Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây
-
Chương 6
Có điều Trần Ngọc Dung đương nhiên cảm thấy có thể nhanh chóng nhìn thấy Trần Dục Nhiên bi thương muốn chết, thất hồn lạc phách là chuyện rất quan trọng.
Ngày hôm sau mới sáng sớm, Trần Ngọc Dung đã điện thoại tới ký túc xá, vừa lúc Trần Dục Nhiên nghe điện thoại. Nhận ra giọng của Trần Dục Nhiên, Trần Ngọc Dung mở miệng ra là chất vấn: “Trần Dục Nhiên, anh vậy mà dám tắt máy!” Đối với Trần Dục Nhiên, Trần Ngọc Dung chưa bao giờ dùng đến mặt ôn nhu hoặc đáng yêu của mình, mà là ngập tràn vẻ cáu kỉnh cùng mất kiên nhẫn, rồi lại dường như chẳng khống chế được, cứ không ngừng tìm Trần Dục Nhiên gây phiền toái.
“...Di động hỏng rồi.” Trần Dục Nhiên hạ giọng nói.
“Lại cẩu thả, vứt bừa bãi chứ gì!” Trần Ngọc Dung phê bình, giống như cô là chị của Trần Dục Nhiên chứ không phải là em gái, “Anh cũng đừng trông mong ba mẹ sẽ cho tiền để anh mua di động mới!”
Trần Dục Nhiên cầm điện thoại mắt trợn trắng hướng lên trời, ậm ờ: “Ừm...” Cô gái này thật đúng là kỳ quặc! Rõ ràng mới không lâu đã làm ra chuyện có lỗi với “Hắn”, giờ còn làm như đúng lý hợp tình mà phê bình, chèn ép cậu.
“Anh ra ngoài đi, gặp ở chỗ cũ!” Trần Ngọc Dung ra mệnh lệnh.
“Trần Ngọc Dung, cô tìm tôi có chuyện gì?” Trần Dục Nhiên dằn lòng không được hỏi. Trần Ngọc Dung trước nay vẫn chán ghét cậu, giờ tìm cậu khẳng định không phải chuyện tốt. Hơn nữa khi cô thiết kế cái bẫy chơi “Hắn” một vố đau, Trần Dục Nhiên đoán chừng Trần Ngọc Dung chính là muốn nhìn xem sự kiện kia đối với “Hắn” đả kích sâu sắc cỡ nào thôi.
Trần Ngọc Dung rất vui vẻ khi bắt gặp Trần Dục Nhiên lâm vào tình huống chật vật. Nếu không phải hai người chắc chắn có chung huyết thống, Trần Dục Nhiên còn hoài nghi có khi nào mình đã làm ra chuyện thái quá đến mức khiến cho người người oán trách với cô ta hay không.
Trần Dục Nhiên không để ý bấm nhầm lên nút nghe loa ngoài.
“Gọi anh ra thì anh cứ đi! Hỏi nhiều như vậy làm gì?” Trần Ngọc Dung giận dữ, “Mau vác mặt tới đây cho tôi! Bằng không tự gánh lấy hậu quả!” Nói xong, cúp điện thoại.
Ba người kia trong ký túc xá bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Phùng Đào trở mình, mê man nhấp nháy mắt mấy cái, che gối lên đầu tiếp tục ngủ. Giản Triệu Phong đơn giản rời giường, liếc nhìn Trần Dục Nhiên một cái rồi đi vào phòng rửa mặt. Trình Nguyên Lãng ghé vào bên giường bình tĩnh nhìn Trần Dục Nhiên.
“Ngại quá, đã đánh thức các bạn...” Trần Dục Nhiên nói, cậu biết mình ấn nhầm nút nghe loa ngoài, tuy rằng đã nhanh chóng tắt đi, nhưng thanh âm hỗn xược không chút lễ phép của Trần Ngọc Dung vẫn truyền ra ngoài, gây ồn ào đến người khác.
“Là Trần Ngọc Dung phải không? Hoa khôi khoa quản trị kinh doanh năm hai?” Trình Nguyên Lãng ách xì một cái, chần chờ hỏi. Bởi vì một số nguyên nhân, hắn và Trần Ngọc Dung cũng có duyên gặp mặt, trong ấn tượng là một cô thiếu nữ xinh đẹp, so với người vừa mới nói chuyện trong điện thoại bằng ngữ khí điều khiển Trần Dục Nhiên là hai người khác nhau.
Trần Dục Nhiên nhún nhún vai: “Em gái cùng cha khác mẹ, thua tôi một tuổi.”
“Ah...” Trình Nguyên Lãng không rõ có phải là hứng thú hay không “Ah” lên một tiếng, “Thực nhìn không ra...”
“Cô ấy là công chúa của Trần gia.” Trần Dục Nhiên giật nhẹ khóe môi, nghiêm trang nhìn về phía Trình Nguyên Lãng giới thiệu.
Trình Nguyên Lãng từ chối cho ý kiến: “Thật àh?”
“Đừng để ý đến con bé đó... Cậu cứ ngủ tiếp, tôi đi ra ngoài một chút.” Trần Dục Nhiên cào cào mái tóc, khoát tay tỏ vẻ không muốn nhiều lời.
“Ờ.” Trình Nguyên Lãng gật gật đầu, lại quay về giường nằm.
Lúc này Giản Triệu Phong đã rửa mặt xong đi ra, cùng Trần Dục Nhiên lướt qua nhau. Hai người liếc mắt, Trần Dục Nhiên chủ động gật đầu chào: “Buổi sáng tốt lành.”
Giản Triệu Phong tựa hồ run lên, bất quá là người luôn trầm mặc, hắn cũng chỉ gật gật đầu xem như đáp lại.
Trần Dục Nhiên cười, đi vào phòng rửa mặt...
Sửa xoạn chỉnh tề mở cửa ký túc xá ra, Trình Nguyên Lãng vốn tưởng rằng đã ngủ lại một lần nữa đột nhiên nói với Trần Dục Nhiên với vẻ thăm dò: “Đêm nay có quay về không? Cùng ăn cơm nhé?”
“Hả?” Trần Dục Nhiên kinh ngạc nhìn về phía Trình Nguyên Lãng, thấy vẻ mặt của hắn rất thành thật, thuận miệng đáp ứng, “Được thôi!” Dù sao cũng nhàn rỗi.
.:.
Cái gọi chỗ cũ chính là sân vận động bỏ hoang nằm ở phía sau thư viện đại học Thiên Khê.
Trần Dục Nhiên trọ trong trường, rất ít khi về nhà. Hình tượng của Trần Ngọc Dung ở trước mặt cha mẹ vô cùng tốt, vẫn biểu hiện ra vẻ hiểu chuyện ổn trọng, so với Trần Dục Nhiên thì hơn rất nhiều. Trần Huy không thường gặp Trần Dục Nhiên, ngoại trừ cấp cho tiền sinh hoạt phí cố định, rất ít quan tâm đến Trần Dục Nhiên, thậm chí cả phí sinh hoạt cũng bảo Ninh Thanh Thanh đưa. Nhưng Trần Dục Nhiên là con chính thức của Trần Huy, sự tồn tại của cậu nhắc nhở Ninh Thanh Thanh về thân phận đã từng rất xấu hổ của mình. Cho dù Ninh Thanh Thanh đã danh chính ngôn thuận trở thành vợ Trần Huy, bà cũng không thích nhìn thấy cậu. Thế nên khi Trần Ngọc Dung chủ động đưa ra yêu cầu, Ninh Thanh Thanh giao sinh hoạt phí cho cô, kêu chuyển cho Trần Dục Nhiên, thuận tiện “trông chừng” Trần Dục Nhiên.
Trần Ngọc Dung chán ghét Trần Dục Nhiên, chưa từng công khai thừa nhận Trần Dục Nhiên là anh trai ở trước mặt những người khác. Trước sự cố gắng trong nhiều năm của cô, tên cùng tướng mạo của Trần Dục Nhiên cơ hồ tuyệt tích trong xã hội thượng lưu ở Thiên Khê. Tính cách Trần Dục Nhiên yếu đuối hướng nội, tuy vậy trong lòng vẫn tồn tại sự quật cường và phẫn hận, luôn không thừa nhận trước mặt người khác Trần Ngọc Dung là em gái của mình.
Trần Ngọc Dung nắm sinh hoạt phí của Trần Dục Nhiên. Vốn hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, cô có thể gởi tiền vào tài khoản cho Trần Dục Nhiên. Nhưng cô lại không làm vậy, ngược lại mỗi lần đều hẹn gặp Trần Dục Nhiên ở sân vận động bỏ hoang ở phía sau thư viện đại học Thiên Khê, tự tay giao sinh hoạt phí cho cậu. Nhìn thấy Trần Dục Nhiên giận mà không dám nói gì, chỉ biết vâng lời cầm sinh hoạt phí trong tay cô, Trần Ngọc Dung cảm thấy thập phần khoan khoái.
Cô muốn từng chút một hủy hoại Trần Dục Nhiên, khiến cậu không bao giờ có thể trở mình được nữa...
Trần Ngọc Dung nhớ tới buổi tiệc sinh nhật của Trương Quân Dật, vẻ mặt tuyệt vọng khuất nhục của Trần Dục Nhiên khi phát hiện mình bị gài bẫy, đúng như Trần Dục Nhiên dự đoán, quả thật cô khẩn cấp muốn nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách, bi thương muốn chết của cậu.
Cho nên khi thấy Trần Dục Nhiên bình tĩnh xuất hiện ở sân vận động, đi đến trước mặt Trần Ngọc Dung, rõ ràng cô hơi giật mình, bất ngờ “A” Lên một tiếng, mở to mắt nhìn cho thật kĩ.
Trần Ngọc Dung mặc một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, tóc buộc đuôi ngựa, thon thả cao ráo, duyên dáng yêu kiều, thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người. Nếu không phải vẻ mặt hiển hiện nét chán ghét khinh thường không thèm che dấu, thì thật đúng là một cô gái vô cùng xuất sắc.
Trần Dục Nhiên mặc quần bò áo T-shirt đơn giản, hai tay đút túi, mắt nhìn xuống, dáng điệu khác vẻ trầm mặc nhát gan khi xưa.
Rõ ràng Trần Ngọc Dung cảm thấy có chút khác lạ: “Trần Dục Nhiên?”
“...” Trần Dục Nhiên trầm mặc.
Trần Ngọc Dung nheo mắt, ra vẻ lơ đãng nói: “Sao không nói gì hết vậy? Hôm sinh nhật A Dật, có lòng tốt mời anh dự tiệc, bất quá chỉ đùa một chút, anh lại không thèm nể mặt đã bỏ đi...”
Trần Dục Nhiên ngẩng phắt đầu lên, mím môi quật cường giọng lại yếu ớt cắt ngang lời cô: “Trần Ngọc Dung, cô còn hẹn tôi ra đây làm gì? Cô và Trương Quân Dật chưa chơi đủ sao?” Trong mắt tràn ngập vẻ thương tâm khó có thể chịu đựng được.
Trong lòng Trần Ngọc Dung buông lỏng, nhếch khóe môi, cô đáp: “Trần Dục Nhiên, anh đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu. Bất quá chỉ đùa giỡn một chút, là anh tự coi thường mình dâng bản thân lên cho người ta đùa giỡn, sao có thể trách người khác được...”
Cả người Trần Dục Nhiên run lập cập, hai tay để xuôi theo ống quần, nắm chặt lại: “Rõ ràng là cô bảo Trương Quân Dật tiếp cận làm bạn với tôi... Hắn là bạn trai của cô, đúng không? Tất cả mọi chuyện đều do cô cố ý sắp đặt!”
Trần Ngọc Dung thực vừa lòng nhìn vẻ thương tâm trên mặt Trần Dục Nhiên, phản bác: “A Dật tiếp cận anh, làm bạn bè, cũng không kêu anh thích hắn! Là do chính anh tự mình đa tình, thích hắn, cam tâm làm tên đồng tính luyến ái biến thái! Không có bất luận kẻ nào bắt buộc anh cả!”
“Nếu tôi không nói vậy, Trương Quân Dật sẽ tuyệt giao! Rõ ràng cô biết tôi coi trọng tình bạn với Trương Quân Dật, mới cố ý kêu hắn ép buộc...” Trần Dục Nhiên lớn tiếng.
Trần Ngọc Dung hất mặt lên, cười nhạo: “Bạn bè ư? Anh cho là Quân Dật nhà họ Trương mình có thể trèo cao sao? Anh bất quá chỉ là một kẻ si tâm vọng tưởng đáng thương, hạ lưu bại hoại!”
“Vì sao?” Hốc mắt Trần Dục Nhiên loang loáng nước mắt đang cố nén vì nhịn nhục, “Trần Ngọc Dung, tôi là anh trai của cô...”
“Anh câm mồm!” Trần Ngọc Dung giống như bị dẫm lên cái đuôi, quát to cắt ngang lời của Trần Dục Nhiên, “Trần Dục Nhiên anh căn bản không có tư cách trở thành người của Trần gia! Chẳng có ai thừa nhận anh là người của Trần gia cả! Anh bất quá chỉ là một tên tạp chủng không ai thương yêu!”
“Trần Ngọc Dung, mẹ của cô mới là kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác! Cho dù cô có phủ nhận như thế nào, cũng không thay đổi được sự thật chuyện cô là là con gái riêng cả!”
“Anh câm miệng! Câm miệng!” Đã từng là con gái riêng là nỗi đau mà Trần Ngọc Dung cả đời cũng không muốn nhắc tới. Mỗi lần nghe đến cô đều sẽ bùng nổ. Đã rất nhiều năm không có ai dám chọc vào nỗi đau của cô như vậy. Đột nhiên nghe Trần Dục Nhiên nhắc lại chuyện xưa, Trần Ngọc Dung tức giận đến cả người phát run, không chút nghĩ ngợi vung tay tát cậu!
“Chát” một tiếng, trên gò má trắng nõn của Trần Dục Nhiên hiện lên dấu năm ngón tay rất rõ ràng!
Trần Dục Nhiên bị đánh lệch đầu qua một bên, lạnh lùng nhìn Trần Ngọc Dung, thanh âm vẫn như cũ có vẻ xấu hổ và giận dữ không xong: “Cho nên, cô mới căm ghét tôi như vậy, tìm cách làm nhục tôi, cho dù, cho dù tôi có là anh trai của cô...”
Trần Ngọc Dung thở dốc, hung hăng nói: “Đúng thì như thế nào? Tôi chính là căm ghét anh đấy, tôi ước gì anh không tồn tại! Anh căn bản là không nên tồn tại mới đúng!”
“Trần Ngọc Dung, cô thật quá đáng...”
“Trần Dục Nhiên, đây là do anh thiếu nợ tôi...” Trần Ngọc Dung âm trầm nói, “Nói cho anh biết, tôi còn chưa chơi đủ đâu!”
“Đó là chuyện của cô! Sau này, hai ta không còn liên quan gì nhau! Cô đừng hẹn tôi ra ngoài nữa!” Dáng vẻ của Trần Dục Nhiên quật cường giống như kiên quyết không để cho cô khi dễ mình thêm.
Trần Ngọc Dung cười ra vẻ đắc ý: “Anh đừng có mơ! Đừng quên trong tay tôi có video clip và ảnh chụp ngày đó! Nếu anh không nghe lời, tôi liền tung ảnh chụp và video ra! Khiến cho toàn trường nhìn thấy dáng vẻ khó coi của anh! Biết được Trần Dục Nhiên chính là một kẻ ghê tởm biến thái!”
“Tôi sẽ nói cho mọi người biết đó là do cô hãm hại! Bình thường cô hay thích giả vờ giả vịt, trên thực tế cô chính là một kẻ tâm địa ác độc, một cô gái xấu xa!” Trần Dục Nhiên tức giận nói.
Hai tay Trần Ngọc Dung khoanh trước ngực, không nhanh không chậm cười khẩy: “Anh cho là có người tin mình sao? Tôi là công chúa Trần gia cao cao tại thượng, còn anh chính là kẻ đáng thương không ai thương yêu... Tất cả mọi người sẽ chỉ tin tôi không nghe anh nói đâu! Tốt nhất anh nên thông minh một chút, ngoan ngoãn nghe lời tôi sai bảo đi!”
Trần Dục Nhiên nghe đến đó, đột nhiên hơi thay đổi nét mặt, biểu cảm quyết liệt trên mặt trông như đang đóng kịch, chậm rãi khôi phục vẻ bình tĩnh: “Phải không?”
“Đương nhiên! Không ai thương anh cả! Ba ba ước gì mình không có đứa con như anh! A Dật căn bản chưa từng để anh vào mắt!” Trần Ngọc Dung tiếp tục không chút lưu tình đả kích cậu.
“Thì sao nào?” Hai tay Trần Dục Nhiên một lần nữa đút vào túi, thản nhiên nhìn cô.
“Cái gì?” Trần Ngọc Dung nghĩ mình đang nghe lầm.
Trần Dục Nhiên nhếch môi cười cười, không nói một lời xoay người bước đi.
Trần Ngọc Dung nhíu mày, quát: “Anh đứng lại đó cho tôi, Trần Dục Nhiên! Anh dám đi sao?”
Trần Dục Nhiên đối tiếng kêu gào của cô không thèm quan tâm.
“Đứng lại! Nếu anh dám đi, tôi liền tung ảnh chụp và video ra!” Trần Ngọc Dung uy hiếp.
Trần Dục Nhiên vẫn như cũ không dừng lại, không biết lấy di động từ chỗ nào, vươn cao tay, không quay đầu quơ quơ di động với Trần Ngọc Dung...
“Trần Dục Nhiên?”
“Sao không nói gì hết vậy? Hôm sinh nhật A Dật, có lòng tốt mời anh dự tiệc, bất quá chỉ đùa một chút, anh lại không thèm nể mặt đã bỏ đi...”
“Trần Ngọc Dung, cô còn hẹn tôi ra làm gì? Cô và Trương Quân Dật còn chưa chơi đủ sao?”
“Trần Dục Nhiên, anh đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu. Bất quá chỉ đùa giỡn một chút, là anh tự coi thường mình dâng bản thân lên cho người ta đùa giỡn, sao có thể trách người khác được...”
...
Một đoạn đối thoại quen tai vang lên từ di động. Sắc mặt Trần Ngọc Dung trở nên nhợt nhạt, ánh mắt trừng trừng tựa như trông thấy quỷ mà nhìn bóng dáng Trần Dục Nhiên đang dần xa, thanh âm nghẹn lại trong cổ họng, không thốt nên lời...
.:.
Thông báo nho nhỏ: Vì một vài lý do cá nhân mà trong khoảng 3 tháng tới, Vũ không thể update chương mới được, DoHi đại nhân cũng không có nhiều thời gian cho việc edit như trước, thế nên là cả hai quyết định lặn luôn 3 tháng, vẫn sẽ edit từ từ, để có cái mà post cho màn comeback hoành tá tràng vào 3 tháng sau, Vũ hứa sẽ post bù:"( Thành thật xin lỗi mọi người nhiều lắm. Mọi người đừng bỏ Vũ luôn nha:"(
Ngày hôm sau mới sáng sớm, Trần Ngọc Dung đã điện thoại tới ký túc xá, vừa lúc Trần Dục Nhiên nghe điện thoại. Nhận ra giọng của Trần Dục Nhiên, Trần Ngọc Dung mở miệng ra là chất vấn: “Trần Dục Nhiên, anh vậy mà dám tắt máy!” Đối với Trần Dục Nhiên, Trần Ngọc Dung chưa bao giờ dùng đến mặt ôn nhu hoặc đáng yêu của mình, mà là ngập tràn vẻ cáu kỉnh cùng mất kiên nhẫn, rồi lại dường như chẳng khống chế được, cứ không ngừng tìm Trần Dục Nhiên gây phiền toái.
“...Di động hỏng rồi.” Trần Dục Nhiên hạ giọng nói.
“Lại cẩu thả, vứt bừa bãi chứ gì!” Trần Ngọc Dung phê bình, giống như cô là chị của Trần Dục Nhiên chứ không phải là em gái, “Anh cũng đừng trông mong ba mẹ sẽ cho tiền để anh mua di động mới!”
Trần Dục Nhiên cầm điện thoại mắt trợn trắng hướng lên trời, ậm ờ: “Ừm...” Cô gái này thật đúng là kỳ quặc! Rõ ràng mới không lâu đã làm ra chuyện có lỗi với “Hắn”, giờ còn làm như đúng lý hợp tình mà phê bình, chèn ép cậu.
“Anh ra ngoài đi, gặp ở chỗ cũ!” Trần Ngọc Dung ra mệnh lệnh.
“Trần Ngọc Dung, cô tìm tôi có chuyện gì?” Trần Dục Nhiên dằn lòng không được hỏi. Trần Ngọc Dung trước nay vẫn chán ghét cậu, giờ tìm cậu khẳng định không phải chuyện tốt. Hơn nữa khi cô thiết kế cái bẫy chơi “Hắn” một vố đau, Trần Dục Nhiên đoán chừng Trần Ngọc Dung chính là muốn nhìn xem sự kiện kia đối với “Hắn” đả kích sâu sắc cỡ nào thôi.
Trần Ngọc Dung rất vui vẻ khi bắt gặp Trần Dục Nhiên lâm vào tình huống chật vật. Nếu không phải hai người chắc chắn có chung huyết thống, Trần Dục Nhiên còn hoài nghi có khi nào mình đã làm ra chuyện thái quá đến mức khiến cho người người oán trách với cô ta hay không.
Trần Dục Nhiên không để ý bấm nhầm lên nút nghe loa ngoài.
“Gọi anh ra thì anh cứ đi! Hỏi nhiều như vậy làm gì?” Trần Ngọc Dung giận dữ, “Mau vác mặt tới đây cho tôi! Bằng không tự gánh lấy hậu quả!” Nói xong, cúp điện thoại.
Ba người kia trong ký túc xá bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Phùng Đào trở mình, mê man nhấp nháy mắt mấy cái, che gối lên đầu tiếp tục ngủ. Giản Triệu Phong đơn giản rời giường, liếc nhìn Trần Dục Nhiên một cái rồi đi vào phòng rửa mặt. Trình Nguyên Lãng ghé vào bên giường bình tĩnh nhìn Trần Dục Nhiên.
“Ngại quá, đã đánh thức các bạn...” Trần Dục Nhiên nói, cậu biết mình ấn nhầm nút nghe loa ngoài, tuy rằng đã nhanh chóng tắt đi, nhưng thanh âm hỗn xược không chút lễ phép của Trần Ngọc Dung vẫn truyền ra ngoài, gây ồn ào đến người khác.
“Là Trần Ngọc Dung phải không? Hoa khôi khoa quản trị kinh doanh năm hai?” Trình Nguyên Lãng ách xì một cái, chần chờ hỏi. Bởi vì một số nguyên nhân, hắn và Trần Ngọc Dung cũng có duyên gặp mặt, trong ấn tượng là một cô thiếu nữ xinh đẹp, so với người vừa mới nói chuyện trong điện thoại bằng ngữ khí điều khiển Trần Dục Nhiên là hai người khác nhau.
Trần Dục Nhiên nhún nhún vai: “Em gái cùng cha khác mẹ, thua tôi một tuổi.”
“Ah...” Trình Nguyên Lãng không rõ có phải là hứng thú hay không “Ah” lên một tiếng, “Thực nhìn không ra...”
“Cô ấy là công chúa của Trần gia.” Trần Dục Nhiên giật nhẹ khóe môi, nghiêm trang nhìn về phía Trình Nguyên Lãng giới thiệu.
Trình Nguyên Lãng từ chối cho ý kiến: “Thật àh?”
“Đừng để ý đến con bé đó... Cậu cứ ngủ tiếp, tôi đi ra ngoài một chút.” Trần Dục Nhiên cào cào mái tóc, khoát tay tỏ vẻ không muốn nhiều lời.
“Ờ.” Trình Nguyên Lãng gật gật đầu, lại quay về giường nằm.
Lúc này Giản Triệu Phong đã rửa mặt xong đi ra, cùng Trần Dục Nhiên lướt qua nhau. Hai người liếc mắt, Trần Dục Nhiên chủ động gật đầu chào: “Buổi sáng tốt lành.”
Giản Triệu Phong tựa hồ run lên, bất quá là người luôn trầm mặc, hắn cũng chỉ gật gật đầu xem như đáp lại.
Trần Dục Nhiên cười, đi vào phòng rửa mặt...
Sửa xoạn chỉnh tề mở cửa ký túc xá ra, Trình Nguyên Lãng vốn tưởng rằng đã ngủ lại một lần nữa đột nhiên nói với Trần Dục Nhiên với vẻ thăm dò: “Đêm nay có quay về không? Cùng ăn cơm nhé?”
“Hả?” Trần Dục Nhiên kinh ngạc nhìn về phía Trình Nguyên Lãng, thấy vẻ mặt của hắn rất thành thật, thuận miệng đáp ứng, “Được thôi!” Dù sao cũng nhàn rỗi.
.:.
Cái gọi chỗ cũ chính là sân vận động bỏ hoang nằm ở phía sau thư viện đại học Thiên Khê.
Trần Dục Nhiên trọ trong trường, rất ít khi về nhà. Hình tượng của Trần Ngọc Dung ở trước mặt cha mẹ vô cùng tốt, vẫn biểu hiện ra vẻ hiểu chuyện ổn trọng, so với Trần Dục Nhiên thì hơn rất nhiều. Trần Huy không thường gặp Trần Dục Nhiên, ngoại trừ cấp cho tiền sinh hoạt phí cố định, rất ít quan tâm đến Trần Dục Nhiên, thậm chí cả phí sinh hoạt cũng bảo Ninh Thanh Thanh đưa. Nhưng Trần Dục Nhiên là con chính thức của Trần Huy, sự tồn tại của cậu nhắc nhở Ninh Thanh Thanh về thân phận đã từng rất xấu hổ của mình. Cho dù Ninh Thanh Thanh đã danh chính ngôn thuận trở thành vợ Trần Huy, bà cũng không thích nhìn thấy cậu. Thế nên khi Trần Ngọc Dung chủ động đưa ra yêu cầu, Ninh Thanh Thanh giao sinh hoạt phí cho cô, kêu chuyển cho Trần Dục Nhiên, thuận tiện “trông chừng” Trần Dục Nhiên.
Trần Ngọc Dung chán ghét Trần Dục Nhiên, chưa từng công khai thừa nhận Trần Dục Nhiên là anh trai ở trước mặt những người khác. Trước sự cố gắng trong nhiều năm của cô, tên cùng tướng mạo của Trần Dục Nhiên cơ hồ tuyệt tích trong xã hội thượng lưu ở Thiên Khê. Tính cách Trần Dục Nhiên yếu đuối hướng nội, tuy vậy trong lòng vẫn tồn tại sự quật cường và phẫn hận, luôn không thừa nhận trước mặt người khác Trần Ngọc Dung là em gái của mình.
Trần Ngọc Dung nắm sinh hoạt phí của Trần Dục Nhiên. Vốn hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, cô có thể gởi tiền vào tài khoản cho Trần Dục Nhiên. Nhưng cô lại không làm vậy, ngược lại mỗi lần đều hẹn gặp Trần Dục Nhiên ở sân vận động bỏ hoang ở phía sau thư viện đại học Thiên Khê, tự tay giao sinh hoạt phí cho cậu. Nhìn thấy Trần Dục Nhiên giận mà không dám nói gì, chỉ biết vâng lời cầm sinh hoạt phí trong tay cô, Trần Ngọc Dung cảm thấy thập phần khoan khoái.
Cô muốn từng chút một hủy hoại Trần Dục Nhiên, khiến cậu không bao giờ có thể trở mình được nữa...
Trần Ngọc Dung nhớ tới buổi tiệc sinh nhật của Trương Quân Dật, vẻ mặt tuyệt vọng khuất nhục của Trần Dục Nhiên khi phát hiện mình bị gài bẫy, đúng như Trần Dục Nhiên dự đoán, quả thật cô khẩn cấp muốn nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách, bi thương muốn chết của cậu.
Cho nên khi thấy Trần Dục Nhiên bình tĩnh xuất hiện ở sân vận động, đi đến trước mặt Trần Ngọc Dung, rõ ràng cô hơi giật mình, bất ngờ “A” Lên một tiếng, mở to mắt nhìn cho thật kĩ.
Trần Ngọc Dung mặc một bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, tóc buộc đuôi ngựa, thon thả cao ráo, duyên dáng yêu kiều, thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người. Nếu không phải vẻ mặt hiển hiện nét chán ghét khinh thường không thèm che dấu, thì thật đúng là một cô gái vô cùng xuất sắc.
Trần Dục Nhiên mặc quần bò áo T-shirt đơn giản, hai tay đút túi, mắt nhìn xuống, dáng điệu khác vẻ trầm mặc nhát gan khi xưa.
Rõ ràng Trần Ngọc Dung cảm thấy có chút khác lạ: “Trần Dục Nhiên?”
“...” Trần Dục Nhiên trầm mặc.
Trần Ngọc Dung nheo mắt, ra vẻ lơ đãng nói: “Sao không nói gì hết vậy? Hôm sinh nhật A Dật, có lòng tốt mời anh dự tiệc, bất quá chỉ đùa một chút, anh lại không thèm nể mặt đã bỏ đi...”
Trần Dục Nhiên ngẩng phắt đầu lên, mím môi quật cường giọng lại yếu ớt cắt ngang lời cô: “Trần Ngọc Dung, cô còn hẹn tôi ra đây làm gì? Cô và Trương Quân Dật chưa chơi đủ sao?” Trong mắt tràn ngập vẻ thương tâm khó có thể chịu đựng được.
Trong lòng Trần Ngọc Dung buông lỏng, nhếch khóe môi, cô đáp: “Trần Dục Nhiên, anh đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu. Bất quá chỉ đùa giỡn một chút, là anh tự coi thường mình dâng bản thân lên cho người ta đùa giỡn, sao có thể trách người khác được...”
Cả người Trần Dục Nhiên run lập cập, hai tay để xuôi theo ống quần, nắm chặt lại: “Rõ ràng là cô bảo Trương Quân Dật tiếp cận làm bạn với tôi... Hắn là bạn trai của cô, đúng không? Tất cả mọi chuyện đều do cô cố ý sắp đặt!”
Trần Ngọc Dung thực vừa lòng nhìn vẻ thương tâm trên mặt Trần Dục Nhiên, phản bác: “A Dật tiếp cận anh, làm bạn bè, cũng không kêu anh thích hắn! Là do chính anh tự mình đa tình, thích hắn, cam tâm làm tên đồng tính luyến ái biến thái! Không có bất luận kẻ nào bắt buộc anh cả!”
“Nếu tôi không nói vậy, Trương Quân Dật sẽ tuyệt giao! Rõ ràng cô biết tôi coi trọng tình bạn với Trương Quân Dật, mới cố ý kêu hắn ép buộc...” Trần Dục Nhiên lớn tiếng.
Trần Ngọc Dung hất mặt lên, cười nhạo: “Bạn bè ư? Anh cho là Quân Dật nhà họ Trương mình có thể trèo cao sao? Anh bất quá chỉ là một kẻ si tâm vọng tưởng đáng thương, hạ lưu bại hoại!”
“Vì sao?” Hốc mắt Trần Dục Nhiên loang loáng nước mắt đang cố nén vì nhịn nhục, “Trần Ngọc Dung, tôi là anh trai của cô...”
“Anh câm mồm!” Trần Ngọc Dung giống như bị dẫm lên cái đuôi, quát to cắt ngang lời của Trần Dục Nhiên, “Trần Dục Nhiên anh căn bản không có tư cách trở thành người của Trần gia! Chẳng có ai thừa nhận anh là người của Trần gia cả! Anh bất quá chỉ là một tên tạp chủng không ai thương yêu!”
“Trần Ngọc Dung, mẹ của cô mới là kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của người khác! Cho dù cô có phủ nhận như thế nào, cũng không thay đổi được sự thật chuyện cô là là con gái riêng cả!”
“Anh câm miệng! Câm miệng!” Đã từng là con gái riêng là nỗi đau mà Trần Ngọc Dung cả đời cũng không muốn nhắc tới. Mỗi lần nghe đến cô đều sẽ bùng nổ. Đã rất nhiều năm không có ai dám chọc vào nỗi đau của cô như vậy. Đột nhiên nghe Trần Dục Nhiên nhắc lại chuyện xưa, Trần Ngọc Dung tức giận đến cả người phát run, không chút nghĩ ngợi vung tay tát cậu!
“Chát” một tiếng, trên gò má trắng nõn của Trần Dục Nhiên hiện lên dấu năm ngón tay rất rõ ràng!
Trần Dục Nhiên bị đánh lệch đầu qua một bên, lạnh lùng nhìn Trần Ngọc Dung, thanh âm vẫn như cũ có vẻ xấu hổ và giận dữ không xong: “Cho nên, cô mới căm ghét tôi như vậy, tìm cách làm nhục tôi, cho dù, cho dù tôi có là anh trai của cô...”
Trần Ngọc Dung thở dốc, hung hăng nói: “Đúng thì như thế nào? Tôi chính là căm ghét anh đấy, tôi ước gì anh không tồn tại! Anh căn bản là không nên tồn tại mới đúng!”
“Trần Ngọc Dung, cô thật quá đáng...”
“Trần Dục Nhiên, đây là do anh thiếu nợ tôi...” Trần Ngọc Dung âm trầm nói, “Nói cho anh biết, tôi còn chưa chơi đủ đâu!”
“Đó là chuyện của cô! Sau này, hai ta không còn liên quan gì nhau! Cô đừng hẹn tôi ra ngoài nữa!” Dáng vẻ của Trần Dục Nhiên quật cường giống như kiên quyết không để cho cô khi dễ mình thêm.
Trần Ngọc Dung cười ra vẻ đắc ý: “Anh đừng có mơ! Đừng quên trong tay tôi có video clip và ảnh chụp ngày đó! Nếu anh không nghe lời, tôi liền tung ảnh chụp và video ra! Khiến cho toàn trường nhìn thấy dáng vẻ khó coi của anh! Biết được Trần Dục Nhiên chính là một kẻ ghê tởm biến thái!”
“Tôi sẽ nói cho mọi người biết đó là do cô hãm hại! Bình thường cô hay thích giả vờ giả vịt, trên thực tế cô chính là một kẻ tâm địa ác độc, một cô gái xấu xa!” Trần Dục Nhiên tức giận nói.
Hai tay Trần Ngọc Dung khoanh trước ngực, không nhanh không chậm cười khẩy: “Anh cho là có người tin mình sao? Tôi là công chúa Trần gia cao cao tại thượng, còn anh chính là kẻ đáng thương không ai thương yêu... Tất cả mọi người sẽ chỉ tin tôi không nghe anh nói đâu! Tốt nhất anh nên thông minh một chút, ngoan ngoãn nghe lời tôi sai bảo đi!”
Trần Dục Nhiên nghe đến đó, đột nhiên hơi thay đổi nét mặt, biểu cảm quyết liệt trên mặt trông như đang đóng kịch, chậm rãi khôi phục vẻ bình tĩnh: “Phải không?”
“Đương nhiên! Không ai thương anh cả! Ba ba ước gì mình không có đứa con như anh! A Dật căn bản chưa từng để anh vào mắt!” Trần Ngọc Dung tiếp tục không chút lưu tình đả kích cậu.
“Thì sao nào?” Hai tay Trần Dục Nhiên một lần nữa đút vào túi, thản nhiên nhìn cô.
“Cái gì?” Trần Ngọc Dung nghĩ mình đang nghe lầm.
Trần Dục Nhiên nhếch môi cười cười, không nói một lời xoay người bước đi.
Trần Ngọc Dung nhíu mày, quát: “Anh đứng lại đó cho tôi, Trần Dục Nhiên! Anh dám đi sao?”
Trần Dục Nhiên đối tiếng kêu gào của cô không thèm quan tâm.
“Đứng lại! Nếu anh dám đi, tôi liền tung ảnh chụp và video ra!” Trần Ngọc Dung uy hiếp.
Trần Dục Nhiên vẫn như cũ không dừng lại, không biết lấy di động từ chỗ nào, vươn cao tay, không quay đầu quơ quơ di động với Trần Ngọc Dung...
“Trần Dục Nhiên?”
“Sao không nói gì hết vậy? Hôm sinh nhật A Dật, có lòng tốt mời anh dự tiệc, bất quá chỉ đùa một chút, anh lại không thèm nể mặt đã bỏ đi...”
“Trần Ngọc Dung, cô còn hẹn tôi ra làm gì? Cô và Trương Quân Dật còn chưa chơi đủ sao?”
“Trần Dục Nhiên, anh đang nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu. Bất quá chỉ đùa giỡn một chút, là anh tự coi thường mình dâng bản thân lên cho người ta đùa giỡn, sao có thể trách người khác được...”
...
Một đoạn đối thoại quen tai vang lên từ di động. Sắc mặt Trần Ngọc Dung trở nên nhợt nhạt, ánh mắt trừng trừng tựa như trông thấy quỷ mà nhìn bóng dáng Trần Dục Nhiên đang dần xa, thanh âm nghẹn lại trong cổ họng, không thốt nên lời...
.:.
Thông báo nho nhỏ: Vì một vài lý do cá nhân mà trong khoảng 3 tháng tới, Vũ không thể update chương mới được, DoHi đại nhân cũng không có nhiều thời gian cho việc edit như trước, thế nên là cả hai quyết định lặn luôn 3 tháng, vẫn sẽ edit từ từ, để có cái mà post cho màn comeback hoành tá tràng vào 3 tháng sau, Vũ hứa sẽ post bù:"( Thành thật xin lỗi mọi người nhiều lắm. Mọi người đừng bỏ Vũ luôn nha:"(
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook