Thương Mặc chưa ăn bữa sáng đã rời khỏi nhà Đỗ Thác, Giản Anh được giao nhiệm vụ đưa cậu đến bệnh viện. Vì lo cho thương thế của Viên Diệp cậu nên không từ chối lời đề nghị đưa đi của Giản Anh, dù sao nhà Đỗ Thác cũng ở nơi khá xa xôi, phải đi xe một thời gian mới tới.

Khi Thương Mặc tới bệnh viện, Ngụy Minh nói Nghiêm Diệc đã tỉnh nhưng Viên Diệp thì chưa.

Thương Mặc không trả lời, trong mắt không thể che dấu được nỗi lo.

Ngụy Minh nói tiếp: “Có lẽ tâm lý bị kích thích nên ý thức không chịu tỉnh lại.”

Hơi thở của Thương Mặc đặc quánh lại. Cậu trầm mặc một lúc rồi nói: “Vậy vết thương trên người Diệp tử sao rồi?”

Ngụy Minh nhìn Thương Mặc, nói: “Chỗ đó dù sao cũng là nơi tư mật, bị thương rất sâu, không thể nào lành nhanh như vậy được, nhưng chỉ cần dưỡng thương một thời gian thân thể sẽ tốt lên, còn tâm lý thì… chỉ sợ khó mà lành được.”

Thương Mặc cắn môi: “Bác sĩ Ngụy vẫn thấy nên mời bác sĩ tâm lý giúp Diệp tử phải không?”

“Tôi vốn cho là nếu tìm bác sĩ tâm lý, Viên Diệp sẽ dễ dàng thoát khỏi bóng ma, nhưng nếu đúng như cậu đã nói, nếu Viên Diệp không muốn người khác biết, nội tâm cậu ấy sẽ càng chống cự chuyện có bác sĩ tâm lý đến tư vấn.” – Ngụy Minh nhăn mày – “Đến lúc ấy, rất có thể sẽ gây nên tình trạng phản tác dụng, vậy thì thật là không xong.”

Thương Mặc ngẩn người một lúc mới nói được: “Nếu là một người thân thiết điều trị cho cậu ấy thì sao?”

Ngụy Minh đáp: “Người thân đương nhiên là rất tốt, nhưng người ấy có biết điều trị tâm lý không?”

Thương Mặc lắc đầu: “Không, nhưng tôi muốn thử xem sao.”

“Cậu sao?” – Ngụy Minh nhìn Thương Mặc, cuối cùng cũng hiểu cậu nói muốn thử là có ý gì. Hắn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Cậu là người thân thiết nhất với cậu ấy, cậu ấy sẽ ít đề phòng cậu hơn. Tôi sẽ tìm cho cậu một cuốn sách về vấn đề này, cậu hãy nghiên cứu rồi thử trị liệu, trong lúc Viên Diệp chưa tỉnh thì hãy tâm sự về chuyện của hai người để gợi lên ham muốn tỉnh lại của cậu ấy là được.”

Thương Mặc gật đầu.

“Kể nhiều về những chuyện vui ấy, đừng kể những chuyện khiến cậu ấy thêm đau buồn.”

“Vâng.”

Ngụy Minh do dự một lúc, cuối cùng mới lên tiếng: “Dạo này Kiều Lẫm thế nào rồi?”

Thương Mặc ngẩn người, nhớ ra mình còn chưa nói chuyện này cho Kiều Lẫm biết, việc tập luyện mấy ngày này chắc chắn không thể thực hiện. Sau đó, cậu lại nhớ đến lần nằm viện trước đây, không khí giữa Kiều Lẫm và Ngụy Minh rất kì quái, vì vậy đáp: “Gần đây Kiều Lẫm rất bận.”

Ngụy Minh đương nhiên biết Kiều Lẫm rất bận, bởi hắn thường đứng dưới cổng công ti Thiên Vũ chờ anh, lần nào cũng phải chờ đến mười một mười hai giờ đêm đối phương mới mệt mỏi rời công ti.

Mỗi lần nhìn thấy hắn, mặt Kiều Lẫm đều rất lãnh đạm khiến trong lòng Ngụy Minh khó chịu vô cùng.

Giờ Thương Mặc đang lo cho Viên Diệp, thấy Ngụy Minh không còn chuyện gì nữa bèn đi về phòng bệnh của y. Vừa bước đến cửa, cậu lại nhớ ra phải báo cho Kiều Lẫm một tiếng, vì vậy liền gọi cho anh.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói pha chút mỏi mệt của Kiều Lẫm: “Thương Mặc à?”

Thương Mặc nói: “Vâng, Kiều Lẫm, mấy ngày này em với Diệp tử không thể đi tập, em gọi để báo cho anh một tiếng.”

Kiều Lẫm nghe vậy cau mày hỏi: “Sao vậy? Vì sao không đi tập?”

“Giờ Diệp tử đang nằm viện, em lo cậu ấy chỉ có một mình.” – Thương Mặc không nói vì sao Viên Diệp lại nằm viện, cậu cảm thấy chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước đi của Kiều Lẫm: “Ở bệnh viện nào? Phòng bao nhiêu? Bệnh tình của Viên Diệp giờ thế nào rồi?”

Sau khi Thương Mặc nói tên bệnh viện và số phòng, cậu rõ ràng cảm giác được bước chân của Kiều Lẫm dừng lại trong chớp mắt. Thương Mặc lập tức nói: “Giờ Diệp tử vẫn chưa tỉnh lại, cần tĩnh dưỡng thêm vài ngày.”

Bên kia lại khôi phục tiếng bước chân: “Tôi qua luôn đây. Cậu ăn sáng chưa?”

Thương Mặc lắc đầu: “Ăn không vào.”

Kiều Lẫm chỉ nói tôi mang bữa sáng cho cậu rồi cúp máy.

Thương Mặc tắt điện thoại rồi mới đi vào phòng bệnh của Viên Diệp, ngồi xuống cạnh giường bệnh.

Cậu nhìn khuôn mặt trắng bệch của y, nhịn không được nắm chặt tay, nói: “Diệp tử, cậu có nhớ không, ban đầu chúng ta chỉ mang tâm lý thử cho biết mà tham gia cuộc thi ca hát kia, không ngờ lại được vào vòng loại. Sau khi vào vòng loại đêm nào cậu cũng lôi kéo tớ tập hát, cuối cùng đạt được mong muốn vào đến bán kết. Vào đến bán kết rồi, cậu tăng cường luyện tập, còn tớ không muốn đi sớm về khuya như vậy. Tớ nghĩ dù sao đây cũng chỉ là một cuộc thi, cần gì phải tự làm khó mình. Giờ nghĩ lại mới thấy khi đó tớ đúng thật là không có chí tiến thủ. Cuối cùng vẫn là nhờ có cậu nhìn không nổi, phải nói với tớ rằng nếu đã vào đến đây, vậy thì thi đấu đi, đừng để bản thân phải tiếc nuối.”

“Cậu còn nói với tớ rất nhiều, tớ biết cậu thật sự muốn giành giải, cũng muốn chúng ta được hoạt động như một nhóm nhạc. Nếu tớ không cố gắng sẽ kéo chân sau của cậu, hơn nữa nói thế nào thì cậu cũng là một người anh, một người bạn tốt của tớ, tớ không muốn thấy cậu có điều tiếc nuối, vậy nên cuối cùng tớ đã luyện tập với cậu.”

“Sau đó không biết làm sao mà tớ cũng bị gợi lên ý chí chiến đấu, tớ muốn vào top 3, muốn giành giải. Chúng ta thuận lợi tiến vào chung kết. Trận đấu ấy chúng ta vừa mạnh mẽ vừa liều mạng, cuối cùng cầm được giải ba, cho dù là giải ba nhưng chúng ta lại được hoan nghênh hơn cả quán quân và á quân, vậy nên mới kí được hợp đồng với công ti Thiên Vũ.”

“Chặng đường ấy thật ra rất thuận buồm xuôi gió, đến bây giờ, chúng ta đã ra được album, mở một buổi biểu diễn, có fans riêng. Giờ ngồi nghĩ lại mới thấy, nếu ngày ấy chúng ta không tham gia cuộc thi, tớ không nghe cậu gắng sức thi đấu, có phải chúng ta cũng sẽ bôn ba đi tìm việc làm không?”

“Thật ra tìm việc cũng không xấu, tuy tiền lương không nhiều như bây giờ, nhưng dù sao cũng…”

Dù sao cũng an toàn hơn nhiều!

Nói đến đây, Thương Mặc không nói nữa.

Thương Mặc định nói sang chuyện khác, lại nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra. Cậu quay lại nhìn, thấy Kiều Lẫm cầm bữa sáng đang đóng cửa đi về phía cậu.

Kiều Lẫm đưa bữa sáng cho Thương Mặc, sau nhìn Viên Diệp nằm trên giường bệnh, thấy sắc mặt y trắng bệch, nhìn qua thật sự là suy yếu, không nhịn được nhíu mày nói với Thương Mặc: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Thương Mặc biết Kiều Lẫm muốn hỏi vì sao Viên Diệp bị thương. Hai mắt cậu tối sầm đặt bữa sáng lên bàn rồi theo anh ra ngoài.

Hai người đến một góc khuất, Kiều Lẫm mới bình tĩnh hỏi: “Viên Diệp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại như vậy?”

Thương Mặc mím môi rồi đáp: “Cậu ấy gặp tai nạn…”

Cậu không muốn nói ra nguyên nhân thật sự, cho dù là Kiều Lẫm, cậu cũng không muốn cho anh biết.

Bởi một khi Viên Diệp biết Kiều Lẫm cũng biết chuyện, chỉ sợ sau này y cũng sẽ cực kì không muốn gặp cả anh. Bọn họ kí hợp đồng năm năm với Thiên Vũ, Kiều Lẫm lại là người đại diện, hầu như ngày nào cũng phải gặp.

Kiều Lẫm thâm trầm nhìn Thương Mặc, vài giây sau mới nói: “Nếu thật sự là tai nạn thì giờ đã sớm lên các trang báo, vậy nên không phải là tai nạn. Mặt khác, có thể hại Viên Diệp thành bộ dạng như vậy, nhất định phải là người có bối cảnh cực kỳ lớn, người này là Đỗ Thác hay Sở Hoài?”

Thương Mặc nghe vậy cả người cứng đờ, cậu biết mình không thể gạt được nữa, vì vậy rũ mắt nói: “Là Sở Hoài.”

Sắc mặt Kiều Lẫm lạnh đi, bối cảnh của Sở Hoài như vậy, ai mà có thể đụng tới, chỉ có thể cắn răng nuốt vào mà thôi. Nhưng vấn đề là vì sao gã lại chĩa mũi dùi về Viên Diệp?

Anh nâng mắt nhìn Thương Mặc, hỏi: “Gã ta không phải đang theo đuổi cậu sao, vì sao lại khiến Viên Diệp bị thương như vậy?”

Thương Mặc lắc đầu: “Gã ta không theo đuổi em. Còn về Viên Diệp, Sở Hoài vì muốn uy hiếp em, vậy nên mới…”

Kiều Lẫm ngẩn ra, mãi mới hỏi được: “Uy hiếp?”

Thương Mặc gật đầu: “Vâng.”

Hai mắt Kiều Lẫm tối sầm, Sở Hoài quả thực tâm tình bất định giống như lời đồn. Anh hỏi: “Gã ta uy hiếp cậu cái gì?”

Thương Mặc lắc đầu không nói.

Kiều Lẫm thấy vậy, nghĩ rằng Sở Hoài ép cậu làm chuyện bỉ ổi, vì vậy cũng không hỏi nữa. Anh chuyển hướng câu chuyện: “Thế Đỗ tổng đâu? Anh ta không giúp cậu sao?”

Thương Mặc vừa nghe thấy hai chữ Đỗ tổng cả người đã cứng đờ. Cậu nói: “Anh ta có giúp, nhưng giờ em với Đỗ tổng đã không còn bất kì quan hệ gì, anh ta nói sẽ không đến quấy rầy em nữa, em cũng không muốn nghe về anh ta, vậy nên hi vọng sau này Kiều Lẫm đừng nói chuyện của anh ta trước mặt em.”

Kiều Lẫm nhăn mày, nhất thời không biết nói gì. Chỉ trong vòng một ngày, đầu tiên là Viên Diệp bị thương, sau là Thương Mặc tuyên bố cậu với Đỗ Thác sau này không có bất cứ quan hệ nào. Bỗng chốc anh cảm thấy thật sự chấn động, phải bình tĩnh một chút mới có thể mở miệng: “Trong lúc này phủi sạch quan hệ với Đỗ tổng thật sự không hề sáng suốt. Bên Sở Hoài chắc chắn sẽ còn tiếp tục hành động. Không có Đỗ tổng bảo hộ, cậu với Viên Diệp chỉ sợ khó có thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí, quan trọng hơn còn là vì sự an toàn của các cậu nữa.”

Thương Mặc rũ mắt không đáp, cậu thật sự không muốn dây dưa chút nào với Đỗ Thác nữa. Tất cả những chuyện này đều phát sinh bởi vì Sở Hoài hiểu lầm cậu là người yêu Đỗ Thác, vậy nên gã mới xuống tay với cậu và những người bên cạnh cậu. Nếu còn ở bên cạnh hắn, chỉ sợ thủ đoạn của Sở Hoài mới càng ác độc.

Hơn nữa lời yêu của Đỗ Thác thì có thể duy trì trong bao lâu? Nếu cứ chờ đến khi hắn lại vứt cậu vào tay Sở Hoài một lần nữa, chỉ sợ khi ấy muốn khóc cũng không kịp.

Hiện tại Đỗ Thác nói sẽ cho người bảo vệ cậu và Viên Diệp, như vậy tại phương diện an toàn ít nhiều đã được bảo đảm. Hơn nữa cậu và Đỗ Thác không còn ở cạnh nhau, Sở Hoài theo dõi một thời gian sẽ biết hắn cùng lắm chỉ vui đùa với cậu một chút, lực uy hiếp của cậu với Đỗ Thác không lớn, chuyện bắt cậu đi lấy sổ sách quả thực là thiên phương dạ đàm*. Đến lúc ấy, cuộc sống của cậu sẽ dần yên bình.

Thiên phương dạ đàm: Mơ mộng hão huyền.

Nguồn: https://leosansutu.wordpress.com/%E2%80%A2cum-tu-bon-chu%E2%80%A2/

Thương Mặc đã đánh giá quá thấp khả năng quan sát của Sở Hoài, cuối cùng vẫn gây ra đại họa, nhưng tất nhiên, đó là chuyện của sau này.

Hai người quay về phòng bệnh, Viên Diệp vẫn chưa tỉnh lại. Kiều Lẫm nhìn mà thở dài, công việc của anh bề bộn, không thể ở bệnh viện quá lâu, vì vậy bèn đi ra chuẩn bị về công ti.

Anh vừa ra đến cửa đã thấy Ngụy Minh khoác áo blouse trắng đứng một bên, thoạt nhìn có lẽ là đã đợi được một lúc.

Kiều Lẫm đóng cửa lại, đối mặt với đôi mắt của Ngụy Minh. Hắn khẽ mỉm cười với anh, Kiều Lẫm cảm thấy trong lòng có một mảnh mềm mại.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Kiều Lẫm hỏi chuyện của Viên Diệp, Ngụy Minh chỉ nói bệnh tình không quá nghiêm trọng, bảo anh yên tâm chứ không nói cụ thể bệnh của Viên Diệp, sợ anh lo lắng.

Ngụy Minh đưa Kiều Lẫm đến cửa bệnh viện rồi dừng lại, chỉ đứng đó nhìn anh lên xe, dần biến mất hỏi tầm mắt của mình. Sau đó, hắn cong cong khóe môi, chuẩn bị xoay người trở vào, lại vô tình liếc thấy một bóng đen. Hai mắt Ngụy Minh lấp lóe, cuối cùng vẫn xoay người bước đi, sợ bứt dây động rừng.

Hết chương 62.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương