằng trên đời này anh rất sạch sẽ sao? Nhìn thấy bộ mặt giả nhân giả nghĩa này của anh, tôi đã thấy chán ghét!』
Cẩn thận nghĩ lại, lời Vương Tranh nói quả không sai. Tôi đây có quá nhiều khuyết điểm, điểm chết người nhất chính là hèn nhát. Nhâm thị xảy ra chuyện, tôi ngoại trừ trơ mắt nhìn cổ phần trong tay bị đoạt mất, thì chính là về nhà chơi với con trai.
Lúc Lý Linh còn sống, thường đợi lúc Vương Tranh mặt mũi âm trầm đóng cửa rời đi, mới nắm lấy bả vai tôi mà nói: 『Tổng giám đốc, em nói anh không phải là hèn nhát, mà chính là một câu giải thích cũng.... lười. Bổn cô nương đây chưa từng thấy qua người nào lười hơn anh cả, ngay đến tranh luận trong gia đình cũng lười luôn, đời này thật đúng là tìm không ra người nào so với anh còn cam chịu số mệnh hơn, chuyện đã qua thì cũng đã qua, cứ tiếp tục thế này tổng giám đốc rốt cuộc muốn có bao nhiêu lần ”thời kỳ mãn kinh” nữa đây...』
Tôi rốt cuộc cũng nghĩ ra, cảm chịu số phận cũng không phải là không tốt.
Cam chịu lên làm một vị tổng giám đốc, mới có được nhiều tiền, có thể hỗ trợ nạn đói, có thể đem khu nhà phía sau dỡ bỏ, trồng một vườn cúc Ba Tư thật lớn, sưu tầm trọn vẹn được cả tập Balzac Piano — Dù rằng chi phí đều từ tiền riêng của tôi, vườn hoa cũng không có thời gian để tưới tắm vài lần, tập piano cũng bị mốc meo theo thời gian.
Cam chịu cưới Thư Viên, mới có được Ngoan Tử, có được cơ hội chưa từng có là đi công viên Disneyland chơi một lần, còn cùng con trai chơi trò hai người ba chân*, cái trò đã từng khiến cho cha nó nghiện chơi một thời– dẫu cho mãi đến sau này mới biết được con trai không phải là con ruột của tôi.
Cam chịu ký vào tờ chuyển nhượng, mới có thể đảm bảo bát cơm của sáu nghìn người từ già đến trẻ trong Nhâm thị, tránh cho tỉ lệ thất nghiệp của quốc gia tăng lên — Mặc dù khi tôi quay người đi, nhân viên của Nhâm thị đều vui mừng mà chào đón vị chủ tịch mới.
Có thể ngay đến Thượng Đế cũng không vừa mắt cái bản chất quá lười biếng, quá khiếp nhược, quá ngoan ngoãn, quá cam chịu của tôi từ kiếp trước, nên mới cho tôi sống thêm một lần nữa để tiếp tục dày vò, tôi cuối cùng cũng có chút sáng suốt phải không.
Lần trước khi Tâm tỷ đi, đã để lại điện thoại và địa chỉ liên lạc, không ngờ lúc này lại dùng đến.
Chỉ có điều, trên xe ngoại trừ lão Hà, còn có thêm hai vệ sĩ mặc âu phục. Lão Hà có chút không yên, có lẽ vì sắc mặt của Cảnh thúc quá trầm. Từ bệnh viện phái xe tới, Cảnh thúc hiếm khi không ngăn cản tôi.
Chuyện này tôi phải báo cáo với Tam gia.
Tiểu thiếu gia, vì để đảm bảo sự an toàn của cậu, xin cậu đem theo hai người nữa.
Cảnh thúc nói chuyện như đang làm việc vậy, đâu ra đấy, rất ít đường cho thương lượng, lúc trừng mắt, còn mơ hồ mang theo một luồng huyết khí.
[Tiểu thiếu gia, vì Tam gia, xin cậu hãy bảo trọng chính mình.]
Tôi nhếch miệng, lời này đúng là rất đáng cười.
Lúc lão Hà còn chưa làm việc cho Nhâm thị, đã từng ở tòa soạn làm việc đưa báo, hiểu rất rõ đường phố. Xe chạy vào khu vực cũ mà lần trước Trình Thần đưa tôi tới, phía trước là vài cửa hàng đã nhuốm màu năm tháng, phía sau chính là khu dân cư. Sau chút nữa chính là nơi lần trước gặp chuyện, rất nhiều chốn ăn chơi ngầm, còn có cả động mại dâm. Mãi đến khi chính phủ đưa ra kế hoạch xây dựng, nơi này mới được phá dỡ và xây lại.
Chuyện này tôi vẫn còn nhớ rõ.
Hơn mười năm sau, Đỗ Diệc Tiệp lấy danh nghĩa hợp tác dự án giữa công ty bất động sản xây dựng với Nhâm thị, đã có một công trình lớn nhất, mà địa điểm chính là khu vực này.
Đi sâu thêm chút nữa, xe không thể chạy vào thêm, Tôi nhớ ở đây đường mòn ngoằn ngoèo nhiều lắm, trong tay có viết là nhà B số phòng 502, chỉ có điều nhìn mấy tòa nhà trọ cũ kỹ này, trong lúc nhất thời cũng khó mà phân biệt được. Lão Hà cầm khăn tay lau mồ hôi, phỏng chừng do bị ảnh hưởng bởi sự hăm dọa của Cảnh thúc. Lão Hà nhìn tôi chằm chằm, ngay đến hai người vệ sĩ kia cũng theo sát nút. Đợi khi tôi tìm được nhà B, cũng đã gần một tiếng.
Lão Hà cùng hai vệ sĩ kia vốn cũng muốn đi lên cùng tôi, nhưng ở nơi này đến hỏi thăm đâu thể đem theo ba vị môn thần theo được, có đôi khi, dùng danh hào của tiểu thiếu gia Nhâm thị, cũng đã đủ để hù dọa người ta rồi.
Cực kỳ hữu hiệu. Ha ha ha.
Có điều, lên lầu mới phát hiện tìm còn khó hơn. Phần lớn đều không có số nhà, nếu không thì phía trước là số 10, ra đằng sau lại là số 3. Có lẽ do đã cũ kỹ, công tác vệ sinh cũng không tốt, hành lang với cầu thang chất đầy rác rưởi, dọc đường đi, tiếng ầm ĩ vang lên không ít, điều kiện có thể nói là rất tệ.
Tôi đứng trước số nhà đối diện, xác định đây là 502, mới cất tiếng gọi. Mắt cũng mở lâu lắm, lại có chút đau nhức, tôi cũng không dám giơ tay xoa xoa, phỏng chừng bây giờ đã hơi đỏ lên.
Tôi hít sâu một hơi, gõ gõ cửa.
Qua một lúc lâu, mới nghe thấy một tiếng [Đây], không phải giọng của Tâm tỷ. Cảnh cửa mở ra, là một bé trai đứng cạnh cửa, trên người chỉ mặc một cái áo ba lỗ, phần dưới mặc một cái quần đùi, nơi bắp đùi xuất hiện vài dấu vết, bằng vào trí tuệ tuổi tác của tôi, cái dấu ấy... quả thực, quả thực không hề xa lạ...
Tôi, tôi... sợ đến không nhẹ.
Bé trai kia quan sát tôi từ trên xuống dưới, tuổi tác thoạt nhìn còn rất nhỏ, nhưng lại đối với tôi nhe răng cười, [Tiểu đệ đệ, trông rất khả ái, tìm ai vậy?] Bé trai kia vừa nói chuyện, ánh mắt liền phiêu phiêu, làn môi rất hồng, khuôn mặt thuộc loại trung tính, tôi chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái. Nó cười cười, bàn tay đang muốn bám lấy vai tôi, đột nhiên một bàn tay khác vươn ra, đem cả người bé trai kéo lại, tôi chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, rồi liền nhìn thấy một gương mặt của thanh niên.
Tóc đã nhuộm lại thành màu đen, khuyên tai cũng tháo xuống, thoạt nhìn là người rất lịch sự.
[Đỗ, Đỗ ca! Đau quá!]
Đỗ Diệc Tiệp cũng không nhìn nó, sắc mặt hơi trắng, nói một tiếng: [Cút.]
Trong phòng sắp xếp rất sạch sẽ, thành ra có phần trống trải, ở một góc có để mấy cái hòm, hình như là muốn chuyển nhà. Đỗ Diệc Tiệp từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm một cốc nước trắng, đưa cho tôi, khóe miệng nhếch lên, nói: [Thu dọn cũng gần hết rồi, chỉ còn lại nước sôi thôi.]
Đỗ Diệc Tiệp tìm một cái ghế, đưa tay lau đi, nói với tôi: [Ngồi đi.]
Tôi thoáng nhìn quanh, Đỗ Diệc Tiệp nhếch miệng, cười đến cực đẹp trai, [Chị của tôi cuối tuần trước mới kết hôn, đã đến ở chỗ anh rể tôi rồi.] Tôi ngưng lại, nói: [Hả, a! Chúc, chúc mừng.]
Đỗ Diệc Tiệp lại cười, [Cậu nói chúc mừng tôi làm gì, có điều hôn lễ vì làm vội, nên không có nhiều người biết…] Đỗ Diệc Tiệp dừng lại một chút, như đang suy nghĩ mà nhìn tôi, hồi lâu mới bảo: [Thực ra cũng tủi thân chị ấy, cả đời chỉ có một lần như thế, nói cái gì mà nhất định phải tổ chức trước khi tôi đi Hong Kong.]
Cốc nước trong tay tôi xém tí nữa là rơi xuống đất.
Đỗ Diệc Tiệp hỏi: [Cậu ăn cơm chưa?] Tôi còn chưa kịp đáp, Đỗ Diệc Tiệp đã bảo: [Coi như là tiễn tôi đi, cùng ăn một bữa với tôi.]
Xem chừng, kiếp trước tất cả mọi người đều sẽ không ngờ nổi, trùm xã hội đen của cả Đông Nam Á không chỉ xuất hiện ở phòng lớn, mà cũng có lúc vào bếp. Tôi khi đó còn chưa hoàn hồn, ngây ngốc nhìn hắn đi vào phòng bếp, trong lúc đó còn hỏi tôi rằng —
[Tiểu Kỳ, cậu ăn được cay không?]
[Cậu thích mặn một chút hay ngọt một chút?]
[Tiểu Kỳ cậu đã ăn khổ qua* chưa?]
Tôi ngồi yên một giờ, chỉ nghe thấy trong phòng bếp luôn luôn có tiếng nồi niêu đụng chạm, lúc quay lại là cả một mùi thơm ngon, vốn bị dọa đến căng cả người, nhưng nhìn trên chiếc bàn nhỏ là ba món ăn của quê nhà, cũng không khỏi có chút hoài niệm.
Kiếp trước sau khi tôi tiếp quản Nhâm thị, đã cho gia đình lão Hà vào ở cùng, Phương tẩu bình thường sẽ làm vài món ăn quê Phúc Châu cho tôi nếm thử. Về sau khi cưới Thư Viên, Thư Viên từ nhỏ đã lớn lên ở Mỹ, ăn không quen đồ Trung Quốc, mới phải mời đầu bếp đến làm, lúc xong việc về đến nhà, cũng đã là khi trời muộn, chẳng còn mấy khi được nếm tay nghề của Phương tẩu nữa.
Đỗ Diệc Tiệp cả người toát mồ hôi, thấy tôi động đũa vội vội vàng vàng nếm vài miếng, trên mặt lộ một nụ cười, nói: [Tôi còn sợ cậu ăn không quen, trước đây thấy cậu rất có dinh dưỡng, hiện giờ chẳng khác gì dân chạy nạn cả.] Tôi hơi xấu hổ mà khụ một tiếng, chuyện cũ ấy không đề cập đến có được không, tôi hiện giờ đã thoát khỏi cái bộ dạng viên thịt rồi, một lần bị đánh, so với đi trung tâm giảm béo còn hiệu quả hơn, đáng giá phết.
Không thể nói là quá ngon, nhưng đối với dạ dày, trong phút chốc đã xơi không ít. Đỗ Diệc Tiệp ném quyển Album chụp hôn lễ của Tâm tỷ cho tôi, để tôi khỏi làm trở ngại công việc rửa bát của hắn. Chồng của Tâm tỷ xem ra rất tuấn tú lịch sự, như là làm nghiên cứu vậy, ảnh chụp ba bộ, Tâm tỷ ngày thường rất biết thể hiện, khi cười, lại càng thêm xinh đẹp. Nụ cười trong bức ảnh, với lần đầu tiên tôi gặp có phần hơn hẳn, rất đẹp.
[Chồng chị gái tôi làm luật sư, họ Hứa, lần kiện cáo kia cũng là anh ấy giải quyết.] không biết từ lúc nào Đỗ Diệc Tiệp đã ngồi bên cạnh tôi, chỉ vào chủ rể trong bức ảnh, lúc nói chuyện thì gần sát người tôi, trên người... có một mùi hương thơm dịu. Tôi nhéo nhéo mũi, nghe hắn kể lại chuyện ấy, trong lòng có chút buồn bã, con mắt cũng hơi nhức nhối.
[Tiểu Kỳ.] lông mày đột nhiên ấm áp, tay Đỗ Diệc Tiệp đang chạm vào đó, trên mặt tôi có vết sẹo do phẫu thuật, hồi ấy trang thiết bị còn chưa hiện đại, có thể nhìn ra một vài vết tích, phẫu thuật bên mắt trái, thoạt nhìn cũng không có gì khác lạ, chỉ là rất dễ bị cảm nhiễm, dùng mắt nhìn một lúc sau, sẽ biến thành màu đỏ.
[Mắt của cậu...]
Tôi hít vào, khoát tay, nói: [Đã ổn rồi, đến cả con chim sẻ cách đó vài bước tôi cũng nhìn ra được.] Đỗ Diệc Tiệp nghe thế thì cười, tay lại chuyển, giống như lúc ở trường học, xoa xoa đầu tôi.
Tôi dùng điện thoại di động của Đỗ Diệc Tiệp gọi cho lão Hà, vốn muốn bảo bọn họ về trước, nhưng uy lực của Cảnh thúc quá lớn, mấy người bọn họ vẫn khăng khăng chờ tôi dưới lầu, tôi không thể để bọn họ đợi lâu được.
Lúc tôi ngồi xuống cạnh cửa để đi giày, đằng sau bỗng nhiên truyền đến một luồng ấm áp, một đôi tay từ từ bao phủ, ôm lấy eo tôi.
Hắn ở bên tai tôi, như thể là sợ làm tôi kinh hãi, cực kỳ nhẹ nhàng mà nói: [Tôi là... đồng tính luyến ái.] Dẫu rất khó tin nổi, nhưng bàn tay hắn quả thực đang run rẩy.
Tôi gật đầu.
Kiếp trước, Đỗ Diệc Tiệp tung hoành hắc đạo bạch đạo, không hề nghe qua hắn có hồng nhan tri kỉ nào, vốn trước đây có vài lần thay mặt Nhâm thị đi dự hội nghị phim ảnh, tuy không gặp Đỗ Diệc Tiệp, nhưng ngày ấy mọi người trong lòng đều biết mà không nói ra, ấy là có một nam ngôi sao rất nổi tiếng, đã được Đỗ Diệc Tiệp nâng niu.
Loại chuyện này rất bình thường, chỉ cần không giống như tôi, bị giới truyền thông phơi bày ra trước cả xã hội, thì căn bản sẽ chẳng có ai đi chỉ trích loại chuyện này, còn nữa, với thế lực bấy giờ của Đỗ Diệc Tiệp, hẳn là sẽ chẳng có nhà truyền thông nào dám dờ đến, tự nguyện vơ lấy mối nguy cả.
(Ka: Vâng, bạn Nhật từng dính vào scandal “tềnh ái” ạ)
Tôi nói: [Anh lúc nào thì đi Hong Kong?]
Chợt nhớ tới Ngoan Tử, [Tôi... sẽ tiễn anh.]
Vòng tay của Đỗ Diệc Tiệp rất lớn, lúc ôm chặt lấy eo tôi, căn bản tôi động cũng không động đậy nổi.
Hắn nói: [Tiểu Kỳ, tương lai cậu sẽ làm gì?]
Ách, đó quả là một vấn đề nghiêm túc đây.
Tôi còn chưa đáp lại, Đỗ Diệc Tiệp đã nói: [Tiểu Kỳ, làm luật sư đi, cậu làm luật sư, sau này... tôi sẽ chỉ để cho mỗi mình cậu bảo vệ.]
…………………………….
Chú thích:
* hai người ba chân: là một trò chơi với số lượng từ 4 – 6 cặp, mỗi cặp gồm 2 người.
Dụng cụ chơi: một sợi dây
Cách chơi: dùng sợi dây cột chân người này vào chân người kia (mỗi cặp 2 người / 1 dây) cặp đôi nào chạy về trước thì chiến thắng.
* Khổ qua = mướp đắng
Ở trong mắt Vương Tranh, sự việc tôi gây ra ngày ấy không hề đơn giản, mà nó có thể là việc nghiêm trọng nhất. Thật ra, từ lúc tôi tát Vương Tranh một cái, căn bản cậu ấy không còn cùng tôi nói chuyện nữa, bình thường đều chỉ là trao đổi về công việc. Đa số thời gian, cậu chỉ cần báo cáo, mà không cần đến sự đồng ý của tôi.
Tại hội nghi cổ đông ngày ấy, khi cậu ta buộc tôi ký tên, tay phải cậu ta nắm chặt lấy tay tôi, ở bên tai tôi nhẹ nhàng nói — anh không hợp làm những chuyện này. Mà thực ra, Vương Tranh vốn thuận tay trái. Đầu ngón tay tôi đang run lên, tay trái Vương Tranh lại ôm lấy eo tôi, chậm rãi, vững chắc, cầm lấy bàn tay tôi, tại trên tờ chuyển nhượng, từng nét từng nét một viết xuống tên của tôi.
Đợi khi cậu ta buông ra, tôi như đã thoát lực, ngã ngồi trên ghế.
Chuyện sau đó có phần mơ hồ, chỉ nhớ mang máng rằng Vương Tranh đã chậm rãi hướng sát gương mặt quá mức xinh đẹp của mình về phía tôi. Tóc bị kéo đến phát đau, cổ áo bị nắm lấy, ngay cả hô hấp cũng gặp khó khăn.
Hai tay Vương Tranh nắm lấy cổ tôi, ánh mắt như thể đang nhìn vào kẻ thù giết cha mình vậy, nhìn đến nỗi ngực tôi so với cổ họng còn đau đớn hơn.
『Nhâm Kỳ Nhật! anh dựa vào đâu mà không thèm quan tâm! Anh cho rằng là ai đã hại tôi biến thành loại người này!』
『Anh chính là một kẻ hèn nhát! Nhâm Kỳ Nhật, anh cho rằng anh cái gì cũng không tranh đoạt, thì sẽ cao thượng lắm sao? Tôi muốn anh nhìn cho rõ, Nhâm gia chính là bởi vì tên phế vật là anh tự cho mình là cao thượng, nên mới có kết cục ngày hôm nay!』
『Nhâm Kỳ Nhật! hắn đối xử như thế với anh, anh quay về ngay cả một phản ứng cũng không có — anh cho rằng trên đời này anh rất sạch sẽ sao? Nhìn thấy bộ mặt giả nhân giả nghĩa này của anh, tôi đã thấy chán ghét!』
Cẩn thận nghĩ lại, lời Vương Tranh nói quả không sai. Tôi đây có quá nhiều khuyết điểm, điểm chết người nhất chính là hèn nhát. Nhâm thị xảy ra chuyện, tôi ngoại trừ trơ mắt nhìn cổ phần trong tay bị đoạt mất, thì chính là về nhà chơi với con trai.
Lúc Lý Linh còn sống, thường đợi lúc Vương Tranh mặt mũi âm trầm đóng cửa rời đi, mới nắm lấy bả vai tôi mà nói: 『Tổng giám đốc, em nói anh không phải là hèn nhát, mà chính là một câu giải thích cũng.... lười. Bổn cô nương đây chưa từng thấy qua người nào lười hơn anh cả, ngay đến tranh luận trong gia đình cũng lười luôn, đời này thật đúng là tìm không ra người nào so với anh còn cam chịu số mệnh hơn, chuyện đã qua thì cũng đã qua, cứ tiếp tục thế này tổng giám đốc rốt cuộc muốn có bao nhiêu lần ”thời kỳ mãn kinh” nữa đây...』
Tôi rốt cuộc cũng nghĩ ra, cảm chịu số phận cũng không phải là không tốt.
Cam chịu lên làm một vị tổng giám đốc, mới có được nhiều tiền, có thể hỗ trợ nạn đói, có thể đem khu nhà phía sau dỡ bỏ, trồng một vườn cúc Ba Tư thật lớn, sưu tầm trọn vẹn được cả tập Balzac Piano — Dù rằng chi phí đều từ tiền riêng của tôi, vườn hoa cũng không có thời gian để tưới tắm vài lần, tập piano cũng bị mốc meo theo thời gian.
Cam chịu cưới Thư Viên, mới có được Ngoan Tử, có được cơ hội chưa từng có là đi công viên Disneyland chơi một lần, còn cùng con trai chơi trò hai người ba chân*, cái trò đã từng khiến cho cha nó nghiện chơi một thời– dẫu cho mãi đến sau này mới biết được con trai không phải là con ruột của tôi.
Cam chịu ký vào tờ chuyển nhượng, mới có thể đảm bảo bát cơm của sáu nghìn người từ già đến trẻ trong Nhâm thị, tránh cho tỉ lệ thất nghiệp của quốc gia tăng lên — Mặc dù khi tôi quay người đi, nhân viên của Nhâm thị đều vui mừng mà chào đón vị chủ tịch mới.
Có thể ngay đến Thượng Đế cũng không vừa mắt cái bản chất quá lười biếng, quá khiếp nhược, quá ngoan ngoãn, quá cam chịu của tôi từ kiếp trước, nên mới cho tôi sống thêm một lần nữa để tiếp tục dày vò, tôi cuối cùng cũng có chút sáng suốt phải không.
Lần trước khi Tâm tỷ đi, đã để lại điện thoại và địa chỉ liên lạc, không ngờ lúc này lại dùng đến.
Chỉ có điều, trên xe ngoại trừ lão Hà, còn có thêm hai vệ sĩ mặc âu phục. Lão Hà có chút không yên, có lẽ vì sắc mặt của Cảnh thúc quá trầm. Từ bệnh viện phái xe tới, Cảnh thúc hiếm khi không ngăn cản tôi.
Chuyện này tôi phải báo cáo với Tam gia.
Tiểu thiếu gia, vì để đảm bảo sự an toàn của cậu, xin cậu đem theo hai người nữa.
Cảnh thúc nói chuyện như đang làm việc vậy, đâu ra đấy, rất ít đường cho thương lượng, lúc trừng mắt, còn mơ hồ mang theo một luồng huyết khí.
[Tiểu thiếu gia, vì Tam gia, xin cậu hãy bảo trọng chính mình.]
Tôi nhếch miệng, lời này đúng là rất đáng cười.
Lúc lão Hà còn chưa làm việc cho Nhâm thị, đã từng ở tòa soạn làm việc đưa báo, hiểu rất rõ đường phố. Xe chạy vào khu vực cũ mà lần trước Trình Thần đưa tôi tới, phía trước là vài cửa hàng đã nhuốm màu năm tháng, phía sau chính là khu dân cư. Sau chút nữa chính là nơi lần trước gặp chuyện, rất nhiều chốn ăn chơi ngầm, còn có cả động mại dâm. Mãi đến khi chính phủ đưa ra kế hoạch xây dựng, nơi này mới được phá dỡ và xây lại.
Chuyện này tôi vẫn còn nhớ rõ.
Hơn mười năm sau, Đỗ Diệc Tiệp lấy danh nghĩa hợp tác dự án giữa công ty bất động sản xây dựng với Nhâm thị, đã có một công trình lớn nhất, mà địa điểm chính là khu vực này.
Đi sâu thêm chút nữa, xe không thể chạy vào thêm, Tôi nhớ ở đây đường mòn ngoằn ngoèo nhiều lắm, trong tay có viết là nhà B số phòng 502, chỉ có điều nhìn mấy tòa nhà trọ cũ kỹ này, trong lúc nhất thời cũng khó mà phân biệt được. Lão Hà cầm khăn tay lau mồ hôi, phỏng chừng do bị ảnh hưởng bởi sự hăm dọa của Cảnh thúc. Lão Hà nhìn tôi chằm chằm, ngay đến hai người vệ sĩ kia cũng theo sát nút. Đợi khi tôi tìm được nhà B, cũng đã gần một tiếng.
Lão Hà cùng hai vệ sĩ kia vốn cũng muốn đi lên cùng tôi, nhưng ở nơi này đến hỏi thăm đâu thể đem theo ba vị môn thần theo được, có đôi khi, dùng danh hào của tiểu thiếu gia Nhâm thị, cũng đã đủ để hù dọa người ta rồi.
Cực kỳ hữu hiệu. Ha ha ha.
Có điều, lên lầu mới phát hiện tìm còn khó hơn. Phần lớn đều không có số nhà, nếu không thì phía trước là số 10, ra đằng sau lại là số 3. Có lẽ do đã cũ kỹ, công tác vệ sinh cũng không tốt, hành lang với cầu thang chất đầy rác rưởi, dọc đường đi, tiếng ầm ĩ vang lên không ít, điều kiện có thể nói là rất tệ.
Tôi đứng trước số nhà đối diện, xác định đây là 502, mới cất tiếng gọi. Mắt cũng mở lâu lắm, lại có chút đau nhức, tôi cũng không dám giơ tay xoa xoa, phỏng chừng bây giờ đã hơi đỏ lên.
Tôi hít sâu một hơi, gõ gõ cửa.
Qua một lúc lâu, mới nghe thấy một tiếng [Đây], không phải giọng của Tâm tỷ. Cảnh cửa mở ra, là một bé trai đứng cạnh cửa, trên người chỉ mặc một cái áo ba lỗ, phần dưới mặc một cái quần đùi, nơi bắp đùi xuất hiện vài dấu vết, bằng vào trí tuệ tuổi tác của tôi, cái dấu ấy... quả thực, quả thực không hề xa lạ...
Tôi, tôi... sợ đến không nhẹ.
Bé trai kia quan sát tôi từ trên xuống dưới, tuổi tác thoạt nhìn còn rất nhỏ, nhưng lại đối với tôi nhe răng cười, [Tiểu đệ đệ, trông rất khả ái, tìm ai vậy?] Bé trai kia vừa nói chuyện, ánh mắt liền phiêu phiêu, làn môi rất hồng, khuôn mặt thuộc loại trung tính, tôi chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái. Nó cười cười, bàn tay đang muốn bám lấy vai tôi, đột nhiên một bàn tay khác vươn ra, đem cả người bé trai kéo lại, tôi chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, rồi liền nhìn thấy một gương mặt của thanh niên.
Tóc đã nhuộm lại thành màu đen, khuyên tai cũng tháo xuống, thoạt nhìn là người rất lịch sự.
[Đỗ, Đỗ ca! Đau quá!]
Đỗ Diệc Tiệp cũng không nhìn nó, sắc mặt hơi trắng, nói một tiếng: [Cút.]
Trong phòng sắp xếp rất sạch sẽ, thành ra có phần trống trải, ở một góc có để mấy cái hòm, hình như là muốn chuyển nhà. Đỗ Diệc Tiệp từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm một cốc nước trắng, đưa cho tôi, khóe miệng nhếch lên, nói: [Thu dọn cũng gần hết rồi, chỉ còn lại nước sôi thôi.]
Đỗ Diệc Tiệp tìm một cái ghế, đưa tay lau đi, nói với tôi: [Ngồi đi.]
Tôi thoáng nhìn quanh, Đỗ Diệc Tiệp nhếch miệng, cười đến cực đẹp trai, [Chị của tôi cuối tuần trước mới kết hôn, đã đến ở chỗ anh rể tôi rồi.] Tôi ngưng lại, nói: [Hả, a! Chúc, chúc mừng.]
Đỗ Diệc Tiệp lại cười, [Cậu nói chúc mừng tôi làm gì, có điều hôn lễ vì làm vội, nên không có nhiều người biết…] Đỗ Diệc Tiệp dừng lại một chút, như đang suy nghĩ mà nhìn tôi, hồi lâu mới bảo: [Thực ra cũng tủi thân chị ấy, cả đời chỉ có một lần như thế, nói cái gì mà nhất định phải tổ chức trước khi tôi đi Hong Kong.]
Cốc nước trong tay tôi xém tí nữa là rơi xuống đất.
Đỗ Diệc Tiệp hỏi: [Cậu ăn cơm chưa?] Tôi còn chưa kịp đáp, Đỗ Diệc Tiệp đã bảo: [Coi như là tiễn tôi đi, cùng ăn một bữa với tôi.]
Xem chừng, kiếp trước tất cả mọi người đều sẽ không ngờ nổi, trùm xã hội đen của cả Đông Nam Á không chỉ xuất hiện ở phòng lớn, mà cũng có lúc vào bếp. Tôi khi đó còn chưa hoàn hồn, ngây ngốc nhìn hắn đi vào phòng bếp, trong lúc đó còn hỏi tôi rằng —
[Tiểu Kỳ, cậu ăn được cay không?]
[Cậu thích mặn một chút hay ngọt một chút?]
[Tiểu Kỳ cậu đã ăn khổ qua* chưa?]
Tôi ngồi yên một giờ, chỉ nghe thấy trong phòng bếp luôn luôn có tiếng nồi niêu đụng chạm, lúc quay lại là cả một mùi thơm ngon, vốn bị dọa đến căng cả người, nhưng nhìn trên chiếc bàn nhỏ là ba món ăn của quê nhà, cũng không khỏi có chút hoài niệm.
Kiếp trước sau khi tôi tiếp quản Nhâm thị, đã cho gia đình lão Hà vào ở cùng, Phương tẩu bình thường sẽ làm vài món ăn quê Phúc Châu cho tôi nếm thử. Về sau khi cưới Thư Viên, Thư Viên từ nhỏ đã lớn lên ở Mỹ, ăn không quen đồ Trung Quốc, mới phải mời đầu bếp đến làm, lúc xong việc về đến nhà, cũng đã là khi trời muộn, chẳng còn mấy khi được nếm tay nghề của Phương tẩu nữa.
Đỗ Diệc Tiệp cả người toát mồ hôi, thấy tôi động đũa vội vội vàng vàng nếm vài miếng, trên mặt lộ một nụ cười, nói: [Tôi còn sợ cậu ăn không quen, trước đây thấy cậu rất có dinh dưỡng, hiện giờ chẳng khác gì dân chạy nạn cả.] Tôi hơi xấu hổ mà khụ một tiếng, chuyện cũ ấy không đề cập đến có được không, tôi hiện giờ đã thoát khỏi cái bộ dạng viên thịt rồi, một lần bị đánh, so với đi trung tâm giảm béo còn hiệu quả hơn, đáng giá phết.
Không thể nói là quá ngon, nhưng đối với dạ dày, trong phút chốc đã xơi không ít. Đỗ Diệc Tiệp ném quyển Album chụp hôn lễ của Tâm tỷ cho tôi, để tôi khỏi làm trở ngại công việc rửa bát của hắn. Chồng của Tâm tỷ xem ra rất tuấn tú lịch sự, như là làm nghiên cứu vậy, ảnh chụp ba bộ, Tâm tỷ ngày thường rất biết thể hiện, khi cười, lại càng thêm xinh đẹp. Nụ cười trong bức ảnh, với lần đầu tiên tôi gặp có phần hơn hẳn, rất đẹp.
[Chồng chị gái tôi làm luật sư, họ Hứa, lần kiện cáo kia cũng là anh ấy giải quyết.] không biết từ lúc nào Đỗ Diệc Tiệp đã ngồi bên cạnh tôi, chỉ vào chủ rể trong bức ảnh, lúc nói chuyện thì gần sát người tôi, trên người... có một mùi hương thơm dịu. Tôi nhéo nhéo mũi, nghe hắn kể lại chuyện ấy, trong lòng có chút buồn bã, con mắt cũng hơi nhức nhối.
[Tiểu Kỳ.] lông mày đột nhiên ấm áp, tay Đỗ Diệc Tiệp đang chạm vào đó, trên mặt tôi có vết sẹo do phẫu thuật, hồi ấy trang thiết bị còn chưa hiện đại, có thể nhìn ra một vài vết tích, phẫu thuật bên mắt trái, thoạt nhìn cũng không có gì khác lạ, chỉ là rất dễ bị cảm nhiễm, dùng mắt nhìn một lúc sau, sẽ biến thành màu đỏ.
[Mắt của cậu...]
Tôi hít vào, khoát tay, nói: [Đã ổn rồi, đến cả con chim sẻ cách đó vài bước tôi cũng nhìn ra được.] Đỗ Diệc Tiệp nghe thế thì cười, tay lại chuyển, giống như lúc ở trường học, xoa xoa đầu tôi.
Tôi dùng điện thoại di động của Đỗ Diệc Tiệp gọi cho lão Hà, vốn muốn bảo bọn họ về trước, nhưng uy lực của Cảnh thúc quá lớn, mấy người bọn họ vẫn khăng khăng chờ tôi dưới lầu, tôi không thể để bọn họ đợi lâu được.
Lúc tôi ngồi xuống cạnh cửa để đi giày, đằng sau bỗng nhiên truyền đến một luồng ấm áp, một đôi tay từ từ bao phủ, ôm lấy eo tôi.
Hắn ở bên tai tôi, như thể là sợ làm tôi kinh hãi, cực kỳ nhẹ nhàng mà nói: [Tôi là... đồng tính luyến ái.] Dẫu rất khó tin nổi, nhưng bàn tay hắn quả thực đang run rẩy.
Tôi gật đầu.
Kiếp trước, Đỗ Diệc Tiệp tung hoành hắc đạo bạch đạo, không hề nghe qua hắn có hồng nhan tri kỉ nào, vốn trước đây có vài lần thay mặt Nhâm thị đi dự hội nghị phim ảnh, tuy không gặp Đỗ Diệc Tiệp, nhưng ngày ấy mọi người trong lòng đều biết mà không nói ra, ấy là có một nam ngôi sao rất nổi tiếng, đã được Đỗ Diệc Tiệp nâng niu.
Loại chuyện này rất bình thường, chỉ cần không giống như tôi, bị giới truyền thông phơi bày ra trước cả xã hội, thì căn bản sẽ chẳng có ai đi chỉ trích loại chuyện này, còn nữa, với thế lực bấy giờ của Đỗ Diệc Tiệp, hẳn là sẽ chẳng có nhà truyền thông nào dám dờ đến, tự nguyện vơ lấy mối nguy cả.
(Ka: Vâng, bạn Nhật từng dính vào scandal “tềnh ái” ạ)
Tôi nói: [Anh lúc nào thì đi Hong Kong?]
Chợt nhớ tới Ngoan Tử, [Tôi... sẽ tiễn anh.]
Vòng tay của Đỗ Diệc Tiệp rất lớn, lúc ôm chặt lấy eo tôi, căn bản tôi động cũng không động đậy nổi.
Hắn nói: [Tiểu Kỳ, tương lai cậu sẽ làm gì?]
Ách, đó quả là một vấn đề nghiêm túc đây.
Tôi còn chưa đáp lại, Đỗ Diệc Tiệp đã nói: [Tiểu Kỳ, làm luật sư đi, cậu làm luật sư, sau này... tôi sẽ chỉ để cho mỗi mình cậu bảo vệ.]
…………………………….
Chú thích:
* hai người ba chân: là một trò chơi với số lượng từ 4 – 6 cặp, mỗi cặp gồm 2 người.
Dụng cụ chơi: một sợi dây
Cách chơi: dùng sợi dây cột chân người này vào chân người kia (mỗi cặp 2 người / 1 dây) cặp đôi nào chạy về trước thì chiến thắng.
* Khổ qua = mướp đắng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook