Trọng Sinh Chi Tồn Tại
Chương 82: Nhiệm vụ (4)

Dịch Dương cùng Dịch Thiến vốn được sinh ra trong một gia đình đơn thân thuộc tầng lớp thấp kém trong xã hội. Mẹ của hai anh em bọn họ tên là Dịch Lệ Nhu, là một người tính tình cực đoan cố chấp, yêu thích theo đuổi những dục vọng cá nhân. Thưở trẻ, bà ta ham mê một người đàn ông khá giả đã có gia đình, len lén làm tình nhân của đối phương, sau đó sinh ra hai anh em Dịch Dương cùng Dịch Thiến, hòng hi vọng có thể đoạt vị chính thất.

Không ngờ gia thế bên nhà vợ cả của người đàn ông kia rất giàu có cùng quyền lực, trong công việc cũng giúp ích người đàn ông kia rất nhiều. Vì vậy đối phương cũng không dám tùy tiện ly hôn, lại lo lắng vợ cả nhà mình biết được chuyện mình có con riêng, trước đành phải trợ cấp cho Dịch Lệ Nhu một khoản tiền, sau thì âm thầm dùng thủ đoạn đuổi mẹ con Dịch Lệ Nhu ra khỏi thành phố mà bọn họ vốn đang sống.

Dịch Lệ Nhu ôm theo hai đứa con, bị đuổi đi, lúc này vô cùng oán giận. Thế nhưng bà ta lại không dám làm ra hành động ngu xuẩn, sợ bị vợ cả của kim chủ trả thù. Vì vậy bà ta tâm không cam lòng không nguyện cầm theo số tiền trợ cấp, bắt đầu lưu lạc khắp nơi.

Dịch Lệ Nhu gia cảnh vốn chẳng giàu có gì, nhưng bởi vì trước giờ luôn có kim chủ yêu chiều cho nên đã quen thói vung tiền như nước. Bà ta sử dụng tiền không biết chừng mực, số tiền trợ cấp kia rất nhanh liền chẳng còn bao nhiêu. Lúc này bà ta mới phát hiện ra cuộc sống của bản thân có bao nhiêu túng quẫn. Không chỉ phải nuôi một mình mình, bà ta còn phải nuôi thêm hai miệng ăn của hai đứa nhỏ.

Cuộc sống nghèo hèn cùng khốn khổ khiến cho Dịch Lệ Nhu muốn phát điên, có nhiều lúc bà ta đã muốn vứt bỏ hai đứa nhỏ mà bản thân vẫn coi là ‘cục nợ’. Thế nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy không cam lòng, rõ ràng chính mình sinh được một đôi long phượng, trong khi bà vợ cả kia chỉ sinh được một đứa con gái bị khiếm thính, tại sao bản thân lại phải chịu tủi nhục như bây giờ?! Bà ta đáng lẽ phải được sống trong những căn biệt thự giàu sang sa hoa, được người ta cung phụng, ghen tị sùng kính mới phải chứ!

Cuối cùng, Dịch Lệ Nhu vẫn cố chấp không chịu buông bỏ cố chấp của bản thân, nhẫn nại cắn răng chịu đựng, tìm một công việc ở trong quán bar, cố gắng nuôi sống bản thân cùng hai đứa con nhỏ cho tới lúc chúng trưởng thành. Bà ta muốn chờ tới lúc hai đứa nhỏ này lớn rồi, chờ tới lúc bà vợ cả kia già nua đi rồi, chờ tới lúc gia tộc bên vợ của kim chủ trước kia đã suy tàn rồi, sẽ quay trở lại chốn cũ, để Dịch Dương cùng Dịch Thiến quy nhân tổ tông.

Một khi hai anh em Dịch Dương cùng Dịch Thiến trở thành tiểu thư thiếu gia giàu có rồi, tới lúc đó, những gì khổ sở mà bà ta hiện tại phải chịu đựng sẽ được đền bù thích đáng. Cứ như vậy ôm ảo tưởng, thấm thoát thời gian trôi qua, ba mẹ con họ Dịch cũng trải qua cuộc sống mười mấy năm bấp bênh nghèo hèn.

Dịch Dương cùng Dịch Thiến bởi vì không được người cha thừa nhận, cho nên từ nhỏ tới lớn luôn theo họ mẹ. Bọn họ từ khi mới sinh ra đã phải tiếp xúc với những thói hư tật xấu, lại cộng thêm Dịch Lệ Nhu bận rộn không thèm quan tâm, cho nên tuổi còn nhỏ nhưng đã sành đời hơn bất cứ ai.

Dịch Dương năm 14 tuổi đã quan hệ với một bạn học cùng lớp, cuối cùng bị phụ huynh đối phương bắt gặp phải, gây ra một trận náo loạn lớn, kết cục nhận được chính là phải chuyển trường thì chuyện này mới chịu chấm dứt. Dịch Thiến tư cách đạo đức cũng chẳng kém cạnh mẹ cùng anh trai của mình. Thời điểm khi cô ả 13, 14 tuổi, có một lần Dịch Lệ Nhu dẫn khách về nhà để ‘trao đổi thể xác’, không ngờ vị khách kia trước đó vừa cùng bà ta lăn giường thì chân sau đã trèo lên giường của con gái bà ta.

Thời điểm Dịch Lệ Nhu phát hiện ra con trai con gái của mình đã trở nên hư hỏng, thì hai người bọn họ cũng đã lớn rồi, có tư tưởng riêng của bản thân, bà ta không cách nào can thiệp được vào. Dịch Lệ Nhu vốn vẫn ôm mộng tưởng dẫn con trở lại quê cũ để gặp vị kim chủ năm xưa, lúc này hoàn toàn cảm thấy tương lai vô vọng. Đáng tiếc bà ta còn chưa kịp nghĩ ra cách để giải quyết lo lắng trong lòng thì mạt thế ập tới. Anh em họ Dịch đồng thời kích phát dị năng, trở thành dị năng giả. Thế nhưng mẹ của hai anh em là Dịch Lệ Nhu thì lại không được may mắn tới như vậy, ở ngay thời điểm ban đầu của mạt thế, bà ta đã trở thành tang thi.

Hai anh em Dịch Dương biết mạt thế ập tới, hoang mang sợ hãi vô cùng, tìm cách trốn khỏi thành phố mà mình đã sống. Không ngờ trên đường đi lại lọt vào một ổ tang thi, may mắn lúc đó được Hoàng Trịnh Kha cứu giúp, từ đó liền đi theo Hoàng Trịnh Kha lăn lộn khắp nơi.

.

.

.


Cố Diệp Ninh nhớ tới đời trước khi cô gặp nhóm người Hoàng Trịnh Kha thì trên cơ bản là đội ngũ của hắn ta đã khá hoàn chỉnh. Dịch Dương là một tên háo sắc, gã thỉnh thoảng vẫn luôn làm ra vài động tác mờ ám để dụ dỗ cô, nhưng Cố Diệp Ninh không những không mắc mưu, ngược lại luôn tìm cách tránh xa gã. Trái với việc bản thân bài xích Dịch Dương, Cố Diệp Ninh luôn muốn cùng Dịch Thiến trở thành bạn tốt, bởi vì trong đội ngũ chỉ có hai người bọn họ là con gái, đồng thời tuổi tác cũng không kém bao nhiêu.

Lúc đó Dịch Thiến dường như rất chán ghét cô, chưa từng bao giờ cho cô sắc mặt tốt. Cô lại ngây thơ cho rằng chỉ cần bản thân chân thành, một ngày nào đó nhất định Dịch Thiến sẽ hiểu được tấm lòng của mình, cùng mình trở thành bạn bè.

Nhưng Cố Diệp Ninh sai rồi, Dịch Thiến là người bản tính đố kỵ ích kỷ vô cùng, cô ả ghét tất cả những người con gái xinh đẹp cùng nổi bật hơn mình, làm sao sẽ đồng ý trở thành bạn bè với cô được. Mỗi ngày nhìn cô mỉm cười, cô ả chỉ hận không thể dùng dao rạch nát mặt cô ra mà thôi. Dịch Thiến tuy không mạnh như Cố Diệp Ninh, nhưng cô ả mưu mô xảo quyệt và độc ác hơn Cố Diệp Ninh. Nếu không phải thời điểm đó cô vẫn là chủ lực chiến đấu trong đoàn đội, khi tang thi tấn công rất cần tới cô ra tay, thì Dịch Thiến nhất định sẽ tìm cách để giày vò cô từ lâu rồi.

Khi gặp phải con tang thi hệ hỏa cấp 4 kia, Dịch Thiến thấy tinh thần lực của cô đã tan vỡ, biết rõ cô không còn lợi dụng được nữa, liền không chút do dự từ phía sau đẩy cô vào trong đoàn lửa do con tang thi kia phóng ra. Cảm giác da thịt từng chút từng chút một bị hỏa thiêu, đau đớn tới mức gào thét cũng không thể bớt đi được chút thống khổ nào, trong mắt của Cố Diệp Ninh tràn ngập lệ khí.

“Diệp tỷ tỷ, Dịch Thiến kia đã sắp tới gần chúng ta.” Minh Tu vừa sử dụng dị năng để khống chế đường đi của Dịch Thiến, vừa hơi nghiêng đầu đối với cô báo cáo.

“Tiểu Chu Nhi, em sử dụng dị năng, đánh lừa đám tang thi kia, để cho chúng dần dần bị Dịch Thiến bỏ rớt phía sau.” Đối với Chu Nhi nói, sau đó lại quay qua Minh Tu “Tiểu Tu, dẫn cô ta tới khu nhà cao tầng đang xây dở kia.”

Ở ngay bên cạnh khu phố mà ba người đang đứng, có một khu công trường xây nhà cao tầng. Thôn Đông tuy chỉ là một thôn nhỏ, nhưng vị trí địa lý cùng tiềm lực kinh tế thì rất đáng để khen ngợi. Đặc biệt trong vài năm gần đây, bởi vì thủ đô ngày càng đông đúc, cho nên người dân vô cùng thiếu thốn nhu cầu về nhà ở. Thôn Đông cách thủ đô không quá xa, đường đi rất thông thoáng, cho nên có không ít người đánh chủ ý xây dựng khu nhà cao tầng ở thôn Đông, vừa có thể giải quyết được vấn đề thiếu nơi ở của người dân, lại vừa có thể kiếm lời cho bản thân.

Tuy nhiên bởi vì thời điểm đang xây dựng gặp chút khó khăn về vốn, cho nên dự án này bắt buộc phải ngưng lại, vẫn bị bỏ hoang tới khi mạt thế ập tới. Hiện tại khu vực đó hoàn toàn không có bóng dáng của con tang thi nào, đất bãi tuy ngổn ngang nhưng cũng coi như khá rộng rãi, không gian cũng kín đáo, là một nơi phù hợp để Cố Diệp Ninh thực hiện một ít hành động ‘trả thù’.

“Vâng.” Chu Nhi cùng Minh Tu lập tức nghe theo lời của cô, hành động.

Dịch Thiến hoảng hốt né đông tránh tây, cố gắng hết sức chỉ huy chân của mình gia tăng thêm tốc độ. Mặc kệ bản thân đã mệt tới mức phổi như muốn nổ tung, mặc kệ hai đùi đã tê liệt tới mức không còn cảm giác gì, cô ả vẫn cắn răng chạy về phía trước. Nếu lúc này từ bỏ, chờ đợi cô ả chỉ có cái chết thảm khốc. Tiếng rít gào của tang thi ở sát sau truyền tới khiến cho tinh thần của Dịch Thiến căng lên, cô ả thậm chí còn không dám quay đầu lại. Không muốn chết! Tuyệt đối không muốn chết!

Không biết có phải vì năng lượng bùng nổ hay không, tiếng tang thi ở phía sau càng lúc càng nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng là không còn nghe thấy. Dịch Thiến đã có chút không chịu nổi, lảo đà lảo đảo, tốc độ từng chút một giảm dần đi trông thấy. Lúc này cô ả đột nhiên sinh ra một tia dũng cảm, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, thần kỳ phát hiện ra bản thân mình đã chạy thoát khỏi được đàn tang thi hung mãnh kia.

“Sống… sống rồi…” Cơ thịt bị ép buộc hoạt động quá sức, lại cộng thêm tinh thần thả lỏng sau khi thoát được khỏi nguy hiểm, Dịch Thiến thở phào một hơi, khóe mắt rơi ra một hai giọt lệ, ngồi phịch xuống mắt đất đá bẩn thỉu.

Nghỉ ngơi một chút, chắc chắn rằng mình đã thoát chết rồi, lúc này cô ả mới bùng nổ: “Con mẹ nó, rốt cuộc ở đâu ra lắm tang thi vậy chứ?” Nghĩ tới hai đồng đội là Mục Hoằng cùng Trần Lục, sắc mặt của Dịch Thiến vặn vẹo: “Lũ khốn đó, đàn ông đàn ang, lại còn từng là quân nhân, vậy mà bỏ mặc một thiếu nữ tay yếu chân mềm như mình!”

“Loại thiếu nữ tự nhận bản thân tay yếu chân mềm nhưng trên thực tế lòng dạ nham hiểm âm độc như cô, Hoằng ca muốn cứu mới là lạ.”

Đột nhiên từ ở phía sau truyền tới một thanh âm trong trẻo, bên trong ngữ điệu mang theo trào phúng cùng khinh thường, khiến cho Dịch Thiến vốn đã thả lỏng nay lại một lần nữa dâng lên cảnh giác. Cô ả quay người lại, phát hiện ra sự xuất hiện của Cố Diệp Ninh, không khỏi nhíu chặt mày lại, nhích mông lui về sau một chút, đôi mắt dựng lên tràn ngập cảnh giác.

“Sao mày lại ở đây?” Trong ánh mắt lóe lên một tia chán ghét, Dịch Thiến âm u hỏi “Hai đứa trẻ con đi chung với mày đâu?” Không thấy Chu Nhi cùng Minh Tu, cô ả đảo mắt hỏi.

Dịch Thiến cũng không phải là người ngu, trước lúc hành động mọi người đã chia tốt phương hướng cần đi rồi. Nhóm của cô ả đi về hướng đông mà nhóm của Cố Diệp Ninh lại đi về hướng bắc, không có khả năng cô tình cờ xuất hiện được ở đây. Chắc chắn có vấn đề!

“Cũng thông minh đấy chứ.” Khoanh hai tay trước ngực, khóe môi của Cố Diệp Ninh hơi nhếch lên, nhưng ý cười không lan tới đáy mắt.

“Hừ! Mày muốn làm gì? Đừng tưởng rằng tao sợ mày!”

Dịch Thiến đương nhiên biết rõ thân phận của Cố Diệp Ninh. Theo thông tin nghe ngóng được, nghe nói Cố tam tiểu thư của Cố gia chỉ là người bình thường không có dị năng, cho nên hoàn toàn không có khả năng chèn ép được một dị năng giả như cô ả. Sau khi lấy lại được bình tĩnh rồi, Dịch Thiến liền nâng cao đầu, cao ngạo như một con khổng tước, trừng mắt cảnh cáo đe dọa.

Cố tam tiểu thư thì làm sao? Ở trong nhà được mấy người anh em trai bảo bọc yêu thương thì khó ai có thể đụng tới mày, thế nhưng hiện tại đang ở bên ngoài để làm nhiệm vụ, nguy hiểm trùng trùng không biết lúc nào sẽ bất ngờ ập tới, cho dù tao có giết chết mày thì cũng sẽ chẳng ai biết được! Sớm đã chướng mắt cái loại giả vờ giả vịt thanh cao cao quý kia từ lâu rồi! Dịch Thiến vừa đố kỵ lại vừa độc ác thầm nghĩ trong đầu.

“Cẩn thận không tao giết chết mày!”

“Chỉ bằng cô?” Thu hồi nụ cười, Cố Diệp Ninh hơi hất cằm lên, chỉ một động tác như vậy thôi nhưng muốn bao nhiêu cao quý liền có bấy nhiêu cao quý. So cô với Dịch Thiến đang chật vật ngồi bệt trên mặt đất, chẳng khác nào so thiên nga với quạ đen.

“Hừ, đừng có mà kiêu ngạo! Ở đây không có ai để cho mày dựa vào đâu!” Kim hóa cánh tay, khiến cho móng tay của mình biến thành những lưỡi dao sắc nhọn, Dịch Thiến khinh miệt nói.

“Có nơi để dựa vào còn hơn thứ đồ con riêng cha không thương mẹ không yêu như cô.” Đời trước, có một lần Cố Diệp Ninh tình cờ từng nghe thấy Dịch Dương trong lúc say rượu đã kể lể tất cả cho Hoàng Trịnh Kha nghe, vì thế quá khứ cùng thân phận của hai anh em nhà họ Dịch này, cô biết không ít.

Đừng nhìn Dịch Dương cùng Dịch Thiến buông thả tùy ý, thực ra bọn họ cũng giống như Đoan Mộc Nhật Tử cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy, đều cực kỳ căm ghét thân phận ‘con riêng’ của bản thân. Mỗi một khi có ai đó nhắc tới sự thật này, chẳng khác nào đang cầm dao khoét ra một miếng thịt trên người của bọn họ. Đê hèn, đê tiện, không đáng sống trên cuộc đời này, phá hoại gia đình của người khác, đồ không có cha,… những từ đó sẽ ám ảnh hai anh em bọn họ tới hết cuộc đời, là vết bẩn vĩnh viễn lau không sạch.

Trong một cuộc quan hệ ngoại tình, trẻ con không có tội, có tội ở đây là người lớn. Cha không thừa nhận sự tồn tại của mình, thậm chí còn dùng mọi cách xua đuổi; mẹ lại suốt ngày chỉ chìm đắm trong cố chấp của bản thân, coi con cái là một công cụ để mưu cầu danh lợi; sống trong gia đình như thế, hai anh em Dịch Dương cùng Dịch Thiến tính cách không bị vặn vẹo mới là lạ.

Nhưng cô không có thừa thương cảm để đi ban phát cho Dịch Dương cùng Dịch Thiến. Cô biết con người thì có kẻ như thế này cũng có kẻ như thế kia, không thể vơ đũa cả nắm, thế nhưng những kẻ là ‘con riêng’ mà cô quen biết thì đều có một đặc điểm chung, đấy chính là tính cách đê tiện xấu xa tới mức người khác phải ghê tởm không chịu nổi. Cộng thêm câu chuyện của chính trong gia đình mình, cái chết của mẹ mình, Cố Diệp Ninh càng không thể dậy nổi một chút yêu thích nào cho hai chữ ‘con riêng’.

Đấy là chưa kể tới Dịch Thiến ác độc ích kỷ này lúc nào cũng nhăm nhe muốn hại cô, nếu cô còn bỏ qua cho cô ả, cô mới là đứa não bị úng nước! Làm thánh mẫu một đời trước vậy là đủ rồi, đời này cô không muốn trở thành kẻ ngu thêm một lần nữa!

“Mày… mày làm sao biết?” Hai mắt mở to như chuông đồng, cô ả không thể tin tưởng được những gì mình vừa nghe. Vì sao đứa con gái này lại biết thân phận ‘con riêng’ của cô ả?! Sắc mắt đầu tiên là trắng bệch, sau đó chuyển sang đỏ bừng vì tức giận “Câm miệng cho tao! Câm miệng cho tao! Không được nhắc tới từ đó!”

“Cô có cố phủ nhận cỡ nào thì cũng không thể nào phủi đi được sự thực đấy đâu.” Thanh âm của Cố Diệp Ninh đều đều không cảm xúc, nhưng càng như vậy thì lại càng khiến cho Dịch Thiến bị kích động.

“Câm miệng, tao mới không phải là con riêng! Tao mới không phải!” Sau đó cô ả dùng ánh mắt căm thù đề nhìn Cố Diệp Ninh “Loại tiểu thư lá ngọc cành vàng từ nhỏ tới lớn được nâng niu như mày thì hiểu cái gì? Mày có tư cách gì để sỉ nhục tao?” Cô ả chán ghét những kẻ như Cố Diệp Ninh vô cùng, không, phải dùng từ ‘căm hận’ mới đúng!

Giống như người chị gái cùng cha khác mẹ bị khiếm thính kia của cô ta, mặc dù là người khuyết tật, thế nhưng bởi vì là con chính thức, cho nên sinh ra đã có được danh phận cao quý, luôn được hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất. Không giống như cô ả cùng với anh trai, mỗi ngày đều phải sống trong một căn nhà vừa bẩn vừa dột, mỗi ngày đều phải giãy dụa tìm cách mưu sinh, mỗi ngày phải nghe người ta chế giễu, nhiếc móc, mắng chửi.

Dựa vào đâu cùng là máu mủ ruột già với cha, nhưng một kẻ thì là rồng phượng ở trên trời, còn một kẻ lại là giun dế bị giẫm đạp dưới bùn đất?

Không - công - bằng!!!

Dịch Thiến hoàn toàn bị kích động, cô ả quên đi thân thể mệt mỏi của mình, lao về phía của cô. Cánh tay được kim hóa vung lên, muốn đâm vào lồng ngực Cố Diệp Ninh, xé nát kẻ vừa khinh bỉ mình kia. Vẻ mặt của Cố Diệp Ninh từ đầu tới cuối đều cực kỳ bình tĩnh, bên khóe môi cong lên một nụ cười tràn ngập chế nhạo, nhìn Dịch Thiến như một chú hề đang không ngừng nhảy nhót làm trò ở trước mắt mình.

“Băng hóa.” Đôi môi xinh đẹp phun ra hai chữ, lập tức ở dưới chân lóe lên những tia sáng màu băng lam, kế tiếp tiếng lách tách không ngừng vang lên. Lấy Cố Diệp Ninh làm cột mốc, mặt đất không ngừng bị kết băng, dùng tốc độ nhanh nhất lan tràn về phía Dịch Thiến.

“Cái… cái gì thế này?”

Dịch Thiến chỉ còn cách Cố Diệp Ninh có chưa tới hai mét, nhưng lúc này băng đã lan tới, vừa lan liền tới tựa như dây leo, bắt đầu không ngừng đu bám lên bàn chân của cô ả, khiến cho cô ả không thể nào cử động được nữa, đứng bất động tại chỗ. Bị dị tượng này khiến cho bất ngờ, Dịch Thiến hoang mang muốn giãy dụa rút chân ra khỏi băng, thế nhưng lớp băng cứng rắn còn hơn cả bê tông, mặc kệ cô ả có làm gì cũng không thể thoát ra được.

“Mày… mày… mày…” Cảm giác được từng luồng khí lạnh buốt đang không ngừng thông qua da thịt thẩm thấu vào trong cơ thể, tựa như muốn đông sạch máu trong người, trên mặt của Dịch Thiến xuất hiện một tia sợ hãi, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn Cố Diệp Ninh.

“Không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ bằng cô mà muốn giết tôi sao, đừng là nằm mơ.” Vẫn ngữ điệu nhàn nhạt như trước, tuy nhiên đối với Dịch Thiến giờ phút này mà nói, thanh âm kia chẳng khác nào thanh âm vọng tới từ địa ngục.

“Mày là dị năng giả?” Cô ả gần như hét lên.

“Không phải quá rõ sao?” Dùng ánh nhìn như nhìn kẻ ngốc ném về hướng Dịch Thiến, Cố Diệp Ninh không chút nào che giấu khinh bỉ.

“Không thể nào, không phải đã nói…” Không phải đã nói là Cố tiểu thư của Cố gia là người bình thường sao? Như thế nào bây giờ lại độp một cái biển trở thành dị năng giả? Hơn nữa lại còn là dị năng giả hệ băng? Dịch Thiến chỉ cần dựa vào độ cứng rắn của băng không thôi cũng đoán ra được đối phương thực lực khẳng định cao hơn mình.

“Mọi người nói tôi không phải là dị năng giả, phải không?” Thay cô ả nói nốt lời cần nói, cô thong thả nhún vai một cái “Lời đồn chỉ có thể tin một nữa, cô tinh khôn như vậy, chẳng lẽ điều này cũng không biết sao?”

Ban đầu chỉ là muốn trêu chọc mấy ông anh một chút cho nên mới giấu thực lực, không ngờ vì Cố Diệp Phi quá mức lo lắng cho nên đã để lộ ra một ít hành động khiến người ta phải nghi ngờ. Ví dụ như… y định huy động thủ hạ đi theo làm bảo tiêu cho cô chẳng hạn. May mắn là cô phát hiện kịp thời nên đã ngăn cản được. Nhưng dù sao trong căn cứ thủ đô có không ít người là cáo già, suy đoán một chút liền nghi ngờ việc cô không phải là dị năng giả.

Đối với việc này, Cố Diệp Ninh biểu thị, cô không quan tâm lắm. Dù sao về sau chuyện dị năng của mình cũng chẳng giấu được, tin đồn tới khi ấy sẽ tự động biến mất mà thôi.

“Không… không thể nào…” Dịch Thiến vẻ mặt trắng bệch, lắp bắp nói “Mày… mày mau thả tao ra… tao, tao sẽ không làm gì mày…”

Tuy rằng bản chất thì đang cầu xin Cố Diệp Ninh, thế nhưng cô ả lại không muốn tỏ ra quá yếu đuối trước mặt đối phương, cuối cùng biến thành làm bộ hung ác đe dọa. Đối với tính cách mạnh miệng lại thích tỏ vẻ này của Dịch Thiến, Cố Diệp Ninh chỉ có thể bình luận bằng một câu: ‘Không biết tốt xấu!’

“Cô có thấy ai lại thả ra kẻ có sát ý với mình không?” Ngưng một chút, cô lại nói tiếp “Hơn nữa cô nghĩ vì sao tôi lại xuất hiện ở đây? Thả cô ra rồi, vậy thì bao nhiêu công sức từ nãy tới giờ của tôi chẳng phải sẽ đổ xuống sông xuống biển sao?

“Mày… mày chẳng lẽ ngay từ đầu đã muốn giết tao?”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang nở nụ cười thánh thiện ở trước mặt, Dịch Thiến đồng tử co rút lại, hét lên chất vấn. Đúng thế, ngay từ ban đầu cô ả đã để ý cùng nghi ngờ việc Cố Diệp Ninh đột nhiên lại xuất hiện ở tại đây, thế nhưng sau đó lại bị vấn đề ‘con riêng’ làm cho kích động tới quên mất. Bây giờ nghe Cố Diệp Ninh nói vài câu, cô ả lập tức hiểu ra. Vị Cố tiểu thư này rõ ràng ngay từ đầu đã muốn giết mình!

“Đám tang thi kia… đám tang thi đột ngột xuất hiện kia chắc chắn là do mày làm phải không? Mày làm sao có thể làm được? Con người sao có thể ra lệnh cho tang thi? Mày rốt cuộc vì sao lại nhắm vào tao?” Tuy rằng cô ả không thích Cố Diệp Ninh, nhưng ngoài việc độc mồm độc miệng vài câu ra thì rõ ràng chưa hề làm gì cả.

Vì sao… Cố Diệp Ninh lại có chủ đích nhắm vào mình?

“Đương nhiên con người sao có thể ra lệnh được cho tang thi.” Gật gật đầu, tầm mắt chuyển về phía sau của Dịch Thiến, Cố Diệp Ninh mỉm cười “Cũng may nhờ có em, Tiểu Chu Nhi.”

“Không có gì đâu, Diệp tỷ tỷ.” Không biết từ lúc nào, Chu Nhi cùng Minh Tu đã xuất hiện ở phía sau của Dịch Thiến. Thanh âm mềm mại của Chu Nhi vang lên, mang theo chút vui vẻ khi được khen ngợi.

“Cái… cái gì???” Dịch Thiến hốt hoảng quay đầu lại, sợ hãi cùng cực. Hai đứa nhỏ này xuất hiện, vậy mà cô ta lại không biết chút nào!!!

Kỳ thực Dịch Thiến không phát hiện ra cũng là rất bình thường. Minh Tu là dị năng giả tốc độ, một khi nó di chuyển thì chỉ để lại tàn ảnh; cộng thêm với Chu Nhi đã sử dụng tinh thần lực để che giấu khí tức; hai đứa nhỏ này mà cùng kết hợp, đừng nói là một Dịch Thiến, có tới mười Dịch Thiến thì cũng không thể phát hiện ra sự xuất hiện của hai đứa.

“Chẳng lẽ…” Một suy nghĩ lóe lên trong đầu của Dịch Thiến “Con nhỏ này là dị năng giả hệ tinh thần lực???” Mặc dù hỏi nhưng cô ả xem như cũng đã chắc chắn tám chín phần. Chỉ có dị năng giả hệ tinh thần lực mới có khả năng sử dụng tinh thần lực để ngầm điều khiển tang thi cấp thấp.

Rõ rồi, quá rõ rồi, từ đầu tới cuối một hồi nguy hiểm kia đều là do Cố Diệp Ninh dựng lên. Đối phương nhìn mình sợ hãi kêu gào, nhìn mình chật vật hoảng sợ bỏ chạy, nhìn mình vì thoát hiểm mà thở phào,… Dịch Thiến tức giận, hai tròng mắt tràn ngập lửa nóng trừng về hướng ‘đầu sỏ’ Cố Diệp Ninh, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Làm sao Cố Diệp Ninh lại dám coi cô ả như một món đồ chơi, tùy tiện để đùa giỡn như vậy?

“Mày dám!!!” Dịch Thiến gần như rít lên “Tao với mày không thù không oán, sao mày lại muốn giết tao??? Tao đắc tội gì mày chứ???” Đã rõ đối phương sẽ không tha cho mình, sự sợ hãi cùng áp lực khiến cho Dịch Thiến muốn nổ tung.

“À, đơn giản là vì tôi muốn giết cô thôi.” Giơ lên ngón trỏ đặt ở trước môi, Cố Diệp Ninh híp mắt lại, khẽ lầm bầm “Chắc là đời trước, cô có thù với tôi.”

“Mau thả tao ra, mày mà giết tao, anh trai tao nhất định sẽ không tha cho mày!!! Hoàng đại ca nhất định sẽ không tha cho mày!!!” Dịch Thiến muốn phát điên, đây là lý do gì chứ?! Chỉ vì thích nên muốn giết cô ả sao?! Cô ả sao có thể chết lãng xẹt như vậy?!

“Thủy vây.” Vung tay một cái, không muốn tiếp tục kéo dài câu chuyện nữa, Cố Diệp Ninh quyết định động thủ. Cô còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, không có thời gian tiếp tục nói nhảm với Dịch Thiến.

Nguyên tố thủy trong không khí dồn lại, hóa ra một luồng nước khổng lồ. Luồng nước kia dài hai mét, rộng gần một mét, như một con rắn khổng lồ, theo sự chỉ huy của Cố Diệp Ninh, sau đó bao vây lại cơ thể của Dịch Thiến. Kế tiếp hình dạng của nước liền biến đổi, hóa thành một thủy cầu cực lớn, mà Dịch Thiến thì đang lơ lửng giãy dụa ở bên trong.

“Dị năng hệ thủy???” Hai đứa nhỏ đứng bên cạnh nhìn thấy một màn này thì gần như hét lên, bốn cặp mắt mang theo kinh sợ cùng kích động và sùng bái nhìn về phía Cố Diệp Ninh “Diệp tỷ tỷ, chị… cái đó… chị…”

Bọn nhỏ biết cô luôn chỉ dùng hai dị năng hệ phong và hệ băng, hiện tại xuất hiện thêm hệ thủy, đây chẳng phải là… tam hệ dị năng giả sao?! Oa oa oa, đội ngũ của bọn họ thực trâu bò, có một Nam Cung ca ca tam hệ dị năng giả rồi, giờ lại thêm một Diệp tỷ tỷ nữa!!!

“Chuyện này nhớ tạm thời giữ bí mật nhé.” Đối với hai đứa nhỏ Minh Tu và Chu Nhi này, cô rất tín nhiệm, lộ ra việc mình có ba dị năng cũng không cảm thấy sao hết. Chỉ có điều phải dặn dò một chút, không để cho hai đứa nói ra bên ngoài.

“Vâng!!!” Cả hai cực kỳ kích động đáp, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.

Diệp tỷ tỷ quả nhiên là thần tượng mà!!! ( ✧Д✧)

So với Minh Tu cùng Chu Nhi, Dịch Thiến lại đang lâm vào nguy hiểm cùng cực. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nước tràn vào mũi, vào miệng, vào lỗ tai khiến cho Dịch Thiến không kịp chuẩn bị, cũng không kịp làm ra phản ứng. Mái tóc xõa tung ra, sắc mặt vặn vẹo, tay quờ quạng, cô ả không có dưỡng khí, không thể trụ được bao lâu. Dịch Thiến muốn thoát ra khỏi thủy cầu khổng lồ này, nhưng băng vẫn giữ chặt bàn chân, chặt đứt ý đồ của cô ả.

Dị năng giả thể lực hơn người bình thường, nhưng chung quy cũng vẫn sẽ chết. Thời gian càng trôi qua bao nhiêu thì Dịch Thiến lại càng cảm thấy mệt mỏi khó thở bấy nhiêu. Cô ả thậm chí không còn đủ cả sức để giãy dụa nữa. Cố mở to mắt ra, muốn xuyên qua màn nước vặn vẹo để nhìn rõ gương mặt của kẻ muốn giết mình, ánh mắt của cô ta mang theo vạn phần hận thù. Nếu có thể mở miệng ra, Dịch Thiến chắc chắn sẽ đem toàn bộ những lời nguyền rủa độc địa nhất, ném thẳng vào mặt của Cố Diệp Ninh.

Cái chết không đáng sợ bằng khoảng thời gian giãy dụa chờ đợi trước khi chết!

Hoảng sợ, hoang mang, không cam lòng, sợ hãi, phẫn nộ, điên cuồng… tất cả mọi thứ cảm xúc hỗn loạn cho tới cuối cùng chỉ còn đọng lại sự tuyệt vọng!

Dịch Thiến thà rằng Cố Diệp Ninh một đao giết chết mình luôn đi, còn hơn là giày vò cô ả như thế này. Rốt cuộc là đắc tội đối phương lúc nào, đối phương lại sử dụng phương thức đáng sợ như vậy để trừng phạt mình?!

Trước khi hoàn toàn mất đi hơi thở cuối cùng, Dịch Thiến lại cảm nhận được nước ở xung quanh rào rào rơi xuống rồi biến mất. Cơ thể đang lơ lửng của cô ả nặng nề ngã phịch xuống trên mặt đất, làn da tái nhợt gần như không còn chút huyết sắc. Điên cuồng há mồm thở hổn hển như một con cá đang giãy chết, cố gắng hít được càng nhiều không khí càng tốt.

“Diệp tỷ tỷ, không phải chị muốn cô ta chết sao, tại sao…” Minh Tu trong mắt hiện lên hoang mang, không rõ vì sao cô đột ngột lại buông tha cho Dịch Thiến đã sắp chết.

“Ai bảo muốn buông tha cho cô ta?”

Nhìn vẻ mặt của Minh Tu là biết được tên nhóc này đang nghĩ gì, cô nhướng mày. Sử dụng dị năng hệ phong phóng ra năm cái phong nhận. Phong nhận cắt đứt gân tay gân chân của Dịch Thiến, một cái cuối cùng cứa lên trên cổ của cô ả. Cố Diệp Ninh khống chế rất tốt, vết thương ở trên cổ không quá nông cũng không quá sâu, đủ để cho máu chảy ra nhưng vẫn giữ được lại chút hơi tàn của cô ả. Máu đỏ tràn ra, mùi tanh nồng lập tức lan ra bên ngoài không khí.

Cố Diệp Ninh cúi người túm lấy cổ áo phía sau của Dịch Thiến, Dịch Thiến nặng chưa tới 50 kg, cô hoàn toàn có thể dễ dàng nâng cô ta lên. Nghiêng đầu nói với Chu Nhi cùng Minh Tu: “Hai đứa các em trở lại phương hướng ban nãy đã định, làm nhiệm vụ giết tang thi.”

“Chị thì sao?” Chu Nhi tò mò hỏi.

“Đi có chút việc.” Liếc mắt nhìn Dịch Thiến đã gần như bất tỉnh đang bị mình dùng một tay nâng lên, cô cười bí hiểm “Cứ đi giết tang thi trước đi, giải quyết xong việc thì chị sẽ trở lại ngay.” Nói xong bắt đầu sử dụng dị năng hệ phong, cơ thể nhẹ nhàng bay lên, sau đó dùng tốc độ cực nhanh biến mất trước mặt của hai đứa nhỏ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương