Kỳ thật lúc này Thương Mặc cũng không muốn thấy Nghiêm Diệc, bởi vừa thấy người này, trong đầu cậu sẽ hiện ra hình ảnh Viên Diệp suy yếu nằm trên giường bệnh.

Nhưng Nghiêm Diệc cũng là bạn cậu, lần này cũng bởi vì cậu mà hắn bị liên lụy, vậy nên mặc dù Thương Mặc không muốn gặp thế nào, cậu vẫn phải áp chế cảm xúc, đi về phía Nghiêm Diệc.

Nghiêm Diệc thấy sắc mặt cậu không tồi, cũng không có vết thương ngoài da, nhưng nghĩ có thể có nội thương, vì vậy hỏi Thương Mặc: “Thương Mặc, anh không sao chứ? Tên Sở Hoài kia không làm vậy với anh phải không?”

Thương Mặc lắc đầu: “Tôi không sao, nhưng mà tại tôi mà cậu bị thương nặng như vậy, thật xin lỗi.”

“Xin lỗi cái gì chứ, Sở Hoài không vừa mắt tôi lâu rồi, chuyện hot search Weibo lần trước chính là do gã làm.” – Nghiêm Diệc nhớ tới Sở Hoài, tức giận đến mức khẽ cắn môi – “Không biết là tôi trêu vào gã ta lúc nào, thằng khốn này thế mà lại dám làm vậy với tôi.”

Thương Mặc sửng sốt, quả nhiên chuyện hot search khi ấy là do Sở Hoài làm. Nhưng theo lời Nghiêm Diệc thì hắn cũng đâu trêu vào gã, vậy vì sao Sở Hoài lại xuống tay với Nghiêm Diệc?

Điểm này trước đó khi suy đoán Thương Mặc đã nghĩ không thông, lúc ấy cậu còn tưởng mình đoán sai, giờ nghe Nghiêm Diệc nói vậy, suy nghĩ của cậu đã được xác nhận. Nhưng nếu cậu đoán đúng, vậy Sở Hoài xuống tay với Nghiêm Diệc ắt hẳn phải có nguyên nhân nhất định, Sở Hoài cũng không phải là kẻ vô duyên vô cớ đi bắt hai người, hay chỉ đơn thuần là gã không vừa mắt Nghiêm Diệc?

Thương Mặc lắc đầu, trong chuyện này nhất định có nguyên nhân gì đó, nhưng giờ cậu vẫn chưa biết, cần phải điều tra thêm. Cậu nói với Nghiêm Diệc: “Thủ đoạn của Sở Hoài rất nhiều, cậu nên cẩn thận hơn một chút, rất có khả năng gã sẽ ra tay với cậu thêm một lần nữa.”

Nghiêm Diệc gật đầu: “Tôi biết, chú tôi cũng đã cho vài người đến đây.”

Thương Mặc cũng gật đầu: “Vậy là tốt rồi. À, vết thương trên người cậu thế nào rồi?”

“Chỉ là vài vết thương nhỏ thôi, không việc gì.” – Nghiêm Diệc miễn cưỡng mỉm cười. Hắn hông thể biểu lộ vẻ đau đớn trước mặt Thương Mặc, nếu không sẽ rất mất mặt, tuy rằng thật sự rất đau.

Thương Mặc thấy miệng vết thương của hắn rất dữ tợn, quần áo bệnh nhân còn thấm máu, biết Nghiêm Diệc chỉ mạnh miệng, nhưng cậu cũng không vạch trần mà chỉ nói: “Đau hay không cũng phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu không miệng vết thương vỡ sẽ lại chảy máu.”

Nghiêm Diệc nghe vậy hơi rầu rĩ đáp: “Nắm trên giường một mình, không thấy anh rất chán, hơn nữa tôi còn phải trốn ra đây tìm anh đấy.”

Thương Mặc nhíu mày hỏi: “Trốn ra ngoài?”

Nghiêm Diệc gật đầu: “Đúng vậy, mẹ tôi vừa vào nhà vệ sinh, tôi lập tức chuồn ra đây. Nói cách khác, tôi không thể đến thăm anh đàng hoàng, vậy mà anh còn không qua thăm tôi…”

Nói đến câu cuối, Nghiêm Diệc còn ủy khuất nhìn Thương Mặc.

Thương Mặc không mở mắt, nói: “Cô chú đến thì cậu nên về phòng luôn đi, nếu không cô chú không thấy cậu sẽ rất sốt ruột.”

Nghiêm Diệc nhìn Thương Mặc ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn mình, còn giục mình về phòng, lập tức nhụt chí nói: “Được rồi, tôi về đây.”

Thương Mặc thấy hắn xoay người muốn đi, cậu mở miệng, không tự chủ được mà gọi: “Nghiêm Diệc…”

Nghiêm Diệc thấy cậu gọi, còn tưởng cậu thay đổi chủ ý để hắn ở lại, vì vậy cười hỏi: “Làm sao vậy?”

Khuôn mặt vốn dữ tợn vì nụ cười này mà dịu đi ít nhiều. Thương Mặc giật mình nhìn hắn, cuối cùng lắc đầu: “Không có gì đâu, cậu về đi.”

Chút hưng phấn kiêu ngạo của Nghiêm Diệc bị dập tắt toàn bộ. Hắn tủi thân thất vọng cắn môi, ủ rũ đi về phòng.

Kỳ thật, Thương Mặc muốn hỏi chuyện đêm ấy, cậu còn nhớ không.

Nhưng cậu đột nhiên phát hiện, nếu chuyện này được hỏi ra, cậu sợ sẽ phải nghe đáp án của Nghiêm Diệc.

Đây dù sao cũng là chuyện giữa Nghiêm Diệc và Viên Diệp, hai bên đều không vừa mắt nhau, cho dù Nghiêm Diệc nhớ rõ thì sao, hắn cũng đâu thể chịu trách nhiệm với Viên Diệp. Mà kể cả khi Nghiêm Diệc muốn chịu trách nhiệm, chưa chắc Viên Diệp đã đồng ý. Huống hồ đầu sỏ gây tội chân chính vốn là Sở Hoài, là gã bỏ thuốc khiến bọn họ không tỉnh táo nên mới xảy ra chuyện này. Xét đến cùng, Nghiêm Diệc cũng vô tội.

Hơn nữa, nhìn biểu tình kia của Nghiêm Diệc, xem ra là không nhớ rõ.

Không nhớ cũng tốt, nhớ rõ đôi khi lại rất phiền nhiễu.

Thương Mặc thở dài trở về phòng Viên Diệp. Cậu chưa ngồi được bao lâu đã nghe thấy tiếng đẩy cửa. Cậu quay sang nhìn, là Ngụy Minh.

Ngụy Minh nhìn Thương Mặc, sau đó quét ánh mắt khắp phòng, thấy bữa sáng vẫn đặt trên bàn chưa ăn, vì vậy nói với cậu: “Sao cậu chưa ăn sáng? Để tôi đi hâm lại cho cậu, nhân lúc còn nóng cậu ăn luôn nhé.”

Nói xong Ngụy Minh định bước qua lấy bữa sáng.

Thương Mặc lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của bác sĩ Ngụy nhưng tôi ăn không vào, không cần hâm lại đâu.”

Ngụy Minh cầm lấy bữa sáng, cười nói: “Không ăn sáng không tốt cho dạ dày đâu, cho dù ăn không vào cũng phải nghĩ cho thân thể của mình mà ăn mấy miếng đi.”

Thương Mặc vẫn lắc đầu: “Tôi biết ý tốt của bác sĩ Ngụy, nhưng tôi thật sự ăn không vào.”

Ngụy Mình nhìn Thương Mặc, thấy cậu vẫn đang nhìn Viên Diệp, trong mắt chất chứa lo lắng. Hắn biết cậu đang lo lắng quá nhiều, nuốt không trôi, vì vậy cũng không khuyên nữa: “À, tôi tìm được quyển sách kia rồi, lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu.”

Thương Mặc gật đầu nói cảm ơn.

Ngụy Minh mỉm cười: “Khách khí rồi.”

Thương Mặc nhìn Ngụy Minh, nói: “Để tôi đi theo anh lấy sách, anh bận như vậy mà còn phải mang sách qua đây thì thật đúng là làm phiền anh quá.”

Ngụy Minh nhìn Thương Mặc vài lần, cười đáp: “Được.”

Thương Mặc đi theo sau Ngụy Minh đến văn phòng. Ngụy Minh đưa sách mình vừa tìm được cho Thương Mặc rồi nhìn cậu, nói: “Được rồi, có chuyện gì muốn hỏi tôi?”

Thương Mặc cầm sách bằng hai tay, hỏi: “Ký ức của Nghiêm Diệc, có phải là… bị xóa sạch không?”

“Không.” – Ngụy Minh lắc đầu – “Phẫu thuật xóa kí ức quá nguy hiểm, cho dù cậu ấy muốn làm người nhà cũng không cho phép. Hơn nữa xóa kí ức cũng không thể chỉ xóa một đoạn.”

Thương Mặc nghe vậy cau mày hỏi: “Nghiêm Diệc yêu cầu làm phẫu thuật xóa kí ức?”

Ngụy Minh lại lắc đầu: “Không, tôi chỉ dùng cách đó để giải thích tính nguy hiểm của loại phẫu thuật này thôi.”

Thương Mặc nhìn Ngụy Minh thêm vài lần, cuối cùng nói: “Vâng, là do tôi hiểu lầm.”

Ngỵ Minh mỉm cười: “Không sao, nhưng không biết cậu ấy có biểu hiện gì bất thường mà cậu lại đến hỏi tôi chuyện này?”

“Vâng” – Thương Mặc đáp – “Dường như cậu ấy không nhớ rõ chuyện kia. Bằng không, với tính tình của cậu ấy, chuyện gì cũng viết lên mặt, nhưng khi nãy tôi gặp cậu ấy, trên mặt cậu ấy không có chút mất tự nhiên hay xấu hổ nào, thậm chí còn rất vui khi nhìn thấy tôi.”

Ngụy Minh trầm tư một lúc rồi nói: “Có khả năng là bản thân hắn trong tiềm thức không muốn nhớ tới đoạn kí ức này, hơn nữa Sở Hoài cho bọn họ dùng loại thuốc có tác dụng rất mạnh, loại thuốc này sẽ tạo thành thương tổn nhất định đối với họ, nếu nghiêm trọng còn có thể khiến ý thức hỗn loạn.”

Thương Mặc nghe vậy trầm mặc không đáp, cuối cùng cậu nói cảm ơn rồi cầm sách trở lại phòng bệnh của Nghiêm Diệc.

Không cần biết là nhớ rõ hay giả vờ không nhớ rõ, tác dụng của thuốc hay trong tiềm thức, Thương Mặc hiểu ý của Nghiêm Diệc chính là không muốn có bất kì sự tiếp xúc nào với Viên Diệp nữa.

Thương Mặc ôm sách về phòng, thấy Viên Diệp vẫn nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, lòng lại không kìm được mà nhói đau.

Cậu thở dài, ngồi xuống cạnh giường y, giúp Viên Diệp vén tóc mái, lại nhìn bạn mình thêm vài giây mới chậm rãi nói: “Cậu muốn ngủ đến bao giờ mới chịu tỉnh lại? Tớ rất nhớ cậu, muốn cùng ca hát với cậu, cùng cậu phát hành album, bước lên sân khấu cùng nhau biểu diễn.”

Nói xong, Thương Mặc nhìn Viên Diệp vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, thở dài một lần nữa nhìn quyển sách Ngụy Minh đưa cho mình.

Không biết bản thân đã đọc bao lâu, đến tận khi cổ mỏi nhừ Thương Mặc mới lấy điện thoại ra xem, hóa ra đã hơn mười hai giờ trưa, Viên Diệp vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc này Ngụy Minh cũng cầm đi vào, trên tay cầm dịch dinh dưỡng. Hắn nói: “Tôi sẽ truyền dịch cho cậu ấy để bảo đảm dưỡng chất cho cơ thể.”

Thương Mặc đứng bên cạnh nhìn Ngụy Mình truyền dịch cho Viên Diệp, mắt bỗng có chút cay.

Ngụy Minh làm xong bèn nói với Thương Mặc: “Cậu ra ngoài ăn chút gì đi, trong bệnh viện cũng có cơm hộp đấy. Sáng nay cậu đã không ăn, nếu trưa cũng không ăn nữa thì không chịu được đâu.”

Lúc này, cửa được đẩy ra một lần nữa, là Kiều Lẫm mang đồ ăn tới.

Thương Mặc thấp giọng gọi một tiếng Kiều Lẫm, anh nhẹ giọng đáp rồi nhìn lướt qua bữa sáng mình mang tới vẫn chưa được đụng vào. Kiều Lẫm đưa đồ ăn cho cậu, nói: “Ăn trước đi.”

Thương Mặc nhận lấy, rũ mắt không đáp.

Từ khi Kiều Lẫm bước vào, ánh mắt của Ngụy Minh đã luôn hướng về phía anh. Hắn mỉm cười hỏi: “Anh ăn chưa?”

Nghe vậy, Kiều Lẫm quay sang nhìn Ngụy Minh, không trả lời câu hỏi của hắn mà nói: “Tôi tìm cậu có việc, chúng ta tới văn phòng của cậu nói chuyện đi.”

Ngụy Minh gật đầu.

Kiều Lẫm lại quay sang nhìn Thương Mặc, nói: “Cậu ăn cơm trước đi, tôi ra ngoài có việc, lúc nữa sẽ về.”

Thương Mặc nhẹ giọng vâng một tiếng.

Hai người kia đi rồi, Thương Mặc nhìn Viên Diệp thêm một lần nữa, sau đó mở đồ ăn Kiều Lẫm mang tới, ăn vài miếng.

Sau khi đến văn phòng, Kiều Lẫm trực tiếp hỏi Ngụy Minh: “Bệnh tình của Viên Diệp rốt cuộc là sao?”

Ngụy Minh thấy vậy, biết không nói thật Kiều Lẫm chắc chắn sẽ không bỏ qua, vì vậy trước ánh nhìn của anh mở miệng đáp: “Nếu Viên Diệp có thể tỉnh lại trong ba ngày thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như không tỉnh lại, khả năng thành người thực vật là rất cao.”

Kiều Lẫm nghe vậy sững sờ đứng im. Lưng anh bỗng toát mồ hôi lạnh ngắt. Anh cố gắng tỉnh táo lại, hỏi Ngụy Minh: “Tỉ lệ cậu ấy tỉnh lại là bao nhiêu?”

Ngụy Minh lắc đầu: “Ba mươi phần trăm.”

Ba mươi phần trăm, còn chưa đến một nửa nữa. Kiều Lẫm xiết chặt tay, không nói.

Hết chương 64.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương