Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây
-
Chương 25
Trần Ngọc Dung nổi giận đùng đùng bỏ đi. Xem tư thế của cô ta, hẳn là đi cáo trạng thẳng lên tầng 38.
Không biết cô ta nói gì với Hoắc Hành Nhiễm, cho đến giờ tan làm, vẫn không thấy Trần Ngọc Dung quay lại bộ phận tin tức để ‘khởi binh vấn tội’. Bên tai Trần Dục Nhiên được thanh tịnh đến trước giờ tan làm mười phút, đang muốn tâm tình thư sướng chấm dứt một ngày làm việc thì đột nhiên nhận được điện thoại nội tuyến của thư ký Lý Ngưng, gọi cậu đến văn phòng tổng tài tầng 38, Hoắc tổng muốn gặp cậu.
Hà Thiếu Quân ở bên cạnh nghe, an ủi vỗ vỗ vai Trần Dục Nhiên: “Yên tâm, Hoắc tổng là một người hiểu biết đạo lý.” Trong cảm nhận của toàn thể trạch kỹ thuật ở Á Thánh, Hoắc tổng chính là một tồn tại có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề.
Trần Dục Nhiên nhớ tới hành vi của mỗ Hoắc Hành Nhiễm, hơi không cho là đúng, liếc mắt nhìn Hà Thiếu Quân sùng bái một cách mù quáng.
Cậu chậm rãi nghe theo chỉ thị, vào thang máy lên tầng 38.
Kỷ niệm đẹp nhất ở trên tầng 38 là cùng chơi game với Hoắc Đình. Đáng tiếc chính là theo như lời Hoắc Hành Nhiễm, từ lần gặp lại vài ngày trước, Hoắc Đình không còn xuất hiện ở Á Thánh nữa. Đối với việc này, Trần Dục Nhiên cảm thấy có chút thất vọng.
Đến tầng 38, Trần Dục Nhiên lập tức được Trần Ngọc Dung ‘nghênh đón’. Khuôn mặt cô ta hiện lên một nụ cười đắc ý, cô ta hạ giọng nói: “Tao chờ mày cút khỏi Á Thánh, Trần Dục Nhiên……”
Đáp lại của Trần Dục Nhiên là nhìn không chớp mắt, thẳng tắp hướng về phía văn phòng của Hoắc Hành Nhiễm.
Trần Ngọc Dung bị bỏ lơ xoay người, oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng cậu.
Thư ký Lý Ngưng vẫn như cũ vẻ mặt dịu dàng động lòng người, thái độ của cô đối với Trần Dục Nhiên so với Trần Ngọc Dung tốt hơn nhiều lắm: “Trần đại thiếu gia, Hoắc tổng ở bên trong.”
Cô gọi Trần Dục Nhiên là ‘Trần đại thiếu gia’, hiển nhiên là đã biết thân phận của Trần Dục Nhiên. Bất quá khi nhìn thấy Trần Ngọc Dung vắt hết óc tìm cách gây phiền toái cho Trần Dục Nhiên, thông minh như Lý Ngưng liền nhận ra sự bất hòa giữa hai người. Cô không thích Trần Ngọc Dung, chuyện có thể đả kích được Trần Ngọc Dung. cô không ngại bất động thanh sắc* đạp thêm một cước. Cho nên thái độ đối với Trần Dục Nhiên rất là thân thiện.
(*): không thay đổi sắc mặt.
Nhất là lần này chuyện liên quan giữa cô và Trần Dục Nhiên là Trần Ngọc Dung. Lý Ngưng tự nhiên có thêm một đồng minh. Nhớ tới trước đó Trần Ngọc Dung cáo trạng với Hoắc Hành Nhiễm, quanh co lòng vòng nói cô xen vào việc của người khác, cản trợ sự hợp tác giữa Á Thánh và Trần gia…… Bên môi Lý Ngưng xuất hiện một nụ cười lạnh.
Trần Dục Nhiên gật gật đầu với Lý Ngưng: “Vâng, tôi đi vào đây.”
“Hoắc tổng, Trần đại thiếu gia đến rồi.” Lý Ngưng ấn nút gọi nội tuyến.
“Để cậu ấy vào.” Thanh âm trầm thấp từ tính của Hoắc Hành Nhiễm vang lên.
Trần Ngọc Dung đi tới, muốn cùng Trần Dục Nhiên vào trong.
“Trần tiểu thư, Hoắc tổng chỉ để cho Trần đại thiếu gia đi vào.” Lý Ngưng ngăn cản cô ta.
“Tôi……” Trần Ngọc Dung đang muốn phản bác.
“A Dung, tôi có việc muốn nói một mình với Dục Nhiên.” Hoắc Hành Nhiễm nói, trong sự thong dong mang theo chân thật đáng tin.
Dục Nhiên? Xưng hô này……
Trần Ngọc Dung cắn môi dưới nhìn thoáng qua Trần Dục Nhiên, không cam lòng dừng lại. Cô không thể cãi lời Hoắc Hành Nhiễm.
Trần Dục Nhiên gõ cửa, được sự cho phép của Hoắc Hành Nhiễm liền mở cửa đi vào văn phòng, nhốt Trần Ngọc Dung ở ngoài cửa.
Đây là lần đầu tiên cậu đi vào văn phòng của Hoắc Hành Nhiễm.
Văn phòng của Hoắc Hành Nhiễm rất lớn, thiết bị rất hiện đại, lại hiện ra một loại khí chất không phô trương. Những đồ bằng gỗ tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt, lịch sự tao nhã.
Trên bàn làm việc của Hoắc Hành Nhiễm đặt một máy tính bảng. Hắn ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế xoay lớn sang trọng, nâng lên ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn thẳng Trần Dục Nhiên.
“Dục Nhiên, mời ngồi.” Hoắc Hành Nhiễm khoát tay.
Trần Dục Nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hoắc Hành Nhiễm, lưng lập tức dựa ra sau lưng ghế thoải mái. ĐIều này làm cho khuôn mặt bình tĩnh của cậu có thêm một tia thả lỏng.
“Hoắc tổng, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì?” Những lời này hàm chứa một tia không tốt. Trần Dục Nhiên nghĩ đến trải qua một lần ăn cơm chiều trong sự hòa bình của bọn họ kia, Hoắc Hành Nhiễm sẽ không dung túng cho Trần Ngọc Dung tìm cậu gây phiền toái nữa.
Hiện tại đây là thay Trần Ngọc Dung ra mặt? Chẳng lẽ Hoắc Hành Nhiễm thật sự không có mắt mà coi trọng Trần Ngọc Dung như vậy? Trần Dục Nhiên hoài nghi nghĩ. Lại nói tiếp, khi nhìn thấy Trần Ngọc Dung ở Á Thánh, Trần Dục Nhiên liền vô cùng kinh ngạc. Ở trong bữa tiệc sinh nhật lần đó, cậu mơ hồ cảm giác được Hoắc Hành Nhiễm không có hảo cảm với Trần Ngọc Dung. Cho dù Trần Ngọc Dung đến thực tập ở Á Thánh tựa hồ như rất hợp tình hợp lý, cậu tin tưởng Hoắc Hành Nhiễm vẫn có biện pháp cự tuyệt. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm lại không cự tuyệt, vì cái gì vậy?
Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói: “Dục Nhiên không cảm thấy cần giải thích một chút sao?”
Trần Dục Nhiên khó hiểu nhướn mày: “Hoắc tổng, tôi có làm chuyện gì sai sao?”
“Ân, Dục Nhiên không biết?” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười.
Trần Dục Nhiên lại không biết tạo sao, hơi hơi rùng mình một cái. Trực giác của một người lười nói cho cậu biết, sau này tốt nhất không cần dây vào Hoắc Hành Nhiễm.
“Là về chuyện Trần Ngọc Dung chỉ trích tôi không nên giao báo cáo cho trợ lý tổng tài sao?” Trần Dục Nhiên hỏi. Cậu thực giảo hoạt đem Trần Ngọc Dung cùng với trợ lý tổng tài tách ra.
“Dục Nhiên có cảm thấy chuyện này mình đã làm sai không?” Hoắc Hành Nhiễm đương nhiên nghe ra ám chỉ trong lời nói của Trần Dục Nhiên, hắn hỏi lại.
Trần Dục Nhiên đạm nhạt nói: “Tôi làm đúng.” Chỉ cho cô ta ra chiêu lại không cho phép tôi đánh sao? Mơ đi!
Hoắc Hành Nhiễm cảm thấy biểu tình này của cậu cùng mỗ bé trai mới năm tuổi rấy giống nhau, tâm hơi động, không còn sự nghiêm khắc nghiêm nghị ngay từ đầu nữa. Không khí trong văn phòng hơi hoãn lại.
Trần Dục Nhiên khẽ thả lỏng, lại lập tức mạc danh kỳ diệu cảm thấy mình như thế nào lại thấy nhẹ nhõm.
“Cậu đã cảm thấy thế là đúng, vậy thì cậu đúng.” Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói, ngoài ý liệu nói chuyện.
Trần Dục Nhiên có chút kinh ngạc. Cứ như vậy mà bỏ qua?
Hoắc Hành Nhiễm nhìn thấy tâm tư của cậu, trong đôi mắt thâm lam hiện lên ý cười: “Tôi cũng không muốn làm một người không có đầu óc, chẳng phân biệt được thị phi……” Lấy câu nói lần trước của Trần Dục Nhiên trả lại cho cậu.
Nhưng trong lời nói của Hoắc Hành Nhiễm lại tỏ vẻ tín nhiệm Trần Dục Nhiên hơn là Trần Ngọc Dung.
Tuy rằng Trần Dục Nhiên không quá để ý, nhưng mỗi lần ở trường học hay ở nhà, đối mặt với toàn những người luôn nghiêng về phía Trần Ngọc Dung, Trần Dục Nhiên cũng cảm thấy có chút phiền chán. Nếu thật sự tính ra, chân chính chọn tin tưởng Trần Dục Nhiên giữa cậu và Trần Ngọc Dung thì người đầu tiên là Tiểu Hoắc Đình, sau đó chính là Hoắc Hành Nhiễm.
Nghĩ đến đây, Trần Dục Nhiên đột nhiên cảm thấy ý cười trong mắt Hoắc Hành Nhiễm làm người ta khó có thể nhìn thẳng, cậu quay mặt sang một bên, tai cũng đỏ hồng lên.
Bộ dạng Trần Dục Nhiên rất là thanh tú, làn da lại trắng nõn mịn màng, cơ hồ nhìn không ra lỗ chân lông. Lúc này tai hồng lên, vành tai mượt ma đáng yêu, trong suốt sáng bóng, thập phần mê người.
Tầm mắt Hoắc Hành Nhiễm đối diện với tai của cậu, không khỏi nao nao, nhớ tới lần trước nắm lấy cằm cậu có xúc cảm vô cùng tốt.
Bất quá tự chủ của hắn rất mạnh, sự thất thố chỉ là chuyện trong nháy mắt, lập tức hồi phục bình thường, chính là trong đôi màu thâm lam nhàn nhạt đậm màu hơn một chút.
“Vậy rốt cuộc là anh muốn tôi giải thích cái gì?” Trần Dục Nhiên còn thật sự hỏi. Nếu không liên quan đến chuyện Trần Ngọc Dung cáo trạng, cậu nhất thời nghĩ không ra có chuyện gì cần giải thích với Hoắc Hành Nhiễm.
Hoắc Hành Nhiễm không có thừa nước đục thả câu, tay hắn chuyển động về phía máy tính, quay màn hình lại đối diện với Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên hơi nghiêng người về phía trước. Trên màn hình là một ít số liệu ngay ngắn có thứ tự, nhìn kỹ có thể phát hiện đây đều là số liệu tài vụ của công ty.
“…… Có sai lầm gì sao?” Trên mặt Trần Dục Nhiên xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Hoắc Hành Nhiễm nhẹ nhàng nói: “Thật sự là cậu làm sao? Tự mình làm?” Trong hai ngay nhập toàn bộ số liệu tài vụ trong năm năm, cũng sửa sang lại tạo nên cảm giác mới mẻ, còn mang theo một ít phân tích ngắn gọn.
“Tôi nghĩ tổng tài chỉ hỏi kết quả không hỏi quá trình.” Trần Dục Nhiên ngẩn ra, lập tức ý thức được Hoắc Hành Nhiễm đang hỏi cái gì. Cậu không gật đầu cũng không lắc đầu. Thái độ này đã giải thích được vấn đề, trên mặt cậu vẫn thản nhiên.
“Đây là cơ mật của công ty.” Hoắc Hành Nhiễm bình tĩnh nhắc nhở, nhìn không ra có bởi vì vậy mà tức giận hay không.
Trần Dục Nhiên nhún nhún vai: “Nếu công việc đã giao cho tôi làm, cũng chỉ có thể tin tưởng tôi. Hơn nữa, đây cũng không phải là công việc tôi chủ động yêu cầu nhận. Tôi cũng không có được quyền hạn gì để có thể tìm đọc…… ân, ‘cơ mật’ của công ty.” Cậu cười, trong mắt mang theo sự giảo hoạt.
“Dục Nhiên, cậu khẳng định là tôi sẽ không bởi vì vậy mà sa thải cậu sao? Hoặc là báo cảnh sát?” Hoắc Hành Nhiễm nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, ánh mắt màu thâm lam bình tĩnh nhìn Trần Dục Nhiên, mang theo nghiêm khắc cùng cảnh cáo, khí thế bức người.
Lần này Trần Dục Nhiên không có lùi bước, cậu thẳng tắp đón lấy tầm mắt của Hoắc Hành Nhiễm: “Tôi không có ý muốn gây hại đến công ty. Tôi tin tưởng Hoắc tổng có thể lý giải được việc ‘sự cấp tòng quyền’* của tôi. Nếu không thể, vậy anh sa thải tôi, tôi không có ý kiến. Về phần cảnh sát…… chuyện gì cũng đều coi trọng chứng cớ.”
(*): thời điểm có việc khẩn cấp phải xem tình huống mà tùy cơ ứng biến.
Không biết vì sao, Trần Dục Nhiên cảm thấy Hoắc Hành Nhiễm sẽ không bởi vậy mà truy cứu cậu. Loại chắc chắn này không thể nào miệt mài theo đuổi, nhưng Trần Dục Nhiên chỉ là cảm thấy Hoắc Hành Nhiễm không có ác ý với cậu, cho dù hắn từng cổ vũ cậu trả thù Trần gia, còn từng trêu đùa cậu một phen. Hơn nữa, nếu hắn thật sự muốn truy cứu cậu, hôm nay người cậu gặp chính là tổng giám đốc của Á Thánh, Hoắc Chính Nghiệp chứ không phải tổng tài Hoắc Hành Nhiễm nhất lý vạn ky*. Ngoài ra, Trần Dục Nhiên cũng có tự tin với số liệu cậu ‘sửa sang lại’ sẽ không lưu lại nhược điểm gì để cho người ta bắt được.
(*): ngày đi vạn dặm, chỉ sự bận rộn.
Cái này gọi là ‘thừa nhận sai lầm chết cũng không hối cải’ sao?
Là chủ của một tập đoàn, đối mặt với loại người trẻ tuổi ‘nghé mới sinh không sợ cọp’ lại có thực lực như Trần Dục Nhiên, hắn hẳn là phải hung hăng dạy dỗ một phen, đánh một gậy cho một cái kẹo, cả ‘ân’ và ‘uy’ đều quan trọng, thu mua lòng người.
Nhưng đối với Trần Dục Nhiên, ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng Hoắc Hành Nhiễm có một chút dung túng thực bí ẩn, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện ra.
Nhìn Trần Dục Nhiên bình thường tản mạn bây giờ trong mắt lại hiện ra sức sống bừng bừng, Hoắc Hành Nhiễm lắc đầu, vươn một ngón tay thon dài ra: “Lần sau không được việc dẫn lý lẽ này nữa.”
Trần Dục Nhiên nở nụ cười, nháy mắt mấy cái: “Nếu không có ai cố ý làm khó tôi nữa…… Tôi sẽ nguyện ý cố gắng vì Á Thánh……”
Lần này Hoắc Hành Nhiễm chỉ tin tưởng nửa câu đầu của cậu.
“Tôi mỏi mắt mong chờ.” Hoắc Hành Nhiễm trầm thấp nói.
“Vậy, nếu không có chuyện gì khác thì tôi ra ngoài trước?” Trần Dục Nhiên giải quyết được một phiền toái nho nhỏ, thực nhẹ nhàng khoái trá, chuẩn bị đứng lên rời đi.
Hoắc Hành Nhiễm dừng một chút, nhưng không có lập tức thả cậu đi, mà là hơi hơi trầm ngâm.
“Còn có việc?” Trần Dục Nhiên tò mò, thực ngoài ý muốn nhìn thấy sự do dự phỏng chừng là rất hiếm thấy của Hoắc Hành Nhiễm.
“…… Hoắc Đình mời cậu cuối tuần này về nhà chơi……” Hoắc Hành Nhiễm khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn mở miệng, “Cậu, có thời gian không?”
=====================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần Dục Nhiên: Hoắc tổng tuy rằng lòng dạ hẹp hòi, nhưng làm người vẫn là không sai …… Hoắc Hành Nhiễm [ ôn hòa cười ôn hòa cười ]: Nga? Tiểu Mị [ lui đến góc lệ tuôn rơi phát run vẻ mặt a dua ]: Đúng vậy! Đúng vậy!
Không biết cô ta nói gì với Hoắc Hành Nhiễm, cho đến giờ tan làm, vẫn không thấy Trần Ngọc Dung quay lại bộ phận tin tức để ‘khởi binh vấn tội’. Bên tai Trần Dục Nhiên được thanh tịnh đến trước giờ tan làm mười phút, đang muốn tâm tình thư sướng chấm dứt một ngày làm việc thì đột nhiên nhận được điện thoại nội tuyến của thư ký Lý Ngưng, gọi cậu đến văn phòng tổng tài tầng 38, Hoắc tổng muốn gặp cậu.
Hà Thiếu Quân ở bên cạnh nghe, an ủi vỗ vỗ vai Trần Dục Nhiên: “Yên tâm, Hoắc tổng là một người hiểu biết đạo lý.” Trong cảm nhận của toàn thể trạch kỹ thuật ở Á Thánh, Hoắc tổng chính là một tồn tại có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề.
Trần Dục Nhiên nhớ tới hành vi của mỗ Hoắc Hành Nhiễm, hơi không cho là đúng, liếc mắt nhìn Hà Thiếu Quân sùng bái một cách mù quáng.
Cậu chậm rãi nghe theo chỉ thị, vào thang máy lên tầng 38.
Kỷ niệm đẹp nhất ở trên tầng 38 là cùng chơi game với Hoắc Đình. Đáng tiếc chính là theo như lời Hoắc Hành Nhiễm, từ lần gặp lại vài ngày trước, Hoắc Đình không còn xuất hiện ở Á Thánh nữa. Đối với việc này, Trần Dục Nhiên cảm thấy có chút thất vọng.
Đến tầng 38, Trần Dục Nhiên lập tức được Trần Ngọc Dung ‘nghênh đón’. Khuôn mặt cô ta hiện lên một nụ cười đắc ý, cô ta hạ giọng nói: “Tao chờ mày cút khỏi Á Thánh, Trần Dục Nhiên……”
Đáp lại của Trần Dục Nhiên là nhìn không chớp mắt, thẳng tắp hướng về phía văn phòng của Hoắc Hành Nhiễm.
Trần Ngọc Dung bị bỏ lơ xoay người, oán hận trừng mắt nhìn bóng dáng cậu.
Thư ký Lý Ngưng vẫn như cũ vẻ mặt dịu dàng động lòng người, thái độ của cô đối với Trần Dục Nhiên so với Trần Ngọc Dung tốt hơn nhiều lắm: “Trần đại thiếu gia, Hoắc tổng ở bên trong.”
Cô gọi Trần Dục Nhiên là ‘Trần đại thiếu gia’, hiển nhiên là đã biết thân phận của Trần Dục Nhiên. Bất quá khi nhìn thấy Trần Ngọc Dung vắt hết óc tìm cách gây phiền toái cho Trần Dục Nhiên, thông minh như Lý Ngưng liền nhận ra sự bất hòa giữa hai người. Cô không thích Trần Ngọc Dung, chuyện có thể đả kích được Trần Ngọc Dung. cô không ngại bất động thanh sắc* đạp thêm một cước. Cho nên thái độ đối với Trần Dục Nhiên rất là thân thiện.
(*): không thay đổi sắc mặt.
Nhất là lần này chuyện liên quan giữa cô và Trần Dục Nhiên là Trần Ngọc Dung. Lý Ngưng tự nhiên có thêm một đồng minh. Nhớ tới trước đó Trần Ngọc Dung cáo trạng với Hoắc Hành Nhiễm, quanh co lòng vòng nói cô xen vào việc của người khác, cản trợ sự hợp tác giữa Á Thánh và Trần gia…… Bên môi Lý Ngưng xuất hiện một nụ cười lạnh.
Trần Dục Nhiên gật gật đầu với Lý Ngưng: “Vâng, tôi đi vào đây.”
“Hoắc tổng, Trần đại thiếu gia đến rồi.” Lý Ngưng ấn nút gọi nội tuyến.
“Để cậu ấy vào.” Thanh âm trầm thấp từ tính của Hoắc Hành Nhiễm vang lên.
Trần Ngọc Dung đi tới, muốn cùng Trần Dục Nhiên vào trong.
“Trần tiểu thư, Hoắc tổng chỉ để cho Trần đại thiếu gia đi vào.” Lý Ngưng ngăn cản cô ta.
“Tôi……” Trần Ngọc Dung đang muốn phản bác.
“A Dung, tôi có việc muốn nói một mình với Dục Nhiên.” Hoắc Hành Nhiễm nói, trong sự thong dong mang theo chân thật đáng tin.
Dục Nhiên? Xưng hô này……
Trần Ngọc Dung cắn môi dưới nhìn thoáng qua Trần Dục Nhiên, không cam lòng dừng lại. Cô không thể cãi lời Hoắc Hành Nhiễm.
Trần Dục Nhiên gõ cửa, được sự cho phép của Hoắc Hành Nhiễm liền mở cửa đi vào văn phòng, nhốt Trần Ngọc Dung ở ngoài cửa.
Đây là lần đầu tiên cậu đi vào văn phòng của Hoắc Hành Nhiễm.
Văn phòng của Hoắc Hành Nhiễm rất lớn, thiết bị rất hiện đại, lại hiện ra một loại khí chất không phô trương. Những đồ bằng gỗ tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt, lịch sự tao nhã.
Trên bàn làm việc của Hoắc Hành Nhiễm đặt một máy tính bảng. Hắn ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế xoay lớn sang trọng, nâng lên ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn thẳng Trần Dục Nhiên.
“Dục Nhiên, mời ngồi.” Hoắc Hành Nhiễm khoát tay.
Trần Dục Nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hoắc Hành Nhiễm, lưng lập tức dựa ra sau lưng ghế thoải mái. ĐIều này làm cho khuôn mặt bình tĩnh của cậu có thêm một tia thả lỏng.
“Hoắc tổng, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì?” Những lời này hàm chứa một tia không tốt. Trần Dục Nhiên nghĩ đến trải qua một lần ăn cơm chiều trong sự hòa bình của bọn họ kia, Hoắc Hành Nhiễm sẽ không dung túng cho Trần Ngọc Dung tìm cậu gây phiền toái nữa.
Hiện tại đây là thay Trần Ngọc Dung ra mặt? Chẳng lẽ Hoắc Hành Nhiễm thật sự không có mắt mà coi trọng Trần Ngọc Dung như vậy? Trần Dục Nhiên hoài nghi nghĩ. Lại nói tiếp, khi nhìn thấy Trần Ngọc Dung ở Á Thánh, Trần Dục Nhiên liền vô cùng kinh ngạc. Ở trong bữa tiệc sinh nhật lần đó, cậu mơ hồ cảm giác được Hoắc Hành Nhiễm không có hảo cảm với Trần Ngọc Dung. Cho dù Trần Ngọc Dung đến thực tập ở Á Thánh tựa hồ như rất hợp tình hợp lý, cậu tin tưởng Hoắc Hành Nhiễm vẫn có biện pháp cự tuyệt. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm lại không cự tuyệt, vì cái gì vậy?
Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói: “Dục Nhiên không cảm thấy cần giải thích một chút sao?”
Trần Dục Nhiên khó hiểu nhướn mày: “Hoắc tổng, tôi có làm chuyện gì sai sao?”
“Ân, Dục Nhiên không biết?” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười.
Trần Dục Nhiên lại không biết tạo sao, hơi hơi rùng mình một cái. Trực giác của một người lười nói cho cậu biết, sau này tốt nhất không cần dây vào Hoắc Hành Nhiễm.
“Là về chuyện Trần Ngọc Dung chỉ trích tôi không nên giao báo cáo cho trợ lý tổng tài sao?” Trần Dục Nhiên hỏi. Cậu thực giảo hoạt đem Trần Ngọc Dung cùng với trợ lý tổng tài tách ra.
“Dục Nhiên có cảm thấy chuyện này mình đã làm sai không?” Hoắc Hành Nhiễm đương nhiên nghe ra ám chỉ trong lời nói của Trần Dục Nhiên, hắn hỏi lại.
Trần Dục Nhiên đạm nhạt nói: “Tôi làm đúng.” Chỉ cho cô ta ra chiêu lại không cho phép tôi đánh sao? Mơ đi!
Hoắc Hành Nhiễm cảm thấy biểu tình này của cậu cùng mỗ bé trai mới năm tuổi rấy giống nhau, tâm hơi động, không còn sự nghiêm khắc nghiêm nghị ngay từ đầu nữa. Không khí trong văn phòng hơi hoãn lại.
Trần Dục Nhiên khẽ thả lỏng, lại lập tức mạc danh kỳ diệu cảm thấy mình như thế nào lại thấy nhẹ nhõm.
“Cậu đã cảm thấy thế là đúng, vậy thì cậu đúng.” Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói, ngoài ý liệu nói chuyện.
Trần Dục Nhiên có chút kinh ngạc. Cứ như vậy mà bỏ qua?
Hoắc Hành Nhiễm nhìn thấy tâm tư của cậu, trong đôi mắt thâm lam hiện lên ý cười: “Tôi cũng không muốn làm một người không có đầu óc, chẳng phân biệt được thị phi……” Lấy câu nói lần trước của Trần Dục Nhiên trả lại cho cậu.
Nhưng trong lời nói của Hoắc Hành Nhiễm lại tỏ vẻ tín nhiệm Trần Dục Nhiên hơn là Trần Ngọc Dung.
Tuy rằng Trần Dục Nhiên không quá để ý, nhưng mỗi lần ở trường học hay ở nhà, đối mặt với toàn những người luôn nghiêng về phía Trần Ngọc Dung, Trần Dục Nhiên cũng cảm thấy có chút phiền chán. Nếu thật sự tính ra, chân chính chọn tin tưởng Trần Dục Nhiên giữa cậu và Trần Ngọc Dung thì người đầu tiên là Tiểu Hoắc Đình, sau đó chính là Hoắc Hành Nhiễm.
Nghĩ đến đây, Trần Dục Nhiên đột nhiên cảm thấy ý cười trong mắt Hoắc Hành Nhiễm làm người ta khó có thể nhìn thẳng, cậu quay mặt sang một bên, tai cũng đỏ hồng lên.
Bộ dạng Trần Dục Nhiên rất là thanh tú, làn da lại trắng nõn mịn màng, cơ hồ nhìn không ra lỗ chân lông. Lúc này tai hồng lên, vành tai mượt ma đáng yêu, trong suốt sáng bóng, thập phần mê người.
Tầm mắt Hoắc Hành Nhiễm đối diện với tai của cậu, không khỏi nao nao, nhớ tới lần trước nắm lấy cằm cậu có xúc cảm vô cùng tốt.
Bất quá tự chủ của hắn rất mạnh, sự thất thố chỉ là chuyện trong nháy mắt, lập tức hồi phục bình thường, chính là trong đôi màu thâm lam nhàn nhạt đậm màu hơn một chút.
“Vậy rốt cuộc là anh muốn tôi giải thích cái gì?” Trần Dục Nhiên còn thật sự hỏi. Nếu không liên quan đến chuyện Trần Ngọc Dung cáo trạng, cậu nhất thời nghĩ không ra có chuyện gì cần giải thích với Hoắc Hành Nhiễm.
Hoắc Hành Nhiễm không có thừa nước đục thả câu, tay hắn chuyển động về phía máy tính, quay màn hình lại đối diện với Trần Dục Nhiên.
Trần Dục Nhiên hơi nghiêng người về phía trước. Trên màn hình là một ít số liệu ngay ngắn có thứ tự, nhìn kỹ có thể phát hiện đây đều là số liệu tài vụ của công ty.
“…… Có sai lầm gì sao?” Trên mặt Trần Dục Nhiên xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Hoắc Hành Nhiễm nhẹ nhàng nói: “Thật sự là cậu làm sao? Tự mình làm?” Trong hai ngay nhập toàn bộ số liệu tài vụ trong năm năm, cũng sửa sang lại tạo nên cảm giác mới mẻ, còn mang theo một ít phân tích ngắn gọn.
“Tôi nghĩ tổng tài chỉ hỏi kết quả không hỏi quá trình.” Trần Dục Nhiên ngẩn ra, lập tức ý thức được Hoắc Hành Nhiễm đang hỏi cái gì. Cậu không gật đầu cũng không lắc đầu. Thái độ này đã giải thích được vấn đề, trên mặt cậu vẫn thản nhiên.
“Đây là cơ mật của công ty.” Hoắc Hành Nhiễm bình tĩnh nhắc nhở, nhìn không ra có bởi vì vậy mà tức giận hay không.
Trần Dục Nhiên nhún nhún vai: “Nếu công việc đã giao cho tôi làm, cũng chỉ có thể tin tưởng tôi. Hơn nữa, đây cũng không phải là công việc tôi chủ động yêu cầu nhận. Tôi cũng không có được quyền hạn gì để có thể tìm đọc…… ân, ‘cơ mật’ của công ty.” Cậu cười, trong mắt mang theo sự giảo hoạt.
“Dục Nhiên, cậu khẳng định là tôi sẽ không bởi vì vậy mà sa thải cậu sao? Hoặc là báo cảnh sát?” Hoắc Hành Nhiễm nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, ánh mắt màu thâm lam bình tĩnh nhìn Trần Dục Nhiên, mang theo nghiêm khắc cùng cảnh cáo, khí thế bức người.
Lần này Trần Dục Nhiên không có lùi bước, cậu thẳng tắp đón lấy tầm mắt của Hoắc Hành Nhiễm: “Tôi không có ý muốn gây hại đến công ty. Tôi tin tưởng Hoắc tổng có thể lý giải được việc ‘sự cấp tòng quyền’* của tôi. Nếu không thể, vậy anh sa thải tôi, tôi không có ý kiến. Về phần cảnh sát…… chuyện gì cũng đều coi trọng chứng cớ.”
(*): thời điểm có việc khẩn cấp phải xem tình huống mà tùy cơ ứng biến.
Không biết vì sao, Trần Dục Nhiên cảm thấy Hoắc Hành Nhiễm sẽ không bởi vậy mà truy cứu cậu. Loại chắc chắn này không thể nào miệt mài theo đuổi, nhưng Trần Dục Nhiên chỉ là cảm thấy Hoắc Hành Nhiễm không có ác ý với cậu, cho dù hắn từng cổ vũ cậu trả thù Trần gia, còn từng trêu đùa cậu một phen. Hơn nữa, nếu hắn thật sự muốn truy cứu cậu, hôm nay người cậu gặp chính là tổng giám đốc của Á Thánh, Hoắc Chính Nghiệp chứ không phải tổng tài Hoắc Hành Nhiễm nhất lý vạn ky*. Ngoài ra, Trần Dục Nhiên cũng có tự tin với số liệu cậu ‘sửa sang lại’ sẽ không lưu lại nhược điểm gì để cho người ta bắt được.
(*): ngày đi vạn dặm, chỉ sự bận rộn.
Cái này gọi là ‘thừa nhận sai lầm chết cũng không hối cải’ sao?
Là chủ của một tập đoàn, đối mặt với loại người trẻ tuổi ‘nghé mới sinh không sợ cọp’ lại có thực lực như Trần Dục Nhiên, hắn hẳn là phải hung hăng dạy dỗ một phen, đánh một gậy cho một cái kẹo, cả ‘ân’ và ‘uy’ đều quan trọng, thu mua lòng người.
Nhưng đối với Trần Dục Nhiên, ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng Hoắc Hành Nhiễm có một chút dung túng thực bí ẩn, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện ra.
Nhìn Trần Dục Nhiên bình thường tản mạn bây giờ trong mắt lại hiện ra sức sống bừng bừng, Hoắc Hành Nhiễm lắc đầu, vươn một ngón tay thon dài ra: “Lần sau không được việc dẫn lý lẽ này nữa.”
Trần Dục Nhiên nở nụ cười, nháy mắt mấy cái: “Nếu không có ai cố ý làm khó tôi nữa…… Tôi sẽ nguyện ý cố gắng vì Á Thánh……”
Lần này Hoắc Hành Nhiễm chỉ tin tưởng nửa câu đầu của cậu.
“Tôi mỏi mắt mong chờ.” Hoắc Hành Nhiễm trầm thấp nói.
“Vậy, nếu không có chuyện gì khác thì tôi ra ngoài trước?” Trần Dục Nhiên giải quyết được một phiền toái nho nhỏ, thực nhẹ nhàng khoái trá, chuẩn bị đứng lên rời đi.
Hoắc Hành Nhiễm dừng một chút, nhưng không có lập tức thả cậu đi, mà là hơi hơi trầm ngâm.
“Còn có việc?” Trần Dục Nhiên tò mò, thực ngoài ý muốn nhìn thấy sự do dự phỏng chừng là rất hiếm thấy của Hoắc Hành Nhiễm.
“…… Hoắc Đình mời cậu cuối tuần này về nhà chơi……” Hoắc Hành Nhiễm khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn mở miệng, “Cậu, có thời gian không?”
=====================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần Dục Nhiên: Hoắc tổng tuy rằng lòng dạ hẹp hòi, nhưng làm người vẫn là không sai …… Hoắc Hành Nhiễm [ ôn hòa cười ôn hòa cười ]: Nga? Tiểu Mị [ lui đến góc lệ tuôn rơi phát run vẻ mặt a dua ]: Đúng vậy! Đúng vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook