Trọng Sinh Chi Tồn Tại
-
Chương 79: Nhiệm vụ (1)
Sau ngày hôm đó, đám người nhà Đoan Mộc cũng không còn dám bén mảng tới biệt thự của Cố gia nữa. Đoan Mộc Chính, Phùng Xuân cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy không những không giảng hòa được với Cố gia theo như ý nguyện của Đoan Mộc Cổ, ngược lại còn xé rách mặt với Cố Diệp Ninh. Ba người này sau khi trở về có bị Đoan Mộc Cổ trừng trị hay không, đó không thuộc phạm vi mấy anh em nhà họ Cố quan tâm.
Cố Diệp Ninh thoải mái nghỉ ngơi thoải mái trong vài ngày, sau đó liền cùng Nam Cung Lãnh Dạ hẹn địa điểm cùng thời gian, chuẩn bị đi làm nhiệm vụ đoàn đội đầu tiên.
Sáng sớm, bầu trời trong vắt không gợn mấy, ánh nắng dịu nhẹ phủ xuống thế gian. Từ sau khi mạt thế bùng nổ, thời tiết càng lúc càng khó trở nên nắm bắt. Sau khi trải qua một khoảng thời gian rét lạnh khắp nơi phủ đầy băng tuyết thì hiện tại khí trời cũng đã ấm áp hơn rất nhiều, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện vài cơn mưa bóng mây.
Nhiều người ngước đầu lên nhìn bầu trời khoáng đãng, trong lòng thầm nghĩ, giá như không có đám tang thi ghê rợn, giá như hiện tại không phải là mạt thế, thì có lẽ bọn họ sẽ đi du lịch một chuyến cùng người nhà hoặc bạn bè. Đáng tiếc, đó chung quy cũng chỉ là ‘suy nghĩ’. Cho dù thời tiết có đẹp hơn nữa thì con người vẫn sẽ phải chấp nhận một sự thực, đó là tiếp tục đối mặt chém giết cùng tang thi để tìm cách xoay sở phí sinh hoạt cuộc sống cho bản thân cùng người nhà.
Thời điểm hơn 8 giờ sáng, Cố Diệp Ninh đã dậy để bắt đầu chuẩn bị. Tuy rằng không muốn cô có quá nhiều tiếp xúc với Nam Cung gia cùng Nam Cung Lãnh Dạ, thế nhưng đoàn đội thì đã lập, Cố Diệp Ninh cũng đã nói hết nước hết cái, thậm chí cả chiêu năn nỉ cũng đã sử dụng, người nhà họ Cố không có cách nào để ngăn cản cô đi làm nhiệm vụ.
Cố Liệt Hạo ngày hôm nay cũng có một cuộc hẹn với mấy người bạn là Vũ Thanh, Dật Phong và Bách Di Quyền, cho nên anh dứt khoát đảm nhiệm công việc người lái xe, đưa Cố Diệp Ninh cùng với ba đứa nhỏ Hạ Kỳ Phong, Chu Nhi cùng Minh Tu đi ra khu mậu dịch của căn cứ.
Xuống xe, Cố Diệp Ninh chào tạm biệt anh hai, sau đó liền dẫn mấy đứa nhóc đi tới trước quảng trường của khu mậu dịch. Đây chính là vị trí mà ngày hôm qua cô cùng Nam Cung Lãnh Dạ đã thống nhất trước. Quả nhiên, vừa đi tới nơi liền ngay lập tức thấy được bóng dáng cao lớn cường tráng của Mục Hoằng đang đứng dựa vào cửa chiếc xe jeep.
“Hoằng ca ca, lâu quá không gặp anh…” Trong khoảng thời gian trên đường trở về thủ đô, Mục Hoằng đã hướng dẫn Hạ Kỳ Phong mấy chiêu võ, vì vậy mối quan hệ giữa một lớn một nhỏ này rất tốt. Hạ Kỳ Phong vừa nhìn thấy bóng dáng của Mục Hoằng, lập tức vượt qua Cố Diệp Ninh đang đi phía trước, vui vẻ chạy tới túm lấy cánh tay của hắn.
“A, tiểu Phong…” Mục Hoằng cũng đã phát hiện ra sự xuất hiện của nhóm người Cố Diệp Ninh, ha ha cười rồi vươn tay xoa xoa mái tóc của Hạ Kỳ Phong “Đúng là lâu rồi không gặp em.”
Sau khi trở về thủ đô, Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh rất bận rộn, bọn họ mỗi ngày đều như con thoi chạy ngang chạy dọc giữa nhà chính Nam Cung gia cùng với quân đội, còn phải tìm hiểu các tin tức trong căn cứ, tính tới giờ là tròn một tuần không gặp mấy đứa nhỏ này rồi. Vốn đã quen thuộc kề vai sát cánh với nhau trong suốt gần hai tháng, đột nhiên mọi người bị tách ra như bây giờ, Mục Hoằng không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối những tháng ngày tuy nguy hiểm nhưng tự do tự tại trước đó.
“Tiểu Phong à, còn có anh ở đây, không thể chỉ chào một mình Hoằng đâu nhé.” Mặc Sở Minh ngồi ở trong xe ô tô ló đầu ra, tay tựa lên trên cửa sổ, thanh âm mang theo trêu chọc.
“Sở Minh ca, đã lâu không gặp.” Cậu hì hì mỉm cười gật đầu chào Mặc Sở Minh, sau đó liền phát hiện ra cửa hình của hàng ghế phía sau xe được kéo xuống, người ngồi ở trong là Nam Cung Lãnh Dạ. Hạ Kỳ Phong trong nháy mắt không tự chủ được mà đứng thẳng sống lưng, cực kỳ ngoan ngoãn mở miệng chào “Lãnh Dạ ca ca, em chào anh ạ.”
Trong đội ngũ của bọn họ, Hạ Kỳ Phong có thể nói là người tốt tính và hòa đồng nhất. Cho dù là Minh Tu tính cách âm trầm khó dò, Chu Nhi e thẹn ít nói hay là Mặc Sở Minh xảo quyệt độc miệng thì Hạ Kỳ Phong đều có thể giữ được quan hệ rất tốt. Nhưng có hai người là cậu không tài nào thoải mái được khi đứng đối diện, một là Cố Tĩnh Huyên còn một chính là Nam Cung Lãnh Dạ. Người trước bởi vì sợ, còn người sau bởi vì áp lực.
Cố Tĩnh Huyên tuy ngoài mặt luôn tủm tỉm mỉm cười, thế nhưng Hạ Kỳ Phong vẫn nhạy bén nhận ra được tính cách của đối phương không hề ôn nhu như bề ngoài thể hiện ra. Ngược lại, cậu thậm chí còn ngửi thấy hương vị huyết tinh nồng đậm in hằn trên người của Cố Tĩnh Huyên, một sự máu tanh tràn ngập lãnh khốc cùng tàn bạo chính. Chính vì Cố Tĩnh Huyên nguy hiểm như vậy cho nên trong lòng của Hạ Kỳ Phong luôn luôn có một sự sợ hãi đối với vị Cố thiếu gia này.
Còn Nam Cung Lãnh Dạ thì lại là do bị áp lực. Hạ Kỳ Phong biết anh là người tốt, trên đường đi cũng không ít lần cậu đã được anh cứu và trợ giúp. Chỉ là… khí tràng trên người Nam Cung Lãnh Dạ quá mức khốc liệt cùng lạnh lùng, gây ra việc mỗi lần đối diện với anh, Hạ Kỳ Phong sẽ không tự chủ được mà muốn chạy trốn, sinh ra tâm trạng căng thẳng cùng phục tùng. Cũng may là trong đoàn đội còn có Cố Diệp Ninh, chỉ cần mặt Diệp tỷ tỷ ở đây, Lãnh Dạ ca ca nhất định sẽ thu lại một phần khí tràng của mình.
“Hoằng ca ca, Sở Minh ca ca, Lãnh Dạ ca ca.” Minh Tu từ phía sau đi tới vừa thấy ba người cũng lập tức chào hỏi. Chu Nhi qua một thời gian rồi mới gặp lại bọn họ, không khỏi xấu hổ, bẽn lẽn núp tại phía sau lưng của Minh Tu, thanh âm nhỏ nhẹ vang lên.
“Hoằng ca, Sở Minh ca, Lãnh Dạ.” Cố Diệp Ninh chậm rãi bước tới, nhìn Nam Cung Lãnh Dạ rồi mỉm cười “Mọi người chờ lâu chưa vậy?”
“Mới tới thôi, giờ vẫn chưa tới giờ hẹn mà.” Nam Cung Lãnh Dạ khuôn mặt vốn đang lạnh lùng như băng, vừa nhìn thấy nụ cười của Cố Diệp Ninh, lập tức khóe môi cũng cong lên. Hình ảnh ‘băng tan’ này quả thực đẹp tới mức hai người Mục - Mặc không dám nhìn thẳng.
“Vậy chúng ta đi tớitòa nhà đăng ký đoàn đội trước đã nhé, để bổ sung thông tin về đội viên.” Nếu đã tập hợp đủ rồi, cũng không nên lãng phí thời gian nữa.
“Được.” Gật đầu, anh đáp.
Mỗi một lần có thêm thành viên gia nhập đoàn đội thì đều phải tới tòa nhà đăng ký đoàn đội để bổ sung thêm thông tin. Lần trước anh cùng Cố Diệp Ninh chỉ điền thông tin về bản thân cộng thêm hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng mà thôi. Hôm nay có thêm ba đứa nhỏ gia nhập, đương nhiên lại phải ghé vào cái tòa nhà đăng ký kia thêm một lần nữa.
“Ngoại trừ ba đứa nhỏ ra, chúng tôi cũng muốn bổ sung thêm tên của ba người nữa vào đoàn đội.” Mục Hoằng giúp Cố Diệp Ninh cùng ba đứa nhỏ mở cửa xe ra, sau đó ngồi vào ghế lái, vừa khởi động xe vừa nói.
“Hả? Hoằng ca ca, bổ sung thêm ai vậy?” Minh Tu có chút tò mò hỏi.
“Là Nhị thiếu gia, Nguyên Nguyên tiểu thư cùng Hạ thiếu gia.” Bật cười một cách cực kỳ bất đắc dĩ, hắn trả lời.
Ngay sau khi biết được Nam Cung Lãnh Dạ thành lập đoàn đội, mà trong đoàn đội đó có đội phó là ‘chị dâu tương lai’, Nam Cung Nguyên Nguyên liền ồn ào đòi tham gia cùng, cuối cùng còn kéo theo thêm cả Nam Cung Lãnh Dịch cùng với Hạ Thiên Khải dính vào. Nam Cung Lãnh Dạ đối với cô em gái bốc đồng bướng bỉnh này không còn cách nào khác, cho nên đành phải gật đầu đồng ý, bằng không tai của anh sẽ bị Nam Cung Nguyên Nguyên hành hạ cho tới khi đóng kén.
Đáng nhẽ sáng hôm nay ba người kia cũng sẽ đi chung luôn, nhưng giữa đường thì bị Nam Cung Tĩnh Hải ngăn lại. Lão túm cổ bắt Nam Cung Nguyên Nguyên đi tới quân đội để rèn luyện, nói cái gì mà chừng nào cô bé chưa đột phá được cấp 3, thì đừng hòng lão cho ra khỏi căn cứ để làm nhiệm vụ đoàn đội. Nam Cung Lãnh Dịch cùng Hạ Thiên Khải lại một lần nữa bị Nam Cung Nguyên Nguyên mè nheo lôi kéo ăn vạ hãm hại, cuối cùng đành ‘theo hầu’ cô bé, đi tới quân đội nhận huấn luyện.
“Em gái của anh thực thú vị.” Cố Diệp Ninh ngồi cạnh Nam Cung Lãnh Dạ, ánh mắt tràn ngập ý cười cùng, đối với anh trêu chọc.
Anh không phải người hay kể chuyện về gia đình của mình, nhưng thông qua những mẩu chuyện ngắn vụn vặt, Cố Diệp Ninh vẫn biết được đôi chút về hai người em trai cùng em gái của Nam Cung Lãnh Dạ.
Nam Cung Lãnh Dịch là một người khá là chính chắn, có phần trưởng thành trước tuổi. Cậu rất biết nghe lời, kính già yêu trẻ, giỏi văn lại biết võ, xem như cũng là một vị thiếu niên tinh anh tài giỏi. Còn Nam Cung Nguyên Nguyên lại trái ngược lại với hai người anh trai hiểu chuyện thông minh của mình, từ nhỏ tới lớn cực kỳ nghịch ngợm, không có một chút dáng vẻ nào của một tiểu thư quý tộc. Ấn tượng của Nam Cung Lãnh Dạ về đứa em gái này chính là ba cụm từ liên hoàn cùng quy hồi không có hồi kết: rắc rối - gây chuyện - phải đi giải quyết!
“Hi vọng là nó đừng có sớm đột phá vội, bằng không để nó đi theo làm nhiệm vụ, sẽ ồn muốn chết.” Xoa xoa thái dương, anh thở hắt ra, không có chút thương xót nào cho đứa em gái đang bị ‘tra tấn’ huấn luyện ở trong quân đội.
Anh biết quá rõ tính cách của Nam Cung Nguyên Nguyên, con nhỏ miệng rộng kia mà ở đây, chẳng mấy chốc sẽ lộ ra cho Cố Diệp Ninh biết tình cảm của anh, mà đây không phải là việc Nam Cung Lãnh Dạ mong muốn. Ít nhất, có bày tỏ cũng là tự miệng anh nói ra, không cần thông qua người khác. Với lại, hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp để bày tỏ.
“Vừa vặn, tôi cũng muốn báo danh thêm cho vài người.” Nghĩ tới lời của Cố Tĩnh Huyên nói với mình lúc sáng nay, cô quay sang dò hỏi Nam Cung Lãnh Dạ. Dù sao anh mới là đội trưởng, vẫn nên có sự đồng ý chấp thuận từ anh thì mới tốt “Huyên ca nói anh ấy cùng Chu Tề Sa cũng muốn tham dự đoàn đội của chúng ta, có thể hay không?”
“…” Trong một thoáng, khóe miệng của Nam Cung Lãnh Dạ trở nên co quắp, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng phun ra một chữ “Được!”
Lập đoàn đội cốt yếu chính là muốn tiện bề theo đuổi tiếp xúc với Cố Diệp Ninh, hiện tại lại có một vị ‘cuồng em’ nhà họ Cố xen vào, đây không phải là muốn kế hoạch của anh bị delay vô thời hạn sao? Nhưng mà Nam Cung Lãnh Dạ lại không có cách nào từ chối sự gia nhập của Cố Tĩnh Huyên, hoặc là nên nói, không tìm ra được lý do nào để từ chối. Dù sao Cố Tĩnh Huyên cũng là anh họ của Cố Diệp Ninh, cũng đã từng tham gia chiến đấu với bọn họ một thời gian, thực lực cũng rất mạnh, anh phải nói gì để ‘đá’ anh ta ra khỏi đoàn đội đây?!
“Vậy thì tốt quá.” Ngừng một chút, cô bổ sung “Hôm nay Huyên ca tạm thời chưa đi cùng được, anh ấy đi cùng Phi Phi rồi. Anh ấy nói là cứ đăng ký bổ sung thành viên cho anh ấy trước đã, nhiệm vụ sau này anh ấy cùng với Chu Tề Sa sẽ tham gia cùng.”
Cố Diệp Ninh vẫn luôn có cảm giác rằng Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Tĩnh Huyên hình như không thích nhau cho lắm, vì vậy có chút lo lắng sợ anh sẽ từ chối, may mắn là anh vẫn nể mặt cô. Nếu có thể, cô vẫn muốn Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Cố Tĩnh Huyên có thể cải thiện được quan hệ, như vậy người đứng giữa là cô đây sẽ không quá tới mức bị khó xử. Xem ra phải tìm thời điểm thích hợp, thử hỏi một chút xem hai người này rốt cuộc là có mâu thuẫn gì.
“Tôi biết rồi.” Hít một hơi, Nam Cung Lãnh Dạ gật đầu.
“Chậc, đúng là cáo già. Nhà họ Cố quả thực là một ổ cáo già…” Thông qua gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt đang cố gắng kiềm nén của Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh khẽ lắc đầu, thấp giọng lầm bầm “Một chiêu này của Cố Tĩnh Huyên, quá hiểm!”
“Cậu đang nói cái gì đấy?” Mục Hoằng đang lái xe quay sang hỏi.
“Không có gì, chỉ cảm thán chút mà thôi.” Nheo mắt, y nhún nhún vai, đáp lại bằng một câu rất ẩn ý. Nhà họ Cố ngoại trừ vị lão cáo già là Cố Vân ra thì còn có ba con cáo già nguy hiểm cần phải đề phòng khác là Cố Tĩnh Huyên, Cố Liệt Hạo cùng Cố Diệp Phi. Thế nhưng so ra thì y ghét nhất vẫn là cái tên Cố Diệp Phi kia!
“Lần sau dẫn theo cả tiểu Nha đi cùng nhé, hiện tại nó đã có dị năng, đem nó theo cũng rất hữu dụng. Với cả từ lúc về tới thủ đô, tôi chưa gặp lại nó.” Không muốn tiếp tục chủ đề về Cố Tĩnh Huyên nữa, Nam Cung Lãnh Dạ uyển chuyển chuyển chủ đề.
“Được. Từ khi trở về tới giờ nó toàn nằm ưỡn bụng trong ổ bông thôi, phải bắt đi ra ngoài vận động nhiều một chút mới được.” Nhắc tới tiểu Nha, Cố Diệp Ninh liền cười híp mắt “Nó cũng nhớ anh lắm, thỉnh thoảng tôi nhắc tới tên anh, nó sẽ ngóc cổ dậy để nghe ngóng. Ngoại trừ tôi ra, lần đầu tiên thấy nó để ý tới người khác như vậy.”
“Tôi với nó có duyên mà.” Khoanh tay trước ngực, trong mắt của Nam Cung Lãnh Dạ hiện lên một tia sáng kiêu ngạo.
Anh là ba ba của tiểu Nha, đương nhiên nó phải để ý tới anh!
Hai người mỗi người một câu trò chuyện, Mục Hoằng tập trung lái xe, Mặc Sở Minh nhắm mắt dưỡng thân, ba đứa nhỏ túm tụm lại thì thà thì thầm rồi bật cười với nhau, không khí trên xe hài hòa vô cùng, không có bất cứ một chút xa cách nào hết cả.
.
.
.
Rời khỏi tòa nhà đăng ký đoàn đội, mọi người đi tới tòa nhà nhận nhiệm vụ để xem xét xem có nhiệm vụ nào thích hợp để làm hay không. Trong tòa nhà nhận nhiệm vụ lúc nào cũng đông người qua kẻ lại, với đủ mọi thành phần cùng tầng lớp dân chúng, ồn ào náo loạn vô cùng.
Mục Hoằng cao lớn đi tiên phong mở đường, khí thế của hắn rất mạnh mẽ, khiến cho mọi người không khỏi tự giác lui bước tránh đường. Mặc Sở Minh bảo hộ ba đứa nhỏ thật cẩn thận đi ở giữa, không để cho người khác chen lấn xô đẩy rồi giẫm lên chân hoặc va chạm vào mấy đứa nhỏ. Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ chậm rãi thong thả đi cuối cùng. Một đoàn người vừa xuất hiện, lập tức gây sự chú ý, cũng dễ dàng tiến vào tới trước bảng thông cáo nhiệm vụ.
“Có nhiệm vụ nào thích hợp không?”
Lúc này Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh liền chuyển vị trí, đi tới phía trước, hai người cùng nhau nhìn một loạt các nhiệm vụ được dán trên bảng thông cáo. Mọi người xung quanh tự động tránh ra, tạo thành một vòng vây vây quanh đoàn đội của bọn họ. Dưới ánh nhìn chằm chằm cùng tò mò của không biết bao nhiêu người, bảy người vẫn bình tĩnh cũng thản nhiên trao đổi với nhau, xem xem nên tiếp nhận nhiệm vụ nào.
“Có một nhiệm vụ cấp A.” Mặc Sở Minh nheo mắt nhìn một nhiệm vụ được dán ở góc trái của bảng, vươn tay giật xuống tờ ghi nhiệm vụ. Có vẻ như nhiệm vụ này đã được dán từ lâu rồi, cho nên chữ viết bên trên có chút mờ.
“Nhiệm vụ cần làm gì?” Cố Diệp Ninh trực tiếp hỏi.
“Tiêu diệt tang thi ở thôn Đông nằm phía bên cạnh biên giới căn cứ thủ đô. Tang thi ở đó ước chừng có khoảng gần 200 con, cấp bậc không rõ nhưng chắc chắn có tang thi tiến hóa.” Tiếp nhận tờ nhiệm vụ từ tay của Mặc Sở Minh, Nam Cung Lãnh Dạ dùng thanh âm thanh lãnh của mình, thản nhiên bình tĩnh đọc hết phần miêu tả nhiệm vụ.
“Tại sao lại có nhiệm vụ này?” Bình thường nhiệm vụ đi tiêu diệt tang thi ở một vùng địa phương nào đó đều dành cho quân đội, như thế nào hiện tại lại chuyển giao qua cho các đoàn đội làm vậy?! Cố Diệp Ninh cảm thấy thực kỳ quái.
“Thôn Đông này chỉ là một thôn nhỏ, số lượng tang thi cũng không lên tới 500 con, cho nên không nhất thiết phải nhờ tới lực lượng quân đội ra tay. Bên chính phủ muốn tiêu diệt hết tang thi ở đó để thôn tính vùng đất ở thôn Đông, làm khu trồng trọt mới cho căn cứ.” Mục Hoằng gần đây thường xuyên ra vào trong quân đội, có nghe loáng thoáng được không ít thông tin.
“Nhưng mà gần 200 con tang thi, hơn nữa lại có không ít tang thi tiến hóa, nếu chỉ có bảy người chúng ta đi thì sẽ phiền lắm đấy.” Hạ Kỳ Phong nhón nhón chân nhìn qua tờ nhiệm vụ, thấp giọng nói “Giết tới mức mệt không còn sức luôn…”
Nam Cung Lãnh Dạ gật gật đầu với lời của Hạ Kỳ Phong, cũng hiểu số lượng tang thi như thế này quả thực có chút hơi nhiều, nếu đội ngũ đông người hơn một chút thì còn có thể suy xét lại. Đi làm nhiệm vụ để gia tăng kinh nghiệm thực chiến cho bản thân, chứ không phải đi liều chết, về việc này thì Nam Cung Lãnh Dạ phân biệt rất rõ ràng. Vì vậy, anh lần nữa lại quay đầu sang tiếp tục nhìn những nhiệm vụ khác thử xem xem có nhiệm vụ nào hợp lý hơn một chút hay không.
“Không có nhiệm vụ nào thích hợp cả. Đại đa số đều là nhiệm vụ đi tìm kiếm đồ vật, thảo dược,…” Lắc lắc đầu, anh nhíu mày. Ngoại trừ tờ nhiệm vụ trên tay của anh ra thì không có nhiệm vụ nào khác là yêu cầu đi giết tang thi.
“Hay là chúng ta cứ làm nhiệm vụ cấp A kia đi. Cùng lắm là chúng ta ghép đoàn đội với một đoàn đội khác.” Mặc Sở Minh trước đó đã tìm hiểu rất kĩ về các phương pháp hoạt động đoàn đội, nhớ ra cái gì đó, y lập tức liền đề nghị.
Nếu như có một nhiệm vụ quá khó (từ cấp B trở lên) mà đoàn đội tiếp nhận nhiệm vụ này cảm thấy bản thân không đủ khả năng để hoàn thành, thì có thể thuê một đoàn đội khác, cùng nhau ghép đội để đi làm nhiệm vụ. Đoàn đội đi thuê cùng đoàn đội được thuê sẽ thỏa thuận lợi nhuận chia chắc giữa đôi bên, phía tổ chức đoàn đội sẽ không can dự vào.
Trong căn cứ có rất nhiều đoàn đội nhỏ lẻ thực lực không tốt hoặc là không có chỗ dựa sau lưng, bọn họ vì muốn kiếm tinh hạch và điểm số để xoay sở cuộc sống, thường xuyên phải ra ngoài làm các nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao. Để đảm bảo sự an toàn của bản thân cùng đoàn đội, đại đa số những đoàn đội nhỏ lẻ thực lực không tốt này đều sử dụng phương pháp ghép đoàn đội với một hoặc nhiều đoàn đội khác, cùng nhau đi làm nhiệm vụ. Các đoàn đội nếu như hợp tác thường xuyên với nhau, còn được coi là đồng minh của nhau.
“Mới buổi đầu tiên mà đã… ghép đoàn đội sao?” Mục Hoằng len lén liếc mắt nhìn ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Minh Tu cùng Chu Nhi. Ba người này phải nói là cực kỳ bài xích người lạ. Cố Diệp Ninh cùng Mặc Sở Minh tuy bình thường có hơi lạnh nhạt, thế nhưng so ra còn tốt tính chán so với ba người ‘lập dị’ kia.
“Hoằng ca, anh nói xem, có ai dám ghép đoàn đội với đoàn đội của chúng ta không?” Hạ Kỳ Phong túm lấy tay của hắn, thì thầm. Cậu cũng tự hiểu được tính khí các thành viên trong đoàn đội của mình có bao nhiêu không tốt.
“Nhiệm vụ cấp A kia nếu chỉ có bảy người chúng ta đi thôi thì không ổn chút nào. Nếu muốn làm nhiệm vụ cấp A thì chấp nhận ghép đoàn đội với một đoàn đội khác, bằng không thì tạm thời nhận một nhiệm vụ khác đơn giản hơn vậy.” Mặc Sở Minh nhún nhún vai, phân tích.
“Đi, nhận nhiệm vụ cấp A này. Ghép thì ghép, chúng ta cũng không có rảnh rỗi để tiêu phí thời gian vào mấy cái nhiệm vụ đi tìm kiếm đồ vật.” Phẩy phẩy tay, Nam Cung Lãnh Dạ nói.
“Tôi sao cũng được.” Cố Diệp Ninh không có ý kiến.
“Em đồng ý với Lãnh Dạ ca, em chỉ thích giết tang thi.” Minh Tu cũng sảng khoái đồng ý “Mấy trò tìm đồ gì gì đó, chẳng phấn khích chút nào!”
“Em thì sao cũng được. Miễn bọn họ đừng chọc tới em.” Chu Nhi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ của mình, đôi mắt tròn trong veo tràn ngập sự ngây thơ, nhưng lời nói thì lại mang theo thâm ý khiến cho người ta không khỏi e ngại.
Lần này không chỉ Mục Hoằng mà cả Hạ Kỳ Phong cùng Mặc Sở Minh cũng toát mồ hôi hột, cả ba theo bản năng lui về sau một bước. Đừng nghĩ Chu Nhi đang nói giỡn, cô bé con này là đang nói lời thật lòng đấy. Nếu như có người nào dám chọc tới cô bé, khiến cho cô bé mất hứng, Chu Nhi thậm chí chẳng cần động tay gì, cứ đứng nguyên một chỗ, sử dụng dị năng, tấn công vào tinh thần lực của đối phương là đủ để khiến đối phương trở thành nửa điên nửa dại rồi…
Cho nên mới nói, cái dị năng tinh thần này quả thực đúng là nghịch thiên mà! (; ̄Д ̄)
Tiểu Chu Nhi, tiểu Tu, trẻ con mà khát máu lại thích đánh nhau như vậy, thực sự không tốt cho quá trình phát triển tương lai đâu, có được hay không? (; ̄Д ̄)
Cuối cùng bởi vì không có ai phản đối, mọi người vẫn quyết định tiếp nhận nhiệm vụ giết tang thi cấp A này. Sau khi đi tới quầy đăng ký, Nam Cung Lãnh Dạ lấy tư cách đội trưởng của đoàn đội Dạ Ninh, nhờ nhân viên giúp đỡ bọn họ tìm được một đoàn đội để ghép đoàn đi chung cùng làm nhiệm vụ. Do việc ghép đoàn này rất phổ biến lại thường xuyên xảy ra, cho nên nhân viên cũng không ngạc nhiên hay nghi hoặc gì, lập tức dùng loa phát thanh thông báo về cấp bậc cùng yêu cầu của nhiệm vụ và mức thưởng nếu hoàn thành.
Đoàn đội Ninh Dạ theo sự hướng dẫn của nhân viên, đi tới khu vực nghỉ ngơi ở bên trái, ô số B245 để chờ đợi. Nếu như có đoàn đội nào nguyện ý chịu ghép đoàn với bọn họ, sẽ đi tới đây để gặp mặt. Kế tiếp hai bên phải đạt được thỏa thuận chung về mức thưởng, sau đó mới bắt đầu xuất phát đi làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của bọn họ là nhiệm vụ cấp A, tuy nguy hiểm cũng cao nhưng mức thưởng cũng tương đối lớn, cho nên cũng có không ít người đắn đo muốn tới để gia nhập ghép đoàn. Đáng tiếc, trong vài đoàn đội đầu tiên tới, không có đoàn đội nào đạt được chấp thuận từ đoàn đội Dạ Ninh. Hoặc là quá thừa người so với yêu cầu, hoặc là thực lực quá mức kém cỏi đi theo cũng chỉ khiến cho mọi người bị kéo chân, hoặc là kẻ quá tham lam muốn chiếm phần nhiều phần thưởng,…
“Diệp tỷ tỷ, Lãnh Dạ ca ca, chúng ta có nên chờ nữa không? Đã hơn 30 phút rồi.” Nhíu nhíu này, Hạ Kỳ Phong quay sang nhìn Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ, hỏi.
Đại đa số mọi người đều đi làm nhiệm vụ từ sáng, để tranh thủ về kịp trước giờ cửa thành đóng. Hiện tại đã là gần 10 giờ sáng mà đoàn đội của bọn họ vẫn còn ở đây chờ đợi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ khiến cho không đảm bảo đủ thời gian để làm nhiệm vụ của bọn họ. Dù sao cũng là nhiệm vụ cấp A, gần 200 con tang thi, trong đó có cả tang thi đã tiến hóa, số lượng này cũng không dễ giải quyết trong một khoảng thời gian ngắn đâu.
“Chờ thêm lúc nữa, nếu như không có ai đáp ứng được yêu cầu ghép thì chúng ta sẽ lại tính tiếp.” Cố Diệp Ninh vuốt ve thanh kiếm treo ở bên hông, vẫn rất kiên nhẫn, không hề có chút nào bực bội bởi vì phải chờ đợi.
“Diệp tỷ tỷ, nếu không có ai đáp ứng được nhu cầu, chúng ta có thể hay không vẫn đi làm nhiệm vụ?” Chu Nhi ngẩng đầu nhìn cô, thanh âm trong trẻo có chút ngây thơ vang lên.
“Nhiệm vụ cấp A này có chút nguy hiểm. Nếu như ghép đoàn rồi, tới lúc làm nhiệm vụ nhỡ mà gặp phải tang thi lợi hại, ít nhất cũng có thêm mấy cái khiên thịt che chắn để chúng ta lợi dụng mà thoát hiểm. Nhưng nếu không ghép được đoàn đội, em cảm thấy cũng không có vấn đề gì, mỗi người cố gắng thêm một chút, thì chúng ta có thể giải quyết được nhiệm vụ này thôi.”
Minh Tu cảm thấy thực lực của đoàn đội mình tốt lắm, tuy rằng số lượng gần 200 con tang thi là rất nhiều, nhưng cũng không phải là không làm được. Nhớ trước kia khi bọn họ một đường chạy về thủ đô, đã có không ít lần gặp phải đàn tang thi cỡ nhỏ, số lượng cũng khoảng vài chục tới gần 100 con, nhưng bọn họ vẫn có thể tiêu diệt được hết. Hiện tại Diệp tỷ tỷ cùng Lãnh Dạ ca ca đã là dị năng giả cấp 4, cộng thêm những người còn lại cố gắng hơn một chút, gần 200 con nhất định là có thể giết được.
“Đúng là không phải là không hoàn thành được nhiệm vụ, thế nhưng chúng ta cũng không cần nhất thiết liều mạng trong trường hợp này. Tiêu hao quá nhiều tinh thần lực sẽ rất nguy hiểm cho dị năng giả. Anh muốn giúp mọi người tăng khả năng chiến đấu chứ không phải là muốn hại mọi người.” Nam Cung Lãnh Dạ có chút bất đắc dĩ nhìn Minh Tu.
Thằng nhóc này quả thực rất xốc nổi. Chẳng qua… cái gì gọi là ‘có thêm mấy cái khiên thịt che chắn’? Cái gì gọi là ‘để chúng ta lợi dụng mà thoát hiểm’? Tư tưởng sao có thể hung tàn bạo lực như vậy? Thực tò mò, rốt cuộc cái tổ chức sát thủ kia đã nhồi những gì vào đầu mấy đứa nhóc con này vậy? Nam Cung Lãnh Dạ xoa xoa cằm, ánh mắt mang theo hứng thú nhìn về Minh Tu cùng Chu Nhi.
“Nam Cung đại thiếu nói đúng đó, tiêu hao tinh thần lực thì cơ thể sẽ rất khó chịu. Anh còn phải lái xe chờ mọi người, nếu sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà thể lực cùng tinh thần lực quá yếu, thì sẽ nguy hiểm lắm đấy.” Mục Hoằng chỉ chỉ vào mình, trừng mắt với Minh Tu, nói.
“Hơn nữa, không thể đảm bảo là sau khi chúng ta kết thúc nhiệm vụ rồi, trên đường trở về có thể hay không gặp rắc rối gì khác. Phải giữ được một phần thể lực để tự bảo hộ lấy mình.” Hạ Kỳ Phong cũng ngay lập tức tham gia đội ngũ ‘tích cực giải thích’.
“Tu, sau này phải nghĩ rộng ra một chút.” Cố Diệp Ninh cười cười xoa đầu nó, nhắc nhở. Minh Tu có đủ thông minh nhưng lại thiếu khả năng suy xét toàn cục, điều này sẽ khiến nó gặp rất nhiều khó khăn và bất lợi trong tương lai.
“Được rồi, em hiểu rồi.” Đối với lời của Cố Diệp Ninh, Minh Tu vẫn luôn luôn lắng nghe.
“Xin hỏi, các vị có phải là đoàn đội Dạ Ninh hay không?”
“Các người là đoàn đội Dạ Ninh? Chúng tôi muốn ghép đoàn để cùng làm nhiệm vụ chung.”
Đúng lúc này, hai thanh âm cùng lúc vang lên từ hai phía khác nhau, cắt ngang cuộc tán gẫu cùng ‘dạy dỗ’ của nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ. Mọi người theo bản năng, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía chủ nhân của hai thanh âm ban nãy. Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Diệp Ninh lại cảm thấy dường như có một giọng nói bản thân đã từng nghe thấy ở đâu đó. Thời điểm khi cô ngẩng đầu lên, không khỏi giật mình…
Không nghĩ tới… lại là người quen!
Cố Diệp Ninh thoải mái nghỉ ngơi thoải mái trong vài ngày, sau đó liền cùng Nam Cung Lãnh Dạ hẹn địa điểm cùng thời gian, chuẩn bị đi làm nhiệm vụ đoàn đội đầu tiên.
Sáng sớm, bầu trời trong vắt không gợn mấy, ánh nắng dịu nhẹ phủ xuống thế gian. Từ sau khi mạt thế bùng nổ, thời tiết càng lúc càng khó trở nên nắm bắt. Sau khi trải qua một khoảng thời gian rét lạnh khắp nơi phủ đầy băng tuyết thì hiện tại khí trời cũng đã ấm áp hơn rất nhiều, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện vài cơn mưa bóng mây.
Nhiều người ngước đầu lên nhìn bầu trời khoáng đãng, trong lòng thầm nghĩ, giá như không có đám tang thi ghê rợn, giá như hiện tại không phải là mạt thế, thì có lẽ bọn họ sẽ đi du lịch một chuyến cùng người nhà hoặc bạn bè. Đáng tiếc, đó chung quy cũng chỉ là ‘suy nghĩ’. Cho dù thời tiết có đẹp hơn nữa thì con người vẫn sẽ phải chấp nhận một sự thực, đó là tiếp tục đối mặt chém giết cùng tang thi để tìm cách xoay sở phí sinh hoạt cuộc sống cho bản thân cùng người nhà.
Thời điểm hơn 8 giờ sáng, Cố Diệp Ninh đã dậy để bắt đầu chuẩn bị. Tuy rằng không muốn cô có quá nhiều tiếp xúc với Nam Cung gia cùng Nam Cung Lãnh Dạ, thế nhưng đoàn đội thì đã lập, Cố Diệp Ninh cũng đã nói hết nước hết cái, thậm chí cả chiêu năn nỉ cũng đã sử dụng, người nhà họ Cố không có cách nào để ngăn cản cô đi làm nhiệm vụ.
Cố Liệt Hạo ngày hôm nay cũng có một cuộc hẹn với mấy người bạn là Vũ Thanh, Dật Phong và Bách Di Quyền, cho nên anh dứt khoát đảm nhiệm công việc người lái xe, đưa Cố Diệp Ninh cùng với ba đứa nhỏ Hạ Kỳ Phong, Chu Nhi cùng Minh Tu đi ra khu mậu dịch của căn cứ.
Xuống xe, Cố Diệp Ninh chào tạm biệt anh hai, sau đó liền dẫn mấy đứa nhóc đi tới trước quảng trường của khu mậu dịch. Đây chính là vị trí mà ngày hôm qua cô cùng Nam Cung Lãnh Dạ đã thống nhất trước. Quả nhiên, vừa đi tới nơi liền ngay lập tức thấy được bóng dáng cao lớn cường tráng của Mục Hoằng đang đứng dựa vào cửa chiếc xe jeep.
“Hoằng ca ca, lâu quá không gặp anh…” Trong khoảng thời gian trên đường trở về thủ đô, Mục Hoằng đã hướng dẫn Hạ Kỳ Phong mấy chiêu võ, vì vậy mối quan hệ giữa một lớn một nhỏ này rất tốt. Hạ Kỳ Phong vừa nhìn thấy bóng dáng của Mục Hoằng, lập tức vượt qua Cố Diệp Ninh đang đi phía trước, vui vẻ chạy tới túm lấy cánh tay của hắn.
“A, tiểu Phong…” Mục Hoằng cũng đã phát hiện ra sự xuất hiện của nhóm người Cố Diệp Ninh, ha ha cười rồi vươn tay xoa xoa mái tóc của Hạ Kỳ Phong “Đúng là lâu rồi không gặp em.”
Sau khi trở về thủ đô, Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh rất bận rộn, bọn họ mỗi ngày đều như con thoi chạy ngang chạy dọc giữa nhà chính Nam Cung gia cùng với quân đội, còn phải tìm hiểu các tin tức trong căn cứ, tính tới giờ là tròn một tuần không gặp mấy đứa nhỏ này rồi. Vốn đã quen thuộc kề vai sát cánh với nhau trong suốt gần hai tháng, đột nhiên mọi người bị tách ra như bây giờ, Mục Hoằng không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối những tháng ngày tuy nguy hiểm nhưng tự do tự tại trước đó.
“Tiểu Phong à, còn có anh ở đây, không thể chỉ chào một mình Hoằng đâu nhé.” Mặc Sở Minh ngồi ở trong xe ô tô ló đầu ra, tay tựa lên trên cửa sổ, thanh âm mang theo trêu chọc.
“Sở Minh ca, đã lâu không gặp.” Cậu hì hì mỉm cười gật đầu chào Mặc Sở Minh, sau đó liền phát hiện ra cửa hình của hàng ghế phía sau xe được kéo xuống, người ngồi ở trong là Nam Cung Lãnh Dạ. Hạ Kỳ Phong trong nháy mắt không tự chủ được mà đứng thẳng sống lưng, cực kỳ ngoan ngoãn mở miệng chào “Lãnh Dạ ca ca, em chào anh ạ.”
Trong đội ngũ của bọn họ, Hạ Kỳ Phong có thể nói là người tốt tính và hòa đồng nhất. Cho dù là Minh Tu tính cách âm trầm khó dò, Chu Nhi e thẹn ít nói hay là Mặc Sở Minh xảo quyệt độc miệng thì Hạ Kỳ Phong đều có thể giữ được quan hệ rất tốt. Nhưng có hai người là cậu không tài nào thoải mái được khi đứng đối diện, một là Cố Tĩnh Huyên còn một chính là Nam Cung Lãnh Dạ. Người trước bởi vì sợ, còn người sau bởi vì áp lực.
Cố Tĩnh Huyên tuy ngoài mặt luôn tủm tỉm mỉm cười, thế nhưng Hạ Kỳ Phong vẫn nhạy bén nhận ra được tính cách của đối phương không hề ôn nhu như bề ngoài thể hiện ra. Ngược lại, cậu thậm chí còn ngửi thấy hương vị huyết tinh nồng đậm in hằn trên người của Cố Tĩnh Huyên, một sự máu tanh tràn ngập lãnh khốc cùng tàn bạo chính. Chính vì Cố Tĩnh Huyên nguy hiểm như vậy cho nên trong lòng của Hạ Kỳ Phong luôn luôn có một sự sợ hãi đối với vị Cố thiếu gia này.
Còn Nam Cung Lãnh Dạ thì lại là do bị áp lực. Hạ Kỳ Phong biết anh là người tốt, trên đường đi cũng không ít lần cậu đã được anh cứu và trợ giúp. Chỉ là… khí tràng trên người Nam Cung Lãnh Dạ quá mức khốc liệt cùng lạnh lùng, gây ra việc mỗi lần đối diện với anh, Hạ Kỳ Phong sẽ không tự chủ được mà muốn chạy trốn, sinh ra tâm trạng căng thẳng cùng phục tùng. Cũng may là trong đoàn đội còn có Cố Diệp Ninh, chỉ cần mặt Diệp tỷ tỷ ở đây, Lãnh Dạ ca ca nhất định sẽ thu lại một phần khí tràng của mình.
“Hoằng ca ca, Sở Minh ca ca, Lãnh Dạ ca ca.” Minh Tu từ phía sau đi tới vừa thấy ba người cũng lập tức chào hỏi. Chu Nhi qua một thời gian rồi mới gặp lại bọn họ, không khỏi xấu hổ, bẽn lẽn núp tại phía sau lưng của Minh Tu, thanh âm nhỏ nhẹ vang lên.
“Hoằng ca, Sở Minh ca, Lãnh Dạ.” Cố Diệp Ninh chậm rãi bước tới, nhìn Nam Cung Lãnh Dạ rồi mỉm cười “Mọi người chờ lâu chưa vậy?”
“Mới tới thôi, giờ vẫn chưa tới giờ hẹn mà.” Nam Cung Lãnh Dạ khuôn mặt vốn đang lạnh lùng như băng, vừa nhìn thấy nụ cười của Cố Diệp Ninh, lập tức khóe môi cũng cong lên. Hình ảnh ‘băng tan’ này quả thực đẹp tới mức hai người Mục - Mặc không dám nhìn thẳng.
“Vậy chúng ta đi tớitòa nhà đăng ký đoàn đội trước đã nhé, để bổ sung thông tin về đội viên.” Nếu đã tập hợp đủ rồi, cũng không nên lãng phí thời gian nữa.
“Được.” Gật đầu, anh đáp.
Mỗi một lần có thêm thành viên gia nhập đoàn đội thì đều phải tới tòa nhà đăng ký đoàn đội để bổ sung thêm thông tin. Lần trước anh cùng Cố Diệp Ninh chỉ điền thông tin về bản thân cộng thêm hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng mà thôi. Hôm nay có thêm ba đứa nhỏ gia nhập, đương nhiên lại phải ghé vào cái tòa nhà đăng ký kia thêm một lần nữa.
“Ngoại trừ ba đứa nhỏ ra, chúng tôi cũng muốn bổ sung thêm tên của ba người nữa vào đoàn đội.” Mục Hoằng giúp Cố Diệp Ninh cùng ba đứa nhỏ mở cửa xe ra, sau đó ngồi vào ghế lái, vừa khởi động xe vừa nói.
“Hả? Hoằng ca ca, bổ sung thêm ai vậy?” Minh Tu có chút tò mò hỏi.
“Là Nhị thiếu gia, Nguyên Nguyên tiểu thư cùng Hạ thiếu gia.” Bật cười một cách cực kỳ bất đắc dĩ, hắn trả lời.
Ngay sau khi biết được Nam Cung Lãnh Dạ thành lập đoàn đội, mà trong đoàn đội đó có đội phó là ‘chị dâu tương lai’, Nam Cung Nguyên Nguyên liền ồn ào đòi tham gia cùng, cuối cùng còn kéo theo thêm cả Nam Cung Lãnh Dịch cùng với Hạ Thiên Khải dính vào. Nam Cung Lãnh Dạ đối với cô em gái bốc đồng bướng bỉnh này không còn cách nào khác, cho nên đành phải gật đầu đồng ý, bằng không tai của anh sẽ bị Nam Cung Nguyên Nguyên hành hạ cho tới khi đóng kén.
Đáng nhẽ sáng hôm nay ba người kia cũng sẽ đi chung luôn, nhưng giữa đường thì bị Nam Cung Tĩnh Hải ngăn lại. Lão túm cổ bắt Nam Cung Nguyên Nguyên đi tới quân đội để rèn luyện, nói cái gì mà chừng nào cô bé chưa đột phá được cấp 3, thì đừng hòng lão cho ra khỏi căn cứ để làm nhiệm vụ đoàn đội. Nam Cung Lãnh Dịch cùng Hạ Thiên Khải lại một lần nữa bị Nam Cung Nguyên Nguyên mè nheo lôi kéo ăn vạ hãm hại, cuối cùng đành ‘theo hầu’ cô bé, đi tới quân đội nhận huấn luyện.
“Em gái của anh thực thú vị.” Cố Diệp Ninh ngồi cạnh Nam Cung Lãnh Dạ, ánh mắt tràn ngập ý cười cùng, đối với anh trêu chọc.
Anh không phải người hay kể chuyện về gia đình của mình, nhưng thông qua những mẩu chuyện ngắn vụn vặt, Cố Diệp Ninh vẫn biết được đôi chút về hai người em trai cùng em gái của Nam Cung Lãnh Dạ.
Nam Cung Lãnh Dịch là một người khá là chính chắn, có phần trưởng thành trước tuổi. Cậu rất biết nghe lời, kính già yêu trẻ, giỏi văn lại biết võ, xem như cũng là một vị thiếu niên tinh anh tài giỏi. Còn Nam Cung Nguyên Nguyên lại trái ngược lại với hai người anh trai hiểu chuyện thông minh của mình, từ nhỏ tới lớn cực kỳ nghịch ngợm, không có một chút dáng vẻ nào của một tiểu thư quý tộc. Ấn tượng của Nam Cung Lãnh Dạ về đứa em gái này chính là ba cụm từ liên hoàn cùng quy hồi không có hồi kết: rắc rối - gây chuyện - phải đi giải quyết!
“Hi vọng là nó đừng có sớm đột phá vội, bằng không để nó đi theo làm nhiệm vụ, sẽ ồn muốn chết.” Xoa xoa thái dương, anh thở hắt ra, không có chút thương xót nào cho đứa em gái đang bị ‘tra tấn’ huấn luyện ở trong quân đội.
Anh biết quá rõ tính cách của Nam Cung Nguyên Nguyên, con nhỏ miệng rộng kia mà ở đây, chẳng mấy chốc sẽ lộ ra cho Cố Diệp Ninh biết tình cảm của anh, mà đây không phải là việc Nam Cung Lãnh Dạ mong muốn. Ít nhất, có bày tỏ cũng là tự miệng anh nói ra, không cần thông qua người khác. Với lại, hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp để bày tỏ.
“Vừa vặn, tôi cũng muốn báo danh thêm cho vài người.” Nghĩ tới lời của Cố Tĩnh Huyên nói với mình lúc sáng nay, cô quay sang dò hỏi Nam Cung Lãnh Dạ. Dù sao anh mới là đội trưởng, vẫn nên có sự đồng ý chấp thuận từ anh thì mới tốt “Huyên ca nói anh ấy cùng Chu Tề Sa cũng muốn tham dự đoàn đội của chúng ta, có thể hay không?”
“…” Trong một thoáng, khóe miệng của Nam Cung Lãnh Dạ trở nên co quắp, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng phun ra một chữ “Được!”
Lập đoàn đội cốt yếu chính là muốn tiện bề theo đuổi tiếp xúc với Cố Diệp Ninh, hiện tại lại có một vị ‘cuồng em’ nhà họ Cố xen vào, đây không phải là muốn kế hoạch của anh bị delay vô thời hạn sao? Nhưng mà Nam Cung Lãnh Dạ lại không có cách nào từ chối sự gia nhập của Cố Tĩnh Huyên, hoặc là nên nói, không tìm ra được lý do nào để từ chối. Dù sao Cố Tĩnh Huyên cũng là anh họ của Cố Diệp Ninh, cũng đã từng tham gia chiến đấu với bọn họ một thời gian, thực lực cũng rất mạnh, anh phải nói gì để ‘đá’ anh ta ra khỏi đoàn đội đây?!
“Vậy thì tốt quá.” Ngừng một chút, cô bổ sung “Hôm nay Huyên ca tạm thời chưa đi cùng được, anh ấy đi cùng Phi Phi rồi. Anh ấy nói là cứ đăng ký bổ sung thành viên cho anh ấy trước đã, nhiệm vụ sau này anh ấy cùng với Chu Tề Sa sẽ tham gia cùng.”
Cố Diệp Ninh vẫn luôn có cảm giác rằng Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Tĩnh Huyên hình như không thích nhau cho lắm, vì vậy có chút lo lắng sợ anh sẽ từ chối, may mắn là anh vẫn nể mặt cô. Nếu có thể, cô vẫn muốn Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Cố Tĩnh Huyên có thể cải thiện được quan hệ, như vậy người đứng giữa là cô đây sẽ không quá tới mức bị khó xử. Xem ra phải tìm thời điểm thích hợp, thử hỏi một chút xem hai người này rốt cuộc là có mâu thuẫn gì.
“Tôi biết rồi.” Hít một hơi, Nam Cung Lãnh Dạ gật đầu.
“Chậc, đúng là cáo già. Nhà họ Cố quả thực là một ổ cáo già…” Thông qua gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt đang cố gắng kiềm nén của Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh khẽ lắc đầu, thấp giọng lầm bầm “Một chiêu này của Cố Tĩnh Huyên, quá hiểm!”
“Cậu đang nói cái gì đấy?” Mục Hoằng đang lái xe quay sang hỏi.
“Không có gì, chỉ cảm thán chút mà thôi.” Nheo mắt, y nhún nhún vai, đáp lại bằng một câu rất ẩn ý. Nhà họ Cố ngoại trừ vị lão cáo già là Cố Vân ra thì còn có ba con cáo già nguy hiểm cần phải đề phòng khác là Cố Tĩnh Huyên, Cố Liệt Hạo cùng Cố Diệp Phi. Thế nhưng so ra thì y ghét nhất vẫn là cái tên Cố Diệp Phi kia!
“Lần sau dẫn theo cả tiểu Nha đi cùng nhé, hiện tại nó đã có dị năng, đem nó theo cũng rất hữu dụng. Với cả từ lúc về tới thủ đô, tôi chưa gặp lại nó.” Không muốn tiếp tục chủ đề về Cố Tĩnh Huyên nữa, Nam Cung Lãnh Dạ uyển chuyển chuyển chủ đề.
“Được. Từ khi trở về tới giờ nó toàn nằm ưỡn bụng trong ổ bông thôi, phải bắt đi ra ngoài vận động nhiều một chút mới được.” Nhắc tới tiểu Nha, Cố Diệp Ninh liền cười híp mắt “Nó cũng nhớ anh lắm, thỉnh thoảng tôi nhắc tới tên anh, nó sẽ ngóc cổ dậy để nghe ngóng. Ngoại trừ tôi ra, lần đầu tiên thấy nó để ý tới người khác như vậy.”
“Tôi với nó có duyên mà.” Khoanh tay trước ngực, trong mắt của Nam Cung Lãnh Dạ hiện lên một tia sáng kiêu ngạo.
Anh là ba ba của tiểu Nha, đương nhiên nó phải để ý tới anh!
Hai người mỗi người một câu trò chuyện, Mục Hoằng tập trung lái xe, Mặc Sở Minh nhắm mắt dưỡng thân, ba đứa nhỏ túm tụm lại thì thà thì thầm rồi bật cười với nhau, không khí trên xe hài hòa vô cùng, không có bất cứ một chút xa cách nào hết cả.
.
.
.
Rời khỏi tòa nhà đăng ký đoàn đội, mọi người đi tới tòa nhà nhận nhiệm vụ để xem xét xem có nhiệm vụ nào thích hợp để làm hay không. Trong tòa nhà nhận nhiệm vụ lúc nào cũng đông người qua kẻ lại, với đủ mọi thành phần cùng tầng lớp dân chúng, ồn ào náo loạn vô cùng.
Mục Hoằng cao lớn đi tiên phong mở đường, khí thế của hắn rất mạnh mẽ, khiến cho mọi người không khỏi tự giác lui bước tránh đường. Mặc Sở Minh bảo hộ ba đứa nhỏ thật cẩn thận đi ở giữa, không để cho người khác chen lấn xô đẩy rồi giẫm lên chân hoặc va chạm vào mấy đứa nhỏ. Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ chậm rãi thong thả đi cuối cùng. Một đoàn người vừa xuất hiện, lập tức gây sự chú ý, cũng dễ dàng tiến vào tới trước bảng thông cáo nhiệm vụ.
“Có nhiệm vụ nào thích hợp không?”
Lúc này Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh liền chuyển vị trí, đi tới phía trước, hai người cùng nhau nhìn một loạt các nhiệm vụ được dán trên bảng thông cáo. Mọi người xung quanh tự động tránh ra, tạo thành một vòng vây vây quanh đoàn đội của bọn họ. Dưới ánh nhìn chằm chằm cùng tò mò của không biết bao nhiêu người, bảy người vẫn bình tĩnh cũng thản nhiên trao đổi với nhau, xem xem nên tiếp nhận nhiệm vụ nào.
“Có một nhiệm vụ cấp A.” Mặc Sở Minh nheo mắt nhìn một nhiệm vụ được dán ở góc trái của bảng, vươn tay giật xuống tờ ghi nhiệm vụ. Có vẻ như nhiệm vụ này đã được dán từ lâu rồi, cho nên chữ viết bên trên có chút mờ.
“Nhiệm vụ cần làm gì?” Cố Diệp Ninh trực tiếp hỏi.
“Tiêu diệt tang thi ở thôn Đông nằm phía bên cạnh biên giới căn cứ thủ đô. Tang thi ở đó ước chừng có khoảng gần 200 con, cấp bậc không rõ nhưng chắc chắn có tang thi tiến hóa.” Tiếp nhận tờ nhiệm vụ từ tay của Mặc Sở Minh, Nam Cung Lãnh Dạ dùng thanh âm thanh lãnh của mình, thản nhiên bình tĩnh đọc hết phần miêu tả nhiệm vụ.
“Tại sao lại có nhiệm vụ này?” Bình thường nhiệm vụ đi tiêu diệt tang thi ở một vùng địa phương nào đó đều dành cho quân đội, như thế nào hiện tại lại chuyển giao qua cho các đoàn đội làm vậy?! Cố Diệp Ninh cảm thấy thực kỳ quái.
“Thôn Đông này chỉ là một thôn nhỏ, số lượng tang thi cũng không lên tới 500 con, cho nên không nhất thiết phải nhờ tới lực lượng quân đội ra tay. Bên chính phủ muốn tiêu diệt hết tang thi ở đó để thôn tính vùng đất ở thôn Đông, làm khu trồng trọt mới cho căn cứ.” Mục Hoằng gần đây thường xuyên ra vào trong quân đội, có nghe loáng thoáng được không ít thông tin.
“Nhưng mà gần 200 con tang thi, hơn nữa lại có không ít tang thi tiến hóa, nếu chỉ có bảy người chúng ta đi thì sẽ phiền lắm đấy.” Hạ Kỳ Phong nhón nhón chân nhìn qua tờ nhiệm vụ, thấp giọng nói “Giết tới mức mệt không còn sức luôn…”
Nam Cung Lãnh Dạ gật gật đầu với lời của Hạ Kỳ Phong, cũng hiểu số lượng tang thi như thế này quả thực có chút hơi nhiều, nếu đội ngũ đông người hơn một chút thì còn có thể suy xét lại. Đi làm nhiệm vụ để gia tăng kinh nghiệm thực chiến cho bản thân, chứ không phải đi liều chết, về việc này thì Nam Cung Lãnh Dạ phân biệt rất rõ ràng. Vì vậy, anh lần nữa lại quay đầu sang tiếp tục nhìn những nhiệm vụ khác thử xem xem có nhiệm vụ nào hợp lý hơn một chút hay không.
“Không có nhiệm vụ nào thích hợp cả. Đại đa số đều là nhiệm vụ đi tìm kiếm đồ vật, thảo dược,…” Lắc lắc đầu, anh nhíu mày. Ngoại trừ tờ nhiệm vụ trên tay của anh ra thì không có nhiệm vụ nào khác là yêu cầu đi giết tang thi.
“Hay là chúng ta cứ làm nhiệm vụ cấp A kia đi. Cùng lắm là chúng ta ghép đoàn đội với một đoàn đội khác.” Mặc Sở Minh trước đó đã tìm hiểu rất kĩ về các phương pháp hoạt động đoàn đội, nhớ ra cái gì đó, y lập tức liền đề nghị.
Nếu như có một nhiệm vụ quá khó (từ cấp B trở lên) mà đoàn đội tiếp nhận nhiệm vụ này cảm thấy bản thân không đủ khả năng để hoàn thành, thì có thể thuê một đoàn đội khác, cùng nhau ghép đội để đi làm nhiệm vụ. Đoàn đội đi thuê cùng đoàn đội được thuê sẽ thỏa thuận lợi nhuận chia chắc giữa đôi bên, phía tổ chức đoàn đội sẽ không can dự vào.
Trong căn cứ có rất nhiều đoàn đội nhỏ lẻ thực lực không tốt hoặc là không có chỗ dựa sau lưng, bọn họ vì muốn kiếm tinh hạch và điểm số để xoay sở cuộc sống, thường xuyên phải ra ngoài làm các nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao. Để đảm bảo sự an toàn của bản thân cùng đoàn đội, đại đa số những đoàn đội nhỏ lẻ thực lực không tốt này đều sử dụng phương pháp ghép đoàn đội với một hoặc nhiều đoàn đội khác, cùng nhau đi làm nhiệm vụ. Các đoàn đội nếu như hợp tác thường xuyên với nhau, còn được coi là đồng minh của nhau.
“Mới buổi đầu tiên mà đã… ghép đoàn đội sao?” Mục Hoằng len lén liếc mắt nhìn ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Minh Tu cùng Chu Nhi. Ba người này phải nói là cực kỳ bài xích người lạ. Cố Diệp Ninh cùng Mặc Sở Minh tuy bình thường có hơi lạnh nhạt, thế nhưng so ra còn tốt tính chán so với ba người ‘lập dị’ kia.
“Hoằng ca, anh nói xem, có ai dám ghép đoàn đội với đoàn đội của chúng ta không?” Hạ Kỳ Phong túm lấy tay của hắn, thì thầm. Cậu cũng tự hiểu được tính khí các thành viên trong đoàn đội của mình có bao nhiêu không tốt.
“Nhiệm vụ cấp A kia nếu chỉ có bảy người chúng ta đi thôi thì không ổn chút nào. Nếu muốn làm nhiệm vụ cấp A thì chấp nhận ghép đoàn đội với một đoàn đội khác, bằng không thì tạm thời nhận một nhiệm vụ khác đơn giản hơn vậy.” Mặc Sở Minh nhún nhún vai, phân tích.
“Đi, nhận nhiệm vụ cấp A này. Ghép thì ghép, chúng ta cũng không có rảnh rỗi để tiêu phí thời gian vào mấy cái nhiệm vụ đi tìm kiếm đồ vật.” Phẩy phẩy tay, Nam Cung Lãnh Dạ nói.
“Tôi sao cũng được.” Cố Diệp Ninh không có ý kiến.
“Em đồng ý với Lãnh Dạ ca, em chỉ thích giết tang thi.” Minh Tu cũng sảng khoái đồng ý “Mấy trò tìm đồ gì gì đó, chẳng phấn khích chút nào!”
“Em thì sao cũng được. Miễn bọn họ đừng chọc tới em.” Chu Nhi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ của mình, đôi mắt tròn trong veo tràn ngập sự ngây thơ, nhưng lời nói thì lại mang theo thâm ý khiến cho người ta không khỏi e ngại.
Lần này không chỉ Mục Hoằng mà cả Hạ Kỳ Phong cùng Mặc Sở Minh cũng toát mồ hôi hột, cả ba theo bản năng lui về sau một bước. Đừng nghĩ Chu Nhi đang nói giỡn, cô bé con này là đang nói lời thật lòng đấy. Nếu như có người nào dám chọc tới cô bé, khiến cho cô bé mất hứng, Chu Nhi thậm chí chẳng cần động tay gì, cứ đứng nguyên một chỗ, sử dụng dị năng, tấn công vào tinh thần lực của đối phương là đủ để khiến đối phương trở thành nửa điên nửa dại rồi…
Cho nên mới nói, cái dị năng tinh thần này quả thực đúng là nghịch thiên mà! (; ̄Д ̄)
Tiểu Chu Nhi, tiểu Tu, trẻ con mà khát máu lại thích đánh nhau như vậy, thực sự không tốt cho quá trình phát triển tương lai đâu, có được hay không? (; ̄Д ̄)
Cuối cùng bởi vì không có ai phản đối, mọi người vẫn quyết định tiếp nhận nhiệm vụ giết tang thi cấp A này. Sau khi đi tới quầy đăng ký, Nam Cung Lãnh Dạ lấy tư cách đội trưởng của đoàn đội Dạ Ninh, nhờ nhân viên giúp đỡ bọn họ tìm được một đoàn đội để ghép đoàn đi chung cùng làm nhiệm vụ. Do việc ghép đoàn này rất phổ biến lại thường xuyên xảy ra, cho nên nhân viên cũng không ngạc nhiên hay nghi hoặc gì, lập tức dùng loa phát thanh thông báo về cấp bậc cùng yêu cầu của nhiệm vụ và mức thưởng nếu hoàn thành.
Đoàn đội Ninh Dạ theo sự hướng dẫn của nhân viên, đi tới khu vực nghỉ ngơi ở bên trái, ô số B245 để chờ đợi. Nếu như có đoàn đội nào nguyện ý chịu ghép đoàn với bọn họ, sẽ đi tới đây để gặp mặt. Kế tiếp hai bên phải đạt được thỏa thuận chung về mức thưởng, sau đó mới bắt đầu xuất phát đi làm nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của bọn họ là nhiệm vụ cấp A, tuy nguy hiểm cũng cao nhưng mức thưởng cũng tương đối lớn, cho nên cũng có không ít người đắn đo muốn tới để gia nhập ghép đoàn. Đáng tiếc, trong vài đoàn đội đầu tiên tới, không có đoàn đội nào đạt được chấp thuận từ đoàn đội Dạ Ninh. Hoặc là quá thừa người so với yêu cầu, hoặc là thực lực quá mức kém cỏi đi theo cũng chỉ khiến cho mọi người bị kéo chân, hoặc là kẻ quá tham lam muốn chiếm phần nhiều phần thưởng,…
“Diệp tỷ tỷ, Lãnh Dạ ca ca, chúng ta có nên chờ nữa không? Đã hơn 30 phút rồi.” Nhíu nhíu này, Hạ Kỳ Phong quay sang nhìn Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ, hỏi.
Đại đa số mọi người đều đi làm nhiệm vụ từ sáng, để tranh thủ về kịp trước giờ cửa thành đóng. Hiện tại đã là gần 10 giờ sáng mà đoàn đội của bọn họ vẫn còn ở đây chờ đợi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ khiến cho không đảm bảo đủ thời gian để làm nhiệm vụ của bọn họ. Dù sao cũng là nhiệm vụ cấp A, gần 200 con tang thi, trong đó có cả tang thi đã tiến hóa, số lượng này cũng không dễ giải quyết trong một khoảng thời gian ngắn đâu.
“Chờ thêm lúc nữa, nếu như không có ai đáp ứng được yêu cầu ghép thì chúng ta sẽ lại tính tiếp.” Cố Diệp Ninh vuốt ve thanh kiếm treo ở bên hông, vẫn rất kiên nhẫn, không hề có chút nào bực bội bởi vì phải chờ đợi.
“Diệp tỷ tỷ, nếu không có ai đáp ứng được nhu cầu, chúng ta có thể hay không vẫn đi làm nhiệm vụ?” Chu Nhi ngẩng đầu nhìn cô, thanh âm trong trẻo có chút ngây thơ vang lên.
“Nhiệm vụ cấp A này có chút nguy hiểm. Nếu như ghép đoàn rồi, tới lúc làm nhiệm vụ nhỡ mà gặp phải tang thi lợi hại, ít nhất cũng có thêm mấy cái khiên thịt che chắn để chúng ta lợi dụng mà thoát hiểm. Nhưng nếu không ghép được đoàn đội, em cảm thấy cũng không có vấn đề gì, mỗi người cố gắng thêm một chút, thì chúng ta có thể giải quyết được nhiệm vụ này thôi.”
Minh Tu cảm thấy thực lực của đoàn đội mình tốt lắm, tuy rằng số lượng gần 200 con tang thi là rất nhiều, nhưng cũng không phải là không làm được. Nhớ trước kia khi bọn họ một đường chạy về thủ đô, đã có không ít lần gặp phải đàn tang thi cỡ nhỏ, số lượng cũng khoảng vài chục tới gần 100 con, nhưng bọn họ vẫn có thể tiêu diệt được hết. Hiện tại Diệp tỷ tỷ cùng Lãnh Dạ ca ca đã là dị năng giả cấp 4, cộng thêm những người còn lại cố gắng hơn một chút, gần 200 con nhất định là có thể giết được.
“Đúng là không phải là không hoàn thành được nhiệm vụ, thế nhưng chúng ta cũng không cần nhất thiết liều mạng trong trường hợp này. Tiêu hao quá nhiều tinh thần lực sẽ rất nguy hiểm cho dị năng giả. Anh muốn giúp mọi người tăng khả năng chiến đấu chứ không phải là muốn hại mọi người.” Nam Cung Lãnh Dạ có chút bất đắc dĩ nhìn Minh Tu.
Thằng nhóc này quả thực rất xốc nổi. Chẳng qua… cái gì gọi là ‘có thêm mấy cái khiên thịt che chắn’? Cái gì gọi là ‘để chúng ta lợi dụng mà thoát hiểm’? Tư tưởng sao có thể hung tàn bạo lực như vậy? Thực tò mò, rốt cuộc cái tổ chức sát thủ kia đã nhồi những gì vào đầu mấy đứa nhóc con này vậy? Nam Cung Lãnh Dạ xoa xoa cằm, ánh mắt mang theo hứng thú nhìn về Minh Tu cùng Chu Nhi.
“Nam Cung đại thiếu nói đúng đó, tiêu hao tinh thần lực thì cơ thể sẽ rất khó chịu. Anh còn phải lái xe chờ mọi người, nếu sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà thể lực cùng tinh thần lực quá yếu, thì sẽ nguy hiểm lắm đấy.” Mục Hoằng chỉ chỉ vào mình, trừng mắt với Minh Tu, nói.
“Hơn nữa, không thể đảm bảo là sau khi chúng ta kết thúc nhiệm vụ rồi, trên đường trở về có thể hay không gặp rắc rối gì khác. Phải giữ được một phần thể lực để tự bảo hộ lấy mình.” Hạ Kỳ Phong cũng ngay lập tức tham gia đội ngũ ‘tích cực giải thích’.
“Tu, sau này phải nghĩ rộng ra một chút.” Cố Diệp Ninh cười cười xoa đầu nó, nhắc nhở. Minh Tu có đủ thông minh nhưng lại thiếu khả năng suy xét toàn cục, điều này sẽ khiến nó gặp rất nhiều khó khăn và bất lợi trong tương lai.
“Được rồi, em hiểu rồi.” Đối với lời của Cố Diệp Ninh, Minh Tu vẫn luôn luôn lắng nghe.
“Xin hỏi, các vị có phải là đoàn đội Dạ Ninh hay không?”
“Các người là đoàn đội Dạ Ninh? Chúng tôi muốn ghép đoàn để cùng làm nhiệm vụ chung.”
Đúng lúc này, hai thanh âm cùng lúc vang lên từ hai phía khác nhau, cắt ngang cuộc tán gẫu cùng ‘dạy dỗ’ của nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ. Mọi người theo bản năng, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía chủ nhân của hai thanh âm ban nãy. Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Diệp Ninh lại cảm thấy dường như có một giọng nói bản thân đã từng nghe thấy ở đâu đó. Thời điểm khi cô ngẩng đầu lên, không khỏi giật mình…
Không nghĩ tới… lại là người quen!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook