Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha
-
Chương 46: Tinh linh
Thương Mặc sửng sốt, nhất thời nói cũng không nên lời. Cậu cho rằng với tính tình không được tự nhiên của Nghiêm Diệc, nhất định là sẽ không bao giờ nói những lời này trước mặt cậu. Vậy nên khi nghe được, nhất thời đầu óc Thương Mặc có chút trì độn.
Nghiêm Diệc thấy cậu không nói chuyện, nghĩ là Thương Mặc đang do dự, vì vậy tăng âm lượng: “Ừ, tôi đây là… thích anh. Anh kết giao với tôi đi, tôi sẽ chăm sóc anh. Chuyện hot search Weibo trước đây đã được giải quyết, vậy nên giờ anh có thể yên tâm kết giao với tôi.”
Câu nói này đã khiến Thương Mặc hồi thần. Cậu lắc đầu, tâm tình phức tạp nói: “Nghiêm Diệc, tôi chỉ coi cậu là bạn, sau này cũng sẽ chỉ là bạn, chuyện kết giao này không có khả năng. Nếu cậu đồng ý, về sau chúng ta vẫn còn có thể là bạn bè. Hơn nữa cậu vừa mới thoát được chuyện hot search Weibo, giờ lại hẹn hò đồng tính, chỉ sợ không quá một ngày sẽ lại được lên hot search. Vậy nên Nghiêm Diệc, đôi khi cậu cần thành thục hơn một chút, trước khi làm việc cần tính toán kĩ hơn một chút.”
“Bạn bè?” – Nghiêm Diệc nhìn Thương Mặc, không nghĩ rằng đối phương sẽ từ chối mình, bởi ngày đó trong thang máy, ánh mắt và động tác của Thương Mặc khiến hắn cho rằng cậu cũng có cảm tình với hắn.
Nghiêm Diệc nhíu mày không vui nói: “Nhưng tôi không muốn làm bạn với anh, hơn nữa chúng ta hẹn hò sẽ giúp anh đối phó với Đỗ Thác, tin đồn anh với Đỗ Thác sẽ dần sụp đổ…”
“Nghiêm Diệc!” – Thương Mặc ngắt lời – “Đỗ Thác không phải là người cậu có thể đối phó. Thủ đoạn của anh ta vừa nhiều lại vừa tàn nhẫn, cậu có chỗ nào là đối thủ của anh ta, thậm chí còn sợ sẽ có thể liên lụy đến cả người đứng sau cậu.”
“Sao anh biết tôi không đối phó được hắn? Chưa thử làm sao biết không được!” – Nghiêm Diệc không rõ trong lòng có cảm giác gì nữa. Trước đây khi chú hắn nói hắn không phải đối thủ của Đỗ Thác, hắn đã rất khó chịu, giờ đến Thương Mặc cũng nói vậy, hắn lại càng không thích.”
“Bởi vì tôi đã từng kết giao với anh ta, tôi hiểu thủ đoạn của anh ta.” – Thương Mặc mệt mỏi đáp. Kì thật câu không muốn nói ra những lời như vậy, bởi lời vừa nói ra sẽ khiến cậu nhớ lại những chuyện đời trước, nhưng nếu không nói chỉ sợ không thuyết phục được Nghiêm Diệc.
“Nhưng mà anh cũng đâu biết thủ đoạn của tôi?” – Nghiêm Diệc hất cằm.
Thương Mặc nhìn hắn, mấp máy môi, cuối cùng vẫn quyết định nói: “Cậu ngay cả chuyện hot search Weibo cũng phải xử lí nhiều ngày như vậy thì còn có thể có thủ đoạn gì đáng bàn nữa?”
Nghiêm Diệc đen mặt đáp: “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Thương Mặc, anh đánh giá Đỗ Thác quá cao.”
“Chuyện ngoài ý muốn mới có thể đánh giá được năng lực xử lí của cậu!” – Thương Mặc lắc đầu – “Hơn nữa, không phải là tôi đánh giá anh ta cao, mà là thế lực của anh ta thật sự rất mạnh.”
Nghiêm Diệc không đáp, không khí giữa hai người thoáng ngưng trọng.
Ngay khi Thương Mặc cho rằng Nghiêm Diệc sẽ không nói gì nữa, hắn lại lên tiếng: “Không quản là anh ta có mạnh hay không, chỉ cần biết là trong chuyện tình cảm này, cho dù Đỗ Thác có mạnh bao nhiêu, anh cũng không thích anh ta đúng không?”
Thương Mặc ngẩn người, sau gật đầu: “Phải, nhưng mà…”
“Đừng nói nhưng mà. Tôi không sợ anh ta, cho dù tôi không đối phó lại, anh ta cũng đâu thể làm gì được tôi. Cùng lắm là không thể lăn lộn trong cái giới này nữa. Vậy nên Thương Mặc ạ, anh hãy nghĩ kĩ một chút, kết giao với tôi có thể giúp anh thoát khỏi tên đó đấy…”
“Nghiêm Diệc, tôi không thích cậu, vậy nên sẽ không vì muốn thoát khỏi Đỗ Thác mà hẹn hò với cậu. Hơn nữa kết giao với cậu cũng chưa chắc giúp tôi thoát được anh ta, không những thế còn khiến cậu lâm vào bùn lầy, hủy cả sự nghiệp lẫn tiền đồ.” – Thương Mặc đứng dậy, cởi áo trả lại cho Nghiêm Diệc – “Tôi nghĩ cậu cần về nhà ngủ một giấc rồi quên chuyện hôm nay đi. Cuối cùng, cảm ơn cậu vì chiếc áo.”
Nghiêm Diệc không nhận lại áo, mặt hắn lộ ra thần sắc không vui. Khoảnh khắc nghe thấy Thương Mặc nói không thích mình, Nghiêm Diệc cảm thấy trong lòng truyền đến một cảm giác đau đớn thật xa lạ, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng trải qua cảm giác nào như thế.
Thương Mặc thấy hắn không nhận bèn đặt áo lên bàn rồi xoay người rời đi.
Vừa rồi cậu ăn nói rất tuyệt tình, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội làm bạn với Nghiêm Diệc nữa.
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nếu thật sự vì mình mà Nghiêm Diệc phải rơi vào vũng bùn với Đỗ Thác, cuối cùng phải hủy cả tiền đồ, cậu cũng sẽ không bao giờ thanh thản.
*
Vài ngày sau, Thương Mặc nhận được điện thoại của Hứa Ý, anh báo cho cậu biết mấy ngày nữa sẽ có một buổi họp báo lúc ba giờ chiều, bảo cậu nhớ đến đúng giờ.
Thương Mặc vừa cúp điện thoại đã thấy Viên Diệp bưng hoa quả đứng trước cửa, y gõ cửa, mỉm cười nói: “Ăn chút hoa quả đi.”
Thương Mặc vỗ vào chỗ bên giường, ý bảo y đến ngồi rồi nói với Viên Diệp: “Diệp tử càng ngày càng khiến tớ tan chảy nha!”
Viên Diệp đi đến ngồi cạnh cậu, đưa hoa quả trong tay cho Thương Mặc rồi nghi hoặc hỏi: “Tiền lương đâu?”
Thương Mặc lấy một quả nho trong rổ hoa quả thả vào miệng, vừa ăn vừa đáp: “Tấm lòng tớ là phần thưởng còn gì, ui, nho ngọt quá.”
Viên Diệp đỏ mặt, bản thân cũng ngắt một chùm nhỏ ăn thử, cuối cùng vừa ăn mặt đã nhăn tít lại, Thương Mặc thấy vậy lập tức cười ha ha.
Kì thật nho rất chua!
Viên Diệp trừng mắt nhìn người đang cười đến suýt thì nằm sấp ở trên giường, dúi rổ hoa quả vào tay Thương Mặc rồi lập tức bỏ đi, để lại Thương Mặc vừa cười vừa gọi với theo: “Diệp tử, đừng đi ~”
*
Buổi họp báo ngày hôm ấy, hiển nhiên là Thương Mặc vẫn phải gặp Nghiêm Diệc. Sắc mặt Nghiêm Diệc không hề tốt, vốn dĩ trước đây đã luôn lạnh như băng, mà giờ đã lạnh như băng còn thêm chút thâm trầm, trong mắt lóe lên ánh sáng có thể đông chết người khiến các phóng viên muốn phỏng vấn hắn đều đứng chôn chân tại chỗ không dám nhúc nhích.
Trong buổi họp báo, Hứa Ý vẫn là người đứng lên nói trước, sau đó từng người mới lần lượt giới thiệu rồi mới đến phần phỏng vấn của phóng viên.
Sau khi phỏng vấn Hứa Ý một vài vấn đề, một phóng viên bỗng hỏi Nghiêm Diệc chuyện hắn tỏ thải độ ở đoàn phim có phải sự thật hay không, buổi họp báo đang sôi nổi nháy mắt trầm hẳn xuống. Nghiêm Diệc lạnh mặt lườm phóng viên nọ, lạnh nhạt đáp: “Trên mạng đã có chân tướng, mời các vị tự tìm đọc.”
Thương Mặc ngồi bên cạnh vì câu trả lời này mà toát mồ hôi lạnh. Trả lời như vậy nhất định là muốn đắc tội phóng viên, phen này nếu xử lí không tốt mà bị viết linh tinh thì nguy to.
Cũng may là Hứa Ý lên tiếng giải vây kịp thời: “Chuyện này chỉ là vu khống. Trong quá trình quay phim tôi chưa từng thấy Nghiêm Diệc cáu kính hay tỏ ra nghiêm khắc thái quá. Ngược lại, cậu ấy luôn lặng lẽ giúp đỡ mọi người. Có một lần trợ lý của Thương Mặc có việc không thể đến, Nghiêm Diệc đã nhắn trợ lý của mình hỗ trợ cả Thương Mặc. Vậy nên không hề có chuyện Nghiêm Diệc tỏ thái độ.”
Phóng viên kia vẫn chưa chịu từ bỏ: “Vậy tấm ảnh lan truyền trên mạng trước đây rốt cuộc là sao?”
Hứa Ý cười đáp: “Chỉ bằng một bức ảnh đã nói một người đang cáu kỉnh có lẽ có chút qua loa rồi. Hơn nữa, Nghiêm Diệc luôn mặt không đổi sắc, hầu như không ai chụp được ảnh cậu ấy cười, như vậy cũng đâu thể nói lúc nào Nghiêm Diệc cũng đang tỏ ra cáu kỉnh.”
Phóng viên kia không tiếp tục hỏi nữa. Hứa Ý rõ ràng là đang che chở cho diễn viên trong đoàn làm phim của mình. Tuy rằng Hứa Ý là người hiền lành, nhưng vẫn không nên chống đối thêm nữa thì hơn.
Không khí của buổi họp báo lại trở về vẻ bình thản như trước.
Kết thúc buổi họp báo, Hứa Ý tìm Nghiêm Diệc nói chuyện, đại khái là khối nước giải trí này rất sâu, ngàn vạn lần không nên đắc tội với phóng viên, nếu không sẽ phải nhận kết cục xấu.
Sự kiện tuyên truyền tiếp theo còn cách rất lâu, giờ Thương Mặc lại có thể dùng toàn bộ tinh lực của mình cho việc viết nhạc.
Mấy ngày nay, cậu với Viên Diệp mỗi người viết một bài, nhưng Thương Mặc vẫn chưa hài lòng với sản phẩm của mình. Sau khi trở về, cậu bèn bắt tay vào chỉnh sửa, sửa đến khi vừa mắt mới thôi.
Kì thật chuyện viết nhạc này cũng cần cảm giác. Nếu cảm giác đến, lời ca sẽ tuôn trào như suối, cảm giác không tới, cho dù nhà người có vò đầu bứt tai đến đâu cũng không làm nên chuyện gì.
Tình huống của Thương Mặc là thế này: Trước đây cậu viết nhạc vẫn không được thuận lợi cho lắm, lần nào viết cũng có chút trúc trắc, sau đó vào một buổi tối, cậu vừa cơm nước xong, mơ màng đi vào phòng, bỗng nhiên có một cảm giác thật khó hiểu, cứ như vậy mà nhanh chóng viết xong một ca khúc, hơn nữa chất lượng của ca khúc này còn thượng thừa hơn bài hát trước viết trong mười ngày rất nhiều.
Có bước đột phá này, Thương Mặc sáng tác ngày càng thuận buồm xuôi gió, nhưng ở phương diện vũ đạo, cậu vẫn thật sự mệt lòng.
Thương Mặc tổng kết, cậu thật sự không hề có năng khiếu vũ đạo!
Thời gian vội vàng trôi qua, đảo mắt đã qua thêm một tháng nữa, thời tiết cũng dần chuyển lạnh.
Thương Mặc và Viên Diệp đã hoàn thành một nửa số bài hát, cả hai cũng đã hoàn thành huấn luyện vũ đạo cơ bản, chỉ chờ biên đạo bố trí vũ đạo cho bọn họ.
Hôm nay, sau khi Thương Mặc và Viên Diệp luyện tập xong bèn đến nhà hàng bên cạnh ăn cơm. Sau khi ăn xong đang muốn tính tiền lại nhận được thông báo hóa đơn đã được thanh toán, hơn nữa nhân viên lễ tân còn lấy ra một bó hoa hồng lớn đưa cho Thương Mặc.
Thương Mặc choáng váng, nếu không phải vì trang giấy bên trong đóa hoa, cậu sẽ nghĩ rằng nhân viên lễ tân này là fan của cậu.
Bên trong giấy viết: chúc em vui vẻ, tinh linh nhỏ của tôi.
Thương Mặc nổi da gà, tinh linh nhỏ… Đến fans cũng chỉ gọi cậu là Mặc Mặc.
Nhưng nói tóm lại thì hoa này là do ai tặng đây? Thương Mặc không biết, nhưng cậu biết đây không phải là của Đỗ Thác. Đỗ Thác sẽ không gọi cậu là tinh linh nhỏ, hơn nữa sẽ không dùng phương pháp ác tục như vậy… Cũng sẽ không phải là của Nghiêm Diệc, từ sau bữa cơm hôm đó cậu với Nghiêm Diệc không còn liên hệ gì nữa. Với tính tình của Nghiêm Diệc hẳn là sẽ không làm chuyện thế này đâu.
Vậy rốt cuộc là ai tặng?
Bản thân Thương Mặc cũng không biết.
Kì quái là từ ngày đó cho dù cậu có đi nhà hàng nào ăn cơm cũng sẽ nhận được thông báo đã có người thanh toán, tiếp theo sẽ nhận được một bó hoa hồng. Nếu Thương Mặc và Viên Diệp quyết định về nhà tự nấu cơm thì trong lúc nấu ăn sẽ thấy có tiếng chuông cửa, vừa mở cửa sẽ lại nhận được một bó hoa.
Thương Mặc ngẩn người nhìn bó hoa rồi gọi điện cho Kiều Lẫm báo cho anh biết chuyện này. Kiều Lẫm nói mình sẽ cho người điều tra, dặn cậu trong khoảng thời gian này tốt nhất không nên ra ngoài, sợ người nọ là fan cuồng của Thương Mặc, có thể gây chuyện không hay cho cậu.
Thương Mặc gật đầu đáp ứng, nhưng nghĩ thế nào vẫn cảm thấy không đúng.
Đêm hôm ấy, Thương Mặc nhận được một cuộc gọi từ số lạ, điện thoại vừa kết nối, một giọng đàn ông truyền đến:
“Tinh linh nhỏ của tôi, em có thích hoa không?”
Lời tác giả:
Đỗ tổng: Dám ở dưới mắt ta tặng hoa cho Mặc Mặc, quả nhiên là sống không kiên nhẫn.
Mặc Mặc: Tôi không thích hoa, có thể tặng socola không?
Tác giả:…
Hết chương 46.
Nghiêm Diệc thấy cậu không nói chuyện, nghĩ là Thương Mặc đang do dự, vì vậy tăng âm lượng: “Ừ, tôi đây là… thích anh. Anh kết giao với tôi đi, tôi sẽ chăm sóc anh. Chuyện hot search Weibo trước đây đã được giải quyết, vậy nên giờ anh có thể yên tâm kết giao với tôi.”
Câu nói này đã khiến Thương Mặc hồi thần. Cậu lắc đầu, tâm tình phức tạp nói: “Nghiêm Diệc, tôi chỉ coi cậu là bạn, sau này cũng sẽ chỉ là bạn, chuyện kết giao này không có khả năng. Nếu cậu đồng ý, về sau chúng ta vẫn còn có thể là bạn bè. Hơn nữa cậu vừa mới thoát được chuyện hot search Weibo, giờ lại hẹn hò đồng tính, chỉ sợ không quá một ngày sẽ lại được lên hot search. Vậy nên Nghiêm Diệc, đôi khi cậu cần thành thục hơn một chút, trước khi làm việc cần tính toán kĩ hơn một chút.”
“Bạn bè?” – Nghiêm Diệc nhìn Thương Mặc, không nghĩ rằng đối phương sẽ từ chối mình, bởi ngày đó trong thang máy, ánh mắt và động tác của Thương Mặc khiến hắn cho rằng cậu cũng có cảm tình với hắn.
Nghiêm Diệc nhíu mày không vui nói: “Nhưng tôi không muốn làm bạn với anh, hơn nữa chúng ta hẹn hò sẽ giúp anh đối phó với Đỗ Thác, tin đồn anh với Đỗ Thác sẽ dần sụp đổ…”
“Nghiêm Diệc!” – Thương Mặc ngắt lời – “Đỗ Thác không phải là người cậu có thể đối phó. Thủ đoạn của anh ta vừa nhiều lại vừa tàn nhẫn, cậu có chỗ nào là đối thủ của anh ta, thậm chí còn sợ sẽ có thể liên lụy đến cả người đứng sau cậu.”
“Sao anh biết tôi không đối phó được hắn? Chưa thử làm sao biết không được!” – Nghiêm Diệc không rõ trong lòng có cảm giác gì nữa. Trước đây khi chú hắn nói hắn không phải đối thủ của Đỗ Thác, hắn đã rất khó chịu, giờ đến Thương Mặc cũng nói vậy, hắn lại càng không thích.”
“Bởi vì tôi đã từng kết giao với anh ta, tôi hiểu thủ đoạn của anh ta.” – Thương Mặc mệt mỏi đáp. Kì thật câu không muốn nói ra những lời như vậy, bởi lời vừa nói ra sẽ khiến cậu nhớ lại những chuyện đời trước, nhưng nếu không nói chỉ sợ không thuyết phục được Nghiêm Diệc.
“Nhưng mà anh cũng đâu biết thủ đoạn của tôi?” – Nghiêm Diệc hất cằm.
Thương Mặc nhìn hắn, mấp máy môi, cuối cùng vẫn quyết định nói: “Cậu ngay cả chuyện hot search Weibo cũng phải xử lí nhiều ngày như vậy thì còn có thể có thủ đoạn gì đáng bàn nữa?”
Nghiêm Diệc đen mặt đáp: “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Thương Mặc, anh đánh giá Đỗ Thác quá cao.”
“Chuyện ngoài ý muốn mới có thể đánh giá được năng lực xử lí của cậu!” – Thương Mặc lắc đầu – “Hơn nữa, không phải là tôi đánh giá anh ta cao, mà là thế lực của anh ta thật sự rất mạnh.”
Nghiêm Diệc không đáp, không khí giữa hai người thoáng ngưng trọng.
Ngay khi Thương Mặc cho rằng Nghiêm Diệc sẽ không nói gì nữa, hắn lại lên tiếng: “Không quản là anh ta có mạnh hay không, chỉ cần biết là trong chuyện tình cảm này, cho dù Đỗ Thác có mạnh bao nhiêu, anh cũng không thích anh ta đúng không?”
Thương Mặc ngẩn người, sau gật đầu: “Phải, nhưng mà…”
“Đừng nói nhưng mà. Tôi không sợ anh ta, cho dù tôi không đối phó lại, anh ta cũng đâu thể làm gì được tôi. Cùng lắm là không thể lăn lộn trong cái giới này nữa. Vậy nên Thương Mặc ạ, anh hãy nghĩ kĩ một chút, kết giao với tôi có thể giúp anh thoát khỏi tên đó đấy…”
“Nghiêm Diệc, tôi không thích cậu, vậy nên sẽ không vì muốn thoát khỏi Đỗ Thác mà hẹn hò với cậu. Hơn nữa kết giao với cậu cũng chưa chắc giúp tôi thoát được anh ta, không những thế còn khiến cậu lâm vào bùn lầy, hủy cả sự nghiệp lẫn tiền đồ.” – Thương Mặc đứng dậy, cởi áo trả lại cho Nghiêm Diệc – “Tôi nghĩ cậu cần về nhà ngủ một giấc rồi quên chuyện hôm nay đi. Cuối cùng, cảm ơn cậu vì chiếc áo.”
Nghiêm Diệc không nhận lại áo, mặt hắn lộ ra thần sắc không vui. Khoảnh khắc nghe thấy Thương Mặc nói không thích mình, Nghiêm Diệc cảm thấy trong lòng truyền đến một cảm giác đau đớn thật xa lạ, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng trải qua cảm giác nào như thế.
Thương Mặc thấy hắn không nhận bèn đặt áo lên bàn rồi xoay người rời đi.
Vừa rồi cậu ăn nói rất tuyệt tình, chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội làm bạn với Nghiêm Diệc nữa.
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nếu thật sự vì mình mà Nghiêm Diệc phải rơi vào vũng bùn với Đỗ Thác, cuối cùng phải hủy cả tiền đồ, cậu cũng sẽ không bao giờ thanh thản.
*
Vài ngày sau, Thương Mặc nhận được điện thoại của Hứa Ý, anh báo cho cậu biết mấy ngày nữa sẽ có một buổi họp báo lúc ba giờ chiều, bảo cậu nhớ đến đúng giờ.
Thương Mặc vừa cúp điện thoại đã thấy Viên Diệp bưng hoa quả đứng trước cửa, y gõ cửa, mỉm cười nói: “Ăn chút hoa quả đi.”
Thương Mặc vỗ vào chỗ bên giường, ý bảo y đến ngồi rồi nói với Viên Diệp: “Diệp tử càng ngày càng khiến tớ tan chảy nha!”
Viên Diệp đi đến ngồi cạnh cậu, đưa hoa quả trong tay cho Thương Mặc rồi nghi hoặc hỏi: “Tiền lương đâu?”
Thương Mặc lấy một quả nho trong rổ hoa quả thả vào miệng, vừa ăn vừa đáp: “Tấm lòng tớ là phần thưởng còn gì, ui, nho ngọt quá.”
Viên Diệp đỏ mặt, bản thân cũng ngắt một chùm nhỏ ăn thử, cuối cùng vừa ăn mặt đã nhăn tít lại, Thương Mặc thấy vậy lập tức cười ha ha.
Kì thật nho rất chua!
Viên Diệp trừng mắt nhìn người đang cười đến suýt thì nằm sấp ở trên giường, dúi rổ hoa quả vào tay Thương Mặc rồi lập tức bỏ đi, để lại Thương Mặc vừa cười vừa gọi với theo: “Diệp tử, đừng đi ~”
*
Buổi họp báo ngày hôm ấy, hiển nhiên là Thương Mặc vẫn phải gặp Nghiêm Diệc. Sắc mặt Nghiêm Diệc không hề tốt, vốn dĩ trước đây đã luôn lạnh như băng, mà giờ đã lạnh như băng còn thêm chút thâm trầm, trong mắt lóe lên ánh sáng có thể đông chết người khiến các phóng viên muốn phỏng vấn hắn đều đứng chôn chân tại chỗ không dám nhúc nhích.
Trong buổi họp báo, Hứa Ý vẫn là người đứng lên nói trước, sau đó từng người mới lần lượt giới thiệu rồi mới đến phần phỏng vấn của phóng viên.
Sau khi phỏng vấn Hứa Ý một vài vấn đề, một phóng viên bỗng hỏi Nghiêm Diệc chuyện hắn tỏ thải độ ở đoàn phim có phải sự thật hay không, buổi họp báo đang sôi nổi nháy mắt trầm hẳn xuống. Nghiêm Diệc lạnh mặt lườm phóng viên nọ, lạnh nhạt đáp: “Trên mạng đã có chân tướng, mời các vị tự tìm đọc.”
Thương Mặc ngồi bên cạnh vì câu trả lời này mà toát mồ hôi lạnh. Trả lời như vậy nhất định là muốn đắc tội phóng viên, phen này nếu xử lí không tốt mà bị viết linh tinh thì nguy to.
Cũng may là Hứa Ý lên tiếng giải vây kịp thời: “Chuyện này chỉ là vu khống. Trong quá trình quay phim tôi chưa từng thấy Nghiêm Diệc cáu kính hay tỏ ra nghiêm khắc thái quá. Ngược lại, cậu ấy luôn lặng lẽ giúp đỡ mọi người. Có một lần trợ lý của Thương Mặc có việc không thể đến, Nghiêm Diệc đã nhắn trợ lý của mình hỗ trợ cả Thương Mặc. Vậy nên không hề có chuyện Nghiêm Diệc tỏ thái độ.”
Phóng viên kia vẫn chưa chịu từ bỏ: “Vậy tấm ảnh lan truyền trên mạng trước đây rốt cuộc là sao?”
Hứa Ý cười đáp: “Chỉ bằng một bức ảnh đã nói một người đang cáu kỉnh có lẽ có chút qua loa rồi. Hơn nữa, Nghiêm Diệc luôn mặt không đổi sắc, hầu như không ai chụp được ảnh cậu ấy cười, như vậy cũng đâu thể nói lúc nào Nghiêm Diệc cũng đang tỏ ra cáu kỉnh.”
Phóng viên kia không tiếp tục hỏi nữa. Hứa Ý rõ ràng là đang che chở cho diễn viên trong đoàn làm phim của mình. Tuy rằng Hứa Ý là người hiền lành, nhưng vẫn không nên chống đối thêm nữa thì hơn.
Không khí của buổi họp báo lại trở về vẻ bình thản như trước.
Kết thúc buổi họp báo, Hứa Ý tìm Nghiêm Diệc nói chuyện, đại khái là khối nước giải trí này rất sâu, ngàn vạn lần không nên đắc tội với phóng viên, nếu không sẽ phải nhận kết cục xấu.
Sự kiện tuyên truyền tiếp theo còn cách rất lâu, giờ Thương Mặc lại có thể dùng toàn bộ tinh lực của mình cho việc viết nhạc.
Mấy ngày nay, cậu với Viên Diệp mỗi người viết một bài, nhưng Thương Mặc vẫn chưa hài lòng với sản phẩm của mình. Sau khi trở về, cậu bèn bắt tay vào chỉnh sửa, sửa đến khi vừa mắt mới thôi.
Kì thật chuyện viết nhạc này cũng cần cảm giác. Nếu cảm giác đến, lời ca sẽ tuôn trào như suối, cảm giác không tới, cho dù nhà người có vò đầu bứt tai đến đâu cũng không làm nên chuyện gì.
Tình huống của Thương Mặc là thế này: Trước đây cậu viết nhạc vẫn không được thuận lợi cho lắm, lần nào viết cũng có chút trúc trắc, sau đó vào một buổi tối, cậu vừa cơm nước xong, mơ màng đi vào phòng, bỗng nhiên có một cảm giác thật khó hiểu, cứ như vậy mà nhanh chóng viết xong một ca khúc, hơn nữa chất lượng của ca khúc này còn thượng thừa hơn bài hát trước viết trong mười ngày rất nhiều.
Có bước đột phá này, Thương Mặc sáng tác ngày càng thuận buồm xuôi gió, nhưng ở phương diện vũ đạo, cậu vẫn thật sự mệt lòng.
Thương Mặc tổng kết, cậu thật sự không hề có năng khiếu vũ đạo!
Thời gian vội vàng trôi qua, đảo mắt đã qua thêm một tháng nữa, thời tiết cũng dần chuyển lạnh.
Thương Mặc và Viên Diệp đã hoàn thành một nửa số bài hát, cả hai cũng đã hoàn thành huấn luyện vũ đạo cơ bản, chỉ chờ biên đạo bố trí vũ đạo cho bọn họ.
Hôm nay, sau khi Thương Mặc và Viên Diệp luyện tập xong bèn đến nhà hàng bên cạnh ăn cơm. Sau khi ăn xong đang muốn tính tiền lại nhận được thông báo hóa đơn đã được thanh toán, hơn nữa nhân viên lễ tân còn lấy ra một bó hoa hồng lớn đưa cho Thương Mặc.
Thương Mặc choáng váng, nếu không phải vì trang giấy bên trong đóa hoa, cậu sẽ nghĩ rằng nhân viên lễ tân này là fan của cậu.
Bên trong giấy viết: chúc em vui vẻ, tinh linh nhỏ của tôi.
Thương Mặc nổi da gà, tinh linh nhỏ… Đến fans cũng chỉ gọi cậu là Mặc Mặc.
Nhưng nói tóm lại thì hoa này là do ai tặng đây? Thương Mặc không biết, nhưng cậu biết đây không phải là của Đỗ Thác. Đỗ Thác sẽ không gọi cậu là tinh linh nhỏ, hơn nữa sẽ không dùng phương pháp ác tục như vậy… Cũng sẽ không phải là của Nghiêm Diệc, từ sau bữa cơm hôm đó cậu với Nghiêm Diệc không còn liên hệ gì nữa. Với tính tình của Nghiêm Diệc hẳn là sẽ không làm chuyện thế này đâu.
Vậy rốt cuộc là ai tặng?
Bản thân Thương Mặc cũng không biết.
Kì quái là từ ngày đó cho dù cậu có đi nhà hàng nào ăn cơm cũng sẽ nhận được thông báo đã có người thanh toán, tiếp theo sẽ nhận được một bó hoa hồng. Nếu Thương Mặc và Viên Diệp quyết định về nhà tự nấu cơm thì trong lúc nấu ăn sẽ thấy có tiếng chuông cửa, vừa mở cửa sẽ lại nhận được một bó hoa.
Thương Mặc ngẩn người nhìn bó hoa rồi gọi điện cho Kiều Lẫm báo cho anh biết chuyện này. Kiều Lẫm nói mình sẽ cho người điều tra, dặn cậu trong khoảng thời gian này tốt nhất không nên ra ngoài, sợ người nọ là fan cuồng của Thương Mặc, có thể gây chuyện không hay cho cậu.
Thương Mặc gật đầu đáp ứng, nhưng nghĩ thế nào vẫn cảm thấy không đúng.
Đêm hôm ấy, Thương Mặc nhận được một cuộc gọi từ số lạ, điện thoại vừa kết nối, một giọng đàn ông truyền đến:
“Tinh linh nhỏ của tôi, em có thích hoa không?”
Lời tác giả:
Đỗ tổng: Dám ở dưới mắt ta tặng hoa cho Mặc Mặc, quả nhiên là sống không kiên nhẫn.
Mặc Mặc: Tôi không thích hoa, có thể tặng socola không?
Tác giả:…
Hết chương 46.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook