Thương Mặc mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là chùm đèn to lớn xa hoa quen thuộc. Cậu ngẩn người, phát hiện ra cả bức màn quen thuộc, cách bài trí quen thuộc, cùng với chiếc giường quen thuộc!

Còn có cảm giác quen thuộc nơi thắt lưng khi được một cánh tay ôm lấy!

Xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ trong địa phủ còn có Đỗ Thác với khu nhà cao cấp của hắn hay sao?

Ngay khi vẻ mặt của cậu vẫn còn mộng bức, trên đỉnh đầu đã truyền đến thanh âm quen thuộc: “Dậy rồi?”

Thương Mặc khóc không ra nước mắt, hình như là có thật đó!

Có lẽ vì luôn nghe lời Đỗ Thác, lại dành cho hắn tình cảm nồng nhiệt, Thương Mặc tuy rằng không muốn trả lời nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Giây tiếp theo, Thương Mặc cảm nhận được một vật thể ôn nhuyễn dán lên cổ cậu. Cậu sợ tới mức mở to hai mắt!

Đệt mợ! Ở nhân gian đã bị anh dồn vào chỗ chết, tại sao đến địa phủ vẫn không buông tha tôi!

Cự tuyệt sẽ không có đường sống, Thương Mặc nghiêng người, khi đầu óc hãy còn mơ hồ, một nụ hôn bá đạo cực nóng đã thổi quét đến.

Thương Mặc bị hôn mà thân thể như nhũn ra, mắt lại nhắm chặt, bởi vì cậu không muốn nhìn gương mặt quen thuộc ấy gần trong gang tấc, tay cũng nắm thật chặt khiến móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay. Cậu muốn dùng nỗi đau này để làm mình thanh tỉnh, để cho mình không bị mê hoặc.

Thế nhưng cậu không nghĩ tới, người chết thì sao có thể cảm giác được nỗi đau?

Ngay sau đó, môi Thương Mặc rốt cục được buông tha, nhưng cằm lại bị kim chủ nắm trong tay, Thương Mặc khóc thầm, sao lại có loại bắt nạt này! Người đời nói người chết thành quỷ sẽ không buông tha anh, nhưng vì sao cậu đã muốn buông tha Đỗ Thác, Đỗ Thác lại không buông tha cậu!

Đỗ Thác dường như không hài lòng với trạng thái của Thương Mặc khi hôn môi, vì thế ra lệnh: “Mở mắt, nhìn tôi!”

Thương Mặc bị bắt mở mắt ra, nhìn khuôn mặt quen thuộc, trong lòng sụp đổ. Trên đời này, không một ai, bao gồm cả cậu, lại có thể tự nhiên đối mặt với người mình yêu đến chết đi sống lại nhưng không yêu mình, hơn nữa còn dồn mình vào đường chết. 

Đỗ Thác tới gần, ôn nhu hôn cậu, con ngươi tối đen vẫn luôn nhìn theo ánh mắt của Thương Mặc, khiến cậu hoảng hốt.

Những ngày đầu khi Đỗ Thác cùng cậu kết giao, hắn cũng từng đối xử với cậu ôn nhu như vậy. Nhưng sau khi Thương Mặc biết Đỗ Thác không thích cậu, người hắn thích là anh em tốt của Thương Mặc – Viên Diệp, cậu nhịn không được nỗi ủy khuất trong lòng chạy tới chất vấn hắn có phải hắn coi cậu là thế thân hay không, phản ứng khi đó của Đỗ Thác là gì? Hắn hừ lạnh một tiếng, ném thẳng giấy tờ trong tay vào mặt cậu, sau đó vô cùng cay nghiệt nói: “Cậu nghĩ cậu là ai mà dám chạy tới đây làm loạn?”

Sau đó, cách đối xử của Đỗ Thác đối với cậu cũng không còn như trước. Ngày xưa một tuần gặp nhau ít nhất ba lần, giờ một tháng cũng chỉ vài lần. Vẻ mặt của hắn cũng đổi khác, chưa khi nào cho cậu biểu cảm hòa nhã. Những hành động ôn nhu hài hòa trước đây giờ trở nên cực kì tàn bạo. Thậm chí hắn còn đóng băng cậu, đưa cậu cho người khác!

Thương Mặc ngẫm lại mà cay mũi, lúc trước chính mình ngốc, không tin vào sự thật Đỗ Thác coi mình là thế thân, cứ muốn chạy đến hỏi hắn. Người quen của Đỗ Thác đều nói EQ của hắn thấp, tính tình kém, nhưng cũng không ai về sau nguyện ý kéo cậu ra khỏi vũng bùn lầy. Vòng luẩn quẩn này vốn dĩ rất loạn, đại đa số người ở trong đó đều giỏi nịnh nọt. Đỗ Thác đã muốn đóng băng cậu, ai còn dám cứu cậu đây?

Sau đó nhóm nhạc tan rã, công ty quản lí gọi Thương Mặc lên nói nếu cậu muốn phát triển một mình phải tự lực giao thiệp, rõ ràng muốn hất bát nước bẩn lên người cậu. Trong nhất thời, vô số fans quay lưng, gièm pha trải rộng, Weibo di động đều bị oanh tạc bởi tiếng mắng, thậm chí nơi ở cũng bị người tập kích.

Đoạn thời gian đó, Thương Mặc vừa không có cái ăn vừa không dám ra khỏi nhà, chật vật hơn cả một con chó.

Thật tốt, cuối cùng cậu cũng có thể chết, đến âm tào địa phủ, không cần chịu đựng cảnh sống chui sống lủi như vậy.

Nhưng tại sao ở địa phủ cũng có một Đỗ Thác, lại còn giống y hệt người ở thế giới hiện thực?

Vừa nghĩ tới khả năng này, Thương Mặc lại suy sụp hạ mặt. Ai nói con người sau khi chết sẽ đi về miền cực lạc, nếu vậy thì tại sao cậu lại khổ như vậy? Trong cuộc sống ở hiện thực bị ngược còn chưa tính, vì sao ngay cả địa phủ cũng muốn ngược cậu một trăm lần?

“A, a, đau.” – Thương Mặc đang trầm tư trong cõi thần tiên, môi lại bị hung hăng cắn. Cậu vốn sợ đau, cộng thêm những ý nghĩ tiêu cực cứ thi nhau xuất hiện trong đầu, ánh mắt đã có chút ướt, lông mày cũng gắt gao nhăn lại, cả khuôn mặt trông giống như một con sóc nhỏ bị nắm đau.

Đỗ Thác khó được buông tha cậu, ngữ khí cũng pha chút sủng nịch không giống ngày thường mà chỉ trích: “Khi hôn môi không nên suy nghĩ lan man.”

Giỏi, cắn cậu cũng có lí do đàng hoàng!

Thương Mặc tức giận đến mức không muốn để ý Đỗ Thác, cậu giờ đã là người chết, lành làm gáo vỡ làm muôi, cậu không tin đã đến âm tào địa phủ rồi còn có thể chết lại lần nữa.

“Sao vậy, tức giận rồi?” – Đỗ Thác tới gần, gắt gao nhìn vào trong mắt cậu.

Thương Mặc kinh ngạc, trong con ngươi của Đỗ Thác vừa rồi hiện lên một tia hối hận. Nhưng nhớ lại những việc kiếp trước Đỗ Thác đã làm với mình, lòng lại lạnh đi. Có lẽ đó là do mình nhìn nhầm.

Vậy nhưng… Mỗi khi đối mặt với Đỗ Thác, Thương Mặc luôn định trước mình kém một bậc. Cậu lắc đầu, thể hiện bản thân không tức giận.

Cử động này chọc Đỗ Thác cười nhẹ một tiếng, sau đó hắn lại ôn nhu hôn cậu, tay cũng vói vào trong quần áo vuốt ve thân thể Thương Mặc.

Thương Mặc rùng mình, đang chuẩn bị giãy dụa lại chợt nghe đến Đỗ Thác nói: “Cho em nghỉ một ngày.”

Sau đó hắn trực tiếp xé quần áo Thương Mặc, ngay cả nụ hôn cũng mang theo nỗi cấp bách khó dằn nổi. Đỗ Thác biết rõ những điểm mẫn cảm trên người Thương Mặc, khiến Thương Mặc một giây trước còn muốn kháng cự, ngay sau đó cũng theo Đỗ Thác chìm vào bể dục.

*

Lần thứ hai Thương Mặc tỉnh lại, Đỗ Thác đã không còn ở đó. Câu xoa hai mắt rã rời, theo thói quen đứng dậy rửa mặt. Nhưng vừa mới nhích người, trên thân đã truyền đến cảm giác đau nhức, ngay lập tức gợi lên những hồi ức trong cậu.

Mẹ nó*, thành quỷ ở âm tào địa phủ vẫn bị Đỗ Thác bắt nạt, công lý có còn nữa không!

Bản gốc là 马达, QT dịch là Mô tơ nhưng từ này đồng âm với “Mẹ nó”. Cảm ơn cô sinh viên Đại học Ngoại Ngữ Song Hạnh đã giúp đỡ mình không chỉ từ này mà còn vô vàn những từ khác.

Vậy nhưng… Vì sao cậu đã chết vẫn có thể cảm giác được nỗi đau?

Không khoa học!

Chẳng lẽ những gì viết trong sách giáo khoa đều là gạt người? Nếu không có quỷ, người chết như Thương Mặc là gì đây? Nhưng vì sao quỷ còn biết đau!

Chẳng lẽ… Cậu mạng lớn, không chết?

Làm sao có thể, cậu nhớ rõ ràng chính mình đã bị một súng bắn chết…

Ngay khi cậu sắp phát hỏa, bên ngoài có tiếng gõ cửa, theo sau là âm thanh của một người phụ nữ: “Thương thiếu gia, cậu tỉnh rồi sao?”

Thương Mặc bối rối, đây là thanh âm của dì Lý.

Dì Lý là người Đỗ Thác mời đến để quét tước phòng ở và nấu cơm, đi theo Đỗ Thác rất nhiều năm, chỉ có điều dì Lý thường ở trong khu nhà cao cấp của Đỗ Thác, chứ không phải ngôi nhà Đỗ Thác cho cậu. Thế nhưng nhìn cách bày trí quen thuộc này, đây đích thị là căn nhà cao cấp của Đỗ Thác.

Thấy Thương Mặc không đáp lại, dì Lý tiếp tục gõ cửa: “Thương thiếu gia, hiện tại đã là ba giờ chiều, cậu còn chưa ăn cơm. Mau dậy ăn chút gì đi, để bụng đói cũng không tốt đâu.”

Thương Mặc vốn không cảm thấy đói, nhưng giờ nghe dì Lý nói, bụng lập tức hưởng ứng mà hát Không Thành Kế.

Thương Mặc xoa bụng, không nghĩ thành quỷ rồi còn biết đói! Cậu khóc không ra nước mắt đáp lại: “Con xuống ăn cơm ngay đây.”

Cậu cau mày chịu đựng cơn đói đứng dậy đi rửa mặt, trong lòng âm thầm phun tào. Tên Đỗ Thác này không biết sáng sớm dây thần kinh nào đứt, đè cậu xuống làm ba lần đến tận khi cậu ngất xỉu, cũng không biết sau đó tên bại hoại nhã nhặn ấy có làm tiếp không.

May mắn là nơi tư mật ở phía sau nhẹ nhàng khoan khoái, có lẽ đã được tẩy trừ và thoa thuốc mỡ, nếu không sẽ phải tốn thêm thời gian xử lý.

Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Đỗ Thác tẩy rửa cho cậu. Trước kia, khi còn sống, cho dù Đỗ Thác có sủng cậu tới đâu cũng chưa bao giờ dọn dẹp cho cậu, đều là Thương Mặc mệt thành chó cũng phải tự mình bò vào phòng tắm giải quyết lấy, nếu không ngày hôm sau sẽ tiêu chảy, ảnh hưởng đến công việc.

Sau khi rửa mặt, Thương Mặc đi xuống lầu ăn cơm, nhìn thấy dì Lý đứng ở trước bàn ăn cười với cậu, Thương Mặc cũng cười đáp lại, chỉ là cứ cảm thấy có chỗ nào kì lạ.

Lúc này, trong TV truyền đến âm thanh cắt đứt dòng suy tư của Thương Mặc. Cậu theo âm thanh nhìn về phía TV, thấy bản tin giải trí đang chiếu bức ảnh về hoạt động tuyên truyền cho bộ phim mới của Hứa Ý, “Trên đỉnh Nam Sơn”

Thương Mặc nhớ rõ ràng bộ phim điện ảnh này chiếu năm cậu mười chín tuổi! Khi ấy cậu rất thích bộ phim điện ảnh này, còn lôi kéo Viên Diệp đi xem phim những ba lần!

Sau đó Hứa Ý cũng trở thành thần tượng của cậu!

“Cậu trai này bảnh quá, diễn xuất cũng tốt.” – Dì Lý nhìn chằm chằm TV cảm thán.

Thương Mặc nghe vậy nhìn về phía dì Lý, cuối cùng cũng biết chỗ nào kì lạ.

Tóc dì Lý hiện tại màu đen chứ không bạc. Nhưng cậu nhớ rõ ràng ngày hôm đó khi bị Đỗ Thác đuổi ra khỏi khu nhà cao cấp, tóc bà cũng đã bạc trắng.

Cậu tự nhéo mặt mình, cảm giác đau đớn ngay lập tức truyền đến, sau đó nhớ lại cảm giác khi Đỗ Thác du tẩu trên da thịt mình vào sáng nay, lại nhìn dì Lý và tin tức giải trí đang phát trên TV, “Đinh đang —” một tiếng, hai mắt Thương Mặc trừng lớn không dám tin: chẳng lẽ địa ngục và thế giới hiện thực thật sự giống nhau như đúc, đến nỗi có thể cảm giác được đau, được đói, đáng sợ hơn là còn có thể tiếp xúc được với người cũ khi còn sống!

Hay phải chăng…

Bản thân gặp phải sự kiện cẩu huyết với tỷ lệ cực thấp – sống lại!

Thương Mặc cắn thìa, cau mày suy nghĩ thật lâu, khuôn mặt mang nỗi khổ đại cừu thâm khiến dì Lý phải nghĩ thầm trong lòng: sáng nay Thương thiếu gia làm sao vậy, trông khuôn mặt thật giống trái khổ qua.

Càng nghĩ Thương Mặc càng cảm thấy suy đoán thứ hai dễ dàng tiếp thu hơn. Cậu cảm thấy bản thân còn sống vẫn tốt hơn là đã chết.

Cậu nghĩ tới hình ảnh Đỗ Thác sáng nay, dường như là trẻ hơn đôi chút. Nhưng bởi Thương Mặc không muốn nhìn mặt Đỗ Thác, vậy nên cậu cũng không nhìn kĩ. Hơn nữa khi bị đôi mắt ấy gắt gao nhìn chằm chằm, làm sao có thế cẩn thận ngắm nhìn được. Đấy là còn chưa nói đến chuyện lúc sau, cậu bị Đỗ Thác đè xuống giường, càng không có thời gian nhìn.

Giờ nhìn thấy dì Lý tóc đen cùng tin tức đang phát trên TV, Thương Mặc cảm thấy suy đoán bản thân trọng sinh có khả năng là đúng.

Ăn uống qua loa cho xong, Thương Mặc đi lên lầu, dùng di động nhìn lại ngày, sau đó vẫn chưa yên tâm mà lên mạng đọc những tin tức sự kiện trọng đại rồi hổi tưởng, đó quả nhiên đều là những việc phát sinh năm cậu mười chín tuổi

Trong một thoáng, tâm tình Thương Mặc phức tạp hẳn lên, nhưng trong lòng lại càng thêm kiến định, nhất định phải thừa dịp Đỗ Thác còn chưa chỉnh cậu, phải rời khỏi Đỗ Thác!

Hết chương 1

Update 27/12/2018: Mình có chỉnh sửa lại tên bộ phim mà Thương Mặc thích cho nó “thơ” hơn một chút, hi vọng là không sai ý tác giả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương