Thương Mặc nghỉ ngơi ở nhà vài ngày rồi cùng Viên Diệp bắt đầu bàn bạc cho album mới. Bởi vì chuyện quay phim, tên bài hát chủ đề còn chưa có chứ đừng nói đến lời ca hay âm nhạc.

Hai người suy nghĩ rất lâu, còn gọi điện cho Kiều Lẫm mới đi đến cái tên cuối cùng: Phấn đấu!

Kì thật đối với chủ đề này, cả hai đều không biết gì. Dù sao từ trước đến nay các bài hát hai người hát hay những bài hát Viên Diệp viết đều là tình ca. Nhưng nếu cứ mãi hát tình ca, cả hai sẽ gây nhàm chán, không thể phát triển thêm. Vì suy xét đến điểm này mà bọn họ mới đổi chủ đề.

Album mới lần này đối với cả hai là một thử thách to lớn. Đầu tiên là ca khúc chủ đề khác, vậy nên ca từ và nhạc cũng phải đổi phong cách, tiếp theo là Thương Mặc cũng muốn tham gia vào quá trình sản xuất, cuối cùng là ngoại trừ chuyện này, hai người còn phải đến công ti học vũ đạo cơ bản, chờ sau khi sản xuất hết các bài hát, giáo viên sẽ biên tập vũ đạo, lúc ấy lại càng cần tăng cường luyện tập. Có thể nói, album lần này có ý nghĩa bao nhiêu thì thử thách lại to lớn bấy nhiêu.

Ở trong nhà viết nhạc vài ngày, Kiều Lẫm bèn nhắn bọn họ ngày mai đến công ti gặp giáo viên vũ đạo để bắt đầu học tập.

Ngày hôm sau, Thương Mặc và Viên Diệp đến công ti, thời gian học vũ đạo là từ chín giờ đến mười một giờ sáng, giáo viên là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi tên là Lâm Đạt, thoạt nhìn thì rất hiền lành, vậy nhưng khi dạy hai người lại nghiêm khắc vô cùng.

Đây đều là lần đầu tiên cả hai học nhảy. Hơn nữa giờ hai người cũng đã mười chín tuổi, độ mềm dẻo của thân thể không còn bao nhiêu, ngay từ động tác ép chân căn bản, bọn họ đã cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.

Hai giờ huấn luyện đối với Thương Mặc và Viên Diệp đều như khổ hình nhưng không ai có tâm tư trốn tránh. Ai cũng biết đây là nhập môn, nếu không học cẩn thận, chỉ sợ về sau vào vũ đạo cụ thể sẽ càng tốn sức.

Kết thúc buổi tập, ai cũng thấy chân như nhũn ra.

Kiều Lẫm cũng đến xem, thấy hai người học tập gian nan bèn nói: “Về nghỉ ngơi sớm đi, nhớ  tự mát xa thường xuyên đấy.”

Thương Mặc và Viên Diệp gật đầu, ba người vừa nói vừa đi đến thang máy.

Kiều Lẫm lại nói tiếp với Thương Mặc: “Thương Mặc, không lâu nữa cậu sẽ phải đi quảng bá phim cùng Hứa Ý, bên cạnh các buổi họp báo sẽ có một vài chương trình truyền hình, cậu nhớ chuẩn bị cẩn thận. À, lát nữa tôi sẽ gửi lịch trình cho cậu.”

Thương Mặc cười đáp: “Em sẽ chuẩn bị cẩn thận, còn lịch trình không phải gửi cho em đâu, đạo diễn đã gửi rồi.”

Kiều Lẫm nghe vậy nhìn Thương Mặc, nói: “Vậy là tốt rồi, cậu cứ theo lịch trình mà chuẩn bị, có gì không hiểu thì gọi cho tôi, hoặc ngày nào đến huấn luyện thì qua hỏi tôi.”

Thương Mặc gật đầu.

Lúc này, cửa thang máy cũng đã mở, ba người chuẩn bị bước vào, kết quả lại thấy trong thang máy đã có người đứng sẵn là Nghiêm Diệc và Trần Mộc!

Lúc này Thương Mặc mới nhớ đến chuyện buổi trưa hôm ấy gọi cho Nghiêm Diệc một cuộc mà hắn không nghe máy, cậu cũng không gọi thêm, không biết giờ trong lòng Nghiêm Diệc đã coi thường cậu đến mức nào.

Thương Mặc sờ mũi theo Kiều Lẫm vào thang máy, cố gắng cách xa Nghiêm Diệc một chút.

Kiều Lẫm mỉm cười chào hỏi với hai người kia: “Anh Trần, Nghiêm Diệc, hai người cũng đi ăn trưa à?”

Trần Mộc gật đầu cười với Kiều Lẫm: “Đúng vậy, giờ đã hơn mười một giờ, hai người định ăn ở đâu.”

“Nhà hàng bên cạnh thôi.”

Kiều Lẫm và Trần Mộc tán gẫu đến sung sướng, còn bên này, Thương Mặc nhỏ giọng chào hỏi với Nghiêm Diệc lại bị đối phương đen mặt không thèm nhìn.

Cậu lén vươn tay giật nhẹ vạt áo Nghiêm Diệc. Hắn không kéo vạt áo lại, nhưng đầu vẫn quay ngoắt sang một bên.

Thương Mặc thấy thế liền biết người này chỉ đang làm mình làm mẩy, vì vậy bèn yên tâm.

Từ sau đêm cậu cùng Nghiêm Diệc uống rượu rồi hắn thổ lộ với cậu, cả hai chưa từng liên hệ. Thương Mặc thử đặt mình vào vị trí của Nghiêm Diệc mà suy nghĩ, chắc chắn hắn cho là cậu đang tức giận không để ý đến hắn. Mà tính tình Nghiêm Diệc lại rất cổ quái, mấy hôm nay khẳng định hờn dỗi không nhẹ. Thương Mặc vừa nghĩ đã thấy buồn cười, chuyện tình cảm này cậu nên tìm thời gian nói chuyện với Nghiêm Diệc một chút, tránh cho sau này đến bạn bè còn không thể làm được.

Vừa nghĩ đến đây thì cửa thang máy cũng đã mở, mọi người ùa ra đi ăn trưa.

Kiều Lẫm dẫn Thương Mặc đến nhà hàng sát vách công ti, cũng chính là nơi lần trước cậu mời Viên Diệp ăn cơm. Đến trước cửa nhà hàng Thương Mặc còn ngẩn người, cậu lắc đầu thở dài, hi vọng sẽ không đụng phải Đỗ Thác thêm lần nữa ở đây.

May mắn là lần này không gặp phải Đỗ Thác. Sau khi ăn xong, Kiều Lẫm về công ti, còn Thương Mặc và Viên Diệp về nhà, nghỉ trưa một lúc rồi bắt đầu viết nhạc.

Vài ngày trôi qua, ngày nào Thương Mặc cũng bận rộn tập luyện vũ đạo rồi viết nhạc, thật sự không có thời gian bận tâm đến những chuyện khác, ngay cả việc tìm thời gian nói chuyện với Nghiêm Diệc cũng bị cậu ném ra sau đầu.

Nhưng Nghiêm Diệc lại là người không kiềm chế hơn được nữa. Hắn chủ động gọi cho Thương Mặc hẹn ăn cơm tại nhà hàng Lệ Đô.

Thương Mặc nghĩ có thể nhân cơ hội này nói chuyện rõ ràng với Nghiêm Diệc bèn đáp ứng, thời gian hẹn là tám giờ tối. Buổi sáng cả hai đều bận quá, không tìm đâu ra thời gian vừa ăn vừa nói chuyện, vậy nên phải hẹn vào buổi tối.

Nhưng mà nhà hàng Lệ Đô… Ầy… Lần sau vẫn nên bảo Nghiêm Diệc đổi địa điểm thì hơn.

Khi Thương Mặc đến Nghiêm Diệc vẫn chưa tới. Cậu ngồi vào chỗ hắn đã nhắn trước, nhàn rồi không có việc gì làm bèn lướt Weibo trên điện thoại. Lúc này Thương Mặc mới nhớ ra đã lâu cậu không để ý đến chuyện bài đăng hot search của Nghiêm Diệc, vì vậy bèn ấn xem, quả nhiên, bảng hot search đã không còn tin tức tiêu cực của Nghiêm Diệc.

Bỗng nhiên, một giọng nữ quen thuộc truyền đến: “Thương Mặc? Em cũng đến đây ăn à?”

Thương Mặc nhanh chóng ngẩng đầu, thấy Liễu Vận mặc một bộ quần áo màu tím đang mỉm cười nhìn mình.

Cậu mỉm cười chào Liễu Vận: “Chào chị Liễu. Khéo quá, chị cũng tới đây ăn tối sao?”

Đối với Liễu Vận, Thương Mặc chỉ có thể đối đãi như đối đãi với Đỗ Thác, điều này luôn khiến cậu cảm thấy người phụ nữ này cũng rất đáng thương.

Liễu Vận vuốt tóc, tươi sáng nói: “Đúng là khéo thật, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau ở đây.”

Thương Mặc gật đầu, chính xác là lần thứ hai, chỉ là lần đầu ngẫm lại thực sự có chút xấu hổ.

“Cậu…” – Hai mắt Liễu Vận gắt gao nhìn Thương Mặc, do dự một lúc mới mở miệng – “Đến cùng anh ta sao?”

Thương Mặc sửng sốt. Cậu tất nhiên biết “anh ta” trong lời Liễu Vận là ai, chỉ là Thương Mặc không nghĩ tới sau khi Liễu Vận chia tay Đỗ Thác, thậm chí là sau khi phá thai vẫn còn có thể duy trì một chút tình cảm với hắn. Đỗ Thác nợ quá nhiều người!

Thương Mặc lắc đầu: “Em đến ăn tối với Nghiêm Diệc”

Cậu vừa nói xong cũng có thể cảm thấy Liễu Vận nhẹ nhàng thở ra.

Quả nhiên cũng là một người đáng thương. Hai mắt Thương Mặc tối sầm.

Lúc này, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da tiến tới, kéo lấy eo Liễu Vận. Gã khẽ nhướn mày rậm, khóe môi khẽ cong lên một nét cười mà nói với Liễu Vận: “Để tôi phải đi tìm, em nói xem, nên phạt em thế nào đây?”

Thương Mặc nhìn người đàn ông nọ, vội vàng hít vào một hơi lạnh, tay nắm chặt di động cũng run bần bật

Liễu Vận nở nụ cười mị hoặc với người đàn ông nọ, nũng nịu nói: “Sao anh có thể phạt người ta được chứ ~”

Tay người đàn ông kia vẫn tiếp tục sờ soạng trên lưng Liễu Vận vài lần nữa mới quay sang Thương Mặc hỏi: “Tất nhiên là không muốn phạt em rồi, nhưng mà cậu bé này là ai đây? Đừng nói với tôi đây là tình nhân của em nha. Em mà nói như vậy là tôi sẽ phạt em thật đấy.”

Liễu Vận dậm chân, cong môi: “Sao có thể, cậu ấy là ca sĩ cùng công ti với em, em coi như là đàn chị của cậu ấy, thấy cậu ấy ở đây nên đến chào hỏi thôi.”

“Ra là vậy” – Khóe môi người đàn ông nọ cuồn cuộn cong lên, hai mắt nhìn chằm chằm Thương Mặc đang cúi đầu – “Trước hết tôi tin tưởng em.”

“Được rồi, chúng ta đi ăn thôi, em hơi đói.” – Sáng nay Liễu Vận đi ghi hình, bận rộn nên vẫn chưa ăn uống tử tế, hơn nữa vừa đến đây gọi món xong thì lại đi vệ sinh, trở về lại gặp Thương Mặc, vậy nên bây giờ đói đến sắp xỉu rồi.

“Được, đi thôi.” – Người đàn ông nọ cười nói – “Đói bụng ai cũng không thể đói bụng bảo bối của tôi được.”

“Tạm biệt Thương Mặc, hẹn gặp lại nha.” – Liễu Vận vẫy tay tạm biệt cậu.

Thương Mặc miễn cưỡng giữ vững tinh thần vẫy tay lại với Liễu Vận. Nàng đi rồi, cả người cậu vẫn còn run rẩy trên ghế, đến tận khi Nghiêm Diệc đến gọi vài tiếng cậu vẫn không nghe thấy.

Nghiêm Diệc thấy sắc mặt của Thương Mặc không tốt bèn đi qua đưa tay lên trán của cậu sờ thử, nhưng động tác này cũng đã khiến Thương Mặc giật mình, cậu vội vàng đưa tay gạt tay Nghiêm Diệc ra khỏi trán.

Mặc dù bị gạt tay khiến Nghiêm Diệc có chút buồn bực, nhưng sắc mặt Thương Mặc lúc này trắng bệch quá mức, hơn nữa cả người vẫn đang run rẩy nên Nghiêm Diệc vẫn lo lắng nhiều hơn: “Anh sao vậy? Sao sắc mặt lại kém thế này? Nếu không để tôi đưa anh đến bệnh viện trước nhé.”

Thương Mặc lắc đầu: “Tôi không sao, cậu gọi món trước đi, tôi chỉ nhiễm lạnh chút thôi, đợi dòng khí lạnh này đi qua là được.

Nghiêm Diệc nhìn cậu, sau đó đi ra ngoài. Mấy phút sau, hắn quay lại, trên tay là một chiếc áo khoác vẫn chưa xé mác.

Hắn khoác áo cho Thương Mặc rồi nói: “Anh mặc áo vào cho ấm, lát nữa uống chút canh cho ấm bụng có lẽ là sẽ tốt hơn.”

Thương Mặc cảm kích cười với hắn.

Hai người bắt đầu gọi đồ ăn. Một lát sau, canh được bưng lên, Nghiêm Diệc giúp Thương Mặc lấy canh, đưa đến trước mặt cậu. Thương Mặc nhận lấy uống mấy ngụm, dạ dày quả thực có chút thoải mái hơn, thân thể cũng bớt run rẩy.

Nghiêm Diệc nhìn cậu, trái tim phập phồng bây giờ mới chậm rãi bình ổn, song trên mặt lại không bộc lộ điều gì: “Sau này phải chú ý giữ ấm cơ thể, đừng để chuyện như vậy xảy ra nữa.”

Thương Mặc thấy biểu cảm của hắn như mấy ông cụ, lời nói ra cũng không khác mấy ông già là bao bèn bật cười, sau thấy Nghiêm Diệc phóng ánh mắt không mấy thiện ý đến mới nhanh chóng cúi đầu uống canh nhằm che dấu nụ cười.

Ngay khi hai người đã ăn đến lửng dạ, Thương Mặc không một chút phòng bị nhận được “thông báo” của Nghiêm Diệc.

Hắn nói: “Thương Mặc, sau này để tôi chăm sóc anh đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương