Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha
-
Chương 34: Thẳng thắn
Thương Mặc nhìn bàn tay đưa ra, bất đắc dĩ nắm lấy, trong lòng cậu lại nói thầm, Đỗ Thác định bày trò gì nữa đây? Rõ ràng đã nói sẽ buông tha cho cậu, chẳng lẽ giờ lại nuốt lời.
Khi nắm tay người kia, Thương Mặc có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền từ lòng bàn tay đối phương. Cậu nhíu mày muốn rút tay lại, nhưng lại bị hắn nắm chặt không tha. Không những thế, người kia còn đang nhìn cậu, trong mắt đong đầy ý cười.
Nghiêm Diệc đứng bên cạnh đen mặt, khẽ cắn môi. Hắn vừa định lên tiếng thì Hứa Ý đã nói trước: “Đỗ tổng, dù sao chúng tôi cũng mới chỉ quay được một đoạn, anh tới xem một chút, có yêu cầu gì cứ nói ra, bằng không để Đỗ tổng không hài lòng, chúng tôi quả thật thảm rồi.”
Đỗ Thác nghe vậy mới chịu buông tay Thương Mặc ra, hắn quay sang Hứa Ý: “Làm gì có chuyện đó, tôi chỉ là thường dân, ở phương diện điện ảnh đương nhiên là tin tưởng Hứa ảnh đế rồi.”
Hứa Ý cười đáp: “Vậy thì phải cảm ơn Đỗ tổng. Giờ chúng tôi bắt đầu quay, anh có thể ngồi một bên nhìn.”
Đỗ Thác dừng một chút mới cười nói: “Cũng được.”
Lần này quay là quay đến phân cảnh của Thương Mặc và Nghiêm Diệc. Vốn định tiếp tục quay đoạn của Nghiêm Diệc và Hạ Vi, nhưng Đỗ Thác đến, không thể cho hắn nhìn thấy cảnh NG liên tục được, vì vậy Hứa Ý bèn để hai người bọn họ nhanh chóng bổ trang để vào quay.
Đây là cảnh buổi tối sau khi hiệp khách Nghiêm Diệc ước hẹn, hắn đi tìm bạn tốt tâm sự. Kì thật đây chính là cảnh một người đàn ông sa vào tình yêu cuồng nhiệt chia sẻ về ái tình với bạn tốt của mình.
Nghiêm Diệc rất dễ dàng nhập vai, thật ra kĩ năng diễn xuất của hắn rất tốt, so với hắn, Thương Mặc nhập vai chậm hơn một chút.
NG mấy lần, rốt cục hai người đều nhập vai, bắt đầu thuận lợi diễn.
Bên này Thương Mặc và Nghiêm Diệc rơi vào cảnh đẹp, còn Đỗ Thác ở bên kia lại là mây đen dày đặc!
Giản Anh đứng bên cạnh thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của Đỗ Thác, bỗng nhiên rùng mình.
Đỗ Thác nhìn màn nói cười vui vẻ trước mắt mà giận run cả người. Tuy rằng vợ thì phải từ từ theo đuổi, không thể nóng vội, nhưng ai mà chịu được việc người mình yêu vui vẻ cười nói với người khác còn với mình thì lại thờ ơ né tránh.
Tăng ca hơn mười ngày chỉ vì muốn đến xem người ấy, kết quả vẫn chỉ là đến tìm ngược.
Đỗ Thác nhìn hai người kia, hai mắt thâm trầm, hai tay bắt chéo đặt ở đầu gối cũng gắt gao mà nắm lại. Bộ dáng này khiến người ngoài nhìn vào cứ nghĩ hắn đang không hài lòng với hai diễn viên.
Hai người vất vả lắm mới diễn xong một phân cảnh. Trong lúc nghỉ ngơi giữa buổi, cả hai đều bị trợ lý vây quanh, lúc thì lấy khăn lúc lại lấy nước. Nhìn cảnh ấy, Đỗ Thác chỉ cảm thấy chói mắt vô cùng.
Sau phân cảnh này là cảnh của Hạ Vi và Nghiêm Diệc, lúc này sắc mặt Đỗ Thác mới khá hơn.
Khi Thương Mặc vào nhà vệ sinh rửa tay, Đỗ Thác cũng tiến vào. Cậu không ngẩng mặt lên, chỉ nói: “Xin chào Đỗ tổng.”
Đỗ Thác đi đến trước mặt cậu, vươn tay muốn vò tóc Thương Mặc nhưng lại bị cậu né tránh.
Thương Mặc xoay người đối mặt với hắn: “Đỗ tổng, trước đây ngài đã nói sẽ buông tha cho tôi.”
Đỗ Thác sửng sốt, một lúc sau mới có thể buồn rầu đáp: “Ừ, tôi đã nói vậy, tôi cũng đã từng thử rời khỏi em, không quấy rầy em, nhưng mà…”
“Tôi nhận ra tôi không làm được” – Đỗ Thác nhìn cậu, trong mắt chứa chan hoài niệm – “Mặc Mặc, tôi nhớ em lắm.”
Thương Mặc không nghĩ Đỗ Thác sẽ đột nhiên nói ra những lời này, cậu có chút giật mình.
“Mặc Mặc, tôi hi vọng em có thể cho chúng ta một cơ hội, để chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không?” – Đỗ Thác thấy cậu sững sờ đứng im bèn vội ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói bên tai Thương Mặc.
Lời nói này khiến Thương Mặc hoàn hồn. Cậu vội vàng đẩy hắn ra, lắc đầu cắn răng nói: “Đỗ tổng, không phải là tôi không cho cơ hội, mà trước kia chúng ta đã giao hẹn rồi. Nếu muốn chia tay thì rõ ràng lưu loát mà chia tay. Hơn nữa ngài cũng đã nói sẽ buông tha tôi, giờ sao lại…”
Thương Mặc bỏ lửng câu nói. Cậu biết nói tới đây Đỗ Thác đã hiểu, hơn nữa cậu cũng có chút nóng nảy, người này đường đường là tổng tài của tập đoàn Đỗ thị, sao lại có thể nói năng không tính toán thế này, vậy nên Thương Mặc ngậm miệng, sợ bản thân sẽ nói ra điều gì đắc tội với người ta.
Đỗ Thác nghe vậy, biết hành động này của bản thân đã làm người kia không vui, đang định lên tiếng, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng gọi: “Anh Mặc, anh ở đâu đấy?”
Là giọng của Mạt Tề. Đúng lúc Thương Mặc không muốn tiếp tục dây dưa với Đỗ Thác nữa, vì vậy cậu nhanh chóng lên tiếng: “Tiểu Tề, anh ở trong này.”
Mạt Tề nghe được tiếng của cậu bèn vội vàng chạy đến, nhưng vừa đến nơi lại thấy Đỗ Thác đứng đó. Y hơi ngẩn người, nói với Thương Mặc: “Anh Mặc, anh Nghiêm tìm anh.”
Đỗ Thác nghe vậy, tự nhiên biết “anh Nghiêm” là ai, mặt hắn lạnh đi.
Thương Mặc tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn hỏi: “Cậu ta tìm anh làm gì.” – Vừa nói vừa nhấc chân đi ra ngoài cửa luôn rồi.
Nhưng đi chưa được bao xa, cậu đã bị Đỗ Thác kéo lại. Thương Mặc còn chưa kịp dãy giụa, Đỗ Thác đã lên tiếng: “Đừng đi.”
Mạt Tề nhìn cảnh này, cảm giác Đỗ tổng thật sự giống như ngọn núi lửa sắp bùng nổ nên luống cuống vô cùng.
Đỗ Thác nói: “Giản Anh, đưa cậu ta ra chỗ khác.”
Hắn vừa dứt lời, Giản Anh cũng từ ngoài bước vào, che ngang miệng Mạt Tề rồi lôi y ra ngoài, còn thuận chân đóng cửa.
Mạt Tề bị lôi đi vẫn còn ú ớ “Ơ ơ ơ”, y rất sợ mình sẽ cứ thế này bị Đỗ tổng giết.
Thương Mặc nhìn trợ lý của mình bị kéo đi, nhíu mày nói với theo: “Tiểu Tề đừng sợ, em ở ngoài với Giản Anh một chút là được.”
Nói xong, cậu vùng ra khỏi tay Đỗ Thác rồi lùi về sau một bước, mặt không đổi sắc hỏi: “Đỗ tổng, ngài đây là muốn làm gì?”
Đỗ Thác thấy cậu lùi về sau, trong lòng càng thêm khó chịu. Hắn nói: “Tôi chỉ muốn cùng em nói chuyện giữa chúng ta. Tôi cũng không muốn em đi qua bên kia.”
Thương Mặc sửng sốt một lúc mới hiểu ra “bên kia” trong lời Đỗ Thác là chỗ Nghiêm Diệc. Cậu bĩu môi: “Đỗ tổng, giữa chúng ta… thật ra đã không còn gì để nói.”
Đỗ Thác nghe cậu nói, theo bản năng tiến lên một bước, kết quả là Thương Mặc lại lùi thêm một bước. Hắn cười khổ: “Mặc Mặc, tôi biết giờ em không muốn thấy mặt tôi, nhưng tôi rất hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội, để chúng ta cùng ngồi lại, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.”
Thương Mặc biết nếu không đồng ý người này chắc chắn sẽ không bỏ qua. Vì vậy cậu đành phải gật đầu: “Được, tám giờ tối nay, chúng ta nói chuyện.”
Đỗ Thác nghe vậy mới mỉm cười: “Được, lát nữa tôi sẽ bảo Giản Anh tìm một chỗ yên tĩnh rồi gửi địa chỉ cho em, chúng ta cùng nói chuyện.”
Thương Mặc nghe vậy chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cậu hỏi Đỗ Thác: “Giờ tôi có thể đi với tiểu Tề được chưa?”
Những lời này khiến Đỗ Thác nghẹn họng. Hắn rũ mắt, cười khổ: “Đương nhiên là được.”
Thương Mặc cùng Mạt Tề đi rồi, Giản Anh nhìn vẻ mặt tiều tụy của tổng tài nhà mình, trong lòng âm thầm thở dài.
Nghiêm Diệc vì Thương Mặc quay về chậm mà mặt đã đen đến không thể đen hơn. Nhưng nhìn vẻ mặt mỏi mệt của cậu hắn lại đau lòng. Hắn phẫn hận hỏi: “Có phải có thằng khốn nào gây khó dễ cho anh không?”
Hắn biết Thương Mặc vừa rồi tám chín phần là ở cùng Đỗ Thác, nếu không vì sao vừa chớp mắt đã không thấy hai người đâu.
Thương Mặc cũng biết “thằng khốn” trong miệng Nghiêm Diệc là chỉ ai, nhưng cậu không muốn hắn vì mình mà làm căng với Đỗ Thác, vì vậy lắc đầu đáp: “Không có. Cậu quay thế nào? Còn thuận lợi không?”
“Vẫn NG như cũ thôi.” – Nhắc tới việc này Nghiêm Diệc lại phát cáu. Vốn không thấy Thương Mặc và Đỗ Thác đâu hắn đã không vui vẻ gì, giờ lại còn thêm chuyện Hạ Vi không nhập được vai này nữa!
Thương Mặc vừa nghe cũng có thể hiểu được. Cậu trấn an: “Có lẽ hôm nay trạng thái của Hạ Vi không tốt lắm, mai là ổn thôi.”
Nghiêm Diệc nâng mắt bất mãn nhìn Thương Mặc, ủy khuất nói: “Sao anh không quan tâm trạng thái của tôi?”
Thương Mặc sửng sốt. Quả nhiên vẫn là tâm tính trẻ con. Cậu cười đáp: “Trạng thái của cậu không phải tôi không biết. Cậu nhập vai nhanh như vậy thật sự khiến tôi hâm mộ.”
Thương Mặc không hề nói dối. Nghiêm Diệc rất có thiên phú trong lĩnh vực diễn xuất. Hắn nhập vai nhanh, lại có năng lực khống chế nhân vật. Những điều này khiến cậu rất hâm mộ.
Lúc này, Nghiêm Diệc đột nhiên vươn tay ra vò tóc Thương Mặc, hắn cười đến là ôn nhu: “Hâm mộ cái gì chứ, giờ tôi được ở cùng của anh, nhưng khi diễn thì có được nữa đâu.”
Thương Mặc bị câu nói này của Nghiêm Diệc chọc cười đến đau bụng. Nhân viên xung quanh không ít người nhìn bọn họ đầy nghi hoặc.
Mà cách đó không xa, Đỗ Thác cũng đang nhìn hai người bằng ánh mắt phức tạp. Hắn có thể cảm nhận được tầm mắt lạnh lùng của Nghiêm Diệc đối với mình. Đỗ Thác không né tránh, hắn trực tiếp đối diện, khóe môi khẽ cong, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Nghiêm Gia Hàn, cháu trai ông vọng tưởng đoạt người của tôi, giờ tôi sẽ không tha cho nó nữa.
Chiều hôm ấy, sau khi nói chuyện với Viên Diệp, Thương Mặc nhận được tin nhắn của Đỗ Thác.
Cậu theo địa chỉ đến chỗ hẹn. Khi Thương Mặc đến nơi, Đỗ Thác đã ngồi chờ sẵn. Trong phòng ăn cũng chỉ có hai người bọn họ. Hiển nhiên là Đỗ tổng tài đại khí thô, bao toàn bộ nhà hàng rồi.
Đỗ Thác thấy cậu đến vội gọi người mang đồ ăn lên.
Thương Mặc ăn ở khách sạn rồi mới đến, vậy nên cậu nói thẳng với hắn: “Tôi đã ăn rồi. Đỗ tổng có gì muốn nói làm ơn nói luôn, tôi còn phải về luyện tập cho phân đoạn ngày mai.”
Nụ cười trên mặt Đỗ Thác thoáng chốc cứng đờ. Hắn xua tay để nhân viên mang đồ ăn xuống. Chờ đến khi trong phòng ăn chỉ còn hai người bọn họ, Đỗ Thác mới hít một hơi rồi nói: “Mặc Mặc, xin lỗi. Cho tới giờ tôi vẫn luôn thiếu em hai chữ này. Hi vọng giờ nói vẫn chưa muộn.”
Thương Mặc có chút kinh ngạc với lời này của hắn. Đời này Đỗ Thác kết giao với cậu chưa được bao lâu, sủng cậu muôn đường, không làm chuyện gì có lỗi với cậu, chẳng lẽ hắn muốn thẳng thắn chuyện hắn thích Viên Diệp mà lại tiếp cận cậu, hơn nữa còn muốn giải thích?
Đỗ Thác nói tiếp: “Giữa chúng ta có rất nhiều khúc mắc, đến nỗi trời cao có lẽ cũng nhìn không nổi, vậy nên mới để tôi sống lại một lần nữa. Vốn dĩ tôi muốn giấu em, sau đó đối xử thật tốt với em, cưng chiều em, nhưng đến một ngày, tôi phát hiện em muốn rời khỏi tôi. Tôi bắt đầu sợ hãi. Tôi sợ… Sợ em cũng giống tôi, sống lại, và nhớ rõ những chuyện trước đây…”
Khi nắm tay người kia, Thương Mặc có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền từ lòng bàn tay đối phương. Cậu nhíu mày muốn rút tay lại, nhưng lại bị hắn nắm chặt không tha. Không những thế, người kia còn đang nhìn cậu, trong mắt đong đầy ý cười.
Nghiêm Diệc đứng bên cạnh đen mặt, khẽ cắn môi. Hắn vừa định lên tiếng thì Hứa Ý đã nói trước: “Đỗ tổng, dù sao chúng tôi cũng mới chỉ quay được một đoạn, anh tới xem một chút, có yêu cầu gì cứ nói ra, bằng không để Đỗ tổng không hài lòng, chúng tôi quả thật thảm rồi.”
Đỗ Thác nghe vậy mới chịu buông tay Thương Mặc ra, hắn quay sang Hứa Ý: “Làm gì có chuyện đó, tôi chỉ là thường dân, ở phương diện điện ảnh đương nhiên là tin tưởng Hứa ảnh đế rồi.”
Hứa Ý cười đáp: “Vậy thì phải cảm ơn Đỗ tổng. Giờ chúng tôi bắt đầu quay, anh có thể ngồi một bên nhìn.”
Đỗ Thác dừng một chút mới cười nói: “Cũng được.”
Lần này quay là quay đến phân cảnh của Thương Mặc và Nghiêm Diệc. Vốn định tiếp tục quay đoạn của Nghiêm Diệc và Hạ Vi, nhưng Đỗ Thác đến, không thể cho hắn nhìn thấy cảnh NG liên tục được, vì vậy Hứa Ý bèn để hai người bọn họ nhanh chóng bổ trang để vào quay.
Đây là cảnh buổi tối sau khi hiệp khách Nghiêm Diệc ước hẹn, hắn đi tìm bạn tốt tâm sự. Kì thật đây chính là cảnh một người đàn ông sa vào tình yêu cuồng nhiệt chia sẻ về ái tình với bạn tốt của mình.
Nghiêm Diệc rất dễ dàng nhập vai, thật ra kĩ năng diễn xuất của hắn rất tốt, so với hắn, Thương Mặc nhập vai chậm hơn một chút.
NG mấy lần, rốt cục hai người đều nhập vai, bắt đầu thuận lợi diễn.
Bên này Thương Mặc và Nghiêm Diệc rơi vào cảnh đẹp, còn Đỗ Thác ở bên kia lại là mây đen dày đặc!
Giản Anh đứng bên cạnh thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của Đỗ Thác, bỗng nhiên rùng mình.
Đỗ Thác nhìn màn nói cười vui vẻ trước mắt mà giận run cả người. Tuy rằng vợ thì phải từ từ theo đuổi, không thể nóng vội, nhưng ai mà chịu được việc người mình yêu vui vẻ cười nói với người khác còn với mình thì lại thờ ơ né tránh.
Tăng ca hơn mười ngày chỉ vì muốn đến xem người ấy, kết quả vẫn chỉ là đến tìm ngược.
Đỗ Thác nhìn hai người kia, hai mắt thâm trầm, hai tay bắt chéo đặt ở đầu gối cũng gắt gao mà nắm lại. Bộ dáng này khiến người ngoài nhìn vào cứ nghĩ hắn đang không hài lòng với hai diễn viên.
Hai người vất vả lắm mới diễn xong một phân cảnh. Trong lúc nghỉ ngơi giữa buổi, cả hai đều bị trợ lý vây quanh, lúc thì lấy khăn lúc lại lấy nước. Nhìn cảnh ấy, Đỗ Thác chỉ cảm thấy chói mắt vô cùng.
Sau phân cảnh này là cảnh của Hạ Vi và Nghiêm Diệc, lúc này sắc mặt Đỗ Thác mới khá hơn.
Khi Thương Mặc vào nhà vệ sinh rửa tay, Đỗ Thác cũng tiến vào. Cậu không ngẩng mặt lên, chỉ nói: “Xin chào Đỗ tổng.”
Đỗ Thác đi đến trước mặt cậu, vươn tay muốn vò tóc Thương Mặc nhưng lại bị cậu né tránh.
Thương Mặc xoay người đối mặt với hắn: “Đỗ tổng, trước đây ngài đã nói sẽ buông tha cho tôi.”
Đỗ Thác sửng sốt, một lúc sau mới có thể buồn rầu đáp: “Ừ, tôi đã nói vậy, tôi cũng đã từng thử rời khỏi em, không quấy rầy em, nhưng mà…”
“Tôi nhận ra tôi không làm được” – Đỗ Thác nhìn cậu, trong mắt chứa chan hoài niệm – “Mặc Mặc, tôi nhớ em lắm.”
Thương Mặc không nghĩ Đỗ Thác sẽ đột nhiên nói ra những lời này, cậu có chút giật mình.
“Mặc Mặc, tôi hi vọng em có thể cho chúng ta một cơ hội, để chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không?” – Đỗ Thác thấy cậu sững sờ đứng im bèn vội ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói bên tai Thương Mặc.
Lời nói này khiến Thương Mặc hoàn hồn. Cậu vội vàng đẩy hắn ra, lắc đầu cắn răng nói: “Đỗ tổng, không phải là tôi không cho cơ hội, mà trước kia chúng ta đã giao hẹn rồi. Nếu muốn chia tay thì rõ ràng lưu loát mà chia tay. Hơn nữa ngài cũng đã nói sẽ buông tha tôi, giờ sao lại…”
Thương Mặc bỏ lửng câu nói. Cậu biết nói tới đây Đỗ Thác đã hiểu, hơn nữa cậu cũng có chút nóng nảy, người này đường đường là tổng tài của tập đoàn Đỗ thị, sao lại có thể nói năng không tính toán thế này, vậy nên Thương Mặc ngậm miệng, sợ bản thân sẽ nói ra điều gì đắc tội với người ta.
Đỗ Thác nghe vậy, biết hành động này của bản thân đã làm người kia không vui, đang định lên tiếng, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng gọi: “Anh Mặc, anh ở đâu đấy?”
Là giọng của Mạt Tề. Đúng lúc Thương Mặc không muốn tiếp tục dây dưa với Đỗ Thác nữa, vì vậy cậu nhanh chóng lên tiếng: “Tiểu Tề, anh ở trong này.”
Mạt Tề nghe được tiếng của cậu bèn vội vàng chạy đến, nhưng vừa đến nơi lại thấy Đỗ Thác đứng đó. Y hơi ngẩn người, nói với Thương Mặc: “Anh Mặc, anh Nghiêm tìm anh.”
Đỗ Thác nghe vậy, tự nhiên biết “anh Nghiêm” là ai, mặt hắn lạnh đi.
Thương Mặc tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn hỏi: “Cậu ta tìm anh làm gì.” – Vừa nói vừa nhấc chân đi ra ngoài cửa luôn rồi.
Nhưng đi chưa được bao xa, cậu đã bị Đỗ Thác kéo lại. Thương Mặc còn chưa kịp dãy giụa, Đỗ Thác đã lên tiếng: “Đừng đi.”
Mạt Tề nhìn cảnh này, cảm giác Đỗ tổng thật sự giống như ngọn núi lửa sắp bùng nổ nên luống cuống vô cùng.
Đỗ Thác nói: “Giản Anh, đưa cậu ta ra chỗ khác.”
Hắn vừa dứt lời, Giản Anh cũng từ ngoài bước vào, che ngang miệng Mạt Tề rồi lôi y ra ngoài, còn thuận chân đóng cửa.
Mạt Tề bị lôi đi vẫn còn ú ớ “Ơ ơ ơ”, y rất sợ mình sẽ cứ thế này bị Đỗ tổng giết.
Thương Mặc nhìn trợ lý của mình bị kéo đi, nhíu mày nói với theo: “Tiểu Tề đừng sợ, em ở ngoài với Giản Anh một chút là được.”
Nói xong, cậu vùng ra khỏi tay Đỗ Thác rồi lùi về sau một bước, mặt không đổi sắc hỏi: “Đỗ tổng, ngài đây là muốn làm gì?”
Đỗ Thác thấy cậu lùi về sau, trong lòng càng thêm khó chịu. Hắn nói: “Tôi chỉ muốn cùng em nói chuyện giữa chúng ta. Tôi cũng không muốn em đi qua bên kia.”
Thương Mặc sửng sốt một lúc mới hiểu ra “bên kia” trong lời Đỗ Thác là chỗ Nghiêm Diệc. Cậu bĩu môi: “Đỗ tổng, giữa chúng ta… thật ra đã không còn gì để nói.”
Đỗ Thác nghe cậu nói, theo bản năng tiến lên một bước, kết quả là Thương Mặc lại lùi thêm một bước. Hắn cười khổ: “Mặc Mặc, tôi biết giờ em không muốn thấy mặt tôi, nhưng tôi rất hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội, để chúng ta cùng ngồi lại, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.”
Thương Mặc biết nếu không đồng ý người này chắc chắn sẽ không bỏ qua. Vì vậy cậu đành phải gật đầu: “Được, tám giờ tối nay, chúng ta nói chuyện.”
Đỗ Thác nghe vậy mới mỉm cười: “Được, lát nữa tôi sẽ bảo Giản Anh tìm một chỗ yên tĩnh rồi gửi địa chỉ cho em, chúng ta cùng nói chuyện.”
Thương Mặc nghe vậy chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cậu hỏi Đỗ Thác: “Giờ tôi có thể đi với tiểu Tề được chưa?”
Những lời này khiến Đỗ Thác nghẹn họng. Hắn rũ mắt, cười khổ: “Đương nhiên là được.”
Thương Mặc cùng Mạt Tề đi rồi, Giản Anh nhìn vẻ mặt tiều tụy của tổng tài nhà mình, trong lòng âm thầm thở dài.
Nghiêm Diệc vì Thương Mặc quay về chậm mà mặt đã đen đến không thể đen hơn. Nhưng nhìn vẻ mặt mỏi mệt của cậu hắn lại đau lòng. Hắn phẫn hận hỏi: “Có phải có thằng khốn nào gây khó dễ cho anh không?”
Hắn biết Thương Mặc vừa rồi tám chín phần là ở cùng Đỗ Thác, nếu không vì sao vừa chớp mắt đã không thấy hai người đâu.
Thương Mặc cũng biết “thằng khốn” trong miệng Nghiêm Diệc là chỉ ai, nhưng cậu không muốn hắn vì mình mà làm căng với Đỗ Thác, vì vậy lắc đầu đáp: “Không có. Cậu quay thế nào? Còn thuận lợi không?”
“Vẫn NG như cũ thôi.” – Nhắc tới việc này Nghiêm Diệc lại phát cáu. Vốn không thấy Thương Mặc và Đỗ Thác đâu hắn đã không vui vẻ gì, giờ lại còn thêm chuyện Hạ Vi không nhập được vai này nữa!
Thương Mặc vừa nghe cũng có thể hiểu được. Cậu trấn an: “Có lẽ hôm nay trạng thái của Hạ Vi không tốt lắm, mai là ổn thôi.”
Nghiêm Diệc nâng mắt bất mãn nhìn Thương Mặc, ủy khuất nói: “Sao anh không quan tâm trạng thái của tôi?”
Thương Mặc sửng sốt. Quả nhiên vẫn là tâm tính trẻ con. Cậu cười đáp: “Trạng thái của cậu không phải tôi không biết. Cậu nhập vai nhanh như vậy thật sự khiến tôi hâm mộ.”
Thương Mặc không hề nói dối. Nghiêm Diệc rất có thiên phú trong lĩnh vực diễn xuất. Hắn nhập vai nhanh, lại có năng lực khống chế nhân vật. Những điều này khiến cậu rất hâm mộ.
Lúc này, Nghiêm Diệc đột nhiên vươn tay ra vò tóc Thương Mặc, hắn cười đến là ôn nhu: “Hâm mộ cái gì chứ, giờ tôi được ở cùng của anh, nhưng khi diễn thì có được nữa đâu.”
Thương Mặc bị câu nói này của Nghiêm Diệc chọc cười đến đau bụng. Nhân viên xung quanh không ít người nhìn bọn họ đầy nghi hoặc.
Mà cách đó không xa, Đỗ Thác cũng đang nhìn hai người bằng ánh mắt phức tạp. Hắn có thể cảm nhận được tầm mắt lạnh lùng của Nghiêm Diệc đối với mình. Đỗ Thác không né tránh, hắn trực tiếp đối diện, khóe môi khẽ cong, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Nghiêm Gia Hàn, cháu trai ông vọng tưởng đoạt người của tôi, giờ tôi sẽ không tha cho nó nữa.
Chiều hôm ấy, sau khi nói chuyện với Viên Diệp, Thương Mặc nhận được tin nhắn của Đỗ Thác.
Cậu theo địa chỉ đến chỗ hẹn. Khi Thương Mặc đến nơi, Đỗ Thác đã ngồi chờ sẵn. Trong phòng ăn cũng chỉ có hai người bọn họ. Hiển nhiên là Đỗ tổng tài đại khí thô, bao toàn bộ nhà hàng rồi.
Đỗ Thác thấy cậu đến vội gọi người mang đồ ăn lên.
Thương Mặc ăn ở khách sạn rồi mới đến, vậy nên cậu nói thẳng với hắn: “Tôi đã ăn rồi. Đỗ tổng có gì muốn nói làm ơn nói luôn, tôi còn phải về luyện tập cho phân đoạn ngày mai.”
Nụ cười trên mặt Đỗ Thác thoáng chốc cứng đờ. Hắn xua tay để nhân viên mang đồ ăn xuống. Chờ đến khi trong phòng ăn chỉ còn hai người bọn họ, Đỗ Thác mới hít một hơi rồi nói: “Mặc Mặc, xin lỗi. Cho tới giờ tôi vẫn luôn thiếu em hai chữ này. Hi vọng giờ nói vẫn chưa muộn.”
Thương Mặc có chút kinh ngạc với lời này của hắn. Đời này Đỗ Thác kết giao với cậu chưa được bao lâu, sủng cậu muôn đường, không làm chuyện gì có lỗi với cậu, chẳng lẽ hắn muốn thẳng thắn chuyện hắn thích Viên Diệp mà lại tiếp cận cậu, hơn nữa còn muốn giải thích?
Đỗ Thác nói tiếp: “Giữa chúng ta có rất nhiều khúc mắc, đến nỗi trời cao có lẽ cũng nhìn không nổi, vậy nên mới để tôi sống lại một lần nữa. Vốn dĩ tôi muốn giấu em, sau đó đối xử thật tốt với em, cưng chiều em, nhưng đến một ngày, tôi phát hiện em muốn rời khỏi tôi. Tôi bắt đầu sợ hãi. Tôi sợ… Sợ em cũng giống tôi, sống lại, và nhớ rõ những chuyện trước đây…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook