Trọng Sinh Chi Tồn Tại
-
Chương 26: Bắt đầu tiến hóa
Mạt thế, ngày thứ bảy, bầu trời có chút u ám mang theo khí lạnh bất thường. Ở vào thời điểm mạt thế giáng lâm, bất luận là cái gì cũng có thể biến đổi, cho dù là thời tiết. Có thể lúc này nóng gắt tựa như giữa hè nhưng ngay sau đó không lâu sẽ biến đổi trở nên lạnh tới mức đông cứng cả thân thể, mưa lớn mang theo rét buốt. Con người tới giờ phút này đã không thể chối bỏ sự thực rằng mạt thế - tai họa khủng khiếp nhất đã xảy ra. Từng người vẫy vùng, cố gắng tìm cách sống sót sinh tồn trong hoảng loạn, sợ hãi và tăm tối. Thế nhưng, trong khi con người đang bắt buộc bản thân phải thích nghi với cuộc sống của mạt thế thì mỗi ngày đều có không ít người dần bị đào thải khỏi khỏi cuộc khảo sát khốc liệt và tàn nhẫn này.
"Roi nước!" Quát lên một tiếng, từ trong lòng bàn tay của Mặc Sở Minh, một chiếc roi nước được thực thể hóa mềm dẻo vung tới, xuyên thủng qua đầu một con tang thi.
"Minh, cẩn thận." Mục Hoằng đứng cách y không xa phát hiện có một con tang thi nhân lúc Mặc Sở Minh không chú ý quay lưng đang nhào tới thì nhanh chóng lao tới giúp đỡ. Tung ra một đấm, khí lực của dị năng giả cường hóa toàn thân bộc phát, nửa đầu con tang thi lập tức bị vỡ tung, máu phun ra be bét.
"Cảm ơn." Quay đầy lại, y hướng hắn khẽ gật đầu. Trên mặt y đã không còn vẻ cười cười lễ phép như mọi khi, thay vào đó là đôi mắt sắc lạnh mang theo sát khí quyết đoán.
"Lũ quỷ tang thi này không phải dễ xử lý đâu." Nhếch môi cười nhạt, Mục Hoằng cũng đã thu hồi vẻ phóng khoáng, thoải mái bình thường. Toàn thân hắn căng lên, tựa như một con dã thú đang trong tình trạng chiến đấu, khí tức tàn sát mãnh liệt lan tỏa. Đây mới là Mục Hoằng chân chính, một quân nhân xuất sắc của bộ đội đặc chủng.
Hai người dựa theo bản năng và thói quen tựa lưng vào nhau để đảm bảo an toàn sau lưng. Sau đó vô cùng thuần thục liên tục triển lộ phát động dị năng tiêu diệt lũ quái vật kinh tởm chết tiệt đang nhăm nhe coi họ là đồ ăn kia. Mặc Sở Minh điêu luyện nhuần nhuyễn điều khiển chiếc roi nước không ngừng đánh thủng đầu và não của tang thi. Y đồng thời cũng yểm trợ Mục Hoằng đang không ngừng tung quyền cước tàn bạo đập nát người tang thi, không để bất cứ con tang thi nào thừa dịp cào cắn vào người hắn. Hai người đã kết hợp hỗ trợ chiến đấu với nhau không biết bao nhiêu năm, đương nhiên là ăn ý không chút sơ hở sai lầm, hoàn toàn là đơn phương chém giết tang thi.
"Ya!!! Chết này!!!" Lại tung một quyền đánh nát đầu tang thi, hắn có chút khó chịu nhìn dịch não hôi thối cùng máu đặc sệt dính trên găng tay màu đen mình đang đeo.
Dị năng giả cường hóa toàn thân như Mục Hoằng khi chiến đấu bắt buộc phải chiến đấu cận chiến. Tuy hắn không bị bệnh sạch sẽ như Nam Cung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh, khi ở quân đội cũng đã lăn lội trên mọi môi trường khắc nghiệt bẩn thỉu đủ loại, thế nhưng hắn vẫn cực kỳ bài xích với máu và mấy thứ dịch vàng tanh hôi chảy ra từ trong người mấy con tang thi. May mắn hôm trước Cố Diệp Ninh đã đưa cho hắn một đôi găng tay da mềm dẻo không thấm nước, bằng không mỗi lần đánh giết tang thi xong hắn sẽ bị ghê tởm tới muốn lột da ra mất.
"Đừng mất tập trung, xử lý nốt lũ tang thi này nhanh một chút đi nào. Tôi có chút cảm thấy hơi bị đuối sức rồi." Mặc Sở Minh lên tiếng nhắc nhở, đồng thời nói ra tình trạng của mình. Y đã sử dụng khá nhiều tinh thần lực, không thể kéo dài thêm.
"Được." Gật mạnh đầu lấy lại tinh thần, Mục Hoằng tình trạng tinh thần lực hao tổn cũng không hơn kém y là bao, đánh nhanh thắng nhanh là biện pháp tốt nhất.
Bên kia hai người Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng đang đẩy nhanh tốc độ giết tang thi thì tại đây là hai cậu nhóc Hạ Kỳ Phong và Minh Tu cũng tàn sát tang thi không chút thua kém mấy vị người lớn kia. Hạ Kỳ Phong không có dị năng, trên tay cầm chiếc gậy sắt, hăng hài đánh mạnh lên cổ và đầu của tang thi. Tuy rằng động tác thô bạo không có chút thủ thuật, đơn giản chỉ là vung lên rồi đập xuống, nhưng sức lực thì rất mạnh, đủ để cậu tiêu diệt vài con tang thi đang nhắm tới mình. Chân của Hạ Kỳ Phong cũng đã bình phục, cho nên nếu đánh không chết được, cậu liền có thể linh hoạt chạy trốn hoặc né tránh.
"Kim vũ." Phập... phập... phập... một loạt những đinh châm sắc bén xuất hiện sau cái vung tay của Minh Tu lao tới cắm toàn bộ lên người mấy con tang thi bên trái Hạ Kỳ Phong. Từng con bị đinh châm oanh tạc tới mức trên người lỗ chỗ bị xuyên thủng, máu vẩy thành những vệt dài trên không trung, huyết tinh vô cùng "Tiểu Phong, anh cẩn thận bên trái một chút."
"Ừ ừ..." Hạ Kỳ Phong gật gật đầu, hít một hơi thật sâu.
Dù sao cũng là người bình thường, không thể so sánh được với dị năng giả đã được tinh thần lực cường hóa sức lực cùng sức mạnh cơ thể, đánh một hồi rất nhanh liền trở nên mệt mỏi, cơ bắp căng cứng đau nhức. Lúc nãy không phải là Hạ Kỳ Phong không chú ý tới đám tang thi bên trái, mà là cậu không cách nào đủ khả năng để giải quyết nhanh được con tang thi đang đứng đối diện mình để kịp thời phòng bị. May mắn là Minh Tu rất chú ý, luôn luôn thời thời khắc khắc đúng lúc giúp đỡ cậu. Hơi nghiêng người một chút, bàn tay cầm gậy sắt nắm càng thêm chặt, lần nữa lại vung lên từng đợt từng đợt tấn công thô bạo.
So với Hạ Kỳ Phong động tác thô bạo cứng ngắc cùng đơn giản thì Minh Tu thân thủ lại vô cùng linh hoạt, động tác cũng rất gọn gẽ, rõ ràng chẳng hề giống một đứa trẻ 10 tuổi nên gì cả mà tựa như đã từng được trải qua huấn luyện. Đối với tang thi cách mình một khoảng, nó không ngần ngại phóng ra một loạt những đinh châm, đối với tang thi ở sát mình thì trực tiếp hóa da thịt thành kim loại, chém hoặc đâm thủng xuyên qua đầu tang thi.
Nếu như Mục Hoằng và Mặc Sở Minh sử dụng cách chiến đấu của quân đội chính quy thì cách chém giết của Minh Tu đậm mùi lãnh khốc, nhanh gọn, dứt khoát nhưng cũng tàn bạo hơn nhiều.
"Tu... thân thủ rất đặc biệt."
Trong khi hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng đang chém chém giết giết tang thi bên phía bên trái, Minh Tu cùng Hạ Kỳ Phong thì lo đám tang thi bên phải thì ở khu vực giữa có một chiếc xe việt dã chuyên dụng quen thuộc, bên trên có hai bóng người đưa mắt đánh giá những đồng đội khác đang chiến đấu của mình.
Cố Diệp Ninh ngồi trên nóc xe, hai chân buông thõng xuống khẽ đong đưa, khuôn mặt xinh đẹp nhàn nhạt hờ hững. Tuy nhìn bộ dáng bình thản như vậy thôi nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy được bàn tay của cô không lúc nào rời khỏi thanh kiếm dài đặt bên người. Dám chắc nếu có bất cứ nguy hiểm nào bất ngờ phát sinh hoặc tiếp cận thì sẽ bị cô vung kiếm chẻ làm đôi. Trải qua một đời khốn đốn, sự phòng bị cùng cảnh giác của Cố Diệp Ninh tuyệt đối không thể dùng hai chữ bình thường để hình dung.
Nam Cung Lãnh Dạ đứng ở phía sau cô không quá vài bước. Nếu là người thường xuyên luyện võ đều biết được đây là khoảng cách hợp lý nhất để có thể bảo vệ người trước mặt mình. Thân hình cao lớn thon dài, bộ quần áo trên người không thể che đi cơ bắp hữu lực tinh tế đầy sức bật của anh. Hai tay anh nghịch ngợm hai khẩu súng bạc, khuôn mặt lạnh nhạt không lộ ra bất cứ biểu tình nào, đáy mắt sâu thẳm như hồ nước cuối thu. Toàn thân toát ra một khí chất tao nhã nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Tiểu Nha lúc này cũng không ở trên xe nữa, nó đi vòng vòng quanh chiếc xe việt dã chuyên dụng, đôi mắt vàng lóe lên tinh quang hứng thú nhìn về từng đợt từng đợt tang thi đang gào thét. Hàm răng nanh theo bản năng nhếch lên, từ cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, dường như nó rất muốn lao tới đấu với đám quái vật kia một chút.
Tuy nhiên, Cố Diệp Ninh tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho chuyện này xảy ra. Không phải là cô không tin tưởng sức mạnh lang vương của tiểu Nha, cô từng chứng kiến nó hoàn toàn có thể dễ dàng một mình chọi một đàn sói bình thường, cô đương nhiên hiểu được thú cưng của mình có bao nhiêu đáng sợ. Chỉ là... virut tang thi lây lan qua đường máu, cô làm sao biết được tiểu Nha cắn mấy con tang thi kia xong có hay không sẽ bị nhiễm virut. Nói thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không đem an toàn của tiểu Nha ra đánh cược. Cho nên, mặc kệ tiểu Nha có dùng ánh mắt long lanh khẩn cầu thế nào, cô cũng coi như không biết.
Hiện tại cho nó thoải mái chạy nhảy, chẳng qua là vì lấy chiếc xe của bọn họ làm tâm, xung quanh khu vực hơn 5 mét đã được cô dựng lên một bức tường băng cực kỳ chắc chắn và dày. Tang thi bị ngăn ở ngoài bức tường băng, dù cho làm cách nào cũng không thể tiến tới tiếp cận cô, tiểu Nha và Nam Cung Lãnh Dạ. Có thể nói, hai người một sói bọn họ dù cho đang ở giữa một đàn tang thi thế nhưng hệ số an toàn cao tới 99% luôn đó. Cố Diệp Ninh hoàn toàn không hề lo lắng là tường băng của mình sẽ bị lũ tang thi kia phá bỏ.
Dù chỉ mạt thế ngày thứ bảy, thế nhưng Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ cũng đã thoải mái đột phá trở thành những dị năng giả cấp một đầu tiên. Không chỉ là dị năng giả cấp một bình thường mà còn là dị năng giả cấp một trung giai.
Tang thi trong mấy ngày qua đã có những tiến hóa rõ rệt, tựa như chúng không còn sợ ánh sáng nữa, cử động cũng không còn cứng ngắc, tốc độ tăng lên mau chóng khiến cho số lượng loài người trở thành mồi cho tang thi cũng tăng lên không ít. Đối với sự việc tang thi tiến hóa này, chúng nó thể gây nguy hiểm với người bình thường hoặc là khiến cho một số những dị năng giả năng lực không cao gặp chút chật vật, tuy nhiên tuyệt đối không thể làm cho Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ gặp khó khăn gì cả.
Tang thi có tiến hóa nhưng không có nghĩa chúng có thể sánh được bằng với dị năng giả đã tiến cấp 1. Giống như hiện tại, bức tường băng màu băng lam bán trong suốt được Cố Diệp Ninh dựng lên hoàn toàn ngăn chặn làm cho không có bất luận một con tang thi nào có thể xâm phạm vào bên trong khu vực hai người bọn họ cùng chiếc xe đứng tại đó. Cho dù là móng vuốt sắc bén hay hàm răng cứng như thép có thể dễ dàng cắn nát được cả bê tông của tang thi cũng không thể làm xây xước bao nhiêu bức tường băng này. Đây là sự khác biệt mà vĩnh viễn chênh lệch đẳng cấp không thể vượt qua. Chỉ khi nào xuất hiện tang thi cấp cao hơn thì lúc đó mới đáng báo động.
Đáng vui mừng là trong đội ngũ của bọn họ, Minh Tu ngày hôm qua cũng đã thành công trở thành dị năng giả cấp một sơ giai. Hai người Mục Hoằng và Mặc Sở Minh thì chậm hơn một chút tuy nhiên cũng không bao lâu nữa sẽ có thể tiến cấp.
Cố Diệp Ninh đối với tốc độ tu luyện của thành viên đội ngũ chỉ có thể cảm thán, quả nhiên... là dị năng giả mạnh mẽ có tinh thần lực cấp cao, ngay cả tiến cấp cũng không hề giống những dị năng giả bình thường khác. Đi với một đội ngũ như thế này khiến cô an tâm không hề ít. Đánh đánh giết giết tang thi, người khác chật vật bao nhiêu thì đối với đội ngũ này thoải mái bấy nhiêu.
Kể cả Hạ Kỳ Phong, người bình thường duy nhất trong đội ngũ hiện tại cũng bị mấy người đồng đội hung hãn kích thích, khiến cho thể lực cùng sức chiến đấu của cậu bé tăng vọt lên mấy lần liền. Cố Diệp Ninh dám cược, nếu giờ để cho Hạ Kỳ Phong đấu vật với một người to gấp đôi cậu, cậu cũng có thể dễ dàng đánh bại được.
"Nhóc tiểu Tu có lẽ đã từng được huấn luyện dưới tư cách một sát thủ." Nam Cung Lãnh Dạ nheo lại con mắt nhìn bóng dáng liên tục di động của Minh Tu, trả lời Cố Diệp Ninh.
Hàng mi khẽ chớp động, đôi lông mày cau lại, Cố Diệp Ninh chợt nghĩ tới những thắc mắc của bản thân về Minh Tu ở cả kiếp trước lẫn kiếp này. Sát thủ sao? Nghĩ tới cách chiến đấu tàn nhẫn đẫm máu và liều mạng của Minh Tu, cô không thể không gật đầu tán thành. Nếu đúng như Nam Cung Lãnh Dạ nói, vậy thì cô có thể lý giải được không ít nghi hoặc.
"Tang thi đã được tiêu diệt không ít rồi." Nhìn số lượng tang thi càng ngày càng giảm, Cố Diệp Ninh quay qua anh khẽ nói.
Mấy ngày qua hầu hết đều là hai người Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ xuất lực. Không thể không nói rằng đánh tang thi nhiều lúc rất mệt thế nhưng sau mỗi một lần chiến đấu, thu về được không ít kinh nghiệm, đặc biệt là tinh thần lực tăng lên không ít. Hai người vốn đã thuộc loại trâu bò, tinh thần lực cấp đỉnh, tu luyện dễ dàng hơn người khác rất nhiều lần rồi, hiện tại càng được thể thuận theo, khiến cho cấp bậc tăng lên vùn vụt không giới hạn.
Cho tới ngày hôm nay, đội ngũ bọn họ đi trên đường, qua một khu trung tâm đông người ở một thị trấn nhỏ thì gặp phải đàn tang thi này. Vốn là hai người bọn họ lại xông xáo muốn ra tay, nào có ngờ còn chưa kịp động thủ thì đã bị bốn người Mục Hoằng, Mặc Sở Minh, Minh Tu và Hạ Kỳ Phong nhào lên ngăn cản.
Cho dù là Mục Hoằng, Mặc Sở Minh hay Minh Tu thì người nào cũng đều là kẻ ham muốn có thực lực mạnh mẽ từ tận sâu trong xương tủy. Nhìn hai người Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ cấp bậc thực lực không ngừng tăng vọt, trong khi đó mấy người bọn họ suốt ngày chỉ có mỗi công việc ngồi trên xe chờ đợi hai người kia giải quyết tang thi. Đừng nói tới dị năng, cho dù là tinh thần lực cũng không tiến thêm được là mấy.
Trước tình hình này, ba người Mục Hoằng, Mặc Sở Minh và Minh Tu làm sao có thể không sốt ruột. Chỉ sợ với trình độ thăng cấp quái vật của Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ, chờ về tới thủ đô chắc chắn sẽ trở thành cường giả mạnh nhất trong nhân loại mất thôi. Bọn họ là người đi theo hai người kia, đương nhiên quyết không thể để bản thân chịu thua kém hơn hai người kia quá nhiều, bằng không thì đúng là quá mất mặt. Đặc biệt là Mục Hoằng có máu ham chiến đấu mãnh liệt nhất, hắn cảm thấy suốt mấy ngày qua không được vận động, cơ bắp sắp cứng hết cả rồi, thực là muốn đánh một trận cho sảng khoái, muốn tới sôi gan sôi ruột.
Hạ Kỳ Phong không có dị năng, đương nhiên không bị đè ép áp lực sợ bị bỏ lại như ba người Mục Hoằng, Mặc Sở Minh và Minh Tu. Tuy nhiên, cậu cũng không muốn bản thân quá yếu đuối mà kéo chân những người trong đội ngũ lại. Cho nên cậu cũng tự mình giơ tay muốn ra ngoài đánh tang thi thay vì trốn chui trốn rúc trong ô tô.
Phải biết hiện tại là mạt thế, dị năng giả mới đáng trân quý, còn người bình thường như cậu thì là những kẻ so với đồ ăn thức uống còn chẳng đáng giá. Vậy mà một đội ngũ mạnh mẽ như mấy người Cố Diệp Ninh, Nam Cung Lãnh Dạ lại không không chê bai cậu, ngược lại đối xử với cậu rất tốt, coi cậu như em trai trông nhà để chiếu cố. Cậu đối với các anh, các chị cảm kích vô cùng. Cho nên cậu càng ngày càng cố gắng học tập, càng ngày càng nỗ lực luyện tập khiến bản thân mạnh hơn nữa, để không gây phiền phức cho mọi người. Vả lại... Hạ Kỳ Phong biết, chỉ có mạnh mẽ hơn thì cậu mới có thể sống tốt được trong cái thế giới cường giả vi thượng này, mới không làm cho những người khác khinh bỉ giẫm đạp bản thân.
Bảy ngày qua, trên đường đi, cậu đã chứng kiến thực nhiều thực nhiều chuyện. Con người trở nên tàn khốc hơn, lãnh lẽo tới mức làm cho Hạ Kỳ Phong cảm thấy tuyệt vọng. Thậm chí có những người trước kia luôn mang vẻ ôn hòa đạo mạo nhưng tại mạt thế liền biến thành những kẻ giết người không gớm tay, chỉ vì để bảo toàn tính mạng của chính bản thân mình mà không thèm nhận người thân. Ban đầu là còn hoảng sợ và hoang mang, thế nhưng hiện giờ cậu đã biến thành chết lặng. Cuộc sống không thích nghi với con người thì con người buộc phải thích nghi với cuộc sống mà thôi. Luật bất thành văn rồi.
Vì vậy, quyết định lại chính là... tang thi ngày hôm nay, nhất định là phải để bốn người bọn họ ra tay, không thể để Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ cuỗm hết.
"Kỳ thực thì... có lẽ đúng là phải thường xuyên cho bọn họ ra ngoài chiến đấu." Anh đối với cô gật đầu, không khỏi âm thầm cảm thán. Chỉ số thù hận bộc phát, bốn người (trong đó có một người là không có dị năng) hợp lại, không có mấy chiêu dị năng thuộc dạng công kích mạnh hay hủy diệt như anh và Cố Diệp Ninh, nhưng vẫn tiêu diệt gần hết một đàn tang thi hơn mấy chục con, quả nhiên là đủ trâu bò.
Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ sau khi nghe xong lời 'chỉ trích' của các vị đồng đội trong đội ngũ thì vô cùng... 囧. Thực sự là bất lực với đám người Mặc Sở Minh muốn chết đi mất. Hai người bọn họ xông pha ngoại trừ vì có thể nâng cao năng lực của mình thì mặt khác chính là vì muốn bảo vệ an toàn cho mấy vị đồng đội này mà. Như thế nào ý tốt lại bị hiểu làm, làm cho mấy người kia oán hận là hai người bọn họ cướp hết tang thi đi mất chứ?!
Có cả loại trường hợp... tới chém giết tang thi mà cũng tranh giành nhau sao?! ╮(╯▽╰)╭
Tang thi - san bày tỏ... thời buổi này, gặp đội ngũ mạnh như quái vật, làm tang thi cũng thực là khó sống... ╮(╯▽╰)╭
.
.
.
Sau khi tiêu diệt xong đàn tang thi, đội ngũ bọn họ cũng không gấp gáp rời đi ngay. Anh liền hướng mọi người quyết định sẽ tạm nghỉ để bốn người Mặc Sở Minh, Mục Hoằng, Hạ Kỳ Phong và Minh Tu phục hồi vài phần sức lực. Có tường băng của Cố Diệp Ninh bao bọc xung quanh, trừ phi tang thi cấp 1 xuất hiện, bằng không hoàn toàn không cần lo lắng. Mọi người hoặc tựa vào xe hoặc ngồi xếp bằng trên mặt đất thoải mái nghỉ ngơi.
Anh tuy rất mong trở về thủ đô càng nhanh càng tốt, thế nhưng anh biết rõ ràng sống trong thời mạt thế hiện tại, vội vàng và chủ quan là tối kỵ, cho nên sẽ không quá ép thúc về mặt thời gian. Tất cả mọi người vừa chiến đấu một trận, tuy là toàn thắng tang thi, thế nhưng rõ ràng thể lực sa sút. Nếu hiện tại rời đi, nhỡ trên đường gặp bất ngờ, cả đội người mệt người thiếu tinh thần lực thì rất không ổn.
Nam Cung Lãnh Dạ có tin tưởng vào thực lực của mình và Cố Diệp Ninh có thể bảo toàn cho đội ngũ thế nhưng bản thân anh cũng không dám cam chắc phần an toàn này có thể tới 100% hay không. Nếu không nắm chắc chắn 100%, trong phạm vi có thể, anh tuyệt đối sẽ không đem tính mạng của bản thân và đồng đội ra cá cược với hai chữ 'nguy hiểm'.
"Chiêu roi nước của cậu tuyệt thật đấy, Minh~!" Mục Hoằng cười ha hả, vươn tay vỗ bôm bốp lên vai và lưng của Mặc Sở Minh. Roi nước là một chiêu thực thể hỏa dị năng nước do y nghĩ ra cách đây không lâu. Vốn dị năng hệ thủy của y chỉ là dị năng phụ trợ nhưng nhờ vào vào chiêu Roi nước này, Mặc Sở Minh hoàn toàn có thể xông lên đầu đoàn để làm tiên phong.
"Khụ..." Mặc Sở Minh bị đập một cái, miếng bánh mì còn đang ngậm trong miệng bị phun ra không thương tiếc. Y còn bị sặc nước bọt, ho khù khụ "Mục Hoằng, anh có biết là anh khí lực lớn bao nhiêu không hả? Khụ... khụ... khụ..." Vừa vỗ ngực, y vừa hướng Mục Hoằng mắng, hai mắt sắc bén như dao.
"A... xin lỗi, xin lỗi, tôi quên mất." Vội vàng quay sang xin lỗi Mặc Sở Minh, trong lòng Mục Hoằng hốt hoảng lo lắng muốn chết. Sẽ không bị con hồ ly này ghi thù đấy chứ?! ㅠ.ㅠ
Trước kia hắn vốn khí lực đã mạnh hơn người, hiện tại lại còn là dị năng giả cường hóa toàn thân, có thể nói là đập bê tông bê tông vỡ, đá kim loại kim loại gẫy. Ban nãy không chú ý sức lực, đánh Mặc Sở Minh hơi mạnh. May mắn Mặc Sở Minh cơ thể tuy rằng nhìn qua gầy gò thư sinh nhưng kỳ thực cũng là người đã trải qua huấn luyện trong quân đội, xương cốt khá cứng chắc. Bây giờ trở thành dị năng giả, tế bào được thay đổi, sức lực chịu đựng tăng không ít, bằng không nhất định đã bị Mục Hoằng đánh cho thổ huyết ra rồi.
"Chiêu Roi nước đó rất khá." Nam Cung Lãnh Dạ là người đã cứu vớt Mục Hoằng khỏi ánh mắt giết người của Mặc Sở Minh.
"À, cái này còn phải cảm ơn tiểu Ninh nhiều." Mặc Sở Minh nghe thấy anh tán thưởng, vội vàng mỉm cười quay sang nhìn Cố Diệp Ninh, gật nhẹ đầu như muốn cảm ơn cô "Gợi ý của em ấy đã giúp tớ rất nhiều trong việc cải thiện và thực thể hóa nước thành vũ khí." Đã đi cùng nhau suốt một thời gian, hiện tại y cũng học Mục Hoằng và Nam Cung Lãnh Dạ, gọi cô là tiểu Ninh.
"Không có gì." Phẩy tay đối với y, cô không để tâm lắm tùy ý đáp.
Đối với những dị năng thuộc dạng phụ trợ như hệ thủy, hệ phong, hệ quang thì cần phải tùy theo từng loại để tìm phương hướng phát triển và sử dụng hiệu quả nhất. Dị năng hệ thủy được tạo ra từ nước, vốn chỉ đủ độ dẻo để làm thành màn chắn ngăn cản tấn công mà thôi. Thế nhưng nếu như có đủ khả năng khống chế nguyên tử nước, hóa nước thành thực thể trở nên cứng rắn hơn để tấn công thì là điều vô cùng tốt.
Giống như Roi nước mà Mặc Sở Minh ban nãy sử dụng, chỉ cần vung tay một cái liền cho thể đâm nát đầu của tang thi, hơn nữa còn rất linh hoạt khi sử dụng, cũng không cần tốn quá nhiều tinh thần lực. So với chiêu Thủy cầu nguyên bản yếu ớt đơn giản, mỗi lần dùng phải huy động tinh thần lực lại từ đầu, rõ ràng mạnh và tiện hơn không biết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên... chiêu Roi nước này yêu cầu dị năng giả phải có khả năng khống chế nguyên tử nước cùng khống chế dị năng cực kỳ cao, không phải bất kì ai cũng có thể tạo ra được. Mặc Sở Minh là một người vô cùng tỉ mỉ, thậm chí đôi lúc còn soi xét và bị hoàn mỹ hóa, Cố Diệp Ninh ngay từ đầu đã biết được y sẽ sử dụng chiêu Roi nước này thật tốt cho nên mới không chút áp lực đi gợi ý cho y.
Bản thân là một dị năng giả hệ thủy, từ đời trước cho tới đời này, Cố Diệp Ninh nghiên cứu về hệ dị năng này rất kĩ, cho nên cô có đủ kinh nghiệm cũng nắm chắc điểm mạnh điểm yếu của thủy hệ dị năng để hướng dẫn Mặc Sở Minh cách phát minh và cải tạo chiêu thức chiến đấu. Vả lại, cô cho rằng, cho dù không có cô, đối với Mặc Sở Minh thông minh nhường đó, không sớm thì muộn y cũng nghĩ ra cách để tạo ra chiêu thức cho riêng mình mà thôi. Chẳng qua, có thêm cô chỉ dẫn gợi ý thì y có thể đi một con đường tắt nhanh hơn.
Cố Diệp Ninh không cảm thấy việc mình làm này có gì cần thiết phải để Mặc Sở Minh cảm ơn. Nhưng mà Mặc Sở Minh thì lại không như vậy. Tuy là y thích tính kế người khác, cũng thích chiếm lợi của người khác nhưng mà đối với người chủ động chân thành giúp đỡ mình thì y là một người hào phóng và vô cùng biết biết ơn. Đặc biệt là y còn khá quý cô gái trẻ lại tài giỏi như Cố Diệp Ninh. Có thể nói, quan hệ của hai người Cố Diệp Ninh và Mặc Sở Minh nhờ vào thủy hệ dị năng cùng một chiêu Roi nước đã thân thiết và tín nhiệm hơn không ít.
"Chiêu Kim vũ của tiểu Tu cũng rất lợi hại." Mục Hoằng thấy Mặc Sở Minh đã quên chuyện mình thô lỗ đánh y thì liền thở phào, mở miệng tán thưởng nhóc em út của cả đội. Phải công nhận, dù Minh Tu là trẻ con nhưng chiến đấu rất ngoan cường, không phải người lớn nào cũng có thể so sánh.
"Chiêu Kim vũ đó cũng là cô gợi ý cho tiểu Tu sao?" Nam Cung Lãnh Dạ nhìn qua Cố Diệp Ninh.
"Không có, cái này là em ấy tự nghĩ ra." Cô lắc đầu. Đối với kim hệ dị năng, cô không nắm rõ lắm, cũng không thể giúp ích gì mấy đối với Minh Tu. Hôm nay khi Minh Tu sử dụng chiêu thức này, ngay cả cô cũng bị nó làm cho vô cùng kinh ngạc.
"Kim hóa toàn thân chỉ có thể cận chiến, nếu là một chọi một thì không sao, nhưng nếu là quần công thì dị năng giả hệ kim như em rất thiệt thòi. Với lại hàm răng cùng móng vuốt tang thi rất sắc bén, khi kim hóa cũng chưa chắc có thể hoàn toàn ngăn cản được. Cho nên em liền thử nghĩ tới tạo ra một chiêu thức nào đó có thể tấn công trên diện rộng."
Minh Tu cười cười, từ tốn đối với Cố Diệp Ninh cùng mọi người giải thích: "Kim tức là kim loại, chỉ cần là kim loại em đều có thể tạo ra và khống chế. Kim loại rất sắc bén, cũng rất cứng. Lúc trước em từng quan sát các đinh nhọn ở các khớp nối trên xe ô tô vì vậy liền nghĩ ra chiêu Kim vũ này. Đinh nhọn trong Kim vũ của em, em đều cố gắng nén nhỏ lại, như vậy có thể tiết kiệm được không ít tinh thần lực dùng để khống chế."
Một đoạn lời nói này của Minh Tu làm cho những người sửng sốt, ngay cả Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh cũng nhịn không được gật đầu mà cho nó một chữ giỏi. Trong thời gian không quá dài đã có thể suy tính và phân tích kĩ lưỡng dị năng cùng đặc tính nguyên tố của mình như vậy, lại còn tìm ra cách chế tạo chiêu thức có lợi nhất cho bản thân khi chiến đấu, Minh Tu cho dù đã từng được huấn luyện để trở thành sát thủ hay không đi chăng nữa thì cũng phải công nhận... nó hoàn toàn có một tư chất bẩm sinh để làm sát thủ.
"Nhóc, giỏi thật đấy!!!" Biết rõ tạo ra chiêu thức khó thế nào, Mặc Sở Minh cũng nhịn không được tán thưởng Minh Tu, trong mắt nhìn nó càng nhiều thêm một phần thưởng thức. Đầu óc cậu nhóc này quả thực đáng sợ, nhạy bén đối với chiến đầu cực kỳ.
Ban đầu bọn họ nhìn thấy Minh Tu là trẻ con, hơn nữa không chỉ ốm yếu, bị bệnh, da dẻ tái nhợt còn hoài nghi không biết cậu nhóc này có thể hay không gây trở ngại trên đường đi. Nhưng mà hoàn toàn trái ngược lại với những gì Mặc Sở Minh và Mục Hoằng lo lắng, dù là trẻ con nhưng Minh Tu cực kỳ an phận không gây phiền phức cho người khác. Sau đó lại phát hiện nó là dị năng giả, khả năng chiến đấu hoàn toàn không thua kém gì hai người bọn họ.
Lại nhìn tới Hạ Kỳ Phong, một thân người bình thường không có dị năng, tay cầm gậy sắt vung nát chục cái đầu tang thi. Thiếu niên 15 tuổi ngũ quan anh tuấn, toàn thân toát ra hơi thở dương quang, trong mắt tràn ngập kiên định, dù có đôi lúc sợ hãi những tuyệt đối không hèn nhát, có lúc đau khổ nhưng không mất đi hi vọng. Lấy tiêu chuẩn nhìn người chuẩn xác của bọn họ từ xưa tới nay, dám khẳng định Hạ Kỳ Phong chỉ cần cố gắng thì về sau cũng là nhân vật gây sóng gió. Giá mà có thêm dị năng nữa thì... kiểu gì cũng thành cao thủ xuất chúng.
Mục Hoằng và Mặc Sở Minh nhìn hai cậu nhóc con còn trưởng thành kia, hai người cũng chỉ có thể tặc lưỡi cảm thán... Cố Diệp Ninh là phi nhân loại rồi, tới người bên cạnh cô cũng không phải người tầm thường.
"Tiểu Phong cũng làm rất tốt" Đây là lời thật lòng của Mục Hoằng, hắn vươn tay đối với cậu xoa xoa cái đầu nhỏ. Dạng người biết cầu tiến lại hiểu chuyện như Hạ Kỳ Phong cho dù là ở thời bình cũng sẽ sớm trở thành danh nhân một phương.
"Cảm ơn Hoằng ca ca..." Hạ Kỳ Phong từ sau khi biết Mục Hoằng từng là quân nhân thì vô cùng sùng bái, hiện tại nhận được lời khen từ hắn thì không khỏi đỏ mặt hưng phấn.
"Chút nữa anh sẽ hướng dẫn em vài chiêu sử dụng gậy và dao."
Nhớ tới hôm trước Cố Diệp Ninh đã đưa cho Hạ Kỳ Phong thêm một con dao ngắn phòng thân, Mục Hoằng vô cùng thoải mái đối với cậu hứa hẹn. Hắn rất thích cậu nhóc họ Hạ này. Hạ Kỳ Phong so ra với Minh Tu rõ ràng là thân thủ không bằng. Dù sao một người từng được huấn luyện với một cậu nhóc ngày ngày chỉ có đi học thì đương nhiên sao có thể so sánh. Nếu có thể dạy cậu thêm vài chiêu chiến đấu như vậy sẽ càng thêm đảm bảo an toàn cho cậu, khi đang chiến đấu sẽ không bối rối khi gặp phải điều gì bất ngờ.
"Vâng!!! Xin nhờ anh, Hoằng ca ca!!!" Cậu vô cùng vô cùng hâm mộ mấy chiêu đánh đấm tràn ngập khí chất quân nhân của Mục Hoằng, giờ có cơ hội, đương nhiên sao có thể bỏ lỡ!!!
"Tốt, tốt, tốt... coi như em chính là đệ tử đầu tiên của anh..." Mục Hoằng cười ha ha thật lớn, vô cùng thích chí vì vẻ mặt hưng phấn xen lẫn sùng bái của Hạ Kỳ Phong.
"Đúng rồi, hiện tại chúng ta đã đi được 1/3 quãng đường rồi. Nếu không có gì bất ngờ phát sinh thì chắc là phải mất khoảng hơn nửa tháng nữa mới tới được thủ đô." Mặc Sở Minh đối với Mục Hoằng đang phấn khích không thèm quan tâm nữa, quay qua nói chuyện với Nam Cung Lãnh Dạ về vấn đề đường đi.
"Nếu không có gì bất ngờ phát sinh sao?" Nam Cung Lãnh Dạ không nói gì, Cố Diệp Ninh ngồi cạnh anh lại cười nhạt một tiếng. Bàn tay vươn ra vuốt ve tiểu Nha đang nằm ườn gối đầu trên đầu gối của mình, cô thích thú nhìn tiểu Nha ư ử kêu lên vài tiếng.
Chỉ e là trong vòng nửa tháng tới bọn họ cũng không dễ dàng nhanh chóng trở về thủ đô được đâu. Ở mạt thế, bất cứ con đường nào cũng đầy rẫy nguy hiểm ẩn ngầm. Cô đã từng tự thân trải nghiệm cho nên rõ ràng hơn bất cứ ai. Nguy hiểm là tang thi hay là từ lòng người thì đều rất đáng sợ. Nếu cô tính không lầm, sẽ rất nhanh thôi tang thi cấp 1 sẽ xuất hiện. Sau đó, không chỉ tang thi mà tới cả loài vật và thực vật cũng bị virut làm cho thay đổi gen trở nên biến dị, cũng cực kỳ khó đối phó.
"Sẽ có nhiều nguy hiểm sao?" Nhìn nét mặt của cô, Nam Cung Lãnh Dạ cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt, chỉ nhàn nhạt mở miệng hỏi.
"Ừ. Rất nhiều nguy hiểm cần đề phòng." Cô không nói rõ ràng những gì mình biết, chỉ nói chung chung để cảnh báo mọi người cảnh giác và đề phòng mà thôi. Cho dù hiện tại đội ngũ bọn họ cực mạnh nhưng không có nghĩa là có thể an tâm thả lỏng. Bằng không, chết lúc nào cũng không hay biết đâu.
"Hiểu rồi."
Mọi người trong vòng những ngày qua cũng biết được Cố Diệp Ninh biết rất nhiều điều về mạt thế mà bọn họ không biết. Có đôi lúc nhờ cô mà bọn họ cũng tránh được không ít rắc rối. Chẳng qua mỗi người có một bí mật cá nhân, không ai trong số những người còn lại cưỡng ép bắt Cố Diệp Ninh nói ra toàn bộ. Chỉ cần tới lúc cần thiết, cô sẽ tự động nhắc nhở. Khi ấy thì toàn đội cẩn thận đề phòng để tránh nguy hiểm là đủ rồi.
Những người trong một đội ngũ thực sự, trải qua chiến đấu kề vai sẽ sinh ra tín nhiệm cùng với ăn ý lẫn nhau. Đây là điều mà kiếp trước cô chưa từng được nếm trải nhưng mà kiếp này lại có thể trải nghiệm. Nghe thấy mọi người chẳng ai thắc mắc, ngược lại còn đối với cô hiện ra tin tưởng, trong mắt Cố Diệp Ninh lóe lên một tia sáng ôn nhu cùng vui vẻ không dễ thấy.
Kỳ thực... tin tưởng những người này, cũng không có gì là không tốt...
"Haiz ~ thực không rõ hiện tại ở thủ đô đang như thế nào rồi. Chắc hẳn là loạn lắm luôn..." Dường như nhớ tới cái gì đó, Mục Hoằng đưa tay gãi gãi tóc gáy, nói.
"Chứ còn sao nữa. Thủ đô an ninh tốt hơn các khu vực khác, lại tập trung hầu hết lực lượng chủ chốt của quân đội, tang thi gì đó không sớm thì muộn sẽ bị dẹp sạch thôi. Bảy ngày qua rồi, hiện tại có khi người với người đang quay qua đấu nhau ấy chứ." Mặc Sở Minh khinh bỉ cười lạnh, đối với mấy trò tranh đấu của tầng lớp cấp cao thủ đô đã quá hiểu rõ.
Con người ấy mà, lúc đầu đột nhiên mạt thế tới sẽ bị hoảng loạn, sợ hãi, chạy trốn tìm đường sống. Sau khi có thể sống sót, bọn họ sẽ lo lắng tới phải tiếp tục sinh tồn ra sao, kiếm ăn như thế nào. Có đồ ăn thức uống đủ rồi thì sẽ rảnh rỗi mà đi tranh đoạt quyền lợi với nhau.
Mấy ngày qua trên đường đi đội ngũ bọn họ cũng thấy không ít các thành phố lớn có khả năng đã thành lập trở thành căn cứ để người sống đi vào tạm cư trú. Thủ đô là đầu não trung ương của đất nước, tốc độ ổn định nhất định sẽ nhanh nhất, đương nhiên cũng sẽ trở thành căn cứ an toàn và sung túc nhất, là mục tiêu hướng tới của nhiều người. Có thể trở thành người đứng đầu quản lý căn cứ như vậy, ai mà không muốn.
Thời bình chuyện tranh tranh đoạt đoạt trong giới thương trường - chính trị - quân đội, làm người của gia tộc lớn như mấy người Nam Cung Lãnh Dạ sao có thể không biết. Hiện tại, mạt thế càng làm tăng thêm uy quyền cho hai chữ 'quản lý' kia, mấy lão cáo già ham quyền lực ở thủ đô thế nào lại bỏ qua?! Chỉ e bây giờ thủ đô các phe phái đã tranh tới mây mù gió bão rồi.
Quản cái gì nguy hiểm của mạt thế, quản cái gì sống chết của người dân, quyền lợi và lợi ích vẫn được đám người tầng lớp cao đó đặt lên hàng đầu. Kể cả người không có hứng thú với quyền lực cũng sẽ phải tranh. Bởi vì không tranh thì chắc chắn người bị chèn ép phải chết sẽ mình, là gia tộc của minh. Mạt thế có tang thi đáng sợ nhưng con người đáng sợ nào kém.
Nam Cung gia tộc không hám lợi nhưng cũng tuyệt đối không để người khác đè ép mình, cho nên Nam Cung gia tộc chắc chắn sẽ có một chân tranh đoạt trong vũng nước đục ở thủ đô kia. Nam Cung gia tộc nắm hơn nửa phần quân sĩ quân đội, là cổ thụ chôn chặt rễ trong quân giới, quyền lực không thể không nói là đứng đầu một phương, hoàn toàn có thể trở thành phe phái tranh đoạt được nhiều lợi thế nhất.
Chẳng qua, Mặc Sở Minh không rõ người của Nam Cung gia tộc có ai bộc phát dị năng không? Người bộc phát dị năng có nhiều không, có lợi hại không? Dị năng giả không thể không công nhận rằng là một lợi thế. Nếu như Nam Cung gia tộc nắm quyền quân đội nhưng lại không có ai là dị năng giả, như vậy thì rất dễ bị phe phái khác thừa dịp đả kích lật đổ. Nói cho cùng, phải là cường giả thì đè ép được người khác, cầm quyền trong tay không lo lắng.
Nam Cung gia tộc có thiên tài Nam Cung Lãnh Dạ, song hệ dị năng lôi và hỏa biến dị cực mạnh. Thế nhưng hiện tại anh không có mặt tại thủ đô, chuyện gì xảy ra với Nam Cung gia tộc, Mặc Sở Minh cũng không thể cầm chắc được. Mặc dù y là người tỉnh táo và lý trí, cũng tránh không được sinh ra chút lo lắng bất an.
"Chắc chắn là con hồ ly nhà họ Cố kia cùng vị anh trai Cố lão đại cũng trở thành một phe phái tranh đoạt lớn." Mặc Sở Minh nhớ tới đối thủ truyền kiếp của mình, khuôn mặt luôn tao nhã xuất hiện một vết nứt, lộ ra một tia tức tối không hề che giấu. Cứ mỗi lần cái bản mặt cười cười của con hồ ly kia hiện lên trong đầu, y có cảm giác tên kia như đang cười nhạo y vậy.
"Con hồ ly nhà họ Cố?" Cố Diệp Ninh nghe tới cụm từ này, hai mắt nheo lại, hơi liếc về phía Mặc Sở Minh. Thanh âm tràn ngập nghi vấn của cô rất khẽ, chỉ có Nam Cung Lãnh Dạ ngồi sát cạnh nghe thấy. Anh nhướng nhướng mi, thú vị nhìn nét mặt của cô lại nhìn vẻ bực tức của Mặc Sở Minh.
"Aiz ~ cậu lại nhớ tới tên đó hả?" Mục Hoằng thấy Mặc Sở Minh bất mãn tới đỏ bừng cả mặt chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Mặc Sở Minh từ nhỏ tới lớn là thiên chi kiêu tử, thông minh vô cùng, cực kỳ xảo quyệt. Trước giờ y chỉ nhận mình thua một mình Nam Cung Lãnh Dạ, hơn nữa là cam tâm tình nguyện nhận thua. Nhưng, từ ngày người kia xuất hiện đã khiến cho y bị đả kích.
Thiếu niên nhỏ tuổi hơn cả y, hơn cả Nam Cung Lãnh Dạ, lần nào xuất hiện cũng trưng ra khuôn mặt yêu nghiệt kia một nụ cười tủm tỉm hoàn mỹ. Câu chuyện bắt đầu là khi Mặc Sở Minh giúp cha của Nam Cung Lãnh Dạ cùng quân đội truy đuổi một cuộc trao đổi buôn bán lậu vũ khí do băng nhóm Hắc Dực đứng đầu khu vực Đông Á này chủ trì. Vốn đã chắc chắn là cả đám tội phạm hắc đạo kia sẽ lọt hố rồi, vậy mà lại bị người kia đột nhiên xuất hiện ngăn cản, tính kế khiến cho Mặc Sở Minh không chiếm được một chút tiện nghi nào, còn để xổng mất không bắt được một ai trong cuộc trao đổi vũ khí lậu hôm ấy.
Người khác nói y là hồ ly thích tính kế người khác nhưng Mặc Sở Minh lại dám khẳng định tên nhãi họ Cố kia mới là con hồ ly xảo quyệt nhất. Mặc Sở Minh không rõ người kia có liên quan gì tới đám hắc đạo bang Hắc Dực kia, vì sao một thiếu gia của danh môn thế gia có quyền lực trong cả ba giới thương trường - chính trị - quân đội, quyền lực tuyệt đối ngang bằng Nam Cung gia tộc, vậy mà lại giúp đỡ bang hắc đạo Hắc Dực kia. Thế nhưng y cam chắc hồ ly họ Cố kia là tên xấu xa cả bụng đen thui, là nhân vật nguy hiểm cần phải để ý giám sát. Đáng tiếc, người kia làm việc xấu tới cái đuôi cũng không để người khác túm được, lần nào y cũng bị đánh bại thua tới không còn mảnh giáp.
Y coi tên kia là đối thủ truyền kiếp, chưa từng một lần thắng. Vậy mà cái tên hồ ly họ Cố kia lại dám coi nhẹ Mặc Sở Minh y đây. Lần trước gặp mặt trong bữa tiệc đầu năm còn dám quên sạch không nhớ y là ai. Chưa từng chịu đả kích và sỉ nhục như vậy, Mặc Sở Minh sao cam lòng.
Về mặt phương diện Mặc Sở Minh là thế. Nhưng còn đối phương, nhớ hay không nhớ y là ai, giờ vẫn còn là nan đề nha ~ lấy đâu ra chuyện kết thù gì đó... ~ ╮(╯▽╰)╭
Vì thế, đơn giản mà nói, Mặc Sở Minh hoàn toàn là đơn phương tự kết thù oán với người ta... ╮(╯▽╰)╭
"Hồ ly họ Cố?" Hạ Kỳ Phong và Minh Tu nghe hai người Mặc Sở Minh và Minh Tu nói, chả hiểu đó là ai mà có thể khiến cho y bực tức như vậy.
"Ầy, không cần quan tâm. Chỉ là một tên thành viên của cái gia tộc bị cuồng 'tiểu công chúa' hơn mạng thôi ấy mà." Không muốn tiếp tục nhắc tới tên hồ ly kia, Mặc Sở Minh xua tay đáp qua loa. Cố gia có một 'tiểu công chúa', được yêu thương bao bọc như nâng trứng hứng hoa, đây chả phải là điều gì bí mật, toàn bộ giới thượng lưu ở thủ đô nào có ai không biết.
Nghe từ nãy tới giờ Cố Diệp Ninh đã đoán được đại khái cái người mà Mặc Sở Minh căm ghét kia là ai rồi? Chỉ là... cái gia tộc bị cuồng 'tiểu công chúa' hơn mạng? Khóe miệng Cố Diệp Ninh nhịn không được mà co rút mạnh. Đây là đánh gá của người ngoài về gia tộc của cô sao hả? Cô hoàn toàn không chú ý tới Nam Cung Lãnh Dạ đang quan sát vẻ mặt của mình ở bên cạnh lúc này ánh mắt của anh đã tràn ngập ý cười.
"Mà, không biết lão lão gia cùng với lão gia, phu nhân, công tử và tiểu thư có sao không?" Nói tới Cố gia làm cho hắn nhịn không được nghĩ tới những người khác trong Nam Cung gia tộc.
"Hoằng!!!" Nghe thấy hắn lầm bầm, Mặc Sở Minh quay qua trừng mắt cảnh cáo. Tuy rằng y tin tưởng ba người Cố Diệp Ninh, Hạ Kỳ Phong và Minh Tu, thế nhưng chuyện của Nam Cung gia tộc không phải muốn đề cập liền đề cập tới. Đặc biệt thân phận của Nam Cung Lãnh Dạ, nếu chưa được anh cho phép, tuyệt đối không thể lộ ra.
"A..." Hắn cũng nhận ra mình lỡ lời, theo bản năng đưa tay lên bịt miệng, e ngại nhìn lướt qua ba người Cố Diệp Ninh, Hạ Kỳ Phong và Minh Tu.
Hạ Kỳ Phong và Minh Tu nhíu nhíu mày ngơ ngác không hiểu phản ứng của mọi người. Mà Cố Diệp Ninh thì bất động thanh sắc, nét mặt không đổi, tựa như chả nghe được cái gì. Cô đương nhiên là hiểu lo lắng của hai người kia, cho nên không trách gì họ. Nếu là cô, cô cũng không tùy tiện nói ra thân phận Cố gia tiểu thư của mình. Loại người như Mục Hoằng và Mặc Sở Minh lại không biết tới hai chữ đề phòng thì cô mới cảm thấy ngạc nhiên.
"Không sao cả, cô ấy biết mà." Nam Cung Lãnh Dạ lại chẳng hề căng thẳng như hai người, hất nhẹ cằm về cô đang ngồi bên cạnh mình vuốt ve lông cho tiểu Nha.
"Biết? Tiểu Ninh biết cái gì?" Mục Hoằng và Mặc Sở Minh bị lời này của anh dọa cho giật mình.
"Biết thân thế của tôi." Thản nhiên đáp "Cả của hai cậu nữa." Nghĩ nghĩ, sau đó anh bổ sung thêm, hoàn toàn không thèm chú ý tới khuôn mặt đang liên tục thay đổi màu sắc cùng thần thái của Mặc Sở Minh và Mục Hoằng.
"Cái... cái gì cơ?" Xoa xoa thái dương, Mặc Sở Minh choáng váng "Cậu nói cho em ấy?"
"Không có, tôi tự đoán ra được. Chẳng lẽ anh không rõ là Nam Cung Lãnh Dạ, cái tên này rất nổi tiếng sao? Mặc Sở Minh và Mục Hoằng lại hay đi theo Nam Cung đại thiếu gia cũng nổi bật không kém. Là người thủ đô, đương nhiên tôi sẽ biết các anh." Cố Diệp Ninh trả lời thay cho Nam Cung Lãnh Dạ. Cô cảm thấy cũng chẳng phải là bí mật gì hết.
"Khụ, khụ, khụ... hóa ra em là người thủ đô gốc sao?" Mục Hoằng nghe Cố Diệp Ninh nói cô muốn tới thủ đô, còn tưởng cô là người biết phán đoán cho nên hướng tới căn cứ tốt nhất để định cư. Không ngờ người ta lại là dân thủ đô gốc...
"Đương nhiên." Cô cười cười.
"Vậy, em là thiên kim nhà nào?"
Nghĩ tới cử chỉ tao nhã của Cố Diệp Ninh, không chỉ thể hiện trong cách đi đứng, ăn mặc, ăn uống mà cả phong thái lẫn ngôn từ. Không thể một sớm một chiều có thể luyện ra, mà là đã được dạy dỗ từ nhỏ, ngấm vào phẩm cách, trở thành bản năng. Rõ ràng chỉ có thể là thiên kim tiểu thư nhà nào đó mới có thể dạy dỗ tốt như thế. Mục Hoằng có chút tò mò không biết cô thuộc gia tộc nào.
"Đợi một chút." Thấy cô mãi không trả lời hắn, đột nhiên Mặc Sở Minh phát hiện ra điều gì đó. Y trợn tròn mắt đứng bật dậy hoảng hốt chỉ tay vào cô "Cố Diệp Ninh? Họ Cố..." Lại quan sát kĩ khuôn mặt của cô hơn một chút, càng nhìn càng thấy giật mình "Bảo làm sao, trước đó lúc mới gặp cứ luôn có cảm giác tiểu Ninh quen mắt, nhìn giống giống ai đó... Vô cùng giống..."
"Giống cái tên hồ ly họ Cố - Cố Diệp Phi anh vừa oán giận đúng không?" Chậc, trình độ gây thù hằn của anh ba nhà cô thực đáng sợ, như thế nào mà lại chọc giận được cả Mặc Sở Minh yêu nghiệt này "Đương nhiên là phải giống rồi, giống nhau tới bảy phần luôn đó. Ai bảo tôi với Phi Phi là anh em song sinh kia chứ."
Cô thản nhiên mỉm cười, nhún vai hướng hai người Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng đang bị dọa tới mắt tròn mắt dẹt: "Tôi chính là 'tiểu công chúa' của cái gia tộc bị cuồng 'tiểu công chúa' hơn mạng mà anh bảo ban nãy đó. Cố Diệp Ninh, Cố gia Tam tiểu thư."
"Roi nước!" Quát lên một tiếng, từ trong lòng bàn tay của Mặc Sở Minh, một chiếc roi nước được thực thể hóa mềm dẻo vung tới, xuyên thủng qua đầu một con tang thi.
"Minh, cẩn thận." Mục Hoằng đứng cách y không xa phát hiện có một con tang thi nhân lúc Mặc Sở Minh không chú ý quay lưng đang nhào tới thì nhanh chóng lao tới giúp đỡ. Tung ra một đấm, khí lực của dị năng giả cường hóa toàn thân bộc phát, nửa đầu con tang thi lập tức bị vỡ tung, máu phun ra be bét.
"Cảm ơn." Quay đầy lại, y hướng hắn khẽ gật đầu. Trên mặt y đã không còn vẻ cười cười lễ phép như mọi khi, thay vào đó là đôi mắt sắc lạnh mang theo sát khí quyết đoán.
"Lũ quỷ tang thi này không phải dễ xử lý đâu." Nhếch môi cười nhạt, Mục Hoằng cũng đã thu hồi vẻ phóng khoáng, thoải mái bình thường. Toàn thân hắn căng lên, tựa như một con dã thú đang trong tình trạng chiến đấu, khí tức tàn sát mãnh liệt lan tỏa. Đây mới là Mục Hoằng chân chính, một quân nhân xuất sắc của bộ đội đặc chủng.
Hai người dựa theo bản năng và thói quen tựa lưng vào nhau để đảm bảo an toàn sau lưng. Sau đó vô cùng thuần thục liên tục triển lộ phát động dị năng tiêu diệt lũ quái vật kinh tởm chết tiệt đang nhăm nhe coi họ là đồ ăn kia. Mặc Sở Minh điêu luyện nhuần nhuyễn điều khiển chiếc roi nước không ngừng đánh thủng đầu và não của tang thi. Y đồng thời cũng yểm trợ Mục Hoằng đang không ngừng tung quyền cước tàn bạo đập nát người tang thi, không để bất cứ con tang thi nào thừa dịp cào cắn vào người hắn. Hai người đã kết hợp hỗ trợ chiến đấu với nhau không biết bao nhiêu năm, đương nhiên là ăn ý không chút sơ hở sai lầm, hoàn toàn là đơn phương chém giết tang thi.
"Ya!!! Chết này!!!" Lại tung một quyền đánh nát đầu tang thi, hắn có chút khó chịu nhìn dịch não hôi thối cùng máu đặc sệt dính trên găng tay màu đen mình đang đeo.
Dị năng giả cường hóa toàn thân như Mục Hoằng khi chiến đấu bắt buộc phải chiến đấu cận chiến. Tuy hắn không bị bệnh sạch sẽ như Nam Cung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh, khi ở quân đội cũng đã lăn lội trên mọi môi trường khắc nghiệt bẩn thỉu đủ loại, thế nhưng hắn vẫn cực kỳ bài xích với máu và mấy thứ dịch vàng tanh hôi chảy ra từ trong người mấy con tang thi. May mắn hôm trước Cố Diệp Ninh đã đưa cho hắn một đôi găng tay da mềm dẻo không thấm nước, bằng không mỗi lần đánh giết tang thi xong hắn sẽ bị ghê tởm tới muốn lột da ra mất.
"Đừng mất tập trung, xử lý nốt lũ tang thi này nhanh một chút đi nào. Tôi có chút cảm thấy hơi bị đuối sức rồi." Mặc Sở Minh lên tiếng nhắc nhở, đồng thời nói ra tình trạng của mình. Y đã sử dụng khá nhiều tinh thần lực, không thể kéo dài thêm.
"Được." Gật mạnh đầu lấy lại tinh thần, Mục Hoằng tình trạng tinh thần lực hao tổn cũng không hơn kém y là bao, đánh nhanh thắng nhanh là biện pháp tốt nhất.
Bên kia hai người Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng đang đẩy nhanh tốc độ giết tang thi thì tại đây là hai cậu nhóc Hạ Kỳ Phong và Minh Tu cũng tàn sát tang thi không chút thua kém mấy vị người lớn kia. Hạ Kỳ Phong không có dị năng, trên tay cầm chiếc gậy sắt, hăng hài đánh mạnh lên cổ và đầu của tang thi. Tuy rằng động tác thô bạo không có chút thủ thuật, đơn giản chỉ là vung lên rồi đập xuống, nhưng sức lực thì rất mạnh, đủ để cậu tiêu diệt vài con tang thi đang nhắm tới mình. Chân của Hạ Kỳ Phong cũng đã bình phục, cho nên nếu đánh không chết được, cậu liền có thể linh hoạt chạy trốn hoặc né tránh.
"Kim vũ." Phập... phập... phập... một loạt những đinh châm sắc bén xuất hiện sau cái vung tay của Minh Tu lao tới cắm toàn bộ lên người mấy con tang thi bên trái Hạ Kỳ Phong. Từng con bị đinh châm oanh tạc tới mức trên người lỗ chỗ bị xuyên thủng, máu vẩy thành những vệt dài trên không trung, huyết tinh vô cùng "Tiểu Phong, anh cẩn thận bên trái một chút."
"Ừ ừ..." Hạ Kỳ Phong gật gật đầu, hít một hơi thật sâu.
Dù sao cũng là người bình thường, không thể so sánh được với dị năng giả đã được tinh thần lực cường hóa sức lực cùng sức mạnh cơ thể, đánh một hồi rất nhanh liền trở nên mệt mỏi, cơ bắp căng cứng đau nhức. Lúc nãy không phải là Hạ Kỳ Phong không chú ý tới đám tang thi bên trái, mà là cậu không cách nào đủ khả năng để giải quyết nhanh được con tang thi đang đứng đối diện mình để kịp thời phòng bị. May mắn là Minh Tu rất chú ý, luôn luôn thời thời khắc khắc đúng lúc giúp đỡ cậu. Hơi nghiêng người một chút, bàn tay cầm gậy sắt nắm càng thêm chặt, lần nữa lại vung lên từng đợt từng đợt tấn công thô bạo.
So với Hạ Kỳ Phong động tác thô bạo cứng ngắc cùng đơn giản thì Minh Tu thân thủ lại vô cùng linh hoạt, động tác cũng rất gọn gẽ, rõ ràng chẳng hề giống một đứa trẻ 10 tuổi nên gì cả mà tựa như đã từng được trải qua huấn luyện. Đối với tang thi cách mình một khoảng, nó không ngần ngại phóng ra một loạt những đinh châm, đối với tang thi ở sát mình thì trực tiếp hóa da thịt thành kim loại, chém hoặc đâm thủng xuyên qua đầu tang thi.
Nếu như Mục Hoằng và Mặc Sở Minh sử dụng cách chiến đấu của quân đội chính quy thì cách chém giết của Minh Tu đậm mùi lãnh khốc, nhanh gọn, dứt khoát nhưng cũng tàn bạo hơn nhiều.
"Tu... thân thủ rất đặc biệt."
Trong khi hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng đang chém chém giết giết tang thi bên phía bên trái, Minh Tu cùng Hạ Kỳ Phong thì lo đám tang thi bên phải thì ở khu vực giữa có một chiếc xe việt dã chuyên dụng quen thuộc, bên trên có hai bóng người đưa mắt đánh giá những đồng đội khác đang chiến đấu của mình.
Cố Diệp Ninh ngồi trên nóc xe, hai chân buông thõng xuống khẽ đong đưa, khuôn mặt xinh đẹp nhàn nhạt hờ hững. Tuy nhìn bộ dáng bình thản như vậy thôi nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy được bàn tay của cô không lúc nào rời khỏi thanh kiếm dài đặt bên người. Dám chắc nếu có bất cứ nguy hiểm nào bất ngờ phát sinh hoặc tiếp cận thì sẽ bị cô vung kiếm chẻ làm đôi. Trải qua một đời khốn đốn, sự phòng bị cùng cảnh giác của Cố Diệp Ninh tuyệt đối không thể dùng hai chữ bình thường để hình dung.
Nam Cung Lãnh Dạ đứng ở phía sau cô không quá vài bước. Nếu là người thường xuyên luyện võ đều biết được đây là khoảng cách hợp lý nhất để có thể bảo vệ người trước mặt mình. Thân hình cao lớn thon dài, bộ quần áo trên người không thể che đi cơ bắp hữu lực tinh tế đầy sức bật của anh. Hai tay anh nghịch ngợm hai khẩu súng bạc, khuôn mặt lạnh nhạt không lộ ra bất cứ biểu tình nào, đáy mắt sâu thẳm như hồ nước cuối thu. Toàn thân toát ra một khí chất tao nhã nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Tiểu Nha lúc này cũng không ở trên xe nữa, nó đi vòng vòng quanh chiếc xe việt dã chuyên dụng, đôi mắt vàng lóe lên tinh quang hứng thú nhìn về từng đợt từng đợt tang thi đang gào thét. Hàm răng nanh theo bản năng nhếch lên, từ cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, dường như nó rất muốn lao tới đấu với đám quái vật kia một chút.
Tuy nhiên, Cố Diệp Ninh tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho chuyện này xảy ra. Không phải là cô không tin tưởng sức mạnh lang vương của tiểu Nha, cô từng chứng kiến nó hoàn toàn có thể dễ dàng một mình chọi một đàn sói bình thường, cô đương nhiên hiểu được thú cưng của mình có bao nhiêu đáng sợ. Chỉ là... virut tang thi lây lan qua đường máu, cô làm sao biết được tiểu Nha cắn mấy con tang thi kia xong có hay không sẽ bị nhiễm virut. Nói thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không đem an toàn của tiểu Nha ra đánh cược. Cho nên, mặc kệ tiểu Nha có dùng ánh mắt long lanh khẩn cầu thế nào, cô cũng coi như không biết.
Hiện tại cho nó thoải mái chạy nhảy, chẳng qua là vì lấy chiếc xe của bọn họ làm tâm, xung quanh khu vực hơn 5 mét đã được cô dựng lên một bức tường băng cực kỳ chắc chắn và dày. Tang thi bị ngăn ở ngoài bức tường băng, dù cho làm cách nào cũng không thể tiến tới tiếp cận cô, tiểu Nha và Nam Cung Lãnh Dạ. Có thể nói, hai người một sói bọn họ dù cho đang ở giữa một đàn tang thi thế nhưng hệ số an toàn cao tới 99% luôn đó. Cố Diệp Ninh hoàn toàn không hề lo lắng là tường băng của mình sẽ bị lũ tang thi kia phá bỏ.
Dù chỉ mạt thế ngày thứ bảy, thế nhưng Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ cũng đã thoải mái đột phá trở thành những dị năng giả cấp một đầu tiên. Không chỉ là dị năng giả cấp một bình thường mà còn là dị năng giả cấp một trung giai.
Tang thi trong mấy ngày qua đã có những tiến hóa rõ rệt, tựa như chúng không còn sợ ánh sáng nữa, cử động cũng không còn cứng ngắc, tốc độ tăng lên mau chóng khiến cho số lượng loài người trở thành mồi cho tang thi cũng tăng lên không ít. Đối với sự việc tang thi tiến hóa này, chúng nó thể gây nguy hiểm với người bình thường hoặc là khiến cho một số những dị năng giả năng lực không cao gặp chút chật vật, tuy nhiên tuyệt đối không thể làm cho Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ gặp khó khăn gì cả.
Tang thi có tiến hóa nhưng không có nghĩa chúng có thể sánh được bằng với dị năng giả đã tiến cấp 1. Giống như hiện tại, bức tường băng màu băng lam bán trong suốt được Cố Diệp Ninh dựng lên hoàn toàn ngăn chặn làm cho không có bất luận một con tang thi nào có thể xâm phạm vào bên trong khu vực hai người bọn họ cùng chiếc xe đứng tại đó. Cho dù là móng vuốt sắc bén hay hàm răng cứng như thép có thể dễ dàng cắn nát được cả bê tông của tang thi cũng không thể làm xây xước bao nhiêu bức tường băng này. Đây là sự khác biệt mà vĩnh viễn chênh lệch đẳng cấp không thể vượt qua. Chỉ khi nào xuất hiện tang thi cấp cao hơn thì lúc đó mới đáng báo động.
Đáng vui mừng là trong đội ngũ của bọn họ, Minh Tu ngày hôm qua cũng đã thành công trở thành dị năng giả cấp một sơ giai. Hai người Mục Hoằng và Mặc Sở Minh thì chậm hơn một chút tuy nhiên cũng không bao lâu nữa sẽ có thể tiến cấp.
Cố Diệp Ninh đối với tốc độ tu luyện của thành viên đội ngũ chỉ có thể cảm thán, quả nhiên... là dị năng giả mạnh mẽ có tinh thần lực cấp cao, ngay cả tiến cấp cũng không hề giống những dị năng giả bình thường khác. Đi với một đội ngũ như thế này khiến cô an tâm không hề ít. Đánh đánh giết giết tang thi, người khác chật vật bao nhiêu thì đối với đội ngũ này thoải mái bấy nhiêu.
Kể cả Hạ Kỳ Phong, người bình thường duy nhất trong đội ngũ hiện tại cũng bị mấy người đồng đội hung hãn kích thích, khiến cho thể lực cùng sức chiến đấu của cậu bé tăng vọt lên mấy lần liền. Cố Diệp Ninh dám cược, nếu giờ để cho Hạ Kỳ Phong đấu vật với một người to gấp đôi cậu, cậu cũng có thể dễ dàng đánh bại được.
"Nhóc tiểu Tu có lẽ đã từng được huấn luyện dưới tư cách một sát thủ." Nam Cung Lãnh Dạ nheo lại con mắt nhìn bóng dáng liên tục di động của Minh Tu, trả lời Cố Diệp Ninh.
Hàng mi khẽ chớp động, đôi lông mày cau lại, Cố Diệp Ninh chợt nghĩ tới những thắc mắc của bản thân về Minh Tu ở cả kiếp trước lẫn kiếp này. Sát thủ sao? Nghĩ tới cách chiến đấu tàn nhẫn đẫm máu và liều mạng của Minh Tu, cô không thể không gật đầu tán thành. Nếu đúng như Nam Cung Lãnh Dạ nói, vậy thì cô có thể lý giải được không ít nghi hoặc.
"Tang thi đã được tiêu diệt không ít rồi." Nhìn số lượng tang thi càng ngày càng giảm, Cố Diệp Ninh quay qua anh khẽ nói.
Mấy ngày qua hầu hết đều là hai người Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ xuất lực. Không thể không nói rằng đánh tang thi nhiều lúc rất mệt thế nhưng sau mỗi một lần chiến đấu, thu về được không ít kinh nghiệm, đặc biệt là tinh thần lực tăng lên không ít. Hai người vốn đã thuộc loại trâu bò, tinh thần lực cấp đỉnh, tu luyện dễ dàng hơn người khác rất nhiều lần rồi, hiện tại càng được thể thuận theo, khiến cho cấp bậc tăng lên vùn vụt không giới hạn.
Cho tới ngày hôm nay, đội ngũ bọn họ đi trên đường, qua một khu trung tâm đông người ở một thị trấn nhỏ thì gặp phải đàn tang thi này. Vốn là hai người bọn họ lại xông xáo muốn ra tay, nào có ngờ còn chưa kịp động thủ thì đã bị bốn người Mục Hoằng, Mặc Sở Minh, Minh Tu và Hạ Kỳ Phong nhào lên ngăn cản.
Cho dù là Mục Hoằng, Mặc Sở Minh hay Minh Tu thì người nào cũng đều là kẻ ham muốn có thực lực mạnh mẽ từ tận sâu trong xương tủy. Nhìn hai người Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ cấp bậc thực lực không ngừng tăng vọt, trong khi đó mấy người bọn họ suốt ngày chỉ có mỗi công việc ngồi trên xe chờ đợi hai người kia giải quyết tang thi. Đừng nói tới dị năng, cho dù là tinh thần lực cũng không tiến thêm được là mấy.
Trước tình hình này, ba người Mục Hoằng, Mặc Sở Minh và Minh Tu làm sao có thể không sốt ruột. Chỉ sợ với trình độ thăng cấp quái vật của Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ, chờ về tới thủ đô chắc chắn sẽ trở thành cường giả mạnh nhất trong nhân loại mất thôi. Bọn họ là người đi theo hai người kia, đương nhiên quyết không thể để bản thân chịu thua kém hơn hai người kia quá nhiều, bằng không thì đúng là quá mất mặt. Đặc biệt là Mục Hoằng có máu ham chiến đấu mãnh liệt nhất, hắn cảm thấy suốt mấy ngày qua không được vận động, cơ bắp sắp cứng hết cả rồi, thực là muốn đánh một trận cho sảng khoái, muốn tới sôi gan sôi ruột.
Hạ Kỳ Phong không có dị năng, đương nhiên không bị đè ép áp lực sợ bị bỏ lại như ba người Mục Hoằng, Mặc Sở Minh và Minh Tu. Tuy nhiên, cậu cũng không muốn bản thân quá yếu đuối mà kéo chân những người trong đội ngũ lại. Cho nên cậu cũng tự mình giơ tay muốn ra ngoài đánh tang thi thay vì trốn chui trốn rúc trong ô tô.
Phải biết hiện tại là mạt thế, dị năng giả mới đáng trân quý, còn người bình thường như cậu thì là những kẻ so với đồ ăn thức uống còn chẳng đáng giá. Vậy mà một đội ngũ mạnh mẽ như mấy người Cố Diệp Ninh, Nam Cung Lãnh Dạ lại không không chê bai cậu, ngược lại đối xử với cậu rất tốt, coi cậu như em trai trông nhà để chiếu cố. Cậu đối với các anh, các chị cảm kích vô cùng. Cho nên cậu càng ngày càng cố gắng học tập, càng ngày càng nỗ lực luyện tập khiến bản thân mạnh hơn nữa, để không gây phiền phức cho mọi người. Vả lại... Hạ Kỳ Phong biết, chỉ có mạnh mẽ hơn thì cậu mới có thể sống tốt được trong cái thế giới cường giả vi thượng này, mới không làm cho những người khác khinh bỉ giẫm đạp bản thân.
Bảy ngày qua, trên đường đi, cậu đã chứng kiến thực nhiều thực nhiều chuyện. Con người trở nên tàn khốc hơn, lãnh lẽo tới mức làm cho Hạ Kỳ Phong cảm thấy tuyệt vọng. Thậm chí có những người trước kia luôn mang vẻ ôn hòa đạo mạo nhưng tại mạt thế liền biến thành những kẻ giết người không gớm tay, chỉ vì để bảo toàn tính mạng của chính bản thân mình mà không thèm nhận người thân. Ban đầu là còn hoảng sợ và hoang mang, thế nhưng hiện giờ cậu đã biến thành chết lặng. Cuộc sống không thích nghi với con người thì con người buộc phải thích nghi với cuộc sống mà thôi. Luật bất thành văn rồi.
Vì vậy, quyết định lại chính là... tang thi ngày hôm nay, nhất định là phải để bốn người bọn họ ra tay, không thể để Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ cuỗm hết.
"Kỳ thực thì... có lẽ đúng là phải thường xuyên cho bọn họ ra ngoài chiến đấu." Anh đối với cô gật đầu, không khỏi âm thầm cảm thán. Chỉ số thù hận bộc phát, bốn người (trong đó có một người là không có dị năng) hợp lại, không có mấy chiêu dị năng thuộc dạng công kích mạnh hay hủy diệt như anh và Cố Diệp Ninh, nhưng vẫn tiêu diệt gần hết một đàn tang thi hơn mấy chục con, quả nhiên là đủ trâu bò.
Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ sau khi nghe xong lời 'chỉ trích' của các vị đồng đội trong đội ngũ thì vô cùng... 囧. Thực sự là bất lực với đám người Mặc Sở Minh muốn chết đi mất. Hai người bọn họ xông pha ngoại trừ vì có thể nâng cao năng lực của mình thì mặt khác chính là vì muốn bảo vệ an toàn cho mấy vị đồng đội này mà. Như thế nào ý tốt lại bị hiểu làm, làm cho mấy người kia oán hận là hai người bọn họ cướp hết tang thi đi mất chứ?!
Có cả loại trường hợp... tới chém giết tang thi mà cũng tranh giành nhau sao?! ╮(╯▽╰)╭
Tang thi - san bày tỏ... thời buổi này, gặp đội ngũ mạnh như quái vật, làm tang thi cũng thực là khó sống... ╮(╯▽╰)╭
.
.
.
Sau khi tiêu diệt xong đàn tang thi, đội ngũ bọn họ cũng không gấp gáp rời đi ngay. Anh liền hướng mọi người quyết định sẽ tạm nghỉ để bốn người Mặc Sở Minh, Mục Hoằng, Hạ Kỳ Phong và Minh Tu phục hồi vài phần sức lực. Có tường băng của Cố Diệp Ninh bao bọc xung quanh, trừ phi tang thi cấp 1 xuất hiện, bằng không hoàn toàn không cần lo lắng. Mọi người hoặc tựa vào xe hoặc ngồi xếp bằng trên mặt đất thoải mái nghỉ ngơi.
Anh tuy rất mong trở về thủ đô càng nhanh càng tốt, thế nhưng anh biết rõ ràng sống trong thời mạt thế hiện tại, vội vàng và chủ quan là tối kỵ, cho nên sẽ không quá ép thúc về mặt thời gian. Tất cả mọi người vừa chiến đấu một trận, tuy là toàn thắng tang thi, thế nhưng rõ ràng thể lực sa sút. Nếu hiện tại rời đi, nhỡ trên đường gặp bất ngờ, cả đội người mệt người thiếu tinh thần lực thì rất không ổn.
Nam Cung Lãnh Dạ có tin tưởng vào thực lực của mình và Cố Diệp Ninh có thể bảo toàn cho đội ngũ thế nhưng bản thân anh cũng không dám cam chắc phần an toàn này có thể tới 100% hay không. Nếu không nắm chắc chắn 100%, trong phạm vi có thể, anh tuyệt đối sẽ không đem tính mạng của bản thân và đồng đội ra cá cược với hai chữ 'nguy hiểm'.
"Chiêu roi nước của cậu tuyệt thật đấy, Minh~!" Mục Hoằng cười ha hả, vươn tay vỗ bôm bốp lên vai và lưng của Mặc Sở Minh. Roi nước là một chiêu thực thể hỏa dị năng nước do y nghĩ ra cách đây không lâu. Vốn dị năng hệ thủy của y chỉ là dị năng phụ trợ nhưng nhờ vào vào chiêu Roi nước này, Mặc Sở Minh hoàn toàn có thể xông lên đầu đoàn để làm tiên phong.
"Khụ..." Mặc Sở Minh bị đập một cái, miếng bánh mì còn đang ngậm trong miệng bị phun ra không thương tiếc. Y còn bị sặc nước bọt, ho khù khụ "Mục Hoằng, anh có biết là anh khí lực lớn bao nhiêu không hả? Khụ... khụ... khụ..." Vừa vỗ ngực, y vừa hướng Mục Hoằng mắng, hai mắt sắc bén như dao.
"A... xin lỗi, xin lỗi, tôi quên mất." Vội vàng quay sang xin lỗi Mặc Sở Minh, trong lòng Mục Hoằng hốt hoảng lo lắng muốn chết. Sẽ không bị con hồ ly này ghi thù đấy chứ?! ㅠ.ㅠ
Trước kia hắn vốn khí lực đã mạnh hơn người, hiện tại lại còn là dị năng giả cường hóa toàn thân, có thể nói là đập bê tông bê tông vỡ, đá kim loại kim loại gẫy. Ban nãy không chú ý sức lực, đánh Mặc Sở Minh hơi mạnh. May mắn Mặc Sở Minh cơ thể tuy rằng nhìn qua gầy gò thư sinh nhưng kỳ thực cũng là người đã trải qua huấn luyện trong quân đội, xương cốt khá cứng chắc. Bây giờ trở thành dị năng giả, tế bào được thay đổi, sức lực chịu đựng tăng không ít, bằng không nhất định đã bị Mục Hoằng đánh cho thổ huyết ra rồi.
"Chiêu Roi nước đó rất khá." Nam Cung Lãnh Dạ là người đã cứu vớt Mục Hoằng khỏi ánh mắt giết người của Mặc Sở Minh.
"À, cái này còn phải cảm ơn tiểu Ninh nhiều." Mặc Sở Minh nghe thấy anh tán thưởng, vội vàng mỉm cười quay sang nhìn Cố Diệp Ninh, gật nhẹ đầu như muốn cảm ơn cô "Gợi ý của em ấy đã giúp tớ rất nhiều trong việc cải thiện và thực thể hóa nước thành vũ khí." Đã đi cùng nhau suốt một thời gian, hiện tại y cũng học Mục Hoằng và Nam Cung Lãnh Dạ, gọi cô là tiểu Ninh.
"Không có gì." Phẩy tay đối với y, cô không để tâm lắm tùy ý đáp.
Đối với những dị năng thuộc dạng phụ trợ như hệ thủy, hệ phong, hệ quang thì cần phải tùy theo từng loại để tìm phương hướng phát triển và sử dụng hiệu quả nhất. Dị năng hệ thủy được tạo ra từ nước, vốn chỉ đủ độ dẻo để làm thành màn chắn ngăn cản tấn công mà thôi. Thế nhưng nếu như có đủ khả năng khống chế nguyên tử nước, hóa nước thành thực thể trở nên cứng rắn hơn để tấn công thì là điều vô cùng tốt.
Giống như Roi nước mà Mặc Sở Minh ban nãy sử dụng, chỉ cần vung tay một cái liền cho thể đâm nát đầu của tang thi, hơn nữa còn rất linh hoạt khi sử dụng, cũng không cần tốn quá nhiều tinh thần lực. So với chiêu Thủy cầu nguyên bản yếu ớt đơn giản, mỗi lần dùng phải huy động tinh thần lực lại từ đầu, rõ ràng mạnh và tiện hơn không biết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên... chiêu Roi nước này yêu cầu dị năng giả phải có khả năng khống chế nguyên tử nước cùng khống chế dị năng cực kỳ cao, không phải bất kì ai cũng có thể tạo ra được. Mặc Sở Minh là một người vô cùng tỉ mỉ, thậm chí đôi lúc còn soi xét và bị hoàn mỹ hóa, Cố Diệp Ninh ngay từ đầu đã biết được y sẽ sử dụng chiêu Roi nước này thật tốt cho nên mới không chút áp lực đi gợi ý cho y.
Bản thân là một dị năng giả hệ thủy, từ đời trước cho tới đời này, Cố Diệp Ninh nghiên cứu về hệ dị năng này rất kĩ, cho nên cô có đủ kinh nghiệm cũng nắm chắc điểm mạnh điểm yếu của thủy hệ dị năng để hướng dẫn Mặc Sở Minh cách phát minh và cải tạo chiêu thức chiến đấu. Vả lại, cô cho rằng, cho dù không có cô, đối với Mặc Sở Minh thông minh nhường đó, không sớm thì muộn y cũng nghĩ ra cách để tạo ra chiêu thức cho riêng mình mà thôi. Chẳng qua, có thêm cô chỉ dẫn gợi ý thì y có thể đi một con đường tắt nhanh hơn.
Cố Diệp Ninh không cảm thấy việc mình làm này có gì cần thiết phải để Mặc Sở Minh cảm ơn. Nhưng mà Mặc Sở Minh thì lại không như vậy. Tuy là y thích tính kế người khác, cũng thích chiếm lợi của người khác nhưng mà đối với người chủ động chân thành giúp đỡ mình thì y là một người hào phóng và vô cùng biết biết ơn. Đặc biệt là y còn khá quý cô gái trẻ lại tài giỏi như Cố Diệp Ninh. Có thể nói, quan hệ của hai người Cố Diệp Ninh và Mặc Sở Minh nhờ vào thủy hệ dị năng cùng một chiêu Roi nước đã thân thiết và tín nhiệm hơn không ít.
"Chiêu Kim vũ của tiểu Tu cũng rất lợi hại." Mục Hoằng thấy Mặc Sở Minh đã quên chuyện mình thô lỗ đánh y thì liền thở phào, mở miệng tán thưởng nhóc em út của cả đội. Phải công nhận, dù Minh Tu là trẻ con nhưng chiến đấu rất ngoan cường, không phải người lớn nào cũng có thể so sánh.
"Chiêu Kim vũ đó cũng là cô gợi ý cho tiểu Tu sao?" Nam Cung Lãnh Dạ nhìn qua Cố Diệp Ninh.
"Không có, cái này là em ấy tự nghĩ ra." Cô lắc đầu. Đối với kim hệ dị năng, cô không nắm rõ lắm, cũng không thể giúp ích gì mấy đối với Minh Tu. Hôm nay khi Minh Tu sử dụng chiêu thức này, ngay cả cô cũng bị nó làm cho vô cùng kinh ngạc.
"Kim hóa toàn thân chỉ có thể cận chiến, nếu là một chọi một thì không sao, nhưng nếu là quần công thì dị năng giả hệ kim như em rất thiệt thòi. Với lại hàm răng cùng móng vuốt tang thi rất sắc bén, khi kim hóa cũng chưa chắc có thể hoàn toàn ngăn cản được. Cho nên em liền thử nghĩ tới tạo ra một chiêu thức nào đó có thể tấn công trên diện rộng."
Minh Tu cười cười, từ tốn đối với Cố Diệp Ninh cùng mọi người giải thích: "Kim tức là kim loại, chỉ cần là kim loại em đều có thể tạo ra và khống chế. Kim loại rất sắc bén, cũng rất cứng. Lúc trước em từng quan sát các đinh nhọn ở các khớp nối trên xe ô tô vì vậy liền nghĩ ra chiêu Kim vũ này. Đinh nhọn trong Kim vũ của em, em đều cố gắng nén nhỏ lại, như vậy có thể tiết kiệm được không ít tinh thần lực dùng để khống chế."
Một đoạn lời nói này của Minh Tu làm cho những người sửng sốt, ngay cả Nam Cung Lãnh Dạ và Cố Diệp Ninh cũng nhịn không được gật đầu mà cho nó một chữ giỏi. Trong thời gian không quá dài đã có thể suy tính và phân tích kĩ lưỡng dị năng cùng đặc tính nguyên tố của mình như vậy, lại còn tìm ra cách chế tạo chiêu thức có lợi nhất cho bản thân khi chiến đấu, Minh Tu cho dù đã từng được huấn luyện để trở thành sát thủ hay không đi chăng nữa thì cũng phải công nhận... nó hoàn toàn có một tư chất bẩm sinh để làm sát thủ.
"Nhóc, giỏi thật đấy!!!" Biết rõ tạo ra chiêu thức khó thế nào, Mặc Sở Minh cũng nhịn không được tán thưởng Minh Tu, trong mắt nhìn nó càng nhiều thêm một phần thưởng thức. Đầu óc cậu nhóc này quả thực đáng sợ, nhạy bén đối với chiến đầu cực kỳ.
Ban đầu bọn họ nhìn thấy Minh Tu là trẻ con, hơn nữa không chỉ ốm yếu, bị bệnh, da dẻ tái nhợt còn hoài nghi không biết cậu nhóc này có thể hay không gây trở ngại trên đường đi. Nhưng mà hoàn toàn trái ngược lại với những gì Mặc Sở Minh và Mục Hoằng lo lắng, dù là trẻ con nhưng Minh Tu cực kỳ an phận không gây phiền phức cho người khác. Sau đó lại phát hiện nó là dị năng giả, khả năng chiến đấu hoàn toàn không thua kém gì hai người bọn họ.
Lại nhìn tới Hạ Kỳ Phong, một thân người bình thường không có dị năng, tay cầm gậy sắt vung nát chục cái đầu tang thi. Thiếu niên 15 tuổi ngũ quan anh tuấn, toàn thân toát ra hơi thở dương quang, trong mắt tràn ngập kiên định, dù có đôi lúc sợ hãi những tuyệt đối không hèn nhát, có lúc đau khổ nhưng không mất đi hi vọng. Lấy tiêu chuẩn nhìn người chuẩn xác của bọn họ từ xưa tới nay, dám khẳng định Hạ Kỳ Phong chỉ cần cố gắng thì về sau cũng là nhân vật gây sóng gió. Giá mà có thêm dị năng nữa thì... kiểu gì cũng thành cao thủ xuất chúng.
Mục Hoằng và Mặc Sở Minh nhìn hai cậu nhóc con còn trưởng thành kia, hai người cũng chỉ có thể tặc lưỡi cảm thán... Cố Diệp Ninh là phi nhân loại rồi, tới người bên cạnh cô cũng không phải người tầm thường.
"Tiểu Phong cũng làm rất tốt" Đây là lời thật lòng của Mục Hoằng, hắn vươn tay đối với cậu xoa xoa cái đầu nhỏ. Dạng người biết cầu tiến lại hiểu chuyện như Hạ Kỳ Phong cho dù là ở thời bình cũng sẽ sớm trở thành danh nhân một phương.
"Cảm ơn Hoằng ca ca..." Hạ Kỳ Phong từ sau khi biết Mục Hoằng từng là quân nhân thì vô cùng sùng bái, hiện tại nhận được lời khen từ hắn thì không khỏi đỏ mặt hưng phấn.
"Chút nữa anh sẽ hướng dẫn em vài chiêu sử dụng gậy và dao."
Nhớ tới hôm trước Cố Diệp Ninh đã đưa cho Hạ Kỳ Phong thêm một con dao ngắn phòng thân, Mục Hoằng vô cùng thoải mái đối với cậu hứa hẹn. Hắn rất thích cậu nhóc họ Hạ này. Hạ Kỳ Phong so ra với Minh Tu rõ ràng là thân thủ không bằng. Dù sao một người từng được huấn luyện với một cậu nhóc ngày ngày chỉ có đi học thì đương nhiên sao có thể so sánh. Nếu có thể dạy cậu thêm vài chiêu chiến đấu như vậy sẽ càng thêm đảm bảo an toàn cho cậu, khi đang chiến đấu sẽ không bối rối khi gặp phải điều gì bất ngờ.
"Vâng!!! Xin nhờ anh, Hoằng ca ca!!!" Cậu vô cùng vô cùng hâm mộ mấy chiêu đánh đấm tràn ngập khí chất quân nhân của Mục Hoằng, giờ có cơ hội, đương nhiên sao có thể bỏ lỡ!!!
"Tốt, tốt, tốt... coi như em chính là đệ tử đầu tiên của anh..." Mục Hoằng cười ha ha thật lớn, vô cùng thích chí vì vẻ mặt hưng phấn xen lẫn sùng bái của Hạ Kỳ Phong.
"Đúng rồi, hiện tại chúng ta đã đi được 1/3 quãng đường rồi. Nếu không có gì bất ngờ phát sinh thì chắc là phải mất khoảng hơn nửa tháng nữa mới tới được thủ đô." Mặc Sở Minh đối với Mục Hoằng đang phấn khích không thèm quan tâm nữa, quay qua nói chuyện với Nam Cung Lãnh Dạ về vấn đề đường đi.
"Nếu không có gì bất ngờ phát sinh sao?" Nam Cung Lãnh Dạ không nói gì, Cố Diệp Ninh ngồi cạnh anh lại cười nhạt một tiếng. Bàn tay vươn ra vuốt ve tiểu Nha đang nằm ườn gối đầu trên đầu gối của mình, cô thích thú nhìn tiểu Nha ư ử kêu lên vài tiếng.
Chỉ e là trong vòng nửa tháng tới bọn họ cũng không dễ dàng nhanh chóng trở về thủ đô được đâu. Ở mạt thế, bất cứ con đường nào cũng đầy rẫy nguy hiểm ẩn ngầm. Cô đã từng tự thân trải nghiệm cho nên rõ ràng hơn bất cứ ai. Nguy hiểm là tang thi hay là từ lòng người thì đều rất đáng sợ. Nếu cô tính không lầm, sẽ rất nhanh thôi tang thi cấp 1 sẽ xuất hiện. Sau đó, không chỉ tang thi mà tới cả loài vật và thực vật cũng bị virut làm cho thay đổi gen trở nên biến dị, cũng cực kỳ khó đối phó.
"Sẽ có nhiều nguy hiểm sao?" Nhìn nét mặt của cô, Nam Cung Lãnh Dạ cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt, chỉ nhàn nhạt mở miệng hỏi.
"Ừ. Rất nhiều nguy hiểm cần đề phòng." Cô không nói rõ ràng những gì mình biết, chỉ nói chung chung để cảnh báo mọi người cảnh giác và đề phòng mà thôi. Cho dù hiện tại đội ngũ bọn họ cực mạnh nhưng không có nghĩa là có thể an tâm thả lỏng. Bằng không, chết lúc nào cũng không hay biết đâu.
"Hiểu rồi."
Mọi người trong vòng những ngày qua cũng biết được Cố Diệp Ninh biết rất nhiều điều về mạt thế mà bọn họ không biết. Có đôi lúc nhờ cô mà bọn họ cũng tránh được không ít rắc rối. Chẳng qua mỗi người có một bí mật cá nhân, không ai trong số những người còn lại cưỡng ép bắt Cố Diệp Ninh nói ra toàn bộ. Chỉ cần tới lúc cần thiết, cô sẽ tự động nhắc nhở. Khi ấy thì toàn đội cẩn thận đề phòng để tránh nguy hiểm là đủ rồi.
Những người trong một đội ngũ thực sự, trải qua chiến đấu kề vai sẽ sinh ra tín nhiệm cùng với ăn ý lẫn nhau. Đây là điều mà kiếp trước cô chưa từng được nếm trải nhưng mà kiếp này lại có thể trải nghiệm. Nghe thấy mọi người chẳng ai thắc mắc, ngược lại còn đối với cô hiện ra tin tưởng, trong mắt Cố Diệp Ninh lóe lên một tia sáng ôn nhu cùng vui vẻ không dễ thấy.
Kỳ thực... tin tưởng những người này, cũng không có gì là không tốt...
"Haiz ~ thực không rõ hiện tại ở thủ đô đang như thế nào rồi. Chắc hẳn là loạn lắm luôn..." Dường như nhớ tới cái gì đó, Mục Hoằng đưa tay gãi gãi tóc gáy, nói.
"Chứ còn sao nữa. Thủ đô an ninh tốt hơn các khu vực khác, lại tập trung hầu hết lực lượng chủ chốt của quân đội, tang thi gì đó không sớm thì muộn sẽ bị dẹp sạch thôi. Bảy ngày qua rồi, hiện tại có khi người với người đang quay qua đấu nhau ấy chứ." Mặc Sở Minh khinh bỉ cười lạnh, đối với mấy trò tranh đấu của tầng lớp cấp cao thủ đô đã quá hiểu rõ.
Con người ấy mà, lúc đầu đột nhiên mạt thế tới sẽ bị hoảng loạn, sợ hãi, chạy trốn tìm đường sống. Sau khi có thể sống sót, bọn họ sẽ lo lắng tới phải tiếp tục sinh tồn ra sao, kiếm ăn như thế nào. Có đồ ăn thức uống đủ rồi thì sẽ rảnh rỗi mà đi tranh đoạt quyền lợi với nhau.
Mấy ngày qua trên đường đi đội ngũ bọn họ cũng thấy không ít các thành phố lớn có khả năng đã thành lập trở thành căn cứ để người sống đi vào tạm cư trú. Thủ đô là đầu não trung ương của đất nước, tốc độ ổn định nhất định sẽ nhanh nhất, đương nhiên cũng sẽ trở thành căn cứ an toàn và sung túc nhất, là mục tiêu hướng tới của nhiều người. Có thể trở thành người đứng đầu quản lý căn cứ như vậy, ai mà không muốn.
Thời bình chuyện tranh tranh đoạt đoạt trong giới thương trường - chính trị - quân đội, làm người của gia tộc lớn như mấy người Nam Cung Lãnh Dạ sao có thể không biết. Hiện tại, mạt thế càng làm tăng thêm uy quyền cho hai chữ 'quản lý' kia, mấy lão cáo già ham quyền lực ở thủ đô thế nào lại bỏ qua?! Chỉ e bây giờ thủ đô các phe phái đã tranh tới mây mù gió bão rồi.
Quản cái gì nguy hiểm của mạt thế, quản cái gì sống chết của người dân, quyền lợi và lợi ích vẫn được đám người tầng lớp cao đó đặt lên hàng đầu. Kể cả người không có hứng thú với quyền lực cũng sẽ phải tranh. Bởi vì không tranh thì chắc chắn người bị chèn ép phải chết sẽ mình, là gia tộc của minh. Mạt thế có tang thi đáng sợ nhưng con người đáng sợ nào kém.
Nam Cung gia tộc không hám lợi nhưng cũng tuyệt đối không để người khác đè ép mình, cho nên Nam Cung gia tộc chắc chắn sẽ có một chân tranh đoạt trong vũng nước đục ở thủ đô kia. Nam Cung gia tộc nắm hơn nửa phần quân sĩ quân đội, là cổ thụ chôn chặt rễ trong quân giới, quyền lực không thể không nói là đứng đầu một phương, hoàn toàn có thể trở thành phe phái tranh đoạt được nhiều lợi thế nhất.
Chẳng qua, Mặc Sở Minh không rõ người của Nam Cung gia tộc có ai bộc phát dị năng không? Người bộc phát dị năng có nhiều không, có lợi hại không? Dị năng giả không thể không công nhận rằng là một lợi thế. Nếu như Nam Cung gia tộc nắm quyền quân đội nhưng lại không có ai là dị năng giả, như vậy thì rất dễ bị phe phái khác thừa dịp đả kích lật đổ. Nói cho cùng, phải là cường giả thì đè ép được người khác, cầm quyền trong tay không lo lắng.
Nam Cung gia tộc có thiên tài Nam Cung Lãnh Dạ, song hệ dị năng lôi và hỏa biến dị cực mạnh. Thế nhưng hiện tại anh không có mặt tại thủ đô, chuyện gì xảy ra với Nam Cung gia tộc, Mặc Sở Minh cũng không thể cầm chắc được. Mặc dù y là người tỉnh táo và lý trí, cũng tránh không được sinh ra chút lo lắng bất an.
"Chắc chắn là con hồ ly nhà họ Cố kia cùng vị anh trai Cố lão đại cũng trở thành một phe phái tranh đoạt lớn." Mặc Sở Minh nhớ tới đối thủ truyền kiếp của mình, khuôn mặt luôn tao nhã xuất hiện một vết nứt, lộ ra một tia tức tối không hề che giấu. Cứ mỗi lần cái bản mặt cười cười của con hồ ly kia hiện lên trong đầu, y có cảm giác tên kia như đang cười nhạo y vậy.
"Con hồ ly nhà họ Cố?" Cố Diệp Ninh nghe tới cụm từ này, hai mắt nheo lại, hơi liếc về phía Mặc Sở Minh. Thanh âm tràn ngập nghi vấn của cô rất khẽ, chỉ có Nam Cung Lãnh Dạ ngồi sát cạnh nghe thấy. Anh nhướng nhướng mi, thú vị nhìn nét mặt của cô lại nhìn vẻ bực tức của Mặc Sở Minh.
"Aiz ~ cậu lại nhớ tới tên đó hả?" Mục Hoằng thấy Mặc Sở Minh bất mãn tới đỏ bừng cả mặt chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Mặc Sở Minh từ nhỏ tới lớn là thiên chi kiêu tử, thông minh vô cùng, cực kỳ xảo quyệt. Trước giờ y chỉ nhận mình thua một mình Nam Cung Lãnh Dạ, hơn nữa là cam tâm tình nguyện nhận thua. Nhưng, từ ngày người kia xuất hiện đã khiến cho y bị đả kích.
Thiếu niên nhỏ tuổi hơn cả y, hơn cả Nam Cung Lãnh Dạ, lần nào xuất hiện cũng trưng ra khuôn mặt yêu nghiệt kia một nụ cười tủm tỉm hoàn mỹ. Câu chuyện bắt đầu là khi Mặc Sở Minh giúp cha của Nam Cung Lãnh Dạ cùng quân đội truy đuổi một cuộc trao đổi buôn bán lậu vũ khí do băng nhóm Hắc Dực đứng đầu khu vực Đông Á này chủ trì. Vốn đã chắc chắn là cả đám tội phạm hắc đạo kia sẽ lọt hố rồi, vậy mà lại bị người kia đột nhiên xuất hiện ngăn cản, tính kế khiến cho Mặc Sở Minh không chiếm được một chút tiện nghi nào, còn để xổng mất không bắt được một ai trong cuộc trao đổi vũ khí lậu hôm ấy.
Người khác nói y là hồ ly thích tính kế người khác nhưng Mặc Sở Minh lại dám khẳng định tên nhãi họ Cố kia mới là con hồ ly xảo quyệt nhất. Mặc Sở Minh không rõ người kia có liên quan gì tới đám hắc đạo bang Hắc Dực kia, vì sao một thiếu gia của danh môn thế gia có quyền lực trong cả ba giới thương trường - chính trị - quân đội, quyền lực tuyệt đối ngang bằng Nam Cung gia tộc, vậy mà lại giúp đỡ bang hắc đạo Hắc Dực kia. Thế nhưng y cam chắc hồ ly họ Cố kia là tên xấu xa cả bụng đen thui, là nhân vật nguy hiểm cần phải để ý giám sát. Đáng tiếc, người kia làm việc xấu tới cái đuôi cũng không để người khác túm được, lần nào y cũng bị đánh bại thua tới không còn mảnh giáp.
Y coi tên kia là đối thủ truyền kiếp, chưa từng một lần thắng. Vậy mà cái tên hồ ly họ Cố kia lại dám coi nhẹ Mặc Sở Minh y đây. Lần trước gặp mặt trong bữa tiệc đầu năm còn dám quên sạch không nhớ y là ai. Chưa từng chịu đả kích và sỉ nhục như vậy, Mặc Sở Minh sao cam lòng.
Về mặt phương diện Mặc Sở Minh là thế. Nhưng còn đối phương, nhớ hay không nhớ y là ai, giờ vẫn còn là nan đề nha ~ lấy đâu ra chuyện kết thù gì đó... ~ ╮(╯▽╰)╭
Vì thế, đơn giản mà nói, Mặc Sở Minh hoàn toàn là đơn phương tự kết thù oán với người ta... ╮(╯▽╰)╭
"Hồ ly họ Cố?" Hạ Kỳ Phong và Minh Tu nghe hai người Mặc Sở Minh và Minh Tu nói, chả hiểu đó là ai mà có thể khiến cho y bực tức như vậy.
"Ầy, không cần quan tâm. Chỉ là một tên thành viên của cái gia tộc bị cuồng 'tiểu công chúa' hơn mạng thôi ấy mà." Không muốn tiếp tục nhắc tới tên hồ ly kia, Mặc Sở Minh xua tay đáp qua loa. Cố gia có một 'tiểu công chúa', được yêu thương bao bọc như nâng trứng hứng hoa, đây chả phải là điều gì bí mật, toàn bộ giới thượng lưu ở thủ đô nào có ai không biết.
Nghe từ nãy tới giờ Cố Diệp Ninh đã đoán được đại khái cái người mà Mặc Sở Minh căm ghét kia là ai rồi? Chỉ là... cái gia tộc bị cuồng 'tiểu công chúa' hơn mạng? Khóe miệng Cố Diệp Ninh nhịn không được mà co rút mạnh. Đây là đánh gá của người ngoài về gia tộc của cô sao hả? Cô hoàn toàn không chú ý tới Nam Cung Lãnh Dạ đang quan sát vẻ mặt của mình ở bên cạnh lúc này ánh mắt của anh đã tràn ngập ý cười.
"Mà, không biết lão lão gia cùng với lão gia, phu nhân, công tử và tiểu thư có sao không?" Nói tới Cố gia làm cho hắn nhịn không được nghĩ tới những người khác trong Nam Cung gia tộc.
"Hoằng!!!" Nghe thấy hắn lầm bầm, Mặc Sở Minh quay qua trừng mắt cảnh cáo. Tuy rằng y tin tưởng ba người Cố Diệp Ninh, Hạ Kỳ Phong và Minh Tu, thế nhưng chuyện của Nam Cung gia tộc không phải muốn đề cập liền đề cập tới. Đặc biệt thân phận của Nam Cung Lãnh Dạ, nếu chưa được anh cho phép, tuyệt đối không thể lộ ra.
"A..." Hắn cũng nhận ra mình lỡ lời, theo bản năng đưa tay lên bịt miệng, e ngại nhìn lướt qua ba người Cố Diệp Ninh, Hạ Kỳ Phong và Minh Tu.
Hạ Kỳ Phong và Minh Tu nhíu nhíu mày ngơ ngác không hiểu phản ứng của mọi người. Mà Cố Diệp Ninh thì bất động thanh sắc, nét mặt không đổi, tựa như chả nghe được cái gì. Cô đương nhiên là hiểu lo lắng của hai người kia, cho nên không trách gì họ. Nếu là cô, cô cũng không tùy tiện nói ra thân phận Cố gia tiểu thư của mình. Loại người như Mục Hoằng và Mặc Sở Minh lại không biết tới hai chữ đề phòng thì cô mới cảm thấy ngạc nhiên.
"Không sao cả, cô ấy biết mà." Nam Cung Lãnh Dạ lại chẳng hề căng thẳng như hai người, hất nhẹ cằm về cô đang ngồi bên cạnh mình vuốt ve lông cho tiểu Nha.
"Biết? Tiểu Ninh biết cái gì?" Mục Hoằng và Mặc Sở Minh bị lời này của anh dọa cho giật mình.
"Biết thân thế của tôi." Thản nhiên đáp "Cả của hai cậu nữa." Nghĩ nghĩ, sau đó anh bổ sung thêm, hoàn toàn không thèm chú ý tới khuôn mặt đang liên tục thay đổi màu sắc cùng thần thái của Mặc Sở Minh và Mục Hoằng.
"Cái... cái gì cơ?" Xoa xoa thái dương, Mặc Sở Minh choáng váng "Cậu nói cho em ấy?"
"Không có, tôi tự đoán ra được. Chẳng lẽ anh không rõ là Nam Cung Lãnh Dạ, cái tên này rất nổi tiếng sao? Mặc Sở Minh và Mục Hoằng lại hay đi theo Nam Cung đại thiếu gia cũng nổi bật không kém. Là người thủ đô, đương nhiên tôi sẽ biết các anh." Cố Diệp Ninh trả lời thay cho Nam Cung Lãnh Dạ. Cô cảm thấy cũng chẳng phải là bí mật gì hết.
"Khụ, khụ, khụ... hóa ra em là người thủ đô gốc sao?" Mục Hoằng nghe Cố Diệp Ninh nói cô muốn tới thủ đô, còn tưởng cô là người biết phán đoán cho nên hướng tới căn cứ tốt nhất để định cư. Không ngờ người ta lại là dân thủ đô gốc...
"Đương nhiên." Cô cười cười.
"Vậy, em là thiên kim nhà nào?"
Nghĩ tới cử chỉ tao nhã của Cố Diệp Ninh, không chỉ thể hiện trong cách đi đứng, ăn mặc, ăn uống mà cả phong thái lẫn ngôn từ. Không thể một sớm một chiều có thể luyện ra, mà là đã được dạy dỗ từ nhỏ, ngấm vào phẩm cách, trở thành bản năng. Rõ ràng chỉ có thể là thiên kim tiểu thư nhà nào đó mới có thể dạy dỗ tốt như thế. Mục Hoằng có chút tò mò không biết cô thuộc gia tộc nào.
"Đợi một chút." Thấy cô mãi không trả lời hắn, đột nhiên Mặc Sở Minh phát hiện ra điều gì đó. Y trợn tròn mắt đứng bật dậy hoảng hốt chỉ tay vào cô "Cố Diệp Ninh? Họ Cố..." Lại quan sát kĩ khuôn mặt của cô hơn một chút, càng nhìn càng thấy giật mình "Bảo làm sao, trước đó lúc mới gặp cứ luôn có cảm giác tiểu Ninh quen mắt, nhìn giống giống ai đó... Vô cùng giống..."
"Giống cái tên hồ ly họ Cố - Cố Diệp Phi anh vừa oán giận đúng không?" Chậc, trình độ gây thù hằn của anh ba nhà cô thực đáng sợ, như thế nào mà lại chọc giận được cả Mặc Sở Minh yêu nghiệt này "Đương nhiên là phải giống rồi, giống nhau tới bảy phần luôn đó. Ai bảo tôi với Phi Phi là anh em song sinh kia chứ."
Cô thản nhiên mỉm cười, nhún vai hướng hai người Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng đang bị dọa tới mắt tròn mắt dẹt: "Tôi chính là 'tiểu công chúa' của cái gia tộc bị cuồng 'tiểu công chúa' hơn mạng mà anh bảo ban nãy đó. Cố Diệp Ninh, Cố gia Tam tiểu thư."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook