Một tuần diễn ra đại hội thể thao qua đi rất nhanh.

Có lẽ chuyện Trần Dục Nhiên ghi âm cuộc đối thoại đã gây ra đả kích với Trần Ngọc Dung, mấy ngày nay Trần Dục Nhiên thật sự quá yên bình. Trần Ngọc Dung không đi tìm cậu, cũng không tung ra ảnh chụp và video clip trong buổi tiệc sinh nhật của Trương Quân Dật.

Có điều qua ngày cuối tuần một lần nữa lại tới thời điểm đi học, Trần Dục Nhiên mới phát hiện mình thoải mái quá sớm.

Trương Quân Dật và Trần Ngọc Dung là cặp kim đồng ngọc nữ của năm hai khoa maketting đại học Thiên Khê. Trần Ngọc Dung được công nhận là hoa khôi. Nếu không phải trước kia Trần Dục Nhiên quá trì độn, cậu đã sớm phát hiện Trương Quân Dật đang theo đuổi Trần Ngọc Dung. Có điều thái độ Trần Ngọc Dung vẫn hoà nhã, ôn nhu rụt rè có thừa, nhiệt tình thì lại không đủ, điều này càng kích thích lòng háo thắng của Trương Quân Dật. Cũng chỉ có Trần Dục Nhiên ngây ngốc mới nghĩ hai người không bên nhau mà yên tâm tiếp cận Trương Quân Dật. Mãi cho đến buổi tiệc sinh nhật của Trương Quân Dật, Trần Dục Nhiên bị chơi cho một vố, Trần Ngọc Dung mới giống như thưởng cho Trương Quân Dật, thừa nhận quan hệ yêu đương của hai người. Tiếp cận, đặt bẫy để vũ nhục Trần Dục Nhiên, chỉ sợ đó là điều kiện đầu tiên mà Trần Ngọc Dung đáp ứng làm bạn gái của Trương Quân Dật.

Trần Ngọc Dung đối với nam sinh rất có thủ đoạn. Như gần như xa khiến Trương Quân Dật không thể buông tay cô. Nếu bạn gái thể hiện rõ thái độ không thích Trần Dục Nhiên, đương nhiên Trương Quân Dật sẽ không cho Trần Dục Nhiên sắc mặt hoà nhã.

Hai người liên thủ, làm cho Trần Dục Nhiên khi bước chân vào phòng học, đã cảm giác được ánh mắt bài xích chán ghét khinh thường của mọi người trong lớp. Trong buổi tiệc sinh nhật của Trương Quân Dật, mời không ít bạn cùng lớp. Bọn họ cũng đều biết chuyện xảy ra hôm đó. Dưới ảnh hưởng của Trương Quân Dật và Trần Ngọc Dung, bọn họ càng thêm xem thường Trần Dục Nhiên hơn bình thường.

Trương Quân Dật cùng Trần Ngọc Dung thân mật ngồi cùng nhau, nhìn thấy Trần Dục Nhiên, Trần Ngọc Dung liếc cậu một cái, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ lẫn khinh miệt, lại thêm vẻ phức tạp nói không nên lời. Cô biết Trần Dục Nhiên để ý Trương Quân Dật, vì thế cố ý nhích lại gần Trương Quân Dật hơn.

Trương Quân Dật nhìn theo ánh mắt Trần Ngọc Dung về phía Trần Dục Nhiên, thấy cậu chỉ miễn cưỡng liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó dường như không có gì dời ánh mắt, ngồi xuống một cái bàn trống ở ngay hàng đầu tiên.

Trương Quân Dật vì theo đuổi Trần Ngọc Dung, đã đáp ứng điều kiện của cô là sẽ cho Trần Dục Nhiên một bài học. Theo ngay từ đầu Trương Quân Dật đã thấy Trần Dục Nhiên chướng mắt, cho dù tiếp cận Trần Dục Nhiên, trong lòng cũng chưa bao giờ chân chính xem cậu là bằng hữu. Trần Dục Nhiên coi trọng, sùng bái, đối với hắn rất thật tình, thậm chí cuối cùng biến chất vượt qua tình cảm bạn bè, Trương Quân Dật một chút cũng không để tâm. Nhưng hiện tại thấy vẻ mặt Trần Dục Nhiên bình tĩnh, trong mắt chẳng còn tình cảm không chút che dấu trước kia nữa, đột nhiên trong lòng Trương Quân Dật cảm thấy có chút buồn bực.

Hắn cúi đầu nhìn nhìn Trần Ngọc Dung đang dựa vào mình, Trần Ngọc Dung xinh đẹp khiến sự phập phồng trong lòng hắn bình tĩnh trở lại. Là đàn ông đều sẽ chọn Trần Ngọc Dung, sẽ chẳng ai lựa một thằng nhóc vô cùng bình thường như Trần Dục Nhiên... Nghĩ đến đây, Trương Quân Dật cảm thấy mình vì Trần Dục Nhiên mà tâm tình phập phồng thật sự rất buồn cười, vì thế không còn nhìn về phía Trần Dục Nhiên nữa.

Lý Lạc đeo cặp kính hai lúa ngồi trong góc, lặng lẽ liếc Trần Dục Nhiên, cũng chẳng quan tâm cậu có thấy hay không, lén cho một ánh mắt cậu tự cầu phúc đi.

Trần Dục Nhiên hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, mở sách ra đọc, đối với các loại ánh mắt mang hình viên đạn làm như không thấy.

Hôm nay có tiết quản lý tài chính. Do giáo sư Dư là một thầy giáo hơn năm mươi tuổi rất nổi tiếng ở đại học Thiên Khê. Ông am hiểu lí thuyết, viết sách, đã có ba quyển được đưa vào làm tài liệu giảng dạy cấp quốc gia. Ở đại học Thiên Khê, giáo sư Dư có thể nói là đức cao vọng trọng. Nhưng trình độ dạy học của ông lại không tương xứng, hơn nữa môn quản lý tài chính có vẻ nhàm chán buồn tẻ. Đám sinh viên nghe ông giảng rất dễ buồn ngủ. Giáo sư Dư sau khi biết vấn đề của bản thân mình, bèn tìm cách cải thiện bầu không khí của lớp học, gần đây ông thích nhất là vừa giảng vừa đưa ra một số câu hỏi, kêu sinh viên trả lời, được đặt cho cái tên là “Bắt buộc trúng thưởng”. Điều này cũng là nguyên nhân trong giờ học của giáo sư Dư, những bàn đầu trong phòng học cơ bản không có ai ngồi. Phần lớn đám sinh viên cố gắng ngồi xa nhất có thể.

Giáo sư Dư tóc hoa râm vừa bước vào lớp liền nhìn thấy Trần Dục Nhiên chẳng có một chút thu hút lại ngồi ngay bàn đầu, vị trí không ai dám ngồi, khiến ông ngoài ý muốn mà giật mình. Ông đối với Trần Dục Nhiên khắc sâu ấn tượng do có một lần vô tình gọi cậu trả lời vấn đề, Trần Dục Nhiên đứng lên nhạt nhẽo đỏ mặt nói không nên lời, khiến cho cả lớp cười nhạo. Giáo sư Dư cho dù chậm tiêu cũng biết Trần Dục Nhiên ở trong lớp bị tẩy chay, điều này làm cho một người có khuôn mặt cứng ngắc nhưng tâm địa giàu lòng thương sinh ra sự thông cảm với cậu, từ lúc bắt đầu gọi người trả lời vấn đề đều cố ý né đi, để tránh cho cậu lại xấu mặt. Trần Dục Nhiên cũng thức thời, chưa từng ngồi mấy bàn phía trước, kiệt lực lẩn tránh tỷ lệ “Bắt buộc trúng thưởng”. Hôm nay sao lại ngồi trên này vậy kìa? Giáo sư Dư thầm nghĩ.

Ý nghĩ này chỉ chợt lóe trong đầu mà thôi, giáo sư Dư ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh sắc mặt bắt đầu giảng bài.

“Giờ học hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề quản lý tài chính của các xí nghiệp vừa và nhỏ. Ai có thể nêu ví dụ cụ thể nào? Hàng thứ hai bạn học thứ ba...” Giáo sư Dư một chút cũng không lãng phí thời gian, bắt đầu gọi người trả lời vấn đề.

Nam sinh bị gọi vốn có dáng vẻ đứng ngồi không yên, là người đầu tiên bị điểm tên, hắn đứng lên, bất đắc dĩ khẩn trương nói: “Giáo sư, môn này em chưa chuẩn bị bài...”

“Không sao. Em nghĩ gì nói nấy...”

“...”

Hỏi thêm mấy vấn đề, rồi gọi người trả lời, sau đó giáo sư Dư chỉ giảng ngắn gọn. Đám sinh viên cơ hồ không một ai may mắn thoát khỏi đổ mồ hôi dầm dề, Trần Dục Nhiên ngồi nơi dễ thấy nhất lại cố tình không bị điểm tên.

“Từ thập niên 60, người ta bắt đầu đưa ra khái niệm tự động hoá văn phòng. Các doanh nghiệp vừa và nhỏ yếu kém về quản lý, độc đoán, một chiều, khiến cho việc hạch toán nội bộ trong quản lý tài chính khó có thể triển khai một cách nề nếp và hợp lý. Việc tự động hoá văn phòng phải làm như thế nào để hạch toán nội bộ đi vào khuôn phép?” Giáo sư Dư hỏi, ánh mắt băn khoăn giữa đám sinh viên.

Giờ học này nội dung đề cập đến hoạt động thực tế của doanh nghiệp. Hầu hết những sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp đứng lên đều chỉ trả lời suông và đơn giản. Nhất là đề cập tới việc quản lý tài chính, cho dù sinh ra trong gia đình kinh doanh thì đám sinh viên cũng chưa hiểu rõ hết, chỉ biết sơ sơ mà thôi.

Tiết mục “Bắt buộc trúng thưởng” hôm nay, cũng chỉ có Trương Quân Dật, Trần Ngọc Dung trả lời khiến giáo sư Dư có chút an ủi trong lòng. Ông biết gia cảnh hai người này khác biệt, có kiến thức như vậy cũng không kỳ quái, bất quá cũng cảm thán đám sinh viên nhà giàu cố gắng để thành công thật sự ít ỏi, đến mức có thể đếm được trên mười đầu ngón tay. Mấy đứa ít ỏi có thể đếm được này, trong tương lai rất có khả năng trở thành người thừa kế không tồi.

Giáo sư Dư vốn cũng không trông mong đám học trò có thể trả lời rất cao minh, ông chỉ cần bọn họ chịu khó động não, nhờ đó mà đối việc quản lý tài chính nảy sinh một chút hứng thú.

Đáng tiếc đám học trò tựa hồ không quá cảm kích. Trong đó có một tên đột nhiên nói: “Thưa giáo sư, hãy để Trần Dục Nhiên trả lời đi! Tất cả các bạn học nãy giờ đều được điểm danh, thầy lại không kêu cậu ta! Rất bất công!”

Trong lúc nhất thời mọi ánh mắt đều tập trung vào người Trần Dục Nhiên, bao gồm cả giáo sư Dư.

Giáo sư Dư biết việc mình cố ý né tránh kêu Trần Dục Nhiên trả lời vấn đề đã bị chú ý tới, bất quá vẫn phải duy trì sự uy nghiêm của một giáo sư: “Bạn học này...”

“Đúng rồi! Để cậu ta trả lời đi! Rõ ràng là cậu ấy ngồi ở bàn đầu!”

“Cậu ta làm sao có thể trả lời được? Không nhớ rõ lần trước...”

“Thành tích của cậu ta rất kém cỏi...”

“Dựa vào cái gì mà chúng ta phải xấu mặt, để cho cậu ta trả lời đi, tụi mình đâu phải vật tế thần...”

“Đúng rồi, Cậu ta phải trả lời câu này!”

“...”

Trong phòng học tức khắc tràn ngập lời ong tiếng ve. Đám sinh viên nhìn giáo sư Dư, thúc giục ông kêu Trần Dục Nhiên trả lời vấn đề. Bọn họ cũng không thích Trần Dục Nhiên, mừng rỡ nhìn cậu bị xấu mặt.

Giáo sư Dư mặt mày nhăn nhíu, khóe miệng hơi nhếch lên rồi ngưng lại nửa chừng. Ở trong lớp nhân duyên của Trần Dục Nhiên cũng kém thật đấy!

Nhưng việc đã đến nước này, ông cũng không thể thiên vị Trần Dục Nhiên được nữa, chỉ có thể nói: “Nếu các bạn đã nhiệt tình như thế, vậy thì Trần Dục Nhiên em đứng lên trả lời đi! Cứ nói thoải mái, không cần phải ngại ngần.” Trong mắt lộ ra một tia cổ vũ nghiêm túc.

Trần Dục Nhiên nhún vai, nhìn giáo sư Dư gật gật đầu, không để ý tới những ánh mắt tràn đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa ở sau lưng, chậm rãi nói: “Hạch toán nội bộ là sức mạnh của kinh tế, muốn thực hiện được điều đó, các doanh nghiệp phải ủy quyền tuyệt đối và tự động hoá văn phòng theo hướng cởi mở, thông qua phân cấp thẩm quyền để đảm bảo sự an toàn khi sử dụng thông tin, vì thế, điều kiện tiên quyết cho việc kích hoạt hệ thống tự động hóa theo hướng cởi mở, là chia sẻ những thông tin mang tính thực tế, có thể thực hiện được. Qua đó tạo điều kiện cho hạch toán nội bộ đi vào khuôn phép trật tự, tránh mù quáng, độc đoán, một chiều...”

Thanh âm của cậu rõ ràng, mạch lạc, ánh mắt trong suốt bình thản nhìn thẳng vào giáo sư Dư, không có một tia khẩn trương rụt rè. Theo thanh âm vang lên, phòng học dần dần trở nên yên lặng, dường như đang kinh ngạc.

Ánh mắt giáo sư Dư sáng ngời, không khỏi tán thưởng gật đầu: “Bạn học Trần trả lời rất tốt, nhìn ra được rất chăm chỉ, không tồi! Không tồi!”

Giáo sư Dư đức cao vọng trọng bản tính hà khắc có tiếng. Bình thường ông không dễ dàng buông lời tán thưởng. Có điều trước đó mọi người trả lời vấn đề cũng không trật tự rõ ràng giống như Trần Dục Nhiên vậy, có cơ sở. Hai sự tương phản rõ rệt, giáo sư Dư không khỏi bật thốt lên lời khen ngợi Trần Dục Nhiên.

“Sách giáo khoa trang 366, thưa giáo sư, nội dung của bài này nằm ở đấy. Em chỉ lật nhiều thêm vài tờ.” Đối mặt với sự khen ngợi của giáo sư Dư, Trần Dục Nhiên trên mặt không hề đổi sắc, ngữ khí bình tĩnh như đang trần thuật.

“Khá khen cho một câu ‘Lật nhiều thêm vài tờ’! Nhưng mà hiện tại các bạn học tình nguyện lật thêm vài tờ không nhiều lắm nha!” Giáo sư Dư nhìn đám học trò chung quanh, khó có được hài hước nói một câu, “Hơn nữa em tổng kết rất khá, bạn học Trần, em tiến bộ rất nhanh. Mời ngồi xuống.”

Giáo sư Dư chấm dứt vấn đề như vậy. Ông đưa ra vấn đề chỉ là muốn hướng đến nội dung bài học hôm nay. Nếu đã dẫn dắt thuận lợi, ông bắt đầu giảng giải.

“Hừ, có gì hay đâu...”

“Chỉ là xem nhiều hơn vài trang sách, có gì đặc biệt hơn người...”

“...”

Bởi vì đối thoại giữa giáo sư Dư cùng Trần Dục Nhiên, đám sinh viên mặt mày đỏ bừng, trừng trừng nhìn Trần Dục Nhiên từ phía sau lưng, vẫn mạnh miệng xuống giọng lẩm bẩm vài câu khinh miệt, có điều Trần Dục Nhiên tựa như không nghe thấy, giáo sư Dư lợi hại quét ánh mắt một vòng, bọn họ đều rụt cổ, củng cố tinh thần nghe giảng bài, không muốn lại bị mất mặt trước Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên không chút nào để ý tới những tiếng thì thầm sau lưng, chuyên chú nghe giảng bài. Cậu không trông thấy, Trương Quân Dật quay đầu nhìn mình, trên mặt dần dần xuất hiện một ít vẻ kinh ngạc và khó hiểu phức tạp, mà Trần Ngọc Dung đang dựa vào bên người hắn, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu, trong mắt thoáng hiện lên một chút hồ nghi cùng sợ hãi...

Tiết học quản lý tài chính chấm dứt, tiếp theo là môn tự chọn. Trần Dục Nhiên chọn môn Vốn lưu động, giống với Trần Ngọc Dung. Trên thực tế, thời khoá biểu của Trần Dục Nhiên và Trần Ngọc Dung giống nhau như đúc. Đây là kết quả động tay động chân của Trần Ngọc Dung.

Trương Quân Dật không chọn môn Vốn lưu động. Hắn học môn khác. Trên thực tế, nếu không phải vì muốn ở bên cạnh Trần Ngọc Dung, hắn có một nửa giờ học không cần phải đến. Hắn là thế hệ cháu chắt xuất sắc nhất Trương gia, việc học của hắn đều có những chuyên gia giỏi chỉ dạy. Bất quá hiện tại có bạn gái xuất sắc, Trương Quân Dật không ngại ở chung với cô, làm cho cô vui vẻ.

Lớp học còn có vài bạn học khác đều chọn môn học này. Bọn họ vây quanh Trương Quân Dật và Trần Ngọc Dung, vừa nói vừa cười đi về phía một phòng học khác, hoàn toàn không nhìn người học chung Trần Dục Nhiên, xem cậu như là không khí.

Khi lướt qua Trần Dục Nhiên, Trần Ngọc Dung đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt kinh ngạc của các học sinh khác, xoay người nói với cậu: “Trần Dục Nhiên, cuối tuần này là sinh nhật tôi, anh nhớ phải đến đó.”

“Hả?” Trần Dục Nhiên nghi vấn.

Trần Ngọc Dung không thèm giải thích, chỉ ném một câu. Rồi sau đó, nàng ta hành động như thể Trần Dục Nhiên là mầm mống của bệnh truyền nhiễm, kiêu ngạo hừ một tiếng hất đầu tiếp tục đi về phía trước, không để ý đến ánh mắt kỳ quái của Trương Quân Dật cùng những người khác.

Trương Quân Dật thấy Trần Ngọc Dung rời khỏi, cũng không thèm nhìn tới Trần Dục Nhiên, nhanh chóng đuổi theo, không chút kiêng kị choàng vai Trần Ngọc Dung, tỏ vẻ hai người rất thân mật. Hắn biết Trần Dục Nhiên đang nhìn ở phía sau, không biết tại sao, theo bản năng hắn càng thêm không kiêng nể gì mà thân mật với Trần Ngọc Dung. Trần Dục Nhiên rõ ràng từng thích hắn như vậy, nhưng hiện tại cậu đối với sự thân mật của hắn và Trần Ngọc Dung, thế nhưng trong mắt lại bình tĩnh không hề gợn sóng, điều này làm cho Trương Quân Dật có chút căm tức.

“Dung Dung, em mời hắn làm gì?” Thanh âm hơi to tràn ngập vẻ khinh thường.

“...”

“Được rồi, được rồi, anh không hỏi... Vậy tan học chúng ta đi xem phim...” Thanh âm Trương Quân Dật dỗ dành Trần Ngọc Dung càng lúc càng xa.

Những người khác khinh thị liếc Trần Dục Nhiên, rồi cũng đi theo.

Trần Dục Nhiên tuyệt không sầu não, sờ sờ cằm, thậm chí mỉm cười một cách bất ngờ. Đây là lần đầu tiên, trước mặt những người khác Trần Ngọc Dung bình tâm tĩnh khí nói chuyện cùng Trần Dục Nhiên. Chỉ có Trần Dục Nhiên biết trong lòng cô đang đắc ý cùng kiêu ngạo.

Bởi vì cuối tuần này ngoại trừ sinh nhật của Trần Ngọc Dung, đồng thời cũng là ngày sinh của Trần Dục Nhiên. Cả hai tựa như kẻ địch từ kiếp nào, ấy vậy mà lại không hề thiếu nhiều điểm trùng hợp kỳ diệu. Trần Dục Nhiên lớn hơn Trần Ngọc Dung một tuổi, hai người sinh cùng ngày cùng tháng. Có điều từ khi Trần Ngọc Dung xuất hiện ở Trần gia, người Trần gia dần dần chỉ nhớ rõ sinh nhật Trần Ngọc Dung, mà không còn nhớ đó cũng là ngày sinh của Trần Dục Nhiên.

Trần Ngọc Dung chưa từng thừa nhận mối quan hệ anh em giữa cô và Trần Dục Nhiên. Chuyện này ở lớp học không có ai biết. Thậm chí ngay cả bạn trai Trương Quân Dật của Trần Ngọc Dung, cũng không có khả năng biết chuyện này.

Trần Ngọc Dung dám công khai mời Trần Dục Nhiên tham gia tiệc sinh nhật, bất chấp nguy cơ bị các bạn học biết quan hệ anh em của bọn họ. Nhược bằng bị đám bạn học phát hiện ra, những người này sẽ đối xử như thế nào với Trần Ngọc Dung, người mà ngay cả anh trai mình cũng ra tay ác độc đây? Rồi Trương Quân Dật sẽ nghĩ như thế nào?

Trần Dục Nhiên phỏng chừng căn bản Trần Ngọc Dung không định công khai quan hệ anh em giữa cô và Trần Dục Nhiên.

Vậy cô ta định làm gì, và làm như thế nào? Cô làm sao dám khẳng định, Trần Dục Nhiên sẽ ứng xử theo kịch bản của cô?

Trần Dục Nhiên phát hiện mình vô cùng tò mò.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương