Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha
-
Chương 40: Nghiệt duyên
Thương Mặc chắc chắn là sẽ không đi, cho dù trong lòng có chút gợn sóng cũng không thay đổi được gì.
Nghiêm Diệc đứng cạnh cậu nên có thể nghe rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện. Hắn định đưa tay giật điện thoại, nhưng chưa kịp làm thì cậu đã thẳng thắn cúp máy, sau đó chặn số rồi đưa điện thoại cho Mạt Tề.
Mạt Tề nhận điện thoại, đặt vào trong túi.
Ba người có thể cảm nhận Thương Mặc giờ có chút khác. Mặc dù cậu đã cúp điện thoại song bàn tay vẫn không ngừng run rẩy.
Bọn họ không biết chuyện kiếp trước kiếp này, vậy nên cũng không thể hiểu được tâm tình của Thương Mặc lúc này, quyết tuyệt mà đớn đau.
Thương Mặc vốn không muốn giữa mình và Đỗ Thác sẽ có khúc mắc nào nữa, giờ bị mảng máu kia kích thích, cậu lại càng không muốn.
Cậu không muốn nhìn thấy màu đỏ như vậy, bởi nó sẽ khiến cậu nhớ tới đời trước, Thương Mặc trốn từ trong phòng của ác ma kia ra ngoài, một lòng chỉ nghĩ đến chạy trốn. Cậu không quan tâm đến những bụi gai xung quanh đang cứa rách quần áo và da thịt, chỉ giống như con cá khát vọng biển xanh, dùng hết sức lực chạy về phía trước. Nhưng vô ích, Thương Mặc bị một súng bắn thẳng vào lưng. Cậu theo quán tính tiến lên vài bước, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Cho dù có muốn đứng dậy bước tiếp như thế nào Thương Mặc cũng không thể nhúc nhích. Sau cùng, cậu chỉ có thể nằm im trên mặt đất, nhìn máu dưới thân ngày càng nhiều, nhuộm đỏ cả bùn đất lầy lội.
Khoảnh khắc ấy, Thương Mặc nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất cũng coi như là giải thoát.
Nhưng cũng vào phút giây ấy, nước mắt từ khóe mắt cậu lại lặng lẽ rơi xuống, trong mắt chỉ còn thất vọng và phẫn hận. Thương Mặc nghĩ, hóa ra, yêu một người lại có thể đớn đau đến như vậy, có thể khổ sở như vậy, có thể… hối hận đến như vậy.
Nếu có thể dự đoán được kết cục ngày hôm nay, Thương Mặc nguyện cả đời không nếm vị ngọt ái tình do người kia ban tặng, như vậy sẽ không rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục thế này, cho dù lòng đau như cắt cũng không sao hết.
Vậy nên sau khi sống lại, Thương Mặc đã tự nói với chính mình, sự dịu dàng của người này đều chỉ là nhất thời, thoáng qua như mây khói, cậu nhất định phải rời khỏi Đỗ Thác. Chỉ là không ngờ người này cũng sống lại, hơn nữa còn tiếp tục dùng bộ dạng ôn nhu để nói yêu cậu. Bản thân Thương Mặc khi nghe được lời yêu ấy chỉ còn cảm thấy buồn cười, vậy nên khi nhìn thấy mảng màu đỏ kia nhảy nhót trước mặt, cậu đã nghĩ cả đời này cậu và hắn không còn dính líu gì đến nhau mới là tốt nhất.
Đỗ Thác lại không nghĩ vậy. Hắn thấy trời mưa mà Thương Mặc không về phòng ngay, còn ở lại giúp đỡ dọn thiết bị. Nước mưa làm ướt cả mặt lẫn quần áo của cậu khiến Đỗ Thác nhìn mà đau lòng, vậy nên hắn chạy đến muốn bê giúp để Thương Mặc có thể về sớm, tránh bị mưa làm cảm mạo. Nhưng không ngờ khi chỉ còn cách cậu mấy bước chân, hắn thấy một thiết bị đang mạnh mẽ rơi xuống đầu Thương Mặc. Trong lòng Đỗ Thác lúc ẩy chỉ có một suy nghĩ, cho dù thế nào cũng không thể để Thương Mặc bị thương.
Vậy nên hắn bèn ôm lấy cậu, dùng thân thể mình đỡ chiếc máy quay to lớn kia.
Khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt mênh mang của người trong ngực, trong lòng Đỗ Thác không hiểu sau lại nổi lên một mảnh an tâm. Hắn nghĩ đời trước bản thân đã không thể ở bên cạnh bảo vệ cậu thật tốt, thậm chí còn làm ra nhiều chuyện thương tổn Mặc Mặc, nhưng giờ cuối cùng hắn cũng đã có thể làm được một chuyện bảo vệ cậu.
Cho dù là dùng thân thể của mình, cho dù thân thể phải hứng chịu đau đớn, nhưng chỉ cần nhìn thấy Thương Mặc lông tóc vô tổn, Đỗ Thác cảm thấy cái gì cũng đáng giá!
Cuối cùng, phải đến khi được Giản Anh cõng vào trong xe, mí mắt nặng trịch của Đỗ Thác mới có thể khép lại.
Thẳng đến lúc tỉnh lại, nhìn thấy vách tường trắng và chăn trên người, Đỗ Thác mới nhớ được chuyện đã xảy ra.
Giản Anh đứng bên cạnh thấy tổng tài nhà mình đã tỉnh, vội vàng lo lắng đi qua gọi: “Đỗ tổng.”
Đỗ Thác khoát tay, ý bảo gã nâng mình dậy, sau mới hỏi Giản Anh: “Mặc Mặc thế nào? Có bị cảm không?”
Giản Anh không biết phải nói sao, trước đó gã đã gọi điện mong Thương Mặc đến thăm Đỗ Thác, nhưng bị đối phương không một lời nào mà cúp máy. Cho dù trước đây Đỗ Thác coi cậu ta là thế thân, nhưng giờ rõ ràng là hắn thật sự yêu Thương Mặc, thậm chí còn giúp cậu ta chắn một chiếc máy quay to lớn. Vậy mà Thương Mặc đâu, tới liếc mắt Đỗ Thác một cái cũng không chịu!
Tổng tài nhà mình thì sao? Vừa tỉnh lại câu đầu tiên đã hỏi đến cậu ta. Giản Anh có chút đau lòng cho tổng tài nhà mình phải dãi nắng dầm mưa. Đường đường là tổng tài tập đoàn Đỗ thị nào từng phải chịu nhiều ủy khuất như thế!
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt Giản Anh cũng không dám biểu lộ điều gì. Tổng tài nhà mình vì người ta còn không quản đến an nguy của bản thân, nếu mình nói ra chắc chắn sẽ phải cuốn gói ngay lập tức, vì vậy gã chỉ đơn giản nói: “Vẫn chưa biết, nhưng Thương thiếu gia có lẽ sẽ không bị cảm đâu. Cậu ấy không dính quá nhiều nước mưa.”
Đỗ Thác nghe vậy, nói: “Lát nữa cậu về đoàn phim xem thế nào, mang thêm một ít thuốc cảm cho cậu ấy, tránh chuyện Mặc Mặc thật sự bị cảm mà không có thuốc uống.”
Giản Anh gật đầu: “Vâng.”
Đỗ Thác nhìn bốn phía, biết đây là bệnh viện. Hắn hỏi: “Tôi nằm bao lâu rồi?”
“Bốn tiếng.”
Đỗ Thác nhíu mày. Chỉ bị một chiếc máy quay đập vào lưng, sao lại hôn mê lâu như vậy!
Trong lòng đột nhiên nhớ tới điều gì, trên mặt Đỗ Thác có chút chờ đợi. Hắn hỏi: “Mặc Mặc em ấy có gọi điện đến không?”
Giản Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút căng thẳng. Gã thở dài rồi lắc đầu.
Trong mắt Đỗ Thác hiện ra một tia thất vọng. Hắn đè nén nỗi buồn trong lòng, nói với Giản Anh: “Đi làm thủ tục xuất viện cho tôi đi, mua luôn chút thuốc cảm nữa.”
Giản Anh biết với tính tình của tổng tài của mình, một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi. Cũng may là hắn không bị thương quá nặng, tuy rằng chảy rất nhiều máu nhưng cũng không bị tổn thương đến nội tạng.
Làm thủ tục xuất viện xong, hai người vừa ra cửa đã thấy mưa vẫn còn nặng hạt, không có dấu hiệu nào cho thấy sắp ngớt. Đỗ Thác nghĩ rằng mưa lớn như thế, Hứa Ý chắc chắn sẽ dừng quay phim, vì vậy bảo Giản Anh lái xe về khách sạn.
Đỗ Thác vừa về khách sạn bèn ngay lập tức đi đến phòng Thương Mặc. Hắn vừa gõ, cửa đã nhanh chóng mở ra. Khóe môi Đỗ Thác cũng theo đó mà cong lên, nhưng nhìn thấy người mở cửa, sắc mặt hắn lại lập tức biến trầm: “Mày là ai? Vì sao lại ở trong phòng Mặc Mặc?”
Người nọ không biết Đỗ Thác, hơn nữa còn phản cảm với ngữ khí của hắn nên mắng câu bệnh thần kinh rồi mạnh mẽ đóng cửa.
Nhưng lại bị một bàn tay của Đỗ Thác giữ lại.
Hắn tiếp tục lạnh mặt hỏi: “Nói! Vì sao mày lại ở trong phòng Mặc Mặc?”
Người nọ thấy hắn thái độ ác liệt, vì vậy cũng tức giận đáp: “Tôi không biết Mặc Mặc nào hết. Sáng nay tôi vừa nhận phòng, khi đó phòng này là phòng trống.”
Đỗ Thác nâng cằm, rõ ràng là không tin. Hắn trực tiếp đẩy cửa bước vào, thấy bên trong không có Thương Mặc, cũng không có hành lý của cậu, lúc này mới ngẩn người.
Người kia thấy Đỗ Thác còn xông vào bèn không khách khí nói: “Tôi đã nói là mình không biết Mặc Mặc nào hết, anh còn nhất định phải đi vào! Đầu óc có bệnh à?”
Đỗ Thác không đáp mà đi ra ngoài, chờ bản thân tỉnh táo hơn rồi gọi điện cho Giản Anh: “Cậu đi điều tra xem giờ Mặc Mặc đang ở đâu.”
Hắn không cần chờ lâu Giản Anh đã gọi điện lại, gã báo rằng Thương Mặc đã chuyển sang phòng bên cạnh phòng Viên Diệp.
Đỗ Thác nhu ấn đường, không kiên nhẫn hỏi: “Phòng bao nhiêu?”
“226.”
Đỗ Thác cầm thuốc cảm đi đến trước cửa phòng 226, đang chuẩn bị gõ cửa lại như có điều mà giật mình tại chỗ, cuối cùng vẫn thở dài gõ cửa.
Thương Mặc tưởng là Viên Diệp, mở cửa mới biết là Đỗ Thác. Cậu lạnh mặt thẳng tay đóng cửa. Nhưng Đỗ Thác sao có thể để cậu thành công. Hắn dùng tay đẩy cửa rồi đưa thuốc cảm trong tay cho Thương Mặc, dịu dàng cười: “Sáng nay em mắc mưa, tôi sợ em bị cảm lạnh nên mang thuốc qua cho em.”
Thương Mặc không nhận. Cậu nhìn người đàn ông cầm túi thuốc mỉm cười đến là ôn nhu trước mặt mình, có chút mệt tâm: “Đỗ Thác, tôi không muốn gặp anh, càng không muốn nhận đồ của anh. Anh đi đi.”
Tay cầm thuốc của Đỗ Thác căng cứng, khóe môi cũng cứng đờ. Hắn cảm giác mỗi nhịp thở như nặng hẳn đi, mãi mới đủ sức để hỏi Thương Mặc: “Vì sao?”
Thương Mặc cười khẽ, đáp: “Vì sao ấy à? Anh tự nhìn lại những gì anh làm đời trước đi, xem có thể hỏi vì sao nữa được không?”
Đỗ Thác rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Đời trước là lỗi của tôi, nhưng mà đời này tôi sẽ không làm như vậy nữa, tôi sẽ đối xử tốt với em…”
Thương Mặc lắc đầu: “Nhưng tôi sẽ không để bản thân tin tưởng anh thêm nữa.”
“Thật sự không được sao?” – Đỗ Thác nhìn cậu, trong mắt là một mảnh tình cảm không thể nói rõ – “Không thể cho tôi thêm một cơ hội nữa, để tôi chứng mình cho em thấy sao?”
Thương Mặc lắc đầu, nhẹ giọng nói ra hai tiếng: “Không thể.”
Đỗ Thác cảm thấy lồng ngực đau dữ dội. Hắn nhìn cậu, chậm rãi nói: “Không sao, tôi sẽ từ từ chứng minh cho em thấy, để em tin tưởng tôi một lần nữa, yêu tôi một lần nữa.”
Thương Mặc không đáp, chỉ lập tức đóng cửa lại. Lần này Đỗ Thác cũng không thể ngăn được nữa. Hắn cứ cầm túi thuốc ngơ ngẩn đứng trước cửa phòng, thật lâu sau mới cười khổ, hóa ra tâm cũng có thể đau đến như vậy!
Lần này Đỗ Thác không đổi phòng nữa. Hắn sợ ép người đến nóng nảy sẽ khiến người ấy càng thêm phản cảm.
Chiều hôm ấy, Thương Mặc dẫn Viên Diệp ngao du cổ trấn. Kỳ thật từ lúc tới đây cậu cũng chưa hề đi đâu, vừa khéo hôm nay trời mưa, đoàn phim phải hoãn quay nên mới có thể đi chơi cùng Viên Diệp.
Phong cảnh trong cổ trấn rất xinh đẹp, nhà cửa xây theo lối kiến trúc cổ, thoạt nhìn thoải mái vô cùng. Ngắm cổ trấn im lìm trong màn mưa lây phây khiến lòng người cảm thấy thật tĩnh tại.
Hai người chầm chậm đi dạo rồi tìm một quán cà phê vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện.
Không lâu sau, Kiều Lẫm cũng gọi tới, hỏi Thương Mặc quay phim có thuận lợi không. Thương Mặc cười đáp thuận lợi, người đại diện ở bên kia gật đầu vậy là tốt, rồi lại thông báo vài việc, nhắc cậu ở trong đoàn phim cố gắng, đừng đắc tội với ai. Chờ Thương Mặc vâng dạ đáp ứng xong, Kiều Lẫm lại bảo cậu đưa điện thoại cho Viên Diệp.
Viên Diệp nhận điện thoại, nói với người đại diện mấy câu rồi cúp máy.
Hai người uống cà phê rồi trở về khách sạn.
Buổi tối, Thương Mặc nhờ Mạt Tề mua cơm mang vào phòng Viên Diệp. Lúc Mạt Tề mang vào, hai người đang đánh LOL vui nổ trời, thấy y đến còn hỏi y có muốn lập tổ đội chơi cùng không. Mạt Tề tuy mê chơi nhưng vẫn từ chối. Nếu cả y cũng chơi thì e rằng đêm nay ba người sẽ thức suốt đêm mất.
Hết chương 40.
Nghiêm Diệc đứng cạnh cậu nên có thể nghe rõ ràng nội dung cuộc nói chuyện. Hắn định đưa tay giật điện thoại, nhưng chưa kịp làm thì cậu đã thẳng thắn cúp máy, sau đó chặn số rồi đưa điện thoại cho Mạt Tề.
Mạt Tề nhận điện thoại, đặt vào trong túi.
Ba người có thể cảm nhận Thương Mặc giờ có chút khác. Mặc dù cậu đã cúp điện thoại song bàn tay vẫn không ngừng run rẩy.
Bọn họ không biết chuyện kiếp trước kiếp này, vậy nên cũng không thể hiểu được tâm tình của Thương Mặc lúc này, quyết tuyệt mà đớn đau.
Thương Mặc vốn không muốn giữa mình và Đỗ Thác sẽ có khúc mắc nào nữa, giờ bị mảng máu kia kích thích, cậu lại càng không muốn.
Cậu không muốn nhìn thấy màu đỏ như vậy, bởi nó sẽ khiến cậu nhớ tới đời trước, Thương Mặc trốn từ trong phòng của ác ma kia ra ngoài, một lòng chỉ nghĩ đến chạy trốn. Cậu không quan tâm đến những bụi gai xung quanh đang cứa rách quần áo và da thịt, chỉ giống như con cá khát vọng biển xanh, dùng hết sức lực chạy về phía trước. Nhưng vô ích, Thương Mặc bị một súng bắn thẳng vào lưng. Cậu theo quán tính tiến lên vài bước, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Cho dù có muốn đứng dậy bước tiếp như thế nào Thương Mặc cũng không thể nhúc nhích. Sau cùng, cậu chỉ có thể nằm im trên mặt đất, nhìn máu dưới thân ngày càng nhiều, nhuộm đỏ cả bùn đất lầy lội.
Khoảnh khắc ấy, Thương Mặc nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất cũng coi như là giải thoát.
Nhưng cũng vào phút giây ấy, nước mắt từ khóe mắt cậu lại lặng lẽ rơi xuống, trong mắt chỉ còn thất vọng và phẫn hận. Thương Mặc nghĩ, hóa ra, yêu một người lại có thể đớn đau đến như vậy, có thể khổ sở như vậy, có thể… hối hận đến như vậy.
Nếu có thể dự đoán được kết cục ngày hôm nay, Thương Mặc nguyện cả đời không nếm vị ngọt ái tình do người kia ban tặng, như vậy sẽ không rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục thế này, cho dù lòng đau như cắt cũng không sao hết.
Vậy nên sau khi sống lại, Thương Mặc đã tự nói với chính mình, sự dịu dàng của người này đều chỉ là nhất thời, thoáng qua như mây khói, cậu nhất định phải rời khỏi Đỗ Thác. Chỉ là không ngờ người này cũng sống lại, hơn nữa còn tiếp tục dùng bộ dạng ôn nhu để nói yêu cậu. Bản thân Thương Mặc khi nghe được lời yêu ấy chỉ còn cảm thấy buồn cười, vậy nên khi nhìn thấy mảng màu đỏ kia nhảy nhót trước mặt, cậu đã nghĩ cả đời này cậu và hắn không còn dính líu gì đến nhau mới là tốt nhất.
Đỗ Thác lại không nghĩ vậy. Hắn thấy trời mưa mà Thương Mặc không về phòng ngay, còn ở lại giúp đỡ dọn thiết bị. Nước mưa làm ướt cả mặt lẫn quần áo của cậu khiến Đỗ Thác nhìn mà đau lòng, vậy nên hắn chạy đến muốn bê giúp để Thương Mặc có thể về sớm, tránh bị mưa làm cảm mạo. Nhưng không ngờ khi chỉ còn cách cậu mấy bước chân, hắn thấy một thiết bị đang mạnh mẽ rơi xuống đầu Thương Mặc. Trong lòng Đỗ Thác lúc ẩy chỉ có một suy nghĩ, cho dù thế nào cũng không thể để Thương Mặc bị thương.
Vậy nên hắn bèn ôm lấy cậu, dùng thân thể mình đỡ chiếc máy quay to lớn kia.
Khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt mênh mang của người trong ngực, trong lòng Đỗ Thác không hiểu sau lại nổi lên một mảnh an tâm. Hắn nghĩ đời trước bản thân đã không thể ở bên cạnh bảo vệ cậu thật tốt, thậm chí còn làm ra nhiều chuyện thương tổn Mặc Mặc, nhưng giờ cuối cùng hắn cũng đã có thể làm được một chuyện bảo vệ cậu.
Cho dù là dùng thân thể của mình, cho dù thân thể phải hứng chịu đau đớn, nhưng chỉ cần nhìn thấy Thương Mặc lông tóc vô tổn, Đỗ Thác cảm thấy cái gì cũng đáng giá!
Cuối cùng, phải đến khi được Giản Anh cõng vào trong xe, mí mắt nặng trịch của Đỗ Thác mới có thể khép lại.
Thẳng đến lúc tỉnh lại, nhìn thấy vách tường trắng và chăn trên người, Đỗ Thác mới nhớ được chuyện đã xảy ra.
Giản Anh đứng bên cạnh thấy tổng tài nhà mình đã tỉnh, vội vàng lo lắng đi qua gọi: “Đỗ tổng.”
Đỗ Thác khoát tay, ý bảo gã nâng mình dậy, sau mới hỏi Giản Anh: “Mặc Mặc thế nào? Có bị cảm không?”
Giản Anh không biết phải nói sao, trước đó gã đã gọi điện mong Thương Mặc đến thăm Đỗ Thác, nhưng bị đối phương không một lời nào mà cúp máy. Cho dù trước đây Đỗ Thác coi cậu ta là thế thân, nhưng giờ rõ ràng là hắn thật sự yêu Thương Mặc, thậm chí còn giúp cậu ta chắn một chiếc máy quay to lớn. Vậy mà Thương Mặc đâu, tới liếc mắt Đỗ Thác một cái cũng không chịu!
Tổng tài nhà mình thì sao? Vừa tỉnh lại câu đầu tiên đã hỏi đến cậu ta. Giản Anh có chút đau lòng cho tổng tài nhà mình phải dãi nắng dầm mưa. Đường đường là tổng tài tập đoàn Đỗ thị nào từng phải chịu nhiều ủy khuất như thế!
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt Giản Anh cũng không dám biểu lộ điều gì. Tổng tài nhà mình vì người ta còn không quản đến an nguy của bản thân, nếu mình nói ra chắc chắn sẽ phải cuốn gói ngay lập tức, vì vậy gã chỉ đơn giản nói: “Vẫn chưa biết, nhưng Thương thiếu gia có lẽ sẽ không bị cảm đâu. Cậu ấy không dính quá nhiều nước mưa.”
Đỗ Thác nghe vậy, nói: “Lát nữa cậu về đoàn phim xem thế nào, mang thêm một ít thuốc cảm cho cậu ấy, tránh chuyện Mặc Mặc thật sự bị cảm mà không có thuốc uống.”
Giản Anh gật đầu: “Vâng.”
Đỗ Thác nhìn bốn phía, biết đây là bệnh viện. Hắn hỏi: “Tôi nằm bao lâu rồi?”
“Bốn tiếng.”
Đỗ Thác nhíu mày. Chỉ bị một chiếc máy quay đập vào lưng, sao lại hôn mê lâu như vậy!
Trong lòng đột nhiên nhớ tới điều gì, trên mặt Đỗ Thác có chút chờ đợi. Hắn hỏi: “Mặc Mặc em ấy có gọi điện đến không?”
Giản Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút căng thẳng. Gã thở dài rồi lắc đầu.
Trong mắt Đỗ Thác hiện ra một tia thất vọng. Hắn đè nén nỗi buồn trong lòng, nói với Giản Anh: “Đi làm thủ tục xuất viện cho tôi đi, mua luôn chút thuốc cảm nữa.”
Giản Anh biết với tính tình của tổng tài của mình, một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi. Cũng may là hắn không bị thương quá nặng, tuy rằng chảy rất nhiều máu nhưng cũng không bị tổn thương đến nội tạng.
Làm thủ tục xuất viện xong, hai người vừa ra cửa đã thấy mưa vẫn còn nặng hạt, không có dấu hiệu nào cho thấy sắp ngớt. Đỗ Thác nghĩ rằng mưa lớn như thế, Hứa Ý chắc chắn sẽ dừng quay phim, vì vậy bảo Giản Anh lái xe về khách sạn.
Đỗ Thác vừa về khách sạn bèn ngay lập tức đi đến phòng Thương Mặc. Hắn vừa gõ, cửa đã nhanh chóng mở ra. Khóe môi Đỗ Thác cũng theo đó mà cong lên, nhưng nhìn thấy người mở cửa, sắc mặt hắn lại lập tức biến trầm: “Mày là ai? Vì sao lại ở trong phòng Mặc Mặc?”
Người nọ không biết Đỗ Thác, hơn nữa còn phản cảm với ngữ khí của hắn nên mắng câu bệnh thần kinh rồi mạnh mẽ đóng cửa.
Nhưng lại bị một bàn tay của Đỗ Thác giữ lại.
Hắn tiếp tục lạnh mặt hỏi: “Nói! Vì sao mày lại ở trong phòng Mặc Mặc?”
Người nọ thấy hắn thái độ ác liệt, vì vậy cũng tức giận đáp: “Tôi không biết Mặc Mặc nào hết. Sáng nay tôi vừa nhận phòng, khi đó phòng này là phòng trống.”
Đỗ Thác nâng cằm, rõ ràng là không tin. Hắn trực tiếp đẩy cửa bước vào, thấy bên trong không có Thương Mặc, cũng không có hành lý của cậu, lúc này mới ngẩn người.
Người kia thấy Đỗ Thác còn xông vào bèn không khách khí nói: “Tôi đã nói là mình không biết Mặc Mặc nào hết, anh còn nhất định phải đi vào! Đầu óc có bệnh à?”
Đỗ Thác không đáp mà đi ra ngoài, chờ bản thân tỉnh táo hơn rồi gọi điện cho Giản Anh: “Cậu đi điều tra xem giờ Mặc Mặc đang ở đâu.”
Hắn không cần chờ lâu Giản Anh đã gọi điện lại, gã báo rằng Thương Mặc đã chuyển sang phòng bên cạnh phòng Viên Diệp.
Đỗ Thác nhu ấn đường, không kiên nhẫn hỏi: “Phòng bao nhiêu?”
“226.”
Đỗ Thác cầm thuốc cảm đi đến trước cửa phòng 226, đang chuẩn bị gõ cửa lại như có điều mà giật mình tại chỗ, cuối cùng vẫn thở dài gõ cửa.
Thương Mặc tưởng là Viên Diệp, mở cửa mới biết là Đỗ Thác. Cậu lạnh mặt thẳng tay đóng cửa. Nhưng Đỗ Thác sao có thể để cậu thành công. Hắn dùng tay đẩy cửa rồi đưa thuốc cảm trong tay cho Thương Mặc, dịu dàng cười: “Sáng nay em mắc mưa, tôi sợ em bị cảm lạnh nên mang thuốc qua cho em.”
Thương Mặc không nhận. Cậu nhìn người đàn ông cầm túi thuốc mỉm cười đến là ôn nhu trước mặt mình, có chút mệt tâm: “Đỗ Thác, tôi không muốn gặp anh, càng không muốn nhận đồ của anh. Anh đi đi.”
Tay cầm thuốc của Đỗ Thác căng cứng, khóe môi cũng cứng đờ. Hắn cảm giác mỗi nhịp thở như nặng hẳn đi, mãi mới đủ sức để hỏi Thương Mặc: “Vì sao?”
Thương Mặc cười khẽ, đáp: “Vì sao ấy à? Anh tự nhìn lại những gì anh làm đời trước đi, xem có thể hỏi vì sao nữa được không?”
Đỗ Thác rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Đời trước là lỗi của tôi, nhưng mà đời này tôi sẽ không làm như vậy nữa, tôi sẽ đối xử tốt với em…”
Thương Mặc lắc đầu: “Nhưng tôi sẽ không để bản thân tin tưởng anh thêm nữa.”
“Thật sự không được sao?” – Đỗ Thác nhìn cậu, trong mắt là một mảnh tình cảm không thể nói rõ – “Không thể cho tôi thêm một cơ hội nữa, để tôi chứng mình cho em thấy sao?”
Thương Mặc lắc đầu, nhẹ giọng nói ra hai tiếng: “Không thể.”
Đỗ Thác cảm thấy lồng ngực đau dữ dội. Hắn nhìn cậu, chậm rãi nói: “Không sao, tôi sẽ từ từ chứng minh cho em thấy, để em tin tưởng tôi một lần nữa, yêu tôi một lần nữa.”
Thương Mặc không đáp, chỉ lập tức đóng cửa lại. Lần này Đỗ Thác cũng không thể ngăn được nữa. Hắn cứ cầm túi thuốc ngơ ngẩn đứng trước cửa phòng, thật lâu sau mới cười khổ, hóa ra tâm cũng có thể đau đến như vậy!
Lần này Đỗ Thác không đổi phòng nữa. Hắn sợ ép người đến nóng nảy sẽ khiến người ấy càng thêm phản cảm.
Chiều hôm ấy, Thương Mặc dẫn Viên Diệp ngao du cổ trấn. Kỳ thật từ lúc tới đây cậu cũng chưa hề đi đâu, vừa khéo hôm nay trời mưa, đoàn phim phải hoãn quay nên mới có thể đi chơi cùng Viên Diệp.
Phong cảnh trong cổ trấn rất xinh đẹp, nhà cửa xây theo lối kiến trúc cổ, thoạt nhìn thoải mái vô cùng. Ngắm cổ trấn im lìm trong màn mưa lây phây khiến lòng người cảm thấy thật tĩnh tại.
Hai người chầm chậm đi dạo rồi tìm một quán cà phê vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện.
Không lâu sau, Kiều Lẫm cũng gọi tới, hỏi Thương Mặc quay phim có thuận lợi không. Thương Mặc cười đáp thuận lợi, người đại diện ở bên kia gật đầu vậy là tốt, rồi lại thông báo vài việc, nhắc cậu ở trong đoàn phim cố gắng, đừng đắc tội với ai. Chờ Thương Mặc vâng dạ đáp ứng xong, Kiều Lẫm lại bảo cậu đưa điện thoại cho Viên Diệp.
Viên Diệp nhận điện thoại, nói với người đại diện mấy câu rồi cúp máy.
Hai người uống cà phê rồi trở về khách sạn.
Buổi tối, Thương Mặc nhờ Mạt Tề mua cơm mang vào phòng Viên Diệp. Lúc Mạt Tề mang vào, hai người đang đánh LOL vui nổ trời, thấy y đến còn hỏi y có muốn lập tổ đội chơi cùng không. Mạt Tề tuy mê chơi nhưng vẫn từ chối. Nếu cả y cũng chơi thì e rằng đêm nay ba người sẽ thức suốt đêm mất.
Hết chương 40.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook